Chương 12
Tiêu Chiến theo Vương Nhất Bác đi qua một đoạn đường thật dài, lại qua hai cửa đá có cơ quan mới chính thức đi vào mật thất trong miệng Phi Ảnh.
Nói là mật thất cũng chỉ là một căn phòng đơn giản có chút rộng rãi, đặt ở hiện tại có thể so sánh với diện tích của một biệt thự cấp một. Vừa vào cửa là một phòng luyện công khoảng trăm thước vuông, trên ba mặt tường treo đầy các loại vũ khí, còn một mặt tường thì có một hàng cọc, hoành can, vòng treo cùng các loại đạo cụ phụ trợ cho luyện võ. Hướng vào trong, xuyên qua phòng luyện võ, bên trong hiển nhiên cũng là nơi để luyện công, bởi vì trên bốn bức tường xung quanh đều treo những bức hình dùng cho luyện công, nhưng không biết vì sao ở giữa phòng lại hé ra một giường đá màu trắng tỏa ra hàn khí. Mà ở trong căn phòng này hai bên trái phải mỗi bên đều có một cánh cửa, Tiêu Chiến đi về phía bên trái, bên trong treo đầy những bức họa, mà mỗi bức họa đều là họa nữ tử, tuy rằng mỗi nữ tử có tướng mạo khác nhau nhưng trong tay mỗi người đều cầm một kiện binh khí, mà ở bức họa trưng bày ở ngoài căn mật thất này cũng là nữ tử cầm binh khí. Tiêu Chiến lại đi bên kia, nơi này hiển nhiên là nơi để sinh sống, đồ dùng hằng ngày đều đầy đủ không thiếu gì, mà trong đây còn có một gian phòng nho nhỏ. Tiêu Chiến đi vào vừa nhìn thấy khung cảnh bên trong liền không khỏi sửng sốt, bên trong cư nhiên là một cái ôn tuyền nho nhỏ.
Tiêu Chiến vốn không phải người có lòng hiếu kì quá nhiều, cho nên nhìn thấy những chuyện kì quái như vậy cũng không đặt câu hỏi. Thẳng đến tại chỗ này không thể tưởng tượng được gặp được ôn tuyền, mới quay đầu lại hỏi Vương Nhất Bác, người từ lúc đi vào mật thất vẫn chưa nói lời nào chỉ chậm rãi đi theo bồi hắn: “Ngươi thật biết hưởng thụ, loại địa phương này còn có thể có ôn tuyền?”
Vương Nhất Bác cười khẽ, lắc đầu, “Bốn phía Nghiễm Hàn cung đều là núi, nơi này vốn là một sơn động thiên nhiên, ôn tuyền vốn là có sẵn, tổ tiên bất quá là bỏ thêm cơ quan, che thông đạo, rồi mới xây dựng nên cung mà thôi.”
“Đem cửa đổ ra dẫn vào trong phòng của mình, ý kiến hay.” Tiêu Chiến vừa nói vừa lui ra, đi vào gian phòng có giường đá kia. Nhìn giường đá tỏa ra hàn khí, đột nhiên nhớ tới cơ thể lạnh lẽo bất thường của Vương Nhất Bác, tay liền đưa qua, quả nhiên lạnh lẽo thấu xương, một câu nói ẩn ẩn quan tâm không biết sao liền toát ra miệng, “Thân thể của ngươi lạnh như vậy, không phải là do ngủ giường đá này chứ?”
Vương Nhất Bác cũng học Tiêu Chiến đem tay sờ lên, dù sao giường này cũng đã bồi mình hơn hai mươi năm, có một loại cảm tình không nói nên lời là yêu hay ghét. “Đây là giường Hàn ngọc, ngồi trên nó luyện công sẽ tiến bộ không ít.”
“Sách, lấy ngọc làm giường, ngươi cũng thật có tiền.” Tiêu Chiến lặng lẽ sờ mép giường, nhưng đối với ngọc thạch vốn mù tịt nên hắn thật sự nhìn không ra nó và tảng đá có gì khác nhau quá lớn, đơn giản là sáng hơn một chút, trơn bóng hơn một chút.
“Tổ tiên gia phụ nhiều thế hệ đều là mua bán ngọc thạch, trong nhà nhiều nhất chính là những thứ này.” Vương Nhất Bác vừa nói vừa ngồi lên. Nghĩ đến chính mình chẳng còn bao lâu sẽ rời đi nhân thế, đối với đồ vật nhiều năm giúp y áp chế dục vọng, vô luận là vui hay buồn, ít nhiều vẫn có chút tình cảm. Tiêu Chiến nhíu mày, nhìn Vương Nhất Bác ngồi xuống chỗ lạnh lẽo lại một bộ đăm chiêu mất đi sức sống, thế là không suy nghĩ nhiều liền dùng một tay kéo người ôm vào trong lòng, lớn tiếng quát: “Ngươi thật không muốn sống nữa!”
“……” Vương Nhất Bác còn bị hãm trong suy nghĩ của chính mình nên không lập tức phản ứng lại, chỉ lăng lăng nhìn Tiêu Chiến cùng mình dính cùng một chỗ.
Nhìn ánh mắt trong nháy mắt thất thần của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến nheo mắt lại, tay liền giữ cằm y nâng lên, “Nói, rốt cuộc là có chuyện gì?” Có là kẻ ngốc cũng nhìn ra Vương Nhất Bác không thích hợp, huống chi Tiêu Chiến hắn cho tới bây giờ đều không phải kẻ ngốc.
“Chuyện gì là chuyện gì?” Vương Nhất Bác nhất thời không hiểu được.
« Ngươi giả ngu với ta? » Tiêu Chiến tăng thêm lực nơi tay.
Vương Nhất Bác cuối cùng cũng lấy lại tinh thần khôi phục đầu óc khôn khéo ngày xưa, đột nhiên hiểu được Tiêu Chiến hỏi là cái gì. Nhưng điều này y phải nói làm sao? Nói chính mình đường đường đứng đầu một cung nhất thời sơ xuất trúng kịch độc, thân thể nhanh chóng trở thành tàn phế? Vẫn là nói y đang dự định không phiền lụy người bên ngoài tính tự mình rời khỏi nhân thế? « Ta thật sự không biết ngươi đang hỏi cái gì. » Thế là chỉ có thể tiếp tục giả ngu.
« Thật sự không biết? » Nhìn ánh mắt tránh né của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến làm sao có thể tin tưởng lý do thoái thác của y.
« Thật sự không biết. » Vương Nhất Bác vẫn kiên trì.
« Bá ». Tiêu Chiến lại một lần xé rách quần áo của Vương Nhất Bác. « Còn không biết sao? »
« A…. » Vương Nhất Bác hít sâu một hơi, nhưng vẫn lắc đầu như cũ.
« Hảo, ta liền làm đến khi nào ngươi biết mới thôi. » Tiêu Chiến hung tợn đem người kéo vào phòng trong.
Một đường đi, Tiêu Chiến đã đem Vương Nhất Bác lột sạch sẽ. Đến chỗ một bàn đá trong phòng, Tiêu Chiến rút ra đai lưng của mình trói hai tay Vương Nhất Bác lại, sau đó đem người đẩy ngã lên bàn.
Vương Nhất Bác bị trói hai tay ra sau, mặt đặt tại trên bàn, vừa nâng đầu lên liền nhìn thấy Tiêu Chiến đem ấm trà trên bàn cầm lên.
« Đừng… » Từng có một lần kinh nghiệm nên Vương Nhất Bác tự nhiên hiểu được Tiêu Chiến muốn làm gì, vừa hô một chữ, trên mông đã bị hung hăng đánh cho một tát, sau đó là một vật gì đó cứng rắn tiến vào.
“Cáp…” Vương Nhất Bác ghé vào trên bàn không thể quay đầu ngay cả lắc đầu cũng khó khăn chỉ có thể nhìn Tiêu Chiến nâng mông của y lên rồi sau đó một dòng nước lạnh ồ ồ tiến vào.
Sự lạnh giá của nước nơi đây so với trong phòng ngủ hoàn toàn không thể so sánh, tuy rằng mỗi ngày đều đổi mới nhưng vẫn rét lạnh cùng với sự ôn lạnh của nước trong phòng ngủ hoàn toàn có cảm giác khác biệt rõ ràng.
“Còn không biết sao?” Đổ hết một bình, thanh âm lạnh lẽo của Tiêu Chiến liền truyền đến.
“…..” Vương Nhất Bác cắn môi, lắc đầu khẽ đến gần như không thấy.
“Hảo, ta liền nhìn xem ngươi có thể chống đỡ được bao lâu!” Tiêu Chiến ôm lấy Vương Nhất Bác đi về phía ôn tuyền.
Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến ấn xuống bên bờ ôn tuyền có điểm mờ mịt, lại nhìn đến Tiêu Chiến đem bình múc đầy nước liền bắt đầu có chút sợ hãi. “Đừng, Tiêu Chiến, ngươi không thể…” Công phu không thể dùng, không cần Tiêu Chiến dặn, nội tức liên tục hao tổn trong năm ngày, hiện tại y muốn sử dụng cũng không được.
“Câm miệng!” Theo thanh âm Tiêu Chiến vang lên còn có thanh âm thanh thúy của bàn tay đánh vào da thịt vang lên.
“Ngô…” Bàn tay đánh vào trên mông khiến cho dòng nước bên trong bị chấn động, cái loại cảm giác này làm cho Vương Nhất Bác trong nháy mắt phải cắn chặt môi.
Lại là một bình nước tiến vào, bất đồng là, nước hồ này có nhiệt độ.
“Cáp…cáp…” Lạnh cùng nóng ở trong bụng của Vương Nhất Bác loạn đấu khiến y toát ra một tầng mồ hôi mỏng. Mà Tiêu Chiến lại không dừng tay, vẫn ở cạnh ôn tuyền, tiếp tục đưa bình xuống múc nước.
“Đừng…cáp…Không…A…” Mỗi lần Vương Nhất Bác kêu lên lời cự tuyệt thì Tiêu Chiến lại đánh một cái lên mông của y. Vương Nhất Bác cũng biết càng như vậy càng khó chịu, nhưng trong bụng cơn quặn đau càng ngày càng rõ khiến cho y làm sao cũng không nhịn được mà phải kêu như vậy.
“Đừng… mau dừng…Ta muốn đi ngoài! Muốn đi nhà xí!” Đến lúc Vương Nhất Bác cuối cùng không nhịn được mà hô to ra thì Tiêu Chiến cuối cùng cũng dừng tay.
Ngay khi Vương Nhất Bác nghĩ đến Tiêu Chiến cuối cùng cũng buông tha y lại phát hiện Tiêu Chiến xoay người rời đi.
“Không…đừng… chớ đi…” Thân thể bị tra tấn sớm đã làm cho Vương Nhất Bác mất đi khí lực tránh khai trói buộc, thân thể trên mặt đất không ngừng vặn vẹo như cái sâu thịt.
Tiêu Chiến trở lại rất nhanh, trên tay còn mang theo một cái mộc bồn dùng để rửa mặt.
“Ta không tìm được cái bô, vẫn là dùng cái này đi!” Nghe được lời của Tiêu Chiến, mắt Vương Nhất Bác trừng lớn tựa chuông đồng.
“Sao? Còn muốn ta giúp ngươi?” Tiêu Chiến vừa nói lại đánh hai cái lên mông Vương Nhất Bác.
“Ngô…không, buông, ta đi ra ngoài…” Trong mật thất chưa chuẩn bị bô chưa chuẩn bị thực vật, là vì hương vị này ở trong đây thời gian dài không thông gió thật sự rất khó ngửi, cũng là bởi vì không có người lưu lại nơi đây trong thời gian dài, mà gian ốc bên kia kỳ thật chỉ là vài vật dụng nho nhỏ.
“Ba ba” Lại là hai bàn tay hung hăng hạ xuống trực tiếp đánh gãy lời nói của Vương Nhất Bác, khiến cho từng giọt mồ hôi lớn bắt đầu tranh nhau rơi xuống.
“Ngươi cho là khi trò chơi đã bắt đầu thì ngươi vẫn còn cơ hội làm chủ sao?” Tiêu Chiến cười lạnh, đem Vương Nhất Bác như tiểu hài tử mà ôm vào trong ngực, “Ngay tại nơi này thượng.” Kỳ thật mấy tháng Tiêu Chiếntới nơi này đã học ngôn ngữ nơi đây chắc đến tám chín phần, chính là có chút lo lắng, ngay cả từ ngữ hiện đại thượng WC như vậy cũng dùng tới, kia Vương Nhất Bác sao có thể biết?
“Ngô…” Vương Nhất Bác liều mạng cắn môi, đầu lắc giống như trống bỏi, thầm nghĩ Tiêu Chiến mau buông y ra.
Tiêu Chiến hung hăng cắn lên vai Vương Nhất Bác một ngụm, tay cũng hung hăng đánh y hai cái, “Ngươi tốt nhất nhanh lên, nếu không ta tiếp tục đổ vào, hoặc là ngươi mong muốn ta giúp ngươi đem ra? Giống như lần trước?”
“Ô…” Vương Nhất Bác dùng sức lắc đầu, lần trước huyệt khẩu bị Tiêu Chiến ấn chảy ra là nước, hiện tại bụng mình đau như vậy, khuếch trương thêm lần nữa thì đi ra nhất định là uế vật. Thanh âm của Vương Nhất Bác đã muốn mang theo tiếng nức nở, nức nở giống như một tiểu thú bất lực.
“Xem ra ngươi là muốn ta giúp ngươi.” Tiêu Chiến vừa nói liền một bàn tay cũng hướng huyệt khẩu đi đến.
« Không! » Vương Nhất Bác quát to một tiếng, đồng thời hậu huyệt cũng mở rộng, uế vật đồng loạt đi ra. « Không cần… » Tùy theo mà đến, còn có nước mắt của Vương Nhất Bác. “Ô…Ô….” Từ lúc còn là đứa trẻ y đã không có khóc qua, nhưng là lúc này đây, là thất thanh khóc rống.
“Ngoan, không khóc, nhẫn một chút liền qua…” Tiêu Chiến khó có được mà dỗ dành người khác, hơn nữa còn là dỗ dành một đại nam nhân khóc đến phong vân biến sắc. Bất quá tay hắn cũng không dừng lại, lúc Vương Nhất Bác yên tĩnh trở lại liền rửa vài lần thẳng đến Vương Nhất Bác xuất ra nước trong.
“Ngoan, không khóc, đây là quá trình tất yếu, muốn làm phải tẩy trừ sạch sẽ trước.” Tiêu Chiến đem thứ trói buộc Vương Nhất Bác mở ra, đem hai tay của y quàng lên cổ mình, ôm y trở lại phòng ban nãy lại đem y đặt ngửa lên bàn như cũ.
Tuy rằng Vương Nhất Bác nghe không hiểu lời nói của Tiêu Chiến lại bị ôn nhu hiếm hoi của Tiêu Chiến mê hoặc thần trí, chậm rãi chậm rãi thu lại tiếng khóc, bất quá vẫn thút thít thút thít, cảm xúc khó có thể khôi phục lại trong thời gian ngắn.
“Ngươi, tuy rằng ngươi cảm thấy thực ủy khuất, nhưng là nó cũng rất khoái hoạt, thuyết minh thân thể của ngươi cũng không sẽ bởi vậy mà không thoải mái.” Tiêu Chiến xoa xoa và tiểu đệ đệ đang ngẩng đầu ưỡn ngực của Vương Nhất Bác, dời đi lực chú ý của y.
Vương Nhất Bác ngây ngốc nghe theo chỉ thị của Tiêu Chiến mà cúi đầu, nhìn đến hạ thể bừng bừng phấn chấn của mình trong nháy mắt thì mặt “đằng” một chút đốt thành ráng chiều, nhanh chóng xoay đầu rời đi, đem mắt nhắm lại.
*** 12 ***
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top