Chương 26
Tiểu Hà Tử là người thức thời, mắt không thấy tai không nghe, khi hai người coi hắn như không tồn tại mà đi vào nhà cũng không nói gì liền tự mình về phòng ngủ.
Sắc trời mặc dù đã không còn sớm nhưng Vương Nhất Bác buổi chiều ngủ tương đối nhiều nhưng Tiêu Chiến lại cho là ít, thế nên hai người thật đúng là không hợp ý. Tuy nhiên nếu muốn nói chuyện phiếm, nói thật, Tiêu Chiến sẽ không đồng ý. Vương Nhất Bác ngày nay lại không được tự nhiên, không giống như trước kia được ở bên người nói chút chuyện. Thế là hai người cứ như vậy xấu hổ không nói gì, Vương Nhất Bác ngay cả mắt cũng không dám nâng.
Tiêu Chiến là người thông minh, cảm thấy vấn đề đại khái là xảy ra ở lần tình sự trước. Nhưng loại sự tình đó làm sao hỏi?! Mình-một người hiện đại có thể không thèm để ý, nhưng bằng nhận thức của Tiêu Chiến đối với Vương Nhất Bác mà nói y khẳng định sẽ không mở miệng, bằng không lúc trước cũng sẽ không tự nhận mình là không cử nhiều năm như vậy.
Nghĩ nghĩ, Tiêu Chiến cảm thấy có thể là đã dọa y. Dù sao ai bị thô bạo làm như vậy đến mất nửa cái mạng cũng sẽ có chút sợ hãi. Huống chi mình đem một người cao ngạo như vậy khống chế, tâm lý có một bóng ma cũng là tự nhiên. Thế thì té ngã chỗ nào đứng lên chỗ đó! Dù sao cũng không ngủ, Tiêu Chiến quyết định để bọn họ làm một chút chuyện tình mà cả hai đều thích, thuận tiện bù lại một chút chấn kinh của Vương Nhất Bác.
Thật sự Vương Nhất Bác cũng không nghĩ như vậy. Y ở tình sự cũng không có gì bất mãn, cái chân chính chịu nhục chỉ có tự tôn của y mà thôi. Đối với việc rời đi Tiêu Chiến, chính mình hư không khó nhịn, trằn trọc khó ngủ, trong lòng còn sợ hãi, y biết mình đã không thể ly khai Tiêu Chiến. Cho dù ngày ấy bị Tiêu Chiến khi dễ đến thê thảm, nhưng thân thể kì thực vẫn rất vui sướng. Thậm chí nhớ đến tình sự ngày đó, hạ phúc không tự chủ được co rút nhanh. Cho nên Vương Nhất Bác càng thêm phỉ nhổ chính mình! Tiện! Vương Nhất Bác không biết đã mắng chính bản thân mình bao nhiêu lần. Nhưng chỉ cần không thấy Tiêu Chiến bản thân lại không chịu thua kém mà tưởng niệm.
Cho nên thời điểm Tiêu Chiến thổi tắt đèn mà sờ thân thể y, y không tự chủ được đã muốn khóc. Nhưng thân thể thật giống như là nhận thức chủ nhân. Khi hơi lạnh ngón tay Tiêu Chiến đẩy vạt áo hán ra mà sờ vào nhục thân ấy, tự động thân thể như mất tự chủ mà ngã vào lòng hắn, còn mang từng trận động tình run rẫy.
Tiêu Chiến đã quyết định sẽ hảo hảo đối đãi với Vương Nhất Bác cho nên cố hết sức tận lực ôn nhu, nhưng có một số việc vẫn phải làm, tỉ như súc ruột!!!
Từ hai lần trước, Tiêu Chiến làm giúp Vương Nhất Bác, y mỗi ngày đều ngoan ngoãn tự mình chuẩn bị cho tốt không muốn mượn tay của người khác dù sao cũng là chuyện mất mặt…cho dù Tiêu Chiến nói đây là việc mà bên thừa nhận phải làm, Vương Nhất Bác vẫn cảm thấy không được tự nhiên, kiên trì tự mình làm cũng không cho Tiêu Chiến nhìn tới. Kỳ thực Tiêu Chiến rất thích giúp Vương Nhất Bác làm loại sự tình này, dù sao cũng không phải ai cũng đều được thưởng thức bộ dáng nhăn nhó lại diễm mị của Vương Đại Giáo Chủ! Hơn nữa hắn là một bác sĩ ngoại khoa của phòng cấp cứu, súc ruột thôi mà, là chuyện rất bình thường.
Mà mấy ngày nay, mãi chạy, hơn nữa Vương Nhất Bác lại bị bệnh cho nên cũng không có làm sự tình kia, lần này phải tẩy trừ là chắc chắn. Tiêu Chiến mãi mới có cơ hội, sao có khả năng bỏ qua!
Đem Vương Nhất Bác ép trên mặt bàn, cắn lỗ tai hắn, khẽ thờ dài nói “Đừng sợ”, Tiêu Chiến bắt đầu chuẩn bị. Đem Vương Nhất Bác hôn đến mơ mơ màng màng, đồng thời lột hết toàn bộ y phục, lúc đem hai chân đặt lên bả vai, Tiêu Chiến bật cười.
Vương Nhất Bác ở phía dưới hiện ra cái miệng nhỏ nhắn liên tục hé ra hợp lại, thể hiện ham muốn khẩn cấp, trong mắt Tiêu Chiến là phi thường đáng yêu. “Đừng nóng vội, chung quy ta sẽ làm cho ngươi vừa lòng.” Vỗ vỗ hai cánh hoa của Vương Nhất Bác, hắn thế nhưng lại đối với mông y mà nói chuyện. Vương Nhất Bác xấu hổ đến cơ hồ muốn trốn xuống bàn, đương nhiên điều kiện tiên quyết là Tiêu Chiến không gắt gao giữ chặt thắt lưng y.
Cầm lấy ấm trà trên bàn, thử qua độ ấm, từng cái một đều hướng nơi đó của Vương Nhất Bác mà đến. Giơ cao ấm trà, Tiêu Chiến cách khoảng không đổ vào hậu huyệt Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác giật mình một cái, cúc huyệt xiết chặt lại.
“Chậc chậc, thực bướng bỉnh.” Tiêu Chiến vươn hai đầu ngón tay, kéo căng tiểu huyệt, tiếp tục quán.
Dòng nước *** tế cắt qua không khí, chảy nhỏ giọt đánh bên trên nhục bích ấm áp, mặc dù Vương Nhất Bác cố gắng cắn chặt răng, thế nhưng như cũ vẫn phát ra tiếng ngâm khe khẽ mị hoặc. Tuy rằng không phải lần đầu tiên bị đối đãi như thế, nhưng trực tiếp quán vào cùng cách không đổ vào cảm giác quả thật bất đồng.
Tuy rằng chỉ có một mình Tiểu Hà Tử thủ ngoài sân, nhưng thực tế vẫn không phải là bịt kín hay cách li. Không hiểu vì sao Tiêu Chiến về các phương diện độc chiếm hay *** đối với Vương Nhất Bác đều đặc biệt cực kì mạnh, nên tất nhiên là không muốn cho người khác nghe được bất cứ thứ gì. Dùng đai lưng của mình nhét vào miệng Vương Nhất Bác, làm tốt rồi mới tiếp tục.
Một bình trà ấm trà rất nhanh đổ xong. Chủ viện phòng bếp ở bếp lò nấu nước sôi, vốn là chuẩn bị cấp đám người Vương Nhất Bác dùng rửa mặt, lúc này Tiêu Chiến mang một chậu đầy đi vào. Vào phòng lại không gặp Vương Nhất Bác, nguyên lai hắn gặp Tiêu Chiến đi ra ngoài mang nước, liền trốn đi từ phía sau.
“Thực không ngoan.” Tiêu Chiến lắc đầu, đem Vương Nhất Bác lật sấp trên bàn, tùy tiện cởi từng kiện quần áo, kéo xuống hai miếng vải bố, thuận tay đem hai tay cùng hai chân y cột vào cùng nhau. “Ta nên phạt ngươi như thế nào đây?” Tiêu Chiến nói xong, móng tay không nặng không nhẹ từ phía sau nắm chặt lấy gốc tiểu huynh đệ của Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy hạ thể tựa như có một mảng hỏa thiêu, cũng không cảm thấy như thế là đau.
“Quên đi, thấy ngươi mấy ngày nay thân thể có phần không khoẻ, ta trước ghi nhớ, lần sau nhất định phải nghiêm phạt.” Tiêu Chiến nghiền hạt đậu đỏ trước ngực Vương Nhất Bác, ngữ khí trêu ngươi.
Lại nói Vương Nhất Bác không biết chính mình là yên tâm hay thất vọng. Nhưng Tiêu Chiến không cho Vương Nhất Bác thời gian tìm tòi nghiên cứu, tiếp tục công việc vừa rồi vẫn chưa làm xong, ôn thủy lại ồ ồ rót vào.
Quán đầy nước, Tiêu Chiến ôm lấy Vương Nhất Bác đã bị trói chắc chắn đi buồng trong bên cạnh đi nhà xí. Nói là đi nhà xí, kỳ thật bên trong bất quá chỉ có một cái cái bô mà thôi.
Đem xong rồi đi ra tiếp theo quán, quán xong rồi tiếp tục đem. Như thế tới tới lui lui ba bốn lượt, mới được tính là hoàn toàn tẩy sạch.
Vương Nhất Bác trước đó có hai lần kinh nghiệm, đã học được phải thực ngoan, hơn nữa mấy ngày trước đây, y ngay cả tiếng “chủ nhân” cũng đã kêu lên, cho nên ngay cả tâm tư phản kháng cũng không dám có. Nhưng vẫn là xấu hổ đến ngay cả ánh mắt cũng không dám động đậy, đang trong tình trạng như thế nên y bỏ lỡ ánh mắt Tiêu Chiến phát ra ngày càng thâm trầm.
Tiêu Chiến đem người thả lại trên bàn, nương theo ánh trăng mới lên, Vương Nhất Bác hai chân bị trói lại giơ lên cao, chỗ hậu huyệt nhìn một cái không sót gì. Cúc huyệt phấn nộn nộn tựa cái miệng nhỏ nhắn, theo tần suất hô hấp Vương Nhất Bác hơi hơi khép mở trước, chỗ đùi thậm chí ẩn ẩn run run trước, khiến cho người nhìn nghĩ muốn khi dễ. Tiêu Chiến đột nhiên cảm thấy yết hầu dị thường cơ khát, ma xui quỷ khiến vươn đầu lưỡi liếm dần lên.
“Ngô……” Bị một cái gì đó thấm ướt lại ôn nhuyễn lướt trên hậu đình, Vương Nhất Bác dường như không còn khả năng suy nghĩ, thân mình hung hăng rùng một cái, hai tròng mắt nhắm chặt cũng nháy mắt trừng lớn. Khi y nhìn thấy Tiêu Chiến đầu chôn sâu, rốt cục cũng hiểu tình hình lúc này, hiểu lí do, chỉ có không ngừng lắc đầu. Bẩn! Y nghĩ muốn hô thật to. Y chưa từng dám nghĩ qua Tiêu Chiến sẽ vì y mà làm loại sự tình này, lần trước dùng miệng giúp y giải quyết phía trước, y nghĩ rằng đó đã là cực hạn. Nhưng là lần này…… Vương Nhất Bác không dám phản kháng, miệng cũng bị nhét đầy nên nói không nên lời, chỉ có lắc đầu, liều mạng lắc, lắc đến nước mắt đều xuống.
“…… Ngô…… Ngô ngô…… Ngô ngô ngô……”…… Bẩn…… Hảo bẩn…… Mau dừng lại……” Vương Nhất Bác nghĩ thật nhiều mong Tiêu Chiến biết y đang nói cái gì.
Mà Tiêu Chiến lại giống như thật sự đã biết. “Ngoan…… Yên tâm, một chút cũng không bẩn, đã tẩy thực sạch sẽ, ngươi một chút cũng không bẩn.” Tiêu Chiến ngẩng đầu, hống hai câu, đem chân Vương Nhất Bác nâng lên thêm một chút, lại đem mặt hướng xuống.
Kỳ thật Tiêu Chiến cũng không nghĩ rằng mình lại làm được đến loại này. Hắn chưa từng cho người khác khẩu giao qua, cũng rất ít làm cho người khác, nhất là hắn hơi có tính khiết phích, ngại bẩn, thêm một lý do nữa là từ trước tới giờ hắn cho rằng chỉ có súc sinh mới có thể liếm lộng tính khí cho nhau. Nhưng Vương Nhất Bác một lần lại một lần đánh vỡ cấm kỵ của hắn. Lúc trước giúp Vương Nhất Bác khẩu giao một lần hắn nghĩ đã là cực hạn của chính mình, mà lúc này đây, kìm lòng không đậu lại hôn đi hậu đình, hắn chẳng những không biết là bẩn, còn có điểm trầm mê trong đó. Nhìn huyệt khẩu nho nhỏ theo động tác liếm lộng của hắn một trận lại một trận co rút thật nhanh, một lần phải rời khỏi giống như không muốn buông tha mà hung hăng kẹp lấy, chờ thật sự ly khai lại hé ra hợp dường như muốn nói gì đó, nghiễm nhiên hé ra cái miệng nhỏ nhắn chân chính cơ khát.
Tiêu Chiến vươn lưỡi, liếm qua mỗi một chỗ nếp uốn, hôn đến mức chính mình cũng động tình, rốt cục nhịn không được mà xiết răng nanh, cắn nơi cúc huyệt Vương Nhất Bác một mảnh đau đớn.
“Ngô……” Vương Nhất Bác không nhịn được mà run run, theo động tác cắn cắn hấp lộng của Tiêu Chiến, cảm thấy linh hồn của mình đều bị hút đi từ phía sau.
Tiêu Chiến lại còn không bỏ qua, cắn hôn còn không đã nghiền, thậm chí vươn lưỡi đi lộng cúc hoa của y.
“…… Ngô ngô……” Trước mắt một mảnh hỏa hoa, Vương Nhất Bác cảm thấy chính mình muốn bốc cháy, nhiệt độ lên cao khiến người khó nhịn phi thường.
Phân thân Vương Nhất Bác cao cao vươn lên phía trước, nhưng không hề có ý tứ muốn bắn, Tiêu Chiến biết, cho dù có khiêu khích như thế nào, không có kích thích nhất định, Vương Nhất Bác không thể bắn nhanh như vậy. Cho nên cũng không cần quản y, tận tình tiếp tục phần chơi đùa của chính mình. Đem sau huyệt cắn lộng đến đã nghiền không nói, ngón tay cũng không buông tha mà hành hạ hai cái tiểu cầu, đem hai cái cái túi nhỏ căng phồng lộng thành một mảnh đỏ bừng.
Hai tay hai chân bị trói trước treo ở giữa không trung, mặt sau một mảnh lửa nóng, phía trước lại bị ác liệt chơi đùa, Vương Nhất Bác trừ bỏ lắc đầu chỉ có khóc, miệng không thể nói lại vẫn nhịn không được phát ra từng trận rên rỉ không rõ nghĩa.
Tiêu Chiến vốn nghĩ muốn ngoạn thật nhiều một trận, nhưng chính hắn gần như bùng nổ, thân mình cơ hồ không khống chế được, có chút đáng tiếc dừng động tác, nhìn đến cúc huyệt nguyên bản phấn nộn bị mình cắn được sưng đỏ một mảnh,“…… A……” Một tiếng thở dài, hung hăng đưa hung khí tiến vào.
“…… Ngô…… Ngô ngô ngô……”…… Chậm một chút…… Chậm một chút, Vương Nhất Bác ở trong lòng liều mạng kêu. Nhưng Tiêu Chiến đã bị dục hỏa thiêu đến đỏ mắt làm sao nghe được, từng chút từng chút một càng kịch liệt, càng nhanh chóng. Vương Nhất Bác căn bản theo không kịp tốc độ của Tiêu Chiến, cảm giác đau đớn từ hạ phúc truyền đến, cũng chỉ kích thích y càng thêm kích động mà thôi.
Hương vị Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến không phải chưa từng thưởng thức qua, thế nhưng lần này lại giống như điên rồi, thầm nghĩ muốn đem y khảm vào trong xương thịt của mình, liều mạng làm, liều mạng thao. Thẳng đến một khắc chấm dứt lúc đó, không chỉ có Vương Nhất Bác, ngay cả Tiêu Chiến cũng cảm thấy chính mình giống như đã chết qua một lần.
Vui thích đến trí mạng, Tiêu Chiến xem như biết đến, thậm chí có chút cảm giác sợ hãi. Lại nhìn Vương Nhất Bác, đã sớm ở trong lòng mình mà ngủ, mà kề sát bụng bọn họ vương lại một mảnh bạch trọc, không biết y đã bắn mấy lần.
Vốn là muốn ôn nhu một lần, nhưng hiển nhiên không khống chế được lại là chính mình, vẫn tổn thương đến y rồi! Tiêu Chiến ở trong lòng thở dài.
*** 26 ***
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top