Chương 40


Chờ tới lúc Tiểu Hà Tử phát tiết xong, Vương Nhất Bác giọng trầm như nước đá mà quát: “Được rồi, tốt xấu gì ngươi cũng là một hộ pháp, bộ dáng này còn ra thể thống gì nữa?”

“Vâng, nhưng mà chủ tử…… Oa!” Tiểu Hà Tử nói cũng chưa nói xong,“Oa” một tiếng, khóc càng hung hăng hơn.

“Y rốt cuộc thế nào?” Tiêu Chiến cũng vô cùng gấp gáp, tựa như kiến bò trên chảo nóng, chỉ còn kém không xoay loanh quanh nữa thôi.

“Chủ tử y……”

“Tiểu Hà Tử!” Tiểu Hà Tử còn chưa kịp nói hết câu, đã bị Vương Nhất Bác quát một tiếng phải nuốt trở về.

“Ngươi có thể lừa gạt được ta nhất thời, chẳng lẽ còn có bản lĩnh khiến ta cả đời không hiểu rõ mọi chuyện sao?” Lúc này Tiêu Chiến rốt cục cũng biết sự tình chỉ sợ không đơn giản như Vương Nhất Bác nói lúc trước, không khỏi thái độ hung dữ hẳn lên.

Vương Nhất Bác trong lòng nghĩ thầm, ai mà nghĩ tới cả đời chứ? Chờ ba tháng đi qua, y liền khôi phục hơn ba thành công lực, đến lúc đó cũng không tính là y nói dối.

Ai ngờ Tiểu Hà Tử nhanh miệng, cho dù Vương Nhất Bác vừa rồi cảnh cáo cũng không chịu nổi phải giấu, ngay lập tức thốt lên: “Chủ tử nội thương rất nặng, công lực hiện tại còn lại không tới một thành!”

“Cái gì?” Ngoài tiếng khóc nhịn không được bật lên của Tiểu Hà Tử, còn có hai tiếng hét to!

Một là Tiêu Chiến, một còn lại là Phi Ảnh.

Phi Ảnh vốn vẫn ẩn thân ở một nơi bí mật gần đó, thình lình nghe lời ấy, tiếng thốt ra đồng thời người cũng xuất thủ.

“Phi Ảnh, đừng……” Vương Nhất Bác muốn lần nữa ngăn cản thuộc hạ đã không còn kịp.

Phi Ảnh một chưởng đánh thẳng vào ngực Tiêu Chiến, Tiêu Chiến phát hiện liền lách người chặn lại, hắn tuy rằng thần công mới thành, nhưng rốt cuộc chỉ có nội lực không hiểu chiêu thức, Phi Ảnh phát hiện Tiêu Chiến thân thủ đón đỡ, không đợi chiêu thức dùng hết, chưởng phong lập tức né qua cổ tay Tiêu Chiến, trở tay, một chưởng ấy vẫn là đánh về phía ngực Tiêu Chiến, “Bính” một tiếng, Tiêu Chiến trúng chưởng mạnh mẽ, bị đánh bay ra ngoài.

Nhưng Tiêu Chiến nói như thế nào trong cơ thể cũng có trăm năm công lực, Phi Ảnh công phu có lợi hại hơn nữa thì bất quá cũng chỉ có hai mươi mấy năm nội lực, làm sao có thể khiến Tiêu Chiến thực sự bị thương? Vì thế chưa hết giận, còn muốn đuổi theo tiếp tục đánh, lại bị một tiếng quát lớn của Vương Nhất Bác cố định tại chỗ.

“Tốt lắm, các ngươi nháo đủ chưa? Rốt cuộc trong mắt các ngươi còn có chủ tử là ta hay không?”

Lời ấy của Vương Nhất Bác vừa thốt ra, hiển nhiên là rất nặng, trong phòng rầm một tiếng đồng loạt quỳ xuống, Tiểu Hà Tử ngừng khóc, Phi Ảnh cũng không còn đánh, thậm chí ngay cả một kẻ cơ hồ là chưa từng quỳ như Hạ Thiên, đều quy củ quỳ gối trước giường Vương Nhất Bác.

“Nhất Bác đừng tức giận.” Chỉ có Tiêu Chiến nhanh chóng đứng lên, chạy lại đây vỗ vai Vương Nhất Bác, sợ y nóng giận hại thân. Lúc này hắn cũng không thể so sánh Vương Nhất Bác với bình thường, không đủ một thành công lực là khái niệm gì chứ? Đó là thứ khiến cho một tuyệt đỉnh cao thủ trở thành một kẻ không khác gì phế nhân. Tiêu Chiến là thật sợ Vương Nhất Bác tự làm mình bị thương, nhưng mà Vương Nhất Bác lúc này cũng không nhận tình của hắn.

Không biết là do công lực không có cho nên định lực cũng biên kém, hay là bởi vì đem công lực cho Tiêu Chiến, nên có tư cách làm nũng một chút, dù sao thì Vương Nhất Bác cũng đẩy tay Tiêu Chiến, trách mắng: “Ta tự giáo huấn thuộc hạ của ta, ngươi đứng qua một bên đi.”

Tiêu Chiến ngượng ngùng thu hồi tay, ngoan ngoãn ở một bên cẩn thận nhìn. Dù sao đây cũng là người hắn thật tình yêu, nếu thực sự tức giận, hắn cũng không dám trêu chọc.

Vương Nhất Bác tựa vào trên giường, nhìn ba người cúi đầu quỳ phía dưới, chậm rãi khuyên nhủ: “Các ngươi không phải sợ ta bị thương sao? Lần này ta làm cho Tiêu Chiến có một thân thần công, sẽ không có người có thể gây tổn hại đến hắn, cũng sẽ không lại khiến ta vướng bận mà bị thương, chuyện này chẳng lẽ không tốt sao?” Nhìn phía dưới bọn họ cúi đầu không chịu lên tiếng, Vương Nhất Bác thầm thở dài, thả nhẹ khẩu khí lại nói: “Ta biết các ngươi lo lắng ta lúc này công lực giảm mạnh, nhưng mà nội thương này tĩnh dưỡng vài tháng thì tốt rồi, chẳng lẽ các ngươi không tin y thuật của Tiểu Hà Tử?”

“Nhưng là ngài giờ phút này……” Phi Ảnh mặt đen so với đáy nồi chỉ có hơn chứ không kém.

“Ta có Phi Ảnh ngươi không phải sao?” Một câu của Vương Nhất Bác, làm cho ánh mắt Phi Ảnh đột nhiên lóe lên như xán tinh (ngôi sao sáng chói).

“Phi Ảnh nhất định bảo hộ chủ tử chu toàn.”

“Ta tin tưởng ngươi. Mấy năm nay ngươi vẫn đều làm rất tốt, cho nên ta mới dám làm càn như vậy.” Vương Nhất Bác cười, rốt cục cũng thừa nhận chính mình tùy hứng.

“Chủ tử……” Tiểu Hà Tử lại bắt đầu rưng rưng nước mắt.

“Tốt lắm, chẳng lẽ ngươi không đủ tự tin để đảm bảo trong vòng ba tháng giúp ta khôi phục trên ba thành công lực?” Vương Nhất Bác lại bắt đầu giao việc.

“Tiểu Hà Tử cam đoan, nhất định trong vòng ba tháng, chủ tử khôi phục ít nhất ba thành công lực.” Tiểu Hà Tử lung tung lau nước mắt, nghiêm túc phát lời thề.

“Tốt lắm.” Vương Nhất Bác lại chuyển hướng sang Hạ Thiên, thấy hắn vẫn còn nhíu mi trầm tư, không khỏi hỏi, “Ngươi còn sầu não chuyện gì?”

“Công lực của cung chủ nội trong vòng một năm có thể khổi phục được năm thành, nhưng……” Hạ Thiên vốn dĩ muốn nói, nhưng cũng chỉ là năm thành. Phần tổn hại một nửa công lực mặc dù bồi bổ tốt, nhưng vài thập niên công lực truyền cho Tiêu Chiến kia rốt cuộc vẫn không thể quay về.

“Cho nên ta giao cho ngươi một nhiệm vụ.” Vương Nhất Bác cười, y làm sao có khả năng để cho Hạ Thiên trước mặt Tiêu Chiến mặt đem những lời đó nói hết ra chứ? “Nghe nói Bạch Sơn tuyết đan lại xuất thế!”

“Tuyết đan?”

“Ân, mặc dù không bằng Can Chi quả tăng sáu mươi năm công lực, nhưng lúc này chung quy vẫn có thể tăng thêm năm mươi năm nội lực, cũng coi như là một kiện cực phẩm.” Vương Nhất Bác mỉm cười nhìn Hạ Thiên.

“Hạ Thiên nhất định không phụ kỳ vọng kỳ vọng của chủ tử!” Đây là lần đầu tiên Hạ Thiên đường đường chính chính gọi Vương Nhất Bác một tiếng chủ tử.

“Đều đứng lên đi!” Chờ tất cả mọi người đi rồi, Vương Nhất Bác đột nhiên gọi Hạ Thiên lại “Hạ Thiên, ta thấy rất tò mò, rốt cuộc là chuyện gì lại khiến cho ngươi chịu gọi ta là chủ tử?”

Hạ Thiên tốt xấu gì lúc trước cũng là một đầu lĩnh cao cao tại thượng, mặc dù được Vương Nhất Bác cứu, lại phong làm hộ pháp, giúp hắn làm việc, thế nhưng chưa bao giờ thực sự coi Vương Nhất Bác là chủ tử của hắn. Cho nên hắn chẳng những chưa quỳ trước Vương Nhất Bác lần nào (cái lần ở Tụ Sự Đường lần đó làm theo phong trào, ko tính), cũng chưa từng đứng đắn kêu lên một tiếng chủ tử. Thế nhưng ngày hôm nay, đột ngột dến ngay cả Vương Nhất Bác cũng có chút không thể tưởng tượng được.

Hạ Thiên cười: “Ngươi dám làm chuyện người bên ngoài không dám làm, gánh vác được rất tốt trách nhiệm người bên ngoài không gánh được, cho đi được những gì người bên ngoài không dám nghĩ tới, ta như thế nào có thể không nhận một nam tử đỉnh thiên lập địa kì lạ như ngươi làm chủ tử chứ?”

Vương Nhất Bác không khỏi mờ mịt,“Ta lúc trước khuấy đảo đến giang hồ *** phong huyết vũ ngươi không nhận ta, nay lại vì ta chịu quỳ gối mà ngươi muốn nhận ta làm chủ?”

“Ha ha, chọn vài bang phái bàng môn tả đạo là có thể tùy ý giết người, dấy lên máu tươi. Cứu vài kẻ nghèo túng không hay ho hay ra vẻ đạo mạo chính đạo đều làm được, ngươi nhiều lắm cũng chỉ xem như vừa chính vừa tà, giang hồ quái loại mà thôi. Vừa chính vừa ta giang hồ quái nhân mặc dù không tính là nhiều, nhưng cũng không phải là ít. Nhưng phóng nhãn khắp giang hồ, có mấy dám làm như ngươi, trước mặt hơn cấp dưới quỳ dưới chân một kẻ tay trói gà không chặt, lại có mấy người nguyện ý tan hết một thân công lực chỉ vì để cho một người ngoài có được một thân võ công cái thế? Người khác ta không dám nói, chỉ là ta biết ta làm không được. Cho nên ta phục ngươi, kính ngươi, nhận ngươi làm chủ cũng không ngạc nhiên.” Hạ Thiên lời tuy nhiều, nhưng thời điểm đứng đắn như vậy lại lại thiếu.

“Được rồi được rồi, còn tiếp tục nói nữa sẽ không còn là khen tặng nữa, mà là chê cười.” Vương Nhất Bác khoát tay, không hỏi qua không biết, không ngờ tình của người này lại nghèo kiết hủ lậu như vậy, muốn nhận cũng phiền đến đầu óc y choáng váng. “Các ngươi đều đi thôi!”

“Nhất Bác……” Đến khi tất cả mọi người đi rồi, Tiêu Chiến mới ngồi xuống bên giường.

“Chiến,” Không muốn nghe thấy sự áy náy hoặc đau lòng trong lời nói của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác chỉ nói: “Ngươi cũng phải giúp ta một việc.”

“Việc gì?” Tiêu Chiến giữ chặt tay Vương Nhất Bác.

“Mấy ngày này hẳn là đại bộ phận tinh lực ta đều phải dùng để chữa thương cùng luyện công, giáo vụ trong cung sợ là ngươi phải giúp ta chia sẻ một ít. Mấy việc vặt này thật sự rất phiền lòng phiền lòng.” Không phải Vương Nhất Bác không am hiểu, chỉ là y không kiên nhẫn.

“Hảo, giao cho ta, ta nhất định giúp ngươi làm những việc này thực thỏa đáng, ngươi cứ an tâm chữa thương.” Tiêu Chiến cam đoan.

Vương Nhất Bác nhướng mày cười, mọi sự đã định. Vô sự một thân khinh, hắn lại có thể chuyên tâm luyện công. (anh gian quá! nhưng cuối cùng vẫn thấy anh thiệt thòi)

Khi lần đầu tiên Tiêu Chiến đến Tụ Sự Đường tham gia nghị sự, trừ Đông Ly, những vị hộ pháp khác đều không bất ngờ. Lúc Đông Ly nghe nói Vương Nhất Bác vì Tiêu Chiến mà làm ra động tĩnh lớn như vậy, không khỏi có chút bất mãn, nhưng thấy những người khác cứ như không có chuyện gì xảy ra cũng không tốt chen vào chuyện gian tình giữa hai nam nhân, cũng liền quy củ làm việc của mình.

Kỳ thật ngày thường chuyện cần Vương Nhất Bác xử lý không nhiều lắm, một là vài vị thuộc hạ đắc lực có khả năng, hai là nếu đã định ra Đông Ly là người thừa kế, rất nhiều chuyện đều trực tiếp đưa đến chỗ của nàng, nhưng bởi vì Đông Ly vẫn lấy chuyện ở Đông Cung làm chủ, thường xuyên muốn xuất môn làm nhiệm vụ, thế này mới có rất nhiều chuyện cho Tiêu Chiến xử lý.

Mới tiếp nhận không thể tránh khỏi có chút tay chân luống cuống, dù sao Tiêu Chiến là học y mà không phải mậu dịch hay quản lý, một bang phái lớn như vậy đột nhiên ném cho hắn, thật đúng là làm cho hắn phải thích ứng trong một khoảng thời gian thật dài. Đợi chậm rãi thích ứng, mới trong một lần vô ý nhớ tới đi xem giáo lí của Nghiễm Hàn Cung, lại phát hiện trong mười điều quy định đầu tiên, còn có một điều quy định cấm giáo chúng nội đấu. Nhớ tới chuyện ngày đó các trưởng lão uy hiếp hắn, nghĩ nghĩ, có loại cảm giác hình như mình bị tính kế.

Đến hỏi Vương Nhất Bác, được đến đáp án là: “Khi đó ta vốn cũng không suy nghĩ gì, đột nhiên nhìn đến ngươi muốn đi, đầu gối mềm nhũn liền quỳ xuống, dù sao quỳ ngươi ta cũng quỳ quen rồi.”

Vương Nhất Bác là người tùy tiện liền nhũng đầu gối sao? Lừa quỷ đi thôi! Tiêu Chiến nửa điểm cũng không tin. Nhưng câu cuối, Tiêu Chiến tin có vài phần thật sự, Vương Nhất Bác đối với hắn, thật là tình thâm ý trọng, quỳ hắn xác thực không chỉ một lần. Nhưng là, thế nào vẫn có loại bị mắc mưu? Nhìn xem hiện tại, mình bộ dạng mệt mỏi, lại nhìn Vương Nhất Bác, mỗi ngày không có chuyện gì quan trọng, chỉ có ba chuyện — chữa thương, luyện công cùng làm tình!

Đúng vậy, làm tình!

Nếu ai nghĩ đến Vương Nhất Bác không có võ công sẽ thành thật, người đó nhất định là kẻ ngốc nhất trên đời! Mà lần này, Tiêu Chiến liền dốc sức làm một hồi!

Trước đó vừa mới có được thần công, không nắm giữ tốt lực đạo, hơn nữa Vương Nhất Bác có nội thương khá nặng, Tiêu Chiến không dám quá mức lỗ mãng, sợ khiến Vương Nhất Bác bị thương. Ai biết Nai con nhà hắn cũng không biết điều, trăm phương nghìn kế câu dẫn hắn. Lúc ngủ vụng trộm ở bên trong cởi trần truồng, lúc luyện công liền lỏa lồ hai tay, uống chén thuốc cũng có thể đổ ướt quần của mình. Tiêu Chiến khó thở, kéo Vương Nhất Bác vào mật thật liền đánh hai cái vào mông, ai biết Vương Nhất Bác trưng một gương mặt đỏ bừng mỉm cười ở trên đùi hắn xoay thắt lưng uốn éo mông, sinh sôi cọ đến mức khiến Tiêu Chiến cứng lên.

“Giỏi cho ngươi cái vật nhỏ dâm đãng, đây là ngươi tự tìm.” Tiêu Chiến tóm lấy người, trực tiếp xé hết quần áo ném vào trong ôn tuyền.

Vương Nhất Bác ở trong nước nở nụ cười, cực kỳ giống một chú mèo vừa bắt được chuột.

Tiêu Chiến qua loa tắm rửa cho hai người, liền gấp gáp chen vào trong thân thể Vương Nhất Bác, người bên dưới vốn nên rất đau lại còn châm ngòi thổi gió, “Mau…Chiến…Dùng sức.”

Tiêu Chiến cắn một ngụm xuống cổ của Vương Nhất Bác, hung hăng đến mức ngửi được hương vị của máu.

Vương Nhất Bác lại sảng khoái đến mức luôn luôn rên rỉ đầy mị hoặc, “A…A…”

“Ta sao lại dính phải một vật nhỏ như ngươi?” Tiêu Chiến vừa dốc sức vận động, lại khó hiểu hỏi.

“Ngươi thực oan uổng sao? ….ha…”

“Ừ…Thực oan uổng…” Miệng nói oan uổng, thân thể lại vận động càng ra sức, càng thêm ác độc lại làm cho Vương Nhất Bác càng thoải mái, cũng làm cho chính mình càng thêm điên cuồng.

“…Hối hận?” Thanh âm của Vương Nhất Bác có chút phát run, không biết là vì động tác của Tiêu Chiến hay là nội dung vừa hỏi.

“Thằng ngu mới hối hận…A…” Đây chính là bảo bối mà hắn xuyên qua thời không mới tìm được. Ôm người càng thêm chặt chẽ, đổi lấy Vương Nhất Bác thở dốc càng thêm gấp gáp.

“Chiến…Không được…Ta không được…A…” Vương Nhất Bác ngửa đầu, thân thể cong lên giống như một cây cung đã căng hết cỡ, lại bị Tiêu Chiến giữ chặt phía trước, “Đợi chút…Chúng ta cùng nhau…”

“Không…A…Chiến…” Vương Nhất Bác điên cuồng lắc đầu, dục vọng sớm đã tràn ngập đầu óc.

“Ai biểu ngươi trêu chọc ta…Chút trả giá ấy là phải có…” Tiêu Chiến lại tuyệt không thả lỏng.

“A…Chiến…Cho ta…Cho ta…” Vương Nhất Bác bị dục vọng dằn vặt, không còn chút lý trí, lắc lắc thân thể liều mạng cọ xát với thân thể Tiêu Chiến.

“Chúng ta cùng nhau…Cùng nhau…Ha…” Tiêu Chiến gần lên một tiếng, bắn vào trong thân thể Vương Nhất Bác, đồng thời cũng buông ra trói buộc đối với y.

“A…” Vương Nhất Bác rên rỉ một tiếng dài, xụi lơ ở trong ngực Tiêu Chiến, sau đó không kịp đợi nụ hôn thân thiết của Tiêu Chiến đã nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Tiêu Chiến hôn hôn thiên hạ trong ngực, lại phát hiện Vương Nhất Bác sớm đã ngủ say. Hắn phát hiện Vương Nhất Bác từ sau khi mất công lực liền thực dễ dàng mệt mỏi. Đau lòng hít một hơi, bắt đầu tẩy rửa cho hai người.

Từ khi phát hiện Vương Nhất Bác không có công lực liền nửa điểm dục vọng cũng không thể nhịn, Tiêu Chiến liền suy nghĩ làm chút đạo cụ giúp cho bảo bối nhà hắn thoải mái. Mấy thứ như roi tạm thời không thể dùng, dù sao mình không thể khống chế lực đạo, Vương Nhất Bác cũng không chịu đánh như lúc trước. Mấy lần trước đều bị hắn làm đến bị bệnh, nếu còn tiếp tục ép buộc như vậy, phỏng chừng mạng nhỏ đều chơi xong. Vì thế Tiêu Chiến trừ bỏ giáo vụ, còn tự tìm công việc mới, chính là suy nghĩ đạo cụ tình ái cho Nai con nhà hắn, cũng tự mình chế tạo ra.

__________________________________________________

Editor: hí hí các tềnh iu đoán xem a Chiến chuẩn bị đạo cụ gì nà

*** 40 ***

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top