Chương 42


“Làm sao vậy? Làm sao vậy?” Tiểu Hà Tử đang bận rộn ở tiền điện nghe được động tĩnh liền chạy về phía này, đúng lúc này liền tới.

“Ngươi tới vừa lúc, Hạ Thiên, cùng Tiểu Hà Tử đi trấn an giáo chúng, nơi này không có việc gì.” Tiểu Hà Tử chân trước vừa đến, còn chưa đứng vững liền lại bị Vương Nhất Bác sai đi chỗ khác. Cũng phải, nghe được chủ viện của cung chủ vang lên động tĩnh lớn như vậy, phỏng chứng tất cả mọi người đều sẽ hoảng sợ.

Đợi Tiểu Hà Tử cùng Hạ Thiên đều đi làm việc, Vương Nhất Bác liền rảnh rỗi mà hỏi Tiêu Chiến: “Ngươi nói bạch bạch dược dược kia là cái gì?”

“Bạch Lân cùng hỏa dược.” Tiêu Chiến cũng có chuyện muốn hỏi, lại biết nếu không đem vấn đề này giải thích rõ ràng cho Vương Nhất Bác, sợ là y sẽ không ngoan ngoãn trả lời vấn đề của mình. “Bạch Lân cháy, nhưng nhiệt độ cháy rất thấp, rất khó bảo tồn, Hỏa dược là thứ vô cùng lợi hại chỉ cần chút lửa sẽ đốt cháy hết mọi thứ, hơn nữa nếu áp súc thích hợp sẽ tạo thành nổ mạnh, uy lực kinh người.” Tiêu Chiến một hơi giải thích rõ ràng. “Bạch Lân không chỉ sẽ cháy, hơn nữa còn có kịch độc, người hít phải nhất định sẽ không có kết cục tốt. Hơn nữa đối phương hiển nhiên là cao thủ trong phương diện hỏa khí,” Nói đến điểm ấy Tiêu Chiến không khâm phục cũng không được, cho dù ở hiện đại, bạch lân cũng không dễ bảo tồn, “Thứ này có thể ở trên giang hồ bị tranh đoạt lâu như vậy, lại bị Hạ Thiên một đường ôm trong ngực mà không nổ chết hắn, có thể thấy được cơ quan được thiết kế cực kỳ tinh xảo, chỉ chờ nháy mắt người sử dụng mở ra.”

“Hỏa khí, cao thủ cơ quan a?” Vương Nhất Bác suy nghĩ sâu xa, đối với việc trong giang hồ, y so với Tiêu Chiến thì rõ ràng hơn nhiều, vừa nghe liền biết nên hướng về phía nào thăm dò. Chỉ liếc mắt nhìn Phi Ảnh một cái, Phi Ảnh lập tức lý giải ý tứ của Vương Nhất Bác, dù sao cùng nhau lăn lộn giang hồ nhiều năm, ăn ý không thể so với tầm thường. Phi Ảnh hơi gật đầu, lui đi ra ngoài.

Tiêu Chiến cũng biết Phi Ảnh khẳng định phải đi tra chuyện hỏa khí này, cũng không truy hỏi, hắn hiện tại để ý, là một sự kiện khác. “Ngươi từng nói, Can Chi Quả một gốc có hai quả phải không?”

Vương Nhất Bác gật đầu, không rõ sao lại đột nhiên nhắc tới Can Chi Quả.

“Trong cung này, từng có mấy gốc?” Tiêu Chiến hỏi.

“Hai gốc bốn quả đi, gốc cây ban đầu bị cung chủ đời thứ nhất lấy ra làm thí nghiệm trên người mình, sau đó phát hiện vật này phi phàm, mới định ra làm bảo vật trấn cung. Làm sao vậy?” Vương Nhất Bác càng nói càng nhỏ giọng, bởi vì y phát hiện hình như nói lộ cái gì, hơn nữa sắc mặt của Tiêu Chiến cũng càng ngày càng thối.

“Nói cách khác, hiện tại Can Chi Quả đã không có?” Tiêu Chiến híp mắt.

“…” Vương Nhất Bác gật gật đầu, không dám hé răng.

“Vật trân quý như vậy ngươi lại đem ra cho ta đạp hư?” Tiêu Chiến rất muốn vỗ bàn.

“Đồ vật chính là lấy đến dùng, cũng không phải để chưng nhìn, hơn nữa, cho ngươi dùng sao lại là đạp hư?” Lúc này đổi thành Vương Nhất Bác sắc mặt không vui.

“Đó là đồ cứu mạng, đưa cho ta một người không bệnh không đau dùng, sao không là đạp hư?” Tiêu Chiến than thở. Nên nói thế nào y mới hiểu a? Y muốn cho hắn dùng, hắn cũng muốn cất cho y a! Y một người ở trong giang hồ huyết vũ tinh phong, có một tiên đan bảo mệnh là chuyện đáng quý cỡ nào, chẳng lẽ chính y không biết sao?

“Không có vật kia, bốn mươi năm công lực mà ta cho ngươi sao có thể củng cố được?” Trưởng thành mới bắt đầu luyện công, thực nghĩ đến cái gì đại giới cũng không cần trả là có thể đến không sao? Vậy y mắc gì phải chịu nội thương nặng như vậy? Còn không phải là do lúc đả thông kinh mạch của hắn bị kình lực phản phệ. Cho dù đả thông, không đem toàn bộ nội lực khóa nhập vào trong xương thịt hắn, còn không phải giống như nước chảy, vào thế nào liền ra thế đó? Cho nên y mới lấy trái cây kia cho hắn củng cố căn cơ a! Nếu là hắn có chút xíu nội lực, chẳng sợ một hai năm công lực, y cũng không cần vất vả như vậy!

“Ngươi…Ta đem công lực truyền lại cho ngươi.” Tiêu Chiến thật sự cảm thấy buồn bực, sao nói thế nào cũng không thông? Giang hồ hung hiểm như vậy, chẳng lẽ y không biết hắn lo lắng y sao?

“Ngươi tưởng nội lực là ngân phiếu trong túi tiền, muốn đưa liền đưa sao?” Vương Nhất Bác cảm thấy ủy khuất, y truyền công cho Tiêu Chiến vốn cũng không nghĩ có thể làm cho Tiêu Chiến cảm kích hay báo đáp gì cho y, đó cũng không phải là điều y muốn. Cho liền cho, y cam tâm tình nguyện, chỉ cần hắn tốt là được. Cũng không tưởng rằng, Tiêu Chiến thế nhưng nói ra loại lời nói này.

“Nga? Không phải tùy tiện truyền sao?” Tiêu Chiến nói giọng mỉa mai.

“Truyền công một lần thực thương thân ngươi có biết hay không?” Vương Nhất Bác bực mình, không nhìn Tiêu Chiến.

“Ngươi cũng biết thương thân?” Tiêu Chiến nắm lấy cổ áo Vương Nhất Bác, “Vậy ngươi có biết ta có bao nhiêu thương tâm hay không? Ngươi cho là ngươi thương tổn chính mình ta sẽ không lo lắng sẽ không khổ sở phải không?”

“Chiến…” Vương Nhất Bác vốn còn có chút tức giận, lúc ấy liền khí thế dần dần yếu xuống.

Tiêu Chiến còn chưa rống xong lại phát hiện nếu hắn không nói, Vương Nhất Bác liền thật sự không hiểu. “Ta vốn cũng không muốn nói lời khó nghe như vậy, nhưng ngươi ở trên giang hồ cả ngày đao đến kiếm đi, hiện tại chẳng những nội lực không có, ngay cả thuốc bảo mệnh cũng không còn, ngươi muốn ta làm cái gì bây giờ? Cả ngày lo lắng đề phòng sao?”

“Vậy ngươi bảo hộ ta a!” Vương Nhất Bác cười thực ngọt, ánh mắt đều híp lại, “Hiện tại ngươi không phải có một thân thần công cái thế sao?”

“Ta tính cái rắm a! Ngay cả một chiêu thức cũng không biết.” Nói lên cái này, Tiêu Chiến vẫn là có tự mình hiểu lấy.

“Học a!” Vương Nhất Bác nháy mắt mấy cái, cười vô cùng giảo hoạt. “Học xong bảo hộ ta.” Đem hai tay bò lên cổ Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác phát hiện chính mình gần đây thực thích ôm Tiêu Chiến, cũng thích được hắn ôm.

“Ngươi cái yêu tinh.” Cũng bất chấp có phải là ở trong mật thất hay không, Tiêu Chiến dùng một tay ôm Vương Nhất Bác vào ngực, hung hăng hôn. Hắn phát hiện chính mình lại nhảy vào rọ, Vương Nhất Bác căn bản là khắc tinh của hắn. Cũng không phải vậy sao? Vì y làm giáo vụ, vì y tạo ra dụng cụ tình ái, hầu hạ dục vọng của y, còn muốn vì y luyện công tập võ. Từ nay về sau, còn không biết còn việc gì đang đợi hắn đâu! Nhưng hắn lại vui vẻ chịu đựng, còn làm không biết mệt. “Dám tính kế ta, xem ta làm sao phạt ngươi!” Đem người ôm ngang, thẳng đến mật thất.

“Đây là cái gì?” Kỳ thật Vương Nhất Bác thực thích Tiêu Chiến phạt y, mỗi lần phạt y, luôn luôn có chút đồ mới mẻ khiến y muốn ngừng mà không được, cơ hồ chết chìm ở trong dục hỏa mà Tiêu Chiến mang đến cho y.

“Lần này chỉ sợ ngươi không dễ chịu.” Tiêu Chiến cười thực tà ác. Mà Tiêu Chiến cười càng tà ác, thuyết minh uy lực của thứ kia càng lớn. Điểm này Vương Nhất Bác biết rõ, nhưng nhìn vật trong tay, thật sự không quá tin tưởng.

“Liền thứ này?” Vương Nhất Bác thưởng thức vật trong tay, một cái roi thật nhỏ cũng thực mềm mại, đánh vào tay đều không đau còn có một cái ngọc bổng, so với chiếc đũa còn thon nhỏ, cực kỳ mượt mà, phỏng chừng ngay cả con kiến đều nghiền không chết. Y thật sự không nghĩ ra hai thứ này làm sao có thể khiến y không dễ chịu.

Tiêu Chiến cười, cũng không nói chuyện, vẫn bận việc của mình. Hắn đem năm cái còng làm bằng huyền thiết cột vào bốn góc giường hàn ngọc, lại quấn thêm da mãng xà một nghìn năm, thế này mới quay lại tiếp đón Vương Nhất Bác. “Đến, đi lên thử xem.”

Vương Nhất Bác nằm lên, phát hiện dưới thân lót da hổ thật dày, là vì sợ y lạnh, không khỏi mỉm cười. Chờ nằm xuống mới biết được, một cái còng chỗ đỉnh đầu là vì trói chặt hai tay của y, hai cái bên mép giường cư nhiên là cố định thắt lưng của y, hai cái bên dưới không cần nói cũng biết là dùng để cố định hai chân của y. Kéo kéo da rắn trói y, biết thứ này cho dù chính mình vận công lực đều không thể kéo đứt, không khỏi thở dài: “Chậc, mấy thứ tốt trong kho của ta đều cho ngươi dùng để làm mấy thứ này.”

“Bảo bối của ngươi dùng để hầu hạ ngươi không đúng sao?” Tiêu Chiến cười, mới không thèm để ý mấy lời vụn vặt như vậy.

Vương Nhất Bác cũng không phải là đau lòng, chỉ là tùy tiện trêu chọc một chút thôi. “Cần phải trói ta thành như vậy sao? Liền hai thứ bé tí kia?” Còn cần dùng da mãng xà ngàn năm? Sợ y giãy sao? Chẳng lẽ y ngay cả chút tự chủ ấy cũng không có? Chiến cũng quá khinh thường y, bao nhiêu lần y là có lần nào thật sự phản kháng?

“Đừng nói mạnh miệng như vậy, đợi một lát cho dù khóc ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Tiêu Chiến giúp Vương Nhất Bác đem thắt lưng cùng chân trói lại, rồi mới trói thật chặt hai tay của y, thế này mới cầm lên cây roi nhỏ kia lên nói, “Biết cái này làm bằng gì không?”

Vương Nhất Bác lắc đầu, y biết cán roi làm từ Bạch Ngọc, nhưng thân roi lại nhẹ lại mảnh, còn đen thùi đen thùi, y thật đúng là không nói được là làm bằng tài liệu gì.

“Giả ngu!” Tiêu Chiến cười, đem hơi thở phun lên lỗ tai của Vương Nhất Bác, “Đây là dùng tóc của ta làm.”

Chỉ một câu này, lập tức làm cho toàn thân Vương Nhất Bác đều nóng lên.

“Biết đây là dùng để đánh chỗ nào sao?” Vưa nói, tay của Tiêu Chiến cũng không nhàn rỗi, hung hăng nhéo đầu nhũ xinh đẹp của Vương Nhất Bác một phen, hơn nữa còn là bên đeo nhũ hoàn kia.

Vương Nhất Bác hít sâu một hơi, thiếu chút nữa hừ ra, lại vẫn ngoan ngoãn trả lời vấn đề của Tiêu Chiến: “…Không biết…” Hơi thở dần dần ồ ồ, hạ thân cũng đã có xú hướng ngẩng đầu.

Tiêu Chiến, luôn rất dễ dàng có thể làm cho y tìm được cảm giác.

“Ha ha…” Tiêu Chiến cười, “Ngươi lập tức liền biết.” Buông Vương Nhất Bác ra, Tiêu Chiến đứng thẳng dậy, đi đến bên chân của y, nâng lên đoạn thịt xụi lơ của Vương Nhất Bác, roi nhẹ nhàng lướt qua giữ hai viên châu của y, một lằn đỏ lập tức sưng lên.

“Ha…” Vương Nhất Bác ăn đau, không khỏi kêu ra tiếng, phân thân lập tức đứng nghiêm. Quả thực giống như binh lính nghe lệnh, Tiêu Chiến một động tác một chỉ lệnh, lập tức tinh thần chấn hưng hưởng ứng.

Vương Nhất Bác đối với thân thể của mình rất bất đắc dĩ, mà Tiêu Chiến lúc này càng thêm bất đắc dĩ, hắn là muốn cho Nai Con chịu chút đau để hưng phấn, nhưng không nghĩ tới, cánh tay vẫn không đắn đo tốt nặng nhẹ, chỉ hơi dùng lực một chút liền khiến cho da sưng lên.

A, xem ra còn phải luyện tập nhiều hơn a! Tiêu Chiến than thở trong lòng, xuống tay càng thêm cẩn thận.

Vương Nhất Bác cũng là có chút rõ ràng, thứ kia, không phải là dùng để quất nơi đó của y đi?

“Chiến…cái kia…” Vương Nhất Bác ngẩng đầu, nói còn chưa nói xong, liền mở to mắt, nhìn chiếc roi thật nhỏ trong tay quất lên phân thân của mình.

“Ngoan…tận tình hưởng thụ đi! Ta sẽ không làm ngươi bị thương.” Tiêu Chiến cười đến mắt đều híp lại.

Roi thật nhỏ ở trong ngón tay của Tiêu Chiến tung bay, nháy mắt liền đánh Vương Nhất Bác mấy chục roi.

“A…ha…” Trong mắt Vương Nhất Bác chậm rãi tụ tập hơi nước.

Kỳ thật lúc vừa bắt đầu cũng không cảm thấy có gì mãnh liệt, thân roi mềm mại đánh lên phân thân như gãi ngứa, mỗi lần câu đến khiến y thầm nghĩ hô lớn “dùng sức chút”, hoặc hung hăng gãi một trận. Nhưng Tiêu Chiến nắm giữ vị trí vô cùng tinh chuẩn, mỗi một roi đều đánh vào nơi huyết mạch sôi trào của y, lại quất quá nhanh, không bao lâu Vương Nhất Bác liền nhìn ra lợi hại. Theo phân thân càng ngày càng cứng rắn, roi kia quất ở nơi huyết mạch, mỗi một lần đều giống như nổi trống, chấn đến thân thể y đều run lên theo, máu trong ngực cũng ồ ồ sôi trào, trước mắt một mảnh trắng toát, theo mỗi lần Tiêu Chiến vung roi, đều giống như có thể nghe được tiếng roi “ba ba”. Nhưng kỳ thật, căn roi thật nhỏ kia căn bản không quất ra động tĩnh gì.

“Ha…a…” Còn tiếp tục như vậy, chống đỡ không đến nhất thởi nửa khắc y sẽ bị đánh tơi bời mà nhất tiết ngàn dặm.

Tiêu Chiến lại vào lúc này dừng lại, cúi người xem Vương Nhất Bác. “Thế nào? Còn chướng mắt thứ đồ nhỏ bé này sao?”

“Chủ nhân…” Vương Nhất Bác mở to một đôi mắt ướt át đẫm lệ đầy sương mù, bĩu môi đầy ủy khuất. Tiêu Chiến lập tức cảm thấy kích thích nơi tuyến tiền liệt phân bố quá nhiều, một cỗ sóng nhiệt dũng mãnh lao tới hạ thân của hắn.

“Tốt lắm, vật nhỏ, ngươi thực biết cách làm thế nào để lấy lòng ta!” Tiêu Chiến nhéo nhéo khuôn mặt của Vương Nhất Bác, lại không dễ dàng buông tha y như vậy. “Chúng ta nhìn xem ai có thể kiên trì đến cuối cùng đi!” Thật vất vả tạo ra đồ tốt, sao có thể chưa ra trận đã bị dẹp vào?

Tiêu Chiến lấy ra căn ngọc bổng đã đặt ở bên cạnh thật lâu, trước dùng nội lực đun lên ấm áp, lại dùng liệt rượu tiêu độc bên ngoài, mới đem lại cho Vương Nhất Bác sử dụng.

Vương Nhất Bác đã sớm chờ không kiên nhẫn, không biết Tiêu Chiến đưa lưng về phía mình đang làm cái gì, dục hỏa đầy người không chỗ phát tiết, chỉ có thể ở trên giường cọ xát, lại bị trói rắn chắc, phạm vi hoạt động hữu hạn, chỉ có thể không ngừng rên rỉ.: “Ha…chủ nhân…ân…Chiến…”

Tiêu Chiến lại đây, đối diện với bộ dáng động tình kia của Vương Nhất Bác, nơi linh khẩu cũng lăn lộn giọt giọt lệ, muốn rơi không rơi, một bộ vô cùng ủy khuất. Tiêu Chiến thở sâu, ổn định dục vọng của mình, sau đó hai ngón tay cầm gốc nóng rực của Vương Nhất Bác, ba ngón tay kia đem người đã muốn không thể động đậy áp chế đến càng chặt chẽ, “Nhịn một chút” cùng lúc nhẹ giọng trấn an, tay còn lại cũng đưa vật trong tây nhắm ngay niệu đạo của Vương Nhất Bác, cẩn thận đẩy vào.

Ngay lúc Tiêu Chiến nói “nhịn một chút”, Vương Nhất Bác liền biết nguy rồi, mỗi khi Tiêu Chiến nói như vậy, kết cục của y đều thực thảm. Mà lần này cũng không ngoại lệ, tuy rằng hơn phân nửa thân thể Tiêu Chiến ngăn chặn tầm mắt của y, nhưng Vương Nhất Bác vẫn có chút thấy được Tiêu Chiến đang làm gì.

Thứ kia cư nhiên là để ở nơi đó! Đây là việc mà Vương Nhất Bác thế nào cũng không nghĩ ra được.

Khi y có nhận tri này, y rất muốn thét chói tai! Mà y quả thật làm như vậy, khi thứ kia thật sự đẩy mạnh vào.

*** 42 ***

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top