Chương 50


Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác bị thương nặng, trong lòng giống như không ngừng bị quất roi, nếu lúc trước hắn ngăn cản Vương Nhất Bác, y có thể sẽ không như vậy hay không? Nếu lúc trước chính mình đi theo, sự tình có thể sẽ tốt hơn một chút không? Tiêu Chiến chưa từng nếm qua mùi vị hối hận là gì, lúc này lại bị tâm tư của mình tra tấn đến mức mỏi mệt không chịu nổi.

Xe đi tới nửa đường, người của Đông Cung thu được thư từ tổng đà Nghiễm Hàn Cung, nói là nhân mã các nơi đều đã rút lui, hỏi có cần hủy bỏ Võ Lâm Tru Sát Lệnh không? Tiêu Chiến miễn cưỡng trả lời “Chủ tử của các ngươi một ngày chưa tỉnh, Tru Sát Lệnh một ngày không hủy”, người của Đông Cung không dám nói gì, chi tiết báo lại.

Xe ngựa một đường chạy vô cùng chậm, sợ xóc nảy đến Vương Nhất Bác bị trọng thương cùng Phi Ảnh, nhưng là không hề dừng lại, ăn ngủ đều ở trên xe, người của Đông cung thay phiên đánh xe, thúc ngựa, dù vậy, cũng chạy khoảng năm ngày đường, mới trở lại địa bàn của Nghiễm Hàn cung.

Cạnh núi rừng, Đông Ly dẫn theo mọi người từ xa đứng đón. Trong những ngày Tiêu Chiến rời đi, địa bàn của Nghiễm Hàn cung đã được dọn dẹp thỏa đáng, nên chôn thì chôn, nên đốt liền đốt, nên sửa chữa liền sửa chữa, mặc dù không thể nói hoàn toàn không nhìn ra dấu vết từng bị chính phái chà đạp qua, nhưng mùi máu tươi cũng là không còn quá dày đặc.

Tiểu Hà Tử từ hai ngày trước đã tỉnh lại, từ trong xe bước ra, nhìn thấy Đông Ly nghênh đón, khó được hai người không có đấu võ mồm mà chỉ im lặng vỗ vỗ vai lẫn nhau.

Vương Nhất Bác tự nhiên là do Tiêu Chiến thật cẩn thận ôm ra, Phi Ảnh cũng là để người khác nâng ra, nhiều ngày như vậy vẫn chưa tỉnh, có thể thấy được là bị thương rất nặng.

Đường vào cốc quá hẹp, xe ngựa đi không dễ, cho nên xe ngựa luôn luôn không vào cốc, mà là để lại trong Vương gia trang cho người bên dưới dùng. Lần này xe ngựa đi tới đầu đường, con đường còn lại, mọi người chỉ có thể đi bộ.

Tiêu Chiến dùng áo choàng thật dày che kín Vương Nhất Bác, không hề mượn tay người khác, tự mình ôm người vào cốc, trừ bỏ Đông Ly cùng mấy người tiếp ứng hơi chớp lên, còn đám người Đông Cung ở chung với Tiêu Chiến mấy ngày nay đã sớm nhìn quen. Biết vị Tiêu công tử này cực kì để bụng chủ tử, căn bản không cho người bên ngoài có đường chen tay vào.

Chờ tất cả mọi người vào cung, hết thảy được an bài thỏa đáng, cũng là lúc Tiểu Hà Tử bận rộn. Vương Nhất Bác không đến nỗi nào, cho dù nhiều ngày chưa ăn cơm, có Tiêu Chiến miệng đối miệng đút một ít thức ăn lỏng, vẫn có thể miễn cưỡng vượt qua Phi Ảnh lại không lạc quan, Tiểu Hà Tử chỉ có thể dùng mảnh vải dính nước thấm ướt làn môi khô khốc của hắn, lại không thể đút vào bất cứ thứ gì, cho dù có đan dược vừa vào miệng liền tan do Tiểu Hà Tử luyện chế, nhưng thuốc cũng không thể trở thành cơm mà ăn, người hôn mê nhiều một ngày, liền càng nguy hiểm một chút.

Cứ vậy qua hai ngày, trái tim của mọi người vẫn chưa buông xuống, Phi Ảnh lại ở một đêm khuya đột nhiên biến mất, Nghiễm Hàn cung liền nổ tung. Bốn hộ pháp mất tích hai, hơn nữa đều là ở ngay dưới mí mắt của mọi người. Lúc Hạ Thiên mất tích còn có thể tạm giải thích được, dù sao người có thể đi có thể chạy, lại là đang lúc hỗn chiến Phi Ảnh hôn mê đều có thể biến mất, cũng quá làm cho người ta khó có thể tiếp nhận.

“Nhất định là có người đến bắt đi.” Đông Ly khẳng định nói.

“Có thể thoải mái đi lại trong cung, tất cả ảnh vệ đều không phát hiện? Công phu của người này cao đến độ nào?” Thu Vân có chút không tin. “Hay là…” Trong cung của chúng ta có nội quỷ? Thu Vân không dám nói những lời này ra miệng.

“Đều là lỗi của ta, ta không nhìn kĩ Thu Ảnh.” Tiểu Hà Tử một mực khóc, một mực trách cứ chính mình. Mọi người cũng không trách hắn hay khuyên hắn cái gì, kỳ thật mọi người đều biết, hắn khổ sở, đâu chỉ bởi vì Phi Ảnh mất tích, càng nhiều, là lo lắng đối với Hạ Thiên, chỉ là không thể phát tiết ra thôi.

“Chúng ta có cần phát Võ Lâm Thiếp…” hỏi một chút?

Thu Vân còn chưa nói xong, Đông Ly liền ngắt ngang, “Được rồi, còn ngại ném mặt không đủ sao? Người ở ngay dưới mí mắt không thấy, còn muốn chiêu cáo giang hồ để người người đều biết sao?”

Đông Ly nói chuyện hơi gắt gỏng, khiến cho Thu Vân lần đầu tiên tham gia nghị sự của hộ pháp cảm thấy sợ hãi không thôi. “Người của Thu cung chúng ta đi tìm?”

“Không cần phiền toái, đợi thêm chút nữa đi!” Tiêu Chiến vẫn luôn im lặng cuối cùng cũng mở miệng, “Nếu là bị người bên ngoài bắt đi, nhất định là muốn đưa ra điều kiện, sẽ không vô duyên vô cớ mà bắt người Nếu là Phi Ảnh tỉnh tự mình đi, các ngươi đi tìm cũng không thấy được.”

“Còn Hạ Thiên…” Vị kia nhưng lại là vô duyên vô cớ biến mất.

“Chuyện của Hạ Thiên, chúng ta cũng không hiểu biết” Tiêu Chiến trầm ngâm, “Việc này vẫn là chờ Nhất Bác tỉnh sau đó bàn lại.”

Chuyện tìm người cứ vậy mà gác lại. Trận chiến này, đối với Nghiễm Hàn cung mà nói, quả thật là một đả kích nặng nề, nhưng các phái khác trong giang hồ cũng không chiếm được tốt đẹp gì. Đáng giá nhắt tới là, từ sau khi Tiêu Chiến lãnh đạo mọi người ngăn địch cộng thêm cứu về Vương Nhất Bác, lời đồn đãi về Tiêu Chiến trong Nghiễm Hàn cung cũng đã thay đổi. Không còn người dùng những từ ngữ như nam sủng, tiểu quan để gọi hắn, đối với chuyện của hắn và Vương Nhất Bác, mọi người cũng không dám nghị luận thêm gì nữa. Nói về Tiêu Chiến, mọi người cũng cung kính gọi một tiếng “Tiêu công tử”, địa vị của Tiêu Chiến ở trong Nghiễm Hàn cung đột nhiên đề cao lên, đối với việc Tiêu Chiến là bạn lữ của Vương Nhất Bác, dường như cũng là im lặng cam chịu.

Đây là chuyện tốt, nhưng tâm tình của Tiêu Chiến lại làm sao cũng không tốt lên được. Nguyên nhân không phải do hắn, mà là do Vương Nhất Bác.

Thời gian Vương Nhất Bác hôn mê không thể nói là không lâu, trước sau cộng lại ít nhất cũng là mười ngày, thật vất vả tỉnh lại, còn chưa cho người ta một hơi thở ra, liền phát hiện một vấn đề khác. Có lẽ là do đan điền bị thương, mấy ngày nay Vương Nhất Bác luôn dễ dàng mệt, trong một ngày đã có nửa ngày là say ngủ, cái này cũng chưa nghiêm trọng, nghiêm trọng nhất là, chỉ cần Vương Nhất Bác bắt đầu vận công, đan điện ở bụng dưới liền đau như bị lửa đốt. Vương Nhất Bác từng hai lần mạnh mẽ vận công, đau đến toàn thân đều là mồ hôi là chuyện nhỏ, ngươi lại rõ ràng đau đến ngất xỉu thì Tiêu Chiến mặc kệ, sao có thể để cho y tiếp tục luyện? Thế là cùng tiểu Hà Tử mỗi ngày chui vào trong núi sách thuốc, tìm cách để làm cho Vương Nhất Bác mau khỏe lại.

Chỉ chớp mắt, tháng chạp đã qua hơn phân nửa, cửa ải cuối năm cũng đến gần, không khí trong Nghiễm Hàn cung lại luôn là một mảnh nghiêm nghị. Đông Ly gấp a, đến bây giờ Võ Lâm Tru Sát Lệnh vẫn không dừng lại, nhưng Hàn Lượng không nhắc đến, Đông Ly cũng không dám nói, không có biện pháp, bốn hộ pháp hai mất tích, thương thế của chủ tử lúc tốt lúc xấu luôn không thấy chuyển biến tốt đẹp. Nhưng lập tức là lễ mừng năm mới, trước không nói lễ mừng năm mới năm rồi đều là do Tiểu Hà Tử xử lý, hiện tại hắn căn bản không rãnh rỗi mà quan tâm, nhưng cứ đội một Tru Sát Lệnh, ngày Tết này qua cũng không an ổn.

Thế là hôm nay, tranh thủ lúc Tiêu Chiến đi Dược Lô cùng Tiểu Hà Tử luyện dược, Đông Ly đi tới chủ viện của Vương Nhất Bác, cũng là vào cũng không được, không vào lại không cam lòng. Vào, sợ làm phiền chủ tử – bình thường Tiêu Chiến đều là chờ Vương Nhất Bác ngủ mới rời đi không vào, năm cũ sắp qua, cách năm mới chỉ mấy ngày, nếu không bỏ Tru Sát Lệnh, có còn cho người của các cung an ổn mừng năm mới hay không?

Đang do dự, lại nghe thấy từ trong phòng Vương Nhất Bác truyền ra một tiếng “phịch” nặng nề, Đông Ly liền vội vã vọt vào.

“Chủ tử?” Vào phòng, lại phát hiện Vương Nhất Bác hai tay ôm bụng đầu đầy mồ hôi lạnh ngã xuống đất ngay trước giường, hiển nhiên là từ trên giường rớt xuống dưới. Đông Ly vội vã chạy tới nâng người dậy.

“A…” Vương Nhất Bác được Đông Ly nâng mới miễn cưỡng đứng dậy, nằm xuống giường liền gian nan ói ra một ngụm khí, hơi thở mới thông thuận lại.

“Chủ tử, ngài lại lén luyện công? Tiêu công tử không phải đã nói…” Không cho ngài tùy tiện luyện sao?

“Ngươi đừng nói cho hắn!” Đông Ly còn chưa nói xong, Vương Nhất Bác liền đánh gãy.

“Nhưng…Tiêu công tử nói bệnh của ngài chưa hiểu rõ lại tùy tiện vận công, sẽ là thương càng thêm thương.” Đông Ly nhíu mày, đây cũng không phải là việc nhỏ.

“Ta chỉ là muốn thử lại một lần, không có lần sau.” Trời mới biết lời y nói là muốn gạt người hay lừa quỷ? Nhìn bộ dạng muốn trợn mắt trắng của Đông Ly liền biết nàng căn bản không tin. Vương Nhất Bác vội vàng nói sang chuyện khác, y cũng không muốn việc này ồn ào đến tai Tiêu Chiến, người khác tức giận y có thể không để ý tới, Tiêu Chiến tức giận y nhưng là không thừa nhận được.

“Nói đi, ngươi tìm ta có việc gì?” Cấp dưới này của hắn là loại người vô sự không đăng tam bảo điện, y so với ai khác đều càng thêm rõ ràng, một đám đều vội muốn chết, ai có rảnh mà chạy tới chỗ của y nói chuyện phiếm?

Đông Ly vừa nghe, nhớ tới ý đồ của mình liền vội vàng đem mọi việc nói ra.

“Tru Sát Lệnh a, bỏ đi!” Vương Nhất Bác thực ngắn gọn.

“A?” Đông Ly có chút phản ứng không kịp, “Không cần thương lượng với Tiêu công tử sao?”

“Phốc ” Vương Nhất Bác bật cười một tiếng, “Rốt cục hắn là chủ tử của ngươi? Hay ta là chủ tử của ngươi? Ai là đương gia của Nghiễm Hàn cung?”

“Thuộc hạ không dám!” Đông Ly vừa nghe lời này liền vội vàng quỳ xuống.

“Được rồi, đứng lên đi!” Vương Nhất Bác khoát tay, căn bản không để ý, “Chiến là bởi vì vết thương của ta, gấp lên liền quên mất chuyện này, nếu hắn từng nỏi ta tỉnh liền hủy, vậy thì hủy đi.” Vương Nhất Bác khó được mà giải thích một lần. “Còn chuyện lễ mừng năm mới, ngươi đợi ta suy nghĩ thêm một chốc.”

Đây là năm đầu tiên Tiêu Chiến ở nơi đây đâu!

Nhìn gương mặt Vương Nhất Bác nháy mắt cười đến vô cùng ôn nhu, Đông Ly có chút há hốc mồm. “Chủ tử? Ngài…nở nụ cười?”

“Ta cười rất kỳ quái sao?” Vương Nhất Bác ngạc nhiên. Y là người, cũng không phải yêu quái, cười có cái gì kỳ quái?

Trước kia chủ tử rất ít cười, hiện tại y là thật sự hạnh phúc đi?! Đông Ly nghĩ như vậy, lại cái gì cũng không nói, chỉ lắc đầu, nói câu “Ngài nghỉ ngơi đi” liền lui ra.

Lại trải qua nửa tháng điều dưỡng, vết thương trên người của Vương Nhất Bác đều đã khỏi hẳn, ngay cả vết thương nặng nhất trên ngực trái cũng chỉ còn lại một vệt trắng Vương Nhất Bác luyện công vẫn gian nan như cũ, không có hiệu quả gì, nhưng đan điền cũng không đau đớn cực kỳ như trước. Lúc này Tiểu Hà Tử mới còn tinh thần rãnh rỗi mà quan tâm chuyện khác, vừa quay đầu lại, cư nhiên phát hiện ngày hôm sau chính là giao thừa, nhưng hắn cái gì cũng chưa xử lý!

“Này này này…làm sao bậy giờ đây?” Tiểu Hà Tử gấp đến độ xoay vòng.

“Ngươi làm gì vậy? Thương của Nhất Bác không phải đều khỏi hẳn sao?” Tiêu Chiến vừa đút xong dược cho Vương Nhất Bác, ra cửa liền nhìn thấy Tiểu Hà Tử ở trong sân xoay quanh, còn tưởng rằng thương của Vương Nhất Bác lại có cái gì.

“Ngày mai là giao thừa a!” Trong mấy ngày này, Tiểu Hà Tử cùng Tiêu Chiến càng thêm thân, ở chung so với người bên cạnh càng thêm tự nhiên, cũng có một chút là sự ăn ý giữa y giả.

“Mau như vậy?” Tiêu Chiến nhất thời không phản ứng kịp, chính mình cư nhiên đã đến nơi này gần một năm? “Năm mới liền năm mới, ngươi gấp cái gì?” Nhưng Tiêu Chiến chính là Tiêu Chiến, rất nhanh liền phục hồi tinh thần, bình thản hỏi Tiểu Hà Tử.

*** 50 ***

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top