Chương 22
Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác biết rõ còn cố hỏi: “Tìm ta có chuyện gì?”
Vương Nhất Bác vừa nghe, mặt liền “đằng” thiêu cháy lên. Điều này sao y có thể nói ra? Chẳng lẽ nói chính mình không thấy hắn liền không thể ngủ sao?
Tiêu Chiến cười thầm, đi hướng về phía sau bình phong, “Cùng đến đây đi.”
Vương Nhất Bác biết chính mình bị trêu đùa, nhưng cũng không dám nói cái gì, yên lặng đi theo sau Tiêu Chiến đến mặt sau của bình phong.
Phía sau bình phong là một cái dục đũng lớn, một người nam nhân tắm coi như rộng rãi, nhưng nếu chứa đựng hai người nam nhân sẽ không còn bình thường. Tiêu Chiến đã thử qua nhiệt độ, thuần thục cởi hết đồ của mình, nhìn thấy Vương Nhất Bác còn đang ở một bên lăng lăng nhìn mình, trêu tức hỏi: “Sao vậy? Lại không cần bộ quần áo này nữa?”
Vương Nhất Bác tự nhiên biết Tiêu Chiến có thói quen xé quần áo, không tiếp tục ngẩn người, vội vàng thoát quần áo của chính mình.
Tiêu Chiến vào dục đũng, lại đem Vương Nhất Bác đã cởi sạch sẽ túm vào, lập tức nước tràn ra không ít. Trừ bỏ lúc làm chuyện đó, Vương Nhất Bác chưa từng ở gần Tiêu Chiến như vậy, trong lúc nhất thời lỗ tai lại đỏ lên.
Tiêu Chiến lại giống như không chút nào để ý, chuyên tâm đem chính mình tắm rửa sạch sẽ, lại đem Vương Nhất Bác giặt sạch từ trong ra ngoài, lại ở lúc tẩy rửa tràng vách cho Vương Nhất Bác, cố ý tránh khỏi điểm mẫn cảm của y.
Vương Nhất Bác liền một lòng chờ đợi, thẳng đên lúc hai người tắt đèn lên giường, Tiêu Chiến ôm chầm y nói: “Ngủ.”
Vương Nhất Bác cắn môi dưới của mình, vô cùng ủy khuất. Vừa rồi lúc Tiêu Chiến tẩy trừ cho y liền cố ý tránh đi những điểm mẫn cảm của y, lại tùy ý chạy loạn trên người y, làm cho y muốn lại muốn không được. Hiện tại mặt sau hư không khó nhịn, phía trước lại vì không chiếm được đủ kích thích mà mềm nhũn, như vậy làm sao y có thể ngủ được? thế nhưng Vương Nhất Bác vẫn là ngoan ngoãn tiến vào trong lòng Tiêu Chiến, nhắm mắt lại.
Thẳng đến nửa đêm, Tiêu Chiến vẫn còn nghe được hô hấp bất ổn của Vương Nhất Bác, thở dài: “Không ngủ được?”
“…Không.” Vương Nhất Bác hơi do dự, nhưng vẫn trả lời. Kỳ thật y dính trên người Tiêu Chiến, chỉ hận không thể cọ xát một phen, nhưng mà bởi vì một câu “ngủ” của Tiêu Chiến mà không dám lộn xộn.
“Trận này ngươi hư tổn quá mức,” Tiêu Chiến vươn tay vuốt nhẹ mái tóc dài của Vương Nhất Bác, nhẹ nhàng nói, “Tiếp tục như vậy, thân thể sẽ cạn kiệt.”
Vương Nhất Bác nghe như vậy thiếu chút nữa đã tìm cái lỗ chui xuống, nói như vậy không phải là nói y dâm đãng sao?
Tiêu Chiến nói xong, giống như đột nhiên nhớ tới cái gì, đột ngột đứng dậy đi ra ngoài.
“Chiến?” Vương Nhất Bác cả kinh, nghĩ đến Tiêu Chiến ghét bỏ y, bật dậy vươn tay, nắm lấy cổ tay Tiêu Chiến.
Cổ tay Tiêu Chiến tê rần, quay đầu nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ cùng khuôn mặt tái nhợt của Vương Nhất Bác liền biết y hiểu lầm cái gì, liền cười cười vỗ vỗ mặt y, “Ngoan, ta đi lấy một thứ rồi quay lại ngay.”
Tiêu Chiến đi ra sau bình phong, lục lọi trong đống quần áo mình mới cởi ra, cầm lấy một túi gấm đi ra. Trở lại trên giường, ở trước mặt Vương Nhất Bác, đem những thứ bên trong ra. Nhất thời trên giường một mảnh sáng rực, so với ánh trăng ngoài cửa sổ càng sáng hơn, mấy khỏa dạ minh châu kia là làm gì?
“Nếu ngươi thích, sao không chọn mấy khỏa lớn hơn?” Vương gia khố có gì đó trong lòng Vương Nhất Bác vẫn có biết, nhìn thấy thứ trong tay Tiêu Chiến cũng biết là đến từ đâu.
“Ngươi xác định là nên chọn lớn một chút sao?” Tiêu Chiến cong môi cười tà, một phen nâng lên chân Vương Nhất Bác, đem khỏa minh châu trong tay hướng hậu huyệt y tìm kiếm.
“Chiến, đừng ” Đột nhiên hiểu được Tiêu Chiến muốn làm gì, thanh âm của Vương Nhất Bác đều căng lên.
“Tất nhiên không có cách nào ăn bữa chính, trước hết ăn món điểm tâm ngọt này làm nóng người đi!” Tiêu Chiến từng bước từng bước đem tất cả các khỏa minh châu lớn nhỏ thong thả kiên định nhét vào trong hậu huyệt của Vương Nhất Bác. Cuối cùng, còn vỗ vỗ cái mông rắn chắc của Vương Nhất Bác, “Khó trách có cách nói lấy gùi bỏ ngọc.”
Tuy rằng Vương Nhất Bác không quá hiểu những gì Tiêu Chiến nói, nhưng mặt sau có thể hiểu được. Tiêu Chiến thế nhưng nói ý là trang châu tráp? Hơn nữa hạt châu trong cơ thể lại mượt mà bóng loáng, theo từng động tác của thân thể mà lăn lộn, kích thích khiến Vương Nhất Bác liên tục lắc đầu, “Lấy…lấy ra đi.”
Tiêu Chiến nằm tốt, ôm chầm lấy Vương Nhất Bác, lại đánh hai cái vào mông y, “Ngoan ngoãn ngủ, sáng mai liền lấy ra, nếu không, ngươi liền mang theo chúng mà đi lại.”
Vương Nhất Bác oa ở trong lòng Tiêu Chiến run rẩy một trận, cuối cùng chậm rãi thích ứng những thứ tồn tại trong cơ thể. Chỉ cần y không di chuyển mạnh, những thứ kia sẽ không khiến y khó chịu. Vương Nhất Bác chậm rãi thả lỏng bản thân, nghĩ đến đêm nay khẳng định không ngủ được, ai ngờ sau khi bình tĩnh lại không được bao lâu liền trầm trầm ngủ.
Tiêu Chiến nghe được tiếng hô hấp vững vàng của Vương Nhất Bác liền nhẹ nhàng xả ra một chút cười, cũng chậm rãi tiến nhập mộng đẹp.
Cứ như vậy qua vài ngài ban ngày chạy ban đêm mang châu, thẳng đến khi Tiêu Chiến nhìn thấy hai vành đen rõ ràng dưới mắt Vương Nhất Bác mới cho Vương Nhất Bác thoát khỏi cuộc sống nửa vời này.
Tối hôm nay, vẫn là sau cơm chiều như cũ, Vương Nhất Bác đã quen vào lúc này sẽ đến tìm Tiêu Chiến. Tựa như cũng dự định tốt lắm, Tiêu Chiến cũng sẽ ở sau bình phong đỗ sẵn nước chờ y trong phòng.
“Chiến” Lúc đầu ngón tay Tiêu Chiến hung hăng cào qua điểm hồng nộn nơi ngực của Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác liền kinh suyễn hô lên, lại bởi vì không gian của dục dũng có hạn, cơ hồ không có đường sống cho y giãy dụa.
Tiêu Chiến không có theo khuôn pháp cũ như mấy ngày qua, không đụng chạm đến điểm mẫn cảm nào của Vương Nhất Bác, mà là chà đạp hoàn toàn. Vương Nhất Bác chưa từng làm trong nước, hơn nữa còn là dục đũng nhỏ hẹp, cho nên khi y khóa ngồi trong lòng Tiêu Chiến, bị Tiêu Chiến từ dưới nước xỏ xuyên qua liền cảm thấy như cả thế giới chỉ còn lại hai người, tiến tới kích động tột đỉnh. May mắn Tiêu Chiến có dự kiến trước đã chặn lại miệng của Vương Nhất Bác, chỉ còn chút thanh âm “Ân ngô ngô” vỡ vụn chảy ra.
Theo tiết tấu đỉnh lộng của Tiêu Chiến, từng đợt nước ồ ồ bị mang tiến vào, lại ồ ồ bị mang ra ngoài. Vương Nhất Bác ở trong lòng Tiêu Chiến có rút run rẩy, rất nhanh liền cao trào. Tiêu Chiến lại không đơn giản bỏ qua cho y như vậy, kéo lấy khăn tắm bao lấy hai người, lại chuyển chiến trường đến trên giường.
Đến trên giường, nhìn bộ dáng si mê của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến đột nhiên nổi lên hứng thú muốn đùa giỡn y. Nhớ đến lúc ở hiện đại, ngẫu nhiên cũng có xem GV, bên trong ngoạn sm, tiểu M tựa hồ kêu quản S “Chủ nhân”. Thế là tâm huyết dâng trào, đối Vương Nhất Bác trêu đùa: “Đến, kêu “Chủ nhân” nghe một chút.”
Kỳ thật Tiêu Chiến chỉ là muốn chơi đùa, cho rằng chỉ là giải trí trong lúc quan hệ, nhưng nghe vào trong tay Vương Nhất Bác lại không chỉ đơn giản như vậy. Nghe xong lời của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác đang trầm mê trong tình sự nháy mắt thanh tỉnh. Ở thời đại của y, một khi kêu ra tiếng “Chủ nhân”, liền ý tức xác nhận quan hệ phụ thuộc. Ở trong đầu y, không có cái gì gọi là sắm vai nhân vật, chỉ có cấp dưới đối chủ thượng tuyệt đối phục tùng cùng trung thành. Một khi lời “Chủ nhân” này xuất ra miệng, liền có ý tứ y phủ phục dưới chân nam nhân này nghe lệnh sai sử. Y là một kẻ trên cao, là một người kiêu ngạo, đời này trừ bỏ quỳ xuống đất lạy cha mẹ, ngay cả Hoàng đế lão tử cũng chưa quỳ, làm cho y quỳ gối dưới chân một nam nhân chỉ vì cầu ân sủng, y làm không được. Cho nên Vương Nhất Bác ngậm miệng, cái gì cũng không nói.
*** 22 ***
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top