Chương 53


“A?” Nếu đổi thành người khác nói lời này, Vương Nhất Bác nhất định dùng một chưởng đập chết đối phương, cho dù nhìn nhiều một cái cũng sẽ không. Nhưng lời này là Tiêu Chiến nói, cho dù khó có thể tin, Lục Đỉnh Nguyên vẫn nguyện ý lắng nghe. “Sao lại nói như vậy?”

Tiêu Chiến đã tưởng xong phải nói làm sao để cho Vương Nhất Bác nhận được, dù sao nội công đối với người luyện võ mà nói, không đơn giản chỉ là quan trọng. Vương Nhất Bác không thèm quan tâm đem nội lực vất vả tu được trong mấy chục năm truyền cho Tiêu Chiến hắn, chẳng những thuyết minh sự để ý của y dành cho hắn, cũng hoàn toàn thuyết minh y đối với nội công của mình cảm thấy tự tin cùng tự phụ. Hiện tại hắn đột nhiên nói cho y, công phu gian khổ ngày đêm luyện tập suốt mấy chục năm là sai, đối với y tuyệt không chỉ đơn giản là khó có thể nhận, mà quả thực giống một cái chê cười! Mà Tiêu Chiến, không nghĩ làm cho Nai Con của hắn bị thương.

“Hoặc là phải nói như thế này, không phải ngươi luyện sai, mà là luyện cho đúng ý ta?” Tiêu Chiến đột nhiên nhớ tới phần song tu của Ngọc Hư công, cười đến vẻ mặt khó tránh khỏi đầy dâm đãng.

“Ngươi rốt cục là đang nói gì?” Vương Nhất Bác nhíu mày, hiếm thấy Tiêu Chiếncười thành bộ dạng này.

“Đến, cùng ta xem bản bí tịch này.” Tiêu Chiến điều chỉnh cho Vương Nhất Bác một vị trí thoải mái trong ngực của mình, lại nắm thật chặt hai tay, mởi mở ra Ngọc Hư Công trong tay.

Đầu tiên Tiêu Chiến dùng phương pháp Vương Nhất Bác quen dùng, lật sách từ trái sang phải, nhưng chỉ lật tới một nửa, cũng chính là giữa sách, nơi ghi lại tầng thứ chín của công pháp Rồi mới dựa theo thói quen đọc sách của mình, lật sách từ phải sang trái, cũng lật tới một nửa, chỗ ghi lại tầng thứ chín. Rồi mới nhìn Vương Nhất Bác, “Sao, nhìn ra cái gì?”

Vương Nhất Bác biết Tiêu Chiến tuyệt đối sẽ không lấy sự tình này ra để đùa giỡn với y, cũng biết Tiêu Chiến cũng sẽ không làm chuyện vô nghĩa, cho nên ngay từ đầu, y liền nhìn xem cẩn thận, cho dù đây là thứ y đã từng xem qua rất nhiều lần. Được Tiêu Chiến lật như vậy, Vương Nhất Bác cũng phát hiện một vài chỗ không thích hợp, lại nói không ra là như thế nào.

“Lật lại một lần xem.” Vương Nhất Bác nhíu mày, cố gắng muốn sửa sang lại đầu óc.

Tiêu Chiến cười vui mừng, chỉ biết Nai Con của hắn thông minh. Thế là vâng lời lại lật một lần.

Lại nhìn một lần, cuối cùng Vương Nhất Bác cũng nhìn ra chút manh mối, “Ngươi là nói, Ngọc Hư Công này có hai phương pháp tu luyện, mà ta luyện là loại đầu tiên?”

Tiêu Chiến gật đầu.

“Vậy tại sao ngươi nói ta luyện sai?” Vương Nhất Bác vẫn là khó hiểu.

“Đến, nhìn xem loại ở phía trước và phía sau có gì khác nhau.” Tiêu Chiến đối lập, xốc lên tờ đầu tiên cùng tờ cuối cùng.

“Khác nhau?” Vương Nhất Bác cố gắng nhìn.

Người trong tập tranh được vẽ vô cùng mơ hồ, ngay từ đầu sẽ làm cho người lầm rằng là do họa công của họa sĩ kém cỏi, nhưng người trong tranh trừ bỏ hình thể mơ hồ, động tác dáng người đều giống nhau như đúc, cho nên bởi vậy có thể suy ra, kỳ thật không phải do họa công của họa sĩ kém, mà là cố ý gây ra.

Vương Nhất Bác nhìn nửa ngày, từ trên hình thể mơ hồ kia, thật là nhìn ra chút khác biệt, hoặc là nói, có thể cảm giác được là hai người khác nhau, nhưng khác ở điểm nào, Vương Nhất Bác thật sự không thể nói rõ. “Hình như quần áo, có chút không giống.”

“Ha ha, là do quần áo, cũng không phải do quần áo.” Tiêu Chiến cười, quyết định không trêu Vương Nhất Bác, nói thẳng, “Nói trực tiếp đi, là khác nhau giữa nam và nữ.”

“Nam và nữ? Ngươi làm sao mà nhìn ra được?” Vương Nhất Bác mở to mắt, kết hợp với lời Tiêu Chiến nói y luyện sai khi nãy, chẳng lẽ ý của hắn là – chính mình luyện là công pháp của nữ tử?

“Ngươi xem đi,” Tiêu Chiến chỉ vào vị trí ngực của nhân vật trên tập tranh, “Nơi này vẽ là bộ ngực của nữ tử, cho nên hơi lớn cũng hơi cong lên Bên này là nam tử, bằng phẳng mà thẳng tắp.”

“…” Vương Nhất Bác không nói chuyện, nhưng vẻ mặt rõ ràng như là đang nói – là đoán mò đi?

“Ha ha,” Tiêu Chiến cười, biết quả thật khuyết thiếu sức thuyết phục, lại đem tập tranh lật đến tầng thứ bảy của công pháp, “Ngươi xem, bắt đầu từ tầng này, người trên tập tranh không còn mặc quần áo,” Vương Nhất Bác lại chỉ vào vị trí bộ ngực của nhân vật, “Hai nửa vòng tròn này rõ ràng chính là vẽ bộ ngực của nữ tử, tuy rằng hơi mơ hồ Mà bên nam tử, không có vẽ hai đường dư thừa kia.”

Hắn cư nhiên dùng ngón tay chỉ vào bộ ngực của nữ nhân trên tập tranh là hai đường dư thừa! Vương Nhất Bác quả thật muốn trợn mắt trắng. Được rồi, ít nhất hắn thuyết phục được chính mình đó là nữ nhân.

“Vậy nói cách khác, ta luyện hơn hai mươi năm nội công của nữ tử?” Vương Nhất Bác quay đầu hỏi Tiêu Chiến, sau khi nhận được một cái gật đầu khẳng định của Tiêu Chiến mới nói tiếp, “Ta luyện công sai lầm, sao ngươi lại là vẻ mặt mừng thầm?”

Tiêu Chiến cong khóe môi, cười vô cùng trêu tức, “Chẳng lẽ ngươi không hề tò mò, vì sao một quyển võ công bí tịch lại muốn chia thành hai loại phương pháp tu luyện cho nam và nữ, hơn nữa còn vẽ kỳ quái như vậy sao?” Tiêu Chiến nói, còn lắc lắc quyển tập trong tay.

“Được rồi, nói đi, ngươi rốt cục phát hiện cái gì? Ra vẻ thần bí.” Vương Nhất Bác bày ra tư thế đã chuẩn bị sẵn sàng.

“Được rồi, ta liền nói từng hạng cho ngươi.” Tiêu Chiến gật đầu, nhưng biểu tình trên mặt rõ ràng là đang bày tỏ – cẩn thận đừng dọa đến ngươi!

“Chăm chú lắng nghe.” Vương Nhất Bác cười.

“Đầu tiên, bản bí tịch này chia làm hai phương pháp tu luyện nam nữ, cái này đã nói qua Lại có, bí tịch này ghi lại là một quyển công phu song tu, nam nữ có thể cùng nhau luyện. Hai tầng đầu tiên, là bộ phận nền tảng, cho nên giống như công phu bình thường, là chia ra luyện, tầng ba, tầng bốn, do công phu còn thấp, cho nên có thể song tu cũng có thể chia ra luyện, nhưng bắt đầu từ tầng thứ năm, Ngọc Hư Công này nhất định phải bắt đầu song tu…”

“Nhưng là…” Vương Nhất Bác lên tiếng.

“Chờ ta nói xong,” Tiêu Chiến phất tay đánh gãy y, “Ta biết ngươi muốn nói việc ngươi một mình luyện tới tầng thứ bảy, việc này đợi lát nữa ta giải thích cho ngươi.” Tiêu Chiến tiếp tục lời nói trước đó, “Mà tầng thứ năm cùng tầng thứ sáu, lúc song tu chỉ là cùng nhau tu luyện Nhưng bắt đầu từ tầng thứ bảy, môn công phu này sẽ bắt đầu sử dụng phương pháp thải bổ của đạo gia mới có thể tu hành, đây cũng là vì sao người trên tập tranh không có mặc quần áo.”

“Thải bổ?”

“Âm dương tướng hợp, cũng chính là sinh hoạt vợ chồng.”

Tiêu Chiến nói đến đây, mặt của Vương Nhất Bác “phừng” một cái đốt lên, cuối cùng cũng biết được khi nãy vì sao Tiêu Chiến lại cười kỳ quái như vậy.

“Lại có, đại khái bởi vì họa sĩ là nữ, cho nên ngượng ngùng đem đặc thù của nam tính vẽ quá mức rõ ràng, mới có thể làm cho người ta nhất thời không thể phân biệt nam nữ trên tranh.”

“Đặc thù giới tính?” Cách dùng từ của Tiêu Chiến vẫn làm cho Vương Nhất Bác thường xuyên cảm thấy mờ mịt.

“Chính là chỗ có thể lập tức chia ra nam nữ.” Tiêu Chiến cầm lấy khối thịt dưới khố của Vương Nhất Bác, đổi lấy một tiếng hít sâu của Vương Nhất Bác.

“Cuối cùng, chỉ là một vài suy đoán của cá nhân ta.” Tiêu Chiến còn có lời khác muốn nói, cũng không tính tại thời điểm này lại cùng Vương Nhất Bác lăn lên giường, cho nên sau khi Vương Nhất Bác hiểu được ý của hắn, cũng chỉ nhéo nhọe một cái liền bỏ ra, không động tay động chân thêm. “Ta nhớ rõ ngươi từng nói với ta, một căn phòng khác chứa các bức tranh, chính là bức tranh của các đời cung chủ Nghiễm Hàn Cung cùng vật bên người mà các nàng thích nhất phải không?”

Sau khi được đến một cái gật đầu của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến tiếp tục hỏi, “Trong cùng bên trái người mặc đạo bào, chính là cung chủ đời thứ nhất?”

“Đúng vậy.”

“Vậy thì đúng rồi, vật bên người của nàng là một cây phất trần, mà không phải kiếm hoặc nhuyễn kiếm như võ giả thông thường, có thể thấy được nàng đạo hạnh thâm hậu, hẳn là lấy tu đạo làm chuẩn, không hẳn chỉ đơn giản là tập võ. Như vậy bản bí tịch này, rất có khả năng không phải là một bí tịch võ công, mà trên thực tế là bí tịch tu đạo.”

“Bí tịch tu đạo? Có gì khác nhau?” Vương Nhất Bác có chút không theo kịp ý nghĩ của Tiêu Chiến.

“Ha ha, mục đích cuối cùng của đạo gia khi tu luyện là gì?” Tiêu Chiến mỉm cười hỏi Vương Nhất Bác.

“Mục đích cuối cùng? Tu đạo là tu đạo…” Vương Nhất Bác dột nhiên nhớ tới cái gì, “Chẳng lẽ là bắt yêu quái?”

“Ha ha ha, ngươi so với ta càng thêm có thể tưởng.” Tiêu Chiến càng ngày càng phát hiện nhiều chỗ đáng yêu của Nai Con, “Giống như mục đích cuối cùng của tu phật không phải chịu khổ mà là thành Phật, mục đích cuối cùng của tu đạo, cũng không phải tập võ, mà là thành tiên.”

“Thành tiên?” Vương Nhất Bác hoàn toàn bị dọa đến.

“Phải, Đạo gia vô luận luyện đan, tập võ hay là rèn kiếm, kỳ thật mục đích cuối cùng đơn giản là thân thể bất tử, đây là một quyển bí tịch tu tiên. Hơn nữa ngươi nghĩ lại tên của giáo phái xem, Nghiễm Hàn Cung, Chẳng lẽ cho tới bây giờ ngươi không nghĩ tới, đây vốn là tên của tiên cung trên trăng sao? Vốn chính là nơi ở của thần tiên.

“A!” Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến nói sửng sốt, hiển nhiên là chưa từng nghĩ tới.

“Theo ta đoán, cung chủ đời thứ nhất của các ngươi, vốn xuất thân từ đạo gia, cũng nên có phối ngẫu của mình – chính là tướng công của các ngươi. Nhưng có khả năng do nguyên nhân nào đó mà ra đi, thế là nàng trộm bí tịch của đạo phái, một mình rời đi lập phái.” Tiêu Chiến phỏng đoán.

“Sao ngươi không đoán nàng là trong vô ý có được bản bí tịch này mới một mình lập phái mà là quăng nguyên lai tướng công?” Vương Nhất Bác cũng cùng Tiêu Chiến chơi trò ‘Ta đoán ta đoán ta đoán sai sai.”

“Sẽ không, đây là bản công phu song tu, không có đạo lý sau khi nàng có được nó lại đem nửa kia quăng. Hơn nữa ngươi đã nói, đệ nhất cung chủ của các ngươi đã luyện công phu tới tầng thứ tám, nói cách khác nàng đã từng song tu. Lại có, ngươi xem tên của công phu này – Ngọc Hư Công, hiển nhiên xuất từ đạo gia. Cuối cùng còn có một chút, ta nghĩ nàng hẳn là muốn đem bản công pháp song tu này truyền xuống, nhưng tính cách có chút rụt rè, không có khả năng nói quá trắng ra, từ trên tranh nàng vẽ mơ hồ như thế liền có thể biết, cho nên pháp môn này ở trong truyền thừa đời sau hoặc là do cố ý hoặc do sơ sẩy mà bị mất.”

“Có ý gì?” Vài câu phía trước có thể hiểu được, mấy câu cuối cùng Tiêu Chiến nói làm cho Vương Nhất Bác có chút không hiểu, cố ý làm mất? Chẳng lẽ còn ẩn tình gì?

“Ngươi xem, công phu này chỉ có chưởng môn mới có thể luyện phải hay không?”

Vương Nhất Bác gật đầu.

“Phương pháp vào mật thất này cũng là dùng miệng tương truyền không có ghi lại đúng không?”

Vương Nhất Bác lại gật đầu.

“Cho nên ta nói, pháp môn song tu này, chính là phương pháp tu luyện phía trước do nữ tử luyện, phía sau do nam tử luyện, đệ nhất cung chủ của các ngươi hẳn là cũng dùng miệng truyền cho đời cung chủ kế tiếp.”

Vương Nhất Bác nghĩ nghĩ, cũng chỉ có thể tiếp tục gật đầu.

“Ngươi xem, ngươi đã nói, mấy đời cung chủ đầu tiên đều luyện tới ít nhất là tầng thứ bảy, thuyết minh các nàng cũng từng song tu, nhưng những đời cung chủ sau nhiều nhất cũng chỉ luyện tới tầng thứ năm, hơn nữa ngươi nói Nghiễm Hàn Cung vốn là bang phái của nữ tử, cho nên ta phỏng đoán, hẳn là từ khi Nghiễm Hàn Cung biến thành bang phái nữ tử, phương pháp tu luyện của nam tử đã bị cố ý làm mất.. Hoặc là, ở dưới tình huống trường kỳ không có nam tử, phương pháp tu luyện của nam tử dần dần bị thất lạc khỏi truyền thừa.”

“Được rồi, cho dù ngươi nói rất hợp lý, nhưng điều kiện tiên quyết là, nếu điều này thật sự giống như những gì ngươi nói, một mình một người chỉ có thể luyện đến tầng thứ năm.” Vương Nhất Bác cũng có đầu óc của mình, cho dù đối Tiêu Chiến ngoan ngoãn phục tùng hơn nữa, cũng không đến mức nói gì nghe nấy. “Vấn đề là, ta liền một mình luyện đến tầng thứ bảy, chẳng lẽ ngươi quên sao?” Đây cũng là vấn đề từ đầu Vương Nhất Bác đã nghĩ nói, lại bị Tiêu Chiến cấm thảo luận.

“Hảo,” Câu hỏi hay! Tiêu Chiến cực kỳ thưởng thức, chỉ kém vỗ tay trầm trồ khen ngợi, “Kế tiếp chúng ta nói về vấn đề của ngươi.”

*** 53 ***

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top