Chương 3


“….” Đông Ly há miệng thở dốc, còn muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn nuốt xuống, cái gì cũng chưa nói. Đối với chủ tử, bọn họ đều rất hiểu lúc chủ tử bị thương là thời điểm tính tình của y không tốt nhất. Nói y tính tình hảo, là vì lúc bình thường chỉ cần không phải yêu cầu quá phận, ngươi nói cái gì y cũng đáp ứng. Nói y tính tình không tốt, là khi vị chủ tử vốn không nhiều lời lại càng phát ra lặng yên như lúc này, nếu như ai nhằm vào lúc này mà nhạ vào khiến y không kiên nhẫn, kết cục sẽ rất không hảo.

A! Tiểu Hà Tử không tiếng động thở dài. Đối với thói quen thường thường đem người về thật sự không biết nên nói là may mắn vẫn là bất đắc dĩ. Dù sao, Tứ Hộ pháp bọn họ đều là lúc tuổi nhỏ hoặc gặp chuyện không may mà được chủ tử đem về, bọn họ không có quyền lợi ghét bỏ hoặc vứt bỏ người khác. Nhưng nếu chủ tử cứ như vậy, cũng không phải là biện pháp a!

Tiểu Hà Tử giúp Đông Ly đem người vào trong xe, mùi máu tươi nồng đậm liền truyền đến. Xem ra, người này chảy máu còn nhiều hơn chủ tử của hắn! Hai người trao đổi cái ánh mắt, đều là bất đắc dĩ.

“Đông Ly, đi làm chuyện của ngươi đi!” Vương Nhất Bác mắt không động, nhẹ giọng nói.

“Chủ tử, để Đông Ly hộ tống ngài trở về đi, việc có thể trì hoãn, nhiều lắm là chúng ta sẽ đuổi kịp trong hai ngày.” Chuyện “Thiên hạ đệ nhất tiên” đã giải quyết xong, Vương Nhất Bác đương nhiên không cần tiếp tục nam hạ. Nhưng bản thân y bị trọng thương, bên người lại chỉ có một Tiểu Hà Tử không giỏi võ công, làm sao nàng có thể yên tâm mà đi làm nhiệm vụ?

Nhưng hiển nhiên là Vương Nhất Bác sẽ không đồng ý. Mặc dù không nói, nhưng bọn hắn đều biết Vương Nhất Bác rất yêu thương thuộc hạ, lộ trình mười ngày, muốn trở về trong hai ngày chỉ có thể không ăn không ngủ mà di chuyển, Nếu thật sự để bọn họ hộ tống, sợ là mười người đi làm nhiệm vụ phải đánh cược tính mệnh mà chạy đi. Quả nhiên, “Có Ảnh ở.” Ba chữ liền quyết định.

Nếu Vương Nhất Bác không nói, Đông Ly cơ hồ đã quên sự tồn tại của “Ảnh”. Thu Chi Cung, ảnh vệ, chuyên huấn luyện hộ vệ cùng quản lý các tổ chức Tình báo cho Vương Nhất Bác. Nhìn trái nhìn phải, thật sự không thể nhìn thấy tung tích của “Ảnh”, không biết là hắn trốn quá giỏi, hay căn bản không ở phụ cận.

“Ta vẫn là để hai người lại…” Đông Ly vẫn rất lo lắng, muốn nói ít nhất cũng phải để hai người lại cho chủ tử sai sử.

« Đông Ly. » Vương Nhất Bác mở mắt, nhìn về phía Đông Ly, để cho nàng nhìn thấy sự mất kiên nhẫn trầm trọng của mình.

« Rõ! » Đông Ly hiểu được chủ tử đã muốn tức giận, không dám dây dưa nữa, « Đông Ly cung tiễn chủ tử. » Thống lĩnh thủ hạ quỳ một gối xuống, thẳng đến khi nhìn không thấy xe mới đứng dậy, Thở dài, tiếp tục dẫn mười tên thủ hạ tiến đến phương nam. Hi vọng đến lúc nàng hoàn thành nhiệm vụ trở về, vết thương của chủ tử đã không còn gì đáng ngại!

Đối với sự tùy hứng của chủ tử, Đông Ly chỉ có thể thở dài, mà Tiểu Hà Tử lại không chỉ đơn giản là thở dài như vậy. Hai cái mệnh đều treo lơ lửng, không thể nói rõ ai khẩn cấp hơn ai, chủ tử trước khi hôn mê chỉ nói một câu « Đều giao cho ngươi », Tiểu Hà Tử liền vì câu nói tín nhiệm này cơ hồ đem chính mình làm việc đến sắp chết. Càng đáng giận là, xuất môn ra ngoài, một cái trợ thủ cũng không có.

Hai người trọng thương, không dám cũng không tiện ở trọ, liền ngày đi đêm nghỉ, cũng may dọc theo đường đi có Ảnh bình thường không thấy bóng dáng thường xuất hiện giúp đỡ, cuối cùng đến ngày thứ mười thì về đến địa giới của Nghiễm Hàn Cung. Gặp được nhân tiếp ứng, Tiểu Hà Tử mới có thể nhẹ nhàng thở ra.

Mười ngày, chủ tử tỉnh nửa canh ngất hai canh, mà tên gia khỏa không rõ lai lịch lại hoàn toàn không chút động tĩnh, Tiểu Hà Tử suốt mười ngày cơ hồ không nhắm mắt, chỉ sợ người nào có gì đó sơ xuất. Thẳng đến lúc về đến cung, độc của chủ tử cũng đã được thanh trừ không kém lắm, bệnh tình người kia cũng đã ổn định, sau khi an bài hai người ổn thỏa, Tiểu Hà Tử liền ngã xuống ngủ như chết.

Tiêu Chiến mở mắt ra, trước mắt là một mảnh trắng xóa, đầu thực choáng, cả người đau nhức, không thể thích ứng phải nhắm mắt lại. Xa xa truyền đến tiếng chim hót, không khí tươi mát cùng mùi hương thoang thoảng của hoa cỏ.

Xong rồi! Tiêu Chiến nghĩ. Quả nhiên chính mình đã lăn đến tận chân núi, tuy rằng không chết, nhưng phỏng chừng cách cái chết cũng không xa. Xe rơi xuống từ độ cao như vậy, di động khẳng định là hỏng rồi, trong xe có 5 người, không biết bây giờ còn mấy cái có thể thở.

Mở mắt lần nữa, một tiểu cô nương ăn mặc lố lăng —- nga không, là mặc cổ trang—- đem một cái mộc bồn đến gần, « Nha, công tử, người tỉnh. » Nhìn thấy Tiêu Chiến mở mắt liền kinh hỉ kêu lên, « Ta đi nói cho tổng quản. » Không đợi Tiêu Chiến phản ứng liền vội vàng ly khai.

Đây là tình huống gì? Tiêu Chiến lúc này mới nhìn quanh bốn phía. Chính mình đang nằm trên giường trong một căn phòng làm bằng gỗ, hết thảy bài trí trong phòng đều là phong cách cổ xưa làm cho hắn cảm thấy đơn sơ mà giản dị.

Chẳng lẻ ở chân núi có cái phim trường, mà chính mình lại ở bên trong? Không đúng, hắn từng đến phim trường, bài trí nơi đó không thể dùng đơn sơ để hình dung, căn bản đều là giấy, một bộ gió thổi qua liền gục. Nhưng lý trí tuy rằng chưa thanh tỉnh hoàn toàn, vẫn có thể thấy gia cụ cùng mọi thứ nơi đây đều là thật cùng rất có độ bền.

Theo cánh cửa nửa mở nhìn ra ngoài, là một cái sân nho nhỏ, u tĩnh mà sạch sẽ dưới ánh nắng mặt trời, mấy loại cây nhỏ không biết tên, ẩn ẩn mùi hương của cỏ xanh, còn có xa xa truyền đến thanh âm ngựa hí như có như không, Nơi này không phải phim trường! Tiêu Chiến khẳng định. Những loại tùy ý có thể thấy được như dây điện, ổ điện, cây giả, hoa giả, cùng nhân viên tổ phim luôn nói nhao nhao ồn ào không ngừng đều không có. Bên ngoài tuy rằng có chút thanh âm ồn ào, nhưng đều là ẩn ẩn rất xa, có chút nghe không rõ.

« Tỉnh? Cuối cùng tỉnh? » Đột nhiên, một đạo tiếng nói cao vút xông vào màng tai Tiêu Chiến. « Đã ngủ mười ngày, cũng nên tỉnh, nếu như vẫn không tỉnh lại bị chủ tử hỏi đến, ta cũng không biết phải bồi thường ra sao! » Âm điệu quái dị làm cho Tiêu Chiến nhíu mày.

Này là sao vậy? Diễn thái giám?

Người vừa đến liền sờ loạn một trận, Tiêu Chiến nhăn mi nhìn hắn đối mình giở trò vẫn không lên tiếng. Loại cảnh tượng này làm cho hắn cảm thấy có chút quen thuộc, giống như lúc hắn làm cái kiểm tra cho bệnh nhân.

Chẳng lẽ, nơi này là bệnh viện thích ngoạn vũ hội hóa trang?

Thừa dịp đối phương đang kiểm tra cho mình, Tiêu Chiến lại tinh tế đánh giá xung quanh một lần nữa. Cửa sổ được khắc hoa làm bằng gỗ, bàn ghế làm bằng gỗ, trên bàn có ấm trà bát trà làm bằng sứ cùng mộc bồn đang bốc ra từng trận nhiệt khí, bên cạnh mộc bồn còn có khăn mặt, phỏng chừng bên trong là nước ấm linh tinh gì đó được đem đến cho hắn rửa mặt. hai người trước mặt đều mặc quần áo cổ xưa, mà chính mình một thân quần áo vận động hưu nhàn không biết đã đi đâu thay vào là cái loại quần áo kì kì quái quái hắn không biết, người trước mặt trong chốc lát bắt mạch cho hắn, trong chốc lát lại cẩn thận đông ấn tây sờ là một nam nhân có kiểu tóc kì quái, nhưng việc này cũng không ảnh hưởng đến việc Tiêu Chiến nhìn ra đó là một đầu tóc dài, mà tiểu nha đầu phía sau hắn tất cung tất kính cũng có kiểu tóc cực kì phức tạp, hơn nữa nàng còn mang trâm gài tóc cùng phụ kiện linh tinh. Lại phải nói đến phương thực nói chuyện kỳ lạ của bọn họ…

Tiêu Chiến nhắm mắt lại lần nữa, cố gắng ổn định cảm xúc của mình. Hắn không biết chính mình có nên hôn mê thêm một lần nữa hay không, đến nói cho hắn biết hết thảy không phải là sự thật, bất quá chỉ là một giấc mộng! Hắn đã muốn xác định trăm phần trăm nơi này không cùng thời không với nơi của hắn, như vậy —— hắn chính là xuyên qua! Mẹ nó! Cái loại tình tiết cẩu huyết chỉ xuất hiện trên phim ảnh cùng tiểu thuyết! Hắn không có ôm ấp nhiều tình cảm lãng mạn như vậy, trong lúc này hắn suy nghĩ đến là —– nơi này có điện hay không? Có hệ thống cung cấp nước uống không? Thậm chí đi WC có giấy vệ sinh chứ? Còn có thuốc sát trùng, tiêu viêm?

Tại sao ông trời không cho hắn chết mà lại cho hắn đến nơi này?

“Ân, khôi phục rất tốt, mười ngày nửa tháng là có thể sinh long hoạt hổ.” Ngay thời điểm Tiêu Chiến còn đang ảo não, thanh âm tiêm tế kia lại vang lên, khiến cho đầu Tiêu Chiến đau nhức như bị kim đâm. “May mắn ngươi gặp ta, loại vết thương của ngươi nếu như ở trong tay người khác…”

“Ngươi có thể câm miệng!” Đây là câu nói đầu tiên của Tiêu Chiến sau khi tỉnh lại. Vì ngủ lâu mà tiếng nói khàn khàn rách nát, lại hung tợn, tuy nói là “có thể” nhưng bất luận là phương thức hay giọng nói, Tiêu Chiến đều dùng thể mệnh lệnh, không có chút ý tứ thương lượng hoặc khẩn cầu.

“Ngươi…ngươi…” Tiểu Hà Tử bị khí thế của hắn chấn cho sửng sốt, chưa thấy qua người được cứu lại hung dữ như vậy, ngón tay chỉ Tiêu Chiến run run nửa ngày vẫn không nói ra cái gì, “Ta không so đo cùng một người bệnh!” Tiếng thét chói tai cơ hồ phá tan nóc nhà. Nói xong vung tay áo giống như một trận gió mà ly khai, đột ngột giống như lúc vừa đến.

Tiểu nha đầu tùy thị một bên hiển nhiên chưa từng thấy qua việc như vậy, bị dọa đến cứng ngắc thân thể, đi cũng không được, ở cũng không xong, cơ hồ muốn khóc ra.

Tiêu Chiến cũng không để ý nàng, nhắm mắt lại cố gắng củng cố tâm lý của mình.

Không chết là tốt rồi, không chết là tốt rồi! Vô luận đến cái gì địa phương, đều tốt hơn so với đã chết! Đều tốt hơn so với đã chết!…

Tuy rằng lần nữa cố gắng thuyết phục chính mình, nhưng trong lòng Tiêu Chiến so với ai đều hiểu được, có đôi khi sống so với chết chưa chắc đã hạnh phúc, chết mới thật sự là xong hết mọi chuyện, sống mới là bắt đầu của ác mộng. Mà nay, cái hắn đang đối mặt, không biết là phúc hay họa?

“Chủ tử, ngài không biết đâu, ta chưa từng gặp qua người như vậy…” Tiểu Hà tử vừa thay dược cho Vương Nhất Bác vừa nhắc đi nhắc lại Tiêu Chiến quá phận, Vương Nhất Bác đã quen với việc hắn ồn ào, cũng liền mặc hắn náo loạn bên tai.

Chờ thay dược xong, Tiểu Hà tử hầu hạ Vương Nhất Bác đi ngủ. “Chủ tử, không thể nằm, sẽ áp đến miệng vết thương ở mặt sau, vẫn là nằm nghiêng mà ngủ đi!” Trước ngực sau lưng đều có thương, Tiểu Hà Tử không khỏi khuyên nhủ.

“Ta muốn ngủ, không còn việc của ngươi, ngươi đi đi!” Vương Nhất Bác không để ý tới hắn, vẫn nằm thẳng xuống như trước.

Ai! Tiểu Hà Tử thở dài, biết chủ tử không có khả năng nghe hắn, thế là kéo chăn đắp cho Vương Nhất Bác, buông màn, thổi tắt đèn đóng cửa đi ra ngoài.

Thật không biết chủ tử đang nghĩ gì? Mỗi lần đều như vậy, Tiểu Hà tử luôn cảm thấy chủ tử giống như hy vọng miệng vết thương không lành lại nhanh chóng.

Chờ Tiểu Hà Tử đi xa, Vương Nhất Bác mới sờ vết thương trên ngực. Bởi vì miệng vết thương nhiễm độc, lẫn này so với dĩ vãng càng đau hơn, thời gian chữa khỏi càng lâu hơn. Mà cái loại cảm giác này cũng càng mãnh liệt —- xung quanh miệng vết thương hỏa lạt lạt, nơi miệng vết thương lại giống như có trái tim cổ động, nhảy dựng nhảy dựng, những chỗ khác cũng bắt đầu nhảy lên. Mỗi lần bị thương, hắn liền không hiểu ra sao mà hưng phấn! Cho nên mới quản không được chính mình một lần lại một lần đi khiêu chiến những ai thiên hạ đệ nhất gì đó. Nguyên nhân, bất quá là y muốn bị thương mà thôi!

Loại tình huống này được phát hiện khi nào? Vương Nhất Bác không khỏi hồi tưởng. A, là lần y luận võ cùng Hồ Thiên Thanh!

Nguyên bản chỉ là đơn thuần hậu bối tiến đến khiêu chiến tiền bối, lúc ấy tên tuổi của Hồ Thiên Thanh trên giang hồ rất vang dội. Y vốn không muốn giết người, chính là nghĩ trao đổi vài chiêu với Hồ Thiên Thanh, khiến cho hắn công nhận mình, nói vài câu khen ngợi, như vậy mình cũng sẽ có chút danh tiếng trên giang hồ. Ai có thể nghĩ đến, Hồ Thiên Thanh xuống tay không hề khoan dung, ngay khi bị hắn đánh trúng một tiên ở mặt sau, Vương Nhất Bác phát hiện bản thân không thích hợp. Máu bắt đầu đi xuống nửa người dưới bắt đầu va chạm, nơi nào đó nhảy dựng trướng đau, hô hấp bắt đầu dồn dập, sắc mặt cũng bắt đầu biến thành đỏ đậm. Năm đó chính mình tuổi nhỏ ngây thơ, cũng không biết đây là có chuyện gì xảy ra, mà Hồ Thiên Thanh đối diện lại phát hiện dị trạng của y. Hồ Thiên Thanh đã mấy chục tuổi, lại lăn lộn trên giang hồ không biết bao lâu, có cái gì không biết? Cái gì không chơi đùa? Thấy bộ dạng của y liền cười dâm đãng, “Tiểu súc sinh ngay lúc này cũng có thể động dục? Vẫn là nói ngươi căn bản chính là đến lãnh giáo một loại công phu bằng roi khác? Ha ha ha…” Nửa canh giờ sau, Hồ Thiên Thanh không còn thật sự luận võ, mà là ngả ngớn quất y một thân thương, vết roi trùng lắp vết roi, khiến y một thân thương tích đầy mình, nhất là ngực cùng đùi, quần áo tơi tả, huyết nhục mơ hồ. Hồ Thiên Thanh vẫn chưa chịu từ bỏ, thỉnh thoảng đến gần miệng vết thương của y mà sờ nắn. Mà ngay lúc Hồ Thiên Thanh mang vẻ mặt dâm đãng sờ đến hạ thể của y, trong nháy mắt y một kiếm xỏ xuyên qua trái tim của Hồ Thiên Thanh, còn sợ hắn không chết nên cơ hồ đem Hồ Thiên Thanh biến thành cái sàng thịt.

Từ đó về sau, trên giang hồ bắt đầu truyền đi y như thế nào tàn nhẫn cùng mất đi nhân tính. A…. Vương Nhất Bác cười nhạo, lại có ai biết y từng trả giá cái gì? Thật muốn tính toán, y đã giết mấy người đâu?

Tổng cộng có 11 người bị y khiêu chiến, bỏ qua phụ tử Hồ Thiên Thanh cùng Hồ Thừa Thanh, còn có chính người. « Thiên hạ đệ nhất đao » là vì tranh đấu nội bộ, lúc y đến tên đó chỉ kém bị loạn đao hóa thành thịt vụn, nhưng bút trướng này, lại ghi tạc danh nghĩa của y còn có « Thiên hạ đệ nhất kiếm » bởi vì lý do một người già nua như hắn lại bại trong tay một người trẻ tuổi liền làm sao cũng không chịu ra giang hồ, kết quả bị người giang hồ truyền thành chết trong tay y « Thiên hạ đệ nhất phiêu » chết cũng nói y nhất định có trách nhiệm, luận võ thua liền tự sát, người này không chết dưới tay y sớm muộn gì cũng chết dưới tay người khác, ai có thể cả đời không thua đây? Thế là bút trương này lại tính cho y. Còn lại sáu người, quả thật là do y giết, vô luận y luận võ thắng hay thua. Thắng, trực tiếp lấy mạng bọn họ, thua, phái ảnh vệ cùng sát thủ Đông cung vây công ám sát nhất định phải đuổi tận giết tuyệt. Nguyên nhân liền bởi vì sáu người bọn họ cũng giống như Hồ Thiên Thanh, làm y bị thương, nhìn thấy dị trạng của y.

Y không muốn, cũng không thể để cho người khác bắt được nhược điểm của y!

*** 3 ***

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top