Chương 59


Lúc Tiêu Chiến trở về, là nửa đêm, Tiểu Hà Tử, Phi Ảnh ngủ sớm. Với công lực lúc này của Tiêu Chiến, cho dù không đốt đèn, cũng có thể thấy rõ mọi thứ trong bóng tối, cho nên khi hắn đi vào phòng ngủ liền nhìn thấy trên giường vắng vẻ sạch sẽ căn bản như là không có người ngủ.

Tiêu Chiến nhíu mày. Trễ như vậy, Nai Con không đi ngủ lại đang làm gì? Thế là nâng bước đi vào mật thất. Mà sau khi vào mật thất, Tiêu Chiến nhìn thấy một bức cảnh tượng như thế này – Vương Nhất Bác toàn thân trần trụi ngủ trên giường hàn ngọc trong mật thất, nơi hậu huyệt kẹp cây ngọc thế làm từ ấm ngọc, bên môi còn nằm một cây làm từ bạch ngọc khác, trong lòng lại ôm đai trinh tiết mà y không biết công dụng, trong tay nắm phần giang tắt của đai trinh tiết.

Tiêu Chiến suýt nữa tức đến khó thở, một ngọn lửa lại hừng hực thiêu đốt, ngay cả chính hắn cũng không phân biệt được là lửa dục vẫn là lửa giận. Hắn đốc thúc Vương Nhất Bác luyện công bất quá cũng là vì sớm chấm dứt loại ngày nửa vời không sảng khoái này, nhưng nhìn coi Vương Nhất Bác đang làm gì? Y cơ khát đến mức đó sao? Năm tầng đầu của Ngọc Hư Công là công phu cấm dục, vốn nên càng luyện dục vọng càng nhạt nhẽo, nếu không phải thể chất của Vương Nhất Bác đặc biệt, y hẳn là ngay cả làm tình cũng không có quá nhiều hưng trí mới đúng. Nhưng hiện tại nhìn coi, cái này tính cái gì?

Vương Nhất Bác ngủ cũng không an ổn, cho nên vừa bị Tiêu Chiến hùng hổ nhìn chằm chằm, không tới nửa khắc y liền tỉnh lại.

“Chiến…” Khi nhìn đến Tiêu Chiến trở về Vương Nhất Bác vốn là rất vui vẻ, nhưng sau khi nhìn rõ vẻ mặt của Tiêu Chiến lại bắt đầu sợ. Nghĩ đến chuyện mình vừa làm trước đó, liền vội vàng đem mấy thứa kia đẩy ra, lại ngay lúc sợ hãi không kịp tránh né liền bị Tiêu Chiến kéo từ trên giường xuống.

“Ngô…” Vương Nhất Bác vốn muốn nói cái gì, lại khi đến gần ngửi được cỗ mùi thơm càng thêm dày đặc trên người Tiêu Chiến liền nuốt xuống.

“Một người làm thực thích phải không?” Tiêu Chiến trực tiếp kéo người đến gian ngoài của mật thất, trói lên vòng treo, “Ta cho ngươi thích cái đủ.”

Vương Nhất Bác vẫn luôn run rẩy, không nói một lời nhìn Tiêu Chiến trói mình lại, nhìn Tiêu Chiến từ trong phòng cầm một đống đồ đi ra, nhìn Tiêu Chiến dùng lễ vật năm mới mà y vẫn chưa hề biết công dụng cột lên người y, nhìn Tiêu Chiến đem cây ngọc thế bạch ngọc nhét vào trong miệng của y, nhìn Tiêu Chiến dùng roi hắn tự làm quất vào trên người y… Điều duy nhất đáng được ăn mừng là, cuối cùng y cũng biết được cách dùng của lễ vật kia, y làm sao cũng không nghĩ tới, tiểu nhân bằng ngọc được mài thành bộ dáng của Tiêu Chiến cư nhiên là dùng để nhét vào chỗ kia của y. Lửa dục không ngừng bùng cháy lên, thật không tốt! Vương Nhất Bác hơi khép mắt, ngậm chặt vật trong miệng, một tiếng cũng không nói mặc cho Tiêu Chiến muốn làm gì thì làm.

Lúc này Tiêu Chiến đã đắn đo lực đạo rất tốt, roi đánh vào trên người, sẽ có một vệt đỏ, thậm chí hơi sưng lên, sẽ đau, nhưng sẽ không để lại vết thương. Tiêu Chiến biết Vương Nhất Bác không chịu nổi chuyện này nhất, mỗi khi roi vừa chạm thân thể, nhất định lửa dục đốt người, kích tình khó nhịn, mà vị trí hắn quất đều thực đặc biệt, mỗi một roi đều rơi xuống điểm mẫn cảm của Vương Nhất Bác, trước ngực, thắt lưng, đùi, rõ ràng là đang đổi biện pháp khiêu khích, hơn nữa mỗi một roi đều đánh ra thanh âm thanh thúy, độ dụ hoặc kia lại tăng một tầng. Không chỉ phân thân của Vương Nhất Bác nâng lên cao cao, ngay cả Tiêu Chiến, hạ thân cũng không chịu thua mà cứng rắn.

Nhưng không biết Tiêu Chiến là muốn tra tấn Vương Nhất Bác hay là muốn tra tấn bản thân, không hề có ý muốn giải phóng cho hai người. Vương Nhất Bác liền cứ vậy mà treo, Tiêu Chiến vừa quất roi liền quất gần cả một ngày. Chờ roi đánh xong, thấy Vương Nhất Bác không có phản ứng gì lớn, Tiêu Chiến cũng biết không quá sướng. Dù sao roi là thứ Vương Nhất Bác thích, cũng là vật Tiêu Chiến yêu nhất, liền đơn giản mà ném roi, lấy ra bộ dao giải phẫu luôn mang theo bên người.

Vương Nhất Bác lúc này là thật sự bị dọa, y từng thấy được thủ đoạn phân thây của Tiêu Chiến, chẳng lẽ lúc này muốn sử dụng trên người y sao? Vương Nhất Bác liên tục lắc đầu, lắc đến nước mắt văng khắp nơi cũng không phát hiện.

Chiến, đừng đối với ta như vậy, đừng!

“Tại sao lại khóc?” Tiêu Chiến lại nở nụ cười. Vương Nhất Bác cuối cùng cũng có phản ứng, Nai Con tử khí nặng nề chỉ làm cho hắn càng thêm bực mình mà thôi.

Đến gần Vương Nhất Bác, lại nhìn thấy trong mắt Vương Nhất Bác tràn đầy hoảng sợ, Tiêu Chiến liền đem dao giải phẫu lạnh lẽo dán sát thắt lưng của Vương Nhất Bác, “Ta chưa từng thật sự khiến ngươi bị thương đúng không? Ngươi nên tín nhiệm ta.” Nói xong, dao thứ nhất liền cắt xuống, từ thắt lưng trái đến ngực phải, một vết dao kéo ngang trên người Vương Nhất Bác.

Ngay lúc Tiêu Chiến quơ dao, Vương Nhất Bác hít sâu một hơi, hung hăng nhắm mắt lại, lại phát hiện, miệng vết thương mặt dù dài, lại không hề đau đớn như trong tưởng tượng của mình. Không nói đến trước đó mình bị thương vô số lần, từ sớm đã rất có thể chịu đau, chỉ nói vết thương này lớn như vậy, máu không chảy mấy giọt, ngay cả đau cũng không có bao nhiêu. Cảm giác đau đớn kia, so với nói là đao thương, không bằng nói càng giống như bị kim đâm, chẳng qua phạm vi bị đâm có hơi rộng.

“Ngươi biết không? Da người chia thành biểu bì và mô liên kết, chỉ cần không tổn thương tới mô liên kết, sẽ không để lại sẹo, cũng sẽ không chảy quá nhiều máu, dù sao lớp biểu bì chỉ có chút lông cùng mạch máu mỏng, căn bản không hề có mạch máu chính.” Tiêu Chiến lại nói những thứ mà Vương Nhất Bác không hiểu được, nói mấy câu, trên người Vương Nhất Bác lại nhiều thêm mấy vết thương. Cơ ngực, bụng, đùi trong, từng vết dao dài ngắn khác nhau, đan xen với từng vết roi, Vương Nhất Bác không ngừng run rẩy, toàn bộ thân thể đều co rút mà nhìn Tiêu Chiến vươn lưỡi liếm sạch vết máu trên sống dao.

Tiêu Chiến cười, “Máu của Nai Con quả nhiên thật ngọt.” Máu của Vương Nhất Bác có một mùi thơm trong trẻo mà lạnh lùng chỉ thuộc riêng mình y. Đại khái là do hàng năm nằm trên giường hàn ngọc luyện Ngọc Hư Công của nữ tử, làn da của Vương Nhất Bác so với các nam nhân khác mềm mại trơn bóng rất nhiều, màu da cũng trắng nõn, ngay cả nhiệt độ cơ thể cũng thấp hơn 1, 2 độ so với người thường, màu máu hơi nhạt, nếm vào miệng liền có một mùi hương thơm ngát kì lạ, giống như mùi của quả Can Chi mà hắn ăn ngày đó.

“Chiến…” Cuối cùng Vương Nhất Bác kêu ra một tiếng mơ hồ, mặt đầy nước mắt, trông thật thê thảm.

“Ta thích ngươi gọi tên của ta, kêu thêm vài tiếng đi.” Tiêu Chiến lấy đi vật trong miệng của Vương Nhất Bác, lại đi ra phía sau của Vương Nhất Bác, trong giây lát, trên tấm lưng sạch sẽ xuất hiện hơn mười vết dao.

“Ngô… Chiến…” Không biết là bởi vì đau đớn, hay bởi vì cổ dục vọng này bị đè nén quá lâu, hoặc đơn giản chỉ là do mấy câu nói của Tiêu Chiến, tóm lại Vương Nhất Bác đột nhiên cảm thấy lửa dục tăng vọt như bị tưới dầu, nháy mắt đốt sạch lý trí của y 7,8 phần, hai ba phần còn lại, vẫn là do y cắn răng chống đỡ, mới miễn cưỡng duy trì được.

“Thực ngoan.” Tiêu Chiến nhìn cặp mông bị đai trinh tiết siết chặt trở nên tròn trịa ở trước mặt, đột nhiên có xúc động muốn biến chúng thành của riêng. Nhớ tới vị máu của Vương Nhất Bác mà hắn nếm thử khi nãy, Tiêu Chiến liếm liếm môi, một ngụm cắn xuống.

“Ngô… Ân…” Thân thể Vương Nhất Bác thoáng chốc co rụt lại, hai chân siết chặt giang tắc trong cơ thể, bất đắc dĩ vật kia kích cỡ thích hợp nhưng dài ngắn không đủ, chiều dài lỡ cỡ chỉ làm cho Vương Nhất Bác càng thêm khó chịu mà thôi, hơn nữa Tiêu Chiến còn đang cắn cắn mông y, chỉ càng khiến Vương Nhất Bác lại bị một hồi lửa dục gặp dầu tra tấn.

“Chậc…” Sau một lúc lâu, Tiêu Chiến buông ra bên mông bị hắn cắn xanh tím, lại không quá vừa lòng. Nhất định là có phương pháp khác, làm cho y biến thành của riêng mình. Đột nhiên, mắt Tiêu Chiến sáng lên, nâng dao liền đâm xuống.

“A…”

Lần này Tiêu Chiến cắt không cạn, lưỡi dao sắc bén tung bay, cũng không quản Vương Nhất Bác hét thảm, chỉ lo khắc. Chờ đến lúc khắc bên phải xong, hắn thuận theo vết máu mà liếm từ mắt cá chân lên trên, đến miệng vết thương trên mông, thậm chí đem đầu lưỡi vói vào trong miệng vết thương.

“Chiến… Tha ta… Tha ta… Ta biết sai rồi… Ta biết sai rồi…” Vương Nhất Bác cuối cùng không chịu nổi, khóc hô ra. Tiêu Chiến chưa từng đối xử với y như vậy, y thật sự sợ hãi. Nếu đổi lại là người khác, cho dù lăng trì y thì y cũng sẽ không hừ một tiếng, nhưng người này không thể là Tiêu Chiến!

“Xuỵt, Nai Con, ngươi biết không? Nghe nói dùng nước miếng làm ướt vết thương, vết sẹo sẽ vĩnh viễn cũng không biến mất, cho dù dùng thuốc bôi cũng không xóa được, không bằng chúng ta thử xem được không?” Nào có cái gì đường sống được không, hắn căn bản là đã làm không phải sao? Buông ra bên phải, Tiêu Chiến lại bắt đầu điêu khắc lên phần mông trái.

Vương Nhất Bác điên cuồng lắc đầu. Không, đây không phải Tiêu Chiến, đây không phải Tiêu Chiến! Không phải y điên rồi, chính là Tiêu Chiến điên rồi, nếu không tại sao hắn lại đối với y như vậy? Y còn nhớ rõ lúc Tiêu Chiến xức thuốc lên vết thương nơi ngực của y đã từng nói, hắn không cần trên người y để lại bất cứ vết sẹo nào, hắn sẽ không để lại, cũng không để cho bất luận kẻ nào khác để lại. Vậy hôm nay rốt cục là xảy ra chuyện gì? Ai tới nói cho y, đây là một cơn ác mộng sao?

Tiêu Chiến khắc xong hai bên, cũng dùng miệng liếm đến khi không hề chảy máu, thế này mới thỏa mãn liếm khóe miệng buông ra mông của Vương Nhất Bác. Nhìn kiệt tác của minh, Tiêu Chiến nở nụ cười, thực vui vẻ. Trên hai cánh mông của Vương Nhất Bác, hai bên để lại hai dòng chữ khác nhau. Phía bên phải, một chữ “Chiến”, là tên của Tiêu Chiến, giống như viết tên của mình lên vật sở hữu của bản thân, đây là chứng minh Vương Nhất Bác là của hắn Bên trái, hai chữ “Ngô ái”, chứng minh Vương Nhất Bác là người hắn yêu nhất. Khắc chữ vào vị trí này, có lẽ cả đời Vương Nhất Bác cũng sẽ không nhìn thấy, Tiêu Chiến cũng không định nói cho y. Có quan hệ gì đâu? Chính mình có thể nhìn thấy là tốt rồi. Tiêu Chiến chép miệng, máu của Vương Nhất Bác thật mỹ vị.

Chờ tới lúc Tiêu Chiến đi đến trước người Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác đã khóc đến mức ánh mắt dại ra, vẻ mặt uể oải.

Tiêu Chiến nâng mặt Vương Nhất Bác, vỗ vỗ hai gò má của y, hỏi: “Nói, ta là ai?”

“Chiến…” Vương Nhất Bác mở mắt, nói đều quẩn quanh trong miệng, nói như thầm thì.

“Lặp lại lần nữa.” Tiêu Chiến hôn lên môi Vương Nhất Bác, yêu cầu.

“Chiến.” Trong mắt của Vương Nhất Bác cuối cùng có điểm thanh minh, chiếu ra bóng dáng của Tiêu Chiến.

“Đúng rồi, nhớ rõ, ta là Chiến, ngươi là…Nai Con của ta.” Tiêu Chiến cởi trói cho Vương Nhất Bác, mà Vương Nhất Bác ngay khi rơi vào trong ngực của Tiêu Chiến liền ngất đi.

Cũng không biết là bị kinh sợ, hay là do mấy ngày nay không nghỉ ngơi tốt, tóm lại Vương Nhất Bác vừa ngủ liền qua nửa ngày, chờ tới lúc y tỉnh lại, đã là chạng vạng của ngày hôm sau.

Vương Nhất Bác tỉnh lại, phát hiện chính mình ngủ trên giường trong phòng ngủ, xung quanh đã được dọn dẹp sạch sẽ, tóc bị mồ hôi ướt nhẹp cùng thân thể đều được rửa sạch, miệng vết thương cũng được thoa thuốc, một thân y phục ngay ngắn quy củ, thậm chí trong ổ chăn của y, còn có một túi ấm chứa đầy nước ấm. Khó trách tại sao y lại cảm thấy nóng như vậy!

Vén lên một góc màn, phát hiện Tiêu Chiến ngồi bên bàn, ở dưới đèn không biết đang xem hồ sơ của cung nào, mày hơi nhíu lại. Trên bàn, là một bàn thức ăn phong phú. Cư nhiên không phải dược thiện?! Vương Nhất Bác nhướng mày.

*** 59 ***

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top