chương 25

Cưỡng ép đánh dấu khiến cho Vương Nhất Bác nửa đêm phát sốt. Tiêu Chiến đang trong cơn ngủ lờ mờ cảm nhận được người trong lòng mình nóng rực, còn không ngừng gọi tên mình.

Tiêu Chiến lập tức tỉnh ngủ, đưa Vương Nhất Bác tới bệnh viện của mẹ Tiêu. Đúng lúc bác sĩ Ngô trực ban là bạn tốt của mẹ Tiêu. Bà xem xét tình hình lập tức sắp xếp phòng bệnh cho Vương Nhất Bác. Kiểm tra xong thì trấn an Tiêu Chiến: ”Đây là biểu hiện hết sức bình thường của việc đánh dấu ngoài kỳ phát tình, có điều Nhất Bác cũng đã trưởng thành, chẳng phải vấn đề gì to tát rất nhanh sẽ giảm sốt thôi.”

Tiêu Chiến vẫn không yên tâm hỏi lại: “Sức khỏe Nhất Bác không tốt, sau này sẽ không để lại di chứng gì chứ?

“Nếu cậu vẫn chưa thực sự yên tâm, đợi cậu ấy tỉnh lại tôi sẽ kiểm tra toàn diện một lượt.” Bác sĩ Ngô vỗ vai Tiêu Chiến, “Trước tiên cứ đợi Nhất Bác hạ sốt đã.”

Tiêu Chiến nghĩ thầm, dù sao cũng đến bệnh viện rồi, để cho em ấy kiểm tra một chút cũng tốt, nhân tiện có thể xem xem kỳ phát tình của em ấy tại sao lại trì hoãn lâu như vậy.

Tin tức Vương Nhất Bác nằm viện dọa mẹ Tiêu sợ, trời mới hừng sáng bà liền vội đến bệnh viện. Tiêu Chiến chăm sóc cho Vương Nhất Bác cả một đêm mà không hề chợp mắt, hắn sợ bệnh tình đột nhiên trở nặng.

Lúc mẹ Tiêu đến nơi, Vương Nhất Bác cũng vẫn chưa tỉnh, bà kéo Tiêu Chiến ra ngoài cửa,” Có chuyện gì thế? Tại sao Nhất Bác lại sốt?”

Tối hôm qua Tiêu Chiến gọi điện, nói muốn cùng Vương Nhất Bác ở ngoài một đêm, mẹ Tiêu cũng không để ý. Chỉ cho rằng đó là sở thích riêng của đôi tình nhân nhỏ, chẳng ngờ mới một đêm “làm việc” mà Vương Nhất Bác bị ốm rồi.

“Cô Ngô nói rằng đây là hiện tượng bình thường do đánh dấu ngoài kỳ phát tình, Nhất Bác bây giờ đã giảm sốt, không có việc gì nữa.” Tiêu Chiến tiếp tục nói,”Chờ Nhất Bác tỉnh, con muốn cho em ấy đi kiểm tra toàn diện, để xem rốt cuộc vì sao mà kỳ phát tình lại bị trì hoãn.”

“Giảm sốt thì tốt rồi, con cũng không nghỉ ngơi cả một đêm rồi đó!” Mẹ Tiêu thấy trong mắt Tiêu Chiến nổi lên vài tia máu nhàn nhạt, đau lòng nói,” Con cứ về ngơi chút đi, Nhất Bác ở đây đã có mẹ chăm sóc.”

“Không sao, con đợi Nhất Bác tỉnh lại rồi đi.” Vương Nhất Bác chưa tỉnh hắn cũng không ngủ được, không bằng cứ ở lại còn thấy an tâm hơn chút.

Mẹ Tiêu thấy Tiêu Chiến kiên quyết cũng không ngăn cản nữa, “Để mẹ đi mua cho con một ít đồ ăn sáng nhé.”

“Cám ơn mẹ.”

Mẹ Tiêu đi không bao lâu thì Vương Nhất Bác tỉnh, cậu thấy khuôn mặt đầy mệt mỏi của Tiêu Chiến liền biết rằng anh đã thức trắng một đêm.

Vương Nhất Bác vừa tỉnh, giọng nói có chút uể oải, “Tiêu Chiến…”

Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác tỉnh, tảng đá trong lòng cũng nhất thời buông xuống, hắn tiến lên trước, hôn một cái lên má Vương Nhất Bác, nhẹ nhàng hỏi, “Có khó chịu chỗ nào không?”

"Tôi gọi thầy thuốc đến xem xem.”

Vương Nhất Bác vươn tay sờ lên mặt Tiêu Chiến,”Em không sao, anh không ngủ sao?”

“Ngủ rồi, nhưng ngủ không ngon thôi.” Tiêu Chiến biết, Vương Nhất Bác nếu biết hắn cả đêm không ngủ sẽ lại tự trách chính mình, “Mẹ đi mua quà sáng rồi, em đợi một lát.”

Vương Nhất Bác chớp chớp mắt mấy cái hỏi,”À, bây giờ mấy giờ rồi?”

Tiêu Chiến xem đồng hồ đeo tay trả lời, ”Sắp 11 giờ rồi.”

Vương Nhất Bác liền vội vã, “Vậy sao anh vẫn còn ở đây, hôm nay anh không phải có tiết sao?”

"Em bị ốm, đương nhiên tôi phải chăm sóc em."

Tiêu Chiến cúi đầu hôn lên bờ môi mềm mại của Vương Nhất Bác, đầu lưỡi nhẹ nhàng tách ra hàm răng của đối phương, trao cho nhau nụ hôn ngọt ngào khiến cả hai đều bị rối loạn hô hấp.

Hôn xong, đôi mắt xinh đẹp của Vương Nhất Bác hiện lên tầng nước mỏng, mắt cậu lúc này quả thực đẹp không chịu nổi. Tiêu Chiến lại không nhịn được mà trượt về phía cổ trắng nõn của cậu mà gặm cắn.

Vừa mới bị đánh dấu nên Vương Nhất Bác vô cùng nhạy cảm với hơi thở của Tiêu Chiến, cơ thể không khống chế được mà dần nóng lên, ngay cả giọng nói chuyện cũng trở nên run rẩy, ”Tiêu Chiến, ưm, nóng quá…”

Mặc dù lần này cũng chưa hoàn thành hết việc đánh dấu nhưng cũng đủ để cắt đứt mọi mơ tưởng của bất kỳ Alpha nào đối với Vương Nhất Bác, cho dù sau này Vương Nhất Bác phát tình cũng chỉ có Tiêu Chiến mới có thể cảm ứng được.

Nếu không phải cân nhắc đến việc Vương Nhất Bác vẫn đang bị bệnh Tiêu Chiến thật hận không được áp đảo người kia lần nữa, có điều nghĩ lại nếu quả thực làm như vậy thì hắn quá cầm thú rồi.

Tần Lục gọi cho Vương Nhất Bác nhiều lần mà chỉ nhận được giọng nói từ hộp thư thoại. Điều này khiến hắn lo lắng không thôi, dù sao chuyện này rất ít khi xảy ra.

Bất đắc dĩ, Tần Tiêu phải bấm số của Tiêu Chiến. Hai người đang chìm đắm trong lửa tình bị cắt ngang, Tiêu Chiến buông Vương Nhất Bác ra, hắng giọng một cái nhận điện thoại, “Alo.”

“Nhất Bác đang ở cùng anh sao?” Đối với Tiêu Chiến, ngay cả lời hỏi thăm cơ bản Tần Lục cũng tiết kiệm trực tiếp vào chủ đề.

Tiêu Chiến nhìn gương mặt đỏ ửng của Vương Nhất Bác trả lời, “Em ấy đang ở cạnh tôi, có chuyện gì không?”

Tần Lục chất vấn, ”Tại sao điện thoại của Nhất Bác từ hôm qua đến giờ đều gọi không thông?”

Tiêu Chiến cũng không giấu diếm, “Nhất Bác bị sốt, bây giờ đang ở bệnh viện, điện thoạt có thể là do hết pin.

“Cái gì? Nhất Bác bị sốt?” Giọng nói Tần Lục đầy ắp những lo âu,” Tôi lập tức tới ngay.”

“Không cần phiền anh, em ấy đã giảm sốt rồi, không phải chuyện gì lớn!”

“Đây chính là thái độ anh chăm sóc Nhất Bác sao?”Đối với thái độ hời hợt của Tiêu Chiến khi Vương Nhất Bác bị bệnh Tần Lục vô cùng bất mãn, “Nếu như anh thực sự chăm sóc em ấy cẩn thận, em ấy sẽ bị ốm sao?”

Tần Lục quá mức quan tâm đến Vương Nhất Bác khiến Tiêu Chiến rất khó chịu, Trước đây khoảng thời gian cảm thấy Vương Nhất Bác có cũng được không có cũng không sao hắn cảm thấy Tần Lục không đáng lo, nhưng hôm nay hắn lại cảm thấy Tần Lục chính là một cỗ lựu đạn có thể phát nổ bất cứ lúc nào.

Vương Nhất Bác kéo vạt áo Tiêu Chiến, ”Là anh em à?”

Tiêu Chiến yên lặng gật đầu.

“Anh để em nói chuyện với anh ấy đi.” Vương Nhất Bác biết Tần Lục với Vương Nhất Bác không hợp nhau, hai người khó trảnh khỏi vì mình mà cãi vã.

Tiêu Chiến không tình nguyện đưa điện thoại cho Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác nhận điện thoại, nhỏ giọng nói,"Anh, là em đây.”

Nghe được giọng nói nhỏ yếu của Vương Nhất Bác, Tần Lục nhíu mày một cái,”Nhất Bác, em sao rồi? Có cảm thấy tốt hơn không? Có phải tên Tiêu Chiến kia bắt nạt em?”

“Không có, anh đừng nghĩ nhiều.” Vương Nhất Bác cũng không nói chuyện mình đã được đánh dấu,”Chỉ là cảm vặt thôi, bây giờ đỡ hơn nhiều rồi.”

Tần Lục dĩ nhiên nghe ra trong lời nói của Vương Nhất Bác có ý muốn bảo vệ Tiêu Chiến “Em cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi, lát nữa anh qua xem em.”

Vương Nhất Bác muốn khuyên Tần Lục không cần tới, nhưng đối phương đã cúp điện thoại trước, cậu đưa điện thoại trả lại Tiêu Chiến, “Anh ấy cúp rồi.”

“Anh ta muốn đến đây?”

“Chắc là thế, anh ấy nói như vậy.” Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến không vui, kéo tay anh an ủi,”Anh đừng giận, tính anh ấy là như vậy ấy.”

Tiêu Chiến nắm tay Vương Nhất Bác,”Tôi không giận.”

“Anh cúi đầu một chút.”

“Hả?” Tiêu Chiến cúi người xuống, xích lại gần Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác dang tay ôm lấy cổ Tiêu Chiến, đặt nhẹ một dấu hôn lên gương mặt đẹp trai của người kia,”Hôn xong rồi, sau này đừng tức giận nữa!”

Tiêu Chiến bị bộ dạng trẻ con của cậu chọc cười, hắn cũng trả lại cho đối phương một dấu hôn, “Không giận.”

Tiêu Chiến lần đầu tiên cảm thấy, thì ra hắn đã thích người kia nhiều hơn hắn nghĩ, thích đến mức tim cũng khẽ nhói đau.

*** 25 ***

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: