Chương 14


Dưới sự thu xếp của Tiểu Hà Tử, bảy tám món ăn rất nhanh đã xuất hiện trên bàn cộng thêm hai bộ chén đũa. Vương Nhất Bác cười mà không nói, Tiêu Chiến cười mắng Tiểu Hà Tử “thực nhiều chuyện”, Tiểu Hà Tử đắc ý một phen, lại đi pha trà cho hai người.

Mà Vương Nhất Bác là lần đầu tiên ăn cơm cùng Tiêu Chiến, cuối cùng phát hiện so với cách ăn của Hạ càng khiến y nghẹn họng nhìn trân trối. Y vừa mới ăn đước hai ba đũa cơm thì Tiêu Chiến đã ăn xong một chén, lại bắt đầu tiến công sang chén thứ hai.

“Ngươi… bao lâu chưa ăn cơm?” Sao lại giống như là quỷ chết đói đầu thai? Câu sau Vương Nhất Bác không thể nói ra miệng.

Tiêu Chiến chỉ cười không nói lời nào. Dưới tình huống Vương Nhất Bác trợn mắt há mồm mà dùng hai ba đũa giải quyết xong chén cơm thứ hai, đem chén đũa đặt xuống, dùng trà lạnh súc miệng, dùng khăn lau môi, mới nhìn Vương Nhất Bác đang chậm rãi ăn cơm nói: “Nếu như ngươi cùng ăn cơm với phòng cấp cứu chúng ta, không đói chết mới là lạ.” Trường kỳ sống nơi phòng cấp cứu, dưỡng thành thói quen “ba nhanh” của Tiêu Chiến, ăn nhanh, ngủ nhanh, đi WC nhanh.

Vương Nhất Bác chớp mắt mấy cái, có đôi khi thật sự hoài nghi Tiêu Chiến cùng bọn họ có phải là người cùng một thế giới hay không, nếu không sao luôn nói những lời y nghe không hiểu?

Tiêu Chiến khoát tay, biết chính mình không suy nghĩ nói ra những lời khiến Vương Nhất Bác rối rắm, chỉ nói: “Không có gì, quen thì tốt rồi, ngươi ăn nhiều một chút.”

Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến không có ý giải thích liền cúi đầu im lặng ăn cơm của mình.

Sau bữa cơm Vương Nhất Bác mang Tiêu Chiến đi xung quanh quen với hoàn cảnh, không bao lâu thì trời bắt đầu tối, một ngày xem như qua đi, thế là hai người trở về.

Sau khi Vương Nhất Bác trở về, mặc dù thân thể rất mệt mỏi nhưng nằm ở trên giường lăn qua lộn lại thế nào cũng không ngủ được, Y luyện tập Ngọc Hư công tự nhỏ, thân thể so với người bình thường lạnh hơn một chút, đã nhiều ngày bị Lãnh Ngưng Hương quấy phá lại càng thêm lạnh lẽo, không cảm nhận sẽ không nghĩ, nhưng hai ngày qua được ngủ trong lòng Tiêu Chiến, được va chạm cùng làn da ấm áp của hắn lại khiến cho y có nhè nhẹ quyến luyến.

Đêm đã khuya, Vương Nhất Bác thực sự rất nhàm chán, quyết định đi ra ngoài một chút, vòng vo một hồi lại phát hiện sương phòng của Tiêu Chiến vẫn sáng đèn, hai chân liền không nghe sai sử mà tiêu sái đi qua.

Gần đến cửa liền cư nhiên trong phòng Tiêu Chiến nghe được thanh âm của Tiểu Hà Tử truyền đến: “Ta không muốn!”

“Ngươi lại đây cho ta.” Tiếp theo là thanh âm giận dữ của Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác đương trường sửng sờ, cảm thấy một cỗ lạnh lẽo từ theo lòng bàn chân chạy thẳng lên não, không biết là nên tiến hay là nên lui, Đúng lúc này “!” một tiếng, cửa phòng bật mở, Tiểu Hà Tử mặt đỏ bừng vọt ra. Vương Nhất Bác ngay cả tránh cũng không biết làm, cứ như vậy lăng lăng nhìn Tiểu Hà Tử lao vào trong lòng của mình.

“Chủ tử?”

Tiêu Chiến từ phía sau đuổi đến, nhìn thấy Vương Nhất Bác thì hơi hạ mi mắt, lại không nói một câu, vẫn chỉ nói với Tiểu Hà Tử trong lòng y: “Ngươi lại đây cho ta.”

“Ta không muốn.” Tiểu Hà Tử chạy nhanh trốn phía sau Vương Nhất Bác, một bộ tìm kiếm che chở.

Vương Nhất Bác rất muốn hỏi là có chuyện gì, nhưng chỉ cảm thấy hai tay phát run cùng khó thở, một chữ cũng không nói được.

“Ngươi lại đây cho ta.” Tiêu Chiến vẫn chỉ Tiểu Hà Tử như cũ, “Không phải ngươi nói là ngươi có thể làm bất cứ điều gì cho chủ tử sao? Muốn ngươi thử một chút dược thì đến nỗi nào chứ?”

“Đó mà là dược sao? Ngươi… Ngươi… Ngươi….” Tiểu Hà Tử tức giận đến nói không ra lời.

“Dược?” Cuối cùng Vương Nhất Bác cũng tìm được thanh âm của chính mình.

“Chủ tử, ngươi đừng tin hắn, một cái cẩu tiên cùng mã tiên để cùng một chỗ, còn nói là dược, còn muốn làm cho ta ăn thử, kia… còn không ói đến chết.” Tiểu Hà Tử tìm Vương Nhất Bác tố khổ.

“Nước tiểu đồng tử, máu chó đều có thể làm dược, vậy tại sao những thứ đó không thể làm dược?” Tiêu Chiến phản bác.

“Ta…Ta là hoạn qua, ngươi… ngươi bảo ta ăn mấy thứ đó, ngươi…ngươi…” Vẻ mặt Tiểu Hà Tử như chực khóc đến nơi.

Tiêu Chiến ngẩn ra, điểm ấy quả thật là hắn lo lắng không chu toàn, hắn chỉ nghĩ đến Tiểu Hà Tử tinh thông dược lý, lại khắp nơi luôn ưu tiên cho Vương Nhất Bác trước hết mọi thứ, cho là người thử thuốc tốt nhất, lại quên này nó đối hắn lại kích thích về mặt tâm lý.

“Ta thử.” Vương Nhất Bác đối với Tiêu Chiến là hoàn toàn tín nhiệm, nếu Tiêu Chiến nói cái loại này nọ có khả năng có hiệu quả, y liền nguyện ý thử một lần.

“Chủ tử?” Tiểu Hà Tử nghẹn họng nhìn trân trối.

“Ngươi thử?” Mắt thấy lửa giận quanh thân Tiêu Chiến “đằng” một tiếng bùng lên.

Tiêu Chiến bước lên hai bước, một phen túm lấy cổ tay Vương Nhất Bác, vén ống tay áo của y lên, “Chính ngươi nhìn xem, mấy ngày nay ngươi thử thuốc đem mình biến thành cái đức hạnh gì?”

Dưới ánh trăng, cổ tay của Vương Nhất Bác gầy gò, màu da tái nhợt, so với lúc trước gầy đi hơn hai vòng có thừa.

“Chủ tử…” Nước mắt của Tiểu Hà Tử nhanh chóng rơi xuống, trước đó hắn chỉ lo nghĩ nhanh chóng giải độc cho Vương Nhất Bác, quá mức theo đuổi kết quả nên hoàn toàn quên mất quá trình trung gian Vương Nhất Bác phải chịu bao nhiêu thống khổ cùng tra tấn.

“Tốt lắm,” Vương Nhất Bác vỗ vỗ Tiểu Hà Tử, “Vẫn là ta thử đi, không cần nháo nữa.”

“Có can đảm thì ngươi nói lại một lần cho ta.” Thanh âm của Tiêu Chiến trong nháy mắt trở nên nghiêm túc.

“….” Vương Nhất Bác bị kiềm hãm, trong lúc từ từ tiếp xúc thân mật với Tiêu Chiến, y đã muốn biết, lúc Tiêu Chiến càng lạnh lùng thì thường là ngược lại càng thêm tức giận.

“Ta đến thử.” Phi Ảnh đột nhiên hiện thân ra, khiến ba người không có chuẩn bị tâm lý nhất tề thay đổi ánh mắt.

Tiêu Chiến thật sâu liếc mắt Phi Ảnh một cái, cuối cùng cái gì cũng không nói, chỉ xoay người nói: “Đi theo ta.” Liền đi vào trong phòng.

Phi Ảnh liền đuổi theo sau.

Vương Nhất Bác cùng Tiểu Hà Tử liếc mắt nhìn nhau một cái, không rõ không khí quỷ dị này đến từ chỗ nào, chỉ có thể theo vào.

Ở trong phòng Tiêu Chiến, bình bình lọ lọ chất đầy trên bàn, Tiêu Chiến đem một ít nước thuốc gì đó đổ ra một cái ly nhỏ, đổ đầy liền đưa cho Phi Ảnh.

“Chỉ có một ly nhỏ như vậy?” Tiểu Hà Tử vừa đi theo vào liền kêu to.

Tiêu Chiến bị thanh âm tiêm tế của hắn làm cho nhịn không được phải trợn mắt trắng: “Ngươi nghĩ là ta cho ngươi uống cả một bình à?”

Tiểu Hà Tử thè lưỡi, hắn nguyên bản đúng là nghĩ như vậy.

Phi Ảnh nhìn chất lỏng bạch trọc trước mặt, chỉ một ly nhỏ như vậy mà hương vị đặc trưng cho giống đực đã tràn ngập căn phòng, không khỏi nhẹ nhíu mày.

“Phi Ảnh, đừng miễn cưỡng.” Vương Nhất Bác nói, muốn đoạt lại.

Phi Ảnh né ra, hít sâu một hơi, ngửa đầu liền uống hết.

“Sách, hương vị rất quái lạ phải không?” Tiểu Hà Tử ở một bên lo sợ hỏi thăm liền rước lấy một ánh mắt xem thường của Phi Ảnh.

“Vận công thử xem, ở đan điền cảm thấy nóng không?” Tiêu Chiến chỉ điểm.

Phi Ảnh vận công một vòng, đem dược vật trong bụng phát tán ra. Chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt khí ồ ồ hướng trên người lao đi, máu có xu hướng chảy nhanh hơn, mồ hôi bắt đầu tuôn ra, đan điền lại trước sau như một không có chút phản ứng, thế là lắc đầu.

Tiêu Chiến nhíu mày, lại tiếp tục hành động. Đem đến một chén trà, một chén nước, rồi hướng Phi Ảnh nói: “Cho mượn một giọt máu của ngươi.”

Phi Ảnh hơi nghi ngờ vẫn là gật đầu đồng ý, từ trong đai lưng rút ra chủy thủ muốn hướng cổ tay rạch xuống.

“Ngươi dừng lại cho ta.” Tiêu Chiến một phen cầm lấy cổ tay của Phi Ảnh, cũng may võ công của Phi Ảnh tốt, thu tay đúng lúc, bằng không tuyệt đối đã cắt lên tay của Tiêu Chiến. “Đừng đem thói quen giang hồ đó bày ra trước mặt ta.” Nói, Tiêu Chiến liền chụp lấy một vò rượu, rót ra một bát rượu, lại từ trong bao châm Tiểu Hà Tử đưa cho hắn rút ra một cây châm, ngâm vào trong bát rượu mới cầm lấy ngón tay của Phi Ảnh đâm xuống, Một giọt máu tròn trịa trào ra rơi xuống chén trà Tiêu Chiến đặt sẵn bên dưới.

“Ngươi muốn ta rèn dao nhỏ cho ngươi chính là làm những việc này?” Tiểu Hà Tử chen vào nói, vốn đang nghĩ đến hắn cần rất nhiều a!

Tiêu Chiến không để ý đến hắn, đối Vương Nhất Bác nói, “Của ngươi.”

Vương Nhất Bác nhìn đã muốn hiểu được, ngoan ngoãn đưa tay ra để cho Tiêu Chiến lấy máu để thử máu.

Tiêu Chiến lại thấy một thanh châm khác, nhúng vào rượu, lại đem giọt máu cho rơi vào trong ly trà.

Trong ly trà, giọt máu của Vương Nhất Bác rõ ràng có màu nhạt hơn của Phi Ảnh, Tiêu Chiến dùng châm nhẹ nhàng khuấy khuấy, khiến hai giọt máu hòa cùng nhau, trong chốc lát, hai giọt máu lại tách ra.

“Cũng không phải lấy máu nhận thân, đây là gì chứ?” Duy nhất biết y lý, có quyền lên tiếng, Tiểu Hà Tử nghi ngờ nói.

“Máu dung hợp chỉ có thể nói hai người có cùng nhóm máu, không thể nhận ra thân nhân.” Tiêu Chiến phản bác lại lời của Tiểu Hà Tử.

“…” ba người không nói gì. Không có biện pháp, hiện trường đang ngồi ba vị, lại không có một cái nghe hiểu hắn nói gì.

Tiêu Chiến dường như không cam lòng, lại khuấy một lần, thẳng đên hai giọt máu đều tan ra trong nước, vẫn đậm nhạt khác biệt như cũ.

“Không được,” Tiêu Chiến lắc đầu, “Thứ này không có tác dụng.”

Phi Ảnh lúc này sớm đã mồ hôi ướt áo, chờ Tiêu Chiến đưa ra kết luận liền muốn đứng dậy rời đi.

“Ngươi xảy ra chuyện gì?” Tuy rằng Phi Ảnh vẫn một bộ mặt không chút thay đổi, nhưng ngay cả Tiểu Hà Tử cũng nhìn ra hắn không thích hợp.

“Ta nghĩ các ngươi nên tìm người dập lửa cho hắn.” Tiêu Chiến hướng hạ thân của Phi Ảnh liếc mắt một cái.

Phi Ảnh không giống với người ngoài, hắn là ảnh vệ, hàng năm đều mặc quần áo một màu đen, lúc này phân thân có biến hóa, ở giữa hai chân là một cái lều trại nhỏ, mọi người nhìn liền hiểu được.

“Tiểu Hà Tử, mang Phi Ảnh đi Xuân viện, chọn những người thông minh hiểu chuyện đi hầu hạ.” Vương Nhất Bác trực tiếp phân phó xuống.

“Chậc chậc!” Tiểu Hà Tử đánh cái cáp, cúi người làm tư thế thỉnh: “Ảnh gia, mời ngài đi theo tiểu nhân.”

Tiêu Chiến bay lên một cước đá tới, “Xem bộ dạng nô tài của ngươi!”

Tiểu Hà Tử chợt lóe thân tránh thoát, “Ta còn để cho ngươi chạm vào ta nữa sao? Tốt xấu gì ta cũng là người có võ công.”

“Được lắm, cút nhanh đi!” Tiêu Chiến phất tay.

“Thu Ảnh, chúng ta đi.” Tiểu Hà Tử thè lưỡi, dẫn đầu đi ra ngoài.

Nếu Vương Nhất Bác đã có lệnh, Phi Ảnh cũng chỉ có thể đi theo.

“Hiện tại ngươi cùng Tiểu Hà Tử thực thân cận?” Chờ hai người đi khỏi, Vương Nhất Bác liền hỏi.

Tiêu Chiến cười, “Không tính là thân cận,” Tay chỉ vào ba thùng sách chất trong góc phòng, “Hắn hiện tại xem như nửa sư phụ của ta.”

Vương Nhất Bác đi qua tùy tiện lật lật, “Ngươi học y với hắn?”

“Cho là vậy đi.” Tiêu Chiến đi qua, ôm thắt lưng Vương Nhất Bác, cũng có lời muốn hỏi, “Bên cạnh ngươi luôn có ám vệ đi theo thời khắc không rời sao?” Phi Ảnh đột nhiên xuất hiện hai lần làm cho Tiêu Chiến nhịn không được hỏi.

*** 14 ***

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top