Chương 34
Điên rồi, hoàn toàn điên rồi. Tiêu Chiến cảm thấy chính mình cũng bị hủy hoại từ tinh thần đến thể xác, mà Vương Nhất Bác thì đã sớm cạn kiệt đến cực hạn, hết thảy lại đều không thể nào dừng lại được.
“Nai con…… Sẽ chết……” Tiêu Chiến thật sự không nghĩ tới chính mình sẽ là loại người chết kiểu này, lúc này cũng không nhịn được nghĩ chuyện không đúng đề tài như vậy.
“Muốn ta đến chết đi…… Chiến…… Chủ nhân…… Muốn ta đến chết đi……”
“Úc……” Lại một lần nữa mang theo Nai Con đặt lên đỉnh dục vọng, Tiêu Chiến cũng không biết chính mình đã bắn bao nhiêu lần, càng đừng nói Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến bị thân nhiệt cực nóng trong lòng gọi tỉnh, một khác kia tỉnh dậy, hắn mới ý thức được mình cùng Vương Nhất Bác cư nhiên ở bên cạnh ôn tuyền song song làm đến ngất xỉu. Nhưng hắn lúc này đã mất đi sự bình thản nhàn rỗi vốn có, Vương Nhất Bác ở trong lòng hắn phát sốt, nhiệt độ cao một cách bất thường.
Thời khắc Tiêu Chiến ôm Vương Nhất Bác đứng dậy kia, suy yếu đến mức suýt nữa lại ngất xỉu, vội vàng từ đống quần áo đầy đủ của mình tìm ra hai kiện miễn cưỡng được cho là sạch sẽ che lấp hai người, Tiêu Chiến ôm Vương Nhất Bác nghiêng ngả lảo đảo hướng mật thất bước ra ngoài. Một đường còn không quên âm thầm trào phúng, hình như Vương Nhất Bác từ sau lúc gặp mình cho đến nay, càng ngày càng ít những thời điểm không hề sinh bệnh, có thể thấy được mình là tên ma nhân đến cỡ nào.
Lúc Tiêu Chiến ôm Vương Nhất Bác vẫn hôn mê chưa tỉnh theo hưởng của mật thất dựa tường mà đi ra, vừa lúc nghe được Tiểu Hà Tử cùng Phi Ảnh đối thoại.
“Như thế nào còn không ra, đã là ngày thứ tư.”
“Chắc là sẽ không gặp chuyện không may đi?”
“Chủ tử thời gian đó cũng chưa từng ăn bữa cơm đầy đủ, làm sao kiên trì trụ nhiều ngày dài như vậy? Nếu không chúng ta đi vào thôi?”
“Mật thất quan trọng…… Nói sau……”
“Chẳng lẽ ngươi muốn nhìn bọn họ chết ở bên trong sao?”
“Nhưng mà ngay cả ta cũng không biết phương pháp cụ thể mở mật thất ra a!”
“Sách, ngươi làm hộ vệ bên người mà vô dụng như thế?”
“Thật giống như chỉ có mình ta như thế, ngươi cũng không phải bên người?”
“Ta……”
“Các ngươi còn tiếp tục tranh cãi với nhau, chúng ta thật sự phải chết ở trong này……” Tiêu Chiến không thể kiên trì thêm được nữa, thân mình dán vách tường bắt đầu trượt xuống dưới, tàn tạ khuynh đảo, thế nhưng hai tay ôm Vương Nhất Bác vẫn là vô cùng chặt chẽ, tuyệt đối không để rơi xuống cũng bảo vệ không cho cơ thể Vương Nhất Bác chạm đất, rất có dáng vẻ dùng toàn bộ sức mạnh của mình để che chở.
Tiểu Hà tử cùng Phi Ảnh vọt vào từ gian ngoài, nhìn thấy đúng là Tiêu Chiến với tư thế bám dính tường cố gắng không ngã, chạy nhanh xông về phía trước, một người tiến đến giúp Tiêu Chiến, một người tiếp nhận Vương Nhất Bác trong tay hắn.
Lúc Phi Ảnh nhìn đến trên cổ và tứ chi Vương Nhất Bác lõa lồ lộ ra những dấu răng xanh tím che cũng che không được, một cỗ tức giận từ trong ngực dấy lên ── thời điểm hắn đem Vương Nhất Bác giao cho Tiêu Chiến đã là nhân nhượng lớn nhất! Vừa định hướng Tiêu Chiến phát hỏa, lại nhìn thấy trên mặt Vương Nhất Bác hiển lộ vẻ thỏa mãn tươi cười. Biểu tình dạng này trên gương mặt Vương Nhất Bác hắn chưa từng gặp qua, mặc dù có tươi cười hiếm thấy hiện lên, cũng đều là hơi nhàn nhạt lướt qua, cứ như vậy vẫn giữ lại tại trên mặt, giống như từ tận nơi sâu nhất của linh hồn lộ ra ngoài nét thỏa mãn cười. Tuy rằng nhạt nhẽo nhưng lại đem Phi Ảnh chấn đến sững sờ ở đương trường. Y, là hạnh phúc sao?! Mới có thể cho dù là hôn mê, nét mặt vẫn tươi cười như hoa.
“Tiểu Hà Tử, chuẩn bị chút thức ăn lỏng, phần cho hai người, nga không, ba người…… bốn người đi.”
“Được rồi, biết rồi, đảm bảo đủ.” Tiểu Hà Tử hiểu được này hai người chỉ sợ đều đói điên rồi, đánh gãy lời nói dài dòng khó có được của Tiêu Chiến.
“Còn có thuốc trị thương.” Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác vết máu uốn lượn tới mắt cá chân, không khỏi nhíu mày.
“Hiểu rồi.” Tiểu gì tử cũng nhíu mày, mùi máu tươi nồng đậm làm cho tâm tình hắn không khỏi có chút trầm trọng, nhưng thấy Phi Ảnh đối với chủ tử bảo hộ mãnh liệt có thừa cũng chưa nói chuyện, cũng không tính là có chuyện gì, giúp Tiêu Chiến đến bên giường liền đi ra ngoài.
Phi Ảnh đem Vương Nhất Bác đặt ở trên giường, thật sâu nhìn Tiêu Chiến liếc mắt một cái, cuối cùng cũng không nói chuyện, lặng yên ly khai.
Tiêu Chiến lúc này trong mắt như thế nào có thể chứa người khác? Bọn họ đi rồi rất tốt. Giãy dụa đứng dậy nhúng tấm khăn mặt lạnh, lẳng lặng ra tay lau sạch gương mặt Vương Nhất Bác.
Chờ phân phó xong mọi chuyện, Tiểu Hà Tử cầm thuốc trị thương tiến đến, mới được coi là chân chính nhìn đến một thân thương tích của Vương Nhất Bác, vốn muốn chất vấn, nhưng thấy biểu tình Tiêu Chiến tựa hồ so với chủ tử còn đau hơn, lời này liền như thế nào cũng không ra khỏi miệng được.
Cùng Tiểu Hà Tử giúp Vương Nhất Bác thoa dược trên người, Tiêu Chiến mới nguyên lành tắm rửa một cái, đem một thân thấm đẫm huyết tinh tanh tưởi tẩy sạch. Vương Nhất Bác ăn là Tiểu Hà Tử từng muỗng từng muỗng nhỏ uy vào miệng, Tiêu Chiến lúc này cũng không rảnh cùng tiểu gì tử tránh cái gì, lấy tốc độ gió cuốn mây tan uy no chính mình, ngay tại một bên thủ bên người Vương Nhất Bác.
“Công tử cũng ngủ một lát đi, nhìn sắc mặt ngươi cũng không tốt.” Tiêu công tử cũng thật là, rõ ràng một bộ chính bản thân cũng sắp không chịu được, không nên thủ trước chủ tử, sớm biết rằng như vậy lúc trước thủ hạ chừa chút tình được không?
Tiêu Chiến lắc đầu, “Ta muốn chờ y hạ nhiệt, không còn trở ngại nữa.” Ít nhất cũng có bốn mươi độ cực nóng, ngươi bảo hắn như thế nào ngủ được?
Không biết là do tâm tình tốt hơn, chỉ qua một ngày, Vương Nhất Bác chẳng những nhiệt độ lui hơn phân nửa, ngay cả người cũng thanh tỉnh. Có Tiêu Chiến thủ bên cạnh, sau hai ngày liền, ngay cả thương thế cũng đều tốt lên không sai biệt lắm.
Vương Nhất Bác lại bắt đầu không an phận lên, kỳ thật khi thân mình còn đau, căn bản không có dục vọng quá mạnh mẽ, nhưng đối với Tiêu Chiến, không biết sao, lại giống như ong thấy mật, luôn nghĩ muốn hướng lên mà dán. Ban đầu còn rụt rè, tự ghét, sau lần dục tiên dục tử ở mật thất, Vương Nhất Bác ngược lại chậm rãi buông ra.
Tiêu Chiến cũng không dám đối với Vương Nhất Bác còn một thân thương làm bừa cái gì, sợ gieo xuống bệnh căn, dù sao lần trước bị thương có vẻ hơi nặng, làm cho hắn đau lòng muốn chết. Tiếc là Vương Nhất Bác không làm gì được lại giống như ấn định hắn, biết hắn không kháng cự được y dụ hoặc, mỗi lần trước lúc xuống giường đều cố ý vô tình khiêu khích. Kết cục chính là hai người chỉ có thể dùng miệng an ủi, dùng tay yêu nhau.
Mà Tiêu Chiến cũng thông qua mấy lần này có phát hiện mới, thì phải là Vương Nhất Bác vô cùng thích ăn cái cây phía dưới kia của hắn. Đại khái là di chứng do lần giải độc trước đi, thế nhưng làm cho Vương Nhất Bác đối nó có phần cảm tình đặc biệt, mỗi lần đều đem này nọ bắn ra liếm sạch không còn một giọt.
Ngoài ra, mấy ngày nay, Vương Nhất Bác còn hối thúc Tiêu Chiến làm một chuyện khác, chính là đem bộ làm công ở Vương gia trang của Tiêu Chiến dọn về chủ viện của Vương Nhất Bác ở Nghiễm Hàn cung, còn cố ý xây cho hắn một căn phòng làm việc, nếu không sẽ làm cho hắn đi bãi đá của Vương gia trang tùy tiện tìm cái góc mà làm mấy xấu hổ chết người gì đó.
Kỳ thật điểm ấy Vương Nhất Bác là lo lắng quá nhiều, lấy tâm tư tinh tế của Tiêu Chiến sao có thể ở trước mặt mọi người mà làm ra những vật đó, mài mấy khí cụ kia hắn đều là dọn đến một căn phòng nhỏ yên lặng mà Hạ Thiên tìm cho hắn để làm.
Đợi đến ngày thứ bảy, thương trên người Vương Nhất Bác trừ bỏ hồng ngân nhàn nhạt thì không nhìn ra gì khác, Tiêu Chiến vừa cảm thán Tiểu Hà Tử dùng dược thần kỳ, rốt cục không nhịn được ôm lấy Vương Nhất Bác liền vào mật thất.
Mật thất sớm đã được Tiêu Chiến nhân lúc rảnh rỗi dọn dẹp xong từ mấy ngày trước, ba cây ngọc thế cũng đã dùng rượu ngâm qua, ngay ngắn chỉnh tề bãi đặt trên cái giá nơi có nhiều ánh sáng nhất của phòng ngủ. bên cạnh ngọc thế, còn có thanh roi da màu đỏ mà lần trước đã dùng.
“Sao thứ này lại ở đây?” Vương Nhất Bác nhìn đến roi ngựa màu đỏ, mặt cười không khỏi đỏ lên.
“Để cái này ở đây có cái gì không đúng sao?” Tiêu Chiến hỏi, cầm roi ngựa lên thưởng thức, vẫn còn nhớ rõ bộ dáng mẫn cảm hưng phấn dưới sự chọc ghẹo của nó của Vương Nhất Bác.
“Đây là di vật của gia mẫu, nàng vì sử dụng tiện tay, liền vẫn treo ở đại môn của mật thất, nàng đi rồi, ta vâng theo thói quen lúc còn sống của nàng, cũng không có thay đổi vị trí treo.” Vương Nhất Bác nhìn vật trong tay Tiêu Chiến, ánh mắt dần dần bay xa, ngượng ngùng trên mặt chậm rãi bị một chút sắc thái hoài niệm thay thế.
Tiêu Chiến sửng sốt, không nghĩ tới vật ngày ấy hắn thuận tay lấy tới đối Vương Nhất Bác còn có loại ý nghĩa này. “Thực xin lỗi, ngày ấy ta không nên…” Vô luận như thế nào, vật của người chết là không nên mạo phạm, nhất là người thân của Vương Nhất Bác.
“Không có gì, không cần giải thích, chính là nghĩ đến làm cho mẫu thân nhìn đến bộ dáng kia của bản thân…” Vương Nhất Bác cúi đầu, sắc mặt cuối cùng có chút tái nhợt.
“Ngươi không cần vì bộ dáng khiêu gợi của mình mà hổ thẹn, mẫu thân ngươi nhất định cũng hy vọng ngươi hạnh phúc.” Tiêu Chiến kéo Vương Nhất Bác vào lòng an ủi nói. “Chúng ta vẫn là đem nó treo lên lại đi.”
Hiện tại Vương Nhất Bác đã biết rõ, cũng dần dần thói quen Tiêu Chiến luôn nói chút từ ngữ hoặc lời nói y nghe không hiểu lắm, chỉ gật đầu nói tiếng “Hảo”, cũng không truy hỏi từng chữ.
“Lần tới ta chuyên môn tạo ra một cây roi thuộc về riêng mình ngươi đi?” Tiêu Chiến treo roi ngựa màu đỏ lên, quay đầu hướng Vương Nhất Bác nhe răng cười, tuy dùng là câu hỏi, ngữ khí hiển nhiên cũng không phải là đang trưng cầu ý kiến của Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác hung hăng run lên, cũng sợ, chỉ bởi vì một câu này của Tiêu Chiến, hạ thân liền không chịu thua kém mà cứng rắn lên.
“Lại muốn? Ân? Ngươi cái tiểu khao khát này.” Tiêu Chiến kéo Vương Nhất Bác vào lòng trêu đùa.
Vương Nhất Bác lại sẽ không để cho một ít từ ngữ mang hơi chút ý tứ vũ nhục này làm hao tổn tinh thần thương thân, y biết, kia chính là lời đùa giỡn khi Tiêu Chiến tán tỉnh, hơn nữa cũng chỉ nói với mình y. Nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng Tiêu Chiến, đem mặt dựa sát vào ngực Tiêu Chiến, cúi đầu nhẹ giọng: “Thỉnh chủ nhân thương ta…”
“….Ngươi cái vật nhỏ, xem ta làm sao thu thập ngươi, lát nữa đừng khóc lóc cầu xin tha thứ!” Tiêu Chiến hít một hơi, một tay khiêng Vương Nhất Bác lên vai, rống rống hướng trong phòng phóng đi, thỉnh thoảng còn không quên đánh hai cái vào cặp mông co dãn trên vai.
*** 34 ***
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top