Chương 16


Tiểu Hà Tử vì gần đây hầu hạ Vương Nhất Bác sẽ ngụ ở trong viện của Vương Nhất Bác, cho nên bọn họ tìm người vào giờ Tý không có kinh động bất luận kẻ nào.

“Chủ tử?” Nhìn đến Vương Nhất Bác tìm mình, Tiểu Hà Tử có thể nói là thụ sủng nhược kinh.

“Giúp y nhìn xem.” Nói chuyện là Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác phối hợp vén ống tay áo, lộ ra cổ tay.

Tiểu Hà Tử sửng sốt, lập tức tiến lên xem chẩn.

“Da?” Tiểu Hà Tử sợ hãi kêu lên.

“Sao vậy?” Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến trăm miệng một lời.

“Lãnh Ngưng Hương bị khóa ở?”

“Là sao?”

“Lãnh Ngưng Hương đã muốn không thể ẩn nấp, hơn nữa độc tính có chút yếu bớt.”

“Không có hoàn toàn giải sao?” Tiêu Chiến hơi nâng mày.

“Tạm thời vẫn chưa,” Tiểu Hà tử lắc đầu, “Ngươi cho chủ tử dùng dược gì?”

“Sao vậy?” Tiêu Chiến hỏi lại.

“Nếu cứ như vậy, tiếp tục dùng dược ba ngày, có thể cởi bỏ Lãnh Ngưng Hương.” Tiểu Hà Tử nói.

“….” Tiêu Chiến giật mình.

“Chuẩn bị đồ ăn sáng đi!” Tiêu Chiến tâm tình tốt, kéo Vương Nhất Bác đi.

Tiểu Hà Tử nghẹn họng nhìn trân trối. Chuẩn bị đồ ăn sáng? Giờ mẹo còn chưa tới a.

Chờ về đến trong phòng, Vương Nhất Bác mở miệng hỏi: “Dược gì vậy? Ta nếm qua dược gì sao?”

Đổi lấy là Tiêu Chiến tà nịnh cười, “Đêm qua ngươi nếm cái gì cũng không biết sao?”

“Ta… A!” Đột nhiên nhớ tới, Vương Nhất Bác lập tức thiêu đỏ mặt, “Sao lại như vậy?”

“Ta cũng không nghĩ tới.” Tiêu Chiến nhéo nhéo khuôn mặt của y, “Nhớ đêm qua ta cho Phi Ảnh ăn gì không?”

Vương Nhất Bác đỏ mặt gật gật đầu.

“Chính là ta không nghĩ tới sẽ là dịch thể, Bất quá cũng đúng, tục ngữ nói một giọt tinh bằng mười giọt máu đấy thôi!” Tiêu Chiến tự tiện nói.

Vương Nhất Bác căn bản không hiểu lời nói của hắn, chỉ phải tìm chỗ mình hiểu được mà hỏi: “Ngươi sao có thể nghĩ đến dùng… cái loại này nọ tiên dược?”

Tiêu Chiến vươn tay bắt lấy tiểu Nhất Bác, “Ngươi nói cái này gọi là gì?”

“A…” Vương Nhất Bác hít môt hơi, căn bản không hiểu được ý của Tiêu Chiến là gì, chỉ có thể lắc đầu.

“Cái này không phải gọi phân thân sao? Hoặc là nói phân thân.” Tiêu Chiến trên tay ra sức, “Bảo vật chí dương đệ nhất thiên hạ.”

Vương Nhất Bác trừng lớn mắt, nhớ rõ lúc trước y cùng Tiểu hà Tử thảo luận nửa ngày lại không hề nghĩ tới này đó.

“Các ngươi một cái không hiểu đời, một cái khố hạ không có gì, không nghĩ được cũng không có gì kỳ quái.” Tiêu Chiến trả lời. Nguyên lai là vậy, Vương Nhất Bác không khỏi than thở ra.

“Chủ tử.” Tiêu Chiến nghe được thanh âm của Phi Ảnh, lặng lẽ buông ra bàn tay đang giương oai trên người Vương Nhất Bác.

“Phi Ảnh trở về phục mệnh.” Phi Ảnh quỳ gối ở cửa phòng của Vương Nhất Bác.

“Vào đi.” Vương Nhất Bác tự nhiên trả lời, lại đổi lấy Tiêu Chiến nhíu mày.

“Cùng dùng cơm đi.” Vương Nhất Bác cảm động nhớ đến Phi Ảnh giúp y thử thuốc, “Đêm qua ủy khuất ngươi.”

Phi Ảnh lắc đầu, còn chưa kịp nói gì, Tiểu Hà Tử liền đem thực hạp tiến vào. “Da? Thu Ảnh đã ở a?”

“Đem thêm hai phần bát đũa, chúng ta cùng ăn.” Độc vương nhiều ngày có hi vọng cởi đi, Vương Nhất Bác tự nhiên là cao hứng.

“Hảo!” Tiểu Hà Tử so với Vương Nhất Bác cao hứng thì khóe miệng đều nhang rộng đến bên tai đi.

Giữa bữa, Tiểu Hà Tử cuối cùng nhịn không được đối với Phi Ảnh vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc như cũ nói: “Sao không thấy ngươi cao hứng?”

“Có chuyện gì đáng giá cao hứng sao?” Phi Ảnh đối với câu hỏi của Tiểu Hà Tử có chút kỳ quái.

“….” Tiểu Hà Tử mở lớn miệng, “Độc của chủ tử giải được còn không đáng giá để ngươi cao hứng?”

“Cái gì?” Phi Ảnh đột ngột đứng lên, khiến Tiểu Hà Tử sợ tới mức chút nữa đã đem đũa ném. “Nguyên lai ngươi vẫn chưa biết a?”

Phi Ảnh chậm rãi ngồi xuống, nhìn xem Vương Nhất Bác, lại nhìn xem Tiêu Chiến, chung quy là cái gì cũng chưa nói.

“Đúng rồi Tiêu Chiến, ngươi dùng phương pháp gì cũng nên nói với chúng ta một chút đi!” Tiểu Hà Tử cắn đũa, hai mắt phát sáng nhìn Tiêu Chiến, ngay cả Vương Nhất Bác lặng yên đỏ hai vành tai cũng chưa phát hiện. Nhưng Phi Ảnh ngồi yên ở một bên đều nhìn vào trong mắt, không khỏi quay đầu nhìn về phía Tiêu Chiến.

“Ăn cơm!” Tiêu Chiến ném ra hai chữ, không hề quan tâm mọi người.

Tiểu Hà Tử bĩu môi, đành phải ngoan ngoãn ăn cơm.

Vương Nhất Bác thở ra một hơi, cảm kích nhìn về phía Tiêu Chiến, đổi lấy Tiêu Chiến gắp một đũa lớn đồ ăn bỏ trước mặt. “Ăn xong.”

Nhìn thức ăn chất đống như núi nhỏ trước mặt, Vương Nhất Bác nhíu mày, lại ở dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của Tiêu Chiến mà ngoan ngoãn đều ăn vào.

Sau bữa cơm, Vương Nhất Bác vô cùng cao hứng kéo Tiêu Chiến đi mật thất luyện công. Bất quá Tiêu Chiến dù sao đối với loại chuyện này cũng không quá hứng thú, cho nên hai người thường xuyên luyện đến luyện đi liền luyện đến trên giường, hơn nữa hai người đã biết phương pháp giải Lãnh Ngưng Hương, liền cũng có lý do quấn quýt cùng một chỗ. Thế là hai người ban ngày ở mất thất dây dưa, buổi chiều ôm nhau mà ngủ như thế qua ba ngày.

Đến sáng ngày thứ tư, mọi người tụ lại cùng một chỗ, chờ kết quả.

“Giải.” Sau khi Tiểu Hà Tử chẩn mạch, cao hứng hô lên, lủi vào trong ngực Vương Nhất Bác cười toe toét.

“Ngươi đi ra cho ta.”

« Ngươi đi ra cho ta. » Trừ bỏ tiếng nói âm lãnh của Tiêu Chiến, cư nhiên còn có một thanh âm phẫn nộ đồng thời vang lên.

« Hạ? » Mọi người giật mình, vừa rồi quá mức tập trung, không chú ý đến hoàn cảnh xung quanh.

Hạ môt tay ôm sổ sách, một tay đẩy cửa vào. Chuyện đầu tiên hắn làm sau khi tiến vào không phải hướng Vương Nhất Bác thỉnh an, cũng không phải hỏi Phi Ảnh vì sao hiện thân, càng không có hỏi vì sao Tiêu Chiến ở đây lúc này, mà là đi thẳng đến chỗ Tiểu Hà Tử, đem hắn từ trong lòng Vương Nhất Bác kéo đi ra.

“Sao ngươi lại đến đây?” Vương Nhất Bác cảm thấy kỳ quái, hôm nay cũng không phải ngày báo cáo của “Hạ” viện.

“Báo cáo chỉ là thuận tiện,” Hạ Thiên đem những thứ trong tay ném cho Vương Nhất Bác, “Chủ yếu là Vương thúc muốn ngươi xuất trướng, hỏi xem ngươi có rảnh không?”

“Thực khó giải quyết sao?” Vương Nhất Bác không khỏi nhíu mày.

“Chết mấy huynh đệ.” Hạ Thiên vừa trả lời vừa ngăn cản Tiểu Hà Tử ba chân bốn cẳng giãy dụa lung tung. “Nếu như ngươi không đi, thì ta đi, không sao cả. Chính là lần này người mua muốn gặp lão bản sau màn, Vương thúc nói kinh thương phải ưu tiên chữ tín, cho nên kêu ta đến hỏi ngươi một chút.”

“Khách hàng lâu năm sao?” Vương Nhất Bác không khỏi kỳ quái.

Hạ Thiên lắc đầu, “Tình huống cụ thể ta cũng không quá rõ ràng.”

Vương Nhất Bác suy nghĩ một chút, nắm tay Tiêu Chiến hỏi: “Ngươi muốn đi ra ngoài một chút không?”

Ánh mắt Tiêu Chiến sáng lên, đi vào cổ đại cũng đã nhiều ngày, trừ bỏ Nghiễm Hàn cung này hắn còn chưa có đi đến nơi khác, càng đừng nói đến cả Nghiễm Hàn cung hắn còn chưa đi hết, làm sao hắn không muốn đi ra ngoài xem cơ chứ?

Dù vậy, Tiêu Chiến  vẫn không lên tiếng, chỉ mỉm cười. Lúc này Vương Nhất Bác đang thảo luận công vụ, ở loại thời điểm này hắn không thể nói chen vào, vô luận phía sau làm như thế nào thì trước mặt người khác hắn vẫn sẽ giữ thể diện cho y.

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến một lúc lâu, nói: “Ta hiểu.” Quay đầu hướng Hạ Thiên, “Nói cho Vương thúc, nói ta sẽ chuẩn bị, ngày mai ra cung, đại khái buổi trưa sẽ đến.”

“Hảo! ta đây đi trước.” Hạ Thiên tóm lấy tay Tiểu Hà Tử, “Tiểu Hà Tử cho ta mượn.” Nói xong cũng không chờ xem Vương Nhất Bác có đáp ứng hay không liền đã kéo Tiểu Hà Tử ra ngoài.

“Chủ tử, cứu ta, chủ tử…” Tiểu Hà Tử vừa giãy dụa vừa ngoái đầu lại, một bộ biểu tình như sắp đến quỷ môn quan.

Vương Nhất Bác lắc đầu cười khẽ, cái gì cũng không nói. Nếu trước kia y không hiểu, ít nhất sau khi có quan hệ cùng Tiêu Chiến, y đã có thể hiểu, loại tình cảm mà Hạ Thiên dành cho Tiểu Hà Tử. Chính là, tại sao Hạ Thiên lại coi trọng Tiểu Hà Tử? Cũng may Vương Nhất Bác không phải người quan tâm quá mức, chỉ bất động xem biến mà lười truy cứu.

Ngày thứ hai, Vương Nhất Bác mang Tiêu Chiến, Phi Ảnh cùng Tiểu Hà Tử đi ra cung.

Ra khỏi cung, Tiêu Chiến mới phát hiện, nguyên lai bốn phía Nghiễm Hàn cung đều là núi, đúng là tọa lạc bên trong một sơn cốc. Cũng mới hiểu được, vì sao Tiểu Hà Tử đem một ngoại bào của Vương Nhất Bác đưa cho hắn dặn hắn mang theo, nguyên lai bên ngoài sơn cốc thời tiết đã là mùa đông, bên trong sơn cốc kia đúng là bốn mùa như xuân.

Ba người một đường chậm rãi đi tới, giống như du sơn ngoạn thủy bình thường, sắp trưa vẫn còn chưa ra khỏi núi.

“Chủ tử, đã gần đến ngọ, sợ Vương tổng quản đã chờ đến nóng nảy.” Vương thúc chính là đại tổng quản của Vương gia trang, trừ Hạ Thiên, Tiểu Hà Tử không lớn không nhỏ cùng Vương Nhất Bác gọi hắn là Vương thúc, những người khác đều gọi hắn là Vương tổng quản.

“Ân.” Vương Nhất Bác gật gật đầu, phía trước đi dạo thật ra là vì bồi Tiêu Chiến, nhìn hắn hưng trí bừng bừng, làm cho y cũng vô cùng vui vẻ. Mà thời gian lại bức bách, quả thật không thể làm cho Vương thúc đợi lâu, nếu cứ như vậy mà đi, chỉ sợ đến tối cũng không thể đến được Vương gia trang. Thế là ôm lấy thắt lưng Tiêu Chiến, khẽ quát một tiếng “Chúng ta đi”, liền tung người phi thân mà đi.

Phi Ảnh cùng Tiểu Hà Tử cũng không nói nhiều, phi thân đuổi theo sau.

Không đến nửa canh giờ, ba người đã đến bên ngoài Vương gia trang. Chậm lại bước chân, mọi người nhìn thấy Hạ Thiên đã đứng chờ ở cửa.

Tiêu Chiến thẳng đến khi Vương Nhất Bác buông hắn ra vẫn lâng lâng như cũ. Nguyên lai, đây là cảm giác bay lên! Công phu của Trung Quốc cổ đại quả nhiên thần kỳ! Tiêu Chiến không khỏi âm thầm tán thán.

“Các ngươi đã đến a!” Hạ Thiên chào đón, nhìn đến Tiêu Chiến hơi có chút sửng sốt.

“Vương thúc đâu?” Vương Nhất Bác hỏi.

“Đang chuẩn bị cơm bên trong! Chờ các ngươi đến khiến ta đói muốn chết.” Công phu kêu gào của Hạ Thiên không hề thua kém Tiểu Hà Tử.

Vương Nhất Bác ngẩn người, hỏi: “Gia tịch yến hội?”

“Gia tịch! Biết Phi Ảnh nhất định sẽ theo ngươi tới.” Nhìn trái phải xung quanh một chút, Hạ Thiên vẫn không thấy được bóng dáng của Phi Ảnh.

Vừa tiến vào trong phạm vi tầm mắt của mọi người, Phi Ảnh liền không đi theo phía sau Vương Nhất Bác nữa, mà là ẩn thân đi.

“Vậy là tốt rồi.” Có người ngoài ở, Phi Ảnh vì không muốn bại lộ cũng không hiện thân, tổng cũng không thể nhịn đói, nhìn bọn họ ăn thịt cá, hắn lại một mình ở trong góc cắn bánh bao.

*** 17 ***

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top