Chương 4
Vương Nhất Bác vừa nghĩ liền đưa tay xuống phía dưới, vẫn là một mảnh mềm mại. Rút tay về che hai mắt, không tiếng động cười khổ. Còn hi vọng xa vời gì nữa? Y vẫn như cũ là một phế nhân! Uy chấn võ lâm lại như thế nào? Giàu nhất thiên hạ lại như thế nào? Y bất quá là một nam nhân phế vật ngay cả một lần phát tiết cũng không có!
Trước khi đụng tới Hồ Thiên Thanh, y vẫn luôn cho rằng do mình tuổi còn trẻ, bản thân lại say mê võ học cho nên hoàn toàn không để bụng chuyện tính dục. Trận chiến mười năm trước khiến y hoàn toàn bừng tỉnh khỏi ảo mộng, nguyên lai căn bản là chính mình không bình thường, là thân thể mình có vấn đề. Sau đó, hạ thân y rốt cuộc chưa từng đứng lên, cho dù lúc bị thương máu sẽ lưu động nhanh hơn, sẽ thở dốc, sẽ hưng phấn, nhưng hạ thân vẫn không hề động tĩnh như trước, y chung quy là một phế nhân!
Vương Nhất Bác ôm mặt đem mình chôn trong bóng tối, lại là một đêm khó ngủ!
Ba ngày, thời gian ba ngày có thể làm gì?
Thời gian ba ngày có thể làm cho Tiêu Chiến biết được chính mình bất quá là xuyên về Trung Quốc cổ đại, địa điểm vẫn là ở trên Trái Đất!
Thời gian ba ngày làm cho Tiêu Chiến biết mình được một người tên Vương Nhất Bác cứu, Tiểu Hà Tử bất quá là thủ hạ của y – cái gì mà là một trong tứ đại hộ pháp, y thuật cao minh nhưng làm người cổ quái. Mà chỗ mình ở lại là đông cung của Nghiễm Hàn cung, cũng chính là nội viện của giáo chủ người ta, nói trắng ra, thân phận hiện tại của hắn chính là cái nam sủng, tùy thời chờ chủ nhân triệu hồi. Đối với điểm ấy Tiêu Chiến liền có chút nghi ngờ, chẳng lẽ người được họ Vương cứu đều tiến vào hậu cung của y? Dựa theo sự ăn khớp trong lời nói, vậy Tiêu Chiến hắn cũng sẽ có hậu cung không phải ba nghìn cũng tám trăm sao? Mà theo cách nói của tiểu Hà tử la, trừ bỏ diện mạo còn có thể, hắn là bởi vì không có tác dụng khác mới vạn bất đắc dĩ bị ném tới nơi này. Cáp, hắn đường đường là một đại nam nhân cao hơn thước tám, đến nơi này liền trở thành hạng người vô năng sao? Nhưng khi hắn nhìn đến tiểu nha đầu hầu hạ hắn cũng có thể một tay đánh nát bàn gỗ thì hắn tin tưởng mình thật sự thuộc quần thể yếu nhược, chỉ có thể ngoan ngoãn bán sắc.
Mà sau khi đã trải qua sinh tử, chút chuyện đó đối với Tiêu Chiến không tính là cái gì. Dù sao chưa bị triệu đi liền không cần nóng nảy quan tâm. Điều khiến cho Tiêu Chiến phát điên là, ba ngày, hắn đã ba ngày không tắm qua có khi còn có thể lâu hơn nữa! Hắn đã muốn cảm thấy bản thân đã có mùi tanh tưởi khó ngửi, không thể nhịn được nữa. Là, hắn hơi có một chút khiết phích, nhưng chết tiệt, hắn là một bác sĩ ngoại khoa, chỉ biết gãy xương chỉ cần bó thạch cao liền lành, lúc nào nghe nói gãy xương lại ngại tắm rửa? Theo ngày đầu tiên Tiểu Hà Tử lấy cớ thương thế khá nặng không nên dính nước để cự tuyệt hắn, hắn thẳng tắp nhịn liền ba ngày. Mà ba ngày, đã là cực hạn nhẫn nại của hắn!
“Chuẩn bị nước, ta muốn tắm rửa.” Buổi sáng rời giường, Tiêu Chiến liền phân phó tiểu nha đầu theo hầu như vậy, sau đó liền ngồi ở mép giường chờ, không chịu thỏa hiệp.
“Hà tổng quản, ngài suy nghĩ biện pháp đi, Tiêu công tử không chịu ăn cơm uống dược, một mực muốn tắm rửa, nô tỳ thật sự không có cách nào, lại không thể cường ngạnh!” Tiểu nha đầu Xuân Hà vẫn luôn hầu hạ Tiêu Chiến từ lúc bị thương nặng vào ở đông cung tới nay vạn bất đắc dĩ phải chạy đi tìm người hầu hạ Vương Nhất Bác, Tiểu Hà Tử.
“Bây giờ đã là buổi trưa, chẳng lẻ hắn náo loạn từ sáng cho đến giờ?” Tiểu Hà Tử có chút há hốc mồm, trừ bỏ chủ tử nhà mình, chưa thấy qua bệnh nhân gây sức ép như vậy.
“Cũng gần như vậy!” Xuân Hà hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn khổ sở, cơ hồ nhăn lại thành một cái bánh bao.
“Được, ta biết rồi, chờ ta cấp chủ tử dùng xong cơm, ta sẽ qua xem.” Phất tay đuổi tiểu nha đầu đi, Tiểu Hà Tử đem giỏ cơm vào chuẩn bị hầu hạ chủ tử dùng bữa.
“Ở ngoài cửa than thở cái gì?” Vương Nhất Bác bởi vì thương thế chưa tốt hẳn nên cũng không xuất môn, ở tại gian ngoài của phòng ngủ đọc sách. Tuy rằng hai người Tiểu Hà Tử cố gắng ép thanh âm tới cực thấp, nhưng Vương Nhất Bác nội lực thâm hậu nên cho dù cách một lớp rèm vải dày vẫn có thể nghe nhất thanh nhị sở. Hỏi, bất quá là cho Tiểu Hà Tử một cái cớ để rời đi.
“A, còn không phải là cái tên Tiêu Chiến kia!” Ba ngày, từ lúc Tiêu Chiến bắt đầu tỉnh lại, Tiểu Hà Tử cơ hồ mỗi ngày ở trước mặt Vương Nhất Bác nhắc đi nhắc lại tên này vài lần, nội dung tràn ngập oán giận cùng bất mãn, cơ hồ đem người nọ quở trách không có chỗ đúng, làm cho Vương Nhất Bác là người không bao giờ lưu tâm đến sự ồn ào của Tiểu Hà Tử cũng phải nhớ rõ cái tên này. “Không phải ta nói ngài a chủ tử, lần này ngài nhưng là cứu lầm người rồi, chưa thấy ai ở đậu mà còn sĩ diện như hắn!”
“Tiểu Hà Tử,” Vương Nhất Bác một tay cầm chén, một tay lấy chiếc đủa chỉa chỉa bàn thức ăn trước mặt, “Triệt!”
“Sao vậy chủ tử? Không hợp khẩu vị, ta gọi phòng bếp…” Tiểu Hà Tử ngẩn người, chủ tử không có ăn kiêng, sao chưa động tới đã bảo triệt?
“Có nước miếng của ngươi.” Thực đạm, lại khiến mặt tiểu Hà Tử một trận xanh một trận trắng.
“Nô…nô tài, cáo lui.” Tiểu Hà Tử dẹp bàn thức ăn, kinh sợ đi ra ngoài. Ra ngoài cửa liền quăng cho mình một bạt tai, “Ngươi là heo, sao có thể để nước miếng tung bay đến trong bát của chủ tử khiến nó tràn đầy nước miếng a?”
“Phốc!” Một tiếng cười khẽ truyền đến, nhất thời làm cho hai hàng lông mày của Tiểu Hà Tử dựng thẳng. Ở trong viện này, ai dám cười nhạo hắn? Nhưng sau khi nhìn đến người đang ôm một chồng sổ sách dày đi đến, Tiểu Hà Tử nhất thời hạ bả vai xuống, có loại xúc động muốn xoay người bỏ chạy.
“Ta… ta còn có việc cần làm, ngươi vào đi, bất quá chủ tử đang dùng ngọ thiện, công sự của ngươi chờ chủ tử ăn xong rồi hãy nói, chủ tử vốn ăn rất ít…” Đối với chủ nhân của Hạ cung —Hạ Thiên, cũng là một trong tứ hộ pháp của Nghiễm Hàn cung, Tiểu Hà Tử không biết sao lại có loại cảm giác tóc gáy dựng thẳng đứng.
Hạ Thiên “nham hiểm” nhìn bộ dáng Tiểu Hà Tử muốn chạy lại không thể mà không ngừng lắc tới lắc lui liền cười càng vui vẻ, “Ta sẽ chờ chủ tử ăn cơm xong mới lại đến bẩm báo, cũng sẽ đem chén bát đến phòng bếp, ngươi còn muốn phân phó gì không?” Nói, một bàn tay liền hướng khuôn mặt của Tiểu Hà Tử phủ lên.
“Không…Không có, ta đi trước!” Cơ hồ là nhảy dựng lên, Tiểu Hà Tử giống như chuột thấy mèo nên trong nháy mắt đã chạy mất không còn bóng dáng.
“Ha ha a…” Hạ Thiên vui vẻ đến cười không ngừng.
Hạ Thiên vén rèm đi vào phòng Vương Nhất Bác, lại nhìn thấy Vương Nhất Bác đang ăn như bị bức dụng hình, lại là một trận buồn cười. “Ta nói, tay nghề đại trù của Nghiễm Hàn cung đã xuống dốc như vậy sao?” Vừa nói xong cũng không chờ Vương Nhất Bác lên tiếng, liền tự tiện ngồi xuống vị trí đối diện với Vương Nhất Bác.
Tựa như quen với sự ôn ào của Tiểu Hà Tử, đối với việc Hạ Thiên không biết lớn nhỏ, Vương Nhất Bác cũng sớm tập mãi thành thói quen. “Ngươi lại trêu chọc Tiểu Hà Tử?” Đối với vấn đề của Hạ Thiên, Vương Nhất Bác tự động xem nhẹ, chỉ hỏi lời mình muốn hỏi.
“Cũng chỉ có hắn còn có thể trêu chọc,” Hạ Thiên đem sổ sách đặt lên trên một cái ghế, “Đông Ly tiểu nha đầu này chỉ đùa một chút liền huy kiếm rút đao, Phi Ảnh thì căn bản một năm căn bản chỉ gặp được vài lần, còn lại là Vương thúc cùng ngươi. Ngươi chịu cho ta trêu chọc sao? Vừa nói vừa vươn tay lấy món ăn mình thích đưa vào miệng. “Ân, hương vị không tệ a.” Thứ gì đem cấp Vương Nhất Bác liền do tự mình Tiểu Hà Tử đốc thúc, luôn so với làm cho bọn hắn tinh tế hơn một chút.
“Ngươi không thấy bẩn sao? Gọi bọn họ đem cho ngươi đôi đũa đi.” Vương Nhất Bác mới ăn nửa bát cơm, vốn là ăn không vô, thật không đành lòng phụ sự quan tâm của Tiểu Hà Tử mới ép mình ăn nhiều một chút. Nhân Hạ Thiên chen ngang liền đơn giản buông bát đũa xuống.
“Không cần không cần, này được rồi.” Hạ Thiên cũng không khách khí cầm lên đôi đũa Vương Nhất Bác vừa bỏ xuống. Chỉ thấy bốn món mặn ba món nhạt trên bàn lấy tốc độ gió cuốn lá vàng nhanh chóng biến mất.
“Ngươi là quỷ đói đầu thai sao?” Vương Nhất Bác vẫn đối khẩu vị tốt của Hạ Thiên sợ hãi than không thôi, cũng không rõ vì sao hắn giống như tùy thời đều có thể ăn rất nhiều nhưng vẫn không hề béo lên.
“Hừ hừ, là ngươi không rõ lạc thú khi được ăn mỹ thực!” Vương Nhất Bác đã được nhìn thấy một bản lĩnh khác của Hạ Thiên, chính là ở thời điểm miệng đầy thức ăn vẫn có thể nói chuyện rõ ràng, thậm chí có thể so với lúc Tiểu Hà Tử nói không ngừng khiến người á khẩu không trả lời được.
“Sao vậy? Thân thể không tốt sao? Nếu vẫn chưa tốt, ta liền đem về, ngày khác lại nhìn, dù sao cũng không vội.” Hạ Thiên vừa ăn vừa đem đũa chỉa chỉa vào sổ sách ở một bên.
“Nếu không vội ngươi đem đến đưa ta làm gì?” Lại còn tự mình đến.
“Cũng là Vương thúc thôi, nói là đã gần một tháng, sao vậy cũng phải nhìn ngươi một cái, muốn biết rõ bệnh của ngươi, tính của người kia không phải ngươi không biết.” Miệng Hạ Thiên nói người khác, Vương Nhất Bác cũng hiểu được, nếu Hạ Thiên không lo lắng cho y căn bản sẽ không tự mình đi một chuyến, tìm một tiểu tư đem lại đây là được.
Tính tính chính mình trở về cũng có sáu, bảy ngày cộng thêm thời gian quay về mười ngày, bị thương cũng đã nửa tháng có thừa, quả thật cũng nên lộ mặt, bằng không chỉ sợ người lo lắng không chỉ có vài người như vậy.
“Đã không còn đáng ngại, ngươi nói Vương thúc yên tâm. Hai ngày sau Đông Ly trở về, các ngươi cùng nhau lại đây đi.” Nói trắng ra là, Vương Nhất Bác quyết định lộ mặt, chuẩn bị khôi phục hội nghị mỗi tháng một lần.
Hạ Thiên ngưng mắt nhìn Vương Nhất Bác nửa ngày, lại chỉ nói một tiếng “hảo.” Kỳ thực hắn muốn hỏi chuyện của Lãnh Ngưng Hương, trời biết lúc hắn cùng Vương thúc biết được Vương Nhất Bác trúng loại độc này cơ hồ muốn trực tiếp từ Hạ cung xông lên, nhưng biết loại hành vi này đối với việc dưỡng thương của Vương Nhất Bác không có nửa điểm có ích, thế là đành phải nhịn. Nhẫn đến hôm nay, cuối cùng cũng gặp được Vương Nhất Bác, nếu y nói không có việc gì, bộ dáng thoạt nhìn cũng không có vấn đề, hắn cũng không cần phải hỏi tận gốc. Nhiều lắm thì tìm cơ hội lại đi chọc chọc Tiểu Hà Tử, lấy chút tin tức từ hắn.
Hạ Thiên đi rồi, Vương Nhất Bác lại cảm thấy nhàm chán, liền nhớ đến Tiêu Chiến được Tiểu Hà Tử nhắc đi nhắc lại suốt ba ngày. Theo ngày bị thương ấy bắt đầu, chính mình cũng chưa nhìn hắn lần nào, lại ở Hàn Nghiễm cũng của mình mấy ngày, bản thân lại ngay cả diện mạo của hắn cũng chưa từng thấy qua, thanh âm cũng chưa từng nghe qua, bất giác có chút tò mò. Hướng tuần tra hộ viện hỏi thăm nới Tiểu Hà Tử đi liền một đường hướng về nơi bọn họ mà đến.
Rất xa đã nghe được thanh âm cơ hồ cao tận trời xanh của Tiểu Hà Tử, “Ngươi bất quá là cái nam sủng, cũng dám kiêu ngạo như vậy? ngươi có biết nơi này là đất của ai? Ai làm chủ? Dám nói chuyện như thế với ta?”
Vương Nhất Bác nhướng mi, hoàn toàn không biết Tiểu Hà Tử lại an bài người kia như thế. Kỳ thật nói đến Tiểu Hà Tử cũng oan uổng, phong trống trong phủ vốn không nhiều, phòng của hạ nhân thì cũng có giường nhưng lại không thích hợp cho người bị thương nặng dưỡng thương. Chủ tử bảo hắn cứu, hắn nào dám chậm trễ? Liền ở hậu viện của Đông cung có mấy phòng trống rộng rãi thoáng mát, hắn liền đem người an bài ở nơi đây, còn cố ý an bài Xuân Hà có công phu không tầm thường hầu hạ, chỉ sợ người có chút sơ xuất không có cách nào ăn nói với chủ tử. Vốn chuẩn bị đợi thương thế tốt lên sẽ xin chỉ thị của chủ tử cho đổi gian phòng, ai ngờ Tiêu Chiến ngay ngày đầu tiên tỉnh lại liền chọc giận hắn, thế là Tiểu Hà Tử đơn giản nói cho Tiêu Chiến hắn bất quá là cái nam sủng đê tiện, ngay cả thị thiếp cũng không bằng. Ai ngờ Tiêu Chiến này cũng lạ lùng, nửa điểm công phu cũng không có, ở nơi có cao thủ nhiều như mây cũng không có chút sợ hãi, thái độ vẫn ác liệt như cũ không nói, còn sĩ diện so với ai khác đều cao hơn, cũng không biết hắn dựa vào cái gì.
“Câm miệng, chuyển qua.” Một đạo thanh âm tràm thấp lạnh lùng truyền đến, tuy rằng khoảng cách khá xa nhưng Vương Nhất Bác vẫn nghe rất rõ ràng. Không biết tại sao, ở ngữ điệu lạnh băng như nhiệt độ vào cuối tháng mười hai kia Vương Nhất Bác cư nhiên có thể nghe ra một tia tức giận? Không khỏi tăng nhanh bước chân, Vương Nhất Bác đề thượng một ngụm chân khí, hướng nơi phát ra thanh âm mà phi thân đi.
“Gì chứ?” Từ sau lúc vào cửa Tiểu Hà Tử chỉ nghe Tiêu Chiến nói nghìn bài một điệu một câu “Chuẩn bị nước, ta muốn tắm rửa” trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, cư nhiên liền thật sự ngây ngốc theo lời của hắn chuyển thân.
“Xoay người.” Vẫn là tiếng nói trầm thấp, vẫn là ngữ điệu không cao không thấp không phập phồng, vẫn một dạng thể mệnh lệnh, không biết tại sao lại cố tình có lực lượng mê hoặc lòng người.
“Xoay người?” Tiểu Hà Tử xoay xoay, tưởng quần áo của mình có gì không ổn hay gì đó đang muốn đánh giá lại không nghĩ rằng Tiêu Chiến hung hăng tung ra một cước, cơ hồ làm cho hắn ngã xấp xuống. Nếu không phải phía trước có một cái bàn làm vật chắn hắn nhất định sẽ ngã thật khó coi.
“Ngươi…” Tiểu Hà Tử lập tức lủi đứng lên, đang muốn phát tác lại nghe một tiếng “xì” cười khẽ theo cửa sổ truyền đến. Tiêu Chiến cùng Tiểu Hà Tử nhất tề quay đầu, liền thấy Vương Nhất Bác đứng ngược sáng cười đến một mảnh sáng lạn.
Vương Nhất Bác không phải loại người thích cười, cũng không phải người thường cười, muốn nhìn y cười, quả thực tựa như xem sao băng chỉ có thể xảo ngộ mà không thể cầu. Nhưng lần này, y cười đến có chút mạc danh kì diệu. Cứ thế khiến cho Tiểu Hà Tử vẫn thường theo bên người y đương trường bị dọa đến rớt cằm, ngay cả nói cũng có chút bất lợi, “Chủ…Chủ…Chủ tử…” Một tiếng “chủ tử” qua ba lần biến âm mới có thể phát ra đầy đủ.
Người tới bị ánh sáng vàng chói sau lưng khiến cho hình dáng trở nên mơ hồ, làm cho Tiêu Chiến vốn bị cận thị nặng phải mị mắt hồi lâu mới thấy rõ. Đối phương thực trắng, không phải là loại bệnh trạng, mà là thật sự trắng nõn. Một đầu tóc dài không có chải vuốt chỉnh tề mà tùy ý buông thả tạo cho người ta cảm giác nó thật dày Không biết là đối phương vốn gầy hay do quần áo rộng thùng thình tạo ảo giác, tóm lại mắt thấy y cao một thước tám nhưng không có vẻ khỏe mạnh to lớn hay cảm giác thô kệch, gầy gò nhưng không âm nhu Khuôn mặt đao tước xinh đẹp không thể xưng dương cương, muốn nói là trung tính cũng không tính. Loại này có chút tư sắc, chỉ cần đi ra đường cái là có thể trảo được một bó to, trừ bỏ sự sạch sẽ trên người đối phương cùng khí chất trong trẻo ẩn ẩn lạnh lùng coi như có điểm cá tính, còn lại thật sự không tính gì là đặc biệt. Nhưng không biết tại sao, Tiêu Chiến biết mình nhớ kỹ y. Kỳ thực khả năng nhận thức của Tiêu Chiến rất kém, người muốn cho hắn nhớ kỹ nếu không có khả năng đặc biệt —— tỷ như y thuật rất cao, hoặc là có điểm đặc biệt —– tỷ như âm thanh ồn ào khó nghe của Tiểu Hà Tử, muốn cho hắn nhớ kỹ rất là khó. Ba năm ở bệnh viện, số lượng đồng nghiệp hắn có thể nhớ rõ chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay chính là chứng minh tốt nhất, Mà người này, không hiểu sao hắn lại nhớ kỹ.
*** 4 ***
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top