Chương 104
Ngón tay thon dài chậm rãi lướt qua vết thương đã hoàn toàn khép lại, mi tâm của Vương Nhất Bác nhíu chặt tại một chỗ. Mặc dù vết thương chỉ còn lờ mờ màu hồng nhạt nhưng vẫn có thể thấy được lúc trước nguy hiểm như thế nào.
“Trước khi đi ta nhớ rõ đã nói với ngươi, ta phái ngươi đi không phải để ngươi liều mạng.” Giọng điệu dĩ nhiên là vô cùng bất mãn.
Tiêu Chiến xoay người rồi cầm lấy tay của Vương Nhất Bác, thuận thế kéo hắn vào trong lòng, vừa ôm hắn vừa thở hắt ra mà mỉm cười, “Ta làm sao có thể quên cho được? Chẳng qua sự việc xảy ra đột ngột, Trang Bất Ky là nhi tử duy nhất của Trang Khiếu, nếu hắn có chuyện bất trắc thì ta không thể công đạo với Trang Khiếu. Ta đắn đo có chừng có mực, ngươi ở kinh thành chờ ta, ta không dám lấy mạng của mình ra làm trò đùa.”
Vương Nhất Bác lạnh lùng nói, “Vậy vết thương trên người của ngươi là sao mà có? Đừng tưởng rằng ta không biết vết thương kia nguy hiểm như thế nào. Nếu dài thêm một tấc thì ngươi sẽ lìa đầu khỏi cổ!”
Tiêu Chiến ôm chặt Vương Nhất Bác, hôn mấy cái lên miệng của đối phương rồi trấn an, “Chẳng phải ta đã hoàn hảo trở về hay sao? Lần này là ta sai, ta hứa với ngươi sẽ không có lần sau.”
Tiêu Chiến quả thật là hoàn hảo vô khuyết mà trở về, Vương Nhất Bác nhìn hắn trong chốc lát rồi thản nhiên thở dài một tiếng, sau đó ôm chặt lấy hắn, “Chiến, ta chỉ có một mình ngươi.”
Tiêu Chiến cảm thấy sống mũi lên men, hắn cọ vào người Vương Nhất Bác, “Ta biết, ta sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi.”
Hai người ôm chặt lấy nhau. Trong Nhân Tâm Đường rất im ắng, chỉ có hai trái tim dán sát vào nhau, cất lên tiếngthình thịch. Đợi đến khi mi tâm của Vương Nhất Bác giãn ra thì Tiêu Chiến mới nói ra nguyên do, “Quan hệ của ta và Trang Khiếu tuy không phải bình thường nhưng cũng không đến mức sinh tử chi giao. Bất quá là vì quan hệ giữa hắn và phụ thân của ta. Trở thành quyền thần thì trở ngại lớn nhất chính là binh quyền, Trang Khiếu là lão đại tướng quân trong triều, nếu ta muốn đứng trên vạn người thì nhất định phải có hắn dốc sức ủng hộ. Ta liều chết cứu nhi tử duy nhất của hắn, ân tình này cả nhà của hắn từ cao đến thấp đều sẽ nhớ. Ta không vô duyên vô cớ đi cứu ai, nếu đã cứu thì phải có chỗ tương ứng.”
Mi tâm của Vương Nhất Bác lại nhíu chặt, “Ta tình nguyện ngươi chậm một chút chứ không muốn nhìn thấy ngươi bị thương!”
Tiêu Chiến mỉm cười, nhẹ nhàng xoa tay của Vương Nhất Bác, “Ta biết ngươi xót cho ta, nhưng ta chờ không kịp. Nhất Bác, ta không sợ chịu khổ, chỉ sợ ngươi bị ủy khuất. Vết thương như thế cũng chẳng đáng là gì, chỉ là nhìn qua thì hơi đáng sợ một chút, kỳ thật ta đều đã tính toán đâu vào đó, không hề gây tổn thương đến nguyên khí của ta. Hơn nữa ta cũng không muốn tiếp tục lén lút ở bên cạnh ngươi. Ta muốn hôn ngươi ở trước mặt thiên hạ, nói cho bọn họ biết ngươi là của Tiêu Chiến ta!”
Vương Nhất Bác nhếch môi, “Lưu manh.”
“Chẳng phải ngươi yêu tên lưu manh này hay sao?” Tiêu Chiến không hề kiêng nể mà hôn lên nụ cười ôn nhu nơi khóe miệng của Vương Nhất Bác một cách si mê.
Hai người lại tiếp tục ngã xuống giường cho dù mặt trời đã lên cao, tận tình hưởng thụ ngọt ngào, không muốn xa rời, đến khi nụ hôn triền miên rốt cục tách ra thì Vương Nhất Bác mới thở hổn hển, sắc mặt cũng trở nên hồng hào thêm một ít.
Sờ mặt Vương Nhất Bác, ánh mắt của Tiêu Chiến đột nhiên trở nên nguy hiểm vài phần, giọng nói khàn khàn, “Chuyện ngươi bị trúng độc là sao? Vì sao ta lại không biết?”
Vương Nhất Bác không hề e ngại mà nói, “Chẳng phải ngươi đã biết rồi hay sao?”
“Vương Nhất Bác!” Tiêu Chiến phẫn nộ khẽ cắn đôi môi của Vương Nhất Bác, “Nói cho ta biết, rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Ngươi không nói thì ta sẽ đi tra khảo Dung Khâu.”
Vương Nhất Bác nhướng mi, “Ta nghĩ rằng ngươi đã thẩm vấn hắn.” Cảm thấy có một chút bất an, lo sợ Dung Khâu làm hư chuyện.
Tiêu Chiến giả vờ hung ác nói, “Ta phải tra khảo hắn, bất quá ta muốn nghe ngươi giải thích trước. Ta là trượng phu của ngươi, vậy mà ta là người cuối cùng biết ngươi bị trúng độc, như vậy bảo ta làm sao có thể chịu được!”
“Ngươi là cái gì?” Vương Nhất Bác nheo mắt lại.
Tiêu Chiến lập tức yếu lòng, “Ngươi là trượng phu của ta, là trượng phu của ta.”
“Lưu manh.”
Tiêu Chiến hôn lên ngón tay của Vương Nhất Bác, đổi thành bộ dáng đáng thương, “Nhất Bác, nói cho ta biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Vì sao lại bị trúng độc?” Chỉ cần nghĩ đến ngươi phải chịu đau đớn khi bị trúng độc thì lòng của ta lại không ngừng quặn thắt.
Vương Nhất Bác hôn lên khóe miệng của Tiêu Chiến rồi gối đầu lên ngực của đối phương, “Đêm đó ta uống một chén canh hạt sen rồi cảm thấy khó chịu. Dung Khâu nói đó là một loại độc mãn tính, người bị trúng loại độc này phải quá nửa năm sau mới bị phát độc, một khi phát độc thì chỉ có thể chết, không thể cứu chữa. Chẳng qua cơ thể của ta có một chút đặc biệt, rất mẫn cảm đối với loại độc này, mới trúng một chút đã gặp phản ứng ngược. Cũng bởi vì thân thể của ta đặc biệt nên khi phát độc thì độc tính mới mạnh mẽ như vậy. Chỉ đơn giản như thế.”
“Chỉ đơn giản như thế?” Tiêu Chiến bất giác giang hai tay ôm chặt Vương Nhất Bác, “Ngươi đừng hòng giấu diếm ta. Ngươi nằm nửa năm mới có thể khôi phục, nếu không phải độc tính rất mạnh thì ngươi cũng sẽ không cần tĩnh dưỡng lâu như thế.
Thân mình của Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến ôm đến phát đau, hắn thản nhiên nói, “Đều đã qua, hiện tại chẳng phải ta vẫn vô sự hay sao?”
Tiêu Chiến rất bực mình, “Ngươi không nên giấu ta, ta rất khó chịu. Khi ngươi đau mà ta không thể ở bên cạnh ngươi thì ta còn có mặt mũi nào để nói yêu ngươi?”
Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên, trong mắt là sự ôn nhu nhẹ nhàng, “Ta biết ngươi yêu ta là đủ rồi.”
“Nhất Bác….” Tiêu Chiến ôm lấy Vương Nhất Bác rồi vội vàng hôn lên.
……..
Nhẹ tay nhẹ chân mặc xiêm y, Tiêu Chiến không ngừng ngắm nhìn người trên giường. Sau một đêm mệt mỏi, lúc này người nọ ngủ thật sự say, nhưng Tiêu Chiến cũng không yên tâm, sau một lúc do dự, hắn điểm huyệt ngủ của người nọ.
Ra khỏi phòng ngủ, Tiêu Chiến ra hiệu cho người đang canh giữ ở trước cửa, người nọ có vẻ phá lệ giật mình khi thấy hắn xuất hiện. Theo Tiêu Chiến đi vào Thiên phòng ở Nhân Tâm Đường, Ôn Quế nhỏ giọng hỏi, “Vương gia, xảy ra chuyện gì?”
Tiêu Chiến nghiêm mặt ngồi xuống ghế, “Ôn công công, ta có việc muốn hỏi ngươi.”
Ôn Quế hiểu rõ, lập tức thấp giọng hỏi, “Vương gia muốn hỏi chuyện liên quan đến Hoàng Thượng phải không?”
Tiêu Chiến gật đầu, “Chuyện Hoàng Thượng trúng độc không phải trò đùa, tuy đã qua lâu như thế, ta thật sự không cần phải nhắc lại. Nhưng sự tình liên quan đến Hoàng Thượng, ta không thể không đề phòng.”
Ôn Quế gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ, tròng mắt của hắn xoay một vòng, hướng lỗ tai ra ngoài dò xét. Tiêu Chiến lập tức nói, “Bên ngoài không có ai.”
Ôn Quế thả lỏng tâm tình, vẻ mặt lập tức hiện ra khó xử.
“Ôn công công gặp phải chuyện gì khó xử hay sao?”
Ôn Quế tiến lên hai bước rồi quỳ xuống, Tiêu Chiến sửng sốt, vội vàng đưa tay đỡ lấy, lại bị Ôn Quế né tránh. Khẽ cắn môi, Ôn Quế ngẩng đầu nói, “Vương gia, nô tài rất lo lắng. Nô tài đã suy nghĩ một lúc lâu, không biết có nên nói cho Vương gia biết hay không. Nhưng nô tài lại sợ, sợ nói cho Vương gia biết thì nô tài lại phụ lòng tín nhiệm của Hoàng Thượng đối với nô tài. Nô tài lại sợ nếu nô tài không nói thì Hoàng Thượng sẽ gặp phải nguy hiểm.”
“Ôn công công?” Tiêu Chiến dùng hai tay nâng Ôn Quế đứng dậy rồi vội vàng hỏi, “Rốt cục là xảy ra chuyện gì?”
Ôn Quế nóng lòng nói, “Vương gia, ngài xác định chuyện đêm nay sẽ không có ai nói cho Hoàng Thượng chứ? Nếu Hoàng Thượng biết nô tài lén lút nói với Vương gia thì Hoàng Thượng sẽ không để cho nô tài hầu hạ ở bên cạnh.”
Trong mắt của Tiêu Chiến hiện lên hàn quang, hắn thấp giọng hỏi, “Diêm Nhật có chuyện gì hay sao?”
Ôn Quế cẩn thận trả lời, “Nô tài không dám nói bừa, chẳng qua hiện tại Hoàng Thượng rất tín nhiệm Diêm Nhật, có một số việc nô tài không biết rõ nhưng Diêm Nhật lại biết rất rõ ràng. Nô tài không sợ chết, chỉ sợ mất đi tín nhiệm của Hoàng Thượng.”
Tiêu Chiến suy tính trong lòng, hắn nghĩ một chút rồi nói, “Nếu như vậy thì Ôn công công cứ đi ra ngoài. Chờ đến khi ta chính thức hồi kinh thì sẽ tìm cơ hội hỏi lại công công.”
Ôn Quế gật đầu rồi vội vàng nói, “Vương gia, Hoàng Thượng khi đó chịu đau đớn rất khổ sở, không đơn giản chỉ là trúng độc, ngài nhất định phải chú ý Hoàng Thượng nhiều hơn. Ngài cũng biết mỗi khi gặp chuyện gì đại sự thì Hoàng Thượng đều thích tự mình gánh vác, nhất là sự tình liên quan đến Vương gia thì Hoàng Thượng sẽ càng không nói với nô tài.”
Tiêu Chiến nói một cách cảm kích, “Đa tạ Ôn công công, ta sẽ chú ý.”
Ôn Quế nhìn ra cửa sổ, “Vậy nô tài xin lui ra, miễn cho người ngoài chú ý.”
“Hảo.”
Ôn Quế nhanh chóng ly khai, sắc mặt của Tiêu Chiến lập tức trở nên lạnh lẽo, hai nắm đấm siết chặt. Qua buổi trò chuyện với Ôn Quế mới vừa rồi thì hắn đã cảm giác được trong Diêm La Điện xảy ra vấn đề. Hiện tại không biết Diêm Mẫn đi đâu, Diêm Nhật tựa hồ cũng không còn trung thành với hắn. Ôn Quế ắt hẳn biết rõ chuyện gì đó nhưng bởi vì kiêng kỵ Diêm La Điện có tai mắt trong hoàng cung nên không dám nhiều lời.
Suy nghĩ một hồi lâu, Tiêu Chiến thu hồi nét mặt dữ tợn, sắc mặt khôi phục bình tĩnh mà bước ra Thiên phòng. Trong phòng không có ai, không biết Ôn Quế đã đi nơi nào. Tiêu Chiến nhẹ nhàng đi vào phòng ngủ, Vương Nhất Bác vẫn còn ngủ say trên giường. Có thể bởi vì hắn đã trở về nên sắc mặt của Vương Nhất Bác hồng hào hơn một ít, nhưng so với hai năm trước thì đã gầy đi rất nhiều. Ngồi bên giường, Tiêu Chiến khẽ vuốt hai gò má của Vương Nhất Bác, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.
…….
Đến bữa ăn, Tiêu Chiến tự mình đút Vương Nhất Bác ăn, lúc này Vương Nhất Bác đột nhiên hỏi một câu, “Liễu Song sinh nữ nhi, chắc ngươi đã biết chuyện này.”
“Ừ?” Tiêu Chiến nhất thời không có phản ứng, qua một lúc lâu hắn mới bừng tỉnh đại ngộ mà nói, “À, chuyện này ta đã biết.” Không có quá nhiều nhiệt tình, hắn lại tiếp tục đút Vương Nhất Bác ăn một muỗng cháo, “Thiên yếu hạ vũ, nương yếu giá nhân. Nàng sinh nữ nhi thì ta cũng không có biện pháp. Ôn Quế nói ngự thiện phòng có đem đến giỏ hoa quả tươi, để ta bảo hắn gọt một đĩa cho ngươi ăn.”
(Thiên yếu hạ vũ, nương yếu giá nhân=Ông trời thì phải làm mưa, phụ nữ thì phải lập gia đình.)
“Hảo.”
Tiếp nhận tách trà để súc miệng, Vương Nhất Bác tiếp tục bộ dạng lười biếng mà ăn hoa quả do Tiêu Chiến đút vào miệng. Kể từ khi Tiêu Chiến trở về thì cơ hồ hắn luôn túc trực trên giường, xiêm y mặc vào chưa bao lâu thì liền bị thoát hạ. Cũng bởi vì như vậy nên toàn thân của hắn đều rả rời không muốn động đậy.
Tiêu Chiến đương nhiên vui vẻ hầu hạ Vương Nhất Bác, hắn ước gì được thay đổi thân phận với Ôn Quế, mỗi ngày canh gác bên cạnh Vương Nhất Bác.
Đút Vương Nhất Bác ăn xong hoa quả, nhìn thần sắc của Vương Nhất Bác, vẻ mặt của Tiêu Chiến trở nên đông cứng, “Ngươi có biết Diêm Mẫn đi đâu không? Hình như hắn đã mất tích, người của Diêm La Điện báo tin cho ta không biết năm ngoái hắn đã đi đâu. Ta đã phái người âm thầm đi tìm hắn, hắn là Diêm La Vương, biết không ít bí mật của Đại Đông. Nếu hắn phản bội Đại Đông thì ta chỉ có tự sát mới có thể tạ tội.”
Vương Nhất Bác thản nhiên trả lời, “Ngươi ở Phượng Minh, ta không muốn ngươi phân tâm nên không nói cho ngươi biết. Diêm Mẫn có một chút việc tư muốn đi giải quyết, hắn đã xin phép ta và ta đã chấp thuận. Trước khi hắn trở về thì Diêm Nhật tạm thời chấp chưởng Diêm La Điện.”
“Việc tư?” Tiêu Chiến lạnh mặt, “Hắn là Diêm La Vương, việc tư của hắn chính là chuyện của Đại Đông! Làm sao có thể tự tiện rời đi!”
Vương Nhất Bác không hy vọng Tiêu Chiến quá mức để ý đến việc này, vì vậy liền nói dối, “Hình như có liên quan đến thân thế của hắn. Lòng có gánh nặng tất sẽ phân tâm. Ta hy vọng hắn có thể giải quyết xong việc tư thì có thể trở về Diêm La Điện. Hắn là sư đệ của ngươi, đương nhiên không dễ dàng nói với ngươi. Năng lực của Diêm Nhật không tầm thường, hai năm qua hắn tiếp quản Diêm La Điện, làm việc cũng không tệ.”
Tiêu Chiến vẫn rất mất hứng, bất quá Vương Nhất Bác đã nói như thế thì hắn cũng không thể nói thêm điều gì, vì vậy hắn chỉ lên tiếng, “Chờ Diêm Nhật trở về thì ta sẽ phạt nặng hắn. Hắn là Diêm La Vương, tuyệt đối không thể nương tay!”
“Tùy ngươi.” Vương Nhất Bác thoáng yên tâm, hắn rất lo lắng Tiêu Chiến sẽ điều tra. Chỉ có một mình hắn biết nơi mà Diêm Mẫn đi, chuyện này có liên quan đến con đường quyền thần của Tiêu Chiến.
Một chút yên tâm của Vương Nhất Bác lọt vào trong mắt của Tiêu Chiến, điều này khiến hắn lại lưu tâm. Khi Vương Nhất Bác giương mắt nhìn hắn thì hắn lập tức giả vờ bộ mặt thật thà chất phác, cười một cách lưu manh đối với Vương Nhất Bác rồi cất tiếng hỏi, “Ta nghe nói An Lăng Vương bị chuyển đến một nơi khỉ ho cò gáy, vì sao lại muốn động đến hắn?”
Vương Nhất Bác lạnh lùng nói, “Hắn đã sớm không còn là An Lăng Vương, bất quá chỉ là một kẻ bị biếm làm thứ dân. Một năm qua thích khách liên tục xâm nhập vào hoàng cung, tuy vẫn chưa điều tra ra ai là kẻ chủ mưu, nhưng bất phạ nhất vạn tựu phạ vạn nhất, một ngày hắn không chết thì ta cũng không thể an tâm. Ta chết thì hắn mới là người có lợi nhất. Hắn ở Biện An mười mấy năm qua, ta không tin hắn không hề âm thầm gầy dựng thế lực của mình, tốt nhất vẫn là để hắn chuyển đi thì hơn.”
(bất phạ nhất vạn tự phạ vạn nhất = không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, *chơi chữ vạn nhất*, vạn nhất = ngộ nhỡ)
Chỉ trong nháy mắt Tiêu Chiến liền lạnh mặt, “Ngươi lại giấu ta!”
Vương Nhất Bác nhếch khóe môi rồi kề sát vào người của Tiêu Chiến, “Chuyện này ta vẫn chưa nói với ngươi hay sao?”
“Vương Nhất Bác!” Trong cơn phẫn nộ, Tiêu Chiến đè Vương Nhất Bác xuống giường, “Xem ta phạt ngươi như thế nào!”
“Ngươi dám.”
“Ta đương nhiên dám!”
Ngậm lấy bờ môi của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến vội vàng xé mở xiêm y của Vương Nhất Bác, trong lòng phi thường ảo não. Quả nhiên như Ôn Quế đã nói, người này gặp phải chuyện gì cũng thích tự mình gánh vác, cứ như vậy thì không thể được.
……..
Lén lút nhìn Diêm Nhật vài lần, Ôn quế rê bước sang bên cạnh Khổng Tắc Huy, kéo lấy y mệ của hắn. Khổng Tắc Huy cúi đầu, cắn lên lỗ tai của Ôn Quế, “Sao vậy, nhớ ta à?”
Ôn Quế lập tức đỏ mặt, vội vàng tránh né, bờ môi khẽ nhúc nhích, “Ta có việc muốn tìm ngươi. Buổi tối ngươi, ân, lại chỗ của ta một chuyến.”
Khổng Tắc Huy vừa nghe xong thì xoay mặt đi, nói một cách mất hứng, “Chẳng phải là Ôn công công không cho ta đến đó hay sao?”
Sắc mặt của Ôn Quế trở nên ngượng ngùng, hắn lại giật nhẹ y mệ của Khổng Tắc Huy, “Ta, ta xin lỗi, như vậy có được hay chưa.”
“Chưa được.” Khổng Tắc Huy quay sang, quan sát Ôn Quế một cách tà ác rồi cất tiếng, “Muốn ta tha thứ cho ngươi thì cũng được, nhưng ngươi phải hứa từ nay về sau không bao giờ đuổi ta ra ngoài.”
Ôn Quế cảm thấy rất khó xử, chỉ biết thấp giọng khẩn cầu, “Sẽ, sẽ có người phát hiện….Ta không muốn….”
“Không muốn cái gì?” Khổng Tắc Huy cúi đầu, nói một cách hung tợn, “Cái gì nên làm hay không nên làm thì chúng ta đều đã làm, Ôn công công muốn trở mặt?” Có trời mới biết người này bị chạm thần kinh ở đâu a, không cho phép hắn đến phòng của y! Vì thế hắn đã lạnh nhạt với người này ba ngày! Người này lại có thể chịu được đến ba ngày!
Sắc mặt của Ôn Quế trở nên trắng bệch, hắn tránh đi ánh nhìn chăm chú của Khổng Tắc Huy rồi lẩm bẩm nói, “Ta có việc muốn tìm ngươi….rất quan trọng….”
“Ngươi không đồng ý thì ta sẽ không đi!” Khổng Tắc Huy trừng mắt liếc Diêm Nhật một cái, muốn đối phương phi lễ vật thị, rồi mới xoay người ép Ôn Quế vào vách tường, “Nói! Rốt cục là vì sao mọi chuyện đang êm đẹp lại không cho ta đến chỗ của ngươi! Ngươi không nói thì ta sẽ hôn ngươi ở trước mặt Diêm Nhật, ngươi có tin hay không?”
(phi lễ vật thị =trái với lễ thì chớ có nhìn)
Ôn Quế vội vàng che miệng lại, ánh mắt tràn đầy sợ hãi và hoảng hốt. Lướt qua bờ vai của Khổng Tắc Huy thì nhìn thấy Diêm Nhật đã rời đi, lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm.
“Xảy ra chuyện gì?”
Nơi này không phải chỗ để nói chuyện, Ôn Quế nghẹn đến nghẹn lui, rốt cục nghẹn ra một câu, “Tối nay ngươi đến chỗ của ta thì ta sẽ nói cho ngươi biết.”
“Ôn Quế.”
Tiếng gọi của Hoàng Thượng, Ôn Quế vội vàng đẩy Khổng Tắc Huy ra, vỗ vỗ hai bên má rồi chạy đi, “Có nô tài.”
Khổng Tắc Huy oán hận mà hừ một tiếng rồi lui vào trong góc.
*** 104 ***
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top