Chương 30


“Thế nào? Có chỗ nào không thoải mái?” Tiêu Chiến đem Vương Nhất Bác đang chuyển tỉnh ôm lên.

“Vẫn tốt.” Vương Nhất Bác nhìn đến Tiêu Chiến ngay tại bên cạnh, biết hắn nhất định vẫn luôn canh giữ bên cạnh mình.

Tiêu Chiến nhíu mày, người này giống như vô luận gặp phải dạng thống khổ gì, lúc tỉnh lại đều sẽ cười khẽ nói vẫn tốt. Nhưng sắc mặt y rõ ràng thực kém, dư độc trên người chưa trừ, miệng vết thương nơi vai rất sâu, thậm chí dạ minh châu trong người y còn chưa lấy ra, làm sao có thể tốt được?

“Thực xin lỗi, là ta liên lụy làm ngươi bị thương.” Vô luận là một đêm tình sự kịch liệt trước đó, hay thứ gì đó trong thân thể Vương Nhất Bác, hoặc là vì hộ hắn chu toàn, tóm lại, đều là vì mình mới liên lụy Vương Nhất Bác, điểm này Tiêu Chiến vô cùng rõ ràng, cũng vạn phần áy náy cùng đau lòng. Sau khi hiểu rõ tình cảm của mình, một chút không cam lòng lúc đầu đã bị hỗn loạn khi Vương Nhất Bác bị thương làm cho biến mất hầu như không còn, còn lại, trừ bỏ tâm tâm niệm niệm yêu say đắm, chính là tràn đầy yêu thương. Đương nhiên, còn có một phần dục vọng chưa bao giờ yếu bớt.

Vương Nhất Bác còn chưa nói, trong phòng liền vang lên hai tiếng hút không khí từ hai phương hướng khác nhau, một chỗ là từ Tiểu Hà Tử ở sau lưng Tiêu Chiến, còn có một chỗ ẩn ở trong bóng tối, tự nhiên là đến từ Phi Ảnh. Thế này Vương Nhất Bác mới phát hiện trong phòng còn có người bên ngoài. Kỳ thật bọn họ hút không khí bởi vì không ngờ loại người nhìn cà lơ phất phơ như Tiêu Chiến cũng có thể nói lời giải thích. Vương Nhất Bác lại không kỳ quái, ở trong mắt y, tuy Tiêu Chiến có lúc bướng bỉnh, nhưng thật sự là nhân vật bằng phẳng quang minh, sai lầm chính là sai lầm, sai lầm rồi nhận sai, cầm được buông được, không có gì phải nhăn nhó.

Cho nên sau khi nghe thanh âm hút không khí, trong mắt hai người lóe ra nghi vấn, cùng nhìn về phía Tiểu Hà Tử. Không có biện pháp, Phi Ảnh ẩn ở một chỗ bí mật gần đó, muốn trừng hắn thật đúng là không dễ dàng.

“Ha ha, không có gì, chỉ là kỳ quái Tiêu công tử sao lại nói về chuyện này thôi. Đêm đã khuya, chủ tử đói không? Tiểu Hà Tử mang gì đó cho ngài ăn đi.” Tiểu Hài Tử cười ha ha, tứ lạng bạt thiên cân cho qua.

Tiêu Chiến suy nghĩ trong chốc lát, cũng không dây dưa, nhưng Vương Nhất Bác đúng là từ sáng đến tối vẫn luôn đói, Không ai biết người khi nào tỉnh, bọn họ cũng không có chuẩn bị.

Vương Nhất Bác vốn định nói không ăn, Tiêu Chiến đã trước một bước lên tiếng, “Làm chút thức ăn ngon vào.”

“Vâng!” Tiểu Hà Tử được lệnh, vui vẻ đi.

“Phi Ảnh, ngươi cũng nghỉ ngơi đi thôi!” Vương Nhất Bác nói nhỏ.

“Ta ở bên ngoài canh.” Tiếp theo là một tiếng cửa sổ va chạm, Phi Ảnh đã đi ra ngoài.

Giống như trước kia, chỉ cần chính mình có thương tích trong người, không thể tự bảo vệ mình, Phi Ảnh chính là làm sao cũng không chịu rời đi gần y.

Nếu đổi lại là trước đây, Phi Ảnh là ngay cả phòng của Vương Nhất Bác cũng không rời đi, nhưng hiện tại hắn biết, nơi đó, không có chỗ cho hắn. Lại vẫn lo lắng, cho nên sửa thành canh giữ bên ngoài.

Đợi Phi Ảnh đi ra ngoài, Tiêu Chiến cẩn thận tránh đi miệng vết thương của Vương Nhất Bác, đưa tay tìm kiếm xuống dưới. “Có phải là chúng nó liên lụy ngươi không thể thi triển hết võ công hay không?”

“Không ngại.” Vương Nhất Bác nhìn vẻ mặt áy náy của Tiêu Chiến, việc trước đó vì này nọ có một thành công lực không đánh ra thế nào cũng không nói nên lời.

“Lấy ra đi.”

“Đừng…” Vương Nhất Bác nhìn phía cửa, vừa sợ Tiểu Hà Tử tùy thời trở về, biểu tình quyết tuyệt của Tiêu Chiến cũng làm cho y biết, chỉ sợ sự tình cũng không đơn giản như vậy.

“Sau này ta sẽ không dùng nữa.” Quả nhiên, câu kế tiếp của Tiêu Chiến chứng thực suy đoán của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác lắc đầu, “Kỳ thật cũng không khó chịu.” Bỏ lần trước Tiêu Chiến làm cho y mang theo rồi làm lần đó, còn lại thứ kia vẫn nhiều ít trấn an thân mình giống như vĩnh viễn đều không đủ của bản thân. Nhìn biểu tình vẻ mặt nghiêm khắc của Tiêu Chiến, y biết nếu lấy hạt châu này ra, tuyệt đối sẽ bị Tiêu Chiến dùng để tiết hận. Kỳ thật bị phá hủy mấy viên dạ minh châu y cũng không đau lòng, nhưng cứ cảm thấy nếu lần này làm cho Tiêu Chiến hủy đi dạ minh châu, giống như sẽ có chuyện gì cũng sẽ kết thúc theo.

Trực giác của Vương Nhất Bác hoàn toàn đúng. Tiêu Chiến có hủy dạ minh châu để tiết hận hay không thì không biết, nhưng “không dùng nữa” trong lời nói của hắn, cũng không chỉ là mấy hạt châu này, còn có vài món đạo cụ hắn tự tay làm. Hắn làm vài thứ kia, kỳ thật chỉ là gia tăng chút trò chơi tình thú mà thôi, nhưng nếu làm bị thương Nai Con của hắn, liền miễn bàn.

Tiêu Chiến không nói lời nào, chọn mi không nói gì nhìn Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác biết đó là Tiêu Chiến có ý hỏi, muốn y tiến thêm một bước giải thích hoặc thuyết minh. Nhưng Vương Nhất Bác làm sao có thể không xấu hổ nói y thích mang này nọ, chỉ phải nghĩ biện pháp dời đi lực chú ý của Tiêu Chiến. “Cái kia, Chiến…người có ba chuyện gấp…” Nhưng này cũng không phải phương pháp thật tốt, tuy nói y là nói thật, nhưng mặt cũng không ngăn được trở thành trứng tôm bị nấu chín.

Tiêu Chiến cười nhẹ, ngồi dậy ôm người lên, mang đi vào xí gian bên trong. Nai Con của hắn chậm rãi bắt đầu ỷ lại hắn, thật tốt!

“Ta…ta có thể tự mình đi.” Vương Nhất Bác hô lên, nho nhỏ thanh giãy dụa. Dù sao Phi Ảnh còn đang ở bên ngoài, y không dám kêu quá lớn.

“Đừng giãy, cẩn thận đụng tới miệng vết thương.” Tiêu Chiến khẽ đánh mông Vương Nhất Bác một cái, rốt cục chiếm được Vương Nhất Bác im lặng phối hợp.

Lúc Tiểu Hà Tử đi vào, nhìn thấy chính là Tiêu Chiến ôm ngang chủ tử đi từ trong gian nhà xí đi ra. Tiêu công tử này cũng thật sự thương người, chủ tử nhà hắn bị thương là ở tay, không phải chân, còn luyến tiếc ôm đến ôm đi như vậy. Tiểu Hà Tử trong lòng buồn cười, trên mặt cũng là giấu diếm, chỉ nhẹ nhàng nói “Chủ tử ăn cơm.”

Vương Nhất Bác gần đây thực ngoan, có Tiêu Chiến làm bạn, lại không có tự ngược, thầm nghĩ trước phải làm vết thương nhanh khỏi, cho nên ngoan ngoãn ăn cơm uống thuốc, ngoan ngoãn dưỡng thương đi ngủ. Chuyện làm ăn do người Hạ cung mang đến đi làm, chuyện trên giang hồ giao cho Phi Ảnh đi làm, chưa thương phối dược giao cho Tiểu Hà Tử đi làm, đổi dược hầu hạ bị Tiêu Chiến một tay đón lấy. Vương Nhất Bác cảm thấy mình giống như heo được nuôi, suốt ngày ăn ăn ngủ ngủ, chẳng những vết thương tốt cực nhanh, ngay cả thịt cũng nuôi ra, chiếc cằm vốn nhọn, cũng dần nở nang chút. Đối với điểm này, Tiêu Chiến cảm thấy rất là thành tựu, đêm qua còn nhéo hai má y trêu đùa “rốt cục có chút thịt.”

Cho nên khi công việc nơi đây xử lý gần xong, vết thương của Vương Nhất Bác cũng dưỡng không sai biệt lắm. Cuối cùng Phi Ảnh báo lại, mọi chuyện đều do “Thiên Ưng phái” giở trò quỷ. Đầu tiên là tìm người đặt rất nhiều ngọc thạch từ nhà bọn họ, sau đó ngụy trang quấy rối bãi đá, phái cao thủ bắt người đi điều tra, lại đi kích động các gia đình dùng tính mạng uy hiếp không cho bọn họ mua ngọc thạch, cuối cùng thúc giục, kỳ thật đều là bức ra nam nhân kêu “Ứng Thiên Hạo”, đáng tiếc người đến là Vương Nhất Bác.

“Chủ tử, Ứng Thiên Hạo hắn…” Phi Ảnh nhìn trộm Vương Nhất Bác, không biết lời kết tiếp cần bẩm báo hay không, cũng không biết nếu lời này nói ra, người chịu đả kích nặng sẽ là chủ tử nhà mình hay là Tiểu Hà Tử?

“Ta biết.” Vương Nhất Bác trực tiếp cắt ngang, “Chuyện của hắn để hắn tự mình giải quyết.” Lúc ấy khi hắn gọi Ứng Thiên Hạo, Phi Ảnh ở cách xa cũng không có nghe được, cho nên cũng không biết kỳ thật y cũng biết chân tướng.

“Phi Ảnh, đem tin tức truyền về Hạ Cung, làm cho bọn họ chuẩn bị. Tiểu Hà Tử, đi thu thập này nọ chuẩn bị xuất phát. Chúng ta cũng đợi đủ lâu rồi.” Vương Nhất Bác phân phó nói.

“Vâng!!” Vết thương của chủ tử có Tiêu công tử chăm sóc, tốt cực nhanh, đối với chuyện chủ tử phối hợp trị liệu, có thể nói Tiểu Hà Tử vô cùng ngạc nhiên, cho nên lại một lần đối Tiêu Chiến bội phục sát đất. Nghe nói phải đi về, tất nhiên là vô cùng vui vẻ lĩnh mệnh rời đi. Hiện tại chủ tử sẽ không xem nhẹ thân mình, điểm ấy không cần hắn quan tâm nữa.

Bởi vì người Hạ cung cần phải xử lý chuyện phía sau, cho nên khi Vương Nhất Bác kiểm ke nhân thủ để xuất phát, nhân số đến một nửa, hơn nữa người Thu cung mặt mày rạng rỡ, đơn giản làm cho bọn họ đều ẩn đi, chỉ còn Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến, Tiểu Hà Tử cùng Phi Ảnh đã hóa trang thành xa phu bốn người đi ngoài sáng. Vì giả trang thành thương nhân đi đường, cũng không có việc gì gấp, hơn nữa thương thế của Vương Nhất Bác vừa mới tốt, mấy người đơn giản một đường du sơn ngoạn thủy trở về.

Lúc đi ngang qua thành trấn lớn, Tiêu Chiến thậm chí vẽ một bức nguyên bộ dao giải phẫu, làm cho thợ rèn chiếu theo làm ra. Lúc rèn dao, nhìn đến chỗ thợ rèn có mấy loại phi khí, cái gì liễu hiệp đao a, phi tiêu a vâng vâng, chờ khi hướng Vương Nhất Bác hỏi cách dùng, mới nhớ tới chính mình khi ở quán bar hiện đại vì câu đối tượng tình một đêm, cũng từng luyện một tay tuyệt kỹ phi đao. Bất quá người khác phi là phi tiêu, Tiêu Chiến phi là dao giải phẫu. Nghĩ vậy, Tiêu Chiến lại cho thợ rèn làm cho mình nhiều hơn mười phi đao mà mình cầm thuận tay.

“Ngươi rèn nhiều đao như vậy để làm gì?” Làm loại tiểu đao này cũng không lâu, nửa ngày thời gian là đủ, ngay khi Tiêu Chiến mang nguyên bộ đao về, Vương Nhất Bác, Tiểu Hà Tử, Phi Ảnh đều sửng sốt. Hắn muốn đổi nghề bán đao sao?!

Tiêu Chiến chỉ cười, không trả lời câu hỏi của Vương Nhất Bác.

Ban đêm khi mọi người đều đi ngủ, Tiêu Chiến không nghĩ chọc người ghé mắt, tự nhiên là cùng Vương Nhất Bác phân hai gian phòng. Vương Nhất Bác cũng ngượng ngùng đi tìm hắn, từ sau khi bị thương Tiêu Chiến không hề chạm vào y, nhưng vẫn chăm sóc y đầy đủ, làm cho Vương Nhất Bác sờ không được ý nghĩ của Tiêu Chiến, một lòng bất ổn. Những hạt châu kia mỗi ngày buổi chiều Tiêu Chiến nhét vào, sáng hôm sau liền lấy ra, cũng không nói sau này không cần, ít nhiều cũng trấn an sự không yên lòng của Vương Nhất Bác. Nhưng vẫn cứ như vậy cũng không được a!

Vương Nhất Bác ở trong phòng đi qua đi lại, y hiểu được tâm tư Tiêu Chiến khi đặt hai gian phòng, lại vẫn tránh không được đi miên man suy nghĩ, thẳng đên làm cho mình thấp thỏm nôn nóng. Vết thương của y đã tốt lắm, lại làm sao cũng không nói nên lời làm cho Tiêu Chiến thượng mình. Chỉ có thể ở trong phòng một bên xoay quanh, một bên không ngừng thấp giọng lẩm bẩm: “Chiến…Chiến…”

Lúc Tiêu Chiến đẩy ra cửa phòng Vương Nhất Bác, nhìn đến chính là tình cảnh đáng yêu như vậy.

“Chiến!” Nhìn đến Tiêu Chiến đẩy cửa tiến vào, biểu tình Vương Nhất Bác phấn chấn không ít. Xem ra cửa không để vô ích.

“Mới bao lâu không thấy, nhớ ta như vậy?” Tiêu Chiến trêu y.

Vương Nhất Bác đỏ mặt, hai chân cũng không chịu thua kém giống như có ý thức mà cọ đi hướng Tiêu Chiến. Tiêu Chiến cười, đem thiên hạ khả ái kéo vào lòng.

“Tắm rửa qua?” Ngửi hương thơm phát ra trên người Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến hỏi. Được đến Vương Nhất Bác gật đầu khẳng định, mới giống như thầm oán nói: “Không phải nói để ta tắm cho ngươi sao, ngươi như vậy thực dễ làm ướt miệng vết thương.”

“Ta…ta đã tốt lắm.” Vương Nhất Bác nói xong, mặt càng đỏ hơn, không biết Tiêu Chiến có hiểu ý trong lời y nói hay không.

Tiêu Chiến lại không ngốc, cũng không phải người không hiểu tình thú, làm sao không hiểu được thâm ý của Vương Nhất Bác. Vì thế trêu đùa: “Thật tốt lắm? ta muốn kiểm tra.” Nói xong, liền kéo xuống vạt áo đã lụp sụp của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác phất tay vận công đóng cửa lại, liền đẩy mạnh Tiêu Chiến hướng trong giường.

Một đêm này Vương Nhất Bác có một lần trải nghiệm hoàn toàn mới, y cũng không biết, ôn nhu cũng có thể tra tấn người như vậy. Tiêu Chiến dùng hết sức ôn nhu đối y, mỗi lần luật động đều chậm rãi mê nhân, chỉ là cho y nằm dưới thân không thể bị hung hăng chà đạp một phen mới tốt, Nhưng Tiêu Chiến dùng lưỡi đổ đầy miệng y, làm cho y ngay cả hừ cũng hừ không được, hai tay lại bị Tiêu Chiến gắt gao đặt bên người, chỉ sợ y giãy dụa đụng tới miệng vết thương, Không thể động, không thể phản kháng, chỉ có thể dùng thắt lưng đẩy về trước muốn thúc giục Tiêu Chiến mau một chút, nhưng Tiêu Chiến lại nương theo mỗi lần y nhấc chân làm cho thắt lưng y hoàn toàn tê dại nhưng tốc độ vẫn chậm đến mức khiến người muốn thét chói tai. Đợi đến khi Vương Nhất Bác bắn ra lúc đêm khuya, người cũng kiên trì không được mà ngất đi, thân mình cũng ướt như vừa từ trong thủy lao đi ra, tuyệt không tốt hơn so với lần Tiêu Chiến làm cuồng dã bao nhiêu.

Cho nên ngày hôm sau đương nhiên lại khởi hành chậm, mà buổi chiều cũng không hề nghi ngờ lại bỏ lỡ nơi trú chân.

*** 30 ***

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top