Chương 47


Mà Tiêu Chiến nếu đã biết được phương pháp tu luyện, tự nhiên liền bắt đầu tự mình diễn luyện, ngắn ngủn mấy ngày, trong lúc lơ đãng, đã luyện tới tầng năm. Đến đây, Tiêu Chiến mới hiểu được một tầng ý khác của bí tịch.

Nguyên lại, Ngọc Hư Công này cũng chia làm chín tầng. Mặc dù từ tầng thứ ba liền có thể bắt đầu song tu, nhưng kỳ thật trước tầng năm cho dù đơn độc tu luyện cũng không sao. Mà ở trên trang giấy của bí tịch hiện ra là, bắt đầu từ tầng thứ ba, cùng một tờ, mặt chính đều là chữ, mà mặt trái thì vẽ ra một bộ công pháp tu lyện khác, cứ thế thẳng đến tầng chín. Ở trang đến tầng chín kia, phương pháp tu luyện của nam lẫn nữ vừa lúc trùng nhau ngay trang chính giữa, liền không cần lại vẽ tranh phối hợp. Tiêu Chiến còn nhớ rõ Vương Nhất Bác từng nói: Bí tịch này cũng thực kỳ quái, thế nhưng từ tầng 1 luyện tới tầng 9 lại bắt đầu quay về trang đầu luyện lại, cũng không biết rốt cục là mấy tầng. Vốn còn tưởng rằng là cái gì phương pháp trở lại nguyên trạng, thế này mới chân chính biết, Vương Nhất Bác bất quá là đem trang vẽ công pháp phối hợp của một bên khác trở thành trang chính thức mà xem.

Mà khi Tiêu Chiến luyện Ngọc Hư Công đến tầng năm, làm sao cũng không thể luyện tiếp.

Nguyên nhân có hai. Một là Vương Nhất Bác từng nói qua, trước kia các đời cung chủ chỉ luyện đến tầng năm liền khó mà tinh tiến, hắn lại là dựa vào nội lực thâm sâu do Can Chi Quả mang lại mới miễn cưỡng đột phát tầng thứ năm, dựa theo suy đoán của Tiêu Chiến, sợ là Ngọc Hư Công này bắt đầu từ tầng thứ 5 phải chân chính song tu mới dễ tinh tiến, hắn thật không cần lãng phí thời gian đi lao lực. Mà thứ hai, mới là nguyên nhân chân chính làm cho Tiêu Chiến không có tâm tình luyện công, tin tức của Vương Nhất Bác chặt đứt.

“Thế nào?” Ở Tụ Sự Đường chờ tin tức, Tiêu Chiến thấy Đông Ly tiến vào liền vội vàng hỏi.

Đông Ly lắc đầu. Đã ba ngày trôi qua, vốn tin tức là cố định cách một ngày đưa một lần, lại vẫn luôn không có tin tức. Nói cách khác, tin tức đã bị chặt đứt hai đợt.

“Đáng chết!” Tiêu Chiến nện một quyền lên bàn, lại không ngờ chiếc bàn đá rắn chắc lại bị chấn thành đá vụn. Đối với kết quả này, Tiêu Chiến cùng Đông Nhi đều mở to mắt.

Tiêu Chiến kinh dị là bản thân lại không thể khống chế tính tình của mình, phải biết rằng, hắn sớm đã xưa đâu bằng nay. Nguyên bản tuy được Vương Nhất Bác củng cố nội lực trăm năm ở trong cơ thể hắn, nhưng người lại không có nội công tương ứng, bất quá giống như một cái lọ chứ đồ, chỉ có thể đổ vào đổ ra, lại khó khống chế, dùng còn cố sức, càng miễn bàn tăng trưởng tu vui, chỉ có thể mặc cho hao tổn. Nhưng hiện tại không giống với, Ngọc Hư Công đã đọt phá tầng thứ tư, Tiêu Chiến tiến vào tầng thứ năm, nội tức ở trong cơ thể tự nhiên vận chuyển, theo hơi thở cùng lực lượng dao động mà cổ động, nhưng Tiêu Chiến đã sớm thu phát tự nhiên, đã không còn bộ dáng khó điều khiển như trước. Ai ngờ hôm nay, trong lúc giận dữ lại không khống chế được.

Mà Đông Ly là kinh ngạc với sự để ý Tiêu Chiến dành cho Vương Nhất Bác. Cho tới nay, nhìn Tiêu Chiến bình chân như vại, nhìn Vương Nhất Bác khuynh tẫn toàn bộ mà trả giá, nghĩ đến Tiêu Chiến bất quá là mượn thế của Lục Đỉnh Nguyên để sống yên, nhưng từ hôm nay xem ra, Tiêu Chiến không đơn giản chỉ là một nam sủng chỉ biết tán tỉnh, hắn, hẳn cũng là thiệt tình với chủ tử đi! Như vậy kế tiếp…

“Tiêu công tử, còn có một chuyện…” Đông Ly châm chước làm thế nào để báo cáo.

“Nói thẳng.” Nhìn ra Đông Ly do dự, Tiêu Chiến thẳng thừng. Hắn luôn không thích dài dòng, nhất là thời khắc quan trọng.

“Mấy ngày nay, người dưới núi đã qua ngàn, hơn nữa đã không còn kiên nhẫn đi tìm kiếm đường vào, bắt đầu đối chúng ta hạ tử thủ, mấy ngày nay chúng ta đã tổn hại mấy ảnh vệ, hơn nữa…” Đông Ly dừng lại, nói: “Đối phương tự hồ muốn phóng lửa đốt núi.”

“Phóng lửa đốt núi?” Tiêu Chiến híp mắt. Chiêu số thật âm độc, không chỉ muốn vây chết người, ngay cả vật sống khắp núi cũng không buông tha sao?

“Bỏ đi người đã phái đến Vương gia trang, bây giờ trong cung có bao nhiêu nhân thủ có thể dùng?” Phía trước bởi vì lo lắng tình huống ở Vương gia trang, phái ra một đội ảnh vệ giúp đỡ, cũng may tựa hồ không có nhân sĩ giang hồ nào biết quan hệ giữa Vương gia cùng Nghiễm Hàn cung.

“Khoảng 200.” Mặc dù Đông Ly không rõ tâm tư của Tiêu Chiến, cũng là có hỏi liền trả lời.

“Cho ta 100 người, chúng ta đi ra ngoài gặp gọn họ.”

“Này…” Nếu để cho Tiêu Chiến chính mình đi ra ngoài, lỡ như có chuyện gì, chủ tử trở về còn không phải muốn mạng của mình? “Ta đi cùng Tiêu công tử đi!” Đông Ly chủ động xin đi giết giặc.

Tiêu Chiến cười, biết Đông Ly là không tin năng lực của mình. Cũng đúng, chính hắn còn không rõ ràng công lực của mình rốt cục đến trình độ nào, huống chi người khác?

“Cũng được.”

Tiêu Chiến cùng Đông Ly mang theo 100 người, Đông cung chiếm sáu phần, còn lại là người của Thu cung cùng Hạ cung, còn người của Đông cung, mặc dù cũng có chút người tài, nhưng phần lớn đều không thể chiến đấu.

Chờ Tiêu Chiến cùng Đông Ly mang theo người vừa xuất hiện, chúng nhân sĩ nhiều ngày không tìm thấy đường vào liền như ong vỡ tổ mà ùa lại, kêu đánh kêu giết thành một mảnh.

Tiêu Chiến tính sơ sơ, đối phương mặc dù không đến 10000, nhưng khoảng năm sáu ngàn cũng có. Thật không rõ Nghiễm Hàn Cung là chọc phải ai, lại khiến nhân sĩ các phái làm ra động tĩnh lớn như vậy?

Tiêu Chiến rốt cục là học y, ở giữa một mảnh đao quang kiếm ảnh có thể né liền né, tránh được liền tránh, dù sao tính toán ban đầu khi mang người ra của hắn, kỳ thật bất quá la cho đối phương một chỗ phát tiết, đỡ phải đối phương bị bức dùng hỏa công, biến thành khắp núi rừng sinh linh đồ thán. Đông Ly cũng chỉ ngĩ là trong khoảng thời gian này Tiêu Chiến chỉ luyện công phu né tránh, không biết sát chiêu, cho nên cũng không để ở trong lòng, thẳng đế, Tiêu Chiến từ trong đám người của đối phương cứu ra một ảnh vệ Thu cung gần chết còn cố gắng chống đỡ chạy về phía bên này.

“Chủ…Chủ tử trọng…trọng thương…sinh tử…sinh tử chưa biết…” Nói xong, té xỉu ở trong ngực Tiêu Chiến, không đợi Tiêu Chiến mang người về cung trị liệu, liền chống đỡ không được bao lâu mà tắt thở.

Tiêu Chiến mở ra mật báo ảnh vệ trước khi chết gắt gao nắm chặt nhét cho hắn, mặt trên chỉ có ba chữ: “Chủ nguy, gấp!”

Trọng thương? Sinh tử chưa biết? Chủ nguy? Tiêu Chiến buông thân thể còn ấm áp của ảnh vệ xuống, ánh mắt bị mấy từ không ngừng lặp lại trong đầu đốt đỏ.

Chủ nguy, sinh tử chưa biết…Tiêu Chiến còn nhớ rõ ngày ấy lúc đưa Vương Nhất Bác đi, hắn tự mình đem y đưa lên xe, tự mình dặn dò Phi Ảnh chăm sóc y. Hắn còn nhớ rõ, Phi Ảnh từng nói: dùng tánh mạng đảm bảo. Mà lúc này mật hàm trong tay dính tầng tầng vệt đỏ đậm, sâu cạn không đồng nhất làm cho người ta vừa thấy liền biết không phải một lần dính phải, không biết, là do bao nhiêu ảnh vệ dùng sinh mệnh đổi lấy? Còn có ai sống sót?

Tiêu Chiến siết chặt mật hàm trong tay, trong mắt, một mảnh băng hàn.

“Cẩn thận!” Đông Ly từ rất xa nhìn thấy Tiêu Chiến đang sững sờ, mà ở phía sau hắn có hai người, ánh đao sáng chói từ phía sau bay đến. Nàng cách quá xa, căn bản không đến kịp!

Ngay tại Đông Ly muốn gấp đuổi tới bên người Tiêu Chiến, liền thấy thân ảnh Tiêu Chiến chợt lóe rồi biến mất, sau đó liền xuất hiện bên cạnh mình.

“Ngươi…” Đông Ly ngẩn ra, vừa quay đầu nhìn lại, vừa lúc nhìn đến hai người đánh lén kia ngã xuống, lượng lớn máu từ cổ họng của bọn họ trào ra. Từ hai cặp mắt mở lớn của bọn họ có thể thấy được, bọn họ cũng không biết chính mình là chết như thế nào. Đông Ly quay lại, nhìn đến hai tay Tiêu Chiến mỗi tay cầm một cây cương đao khéo léo, lưỡi đao sắc bén, không có rãnh lấy máu, chỗ mũi đao còn đang nhỏ máu, mà hình dạng đao, nàng chưa từng thấy, không khỏi cảm thấy thất kinh, hai người kia là do Tiêu Chiến một mình giải quyết. Chỉ trong nháy mắt! Vốn có tưởng rằng hắn không quen với trường hợp giang hồ, mới khắp nơi trốn tránh, nhưng bây giờ là…

“Hạ tru sát lệnh!” Đông Ly còn chưa hồi phục tinh thần, liền nghe được thanh âm lạnh lùng của Tiêu Chiến truyền đến. Theo thanh âm nhìn lại, nhìn đến trong mắt Tiêu Chiến là một mảnh tĩnh mịch lạnh như băng. Nhân tiện, nhận được một đoạn giấy nhỏ do Tiêu Chiến đưa lại. Đông Ly mở ra vừa nhìn, đúng là khẩn hàm cầu cứu của Thu cung. Chủ nguy? Đông Ly nháy mắt trừng lớn mắt! Lại giương mắt, chỉ thời gian ngắn ngủi nàng dùng để xem thư, Tiêu Chiến đã hóa thân Tu La, đem địch nhân mà hắn có thể nhìn thấy đều chém giết không còn.

“Công tử…” Đông Ly thả người tiến lên, vốn định cùng Tiêu Chiến thương lượng xem bước tiếp theo nên làm cái gì bây giờ, lại bởi vì khoảng cách gần, rốt cục thấy rõ thân pháp của Tiêu Chiến. Tiêu Chiến ỷ vào nội lực thân hậu, còn có luyện tập trước đó, thân pháp cực nhanh, vô luận đối phương bao nhiêu người từ chỗ nào công tới, Tiêu Chiến luôn có thể đúng lúc né tránh, sau đó đánh trúng yếu hại của đối phương, khiến đối phương bị mất mạng, quả thực so với sát thủ Đông cung càng nhanh, độc, chuẩn! Không khỏi cảm thấy thất kinh, mới mấy ngày a, sao Tiêu Chiến lại từ một văn sinh tay trói gà không chặt biến thành như vậy? Đông Ly lại nào biết được, Tiêu Chiến vốn là học y, vẫn là ngoại khoa, trước không nói có phải đã nhìn quen sinh tử hay không, chỉ là hiểu biết về bộ phận yếu hại cùng động mạch chủ quanh thân đã đủ cho người thường không cách nào bằng được, giết người tự nhiên là thuận buồm xuôi gió.

Tiêu Chiến nghe được thanh âm của Đông Ly, biết Đông Ly muốn hỏi gì, đầu cũng chưa quay lại, trực tiếp ném một câu: “Hạ tru sát lệnh, phàm là tham dự lần bao vây tiễu trừ Nghiễm Hàn cung này, vô luận là ai thuộc phái nào, giết không cần hỏi!” Nói là trả lời Đông Ly, nhưng thanh âm của Tiêu Chiến truyền ra rất xa, không chỉ hai bên địch ta gần hắn nghe rõ ràng, ngay cả người dưới núi, đều nghe rõ mồn một.

Đông Ly nghe xong lời của Tiêu Chiến, trong lòng chấn động! Phải biết rằng, võ lâm tru sát lệnh này cũng không thể tùy tiện hạ, bình thường là bang phái nào đó hạ riêng cho một người nào đó, ý bảo: Không chết không ngừng! Mà đối với việc bang phái hạ tru sát lệnh, bình thường đều là Võ Lâm Minh Chủ đại biểu Võ Lâm Minh hạ, nếu không phải Võ Lâm Minh Chủ hạ đạt, mà là từ phía nào đó một mình hạ lệnh, đó là ý bảo hai phái đối địch đến cuối cùng. Mà một bang phái hạ tru sát lệnh với nhiều phái cùng một lúc, có thể nói là xưa nay chưa từng có!

Đông Ly mặc dù không yên lòng, không rõ Tiêu Chiến có biết quy củ này của võ lâm hay không, nhưng miệng vẫn lặp lại mệnh lệnh của Tiêu Chiến, cũng học hắn, dùng nội lực đem thanh âm truyền ra xa: “Công tử có lệnh, thuộc hạ Nghiễm Hàn cung nghe lệnh, nay hạ tru sát, phàm là người thàm dự lần bao vây tiễu trừ giáo ta nay, giết không cần hỏi, đuổi khắp thiên nhai, không chết không ngừng!”

Lần này đi theo đa số là thuộc hạ của Đông Ly, cung chủ Đông cung vừa nói xong, nhiều năm ăn ý lập tức làm cho trên dưới trăm người cộng đồng hưởng ứng: “Giết không cần hỏi, không chết không ngừng!” Hơn một trăm giọng dùng nội lực hò hét, truyền khắp cả sơn cốc, hơn nữa sau khi nhận được tru sát lệnh, Nghiễm Hàn Cung lập tức trở nên xơ xác tiêu điều, tình thế nhất thời nghịch chuyển.

Nguyên bản người của Đông cung đều là người tài trong việc ám sát, am hiểu giết người, bắt đầu đánh nhau lại không khỏi sợ đầu sợ đuôi, Không biết ý tứ của chủ tử, cũng không tốt đuổi tận giết tuyệt, hơn nữa trước đó nhìn thấy người làm chủ luôn luôn trốn tránh, cũng không biết có nến giết người hay không? Nay được tru sát lệnh, lại thấy Tiêu Chiến đi trước làm gương như Tu La chuyển thế, liền toàn bộ đều buông ra tay chân, thi triển hết khả năng có được. Ngược lại đám người dự định tới giết người phóng hỏa, bị tiếng hò hét khắp sơn cốc chấn nhiếp, bắt đầu trở nên luống cuống tay chân.

*** 47 ***

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top