Chương 28


Không gọi Tiểu Hà Tử, tự mình đi nấu nước tắm rửa, đem bồn tắm đổ đầy, lại tinh tế thay Vương Nhất Bác tắm gội sạch sẽ từ trong ra ngoài. Đến khi đem Vương Nhất Bác vẫn đang hôn mê hầu hạ đến trên giường, Tiêu Chiến mới tự đi tắm táp. Chờ lúc một thân nhẹ nhàng khoan khoái quay về giường, lại phát hiện Vương Nhất Bác vẫn hôn mê không biết khi nào đã tỉnh.

Nhìn thấy xốc màn Tiêu Chiến đi vào, Vương Nhất Bác giống đã bị kinh hách cái gì đó, sau khi cả người cứng đờ, lại hung hăng nhào vào trong lòng Tiêu Chiến.

Đây là lần đầu tiên Vương Nhất Bác hướng hắn chủ động yêu thương nhung nhớ, trước kia cho dù là thời khắc hoan hảo, cũng đều là Tiêu Chiến chủ động đi ôm Vương Nhất Bác.

“Làm sao vậy?” Tiêu Chiến cảm thấy ngực hung hăng bị đụng phải, có chút cảm giác đau đớn. Nhưng lại cảm thấy kỳ quái, Vương Nhất Bác cho dù hướng trong lòng hắn dùng sức, có đau cũng phải là da thịt gân cốt đau, như thế nào trong lòng ngực lại đau?

“Tử Hành, Tử Hành, ta nghĩ rằng ngươi đi rồi.” Vương Nhất Bác gắt gao ôm Tiêu Chiến, trong ngực hắn thấp giọng kêu.

Lúc này cương cứng người đổi lại là Tiêu Chiến, ngay cả không khí chung quanh đều nháy mắt lạnh xuống.

“Ta…… Không thể gọi ngươi là Tử Hành sao?” Vương Nhất Bác lặng lẽ buông Tiêu Chiến ra, từ trong lòng hắn mà lui ra ngoài, buông xuống đôi mắt, nhẹ nhàng hỏi. Nguyên lai vẫn là không được sao? Thật là chủ nhân? Chỉ có thể là chủ nhân? Trải qua tình sự vừa rồi, y nghĩ rằng……

“Tử Hành là ai?” Tiêu Chiến nâng đầu Vương Nhất Bác lên, bắt buộc hắn nhìn về phía chính mình.

Vương Nhất Bác cũng không tránh né chỉ hít sâu một hơi, thanh âm phát run, cung kính khiêm nhường: “Ta đã biết, lần sau sẽ không gọi ngài như vậy.”

Nghe Vương Nhất Bác thay đổi mà sử dụng kính ngữ, Tiêu Chiến rốt cục cảm thấy sự tình có điểm không đúng. Cau mày suy nghĩ sau một lúc lâu, rốt cục hắn cũng nghĩ tới. Tử Hành không phải là tên tự mà mình tự biên ra sao! Tiêu Chiến, cân nhắc Chiến, cân nhắc Hành, Tiêu Tử Hành.

Nháy mắt thả lỏng xuống dưới, Tiêu Chiến ôm chầm Vương Nhất Bác, cười khẽ: “Ngươi cứ gọi ta là Chiến đi, cái kia tên là giả, hôm nay nhất thời biên ra lừa gạt người khác, ngươi đột nhiên gọi ta như vậy thật đúng là không thể nhớ nổi là ai?”

“Giả…… Giả?” Vương Nhất Bác trố mắt nhìn, những giọt lệ ẩn nhẫn nhất thời như thủy triều lui xuống.

Tiêu Chiến ôm Vương Nhất Bác sát một chút,“Ta không có tên tự, muốn trước tiên học người cổ…… Khụ, học các ngươi cách nói tự giới thiệu, cũng chỉ có cách tự biên tên giả.”

“Không có tên tự? Như thế nào lại không có tên tự?” Vương Nhất Bác vẫn là không hiểu được.

“Ngươi không phải cũng không có tên tự sao?” Tiêu Chiến cho tới nay cũng chỉ biết Vương Nhất Bác gọi là Vương Nhất Bác, nên hắn nghĩ rằng y cũng không có.

“Ta có a!”

“Nga? Là cái gì?”

“Vương Nhất Bác a!”

Tiêu Chiến đầu đầy hắc tuyến, này là cách nói gì? Không ngờ y danh là Vương Nhất Bác, tự vẫn là Vương Nhất Bác. “Nga, vậy ngươi danh là cái gì?” Tiêu Chiến miễn cưỡng hỏi, chuẩn bị nếu Vương Nhất Bác trả lời hắn vẫn là “Vương Nhất Bác a”, liền hung hăng chơi đùa với y một chút.

“Này……” Vương Nhất Bác rất biết vâng lời, chỉ còn kém không giơ tay chỉ trời.

“Nga? Không thể nói cho ta biết sao?” Lúc này Tiêu Chiến có hứng thú, bay qua mắt đối mắt mà nhìn Vương Nhất Bác.

“Vương…… Lộc.”

“Vương cái gì?”

“Vương…… Lộc.”

“Vương cái gì? Ngươi chừng nào thì nói xong a.” Tiêu Chiến không có kiên nhẫn. Đồng thời hắn cũng không biết Vương Nhất Bác mà lại có thể nhăn nhó thành cái dạng này.

“Thì Vương Lộc.” Vương Nhất Bác cũng có chút nóng nảy.

“Vương…… Lộ? Người nào lộ?” Tiêu Chiến cuối cùng hiểu được.

“Lộc-Lộc đỉnh Trung Nguyên.” Vương Nhất Bác quay mặt qua chỗ khác.

“Lộc…… Lộc……..Đỉnh Trung Nguyên?” Tiêu Chiến lặp lại xác nhận một lần. Nhìn thấy Vương Nhất Bác gật đầu, nhịn nhẫn, rốt cục vẫn là không nhịn xuống được, cất tiếng cười to. Cái gì Lộc đỉnh Trung Nguyên, không phải là nai con Bambi thôi sao! Ha ha ha…… Rất buồn cười. Khó trách Vương Nhất Bác ở sân Vương gia trang nói “Tìm Lộc uyển”, nguyên lai là “Muốn hỏi tìm Vương Lộc nơi nào, rõ ràng ngay tại bên trong uyển này” a! Ha ha ha…… Rất buồn cười.

“Ngươi chỉ biết ở đó cười ta.” Vương Nhất Bác quay đầu, cái miệng nhỏ nhắn đỏ au hơi chu, rất là đáng yêu.

Nhìn thấy bộ dáng của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến lại cười cơ hồ muốn sốc hông. Chờ Tiêu Chiến cười đủ, Vương Nhất Bác đã sắp phát khóc.“Tốt lắm, tốt lắm, ta không cười, thực xin lỗi.” Tiêu Chiến ôm thắt lưng Vương Nhất Bác, hỏi: “Ngươi là sợ bị người khác cười mới dùng tự làm danh sao?”

Vương Nhất Bác gật gật đầu, chậm rãi nói về chuyện đó. Nguyên lai lúc y sinh ra, không giống như những đứa nhỏ khác từ từ nhắm hai mắt, ánh mắt y luôn mở ra thật to thật long lanh, phụ thân nói rất giống ánh mắt của con nai nhỏ, cứ như vậy được gắn danh. Sau này bản thân lớn hơn mấy tuổi, lại còn tập võ, tự nhiên đối với cái tên này chứa nhiều bất mãn, lúc ấy mẫu thân thân là Nghiễm Hàn cung cung chủ tự mình nổi hứng đặt ra tự này, nói tên của y có ý tứ xưng bá Trung Nguyên võ lâm, rất là khí phách, lúc này y mới vừa lòng. Từ lúc ấy về sau liền không hề đối với người ngoài xưng danh mà trực tiếp báo tự. Cho đến bây giờ vẫn như vậy, còn biết danh của y, đại khái chỉ Vương gia trang Vương tổng quản Vương thúc xem hắn từ nhỏ lớn lên. Tiểu Hà Tử cùng Phi Ảnh cũng có khả năng đã nghe, dù sao bọn họ cũng là do y thu nhận lúc phụ thân còn sống, nhưng bởi vì chưa bao giờ cho bọn họ gọi, cũng nhiều năm không ai đề cập, không biết bọn họ có còn nhớ hay không.

“Ta đây về sau gọi ngươi là Nai Con được không?” Tiêu Chiến ánh mắt lấp lánh như sao, cười tươi xán như hoa, làm cho Vương Nhất Bác đáp ứng cũng không phải, không đáp ứng lại luyến tiếc.

Nhìn ra Vương Nhất Bác do dự, Tiêu Chiến lại thêm vào một câu: “Chỉ ở thời điểm có riêng hai người chúng ta mới gọi thế, không cho người khác nghe được. Ở bên ngoài ta vẫn như trước gọi ngươi là Nhất Bác, được không?”

Vương Nhất Bác cắn môi dưới gật gật đầu, cố mà khống chế bộ dáng của mình, lại như bất chợt nhớ tới cái gì mà đột ngột ngẩng đầu cùng Tiêu Chiến tương đối, ngữ khí vội vàng, lại sợ hãi: “Ta…… Gọi ngươi…… Cái gì?”

“Ngươi vẫn cứ gọi ta là Chiến a, Lúc trước không phải đều gọi như vậy sao?” Tiêu Chiến nhu nhu đỉnh đầu Vương Nhất Bác, cười nói.

Vương Nhất Bác nở nụ cười, không hỏi chuyện chủ nhân, chỉ cần hắn còn cho y gọi tên hắn, cho dù ở trong mắt hắn thật sự coi y là một tính nô, hắn cũng biết chừng mực. Vương Nhất Bác phỉ nhổ chính bản thân mình đê tiện lại dâm đãng, xem việc Tiêu Chiến buộc y làm nô một chuyện vô cùng bình thường.

Nhìn thấy Vương Nhất Bác đã lâu mới mở miệng cười, Tiêu Chiến cư nhiên cảm thấy ngực lại ẩn ẩn đau, thầm nghĩ đem con Nai Con đang cười này hung hăng áp tiến trong lòng, mà hắn cũng quả thật làm như vậy. Xoay người đem Vương Nhất Bác kéo vào trong lòng, từ trước lướt dần ra sau, từ bả vai lướt xuống đến hông, chậm rãi bao phủ nhẹ nhàng mà vuốt ve.

Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến trước tiên vỗ về chơi đùa như vậy, trong tai quanh quẩn tiếng tim đập hữu lực của Tiêu Chiến, trong mũi chứa hô hấp đầy hương vị nam tính của Tiêu Chiến, thân mình không ngờ từ hư không chấn động mà đứng lên.

“Chiến…… Ta……” khoảng cách gần như vậy, Vương Nhất Bác hô hấp không xong, Tiêu Chiến như thế nào không cảm thấy được.

Không biết sờ soạng thế nào, đem ra một gói dạ minh châu to để trước mặt. Nhìn Tiêu Chiến từ bên trong lấy ra sáu khỏa dạ minh châu lớn nhỏ khác nhau,tựa những quả trứng, Vương Nhất Bác thân mình đều run lên.

Té ngã chỗ nào thì đứng lên chỗ đó thôi!! Mục đích của Tiêu Chiến hôm nay chính là tiêu trừ sợ hãi của Vương Nhất Bác đối với tình sự, đương nhiên cũng bao gồm đạo cụ. Đừng nói giỡn chứ, cổ đại này ngay cả tiệm bán đồ chơi tình thú cũng không có, càng miễn bàn làm cách nào có thể mua cái gì mà chuỗi hạt khiêu đản (e hèm, cái vụ chuỗi khiêu đản này thỉnh mọi người tự YY, nếu là dân thân kinh bách chiến xin đừng vờ ngây thơ hỏi ta đó là gì), vất vả như vậy mới tìm được một cái tình thú, như thế nào có thể làm cho Nai Con của hắn sợ chứ?

“Ngoan, không sợ, chỉ là bỏ vào mà thôi, nhớ rõ không? Lúc trước ngươi mang qua mấy ngày cũng chưa từng có chuyện không phải sao?” Tiêu Chiến dụ hống.

“Nhưng…… Nhưng……” Vương Nhất Bác môi vẫn cứ trắng bệch.

“Yên tâm, ta cái gì cũng không làm, ngươi không phải muốn sao? Nhưng mà ngày mai ngươi phải xuất môn, ngươi hôm nay thân mình không thích hợp để hầu hạ ta thêm một lần, như vậy sẽ ngươi chịu không nổi.” Tiêu Chiến ôm sát Vương Nhất Bác, nhẹ nhàng mà lay lay thân mình y, giống như hống tiểu hài tử mà buông lời dụ dỗ. “Nai Con ngoan, nghe lời.”

Nghe được Tiêu Chiến ôn nhu gọi một tiếng “Nai Con”, Vương Nhất Bác đột nhiên cả người nổi lên một trận tê dại, cái gì cũng có thể theo lời hắn, làm sao còn có thể phản kháng.

Tiêu Chiến một tay xoa thắt lưng Vương Nhất Bác, một tay chậm rãi đem hạt châu hướng hậu đình của y mà sáp nhập. Một viên, hai khỏa…… Mãi cho đến khi sáu khỏa châu đều đi nhét đầy bên trong, Vương Nhất Bác vẫn hoàn hảo, Tiêu Chiến cũng đầu đầy mồ hôi.

“Có khỏe không? Có chỗ nào không thoải mái hay không?” Tận sâu trong nội tâm hắn đau lòng, hắn sợ trong tâm y không thoải mái, lo lắng mỗi lần y khóc. Kết quả Tiêu Chiến khiến chính bản thân mình chật vật không chịu nổi.

Vương Nhất Bác lao thẳng đến vùi đầu ở trong lòng Tiêu Chiến, không dám hé mắt nhìn. Rốt cục sau khi sống qua quá trình rèn luyện, y cũng không cảm thấy có gì khó chịu, ngược lại cảm thấy trong thân thể tràn đầy, không hề hư không, tuy rằng không thích bằng chính Tiêu Chiến, nhưng mà miễn cưỡng vẫn có thể đi vào giấc ngủ.

“Ân.” Vương Nhất Bác gật gật đầu, lại vẫn như cũ không dám giương mắt nhìn Tiêu Chiến, trong lòng phỉ nhổ chính mình dâm đãng, sau tai lại là một mảnh đỏ bừng.

“Ngủ đi.” Nhấc lên chăn đem hai người đắp kín, Tiêu Chiến ôm sát Vương Nhất Bác hôn rồi lại hôn mới cam tâm ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, hai người đã bị tiềng ồn ào trong viện quấy rầy đến không thể ngủ ngon giấc.

“Chủ tử thật sự còn chưa có tỉnh.” Đây âm thanh của Tiểu Hà Tử, thanh âm ép thật thấp, hiển nhiên là sợ làm phiền đến người trong phòng.

“Hà tổng quản ngài làm ơn đi gọi giúp một tiếng đi, bên kia đã chờ khá lâu.” Lại nghe một thanh âm quen thuộc vang lên, hẳn là hai ngày này thường nghe, nhưng nhất thời lại không thể nhớ nổi là ai.

“Thế thì chờ nhiều thêm một chút nữa đi, dù sao cũng đã đợi rồi không phải sao?” Tiểu Hà Tử đau lòng chủ tử, hắn mặc kệ những cái khác.

“Nhưng…… Nhưng mà, thiếu gia ra lệnh cho ta có tin tức liền lập tức hồi bẩm a!” Bên kia cũng không dám chậm trễ, nghe xưng hô này, hẳn là người của nhà cũ. Chỉ có bọn họ mới theo quy củ Vương gia kêu Vương Nhất Bác là ‘thiếu gia’, Nghiễm Hàn cung mọi người đều gọi Vương Nhất Bác là chủ tử. Mà kêu thiếu gia mà không phải lão gia, phần lớn là gặp qua hoặc từng hầu hạ qua phụ thân quá cố của Vương Nhất Bác.

*** 27 ***

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top