Chương 21


Tiêu Chiến sợ đem Vương Nhất Bác nghẹn đến có vấn đề, vươn tay mở ra trói buộc dưới hạ thân cho y, Gần như đồng thời với lúc hắn mở ra trói buộc, Vương Nhất Bác liền cong thắt lưng như muốn bẻ gãy mà bắn ra.

Theo sự co rút của Vương Nhất Bác, nơi hậu huyệt cũng là một trận co rút nhanh, như muốn nuốt vào càng nhiều làm cho Tiêu Chiến một trận sảng khoái, cũng cùng bắn ra. Luồng nhiệt nóng rực va chạm lên vách tường của Vương Nhất Bác làm cho y gần như muốn bắn thêm lần nữa, nhưng y chỉ có thể run run bày ra vài giọt bạch trọc.

Mãi cho đến khi Tiêu Chiến thu thập sạch sẽ cho cả hai, Vương Nhất Bác vẫn chưa hoàn hồn, hai mắt trong suốt như thủy tinh giống một đứa bé mới sinh, dường như chỉ cần chạm nhẹ sẽ vỡ nát. Tiêu Chiến chưa từng gặp qua y ở dạng này, không khỏi nhẹ nhàng vỗ về, không nghĩ tới Vương Nhất Bác lại ở tại trong vỗ về của hắn mà ngủ thật bình yên. Trong lòng Tiêu Chiến biết sợ là đã thực sự khi dễ y, dù sao dư độc của Vương Nhất Bác vừa mới thanh trừ, lại vất vả mấy ngày nay, còn không ngừng mỗi ngày cùng hắn dây dưa, không khỏi có chút lo lắng.

"Tiểu Hà Tử." Tiêu Chiến nhẹ chân nhẹ tay mở cửa xe, "Tiến vào nhìn xem."

"A?" Tiểu Hà Tử ngồi bên ngoài đánh xe, tuy rằng võ công không lợi hại như ảnh vệ, nhưng vẫn mơ hồ biết được bên trong là đang làm gì. Không nghĩ tới việc mới làm xong một chút đã cho hắn đi vào. Tiêu Chiến này sẽ không đem chủ tử nhà hắn làm cho sắp chết đi?

"Phát ngốc gì? Nhanh lên." Tiêu Chiến nhìn đến Tiểu Hà Tử còn đang ngẩn người, không khỏi thúc giục.

"Nga, nga." Tiểu Hà Tử phát tín hiệu, làm cho ảnh vệ đằng trước trở về tiếp quản chuyện lái xe, mới đi theo Tiêu Chiến vào trong.

Vừa mở cửa xe, một cỗ mùi ái muội liền đập thẳng vào mặt, nếu người khác khi nãy còn mơ hồ không biết hai người đang làm gì thì đến lúc này cũng đã hoàn toàn hiểu được. Mặt Tiểu Hà Tử "Đằng" một cái đỏ lên.

"Với chút định lực ấy mà muốn tiến cung làm đại tổng quản?" Tiêu Chiến nhìn thấy bộ dáng của Tiểu Hà Tử liền nhẹ giọng cười nhạo.

"Ngươi...Ngươi..." Tiểu Hà Tử lắp bắp kêu lên.

"Hư..." Tiêu Chiến làm động tác chớ có lên tiếng, lại chỉ chỉ vào Vương Nhất Bác đang ngủ say.

Tiểu Hà Tử dậm chân một cái, biết Tiêu Chiến là đang chọc hắn, cũng không thật sự tức giận. Đành phải ngoan ngoãn cúi người xuống bắt mạch cho chủ tử đang ngủ.

Tiêu Chiến cũng không quấy rầy, lặng lẽ mở cửa sổ ra, đem hương vị bên trong xe tán đi bớt.

Theo Tiểu Hà Tử mày càng ngày càng nhăn chặt, sắc mặt của Tiêu Chiến cũng dần trở nên ngưng trọng.

"Rốt cuộc thế nào?" Chờ Tiểu Hà Tử buông tay Vương Nhất Bác ra, Tiêu Chiến liền vội vàng hỏi.

"Chủ tử bị nội thương." Tiểu Hà Tử thì thào lẩm bẩm, "Chuyện khi nào? Tại sao lại bị thương?" Vừa nói liền muốn cởi y phục của Vương Nhất Bác nhưng đã bị Tiêu Chiến ngăn lại. "Trên người y không có vết thương." Nói giỡn, một thân xanh tím đầy dấu ô mai kia hắn không thể nào cho Tiểu Hà Tử thấy, cho dù là thái giám cũng vậy.

Tiểu Hà Tử chớp chớp mắt, không hiểu ra sao. Trên người chủ tử hắn còn chỗ nào không thấy qua a? Bình thường hầu hạ không cần phải nói, bị thương đổi dược, tắm rửa lúc nào cũng chẳng phải do hắn? Sao lúc này không cho nhìn?

Tiêu Chiến không giải thích, chỉ hỏi: "Nghiêm trọng không?"

"Cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ là lúc mới bắt đầu bị thương không có vận công trị liệu đúng lúc khiến cho thương nặng thêm, muốn chữa khỏi hoàn toàn thì phải cần chút thảo dược phụ trợ mới được." Tiểu Hà Tử khó có được nhẹ giọng nói chuyện, chỉ sợ làm ồn chủ tử nhà mình. "Hơn nữa theo mạch tượng đến xem, chủ tử vất vả quá mức, cần phải hảo hảo điều dưỡng." Tiểu Hà Tử vừa nói xong liền nhức đầu, chủ tử một đường đi suốt ba ngày đều ngồi trong xe ngựa, sao lại mệt nhọc quá mức kia chứ? Thật sự là khiến cho mình càng thêm hồ đồ.

Cũng may mỗi lần bọn họ xuất môn đều dùng xe này, trong xe có đầy đủ dụng cụ cùng dược liệu. Không có biện pháp, ai kêu chủ tử nhà hắn mỗi lần xuất môn đều mang một thân đầy vết thương không nhẹ về làm chi!

Tiểu Hà Tử lấy ra một lò thuốc nhỏ, lại lấy mấy vị dược, ngồi xổm ở cửa xe nấu lên.

Vẻ mặt Tiêu Chiến hắc tuyến, "Ngươi không có biện pháp đơn giản hơn à?"

"Đan dược cũng có, bất quá chủ yếu dùng cho nội thương nghiêm trọng, chút tổn thương ấy của chủ tử không hề gì, dù sao số lượng cũng có hạn, xuất môn bên ngoài vẫn nên phòng vạn nhất, Hơn nữa thuốc này ta bỏ thêm dược an thần tĩnh khí, càng giúp cho nhiều hơn cho việc nghỉ ngơi của chủ tử." Tiểu Hà Tử lại bắt đầu nói liên miên cằn nhằn.

Tiêu Chiến lườm hắn một cái, quyết định không đáp lời. Trong lúc nhất thời, trong thùng xe chỉ còn mùi hương thảo dược nồng đậm cùng tiếng hít thở vững vàng của Vương Nhất Bác nhợt nhạt quẩn quanh trong không khí.

Vương Nhất Bác ngủ một giấc thẳng đến canh năm hôm sau, trong lúc mơ mơ màng màng bị Tiểu Hà Tử dày dạn kinh nghiệm uy bát dược, ngay cả cơm chiều cũng không ăn. Đám người Tiểu Hà Tử vì tiện cho hành động - không tốt chút nào khi ôm một đại nam nhân vào nhà trọ, cũng không tìm nơi ở nhờ, đoàn người cứ thế mà ngũ dã ngoại.

Ngày hôm sau cứ theo lẽ thường mà chạy đi, lại bởi vì trong xe có hơn một Tiểu Hà Tử, Vương Nhất Bác tự nhiên không thể bỏ mặc thân phận mà thân cận cùng Tiêu Chiến. Tiêu Chiến cũng không phải loại người nói nhiều hay tò mò, mặc dù nơi cổ đại này có nhiều vùng đất mới lạ nhưng cảnh sắc ngoài cửa sổ nhìn lâu cũng chán, huống chi hắn còn là người đến từ hiện đại, có cảnh đẹp nào chưa thấy qua? Quan đạo cũ kỹ này quả thật không hấp dẫn hắn quá nhiều. Thế là giống như Tiểu Hà Tử, hai người một trái một phải cầm sách y thuật lật xem, đem Vương đại giáo chủ trở thành không khí.

Vương Nhất Bác muốn luyện công cũng luyện không được, muốn nói chuyện cũng không tìm được lý do, chỉ đành nhắm mắt ngủ đi.

Một ngày liền trầm buồn trôi qua, đến tối, nhân sự cực lực đề cử của tiểu nhị cùng sự linh quang của Tiểu Hà Tử, đã đem Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác phân đến hai gian phòng thượng hạng khác nhau, Vương Nhất Bác lo lắng lại không nói được gì, cái này gọi là nghẹn khuất!

Dùng xong cơm chiều, Vương Nhất Bác giống như con quay di chuyển trong phòng, đến khi vòng vo đến mấy trăm vòng, cuối cùng nhịn không được liền nhẹ chân nhẹ tay đi ra khỏi phòng.

Đi đến ngoài cửa phòng Tiêu Chiến, đã thấy cửa phòng Tiêu Chiến mở ra, tiểu nhị đang nâng bồn nước vào.

"Ngươi muốn tắm rửa sao? Ta sẽ đem nhiều thêm." Lúc này Vương Nhất Bác mới nhớ tới Tiêu Chiến có thói quen mỗi ngày đều tắm rửa.

Tiêu Chiến nhìn đến Vương Nhất Bác, mặt biến sắc âm trầm, tất nhiên biết lý do y đến. "Không sao, vào đi!" Quay đầu nói với tiểu nhị, "Chúng ta có việc cần trao đổi, ngươi cứ để nước ấm bên ngoài, lát sau ta tự mình lấy.' Nghĩ nghĩ, bỏ thêm câu, "Đêm nay ngươi không cần đến lấy nước, sáng mai thu thập là được."

"Vâng vâng, vậy nhị vị chậm rãi tán gẫu, tiểu nhân cáo lui." Tiểu nhị cúi đầu khom lưng lui xuống.

*** 22 ***

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top