Chương 10
Tiêu Chiến rót xong một bình trà liền duỗi tay đi vào nhu lộng một phen liền đem hai chân của Vương Nhất Bác thả xuống. Vương Nhất Bác vừa thở một hơi lại cảm thấy ngón tay của Tiêu Chiến ở huyệt khẩu kìm xuống, nước vừa mới được rót vào lại bắt đầu thuận theo tay hắn từng chút từng chút một chảy ra.
“Ô…” Cảm giác xấu hổ lại bắt đầu dâng lên dồn dập làm cho ánh mắt Vương Nhất Bác nhanh chóng ươn ướt, chỉ có thể cắn môi nhẫn nhịn.
“Ha ha…” Cảm giác được huyệt khẩu của Vương Nhất Bác không ngừng co rút, Tiêu Chiến cười tà ra tiếng, còn cố ý dùng móng tay hung hăng cào hai cái nơi dũng đạo của Vương Nhất Bác.
“A…” Cuối cùng Vương Nhất Bác cũng không nhịn được mà kêu lên.
“Thực ngoan.” Tiêu Chiến tựa hồ thực vừa lòng, cười khẽ rồi hôn hôn hai gò má Vương Nhất Bác, lại cùng lúc đem trường thương thống đi vào.
“Uống!” Cảm nhận xé rách sâu sắc chợt đánh úp lại làm cho Vương Nhất Bác trong nháy mắt mở lớn hai mắt, lại chỉ thấy được một màn hỏa hoa đang nổ tung, một cảm giác tê dại lại thuận thẳng từ lưng chạy lên đầu, làm cho y trừ bỏ há miệng để thở cùng run rẩy thì không thể làm ra phản ứng gì khác.
Tiêu Chiến nhìn đến Vương Nhất Bác trong nháy mắt lại mất đi thần trí nhưng không có buông tha cho y. Đã nhận được vị thịt nếu như chưa có thỏa mãn đâu thể nào dễ dàng buông tha. Thế là đem hai chân Vương Nhất Bác quấn lấy thắt lưng của mình, không chút lưu tình luật động đứng lên.
Dù sao cũng là thân thể trường kỳ luyện võ, sự mềm dẻo, co dãn cùng độ rắn chắc quyết không là thứ người bình thường không thể sánh bằng. Tiêu Chiến chưa từng trầm mê vào dục như vậy, lại ở trên cơ thể Vương Nhất Bác rong ruổi bao nhiêu cũng không cảm thấy đủ. Đợi cho Vương Nhất Bác bắn được một lần, hưng trí đần dần kéo đến giống như sợi dây leo triền ở trên người Tiêu Chiến, xả đều xả không được. Hai người ép buộc câu thông đến tờ mờ sáng mới song song lăn vào đệm giường trầm trầm ngủ.
Ngày hôm sau tỉnh lại không ngờ đã gần chạng vạng, Vương Nhất Bác phân phó Tiểu Hà Tử đưa quần áo và cơm vào phòng, cùng Tiêu Chiến ăn, đợi đến buổi chiều lại là một phen mây mưa thất thường. Cứ ngày đêm điên đảo như vậy qua hết mười ngày, thẳng đến một ngày kia, Tiểu Hà Tử đến gọi.
“Chủ tử, Thu Ảnh đã trở lại.” Trừ bỏ Vương Nhất Bác, cơ hồ mọi người đều có thói quen kêu Phi Ảnh chưởng quản Thu cung là Thu Ảnh, ngay cả Tiểu Hà Tử cũng không ngoại lệ.
Thanh âm của Tiểu Hà Tử tuy nhẹ nhưng Vương Nhất Bác nhờ thói quen rường kỳ tập võ nên nháy mắt liền tỉnh. Xốc lên một góc màn, hướng về Tiểu Hà Tử ở ngoài màn hỏi: “Ở đâu rồi?”
“Ngay tại gian ngoài, bởi vì nghe chủ tử chưa tỉnh nên không dám tiến vào.” Tiểu Hà Tử cúi thấp đầu, tất cung tất kính nói.
“Ân, tắm rửa thay quần áo.” Vương Nhất Bác đứng dậy, phân phó Tiểu Hà Tử.
“Chủ tử, Tiểu Hà Tử lắm miệng, Thu Ảnh hắn…. giống như bị thương.” Thanh âm rất thấp rất thấp.
“Sao không nói sớm?” Vương Nhất Bác khoát thêm kiện ngoại bào liền từ trong màn vọt ra, rất có thể cứ như vậy sẽ lao đi.
“Hắn che dấu tốt lắm.” Càng nhỏ giọng.
Vương Nhất Bác dừng lại, nhíu mày nhìn Tiểu Hà Tử: “Ngươi nhìn ra là loại thương gì sao?”
“Chính là nhìn không ra mới nói là che dấu hảo a!”
“Đi, đi xem một chút.” Vương Nhất Bác vội vàng mặc quần áo, liền cùng Tiểu Hà Tử một trước một sau đi ra.
“Chủ tử.” Nhìn thấy Vương Nhất Bác đi ra, Phi Ảnh vội quỳ một gối xuống.
“Đứng lên đi!” Vương Nhất Bác tinh tế đánh giá Phi Ảnh. Nếu như không chú tâm lắng nghe căn bản không phát hiện ra hô hấp có chút dồn dập cùng với khuôn mặt ngày thường vốn không có cảm xúc lại càng phát ra lạnh lùng.
“Sao rồi? Lần này xuất môn hết thảy đều thuận lợi chứ?” Vương Nhất Bác cùng Tiểu Hà Tử trao đổi một ánh mắt rồi thử hỏi.
Phi Ảnh vẫn không nói gì, chỉ là từ trong ngực xuất ra một cái du bao trình cấp Vương Nhất Bác.
“Đây là cái gì?” Vương Nhất Bác mở ra du bao, bên trong là một ống trúc nhỏ lại có một cỗ mùi máu tươi nồng đậm truyền đến.
Phi Ảnh hướng buồng trong liếc mắt một cái mới hạ giọng nói nhỏ: “Máu của hoàng đế.”
“…….”
“Ngươi…”
Vương Nhất Bác cùng Tiểu Hà Tử đồng thời mở lớn hai mắt.
“Ngươi đem lời ngày đó cho là thật?” Vương Nhất Bác mở ống trúc ra, bên trong quả nhiên là một chung huyết.
“Trên đời này rất khó tìm ra thực long, hoàng đế được xưng là Chân Long Thiên Tử, ta liền tới thử một lần.”
Lúc này Tiểu Hà Tử mới hiểu được, nguyên lai Phi Ảnh là vì muốn cấp cho Vương Nhất Bác để giải độc của Lãnh Ngưng Hương.
“Dùng như thế nào?” Vương Nhất Bác quay đầu hỏi Tiểu Hà Tử.
“Đại khái là uống trực tiếp đi?” Tiểu Hà Tử như lọt vào trong sương mù, không dám khẳng định.
“Phi Ảnh trải qua ngàn tân vạn khổ mới đem về được, vạn lần không được lãng phí.” Vương Nhất Bác ngừng một chút, nhìn buồng trong liếc mắt một cái, “Ngươi trước đem hắn đưa trở về. Phi Ảnh, ngươi đi về nghỉ ngơi trước, buổi tối hãy đến.”
“Vâng.”
“Ta không sao.”
Tiểu Hà Tử cùng Phi Ảnh trăm miệng một lời, nhưng nội dung lại bất đồng.
“Đi nghỉ ngơi, buổi tối còn không biết sẽ có chuyện gì xảy ra.” Vương Nhất Bác kiên trì.
“……” Phi Ảnh cúi đầu, chỉ có thể lui ra ngoài.
Ban đêm, Tiểu Hà Tử cùng Phi Ảnh tề tụ ở trong phòng ngủ của Vương Nhất Bác.
“Đã tìm được phương pháp sử dụng chưa?” Vương Nhất Bác hỏi Tiểu Hà Tử.
“Tiểu Hà Tử cảm thấy chỉ có thể có hai phương pháp có phải làm: một là trực tiếp dùng, loại khác là thông qua thuốc dẫn, lại dùng nhiều loại thảo dược ôn hòa dùng để chế phục liệt hỏa.”
“Chúng ta thử loại thứ nhất.” Vương Nhất Bác đem máu hoàng đế giao cho Tiểu Hà Tử.
Tiểu Hà Tử thật cẩn thận đổ ra khoảng nửa ly, đưa cho Phi Ảnh, Phi Ảnh dùng nội lực để làm nóng lên mới giao cho Vương Nhất Bác dùng.
Vương Nhất Bác ngồi ở trên giường, uống hết ly máu xuống mới vận công thúc dục dược hiệu, Vừa lúc mới bắt đầu vận công, đan điền liền một mảnh ấm áp làm cho Vương Nhất Bác vui mừng quá đỗi nghĩ đến cuối cùng có thể giải độc Lãnh Ngưng Hương, nhưng đến lúc vận hành chân khí, càng chạy càng hàn, còn chưa đi được một tiểu chu thiên thì Vương Nhất Bác liền phun ra một ngụm máu.
“Chủ tử!”
“Chủ tử!” Phi Ảnh cùng Tiểu Hà Tử một trước một sau lao lại, đỡ lấy Vương Nhất Bác sắp ngã xuống.
Tiểu Hà Tử vội vã bắt mạch cho Vương Nhất Bác, sau đó sắc mặt ngưng trọng hướng hai người lắc đầu.
Vương Nhất Bác âm thầm hít sâu một hơi, cố gắng ổn định thân mình, rồi mới dùng thanh âm vững vàng nói: “Tiểu Hà Tử, sử dụng phương pháp thứ hai.”
“Chủ tử, phối dược cần tốn chút thời gian.” Tiểu Hà Tử nói, “Huống hồ, thân thể của ngài hôm nay cũng không thích hợp để thử lại.”
Vương Nhất Bác gật đầu, ý bảo hai người lui ra.
Một đêm vô sự.
Đêm thứ hai, Tiểu Hà Tử đem dược được chế tốt vào.
“Đều ở trong này?” Vương Nhất Bác hỏi là máu hoàng đế.
Tiểu Hà Tử đi theo Vương Nhất Bác cũng đã nhiều năm, tự nhiên hiểu được chủ tử nhà mình hỏi cái gì. “Tiểu Hà Tử chỉ dùng một nửa, nếu như phương thuốc này không thành, Tiểu Hà Tử sẽ thử lại.”
Vương Nhất Bác gật đầu, không nói gì, một ngụm uống xuống, bắt đầu vận công.
Mới công phu một chén trà nhỏ, Vương Nhất Bác lại phun ra một ngụm máu, cả nửa người đều lạnh lẽo.
Đêm thứ ba, đêm thứ bốn, đêm thứ năm, Tiểu Hà Tử vắt hết óc ra suy nghĩ, ngay cả máu đồng tử, màu gà trống đều dùng tới, lại vẫn không thấy hiệu quả. Mà trong thời gian năm ngày, Vương Nhất Bác đã muốn gầy một vòng lớn, lại đến lần thử nghiệm cuối cùng liền trực tiếp hôn mê bất tỉnh. Phi Ảnh một phen tiếp được thân thể yếu nhược của Vương Nhất Bác, lại cảm thấy người trong lòng toàn thân lạnh lẽo.
“Sao lại như vậy? Ngươi thử lại phương pháp khác đi.” Phi Ảnh nhíu mày vội giữ chặt lấy Tiểu Hà Tử mà la lên.
“Đã không còn máu hoàng đế.” Tiểu Hà Tử một bộ tùy thời đều có thể khóc đi ra.
“Ta lại đi lấy!” Phi Ảnh buông Vương Nhất Bác chuẩn bị lao ra ngoài.
“Vô dụng!” Tiểu Hà Tử hô to, lệ cũng ồ ạt chảy ra, “Chủ tử đã muốn không chịu nổi, y chịu không nổi.”
“……..” Phi Ảnh cứng ngắc thân mình, sau một lúc lâu mới phun ra một câu, “Đều là do ta vô dụng.”
“Không, không phải do ngươi, là ta vô dụng, ta cư nhiên không giải được độc cho chủ tử.” Tiểu Hà Tử rốt cuộc nhịn không được, ô ô khóc ra tiếng.
“Ta còn chưa chết đâu, các ngươi muốn cả thiên hạ đều biết chuyện sao?” Vương Nhất Bác rốt cuộc vẫn là một người phi thường, chỉ trong chốc lát liền tỉnh lại, nhìn đến Tiểu Hà Tử khóc đến lê hoa đái vũ, Phi Ảnh cũng một bộ dáng cực kì bi thương, không khỏi mở miệng trách cứ.
“Chủ tử, thuộc hạ sai lầm rồi.”
“Chủ tử, nô tài biết sai rồi.”
Tuy rằng Vương Nhất Bác mở miệng răn dạy với khẩu khí suy yếu, tuy rằng Vương Nhất Bác thân thể hao gầy, sắc mặt tái nhợt, một bộ ốm yếu, nhưng Phi Ảnh cùng Tiểu Hà Tử vẫn là lập tức quỳ xuống nhận sai.
“Đều đứng lên đi. Các ngươi không có sai, có lẽ là do ta làm hại võ lâm lâu ngày, ông trời phái người đến phạt ta, cùng các ngươi có quan hệ gì đâu?” Vương Nhất Bác miễn cưỡng ngồi dậy, chậm rãi thấp giọng nói.
“Chủ tử không có sai, thuộc hạ [nô tài] nhất định sẽ tìm được biện pháp cứu ngài.” Phi Ảnh cùng Tiểu Hà Tử cơ hồ là đồng thanh nói, Tiểu Hà Tử lại nước mắt nước mũi tèm lem.
“Nam nhi đại trượng phu, chết thì chết, chẳng lẽ còn sợ hãi?” Vương Nhất Bác lắc đầu, “Nhanh đem biểu tình của các ngươi thu lại cho ta.”
“Các ngươi đã chiếu cố ta nhiều ngày đêm như vậy cũng đã mệt mỏi, đều đi xuống đi.” Vương Nhất Bác mỏi mệt nói.
“Chủ tử!”
“Chủ tử?”
“Đi thôi!” Vương Nhất Bác kiên quyết, hai người cũng chỉ có thể phục tùng.
Sau khi hai người rời đi, Vương Nhất Bác lại không thể nào ngủ được, Nhất là do cơn lạnh do Lãnh Ngưng Hương xâm nhập vào thân thể, độc đến cả tinh thần thể xác đều lạnh lẽo, nhị là do mấy ngày hôm nay không gặp được Tiêu Chiến, nay xác thực đã nản lòng thoái chí, nghĩ đến không phải là tìm một cái góc để hối hận mà là muốn tìm Tiêu Chiến tận tình đi hết những đoạn ngày cuối cùng này.
Nghĩ đến đây liền không thể nào nằm được nữa. Đến nửa đêm, Vương Nhất Bác liền đứng dậy đạp nguyệt mà đi, tránh khỏi thị vệ gác đêm, không kinh động bất cứ kẻ nào mà đi đến phòng Tiêu Chiến.
Làm cho người ta không nghĩ tới là, Tiêu Chiến cũng không có ngủ, đang ngồi trên bàn dựa vào ánh nến để đọc sách.
“Ngươi có hứng thú với sách thuốc?” Vương Nhất Bác phiêu mắt liếc một cái liền biết Tiêu Chiến đang đọc cái gì.
“Sao ngươi lại đến đây?” Tiêu Chiến ngẩng đầu, có chút kinh ngạc.
“Ai đánh ngươi?” Vương Nhất Bác ngay lúc Tiêu Chiến ngẩng đầu liền thấy được cằm của Tiêu Chiến một mảng xanh tím, khóe môi cũng sưng, hiển nhiên là bị người đánh.
Tiêu Chiến cầm lấy ngón tay đang chạm vào cằm hắn của Vương Nhất Bác, cũng nhíu mày, “Sao ngươi lại lạnh như vậy?” Mặc dù là đi lâu trong đêm cũng tuyệt không lạnh đến loại trình độ này, huống chi rõ ràng Vương Nhất Bác không gặp mấy ngày đã tiều tụy đi rất nhiều.
“Ngươi trả lời vấn đề của ta trước đã.” Vương Nhất Bác rốt cuộc vẫn là một người chủ nhân, không chấp nhận người khác lảng tránh câu hỏi của y.
“Ta được sủng, bị người ghen tị không phải chuyện bình thường sao?” Tiêu Chiến cười tà, đánh đường vòng hiển nhiên là không muốn trả lời.
Vương Nhất Bác nhíu mày, bất động không nói, hiển nhiên là không vừa lòng với câu trả lời của Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến có biện pháp của mình để dời đi lực chú ý của y. Chỉ thấy hắn vung tay làm tắt nến, nương theo ánh trăng hôn lên bờ môi tái nhợt của Vương Nhất Bác. “Nói, có nhớ ta hay không?” Kỳ thật hắn cũng biết Vương Nhất Bác mấy ngày nay hẳn là có việc gì đó, hắn nói như vậy bất quá là ám chỉ Vương Nhất Bác, ngươi không nói cho ta biết ta không hỏi, ta không muốn nói ngươi cũng không cần truy cứu.
Trước khi Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến hôn không cảm thấy có bao nhiêu nhớ hắn, nhưng ngay khi Tiêu Chiến chạm vào y, y liền muốn ngừng mà không được, toàn thân trong nháy mắt liền nóng lên, ngay cả cái lạnh do trúng Lãnh Ngưng Hương cũng không quá nan kham.
Thế là y chủ động vòng hai tay qua cổ Tiêu Chiến làm cho nụ hôn càng thêm sâu sắc, “Dùng sức chút.”
Tiêu Chiến tự nhiên là biết y muốn cái gì, bắt đầu tàn sát bừa bãi trên mặt trên cổ của Vương Nhất Bác, Có lẽ là do quán tính, hai người hôn hôn liền lăn đến trên giường. Nhưng mức độ gầy yếu của Vương Nhất Bác đánh thức Tiêu Chiến. Hắn không thể tin được thân thể làm cho hắn vô cùng vừa lòng mới mấy ngày không thấy đã trở nên tái nhợt băng hàn như vậy, mặc dù đã rơi vào thời khắc động tình vẫn tản mát ra hàn khí. Nhìn thấy Vương Nhất Bác đã rơi vào dục vọng, hắn biết y muốn, nhưng với kinh nghiệm làm nghề y nhiều năm, hắn biết y không chịu nổi.
Tiêu Chiến áp chế thân hình không ngừng vặn vẹo của Vương Nhất Bác, một tay dùng sức xoa bóp hạ thể của y, một tay hung hăng cào ra mấy đạo vết máu trên lưng của y, nghe y hừ kêu liền cắn xuống. Vương Nhất Bác trong tay hắn nhanh chóng băn hai lần liền té xỉu vào trong lòng của hắn mà trầm trầm ngủ.
*** 10 ***
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top