Chương 23
Kỳ thật Vương Nhất Bác thật thuận theo lời Tiêu Chiến kêu lúc này, Tiêu Chiến cũng sẽ không nghĩ gì, nghe xong liền cho qua. Nhưng cố tình Vương Nhất Bác không có. Trước đó Vương Nhất Bác từng có một lần không nghe lời, đã bị mình dạy dỗ khóc một trận thê thảm, Tiêu Chiến không nghĩ tới Vương Nhất Bác còn dám phản kháng.
Tiêu Chiến nheo mắt lại, ngữ khí rất nhẹ, nhưng hương vị mười phần uy hiếp, “Ngươi không kêu?”
Vương Nhất Bác quay đầu sang chỗ khác, không nhìn hắn. Vương Nhất Bác vẫn luôn tin tưởng Tiêu Chiến, quá mức tin tưởng. Nhưng lần này, y không biết Tiêu Chiến muốn cái gì. Ngay cả Vương gia khố y cũng đã cho người dẫn hắn đi, vẫn không có gì cho hắn xem trọng. Chẳng lẽ hắn muốn hơn nữa? Là toàn bộ Vương gia trang? Vẫn là toàn bộ Nghiễm Hàn cung? Y không muốn hoài nghi hắn, lại càng không muốn hận hắn!
Nhưng Tiêu Chiến không có nghe đến khẩn cầu trong lòng Vương Nhất Bác, chỉ nói: “Thật sự không kêu sao?” Thấy Vương Nhất Bác vẫn không phản ứng, Tiêu Chiến khẽ cười nói, “Hảo, tốt lắm.”
Tiêu Chiến lấy ra dạ minh châu, Vương Nhất Bác nghĩ đến Tiêu Chiến sẽ dùng biện pháp như ba ngày trước, không chạm y, dùng phương pháp này sửa trị y. Nhưng y đã xem nhẹ thủ đoạn của Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến nâng lên một chân của Vương Nhất Bác, hỏi y một lần cuối cùng: “Ngươi đã nghĩ kĩ?” Trả lời Tiêu Chiến, là Vương Nhất Bác nhắm mắt lại.
Tiêu Chiến hừ lạnh một tiếng, đem hạt châu thứ nhất thả vào, nhưng thứ tiếp theo, không phải hạt thứ hai hay hạt thứ ba, mà là hung khí thật lớn của Tiêu Chiến.
Vương Nhất Bác mở lớn miệng, lại hung hăng cắn gối đầu đè ép tiếng gào xuống. Phải biết rằng, khách *** này trụ hai mươi cao thủ của Nghiễm Hàn cung, tiếng hét này của y mà thoát ra, liền là một cơn náo loạn.
Vừa rồi Vương Nhất Bác bởi vì nghẹn vài ngày nên rất nhanh đã bắn ra, Tiêu Chiến vẫn là đạn trong ống chưa phát. Cho nên trực tiếp đề thương ra trận, không chút nào miễn cưỡng.
Vương Nhất Bác thật thảm, bị Tiêu Chiến cho mang châu vài ngày, thân mình bị điều đến cơ khát không chịu nỗi, vừa rồi lại bắn qua một lần, mẫn cảm phi thường, toàn thân giống như đều trở nên mẫn cảm, chỉ cần chạm nhẹ một cái đã khiến y run lên, huống chi kích thích mãnh liệt như vậy.
Gia khỏa kia của Tiêu Chiến vốn không nhỏ, hơn nữa đằng trước còn có một viên dạ minh chậu, bị đỉnh mà xâm nhập sâu vào trong, theo mỗi lần di chuyển của Tiêu Chiến mà lăn lộn.
Vương Nhất Bác cảm thấy chính mình quả thực muốn điên rồi, trừ bỏ không ngừng lắc đầu, đã nhanh không biết mình là ai.
Nhưng Tiêu Chiến không có buông tha y, ngay sau khi Vương Nhất Bác vừa bắn ra đang không ngừng suyễn khí hô hấp, lại hỏi một lần: “Kêu hay không?”
Vương Nhất Bác sửng sốt, lại cắn răng lắc đầu.
Tiêu Chiến cười lạnh, rút hung khí của bản thân ra, lại thả hạt châu thứ hai vào, sau đó lại đem hung khí của chính mình nhập vào bí huyệt mềm mại nóng rực kia.
Lần này Vương Nhất Bác hung hăng xả lạn sàng đan dưới tay, trước khi mất đi ý thức, thanh âm lạnh lẽo của Tiêu Chiến lại truyền vào tai: “Khi nào muốn kêu, ta đều có thể chờ.” Ý tứ chính là nếu chịu không nổi, chỉ cần gọi hắn sẽ dừng tay. Nhưng đầu óc Vương Nhất Bác đã trở nên hỗn độn không kịp lý giải ý tứ của hắn.
Sau khi hạt châu thứ ba tiến vào, Tiêu Chiến bắn một lần. Tiếp theo là hạt thứ bốn, hạt thứ năm…Thẳng đến khi cả sáu hạt châu đều tiến nhập vào trong cơ thể của Vương Nhất Bác. Thả một viên, Tiêu Chiến đều hỏi Vương Nhất Bác một lần, nhưng đáp án có được đều là giống nhau.
Kỳ thật Vương Nhất Bác đã sớm chịu không nổi, ở thời điểm hạt châu thứ bốn được bỏ vào, y còn biết mình ở trong dục đũng mình đã bắn bảy lần, sau đó không biết gì nữa. Ý thức hỗn độn mông lung, toàn thân đều co rút, trong ngoài đều ướt đẫm, giống như vừa đi ra từ thủy lao, môi đã sớm bị cắn huyết nhục mơ hồ. Này sao còn là làm tình? Căn bản chính là tra tấn. Vương Nhất Bác cảm thấy nơ nơ trong bụng đều là hạt châu không ngừng lăn lộn kia, theo mỗi lần va chạm hung ác của Tiêu Chiến, giống như muốn bay lên miệng để thoát ra. Nhưng đáng buồn là, cho dù loãng đến gần như trong suốt, cho dù nơi kia đau đớn như muốn gãy, y vẫn nhịn không được mà cao trào. Rõ ràng đã không bắn ra được gì nữa, nhưng vẫn sẽ run rẩy thoát gì đó ra ngoài.
Vương Nhất Bác cảm thấy chính mình sắp chết, thật sự sắp chết. Y chưa từng cảm thấy mình cách tử vong gần đến vậy, cho dù thân bị thương nặng cũng không có. Y muốn thét chói tai, muốn cầu xin tha thứ, lại dựa vào tia kiêu ngạo cuối cùng mà nhịn xuống. Y không làm nô lệ của người khác, tuyệt không!
Trên thực tế lúc này Vương Nhất Bác cho dù muốn kêu cũng kêu không được. Toàn thân y không còn chút sức lực, lại vẫn bướng bỉnh không chịu thỏa hiệp.
Tiêu Chiến đã muốn bị lửa giận thiêu đỏ mắt. Rõ ràng chỉ là một việc rất đơn giản, sao lại muốn làm đến trình độ này? Mặc dù hắn đau lòng Vương Nhất Bác, nhưng đã muốn đến nước này, hắn cũng tuyệt không có lý do để buông tha. Vậy xem ai có thể chịu đến cuối cùng đi!
Ở thời điểm Tiêu Chiến nghênh đón lần cao trào thứ ba của mình, một chuyện mà hai người không nghĩ tới đã xảy ra — Vương Nhất Bác, mất khống chế!
Cùng với cỗ hơi thở tanh tưởi, Vương Nhất Bác giống như hỏng mất, nước mắt xoát xoát rơi xuống, lại khóc lặng yên không một tiếng động.
Tiêu Chiến bị dọa đến, hắn chưa từng thấy Vương Nhất Bác khóc như vậy, ánh mắt tan rã không có tiêu cự, rơi lệ giống như không có van khóa.
Tiêu Chiến dùng một tay ôm Vương Nhất Bác vào lòng, lung tung chà lau chất lỏng trên người y, mồ hôi, lệ dịch, dịch thể, nước tiểu dịch, xen lẫn một đoàn, sớm phân không rõ cái gì là cái gì. Nếu đổi lại là người khác, với kẻ có tính khiếp phích nhỏ như Tiêu Chiến chỉ e chạy trốn còn không kịp, nhưng khi ôm Vương Nhất Bác vào ngực hắn lại tuyệt không cảm thấy bẩn, thậm chí không có công phu đi tắm rửa cho cả hai, vẫn cứ ôm, vỗ về, an ủi.
Tiêu Chiến hối hận, lại không biết có thể nói cái gì, chỉ có thể cầu Vương Nhất Bác ngừng rơi nước mắt.
Đợi cho đến khi Vương Nhất Bác cuối cùng cũng ngừng khóc, nhẹ nhàng, dùng tiếng nói khàn khàn gần như không thể nghe thấy kêu “chủ nhân” rồi mới ngất đi. Nghe một tiếng kêu như vậy, Tiêu Chiến biết bọn họ đã xảy ra biến hóa, nhưng cụ thể là biến hóa cái gì, hắn vẫn không nói được. Không phải chỉ là một lời nói trong lúc tán tỉnh sao? Sao lại biến thành phức tạp như vậy?
Tiêu Chiến không biết, Vương Nhất Bác là thật hỏng mất. Sự kiện súc ruột lúc trước ở mật thất, Vương Nhất Bác còn có thể ít nhiều tìm cái lý do cho mình, dù sao dòng nước nóng lạnh luân phiên nhau giống như tiêu chảy, đổi làm ai cũng khó nhẫn nại, chỉ có thể tạm thời miễn cưỡng đối kháng. Hơn nữa sau đó Tiêu Chiến lại an ủi, nói chỉ là tắm rửa bình thường, ai cũng phải trải qua chuyện như vậy, hơn nữa làm vậy cũng là vì tốt cho thân thể, thoải mái lại sạch sẽ. Cho nên Vương Nhất Bác cũng chậm rãi tiêu tán. Nhưng lần này không giống vậy, Vương Nhất Bác cảm thấy y có thể khống chế, lại không khống chế được. Không thể khống chế, trở thành bị người khống chế. Ở trước mặt Tiêu Chiến giống hệt như một đứa nhỏ yếu đuối, phơi bày tất cả, cái gì tôn nghiêm cũng không có, còn nói cái gì tự tôn? Cái gì kiêu ngạo? Còn … nói cái gì thân phận.
Cho nên Vương Nhất Bác kêu, kêu ra hai chữ mà y từng nghĩ đến chết cũng không nói ra khỏi miệng — “Chủ nhân.” Chủ tử cùng chủ nhân khác nhau tại đây, cấp dưới một cái là phó một cái là nô. Tiêu Chiến làm sao cũng không biết trong lời này hàm chứa bao nhiêu khuất nhục cùng không cam lòng? Cho nên sau khi y gọi ra, người cũng ngất đi. Là mệt nhọc trên thân thể, cũng là gánh nặng trên tâm lý.
Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác ngất đi liền tự mình đi đến phòng bếp nấu nước ấm, người trong nhà bếp của khách sạn đều đã ngủ. Đem hai người tắm rửa sạch sẽ, lại đem sàng đan dọn dẹp, nhưng mùi vị tanh nồng trong phòng vẫn rất nặng. Tiêu Chiến sợ khi Vương Nhất Bác tỉnh lại sẽ bị kích thích, thế là quyết định đổi phòng, liền ôm Vương Nhất Bác đến phòng của hắn.
Kỳ thật lo lắng của Tiêu Chiến là dư thừa, lần ngủ này của Vương Nhất Bác là ngủ thẳng đến trưa ngày hôm sau, Vẫn là Tiểu Hà Tử đến gõ cửa kêu, Vương Nhất Bác mới tỉnh lại.
Tiêu Chiến một đêm không ngủ, vẫn nhìn Vương Nhất Bác, trừ bỏ lần nấu nước đó còn bao nhiêu thời gian đều không đi, chỉ sợ Vương Nhất Bác tỉnh lại liền khóc, hắn lại không biết nói làm sao.
Nghe được tiếng kêu của Tiểu Hà Tử, Tiêu Chiến lên tiếng đuổi đi. Quay đầu chuyên tâm ứng đối Vương Nhất Bác đang từ từ chuyển tỉnh.
“Sao vậy? Có khá hơn chút nào không?” Tiêu Chiến đỡ Vương Nhất Bác ngồi dậy, để cho y dựa vào trong lòng mình.
Vương Nhất Bác buông xuống mí mắt, nhẹ nhàng gật gật đầu. Kỳ thật y không hề tốt chút nào, cả người giống như vừa bị ngũ mà phanh thây qua, không có chỗ nào không đau, động một ngón tay cũng lao lực. Nhưng y sẽ không nói, khi y đem hai chữ kia xuất ra khỏi miệng, y sẽ không còn tư cách làm nũng. Tuy rằng đêm qua hôn mê đi, nhưng y vẫn nhớ rõ trước khi ngất đi mình đã kêu cái gì, về sau, liền hắn là chủ y là nô, điểm ấy so ai khác y đều rõ ràng.
Tiêu Chiến nhíu mày. Không, y không tốt, một chút cũng không tốt. Hắn so với ai khác càng thêm rõ ràng tình trạng hiện tại của Vương Nhất Bác, gương mặt trắng bệch, thần sắc tái nhợt, ngay cả cặp mắt sáng sủa kia cũng mất đi thần sắc vốn có. Nhưng hắn không biết nơi nào đã xảy ra vấn đề. Trước kia cho dù hắn khi dễ Vương Nhất Bác, y sẽ khóc, sẽ tức giận, sẽ thẹn thùng, nhưng trên thực tế làm nũng là chiếm đa số, y chưa từng thực sự tức giận với hắn. Mà lần này, không biết đã sai ở đâu, hắn biết Vương Nhất Bác đã trở nên khác biệt, vô cùng khác biệt. Nhưng thật sự, hắn vẫn chưa nói được là khác ở chỗ nào.
Chuyện cần nói phải nói, không thể cứ để như vậy.
Tiêu Chiến an ủi vỗ vỗ bờ vai Vương Nhất Bác, nói một câu làm cho Vương Nhất Bác nháy mắt muốn chết đi: “Tự mình đẩy ra đi.”
Đối mặt hai mắt sương mù của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến nghĩ đến Vương Nhất Bác không hiểu được, thế là giải thích nói: “Đêm qua hạt châu bị đỉnh vào quá sâu, ngón tay của ta với không tới, nơi đó của ngươi lại không thể chưa được cánh tay của ta, chỉ có thể do ngươi tự mình đẩy ra.”
Vương Nhất Bác gắt gao cắn môi, vẫn không nhịn được mà run run. Hắn rốt cục muốn làm nhục y đến mức nào mới có thể bỏ qua? Những lời này giống như tảng đá chặn lại cổ họng Vương Nhất Bác, nuốt không xuống, phun không ra.
*** 23 ***
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top