chương 8

Chương 8

Ngụy Thất thật không ngờ Tiêu Chiến không trả lời mail của mình, cậu đã lật đến sắp hỏng hòm thư mà vẫn không nhận được tin tức gì.

Sáng sớm nay, Gary nhận được đơn xin từ chức của Ngụy Thất, hắn đẩy hết hành trình buổi sáng lại chỉ vì muốn bàn lại chuyện nhân viên ứu tú của mình muốn từ chức.

"Oliver, tại sao phải từ chức?" Ngụy Thất từ chức nằm ngoài dự đoán của Gary, Ngụy Thất là một nhân tài do một tay hắn bồi lên. Ngoại trừ là đổi nơi công tác hắn thực sự không nghĩ tới lý do người này muốn từ bỏ.

"Tôi dự định trở về nước." Ngụy Thất biết Gary có ơn lớn với mình, chỉ là có chút sự tình cậu không thể đợi thêm nữa.

"Về nước?" Gary hoàn toàn không hiểu được, "Ở Mỹ không tốt hơn sao? Nơi này là tất cả ước mơ của cậu."

"Gary, tôi rất cảm kích anh đã bồi dưỡng tôi, nhưng tôi phải về rồi."

"Oliver, cậu suy nghĩ kỹ rồi sao?" Gary không nghĩ tới Ngụy Thất cứ như vậy mà buông bỏ tất cả thành công ở Mỹ, "Làm lại từ đầu rất vất vả."

Ngụy Thất không chút do dự gật đầu, "Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi."

Gary biết Ngụy Thất là một người cố chấp, hắn cũng không tốn nhiều lời giữ đối phương nữa, nhanh chóng ký tên lên đơn xin từ chức của Ngụy Thất, "Nếu như có ngày cậu muốn quay lại, lúc nào cũng hoanh nghênh."

"Cám ơn anh, Gary."

Buổi sáng chỉ có một tiết luật hôn nhân, sau khi tan học Vương Nhất Bác liền trốn vào thư viện.

Không nghĩ tới, vừa ngồi một lúc mà bên ngoài, trời bắt đầu mưa như thác đổ. Tiếng mưa ào ào vang dội xuống nóc nhà. Vương Nhất Bác nghe được mấy người xung quanh nhỏ giọng than vãn, "Ai, thật đáng ghét, tự nhiên trời lại mưa, mình lại không mang ô."

"Mình cũng thế, sáng sớm lại bỏ ô ra ngoài cặp sách."

Vương Nhất Bác có chút khổ não, buổi chiều phải đến phòng học, từ thư viện về phòng học hơi xa, nếu mà mưa này chỉ mưa một lúc rồi tạnh thì tốt, nếu như cứ mưa không ngừng thế này có lẽ sẽ phiền phức.

Trời không chiều theo ý nguyện của lòng người, mãi đến khi sắp vào học trận mưa lớn vẫn không có dấu hiệu dừng lại. Vương Nhất Bác lo lắng đi lại trong thư viện một lát cuối cùng hít một hơi, đem sách che trên đầu, chạy không ngừng một đường đến phòng học nhưng cũng khiến bản thân bị ướt sũng.

"Ai ya, ai đây nhỉ?" trước lớp học có một bạn học Beta dùng giọng điệu khiêu khích Vương Nhất Bác nói, "Không phải là người vợ chưa được đánh dấu của giáo sư Tiêu của chúng ta sao?"

Người nói chuyện cố ý nhấn mạnh bốn chữ "Chưa được đánh dấu", sinh viên đi qua đó nghe được đều đi chậm lại chờ xem kịch vui.

Có điều, một cây làm chẳng nên non. Vương Nhất Bác không thích gây chuyện thị phi, chỉ coi như chưa nghe được lời nói của đối phương, trực tiếp đi vào phòng học, chọn vị trí trong góc ngồi xuống.

Thể chất của Vương Nhất Bác hơi yếu, dính trận mưa trên đường đi học liền bị cảm.

Tiêu Chiến hôm nay kín lịch dạy cũng không có thời gian quan tâm đến Vương Nhất Bác, chuyện cảm mạo kia là một giáo viên khác báo cho hắn.

"Giáo sư Tiêu, hình như Vương Nhất Bác mắc mưa, tôi thấy lúc học em ấy lạnh đến run rẩy cả người, môi trắng bệch, thầy có muốn đi xem em ấy thế nào không?"

Đối phương vừa dứt lời, ngẩng đầu lên đã phát hiện Tiêu Chiến đi mất rồi, nhủ thầm trong lòng, "Không phải nói Tiêu Chiến không quan tâm người vợ này sao, xem ra tin tức không chính xác rồi."

"Lúc Tiêu Chiến chạy tới phòng học phát hiện người hắn muốn tìm bên trong đã sớm đi rồi. Thuận tay ngăn lại một sinh viên ở cửa hỏi, "Có thấy Vương Nhất Bác đâu không?"

Sinh viên bị ngăn lại đầu tiên là khuôn mặt hơi đỏ lên, sau đó chỉ về phía Vương Nhất Bác rời đi, "Em thấy bạn ấy đi về phía kia kìa."

"Cảm ơn."

Vương Nhất Bác sau khi học xong cảm thấy cổ họng hơi ngứa, đoán là chắc lại bị cảm rồi, muốn đi đến phòng y tế lấy thuốc về dùng, để tránh bệnh tình nặng thêm đến lúc đó sẽ lây cho người nhà thì không tốt.

Thầy khám bệnh nhìn Vương Nhất Bác lạnh đến run rẩy, vội vàng kéo ngăn kéo lấy khăn lông cho cậu khoác lên người, "Làm sao lại thành thế này?"

"Lúc nãy em có đi từ thư viện ra mà lúc đó đang mưa."

Thầy khám bệnh biết rõ thân phận của Vương Nhất Bác, có chút khó hiểu hỏi thăm, "Vì sao không gọi cho Thầy Tiêu cầm ô đến cho bạn? Thầy ấy cũng đang dạy ở trường mà."

"Thầy ấy hôm nay dạy kín lớp, để thầy ấy mang ô đến thì phiền phức quá."

"Đứa nhỏ này thật đúng là hiểu chuyện" Thầy khám bệnh cười nhẹ, "Được rồi, bạn lên giường nằm đi, tôi lấy cho bạn ít thuốc."

"Vâng, cảm ơn thầy"

Tiêu Chiến cả đường đi hỏi qua nhiều người cuối cùng cùng biết được hướng đi của Vương Nhất Bác, thì ra là đến phòng y tế.

Từ phòng thuốc đi ra thầy y tế tình cờ gặp Tiêu Chiến vội vã chạy tới, tiện tay đưa thuốc nhét vào tay đối phương. "Vương Nhất Bác ở bên trong, bị cảm nhẹ, tôi vừa lấy thuốc cho cậu ấy."

"Làm phiền thầy rồi."

"Tôi không thấy phiền nhưng có người hình như rất sợ làm phiền thầy đấy." Thầy y tế cười một tiếng rồi nói tiếp, "Giáo sư Tiêu lấy được một người rất biết quan tâm thầy đấy."

Vương Nhất Bác không nghĩ tới sẽ gặp Tiêu Chiến bây giờ, đầu tiên là hơi ngẩn ra, sau đó phản ứng kịp, "Tiêu Chiến, sao anh lại ở đây?"

"Lời này phải là tôi hỏi em đấy." Tiêu Chiến cầm thuốc trên tay, trên khuôn mặt lãnh đạm nhìn không rõ là vui hay giận, "Tại sao em lại ở đây."

Vương Nhất Bác gấp gáp giải thích, "Em không sao, chỉ là hơi cảm nhẹ thôi."

"Vì sao không gọi điện thoại cho tôi?" Tiêu Chiến nhìn thấy Vương Nhất Bác khiến bản thân trở nên bị bệnh như vậy trong lòng nếm không ra tư vị gì, định tỏ tức giận lại không nỡ, "Em cứ thích hành hạ bản thân mình như vậy à?"

Vương Nhất Bác cho rằng Tiêu Chiến đang trách mình gây phiền phức cho anh, bối rối xin lỗi, "Xin lỗi, em không muốn gây phiền phức cho anh..."

"Tôi có nói em gây phiền phức cho tôi bao giờ chưa?" Tiêu Chiến đưa thuốc cho Vương Nhất Bác, bất đắc dĩ nói, "Quên đi, uống thuốc trước."

Vương Nhất Bác nhận thuốc còn xác nhận trước thuốc này không đắng mới yên tâm uống.

Tiêu Chiến đưa tay lấy khăn lông trên người Vương Nhất Bác lau tóc cho cậu, sau đó cởi áo khoác, khoác lên người cậu, lại không yên tâm sờ trán một cái, "Cũng may là không sốt."

"Anh còn có lớp mà, em không sao đâu, nghỉ ngơi một lúc ở đây là được rồi, anh không cần để ý em đâu."

"Tôi cho các lớp nghỉ rồi, em đổ bệnh tôi còn dạy cái gì." Tiêu Chiến nói xong sốt ruột nói tiếp, "Về sau gặp chuyện như vậy nữa nhớ là phải gọi cho tôi, biết không?"

Vương Nhất Bác ngoan ngoãn gật đầu, "Vâng, em biết rồi."

"Được rồi, tôi mang em về nhà thay quần áo trước, tránh bệnh tình lại nặng thêm."

Tiêu Chiến cúi người xuống muốn ôm Vương Nhất Bác lại bị cậu cự tuyệt, "Không cần đâu, cả người em đều ướt, anh đừng để bị ướt."

Từ lúc kết hôn cho đến giờ, Tiêu Chiến phát hiện, Vương Nhất Bác luôn tâm niệm sẽ không gây phiền phức cho hắn, cũng không chào hỏi hắn trước mặt người khác, cho dù không thể sóng đôi thì ít nhất cũng gật đầu với hắn một cái, nếu như không phải hắn mở miệng trước, Vương Nhất Bác tuyệt đối không chủ động tới tìm hắn.

"Không sao cả."

Tiêu Chiến không cho Vương Nhất Bác cự tuyệt ôm cậu vào lòng, rõ ràng là lạnh đến run rẩy cả người nhưng vẫn gắt gao mím chặt môi không cho hắn phát hiện điều gì bất thường.

Vương Nhất Bác ngoan ngoãn giống như một cái tát nghiêm khắc lên mặt Tiêu Chiến. Hắn tự nhận mình là một người lạnh nhạt, đối với Vương Nhất Bác cũng chỉ là làm hết trách nhiệm của một người chồng. Nhưng đối phương lại luôn nhẫn nhịn cự tuyệt khi ở với hắn, dù cho ở trường học bị mọi người xa lánh cũng chưa từng nhắc qua.

Rõ ràng chỉ cần mở miệng là có thể khiến cho Tiêu Chiến giải quyết mọi chuyện, Vương Nhất Bác lại thà rằng giả vờ như chưa từng có chuyện phát sinh cũng không muốn để hắn thấy phiền phức. Mẹ Tiêu nói Vương Nhất Bác là một đứa nhỏ tốt, nhưng Tiêu Chiến không biết người này lại ngoan đến mức cái gì cũng nhẫn nhịn chịu đựng.

*** 8 ***

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: