Chương 25


Trong khẩn trương và chờ mong, Vương Nhất Bác chờ đến buổi tối. Tiêu Chiến ở trong trù phòng bận bịu, nói là sắp xa kinh nhiều ngày nên trước khi đi phải hảo hảo làm cho Hoàng Thượng ăn ngon một chút. Ban ngày Tiêu Chiến đi ra ngoài một chuyến, mang về thức ăn và rượu. Vương Nhất Bác cũng không sợ Tiêu Chiến làm lộ hành tung, Tiêu Chiến hành sự luôn khiến hắn yên tâm.

Trong thiên đường nho nhỏ này, Vương Nhất Bác tạm thời dứt bỏ trở ngại không thể tiêu trừ giữa hắn và Tiêu Chiến, cho phép chính mình chìm đắm trong sự săn sóc ôn nhu của Tiêu Chiến. Thậm chí hắn có loại ảo giác nơi này dường như là nhà của hắn và Chiến, hắn và Chiến mới là phu thê chân chính.

Màn che được vén lên, người đi vào là Ôn Quế, “Hoàng Thượng, có thể dùng bữa.” Tâm tình của Hoàng Thượng rất tốt, tâm tình của hắn đương nhiên cũng tốt theo. Ôn Quế kéo cái bàn lại, dọn xong ghế rồi mới đi ra ngoài, chỉ trong chốc lát, đồ ăn bắt đầu được dọn lên. Vương Nhất Bác đi đến bên cạnh bàn, đều là thức ăn thanh đạm, nhưng có một con cá chưng. Những món ăn kèm không thể nhiều như trong cung, nhưng Vương Nhất Bác lại nhìn đến mức khóe miệng nhịn không được mà khẽ nhếch.

“Hoàng Thượng, ngài đói bụng chưa.” Một người bưng vào tô canh, trên mặt còn lấm tấm mồ hôi.

“Vất vả.” Vương Nhất Bác thản nhiên nói một câu. Đói nhưng lại luyến tiếc không nỡ ăn.

“Nấu cho Hoàng Thượng ăn làm sao có thể nói là vất vả?” Tiêu Chiến nhướng mi, không quá cao hứng.

Vương Nhất Bác không nói thêm bất luận điều gì mà chỉ an tọa, Tiêu Chiến múc cho Vương Nhất Bác một chén canh nóng hổi, dâng lên của lạ, “Hoàng Thượng, ngài nếm thử, cái này gọi là thất thải ngọc châu, ta vừa mới nghĩ ra.”

Vương Nhất Bác múc một thìa, tỉ mỉ thưởng thức, sau đó nói với người đang trưng ra bộ mặt khẩn trương, “Nếu ngươi không muốn làm Vương gia thì có thể đảm đương chức vị ngự trù của trẫm.”

Tiêu Chiến cười ngây ngô, “Hoàng Thượng thích thức ăn ta nấu, như vậy ta làm ngự trù cũng không tệ. Bất quá ta muốn làm sủng trù của Hoàng Thượng, chỉ nấu cho một mình Hoàng Thượng ăn.” (=.= trời ơi….)

“Còn những người khác trong cung thì sao?” Chìm đắm trong ngọt ngào, Vương Nhất Bác lại múc thêm một thìa, tên lưu manh này.

Nhìn Hoàng Thượng thật sâu vài lần, Tiêu Chiến lấy qua bình rượu nóng, Vương Nhất Bác mở miệng, “Ăn vài món rồi hẳn uống.”

Tiêu Chiến mỉm cười, “Hảo.”

Cùng Hoàng Thượng nói một chút chuyện thú vị ngoài cung, Tiêu Chiến ăn một miếng cơm rồi lại uống một ngụm rượu. Vương Nhất Bác uống hai ly thì dừng, Tiêu Chiến cũng không rót thêm rượu cho hắn. Tự châm tự uống, nói đến mức cao hứng rồi cười to sảng khoái, cho dù Vương Nhất Bác không nói nhiều nhưng không khí trên bàn ăn lại vừa bình yên vừa ấm áp. Trong thiên đường nho nhỏ này, hai người không phải quân vương và thần tử mà là đôi bằng hữu có tình cảm dị thường tốt đẹp.

Ung dung thản nhiên nhìn Tiêu Chiến cạn hết ly này đến ly khác, tà niệm trong lòng của Vương Nhất Bác càng lúc càng nặng. Nhưng ngay sau đó hắn lại giữ chặt tay của Tiêu Chiến, “Đừng uống nữa, rượu nhiều có hại cho sức khỏe. Ngày mai ngươi còn phải đi sớm.” Hắn không nên vì tư dục của mình mà không quan tâm đến thân mình của Chiến. (=.= anh định tranh chức the best wife of the year sao)

Tiêu Chiến rút tay ra, hơi có men say, “Hoàng Thượng, ta không sao. Bấy nhiêu đây rượu không ảnh hưởng đến ta. Ta cũng không phải xem rượu như mạng người. Chỉ là hôm nay ta cao hứng, muốn uống một chút.”

“Ngày mai ngươi còn phải rời kinh.”

“Sẽ không sao.” Tiêu Chiến lại ngửa đầu uống cạn một ly, kề sát vào Hoàng Thượng, “Không biết sau này có thể ở cùng Hoàng Thượng như vậy hay không, ta muốn uống nhiều thêm một chút.”

Trong lòng của Vương Nhất Bác trở nên chua xót, hắn thu tay về rồi thản nhiên nói, “Trẫm là Hoàng Thượng, muốn ở một mình với ngươi thì có việc gì khó. Không quá nửa năm trẫm sẽ làm cho ngươi đứng vững trong kinh thành. Trở thành một trong những đại thần trợ giúp chính sự ở Nội các, ngươi và trẫm nghị sự cùng nhau thì ai dám lắm miệng?”

Tiêu Chiến nở một nụ cười thật sâu, lại nói một câu không liên quan, “Hoàng Thượng, sau này ngài có thể đến đây để dùng cơm ta nấu hay không?”

Vương Nhất Bác sửng sốt, tim đập kịch liệt. Hắn nghiêng mặt để che giấu nội tâm đang kích động, cố gắng trấn tĩnh, “Không phải trẫm đang ở đây hay sao?”

Ánh mắt của Tiêu Chiến lóe lên, hắn cao hứng rồi tự rót đầy một ly rượu cho mình, “Hoàng Thượng nói như thế thì ta an tâm. Ở trong cung không được tự nhiên, có đôi khi ta muốn cùng Hoàng Thượng ở một nơi yên tĩnh mà trò chuyện.” Dứt lời, ngửa đầu uống cạn, hắn lại rót thêm một ly.

Tim của Vương Nhất Bác càng lúc càng đập nhanh, sau này hắn và Chiến còn có thể ở cùng với nhau như vậy? Còn có thể được Chiến ôm….ngủ? Ăn một miếng thức ăn, hắn áp chế dục vọng dưới đáy lòng, hắn sợ mình hy vọng quá lớn, đến cuối cùng sẽ rơi xuống tan xương nát thịt. Chiến đối với hắn không có ý tứ kia…

Thỉnh thoảng nhìn trộm Hoàng Thượng, Tiêu Chiến nhíu mày, hắn lại rót hai ly rượu rồi nói, “Hoàng Thượng, nếu ngài ở trong cung cảm thấy buồn thì phái người truyền thư cho ta, ta sẽ đến đây nấu cho Hoàng Thượng ăn.”

“Hảo.” Vương Nhất Bác gắp một miếng thịt bò đặt vào bát của Tiêu Chiến, “Đừng uống nữa.”

“Ai!” Đây là lần đầu tiên Hoàng Thượng gắp thức ăn cho hắn, Tiêu Chiến vứt bỏ bực dọc trong người, cũng không thèm gắp mà đâm xuyên qua miếng thịt bò rồi đưa vào miệng.

“Đừng đâm vào miệng.”

“Ngô!” Tiêu Chiến chọc ngoáy trong miệng, gượng gạo mà cười.

Khóe miệng của Vương Nhất Bác gợi lên, lại gắp cho Tiêu Chiến thêm một miếng củ cải, Tiêu Chiến cười đến mức híp mắt. Bất quá chỉ là một chút rau cũng có thể làm cho người này cao hứng như vậy, Vương Nhất Bác cúi đầu húp canh, sau này hắn sẽ gắp thêm nhiều rau cho Chiến.

……

Dùng bữa xong, Vương Nhất Bác hơi bất an trong lòng. Vì không cho tà niệm của mình càng lúc càng nặng, hắn thong thả đi qua đi lại trong phòng, bảo là để tiêu thực. Tiêu Chiến đã muốn say, ngã xuống trên nhuyễn tháp, rồi lại lảo đảo đung đưa y mệ mà đứng lên, líu lưỡi vì say rượu, “Hoàng Thượng, ta, đi tắm….toàn thân đầy dầu mỡ, buổi tối, sẽ, làm Hoàng Thượng khó chịu.”

Vương Nhất Bác nhíu mi, “Không cần. Trẫm không phải kiểu cách như vậy. Trời rất lạnh, dễ nhiễm phong hàn.” Đây cũng không phải ở trong cung, ngự trì rộng lớn mà lại ấm áp, nơi này ngay cả dục dũng cũng không có.

(ngự trì= hồ tắm trong cung, dục dũng = bồn tắm)

Tiêu Chiến lắc đầu, “Không được, ta phải tắm.” Nói xong liền đi ra ngoài.

Vương Nhất Bác ngăn lại, trầm giọng nói, “Trẫm không sao.”

“Hoàng Thượng…” Tiêu Chiến cười gượng gạo, “Ta, nói, ngài đừng cười ta. Ta…ta mấy ngày chưa tắm. Trên người không thoải mái.”

Nghĩ đến người này mấy hôm tất niên đều bận tối mày tối mặt, Vương Nhất Bác buông tay, “Ôn Quế.”

Rất nhanh liền có người tiến vào, “Hoàng Thượng, ngài gọi nô tài?”

“Đi nấu nước. Lương Vương muốn tắm rửa.”

Ôn Quế quay người bước đi, bỗng nhiên dừng cước bộ rồi nhanh chóng quay người lại, “Hoàng Thượng, trong tiểu viện có một cái dục phòng, ngay bên cạnh phòng ngủ của Hoàng Thượng, tưởng rằng đêm nay Hoàng Thượng sẽ muốn tắm rửa nên ban ngày nô tài đã thu dọn dục phòng, nô tài cũng đã nấu sẵn nước, vậy cứ để cho Vương gia đến đó tắm rửa đi.” (giao trứng cho ác nè)

“Dục phòng?” Vương Nhất Bác sửng sốt, rồi nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy kẻ say đang nghiêng ngả.

“Hoàng Thượng, ta muốn tắm…” Tiêu Chiến gãi cổ, rất là khó chịu.

“Ôn Quế, ở ngay dục phòng.”

“Dạ.”

Ôn Quế chạy ra ngoài, Vương Nhất Bác dìu Tiêu Chiến đến nhuyễn tháp, hắn vào phòng ngủ. Người nằm trên nhuyễn tháp mở to hai mắt, trong mắt trở nên thanh minh.

Ở trong phòng ngủ, Vương Nhất Bác quả thật tìm được một cánh cửa nhỏ, bởi vì bị giá treo y phục che khuất cho nên hắn không phát hiện. Đẩy cửa ra, bên trong quả nhiên là một dục phòng, có một dục trì không lớn, nhiều nhất là đủ chứa hai người, nhưng rất sạch sẽ. Phía trên còn có nước, rõ ràng là đã được thu dọn. Bên cạnh dục trì có một chiếc bàn nhỏ để đặt y phục, cùng với hai chiếc ghế đá, không còn thứ gì khác. Trong dục phòng không lạnh, Vương Nhất Bác sờ vào vách tường, vách tường thật ấm, đó là một buồng sưởi. Dục phòng có một cánh cửa, Vương Nhất Bác bước đến rồi mở ra, gió lạnh thổi vào, hắn vội vàng đóng cửa lại. Bên ngoài là tiểu viện, dục phòng này thông qua tiểu viện, thảo nào Ôn Quế biết được.

(tiểu viện= sân nhỏ, dục trì = bể tắm)

Bất quá đã có một nơi có thể tắm rửa, Vương Nhất Bác cũng an tâm. Nhắc đến mới nhớ, từ hôm hắn và Tiêu Chiến ở cùng với nhau thì hắn cũng chưa đi tắm, nhiều lắm là chỉ rửa chân. Cùng tắm với Chiến? Ý niệm này vừa hiện lên trong đầu thì Vương Nhất Bác liền mạnh mẽ áp chế xuống đáy lòng, thân mình trở nên khô nóng. Hắn không thể xích lõa trước mặt Chiến, cho dù hiện tại Chiến đã say. Ngộ nhỡ Tiêu Chiến còn một chút thanh tỉnh thì chắc chắn sẽ phát hiện tâm tư của hắn, hắn không thể mạo hiểm.

Đóng cánh cửa nhỏ lại, ngồi trong phòng ngủ một hồi, sau khi tỉnh táo thì Vương Nhất Bác mới bước ra khỏi phòng ngủ. Người nằm trên nhuyễn tháp nửa tỉnh nửa mê, trong miệng còn than thở muốn tắm rửa, thỉnh thoảng lại dùng tay gãi cổ hoặc gãi cánh tay dưới lớp y mệ. Vương Nhất Bác ngồi xuống bên nhuyễn tháp, đè lại bàn tay của Tiêu Chiến, sợ Tiêu Chiến vì say rượu mà cào trầy da của mình. Bàn tay bị đối phương cầm lấy, Vương Nhất Bác nhìn vào người đang mở mắt ra.

“Hoàng Thượng…Hắc hắc…” Cười ngây ngô hai tiếng, Tiêu Chiến đột nhiên dùng sức kéo Vương Nhất Bác vào trong lòng.

“Chiến?” Vương Nhất Bác cảm thấy cả kinh, trong lòng rung động.

“Hoàng Thượng…” Tiêu Chiến siết chặt cánh tay, trong miệng đầy mùi rượu, hắn liên tục lải nhải, “Ta nấu ăn… rất…. ngon? Hoàng Thượng chỉ có thể nói là ăn ngon.”

Người này thật sự say? Toàn thân dựa vào lòng của Tiêu Chiến, hơi thở của Vương Nhất Bác bất ổn, hắn liên tục giãy dụa, nhưng người đang ôm hắn rất mạnh, hắn căn bản không thể thoát ra. Thân thể bởi vì tư thế vô cùng thân thiết mà gia tăng nhiệt độ, hơi nóng phả vào lỗ tai của hắn làm cho tim của hắn đập liên hồi.

“Hoàng Thượng….ngài trả lời ta….ta nấu ăn có ngon hay không?” Tiêu Chiến xoay người trên nhuyễn tháp rộng lớn, đem Vương Nhất Bác đặt dưới thân, rồi mới ngửi một hơi từ bên cổ của đối phương.

“Chiến, buông trẫm ra.” Bờ môi chạm vào cổ của hắn làm cho hắn choáng váng. Hắn đẩy Tiêu Chiến ra nhưng đối phương lại càng ôm chặt lấy hắn.

“Hoàng Thượng, ngài, trả lời ta…”

“Ngon. Chiến, buông trẫm ra.”

Hô hấp của Vương Nhất Bác bất thình lình bị kiềm hãm, người nọ cư nhiên hôn lên cổ của hắn!

“Chiến…” Vương Nhất Bác cất tiếng một cách suy yếu, hắn căn bản không có lực phản kháng khi bị Tiêu Chiến đụng chạm.

“Hoàng Thượng, ta làm thức ăn có ngon hay không, ngự trù có giỏi không?” Cái miệng của con sâu rượu đang nhẹ nhàng cọ xát lên cổ của Vương Nhất Bác, tựa hồ là hoàn toàn say, hoàn toàn không biết chính mình đang làm cái chuyện đại nghịch bất đạo.

“Có…” Toàn thân của Vương Nhất Bác như nhũn ra, còn sót lại một chút lý trí làm cho hắn dùng sức đẩy Tiêu Chiến ra, “Chiến, ngươi say, nghỉ ngơi đi.”

“Ta không có say.” Hai tay của Tiêu Chiến bắt lấy tay của Vương Nhất Bác, lại nằm sấp lên người của Vương Nhất Bác, ngửi lên phần cổ còn lại, “Hoàng Thượng thơm hơn ta. Trên người ta thật thối.” Vẫn say khướt lải nhải, Tiêu Chiến vươn đầu lưỡi ra.

“Ngô!”

Không còn một chút sức lực nào để phản kháng và giãy dụa. Vương Nhất Bác cắn chặt khớp hàm để nuốt xuống tiếng rên rỉ mà suýt tí nữa hắn đã bật ra khỏi miệng, hạ thân bắt đầu có phản ứng khi đầu lưỡi của đối phương liếm lên cổ của hắn. Hắn khát vọng Tiêu Chiến đụng chạm như vậy, giờ khắc này hắn làm sao còn khí lực để phản kháng.

“Chiến….ngươi không phải muốn tắm hay sao?” Vương Nhất Bác lại nuốt xuống một tiếng rên rỉ, cố gắng trấn tĩnh, “Nên đi tắm.”

“Ân, đi tắm, đi tắm…” Tiêu Chiến lại liếm xuống cổ của Vương Nhất Bác, khi đối phương thấp giọng rên rỉ một tiếng thì hắn mới đứng lên, nhưng lại kéo tay của Vương Nhất Bác.

“Hoàng Thượng, đi tắm.” Đôi mắt lờ mờ, Tiêu Chiến lảo đảo kéo Vương Nhất Bác hướng vào trong phòng ngủ.

“Chiến!” Bị mạnh mẽ kéo đi, cước bộ của Vương Nhất Bác như nhũn ra, “Là ngươi tắm, không phải trẫm!” Cùng Chiến tắm? Không, hắn sẽ chịu không nổi. Vương Nhất Bác chưa bao giờ hoang mang như thế, giữ đạo quân vương trước mặt một tên lưu manh say rượu là hoàn toàn vô dụng. Nhất là hắn không thể dùng thân phận quân vương để áp đặt Tiêu Chiến.

“Ân, đi tắm.” Tiêu Chiến chớp mắt quay đầu nhìn thấy hai gò má đỏ ửng của Vương Nhất Bác, thần sắc của người nọ lại phi thường hoang mang, hắn đột nhiên kéo Vương Nhất Bác vào dục phòng, “Hoàng Thượng, tửu lượng của ngài quá kém…Mới hai ly mà ngài đã say.”

“Người say là ngươi! Buông trẫm ra! Chiến!” Muốn thân mật với Chiến, nhưng tình cảnh hiện tại lại làm cho Vương Nhất Bác luống cuống.

“Hoàng Thượng say, Hoàng Thượng đi cũng không ổn….Ta, không có say, không có say. Ta còn có thể, uống thêm một vò rượu.” Cước bộ phù phiếm nhưng lại nắm chặt Vương Nhất Bác không buông ra, Tiêu Chiến to gan lớn mật kéo Hoàng Thượng vào dục phòng. Ôn Quế đang đổ nước ở dục phòng nhìn thấy tình cảnh như vậy thì lập tức sửng sốt.

“Ôn công công, ha ha.” Tiêu Chiến cười ngây ngô, “Sao hôm nay ngươi lùn hơn hôm qua vậy?” Đặt mông ngồi xuống chiếc ghế đá, Tiêu Chiến thuận thế kéo Vương Nhất Bác ngồi xuống bên cạnh. Vượt quá phép tắt, tiếp tục nắm lấy tay của Vương Nhất Bác.

“Ôn Quế, nước chuẩn bị xong chưa?” Vương Nhất Bác cố gắng trấn tĩnh.

“A, còn hai thùng nước ấm, nô tài lập tức đổ thêm.” Ôn Quế thật vất vả mới khôi phục tinh thần, xoay người mở cửa chạy ra ngoài, gió lạnh thổi vào không làm cho Tiêu Chiến thanh tỉnh mà ngược lại càng làm cho hắn say.

“Hoàng Thượng…” Hai tay ôm lấy thắt lưng của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến khom người nằm xuống đùi của Vương Nhất Bác, “Lộc Nhi tửu… vẫn… uống ngon hơn.”

Toàn thân của Vương Nhất Bác nóng lên, không dám nhúc nhích, sợ Tiêu Chiến phát hiện sự biến hóa dưới hạ thân của hắn. Hắn cảm thấy có một chút hư nhược, miễn cưỡng trấn tĩnh nói, “Trẫm và ngươi quen biết nhiều năm như vậy, hôm nay là lần đầu tiên thấy ngươi lại say khướt như thế. Chiến, buông trẫm ra.”

“Không buông.” Hai tay của Tiêu Chiến dùng sức, “Buông ra thì Hoàng Thượng sẽ đi…Hoàng Thượng không để ý đến ta, ba năm qua Hoàng Thượng cũng không…để ý đến ta….Hoàng Thượng, ta ủy khuất…”

“Trẫm không có…”

Cửa mở ra, Ôn Quế bưng nước ấm tiến vào, Vương Nhất Bác ngậm miệng lại. Không nhìn Hoàng Thượng và Lương Vương, Ôn Quế chăm chú nhìn nước trong thùng, đem nước ấm đổ vào dục trì, sau đó hắn lại vội vàng rời đi. Tiêu Chiến không lên tiếng nữa, tựa hồ đang ngủ, Vương Nhất Bác cũng im lặng. Qua một lúc sau Ôn Quế lại tiến đến, đem thùng nước cuối cùng đổ vào, sau đó hắn lại vội vàng xách hai thùng nước lạnh. Nước trong dục trì rất nhanh được đổ đầy, Ôn Quế cúi đầu lên tiếng, “Hoàng Thượng, đã xong rồi. Có chuyện gì thì ngài cứ gọi nô tài.”

Lúc này Tiêu Chiến mới ngẩng đầu lên, vẻ mặt lo lắng nói, “Ôn công công, ngươi nhanh đi nghỉ đi. Ngươi mệt đến mức lùn xuống rồi kìa. Nơi này có ta, ta sẽ hầu hạ Hoàng Thượng tắm rửa.”

Không phải Vương gia muốn tắm hay sao? Còn có, hắn làm sao lại trở nên lùn đi? Ôn Quế nhìn thấy Vương gia rõ ràng là uống say, khuôn mặt của Hoàng Thượng so với ngày thường ửng đỏ một chút, lại thấy hai tay Vương gia ôm Hoàng Thượng, tâm tư của hắn lập tức đình chỉ.

“Nô tài lấy thêm một thùng nước ấm đặt bên cạnh dục trì. Nô tài lui xuống.”

Thần sắc bình tĩnh lui ra ngoài, Ôn Quế bằng tốc độ nhanh nhất xách một thùng nước ấm đặt bên cạnh dục trì, sau đó không hề nói gì mà chỉ lặng lẽ đi ra rồi đóng cửa lại.

Khi cánh cửa vừa được đóng lại thì Tiêu Chiến bắt đầu thoát hạ tất cả y phục. Tâm tư còn đang hoảng hốt, Vương Nhất Bác định thừa dịp lúc này để ly khai, thì ngay lập tức đã bị người bên cạnh kéo lại rồi mở ra y khấu!

(y khấu = nút áo)

“Chiến!” Vương Nhất Bác hoảng sợ, đè lại bàn tay của Tiêu Chiến, hô hấp bất ổn.

“Hoàng Thượng, ta hầu hạ ngài tắm rửa.” Tiêu Chiến cười say hai tiếng, thân mình xích lõa nghiêng ngả quỳ gối trước mặt Vương Nhất Bác mà cởi ra y khấu, “Hoàng Thượng, ta chưa từng hầu hạ ngài tắm rửa. Ngài, cho ta, một cơ hội đi.”

Toàn thân nồng nặc mùi rượu, cử chỉ hoàn toàn bất đồng so với ngày thường, làm cho Vương Nhất Bác không thể không tin Tiêu Chiến đang say thật. Người này thanh tỉnh thì tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như vậy, nói ra những lời như thế.

Muốn bắt lấy cơ hội lần này hay không? Trong lòng của Vương Nhất Bác đang xung đột. Hắn cúi đầu nhìn người đang ngây ngô mỉm cười với hắn, bàn tay giữ chặt đối phương dần dần được buông ra. Y khấu bị kẻ ngốc cởi ra toàn bộ, Vương Nhất Bác nhắm mắt lại. Cho dù người nọ say, nhưng hắn cũng không thể xích lõa trước mặt người này như vậy.

Tiêu Chiến nở một nụ cười thật sâu, trong mắt lóe lên thần sắc ôn nhu. Hắn thoát hạ ngoại sam của Hoàng Thượng, sau khi Hoàng Thượng đứng lên, hắn lại cởi ra xiêm y của Hoàng Thượng. Từng lớp một được thoát hạ, đến khi Vương Nhất Bác cảm giác được toàn thân mát lạnh, nửa thân trên đã xích lõa thì mới mở mắt ra, vừa lúc Tiêu Chiến cúi đầu, muốn cởi xuống hạ y của Vương Nhất Bác.

“Để trẫm tự thoát. Ngươi vào trước đi.” Lui ra sau vài bước để tránh đi bàn tay của Tiêu Chiến, ngữ thanh của Vương Nhất Bác bất ổn.

“Ha ha, hảo.” Tiêu Chiến lảo đảo đứng lên, lại lảo đảo bước vào dục trì. Sau đó hắn thoải mái thở ra một hơi, tựa vào thành dục trì mà nhắm mắt lại.

Không ngừng hít sâu để áp chế dục vọng, Vương Nhất Bác nhanh chóng thoát xuống hạ y, rồi kéo lấy chiếc khăn quấn quanh hạ thân, sau đó bước vào dục trì. Dục trì không lớn, Vương Nhất Bác khó tránh khỏi sẽ đụng vào Tiêu Chiến. Nước ấm làm cho thân mình của Vương Nhất Bác dần dần nóng lên, hắn không dám nhìn Tiêu Chiến, toàn bộ tâm tư đều đang lo lắng cho một việc, có muốn lợi dụng cơ hội lần này hay không.

Nhưng có người lại không cho Vương Nhất Bác sống yên ổn. Kẻ say ngâm nước một hồi thì đột nhiên phát ra tiếng rên thống khổ. Vương Nhất Bác nhất thời vứt bỏ suy tư, lập tức xoay qua thì chỉ thấy Tiêu Chiến đang khó chịu lấy tay vỗ trán.

“Chiến?” Vương Nhất Bác kề sát vào.

Tiêu Chiến mở mắt ra, trong mắt là men say nồng đậm, “Hoàng Thượng, vì sao ngài…lại có hai người?”

Vương Nhất Bác bị chọc tức đến phát cáu, hắn vắt khăn ướt rồi lau lên mặt Tiêu Chiến, lớn tiếng nói, “Sau này không cho ngươi uống rượu nữa.”

“Không được.” Tiêu Chiến kéo khăn xuống, ôm Vương Nhất Bác vào trong lòng, “Hoàng Thượng, Lộc Nhi tửu đều là của ta.” Khi nói chuyện, hắn liếm xuống cổ của đối phương.

“A!”

Không hề đề phòng, Vương Nhất Bác cất lên tiếng rên rỉ. Đột nhiên bị ôm lấy, vì tiếp xúc với thân thể của Tiêu Chiến mà hắn trở nên run rẩy, còn chưa đợi hắn thức tỉnh từ trong mê muội thì sự ướt át trên cổ lại làm cho đầu óc của hắn trống rỗng.

“Hoàng Thượng, ngài, ăn rất ngon.” Đầu lưỡi của Tiêu Chiến lướt một đường từ cổ của Vương Nhất Bác đến vành tai, rồi mới ngậm lấy vành tai của Vương Nhất Bác vào trong miệng.

“Ngô!”

Vương Nhất Bác hoàn toàn mất đi ý thức, việc duy nhất mà hắn có thể làm chính là phát lên tiếng rên rỉ. Giống như xử nữ chưa bao giờ trải qua tình dục, thân thể xích lõa kề sát vào Tiêu Chiến đã làm cho hắn rất khó xử, mà động tác kế tiếp của Tiêu Chiến càng làm cho hắn không còn lực để kháng cự.

“Hoàng Thượng…” Tiêu Chiến thì thầm, bàn tay sờ tới sờ lui trên lưng Vương Nhất Bác. Sau khi nhấm nháp xong vành tai bên trái của Vương Nhất Bác thì hắn lại nhấm nháp sang bên phải.

“Chiến…đừng mà…” Hạ thể của Vương Nhất Bác ở dưới nước đang ngẩng cao, hắn chịu không nổi.

“Hoàng Thượng…..Ngài, ăn rất ngon…” Tiêu Chiến tự mình hưởng thụ mỹ thực, căn bản không nghe thấy lời cầu xin của Hoàng Thượng. Cảm thấy tư thế như vậy không thoải mái, hắn trực tiếp tách ra một chân của Vương Nhất Bác, để cho Vương Nhất Bác ngồi trên người của mình, rồi mới bắt đầu thưởng thức cần cổ và xương quai xanh của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác làm sao chịu được như vậy. Tuy hắn là quân vương nhưng chỉ mới hoan ái một lần duy nhất, chính là đêm hôm đó với Tiêu Chiến. Hôm ấy người này cũng uống rượu say nhưng không tra tấn hắn như vậy, mà là rất nhanh liền chiếm đoạt hắn.

Tiêu Chiến thủy chung mở nửa mắt, người trong lòng đang rên rỉ, nhưng lại cố gắng kiềm chế. Trong mắt của hắn hiện lên mong chờ, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm lên hạt đậu đỏ bên ngực trái của Vương Nhất Bác.

“A!” Thân mình của Vương Nhất Bác đột nhiên buộc chặt rồi sau đó dần dần xụi lơ. Khóe miệng của Tiêu Chiến nhếch lên, đầu lưỡi bắt đầu tiến công hạt đậu đỏ trước mặt, tay trái nhẹ nhàng xoa nắn hạt đậu đỏ còn lại.

“Ngô, ân, Chiến….Chiến…” Lý trí của Vương Nhất Bác hoàn toàn trống rỗng, rất dễ bị Tiêu Chiến khống chế dục vọng.

Tiêu Chiến cũng bắt đầu thở dốc nặng nề, hơi thở nồng nặc mùi rượu xâm nhập vào trong cơ thể của Vương Nhất Bác, làm cho hắn càng thêm mê muội. Dục vọng của Vương Nhất Bác nhô lên trước hạ phúc của Tiêu Chiến đang trướng to đến phát đau, ở giữa hai chân của hắn có một vật cứng rắn không thuộc về hắn.

Tiêu Chiến nghe thấy Vương Nhất Bác không ngừng kiềm nén, tiếng rên rỉ cũng càng lúc càng lớn, hắn lập tức hôn xuống càng lúc càng kịch liệt.

Bị dục vọng chi phối nên thắt lưng của Vương Nhất Bác đẩy về phía trước, Tiêu Chiến ngậm lấy nhũ hoa của hắn, tay trái tiếp tục khiêu khích đầu nhũ còn lại, tay phải thâm nhập vào giữa hai chân của Vương Nhất Bác. Nước ấm dễ chịu làm cho ngón tay của Tiêu Chiến dễ dàng thăm dò hậu nhụy của Vương Nhất Bác vì động tình mà đang khẽ nhếch, chậm rãi tiến vào trong, ngón tay bắt đầu chuyển động.

“Chiến!”

Vương Nhất Bác hoàn toàn tan tác, bên dưới vẻ ngoài luôn lạnh lùng nghiêm nghị là một thân thể cực kỳ mẫn cảm. Tiêu Chiến khẽ chợp mắt nhìn người nam nhân mỹ lệ đang động tình ở trước mặt hắn, hắn rút ra ngón tay, cầm lấy vật cứng rắn của mình đặt trước lối vào mà đêm hôm đó hắn không tỉnh táo để nhớ kỹ. Tay trái giữ chặt phía sau cổ của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến hôn lên đôi môi với hương vị ngọt ngào kia, hạ khố cứng rắn mở ra lối vào rồi chậm rãi xâm nhập.

“Ngô….”

Hai tay của Vương Nhất Bác ôm lấy cổ của Tiêu Chiến, cùng Tiêu Chiến triền miên hôn môi. Chiến say, tiếp theo không biết phải chờ đến bao lâu. Chiến, Chiến, hắn khao khát Chiến như vậy. Dục vọng cứng rắn tiến vào vẫn làm hắn đau như cũ nhưng lại tạo nên một loại tư vị mất hồn đặc biệt. Hắn khao khát Chiến lấp đầy, thật lâu trước kia hắn đã từng ao ước như thế.

Không tiếp tục nói ra những lời say khướt, Tiêu Chiến hoàn toàn tiến sâu vào bên trong, lấy tay vuốt ve mơn trớn lên dục vọng của Vương Nhất Bác bởi vì đau đớn mà xìu xuống. Đến khi tại nơi đó có phản ứng thì hắn đưa tay chế ngự thắt lưng của Vương Nhất Bác đi xuống, rồi hắn chậm rãi di chuyển ngược lên trên. Người trước mặt mẫn cảm vượt quá ngoài dự kiến của hắn, so với xuân dược còn kích thích hơn, làm cho hắn suýt nữa không thể khống chế. Nhưng hắn phải nhẫn nại, ít nhất hiện tại phải chịu đựng, bằng không sẽ làm bị thương người này giống như lần đầu tiên.

“Chiến, muốn ta, muốn ta…” Vương Nhất Bác chủ động phối hợp với động tác của Tiêu Chiến, hắn quý trọng mỗi một lần cơ hội thân mật với Tiêu Chiến, bởi vì hắn không biết tiếp theo sẽ là khi nào.

“Hoàng Thượng, ta vĩnh viễn sẽ không phản bội Hoàng Thượng.” Lời nói mang theo men say nhưng lại lộ ra kiên định. Tiêu Chiến hôn lên miệng của Vương Nhất Bác, chậm rãi rút khỏi thân thể của Vương Nhất Bác, sau khi rút ra được một nửa thì hắn đột nhiên dùng sức đẩy mạnh lên trên.

“A!”

Bọt nước văng khắp nơi, kích tình lan tứ phía.

Ở trong dục trì nhỏ hẹp, Vương Nhất Bác cưỡi trên người Tiêu Chiến, thừa nhận động tác càng lúc càng nhanh của Tiêu Chiến, cũng càng lúc càng nặng nề kháng cự. Lúc đầu hắn còn sức lực để phối hợp, nhưng sau đó hắn chỉ có thể dựa vào trong lòng của Tiêu Chiến, để mặc Tiêu Chiến di chuyển. Đêm hôm đó hắn không cảm nhận được quá nhiều khoái cảm, nhất là sau khi Tiêu Chiến tiến vào, hắn chỉ cảm thấy đau đớn đến mức muốn ngất xỉu. Nhưng hiện tại, cái loại cảm giác làm cho hắn hoàn toàn không thể khống chế này đang muốn chôn vùi hắn.

Tiêu Chiến tìm được nơi để làm cho Vương Nhất Bác càng phát lên tiếng rên rỉ động tình, vì vậy càng dùng sức đẩy mạnh vào nơi đó một chút. Nhưng hắn vẫn cảm thấy chưa đủ, sau khi Vương Nhất Bác rên rỉ rồi đổ xuống một hồi, thì hắn lảo đảo ôm Vương Nhất Bác ra khỏi dục trì. Kéo lấy khăn lau cho hai người, hắn đem Vương Nhất Bác vô lực lên nhuyễn tháp to lớn ở đại sảnh. Bên cạnh nhuyễn tháp ở cách đó không xa chính là lò sưởi, trong phòng phi thường ấm áp.

Nâng lên một chân của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến cầm lấy dục vọng chưa phun trào của mình, lại một lần nữa tiến vào bên trong thân thể ướt át của Vương Nhất Bác, không đợi cho đến lúc hoàn toàn tiến vào thì hắn đã bắt đầu di chuyển. Quả nhiên tư thế như vậy mới thoải mái. Vương Nhất Bác đã sớm không có lực phản kháng, thậm chí hoan ái như vậy càng làm cho hắn thêm suy yếu. Hắn có thể nhìn thấy dục vọng của Tiêu Chiến đang ra vào trong cơ thể của mình, hắn rõ ràng ý thức được chính mình đang được Chiến ôm lấy, bị Chiến chiếm đoạt.

Không rãnh bận tâm đến Ôn Quế và Khổng Tắc Huy ở gian phòng kế bên, lý trí của Vương Nhất Bác hoàn toàn bị Tiêu Chiến chi phối. Đôi mắt khép hờ đem hết thảy cảm xúc nồng nàn đặt vào trong mắt, động tác cuồng dã mang theo ôn nhu dưới thắt lưng. Khom người hôn xuống bờ môi không ngừng rên rỉ của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến đột nhiên tăng tốc, Vương Nhất Bác lưu lại vết cào trên vai của Tiêu Chiến, trong từng đợt ngâm nga lớn tiếng, Vương Nhất Bác rốt cục phun trào. Trong mê man, hắn cảm giác được cơ thể bị rót vào một dòng chảy nóng rực, hắn nghe thấy Tiêu Chiến ghé vào tai hắn mà thoải mái gầm nhẹ.

Tiêu Chiến nằm trên người Vương Nhất Bác thật lâu vẫn không hề cử động, thật vất vả mới trì hoãn một chút, Vương Nhất Bác nghĩ rằng đã xong. Hắn định mở miệng gọi Ôn Quế thì bờ môi lại bị ngăn chặn.

Cùng Vương Nhất Bác hôn sâu, Tiêu Chiến vẫn chưa rời khỏi cơ thể của Vương Nhất Bác, lại bắt đầu chậm rãi di chuyển. Mấy ngày tới hắn không được gặp Hoàng Thượng, hắn phải nhớ kỹ hương vị của Hoàng Thượng, làm cho Hoàng Thượng cũng nhớ kỹ hương vị của hắn.

“Chiến….Ngô…”

Khóe mắt của Vương Nhất Bác chảy xuống một giọt lệ, giờ khắc này hắn cảm thấy mình thật hạnh phúc, thật hạnh phúc.

Tiêu Chiến khẽ mở mắt, trong mắt hiện lên đau lòng, hắn liếm đi giọt lệ đang rơi xuống, bắt đầu nhẹ nhàng di chuyển.

*** 25 ***

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top