chương 17

Chương 17

Lúc Vương Nhất Bác đi đường luông không chịu đi đàng hoàng, cứ kiếm chuyện trêu chọc Tiêu Chiến. Đầu tiên là véo má và cổ người ta, tiếp theo lại duỗi tay táy máy bên eo Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến thật sự nhịn không được, đoạt lấy balo trên tay người nọ, khoác cặp Vương Nhất Bác lên trên vai, sau đó dùng một tay khiêng người lên vai.

"Ui da..." Giọng của Vương Nhất Bác rất mềm mại, rõ ràng là đang tức giận mà cứ như đang làm nũng: "Anh thả em xuống, em muốn tự đi."

"Để em tự đi thì anh đi không được." Thẩm Quân Hạo vòng tay giữ chặt eo mông người nọ, tận dụng thời cơ chà đạp cục thịt mềm kia một phen: "Còn trêu anh nữa thì anh chịch em tại chỗ đấy."

Vương Nhất Bác nghe vậy cười khúc khích, lại còn rên rỉ nỉ non.

Cậu bị Tiêu Chiến khiêng vào phòng, ấn lên cửa kính nối liền phòng khách hôn môi mãnh liệt. Vương Nhất Bác dùng tay vò tóc trên đỉnh đầu anh, lại bị Tiêu Chiến nắm lấy cổ tay khóa ra phía sau.

Tiêu Chiến cảm thấy Vương Nhất Bác bị mình chiều hư rồi. Ban đầu cậu vẫn là bé trai ngọt mềm ngây ngô, nhưng sau những lần chìm đắm trong cơ hoan ái điên cuồng, được tinh dịch tưới tắm lại trở nên quyến rũ không giấu nổi. Cậu được cưng chiều đến chín rục, dùng toàn lực phô bày vẻ đẹp dụ người của mình. Ánh bạc lấp lánh trước ngực cậu đã tỏ rõ dưới lớp da tưởng chừng như hồn nhiên vô hại này lại chính là quái vật nhỏ tà ác cỡ nào, mỗi lời cậu nói ra đều có thể biến thành bùa chú mê hoặc người khác, mỗi một động tác cúi đầu giơ tay đều có thể làm Tiêu Chiến hoàn toàn chìm đắm.

Tiêu Chiến cắn khuyên bạc trước ngực cậu, ngậm cả dây khuyên và đầu v* vào trong miệng.

"Anh... anh ơi..." Vương Nhất Bác khẽ gọi anh, nghiêng đầu nhìn về phía bên ngoài: "Anh nhìn bên ngoài xem, trăng tròn quá, thật sáng — chúng ta ra bên ngoài được không?"

Tiêu Chiến nghe vậy đứng thẳng người lên, thấy trong tay Vương Nhất Bác đã cầm chặt chai gel bôi trơn vị dâu tây kia từ lúc nào.

"Chúng ta đi suối nước nóng nha." Vương Nhất Bác nói.

Tiêu Chiến hôn cậu một cái: "Được."

Trong đêm đông giá lạnh, ánh trăng hòa cùng ánh sáng vàng ấm áp của ngọn đèn dầu phủ xuống, chiếu sáng hơi nước mờ mịt, sương khói dường như đã bao phủ lấy hai thân thể trẻ tuổi.

Vương Nhất Bác nằm trên khối đá giữa suối nước nóng, hai chân dang rộng ra để Tiêu Chiến nhìn không sót gì. Bàn chân ướt nước của cậu gác lên bả vai Tiêu Chiến, Tiêu Chiến nắm lấy mắt cá chân lộn xộn của cậu, nhẹ nhàng hôn một cái lên chỗ nhô lên trên mắt cá chân người nọ.

Bọn họ dây dưa một chút, rồi Tiêu Chiến cắm ngón tay vào trong cái miệng nhỏ mềm mại, đổi lấy một tiếng thở dốc khẽ khàng.

Trong không khí có chút mùi lưu huỳnh thoang thoảng, nhưng rất nhanh đã bị mùi dâu tây nồng đậm ngọt ngấy lấn át. Mùi hương bị sương mù nóng bỏng đẩy đi xa làm cho mặt Vương Nhất Bác cũng nhiễm màu đỏ như quả mâm xôi.

Lần gần nhất Vương Nhất Bác chịch với Tiêu Chiến là lúc mới vừa được nghỉ đông, cậu dần dần nhớ lại loại cảm giác vừa xa lạ lại vừa quen thuộc này, ngậm cắn ngón trỏ của mình trong miệng. Cậu đã lâu không chưa làm tình, thân thể phá lệ mẫn cảm không chịu nổi. Cậu bị ngón tay thô ráp mang theo vết chai mỏng đụng vào điểm mẫn cảm, lập tức cuộn chặt ngón chân, dùng tay nhẹ nhàng vòng lấy bàn tay của Tiêu Chiến đang thác loạn trong thân thể mình: "Đụng... đụng tới rồi."

Tiêu Chiến thoáng nghiêng đầu cười với cậu: "Mới vậy đã đụng đến rồi?"

Vẻ mặt Vương Nhất Bác có chút khó nhịn cộng thêm vẻ rầu rĩ nói không nên lời: "Lâu rồi em không làm nên bây giờ chịu không nổi, lát nữa anh cắm vào thì phải làm sao bây giờ?"

Bên này cậu nói chịu không nổi, nhưng bên kia lại tham lam xoắn chặt ngón tay Tiêu Chiến. Ánh mắt Vương Nhất Bác rưng rưng mơ màng, như muốn hút Tiêu Chiến vào trong đôi mắt như hồ nước mùa thu của cậu.

"Vậy anh cắm thẳng vào luôn được không?" Tiêu Chiến vừa dùng tay trêu chọc thân thể cậu vừa dụ dỗ.

chợt cười rộ lên, lộ ra cái răng khểnh nghịch ngợm, thanh âm ngọt ngào như mật ong: "Được ạ."

Lúc này Tiêu Chiến mới ý thức được anh lại trúng kế của Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác đã gấp không chờ nổi rồi, vội vàng muốn ăn luôn anh, muốn dùng thân thể đói khát nuốt trọn tinh dịch tràn đầy của anh, nhưng cậu lại không chịu nói thẳng ra mà dùng ngôn ngữ và ánh mắt dụ dỗ nói cho Tiêu Chiến đáp án —— mau ôm em, mau tiến vào, mau chịch chết em đi.

Tiêu Chiến hơi bực, anh bị người kia lôi kéo, bị bắt phải lột bỏ vẻ ngoài tưởng chừng bình tĩnh và lý trí, lộ ra sắc dục hỗn tạp và dục vọng chiếm hữu biến thái.

Nhưng chẳng sao cả, bởi vì người đó là Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến dùng tay vạch cái mông mềm mại của cậu ra, đưa dương v*t vào cái lỗ ướt mềm chật hẹp kia, trực tiếp đâm vào đến chỗ sâu nhất. Anh không muốn cho Vương Nhất Bác bất cứ cơ hội nào, anh muốn cho cậu nhóc không biết trời cao đất dày này biết cái giá của việc dụ dỗ anh, muốn khiến cậu bật khóc nức nở, nước mắt chảy dài.

Vương Nhất Bác thở dốc một tiếng, cậu cảm giác sắp bị Tiêu Chiến chọc thủng, dùng tay đẩy eo Tiêu Chiến: "Quá nhanh, quá nhanh. Không thể như vậy... Ưm..."

"Bé cưng không thích như vậy sao?" Tiêu Chiến chảy mồ hôi hỏi.

Hốc mắt Vương Nhất Bác đỏ hồng, nước mắt chực chảy xuống: "Thích, thích. Nhưng phải đợi một chút, quá sâu, chậm chút trước đã..."

"Nhưng mà anh chờ không nổi," Vẻ mặt Tiêu Chiến nhìn qua có chút bất đắc dĩ: "Tiểu Bác ngoan ngoãn chịu đựng đi."

Tiêu Chiến ép hai đùi Vương Nhất Bác đến ngực, sau đó bắt đầu đâm vào thật sâu. Vương Nhất Bác bị chịch đến nói không ra lời, đôi mắt ướt đẫm theo động tác va chạm hơi trợn ngược lên. Thân thể tham lam đói khát bị lấp đầy, cậu rất đau, cảm giác như mình sắp chết, nhưng lại rất thoải mái, giống được ném lên đám mây mềm mại vậy.

Gương mặt Vương Nhất Bác ửng hồng quyến rũ, giọt nước mắt vừa rơi xuống đã bị Tiêu Chiến liếm vào miệng. Cậu thống khổ khó nhịn mà rên rỉ, giơ tay sờ cơ ngực cường tráng Tiêu Chiến, cả tay dính đầy mồ hôi. Cậu lại dời tay lên hướng về phía trước ôm lấy cổ người nọ, Tiêu Chiến cúi người xuống theo động tác của cậu, hôn lên đôi môi ướt mềm bóng loáng của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác bị đâm đến choáng váng, rất lâu sau mới từ từ thoát khỏi cảm giác áp bách như muốn nhấn chìm cậu kia. Cậu nức nở đan mười ngón tay với Tiêu Chiến, lời nói ra không rõ ràng: "Đâm tới rồi —— anh ơi, cứu em."

Cậu bị chịch mở, bị dương vậy nóng rực kéo ra thật nhiều nước dâm từ cái lỗ mềm mại nóng ướt, dịch nhờn trong suốt chảy xuống từ kẽ mông, rơi vãi thành một vũng nước sắc tình trên tảng đá lớn mà họ đang chơi đẩy đưa. Cậu sắp bị chịch đến vụn vỡ, mông thịt co giật điên cuồng, bắp đùi không nhịn được mà run rẩy co rút.

Tiêu Chiến muốn ngậm lấy đầu lưỡi hơi duỗi ra của Vương Nhất Bác, lại bị người nọ hơi nghiêng đầu tránh đi. Vương Nhất Bác cảm thấy thân thể rất trướng, khoang bụng giống như có một bình nước đang va chạm rung động, cậu muốn biểu đạt cảm giác này ra, thế là nghẹn ngào nỉ non nói: "Anh ơi, bụng trướng quá, nước chảy, giống như chảy rất nhiều nước ——"

Tiêu Chiến nghe vậy đưa bàn tay đến chỗ giao hợp sờ soạng một phen, sau đó hơi xòe hai ngón tay trước mắt Vương Nhất Bác, chất lỏng dính nhớp trong suốt trên ngón tay anh hình thành một lớp màng trong suốt.

Vương Nhất Bác híp mắt nhìn tay anh, giây tiếp theo đột nhiên run rẩy kịch liệt, chỗ giao hợp phía sau cũng chợt xoắn chặt. Cậu dùng đôi tay bịt kín mắt: "Đừng... Em không muốn nhìn, ưm... thật xấu hổ."

Tiêu Chiến cầm lấy tay cậu, cười xấu xa nói với Vương Nhất Bác: "Ngoan, nhìn kĩ vào. Đây là bảo bối của em đó."

Vương Nhất Bác khóc lóc làm nũng với anh, dùng tay vội vàng đẩy tay anh ra, mơ hồ không rõ mà nói mình không muốn nhìn. Nhưng ngay sau đó cậu lại bị Tiêu Chiến đâm chọc vỡ thành từng mảnh nhỏ, buông bỏ tất cả phòng bị, sóng tình trong thân thể càng thêm dâng trào.

Tiêu Chiến bôi chất dịch dính trên ngón cái lên khóe miệng và cằm của người nọ, sau đó cắn môi dưới mềm mại của người cậu.

Trên người anh bị hơi nước hun nóng toát ra rất nhiều mồ hôi, rơi xuống trên người Vương Nhất Bác, trộn lẫn với nước mắt của cậu.

Vương Nhất Bác bắn rất nhanh, thậm chí còn chưa chạm vào dương v*t trước người mình. Lúc cậu cao trào luôn không phát ra tiếng, cổ rướn lên thành một đường cong rõ ràng, nét ửng hồng từ gò má vẫn kéo dài đến dưới xương quai xanh. Cậu bắt lấy cổ tay Tiêu Chiến, siết da người nọ đến xanh trắng. Cho đến khi cơn cao trào mang đến khoái cảm ngập đầu khó khăn lắm mới qua đi, cậu mới phát ra một tiếng khóc nấc như hỏng mất, sau đó nhỏ giọng nỉ non muốn Tiêu Chiến ôm.

Cậu được Tiêu Chiến lôi kéo đứng lên ôm đến ghế đá bên cạnh suối nước nóng, sau đó ngoan ngoãn ngồi trên người Tiêu Chiến. Tiêu Chiến không chờ cậu bình ổn lại đã đỡ dương v*t cắm vào lần nữa, bóp eo Vương Nhất Bác chuyển động.

Vương Nhất Bác vừa mới lên đỉnh, bị đâm đến sắp điên mất. Cậu muốn giãy khỏi lồng ngực Tiêu Chiến: "Anh ơi, chậm một chút, em không thoải mái, em thật sự không chịu nổi..."

"Ngoan... Bảo bối, đừng cử động." Tiêu Chiến thở hổn hển dỗ cậu, dùng ngón tay nhẹ nhàng đè lên xương sống người nọ: "Anh nhẹ hơn có được không?"

Vương Nhất Bác không nói chuyện nữa, chỉ là thỉnh thoảng nhỏ giọng sụt sịt hai tiếng. Lông mày cậu nhíu chặt lại, bị Tiêu Chiến dùng môi hôn làm giãn ra.

Đến lúc Tiêu Chiến bắn, Vương Nhất Bác đã bắn không ra được thứ gì. Cậu được Tiêu Chiến ôm vào trong ngực run run rẩy rẩy nói không nên lời, không ngừng giơ tay lau nước mắt

Cậu bị Tiêu Chiến bắt nạt tàn nhẫn như vậy, nhưng vẫn ngoan ngoãn dính trên người hắn, không nỡ rời khỏi hắn nửa bước. Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm mặt mày của người nọ, người đẹp trai như vậy nhưng lại có thật nhiều bản chất khác nhau. Dịu dàng, lý trí, thô bạo, giả tạo, tất cả đều là của Vương Nhất Bác cậu.

Bọn họ tôn trọng lẫn nhau, cùng nhau chìm đắm, đều cho rằng đối phương mới là người nắm quyền chủ động trong cuộc tình này. Bọn họ bao vây lẫn nhau, dùng vô số tư tưởng mới mẻ, mê luyến và tình dục dung nhập vào tình yêu tuổi trẻ của bọn họ.

Vương Nhất Bác thở hổn hển, trong khoảnh khắc ngắn ngủi sau cơn cao trào mới nhớ tới mình yêu Tiêu Chiến đến cỡ nào, lại nhớ đến cậu là bảo bối độc nhất vô nhị của Tiêu Chiến, thế là cậu cẩn thận nâng gò má Tiêu Chiến lên, nhắm mắt lại ấn xuống một nụ hôn.

- -

Tháng sáu thành phố phía Nam nghênh đón thời tiếng khô nóng đầu hạ. Vương Nhất Bác mặc một chiếc áo màu trắng mỏng ngắn tay, dùng tay quạt gió.

Tiêu Chiến và Vương Nhất cùng nhau đăng kí vào trường đại học F. Tiêu Chiến muốn học ngành toán học thống kê, thật ra anh có ngôi trường khác lí tưởng hơn, nhưng anh không nỡ chia cách với Vương Nhất Bác, một ngày cũng không được.

Buổi tối thi đại học xong, cả lớp tổ chức tiệc tốt nghiệp, Lục Nhiên cầm một ly nước dừa trong tay, than thở khóc lóc nói hết tâm sự với Vương Nhất Bác.

"Anh Bác... Sau này tôi không biết đến chừng nào mới được gặp lại cậu. Tuy rằng thường ngày chúng ta toàn gây lộn cãi nhau, nhưng tôi thật sự rất thích cậu. Cậu nhất định không được quên người chị em tốt này đâu đó nha."

Vương Nhất Bác mím môi nhìn Lục Nhiên, tuyến lệ của cậu theo tuổi tác càng ngày càng phát triển. Cậu đi qua ôm lấy Lục Nhiên, lặng lẽ lau nước mắt ở nơi cô không nhìn thấy.

Đột nhiên, nhà ăn bên kia vang lên một trận ồn ào thật lớn. Vương Nhất Bác và Lục Nhiên nghe thấy thì quay đầu, chỉ thấy một bạn nữ bị ba người bạn xô đẩy đứng dậy từ trong đám người. Mặt cô đỏ như sắp nhỏ máu, đôi tay đặt ở trước người, ngón tay lo lắng xoắn chặt lại.

Không biết là bạn học nào hô to một tiếng: "Đi nào —— thổ lộ đi!"

Đám người bỗng chốc lặng ngắt như tờ, sau đó lại tại tức khắc sôi trào. Nơi nơi đều là tiếng cổ vũ ồn ào, thậm chí còn có người huýt sáo.

Bạn nữ kia đi rất chậm, mỗi một bước đều như đang ra một quyết định rất quang trọng.

Cô đi đến trước mặt Vương Nhất Bác, hít sâu một hơi.

"Vương Nhất Bác... Cậu..." Nữ sinh run rẩy nói.

Vương Nhất Bác mở to hai mắt.

"Cậu... cậu có thể nhường đường chút không?" Nữ sinh kia nói.

Vương Nhất Bác: "..."

Vương Nhất Bác không biết nên nói gì, chỉ có thể tự giác bước sang một bên.

Bạn nữ tiếp tục đi tới, dừng ở chỗ phía sau Vương Nhất Bác vài bước.

Cô cúi đầu, giọng nói run rẩy lắp bắp: "Bạn Tiêu Chiến, mình thật sự —— thật sự thích bạn rất lâu rồi."

Vương Nhất Bác nghe vậy đột nhiên quay đầu lại nhìn Tiêu Chiến, Tiêu Chiến đang ngồi tại chỗ, ngẩng đầu nhìn bạn nữ kia, màn hình di động trong tay vẫn đang sáng lên.

Mới đầu Vương Nhất Bác còn có thể nghe tiếng người khẽ xì xào bàn tán, nhưng sau khi Tiêu Chiến chậm rãi đứng lên, bốn phía lập tức im lặng đến mức tưởng chừng một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.

Vương Nhất Bác hơi nhướng mày, cậu rất tò mò Tiêu Chiến sẽ nói cái gì.

Tiêu Chiến nhìn bạn nữ kia vài giây, dần dần lộ ra một nụ cười ấm áp.

"Cảm ơn cậu đã thích tôi." Tiêu Chiến nhìn chằm chằm nữ sinh đang rũ mi nhẹ giọng nói, bước chân cũng đã hướng tới chỗ Vương Nhất Bác: "Nhưng tôi đã có bạn trai rồi."

Ngay sau đó, Tiêu Chiến dùng một tay ôm Vương Nhất Bác, đặt một nụ hôn ngắn ngủi lên môi cậu.

Bốn bề yên ắng, không ai nói tiếng nào.

Không biết là cái cốc chân dài của ai rơi xuống mặt đất, pha lê văng khắp nơi, phát ra tiếng vỡ nát.

Vương Nhất Bác không dám tin mà nhìn về phía người bên cạnh, sau đó lại chậm rãi quay đầu, quét mắt nhìn mọi người trong phòng.

Mỗi một đôi mắt đều đang nhìn chằm chằm vào cậu, mang theo cảm xúc mãnh liệt không rõ là gì.

Cậu chớp chớp mắt như đang nằm mơ, sau đó lại chợt mỉm cười ngọt ngào.

"Đúng vậy, Tiêu Chiến là bạn trai của tôi."

- --

Me: Thêm một bộ hoàn nữa rồi =))) Cảm ơn mọi người đã quan tâm và theo dõi.

Cặp Tiêu Danh x Ninh Nặc Kỳ nếu được mình sẽ viết truyện riêng nha mọi người. Nhưng không nói trước được gì cho nên mọi người đừng hóng, đừng đợi.

*** 17 ***

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top