Chương 13


“Ha ha…” Hiển nhiên phản ứng ngây ngô của Vương Nhất Bác đã lấy lòng Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến đem hai chân của Vương Nhất Bác khoác lên vai mình, đem nến bên cạnh lại gần một chút. “Ta xem nơi này đã tẩy sạch chưa.” Vừa nói xong thì hai ngón tay cũng đã sáp nhập không ngừng lật tới lật lui.

“Ngô…” Vương Nhất Bác căn bản không dám trợn mắt. Mắt khép hờ ẩn chứa nước mắt nhẹ nhàng rung động, hai gò má một mảnh lửa đỏ kiều diễm, đôi môi bị cắn thành sắc hoa hồng ở giữa lại như ẩn như hiện nửa phần răng trắng đều đặn, Vương Nhất Bác lúc này có một loại mị hoặc nói không nên lời.

Một ngón tay của Tiêu Chiến thăm dò xung quanh dũng đạo, một ngón lại đánh vòng ở phụ cận phía trước tuyến tiền liệt, lại còn dụ hống người dưới thân, “Ngoan, mở miệng ra, để cho ta nghe một chút thanh âm của ngươi.”

Vương Nhất Bác cắn môi, chính là lắc đầu.

“Sách, nếu ngươi không ngoan ta sẽ phạt ngươi nga!” Tiêu Chiến nâng cao khóe môi, cười tà.

Vương Nhất Bác nghe vậy thì con ngươi lại càng bị một tầng nước dày hơn bao phủ nhưng vẫn lắc đầu như cũ. Đáng tiếc bộ dáng đáng thương của y chẳng những không thể làm cho Tiêu Chiến dừng tay ngược lại ngoạn còn càng hăng say.

Tiêu Chiến tháo ra dây cột tóc của Vương Nhất Bác rồi cột lấy gốc hạ thể đang phấn chấn bừng bừng.

Tóc của Vương Nhất Bác vốn đã rất tán loạn, lần này lại phủ khắp mặt bàn càng làm thân hình tái nhợt càng thêm tế gầy, chẳng qua lúc này thân mình tái nhợt cũng vẫn khó tránh khỏi nhiễm thượng một tầng phấn hồng.

“Vẫn không chịu mở miệng sao?” Tiêu Chiến cuốn lấy một lọn tóc của Vương Nhất Bác mà thưởng thức, thỉnh thoảng lại vỗ nhẹ lên mặt Vương Nhất Bác hai cái.

Vương Nhất Bác liều mạng lắc đầu, ngay cả nước mắt đã sắp lui cũng quăng ra.

“Tốt lắm, để ta xem ngươi có thể kiên trì bao lâu.” Tiêu Chiến nói xong, một tay sáp nhập cúc huyệt đã sớm mềm mại nở rộ, hung hăng ấn nhu tuyến tiền liệt. Một tay nâng lên cây nến nghiêng qua, làm cho sáp nến đỏ tươi từng giọt từng giọt rơi xuống thân mình lạnh lẽo gầy gò của Vương Nhất Bác, Đầu tiên là cặp nhũ hồng diễm, lại đến cơ bụng rắn chắc, rồi mới là phần đùi non mềm, cuối cùng ngay cả khố hạ song châu của Vương Nhất Bác cũng không có buông tha.

“Không…. Không… Buông tha ta… Không… Không cần…” Từ giọt nến đầu tiên Tiêu Chiến cho rơi lên đầu nhũ tiêm của Vương Nhất Bác thì y liền “A” một tiếng hét đi ra. Mà tùy theo Tiêu Chiến cho rơi giọt ở vị trí càng lúc càng mẫn cảm thì thanh âm Vương Nhất Bác cầu xin tha thứ cũng càng lúc càng lớn. Trước không nói đến sáp nóng rơi trên vị trí mẫn cảm của thân thể, ngưng kết mang đến kích thích, gần hơn là vị trí quan trọng ở hậu huyệt không ngừng bị tao lộng, hạ thể càng ngày càng phồng trướng lại không thể phát tiết cũng đã khiến cho Vương Nhất Bác vô cùng khó nhịn. Dù sao điều này không giống với chính mình không thể bắn ra mà là bị trói khó có thể phát tiết, loại cảm giác này cơ hồ bức điên y.

“Nói là trừng phạt, nào có dễ dàng như vậy?” Tiêu Chiến vẫn không chịu buông tha cho y, buông nến, dựa theo trình tự vừa rồi, Tiêu Chiến bắt đầu gỡ xuống sáp đã sắp đọng lại.

“A….Cáp…A…” toàn thân Vương Nhất Bác bắt đầu vặn vẹo, hai chân đá lung tung, hai tay bắt lấy bàn đá đến trở nên trắng bệch lại vẫn bị bao phủ trong tầng tầng sóng nhiệt.

Tiêu Chiến nhìn đến linh khẩu của Vương Nhất Bác đã có những giọt trong suốt không ngừng ồ ồ mà ra làm ướt một mảnh cây cỏ, yêu dịch nơi hậu huyệt cũng đã xối ướt cả bàn tay của mình, lại nhìn đến thần sắc, sớm đã mất đi thần trí mà hãm sâu vào trong dục hỏa.

Tiêu Chiến nhẹ nhàng cười, biết Vương Nhất Bác đã chịu không nổi nữa liền rút ngón tay ra, động thân mà lên.

Ngay lúc Tiêu Chiến sáp nhập thì tay chân Vương Nhất Bác cũng bắt đầu triền lên, trong lúc Tiêu Chiến luật động liền không ngừng vặn vẹo thắt lưng phối hợp với động tác của Tiêu Chiến, miệng ân a a kêu lên đầy dâm đãng, đã sớm quên mình là ai, càng đừng nói cái gì tự chế của cung chủ cùng rụt rè linh tinh.

Hai người một đường từ trên bàn xuống dưới đất, lại lăn đến trên giường, dây dưa xé rách giống như hai dã thú.

“Cho ta bắn…A… Chịu không nổi… Cáp…Cho ta…Cho ta…” Vương Nhất Bác kêu khóc.

« Được được…cùng nhau…chúng ta cùng nhau… » Tiêu Chiến dụ hống.

Hai người cũng không biết chính mình nói gì, chỉ là thuận theo bản năng dây dưa, đòi lấy. Thẳng đến ngay một khắc trước khi bùng nổ, Tiêu Chiến một phen kéo ra trói buộc của Vương Nhất Bác, hai người cắn xé lẫn nhau đạt tới cao trào.

Hồi phục tinh thần trước là Tiêu Chiến, hắn ôm lấy Vương Nhất Bác đi đến ôn tuyền tắm rửa, thuận tiện chờ Vương Nhất Bác tỉnh lại.

Lần này thời gian Vương Nhất Bác lấy lại  tinh thần lâu hơn rất nhiều so với quá khứ, không biết là do lần này làm quá kịch liệt vẫn là thân thể của y đã không còn tốt như trước. Dù sao thẳng đến Tiêu Chiến đem người tẩy trừ sạch sẽ lại đem đặt lên giường một lúc lâu, Vương Nhất Bác mới chậm rãi hoàn hồn.

« Ngô… » Sau khi Vương Nhất Bác lấy lại tinh thần, cảm giác thân thể giống như sắp tan ra, không khỏi hừ nhẹ ra tiếng.

« Có khỏe không? » Tiêu Chiến dùng một tay ôm y, một tay chậm rãi xoa nắn thân thể cứng ngắc của y.

Vương Nhất Bác nhớ lại chuyện phía trước, nháy mắt hai gò má liền trở nên hồng hào.

« Sao vậy? Muốn nói sao? » Tiêu Chiến nhắc lại chuyện xưa.

Vương Nhất Bác nháy mắt sửng sốt, có chút phản ứng không kịp.

« Nếu như ngươi vẫn không nguyện ý nói, ta không ngại lại đến một lần. » Tiêu Chiến dùng ngữ khí mềm nhẹ nói ra lời uy hiếp.

« Ta… Hảo, ta nói cho ngươi. » Vương Nhất Bác hít sâu một hơi, quyết định đem hết thảy nói cho Tiêu Chiến. Là thế nào trúng mai phục, sao lại trúng độc, người nọ vì sao muốn hại y, y lại như thế nào nhặt được Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác nói lại từ đầu đến cuối một cách tỉ mỉ cho Tiêu Chiến nghe, thậm chí ngay cả đoạn trí nhớ kinh khủng năm 16 tuổi y cũng không có giấu diếm.

“Lãnh Ngưng Hương?” Tiêu Chiến làm một biểu tình tự hỏi, một bàn tay vô thức vuốt ve tóc Vương Nhất Bác. “Tiểu Hà Tử cho ngươi thử qua các loại dược gì?”

“Có thể thử cơ hồ đều thử qua,” Vương Nhất Bác lại đem Phi Ảnh như thế nào lấy máu của Hoàng đế, mấy ngày nay Tiểu Hà tử lại như thế nào thí nghiệm thuốc cho y, bao gồm phản ứng sau mỗi lần thí nghiệm toàn bộ nói một lần, cuối cùng còn bất đắc dĩ nói, “Ngay cả nước tiểu đồng tử ta đều đã muốn uống qua!”

Tiêu Chiến sửng sốt, lập tức cười ha ha, khiến cho hai gò má Vương Nhất Bác ửng hồng nhưng cũng không dám ngăn lại, thẳng chờ đến hắn cười đủ, mới đứng đắn nói: “Nước tiểu đồng tử thì ta không biết, bất quá máu hoàng đế căn bản không thể dùng được.”

“Tại sao?” Vương Nhất Bác khó hiểu, dù sao trước đó bọn họ đối với máu của Hoàng đế ký thác kỳ vọng rất cao.

“Ngươi từng nói, loại độc này là do một ít nữ tử trên giang hồ dùng để tìm trượng phu, không quý lại không có giải dược, kia xin hỏi, bọn họ tìm đến một phế nhân làm gì? Nhất định các nàng có biện pháp giải. Nếu giải dược là máu của Hoàng đế, ngươi cho rằng các nàng có bản sự ba ngày hai lần chạy vào trong cung, còn muốn có bao nhiêu máu liền có bấy nhiêu? Ngươi cho là Hoàng đế là con gà các nàng nuôi sau vườn sao?” Tiêu Chiến nói một câu khiến Vương Nhất Bác không thích cười phải bật cười ra tiếng.

“Huống hồ, lấy y lý bình thường đến giảng, vật giải độc cùng độc vật sẽ không quá cách biệt, tỷ như độc rắn, tự thân con rắn cũng có vật giải độc. Mà nếu giải dược là máu của Hoàng đế, ngươi ngẫm lại xem độc của các nàng có bao nhiêu đáng giá? Như thế nào dễ dàng có được?” Tiêu Chiến chờ Vương Nhất Bác cười đủ liền nói tiếp.

Vương Nhất Bác ngẫm lại thật là như thế, không khỏi thở dài: “Này Tiểu Hà Tử, thực nên đánh, cũng không biết hắn là một thần y không xong, không duyên cớ khiến cho ta chịu bao nhiêu khổ.”

“Cũng không thể trách hắn, quan tâm sẽ bị loạn, phỏng chừng là do hắn quá hoảng hốt.” Đối với Tiểu Hà Tử có thể có ân chữa bệnh cứu mình một mạng, Tiêu Chiến bình thường tuy không cho là đúng nhưng rốt cuộc nhớ một chút.

“Ngươi cũng biết giải pháp?” Vương Nhất Bác ngẩng đầu, ánh mắt lưu chuyển ánh sáng như sao trên trời.

Mặc dù không đành lòng khiến y thất vọng, nhưng Tiêu Chiến cũng có y đức thật dày, làm sao cũng sẽ không ở loại chuyện này lừa y. “Ta trở về ngẫm lại, nhưng ngươi cũng đừng ôm hy vọng quá lớn, dù sao ngay cả Tiểu Hà Tử cũng không có biện pháp không phải sao?”

“Ân.” Vương Nhất Bác nằm trở về, không hề hé răng.

“Đúng rồi, ngươi đem ta vào đây rốt cuộc là muốn làm gì?” Tiêu Chiến không đành lòng thấy Vương Nhất Bác khổ sở, thế là dời đi lực chú ý của y.

“Nha!” Vương Nhất Bác xoay người ngồi bật dậy, “Xem ta, đem chính sự quên đi.” Nói, kéo Tiêu Chiến chạy ra gian ngoài.

Tiêu Chiến theo Vương Nhất Bác đi vào căn phòng treo đầy những bức họa, thấy Vương Nhất Bác từ trong một ngăn chứa bí mất lấy ra một quyển tập đưa cho hắn.

“Này là gì?” Sách về nữ nhân? Tiêu Chiến nhìn quyển sách tràn ngập các bức họa về nữ tử buồn bực hỏi.

“Ngọc Hư công.”

“Ngọc Hư công?” Là cái gì?

« Ân, là nội công bí tịch của bổn môn. »

« Cho ta làm gì? » Tiêu Chiến tùy tiện lật, không khỏi kỳ quái.

« Ta hiện tại không thể sử dụng nội lực, không thể giúp ngươi, chỉ có thể đem cái này cho ngươi. Chờ ngươi đem cái này học thuộc lòng, ta lại cho Đông Ly hay Phi Ảnh dạy ngươi một ít chiêu thức võ công. » Thấy Tiêu Chiến vẫn như cũ nhìn y kỳ quái, Vương Nhất Bác không thể không đem những lời còn lại nói cho xong, « Có chút công phu phòng thân, cũng có thể chịu ít ủy khuất một chút. »

Tiêu Chiến thấy ánh mắt của Vương Nhất Bác chăm chú rơi vào vị trí xanh tím nơi căm của hắn, cuối cùng cũng hiểu được ý của y là gì. Nguyên lai y đúng là lo lắng cho mình! Khó cho y thân trúng kỳ độc còn nhớ đến an nguy của hắn.

Tiêu Chiến cười, « Ta sẽ học, bất quá thứ này vẫn là không cần để lộ ra, dù sao cũng xem như là bí mật trong cung không phải sao? »

« Hảo, ngươi tới nơi này học, ta cũng có thể đi theo chỉ điểm một hai. » Thấy Tiêu Chiến suy nghĩ cho y, trong lòng Vương Nhất Bác một mảnh ấm áp, vui vẻ nói. « Hiện tại chúng ta bắt đầu đi! »

Tiêu Chiến nhắc nhở, « Ngươi không đói bụng sao? »

Hai người dậy muộn, chưa ăn điểm tâm, lại làm một phen vận động kịch liệt, cơm trưa khẳng định cũng đã bỏ qua, hiện tại không biết là cái gì canh giờ. Vương Nhất Bác được Tiêu Chiến nhắc mới cảm thấy nơi bụng khó chịu, không khỏi thầm than cơ thể của mình quả nhiên không bằng lúc trước, lúc còn có nội lực hộ thân, đừng nói vài canh giờ, dù là vài ngày không ăn cũng có thể chịu được. Y lại không biết, vận động tiêu hao thể lực trên giường kia, lại có liên quan gì đến nội lực của y?

Thế là hai người cùng đi ra mật thất, lại không ngờ thấy Tiểu Hà Tử cùng Phi Ảnh cùng chờ ngoài cửa.

« Chủ tử! » Nhìn đến Vương Nhất Bác đi ra, Tiểu Hà Tử cơ hồ khóc ra, « Ngài có khỏe không? » Vừa nói, vừa liếc Tiêu Chiến.

« Ngươi không phải cho là ta làm gì với chủ tử của của ngươi chứ? » Tiêu Chiến mở miệng còn nhanh hơn so với Vương Nhất Bác.

« Ta không có. » Tiểu Hà Tử bị nói trúng tâm sự, trong lòng run một chút, không khỏi chối biến.

« Ngươi a! » Vương Nhất Bác lắc đầu, đối với Tiểu Hà Tử gà mẹ có chút bất đắc dĩ lại là uất ức. « Dọn cơm đi, ta đói bụng. »

« Hảo! » Khó được nghe Vương Nhất Bác kêu đói, Tiểu Hà Tử cao hứng phấn chấn rời đi.

Phi Ảnh vốn tìm Tiểu Hà Tử đến để khuyên chủ tử, không nghỉ tới còn chưa nói tới trọng điểm đã bị đuổi đi, thế là chỉ đành phải ẩn thân đi.

*** 13 ***

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top