Chương 63


Tiêu Chiến trở về lần này đặc biệt vui vẻ, tay chưa từng rời khỏi trên người Vương Nhất Bác. Vẫn luôn ôm người vào trong ngực hỏi đông hỏi tây, đến khi ăn cơm, thậm chí ôm Vương Nhất Bác ngồi lên đùi tự mình đút. Có thể thấy được hắn vui vẻ đến mức nào!

Vương Nhất Bác cũng vô cùng vui vẻ. Kỳ thật công lực khôi phục đến trình độ nào y cũng không để ý, làm cho y vui vẻ là lời Tiêu Chiến từng nói, chờ mình luyện Ngọc Hư Công tới tầng thứ năm sẽ không rời đi nữa. Cho nên trên mặt Vương Nhất Bác cũng luôn treo lên nụ cười vui vẻ.

“Nai Con, thêm một tháng nửa là ngày sinh của ngươi, có muốn lễ vật gì không?” Tiêu Chiến vừa đút cho Vương Nhất Bác vừa ra vẻ lơ đãng hỏi.

“Có ngươi ở…là tốt rồi…cái khác…không quan trọng.” Vương Nhất Bác lắc đầu, bởi vì miệng có đồ vật, cho nên nói cũng không quá rõ ràng.

“Ha ha, như vậy sao được? Sinh nhật năm ngoái của ngươi, liền bởi vì ngươi mê man mà bỏ lỡ, năm nay nhất định phải bổ lại!” Lúc Tiêu Chiến nói lời này, một tia hung ác chợt lóe lên trong mắt, nhanh đến mức ngay cả Vương Nhất Bác ở gần hắn nhất cũng chưa kịp bắt giữ.

“Ừ…Vậy Chiến quyết định đi, ngươi đưa cái gì ta cũng thích.” Vương Nhất Bác cười vui vẻ, mắt đều cong lên.

Tiêu Chiến cưng chìu nhéo nhéo chóp mũi của Vương Nhất Bác, “Ta sẽ chuẩn bị một phần đại lễ cho ngươi.”

Chờ hai người ăn cơm xong, Vương Nhất Bác nghĩ rằng Tiêu Chiến sẽ giống như trước đây cùng y vào mật thất giải tương tư, triền miên một phen. Lại không ngờ rằng Tiêu Chiến chỉ an bài y đi ngủ, sau đó bản thân liền đi Tụ Sự Đường nghị sự.

Đợi Tiêu Chiến rời đi, Vương Nhất Bác một mình cắn góc chăn sinh hờn dỗi, nghĩ rằng mình nhất định không ngủ được, nhất định chờ Tiêu Chiến trở về mà tính sổ. Ai biết chờ chờ, người không đợi đến, chính y trước ngủ thiếp đi. Đó cũng là không có biện pháp, ai biểu y đã mấy ngày liền không ngủ!

Khi Vương Nhất Bác đêm khuya tỉnh lại, bên cạnh vẫn trống rỗng. Vương Nhất Bác giật mình, ngay cả giày cũng không kịp mặc, liền trực tiếp lao tới Tụ Sự Đường.

“Khi nào công tử rời đi?” Lúc Vương Nhất Bác vọt tới cửa, vừa kịp nghe được câu hỏi của Phi Ảnh.

“…” Tiêu Chiến còn chưa kịp trả lời, liền nhận thấy Vương Nhất Bác đã đến, quay đầu nhìn, không khỏi nhíu mày. Vương Nhất Bác tóc rối tung, áo khoác lỏng lẻo bắt trên vai, vạt áo chưa cột, trên chân không giày, chỉ có tất bông, một đường chạy tới tất trắng đều đã dính bụi.

“Ngươi phải đi?” Vương Nhất Bác không rảnh mà để ý hình tượng của mình, có chút không tin tưởng những gì mình mới nghe được. Rõ ràng Tiêu Chiến đã nói, chỉ cần y luyện tới tầng thứ 5 hắn sẽ không đi nữa. Hắn vẫn là muốn đi sao?

“Nhất Bác,” Tiêu Chiến đi tới, vừa cột vạt áo cho y, vừa giải thích, “Ta không có rời đi, chỉ là đi bàn chuyện.”

“Còn không phải giống nhau.” Vương Nhất Bác cắn răng, nhưng không có dũng khí hất tay Tiêu Chiến ra.

“Ngươi a!” Tiêu Chiến cột xong vạt áo, lại vươn tay chải thuận tóc của Vương Nhất Bác, như là trấn an hoặc dỗ dành, nhưng ngay lúc Vương Nhất Bác hơi ngây người, liền điểm huyệt ngủ của y.

“Ngươi…” Khi Vương Nhất Bác phát hiện, đã không còn kịp, chỉ phun ra một chữ, liền mê man.

Ôm người ngã vào trong ngực của mình lên, Tiêu Chiến xoay người đối mặt với Phi Ảnh, “Ta chuẩn bị một chút liền lập tức bước đi, chờ Nhất Bác tỉnh lại các ngươi liền giải thích với y. Các ngươi dựa theo những gì thảo luận hồi chiều mà chuẩn bị, chờ tin tức của ta sau đó tùy thời xuất phát.”

“Vâng.” Phi Ảnh, Đông Ly, Tiểu Hà Tử, Hạ Thiên, bốn người trăm miệng một lời đáp.

Tiêu Chiến gật gật đầu, ôm Vương Nhất Bác xoay người rời đi.

“Sao ta có chút không rõ rốt cục ai mới là chủ tử?” Hạ Thiên nhức đầu, nhìn phía hai người Tiêu Vương rời đi mà lẩm bẩm.

“Chủ tử chính là chủ tử, có cái gì không rõ?” Đông Ly khinh thường.

“Nhưng là, một năm gần đây, cơ hồ đều là do Tiêu Chiến sai sử chúng ta a!” Hạ Thiên mỉm cười hé ra sắc mặt tiểu nhân âm hiểm, rõ ràng châm ngòi ly gián.

“Thời kì đặc biệt đối đãi đặc biệt.” Đông Ly trợn mắt trắng, không chút để ý.

“Liền ngươi ồn ào.” Tiểu Hà Tử nhéo bụng Hạ Thiên.

“Ai u ai u, nương tử ngươi nhẹ tay một chút, tướng công ta biết sai rồi…” Một phần đau có thể làm cho Hạ Thiên kêu lớn thành mười phần, động tĩnh kinh thiên động địa cơ hồ đánh thức mèo hoang ngủ say cách đây mười dặm.

“Ngươi…” Tiểu Hà Tử đỏ mặt, dậm chân một cái liền bỏ chạy ra ngoài.

Tiêu Chiến ôm Vương Nhất Bác trở về chủ viện, đặt lên giường. Nhìn Vương Nhất Bác ngủ say vẫn nhíu chặt đôi mày, không tránh khỏi liền một tiếng thở dài. Không phải là hắn không muốn giải thích rõ ràng với y, là thời gian không đúng.

“Nai Con, tin tưởng ta! Tin tưởng ta.” Vuốt ve tóc của Vương Nhất Bác, hôn hôn y, Tiêu Chiến mới lưu luyến không rời mà rời đi.

Tiêu Chiến rời đi không lâu, Vương Nhất Bác liền tỉnh lại, khi đó trời còn chưa sáng. Vương Nhất Bác thấy trên giường vẫn chỉ có một mình mình, liền biết Tiêu Chiến nhất định đã đi rồi. Còn chưa kịp tức giận thương tâm, liền thấy bên gối hình như có vật gì, vươn tay lấy đến, là một bức thư ngắn gọn, ngay cả bao bì cũng không có. Bút tích là của Tiêu Chiến, cứng cáp hữu lực, nhưng chữ viết hơi lộn xộn, xem ra là viết rất vội vàng. Số lượng từ không nhiều lắm, chỉ có hai câu ngắn gọn: Bác, mấy ngày sau cùng ta hội họp, chờ ngươi. Đừng miên man suy nghĩ.

Ngay cả kí tên cũng không có.

Vén màn lên, phát hiện Tiểu Hà Tử đang ở gian ngoài chống tay lên bàn ngủ gật, phỏng chừng là lo lắng y, cho nên canh chừng không đi.

Vương Nhất Bác mang giày vào, Tiểu Hà Tử liền tỉnh, hiển nhiên ngủ rất cạn.

“Chủ tử.’ Tiểu Hà Tử thấy Vương Nhất Bác đứng dậy, vội vã chạy lại muốn giúp mang giày khoác áo, lại bị Vương Nhất Bác ngăn cản.

Thấy chủ tử một bộ đầy sương lạnh, Tiểu Hà Tử sợ Vương Nhất Bác thương tâm thương thân, vội vã giải thích: “Chủ tử, công tử thật sự chỉ là đi làm chút chuyện, bởi vì việc gấp mới không kịp giải thích cho ngài, ngài đừng nghĩ nhiều.”

Tiểu Hà Tử chưa nói xong, càng nói Vương Nhất Bác càng giận. Này rõ ràng là có chuyện gạt y, bằng không cần gì phải lo lắng y nghĩ nhiều?

“Chủ tử, chậm thì ba năm ngày, lấu thì tám chín ngày, ta sẽ lên đường đi tìm công tử. Công tử đã dặn, làm cho ngài không được bỏ bê luyện võ, còn phải luyện tập chăm chỉ hơn…” Tiểu Hà Tử càng nói, thanh âm càng nhỏ, thật sự là bởi vì sắc mặt của Vương Nhất Bác càng lúc càng đáng sợ.

“Hừ!” Vương Nhất Bác hừ lạnh một tiếng, không để ý tới Tiểu Hà Tử, tự rót cho mình một chén nước uống.

“Ta đến ta đến.” Phát hiện ý đồ của Vương Nhất Bác, Tiểu Hà Tử vội vã tiếp nhận. Trong lòng còn đang không ngừng oán thầm Tiêu Chiến — ta nói công tử a, ngài tưởng chúng ta đều là ngài sao? Để lại cái việc khó hầu hạ như vậy cho chúng ta. Ngài tưởng chủ tử của chúng ta thực dễ dụ sao?

Vương Nhất Bác tiếp nhận cái chén mà Tiểu Hà Tử đưa qua, ừng ực hai hớp, không nói tiếng nào, buông chén xuống liền xoay người đi vào mật thất.

“Chủ tử…” Tiểu Hà Tử run giọng kêu lên, chỉ sợ chủ tử thật sự tức giận thương tâm.

“Giờ Tỵ kêu Phi Ảnh tới gặp ta.” Ngay trước một khắc tiến vào mật thất, Vương Nhất Bác trầm giọng nói, nói xong, người cũng đã vào mật thất.

“Hô…” Tiểu Hà Tử thở ra một hơi. May mắn may mắn, chủ tử chỉ là tức giận, vẫn chưa khổ sở đến thương thân. Vừa nghĩ, vừa vỗ vỗ trái tim suýt nữa nhảy lên cổ họng của mình, xoay người đi ra ngoài.

Tiểu Hà Tử không thấy được, ở trong một bàn bên trong ống tay áo buông xuống của Vương Nhất Bác, luôn luôn nắm chặt một tờ giấy.

Sau khi Phi Ảnh nhận được lời truyền của Tiểu Hà Tử, liền sớm đến chờ đợi trong phòng ngủ của Vương Nhất Bác. Hôm nay không phải lượt trực của hắn, nhưng hắn làm cho Thu Vân lui xuống, hắn biết chủ tử nhất định có chuyện muốn hỏi hắn.

Giờ Tỵ vừa đến, Vương Nhất Bác liền từ trong mật thất đi ra, tinh thần sáng láng, mắt mang chước quang, hiển nhiên vừa mới luyện công xong.

“Chủ tử.” Phi Ảnh muốn lạy, lại bị Vương Nhất Bác phất một tia nội lực ngăn cản. Liền một khoảnh khắc quỳ phất này, Phi Ảnh đã biết võ công của Vương Nhất Bác khôi phục hơn sáu phần, không khỏi cảm thấy một trận an ủi.

“Ngồi đi!” Vương Nhất Bác ngồi xuống đồng thời chỉ về phía vị trí đối diện.

“…Vâng.” Phi Ảnh hơi do dự, vẫn là ngồi xuống.

“Lần trước ta từ trên hồ sơ của Thu cung nhìn thấy một việc.” Vương Nhất Bác vừa nói, vừa nhìn Phi Ảnh.

Trong mắt Phi Ảnh chợt lóe, đoán được Vương Nhất Bác nhìn thấy là việc gì, cùng muốn hỏi hắn cái gì.

Vương Nhất Bác nhìn đến vẻ mặt của Phi Ảnh, biết Phi Ảnh đã hiểu y muốn biết cái gì, thế là không quanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi: “Những việc trên giang hồ này là Chiến làm?”

“Vâng.” Phi Ảnh hơi suy tử, bổ sung thêm, “Có chút là công tử làm, có chút là công tử kêu chúng thuộc hạ làm.”

Kỳ thật Tiêu Chiến cũng không có làm việc kinh thiên động địa gì, bất quá là trộm bản bí tịch, tặng một nữ tử, lại đâm bị thương một người mà thôi. Chẳng qua bí tịch là của phái nào đó gọi trấn phái chi bảo, mà kẻ địch của môn phái này hơi có vẻ nhiều, người rình coi võ công bí tịch của phái này càng nhiều, còn nàng kia, lại là nữ nhi của chưởng môn phái nào đó, vốn là muốn gả cho chưởng đà của bang phái bạn làm tiểu thiếp, sính lễ đều nhận, lại không hiểu sao bị đưa vào ổ chăn của đại đệ tử của môn phái đối địch, chẳng là đại đệ tử kia từng là đối tượng mà nàng kia lén ngưỡng mộ thôi .Mà người bị thương kia, trùng hợp là đại đệ tử kia, thời gian cũng vừa vặn cách lúc ngủ nữ tử đúng hai ngày sau.

Hơn nữa Tiêu Chiến ở trên giang hồ bỏ ra chút tiền, ra vẻ nóng lòng mua cái tin tức, tìm người, lại ở vài cái hồng lâu nổi tiếng uống mấy ngày rượu, nói chút lời rượu điên sau khi say… Thế là, trên giang hồ liền hỗn loạn.

Mà trong mười bang tám phái, loạn thành một đống, tám chín phần đều là đã từng đi tìm Nghiễm Hàn Cung phiền toái, còn mấy cái khác không tham dự, đều là chút lòng tham không đáy, muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của thôi.

Vương Nhất Bác không muốn biết cái nào là Tiêu Chiến tự mình làm, cái nào là Tiêu Chiến sai người làm. Mặc dù nếu y thật sự muốn biết, y cũng sẽ đến hỏi Tiêu Chiến, mà không phải thông qua miệng của Phi Ảnh nói cho y.

“Vậy lần này thì sao? Muốn chúng ta đi đâu hội họp? Làm cái gì?” Vương Nhất Bác biết, đây mới là việc y nên biết nhất cũng nên hiểu nhất vào lúc này.

“Đi sơn trang nơi lần trước luận võ. Công tử lần nữa tổ chức luận võ, muốn tìm về mặt mũi của Nghiễm Hàn Cung trên giang hồ.” Phi Ảnh tất cung tất kính nói.

“Tìm về mặt mũi của Nghiễm Hàn Cung?” Kỳ thật là muốn báo thù cho y đi? Vương Nhất Bác cười. “Tại sao phải chờ thêm mấy ngày?”

“Này…Công tử muốn bảo đảm số lượng môn phái tham gia.” Phi Ảnh hơi hơi do dự, bất quá vẫn trả lời chém đinh chặt sắt.

Vương Nhất Bác tin tưởng lời của Phi Ảnh là thật, nhưng hẳn là bên trong có chút ẩn tình. Hắn không muốn nói, chắc là do Tiêu Chiến từng dặn qua, hoặc là có điều cố kỵ, cho nên Vương Nhất Bác cũng không hỏi lại, chỉ nói: “Khi nào xuất phát?”

“Đang đợi tin tức của công tử.”

“Được rồi, ta đã biết, ngươi đi xuống đi!” Vương Nhất Bác gật đầu.

Những ngày sau đó bởi vì tâm khoan, cũng là trôi qua nhàn nhã. Vương Nhất Bác ngoại trừ luyện công, thường thường sẽ trêu chọc Tiểu Hà Tử đang bị Hạ Thiên áp bức lợi hại, còn may mắn gặp được người vẫn luôn dây dưa Phi Ảnh kia. Khí phách bá đạo ẫn nhẫn hiển lộ ở từng giơ tay nhấc chân của người nọ làm cho Vương Nhất Bác mơ hồ đoán được thân phận của hắn, chỉ là có chút việc, biết liền thôi, không thích hợp nói ra, gật đầu làm lễ cũng liền không để ý. Nhưng là có chút kỳ quái, thời gian này, sao hắn còn có tâm tư ở nơi này dây dưa?

Tin tức của Tiêu Chiến tới không sớm, cũng không tính muộn, buổi trưa ngày thứ năm tin tức đưa đến yêu cầu mọi người làm việc theo kế hoạch, đoàn người đã chuẩn bị sẵn sàng ngay cả thời gian thu dọn hành lý cũng không cần, ngay chiều tối hôm đó liền ra đi.

Vương Nhất Bác không biết nên khóc hay nên cười, sao những người này có vẻ còn gấp gáp hơn cả y? Nhìn Tứ hộ pháp một đường điên cuồng chạy đi, Vương Nhất Bác cuối cùng không nhịn được hỏi ra, “Sao cả bốn hộ pháp đều đi ra? Trong cung không để người lại?”

“Có Thu Vân cùng Lục thúc chống, còn có tam, tứ tịch của các cung đều ở, không có nhiễu loạn.” Hạ Thiên cười hì hì vừa vơ vét thức ăn vặt trong xe Vương Nhất Bác, vừa nói chuyện phiếm.

Hiện tại trong xe Vương Nhất Bác ngồi ba người: Vương Nhất Bác, Hạ Thiên cùng Đông Ly. Vốn là Vương Nhất Bác không muốn ngồi xe, nhưng Tiểu Hà Tử nói y phải bảo tồn thể lực, thuận tiện luyện công, Vương Nhất Bác tùy tiện nên cũng lười tranh với hắn, liền cùng Tiểu Hà Tử ngồi xe. Vương Nhất Bác đổi ngồi xe, liền làm cho Phi Ảnh đổi quần áo làm người đánh xe. Ai ngờ Hạ Thiên – tên nửa khắc không rời lão bà này cũng nhảy tới góp vui, chính mình đến thì thôi, còn kéo Đông Ly cùng nhau, nói cái gì ba hộ pháp đều đã lên xe, không nên để cho Đông Ly một nữ hài tử một mình cưỡi ngựa thổi gió lạnh. Kết quả không biết là Tiểu Hà Tử chịu không nổi Hạ Thiên dây dưa, hay ghen tị Hạ Thiên nghĩ quá toàn diện, liền chạy ra ngoài cùng Phi Ảnh lái xe.

*** 63 ***

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top