chương 19
Sau ngày kỉ niệm thành lập trường tạm thời vẫn chưa thấy Ngụy Thất có động tĩnh gì, điều này khiến Tiêu Chiến thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi thấu hiểu lẫn nhau, thời gian Tiêu Chiến ở bên Vương Nhất Bác càng ngọt ngào hơn trước kia. Vương Nhất Bác lúc gặp mặt Tiêu Chiến cũng bớt câu nệ hơn so mới lúc mới kết hôn, có phần lớn mật hơn trước, ở trong trường cũng thường xuyên có thể chứng kiến hai người họ nắm tay đi dạo, lâu ngày lời đồn bất hòa giữa hai người cũng dần biến mất.
Tần Lục gọi điện nói chuyện với Vương Nhất Bác phát hiện gần đây trong lời nói của đối phương luôn mang theo vài phần vui sướng chứ không còn vẻ sầu não u uất. Loại chuyển biến này khiến trong lòng hắn nhất thời không nếm ra tư vị gì. Tần Lục vừa hi vọng Vương Nhất Bác có thể hạnh phúc lại vừa hi vọng cậu có thể ỷ lại vào mình như hồi còn bé.
Lời của mẹ vẫn luôn nhắc nhở Tần Lục từng giây từng phút, đừng vì lợi ích của một người mà hại mình hại người. Hắn đã không còn là người có thể quang minh chính đại bảo vệ Vương Nhất Bác, giờ đây Tiêu Chiến mới là tâm can của cậu.
Tần Lục cũng sắp ba mươi tuổi, đối với đối tượng tương lai của hắn mẹ vẫn luôn tuyển chọn kỹ lưỡng. Tuy rằng Vương gia không tính là gia đình giàu có nhưng so lên thì không bằng so dưới lại có phần hơn, ngoài ra gần đây còn mới kết thông gia với Tiêu gia, vậy nên có thể nói thế lực tựa như mặt trời ban trưa (thế lực mạnh).
Từ khi Tần Lục thích Vương Nhất Bác, hắn đã biết đoạn thầm mến này cuối cùng cũng sẽ chẳng đi đến đâu, trước đây Vương Nhất Bác không có ý gì với hắn, cho dù bọn họ có hiểu được lòng nhau đi chăng nữa khẳng định bố mẹ Vương cũng sẽ không đồng ý. Bố Vương là một người vô cùng chú ý đến lợi ích, con ruột Vương Nhất Bác của ông mà còn đem ra là công cụ trao đổi lợi ích được chứ huống chi hắn chỉ là một đứa con riêng không cùng huyết thống.
Ở Vương gia Tần Lục mặc dù cũng được tính là được yêu thích nhưng từ nhỏ mẹ hắn vẫn luôn giáo dục hắn vô cùng nghiêm khắc. Mọi chuyện trước tiên đều phải tự mình cố gắng, bất cứ lúc nào cũng phải giữ tình trạng vững vàng, đối mặt với người uy hiếp mình cũng tuyệt đối không được có nửa phần nhún nhường, hiểu được cách thu, phóng cảm xúc của bản thân.
Nói ngắn gọn chính là trong dự tính của mẹ Tần, Tần Lục phải là một người không được để tình cảm chi phối, mà Vương Nhất Bác lại ảnh hưởng đến hắn quá nhiều.
Tiêu Chiến lên lớp xong, nhìn lướt qua điện thoại di động phát hiện đã bỏ lỡ 2 cuộc điện thoại của bố. Bố Tiêu rất ít khi gọi điện lúc Tiêu Chiến đang dạy, xem ra là có việc gấp.
Tiêu Chiến nhanh chóng gọi lại, “Bố, bố gọi điện cho con?”
“Ừ, gọi để bảo con một tiếng, tối nay bố mẹ Nhất Bác và anh trai nó muốn tới nhà ăn cơm, nếu như hai con không có việc gì thì về sớm một chút.”
“Sao lại đột ngột thế?” Tiêu Chiến không thể có cảm tình nổi với ông bố vợ này, đoán chừng lần này lại có việc gì phiền toái cần Tiêu gia đứng ra giải quyết.
Sự tình cụ thể Vương gia cũng không nói rõ qua điện thoại, bố Tiêu chỉ nói đơn giản, “Bố cũng tan sở sớm, đến lúc đó về nhà sẽ nói cho con.”
Nghe giọng điệu của bố Tiêu chắc hẳn lần này Vương gia đã gặp phải phiền phức không nhỏ, Tiêu Chiến cũng không hỏi nhiều, “Con biết rồi.”
Nội dung thi hiến pháp lần này lại đơn giản hơn khi học, Vương Nhất Bác làm bài cũng coi như thuận buồm xuôi gió, nộp bài sớm trước nửa tiếng, vừa ra khỏi cửa liền thấy Tiêu Chiến đang đợi mình.
Với nhất bác có chút kinh ngạc, “Sao anh lại tới đây?”
Tiêu Chiến trêu ghẹo nói, “Nhớ em, nên ghé thăm em một chút, nhìn thấy tôi mà không vui sao?”
Vương Nhất Bác cắn môi, khuôn mặt trắng nõn khẽ phiếm hồng, “Đương nhiên là vui rồi.”
“Được rồi, không đùa em nữa.” Tiêu Chiến xoa đầu Vương Nhất Bác, “Bố mẹ với anh trai em tối nay tới nhà chúng ta ăn cơm, bố muốn chúng mình về sớm một chút.”
“Người nhà em muốn tới nhà mình sao?”
Tiêu Chiến nhìn vẻ mặt mờ mịt của Vương Nhất Bác, xem ra cậu hoàn toàn không biết chuyện xảy ra ở Vương gia. Có điều điểm này cũng không ngoài dự đoán, dù sao từ đầu đến cuối công ty Vương gia vẫn luôn do Tần Lục xử lý. Ý tứ của bố Vương rõ ràng là muốn cho Tần Lục thừa kế gia nghiệp mà không phải con trai ruột Vương Nhất Bác.
“Ừm, buổi chiều em còn có lớp à?”
“Buổi chiều còn một môn Luật kinh tế.”
Phần lớn các giờ học ở đại học A đều được ghi lại, mới đầu là để tiện cho học sinh ôn tập lại những kiến thức trọng điểm, hiện tại lại trở thành nguyên nhân nghỉ học của rất nhiều sinh viên. Tuy nhiên giờ học của Tiêu Chiến trước giờ chưa bao giờ cần cái này.
Tiêu Chiến hỏi: ” Chắc phải được ghi lại chứ?”
Vương Nhất Bác gật đầu, “Có.”
“Vậy thì đừng đi nữa, chúng ta ăn cơm xong thì về nhà.”
Trước đây khi còn ở Vương gia, bố Vương rất ít khi trò chuyện với Vương Nhất Bác. Ngay cả việc coi mắt với Tiêu Chiến cũng là sau khi gặp Tiêu Chiến mới biết. Vậy nên hôm nay bố Vương đến vì việc gì Vương Nhất Bác căn bản không thể nào biết được.
Sau khi về nhà, Tiêu Chiến được bố Tiêu cho biết Vương gia gần đây gặp phải phiền toái lớn, dự án trung tâm tài chính toàn cầu với nhà đầu tư Mỹ buộc phải dừng lại do một công nhân trong tổ xây dựng làm loạn, tin tức này tạm thời được bố Vương phong tỏa, tối nay chính là vì muốn bàn luận với bố Tiêu nên mới đến.
Người phụ trách chính của dự án này là Tần Lục, bây giờ hạng mục này lại xảy ra vấn đề, đối tác bên Mỹ liên tục chỉ trích hắn, đưa ra yêu vầu trong vòng một tuần bên Vương gia phải giải quyết để công việc được thi công trở lại.
Vương Nhất Bác có chút lo lắng đến tình cảnh của Tần Lục hiện giờ. Cậu hiểu rất rõ tính cách của bố mình, không phải trắng tức là đen, nếu như Tần Lục làm hỏng hạng mục hợp tác lớn như vậy sợ rằng thời gian tới chỗ đứng ở Vương gia sẽ không tốt lắm.
Tiêu Chiến thấy rằng sau khi nghe xong sự tình của Vương gia thì lo lắng, nên nhẹ nhàng an ủi, “Đừng lo, bố sẽ xử lý tốt chuyện này.”
Vương Nhất Bác ngược lại không lo lắng bố Tiêu không giải quyết được chuyện này, cậu chủ yếu lo rằng sau này thời gian Tần Lục ở Vương gia sẽ yên ổn, “Ừm, em chỉ là có hơi lo lắng cho anh em.”
Chứng kiến bộ dạng Vương Nhất Bác lo lắng cho Tần Lục, trong ngực Tiêu Chiến như là bị người ta đổ chì, nhưng bên ngoài vẫn là dáng vẻ không để ý chút nào, “Sao thế?”
“Việc này mà xử lý không tốt, bố em sẽ không tha cho anh ấy.”
Tiêu Chiến ngồi ở mép giường, ôm Vương Nhất Bác từ phía sau, hôn vào vùng gáy mềm mại, miệng nhẹ giọng nỉ non, “Đừng suy nghĩ nhiều như vậy, mọi chuyện đều có thể giải quyết.”
Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến làm cho hơi ngứa, khẽ nhúc nhích người một cái, “Thật là, buồn đấy đừng nghịch.”
Hai con mắt Tiêu Chiến hơi tối lại, dùng tay bẻ mặt của Vương Nhất Bác quay lại, cắn lên đôi môi mọng nước, “Mở chân ra một chút.”
“Tiêu Chiến, đợi buổi tối hãy đùa, đợi bố với mọi người….A”
Vương Nhất Bác còn chưa nói hết câu, ngón tay của Tiêu Chiến đã tiến đến dũng đạo quen thuộc, còn quần ngủ thì đã bất tri bất giác tuột xuống mắt cá chân.
“Không sao, còn rất nhiều thời gian.” Ngón tay Tiêu Chiến cắm vào có vài lần phía huyệt phía sau đã bắt đầu tiết ra dịch non trơn trượt, xúc cảm vừa mềm vừa ướt khiến người ta hận không thể xông vào ngay lập tức, “Muốn rồi sao?”
Vương Nhất Bác mang theo nỗi xấu hổ mà gật đầu, “Tiến vào đi, Tiêu Chiến, em muốn anh.”
Tiêu hỏi qua ý kiến của Vương Nhất Bác cũng chỉ là lấy lệ, cho dù đối phương có từ chối đi nữa, đến giây phút này hắn vẫn sẽ liều mạng tiến vào thân thể mê hoặc của người này.
Tiêu Chiến rút ngón tay ra, thay bằng lửa nóng kiên cố, thổi một hơi rồi cắm vào đến tận cùng. Vương Nhất Bác quay người lại tính che miệng, thoải mái run rẩy suýt chút nữa khiến cậu bật ra thành tiếng.
“Sảng khoái quá sao?” Tiêu Chiến duỗi tay lấy ra bàn tay Vương Nhất Bác đang che miệng, “Kêu ra để tôi nghe một chút.”
Vương Nhất Bác giùng giằng uống éo mông một cái, quy đầu đè dưới đáy huyệt cũng theo đó mà xoay tròn, “Thật lớn….căng kín rồi, đầy quá….”
Tiêu Chiến rất không chịu nổi cách Vương Nhất Bác rên rỉ như có như không như vậy, khiến người nghe ngứa ngáy trong lòng, “Dính chặt như thế, thích chứ? Thích được tôi trực tiếp đi vào tận cùng sao?”
“Thích, động một cái, Tiêu Chiến, dùng sức….aaa…thích quá….” Vương Nhất Bác vòng tay ôm lấy cổ Tiêu Chiến, cái mông cũng cùng lúc đung đưa theo tốc độ đi vào của hung khí, “Không được, aa ư ư… không chịu nổi nữa, em a…”
Tiêu Chiến dùng tay chặn lấy phần đỉnh đang muốn phát tiết của Vương Nhất Bác, hung khí nóng rực phía sau không ngừng ra vào tận gốc, sung sướng lan tỏa toàn thân khiến người trong ngực không nhịn nổi mà nức nở, “Thả, bỏ tay, Tiêu Chiến, để cho em ra….không muốn như vậy đâu, xấu xa, anh xấu xa….”
“Nhất Bác, đợi ra cùng tôi, em thả lỏng, để tôi vào sau thêm chút nữa.“ Tiêu Chiến dồn dập thở dốc vào phía sau tai nhạy cảm của Vương Nhất Bác, hắn được hậu huyệt mềm mại ẩm ướt siết chặt quá mức thoải mái, lại nghe được tiếng người trong lòng nức nở lại khiến bản thân càng thêm mãnh liệt.
Vương Nhất Bác bị vui vẻ hành hạ đến rơi nước mắt. Hai chân thon dài không chịu nổi mà đung đưa, cái mông đáng thương hơn rung rung như cái sàng rây gạo, “Tiêu Chiến, từ bỏ, vào sâu quá, quá sâu aaa….đừng vào sâu vậy bắn vào quá sâu kỳ lắm….”
“Thực sự rất sâu?” "Nếu là thúc thụ thai tôi còn vào sâu hơn bây giờ nữa, tiến vào khoang sinh sản của em, sau đó bắn vào.”
Vẻ mặt của Tiêu Chiến khi nói ra câu đó vô cùng xấu xa, Vương Nhất Bác da mặt mỏng không chịu được ngôn ngữ trần trụi như vậy công kích. Động huyệt phía sau không tự chủ được mà co rút, kẹp chặt dục vọng bành trướng, trên da thịt trắng nõn khẽ ửng đỏ toàn thân.
“Tiêu Chiến, đừng nói nữa, anh đừng nói là….” Vương Nhất Bác cố tách chân, cặp mông đầy đặn dán chặt vào năm căn không chút khe hở, “Đã vào toàn bộ rồi, anh ra nhanh cho em……để cho em ra…..”
Tiêu Chiến cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ, hắn muốn khiến cho trong đầu Vương Nhất Bác ngoại trừ hắn ra thì không nghĩ tới ai khác nữa.”
“Không phải nói không muốn sâu như vậy sao? Nhưng tôi sẽ ra rất sâu đó.”
“Bắn vào bắn sâu như thế nào cũng được…Xin anh, Tiêu Chiến, đừng trêu em nữa, em khó chịu lắm….”
“Đây chính là em nói.”
Lời còn chưa dứt, Tiêu Chiến buông ra tính khí Vương Nhất Bác trong tay, chuyển sang gắt gao nắm chặt lấy eo nhỏ đung đưa, tinh dịch nóng bỏng bắn vào tận sâu bên trong, giống như tất cả bụng đều bị lấp đầy, da đầu Vương Nhất Bác căng đến tê dại, đôi môi đỏ mọng không ngừng run rẩy, “Tiêu Chiến, được rồi, nhiều quá, trướng…bụng em trướng lắm…”
Xong việc, Tiêu Chiến nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Nhất Bác hôn điên cuồng.
“Đừng khóc, tôi giúp em dọn dẹp một chút, em nghỉ ngơi đi, người nhà em đến tôi sẽ gọi em dậy.
“Anh không ngủ cùng em sao?” Vương Nhất Bác ôm cổ Tiêu Chiến hỏi lại.
Tiêu Chiến nhéo nhéo mũi Vương Nhất Bác, “Muốn tôi ngủ cùng?”
Vương Nhất Bác gật đầu.
“Vậy em hôn tôi một cái.”
Vương Nhất Bác hơi ngẩng đầu, hôn lên môi Tiêu Chiến, “thích anh lắm!”
*** 19 ***
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top