chương 14

Ngày kỉ niệm một trăm năm thành lập trường đại học A sắp tới, Tiêu Chiến là người tốt nghiệp loại xuất sắc của trường, được bầu là giáo sư được yêu thích nhất trong 3 năm liền, vì thế dĩ nhiên không thể thiếu bài diễn thuyết ở buổi lễ.

Hôm nay, vừa hết giờ học, Tiêu Chiến đã được thông báo đến phòng hiệu trưởng. Kết quả còn chưa vào tới cửa đã nghe đến giọng nói của Ngụy Thất đang nói chuyện với hiệu trưởng.

Tiêu Chiến đảo mắt liếc sang Ngụy Thất, biểu tình bình đạm, “Hiểu trưởng, thầy tìm tôi?”

Thầy giáo già đã có tuổi khi cười nếp nhăn trên mặt xếp thành vòng, vẻ hiền từ trong nháy mắt lộ ra vẻ ôn hòa, “Tiêu Chiến, cậu đến rồi đấy à, đến đây, qua đây chào hỏi với Ngụy Thất, các cậu chắc cũng nhiều năm không gặp rồi?”

Ngụy Thất tỏ ra chưa từng gặp qua Tiêu Chiến, “Chào anh, giáo sư Tiêu, đã lâu không gặp.”

Tiêu Chiến tỏ thái độ hòa nhã, “Ừm, lâu rồi không gặp.”

Hiệu trưởng không biết chuyện cũ của Tiêu Chiến với Ngụy Thất. Chỉ biết hai người đều là những người tốt nghiệp loại xuất sắc nhất của khoa luật. Ngụy Thất lấy được học bổng toàn phần duy nhất đi Mỹ du học, còn Tiêu Chiến thì lựa chọn ở lại trường làm giảng viên chưa đến ba mươi tuổi thì được đề cử làm giáo sư.

“Đều là bạn học cũ cả, đừng có xa cách như vậy.” Hiệu trưởng cười, hỏi thăm bảo Tiêu Chiến ngồi xuống, “Hôm nay tôi muốn tìm cậu là muốn trao đổi với cậu một việc, là việc liên quan đến bài diễn thuyết kỷ niệm ngày thành lập trường.”

Tiêu Chiến hỏi, “Bài diễn thuyết tôi đã chuẩn bị xong, có vần đề gì sao?”

“Tôi đang tính để cho cậu với Ngụy Thất cùng làm một buổi tọa đàm dưới hình thức hỏi đáp, đến lúc đó sinh viên sẽ đưa ra vấn đề, các cậu phụ trách trả lời câu hỏi, cậu thấy thế nào?”

Phản ứng đầu tiên của Tiêu Chiến đương nhiên là từ chối, nhưng Ngụy Thất đã đi trước một bước trả lời, “Tôi cảm thấy ý kiến này rất hay, anh thấy thế nào, giáo sư Tiêu?”

Hiệu trưởng thấy Ngụy Thất đã đáp ứng, liền hướng ánh mắt mong chờ nhìn về phía Tiêu Chiến. Suy nghĩ đến việc hiệu trưởng đã chiếu cố mình nhiều năm, Tiêu Chiến cố gật đầu bằng lòng.

“Vậy thật tốt quá, tối nay tôi làm chủ, mời hai người các cậu ăn một bữa, thuận tiện thảo luận một ít về buổi tọa đàm.

Tiêu Chiến có thể không quan tâm đến mặt mũi Ngụy Thất nhưng không thể không nể mặt hiệu trưởng. Bữa ăn này cho dù khó nuốt, hắn cũng phải làm bộ không việc gì mà đáp ứng lời mời, không thể đề người ngoài phát hiện hắn với Ngụy Thất đang bất hòa.

Vương Nhất Bác sau khi tan học về, Tiêu Chiến xin lỗi nói, “Buổi tối hiệu trưởng hẹn tôi nhờ một chút chuyện về ngày kỷ niệm thành lập trường, không thể cùng em ăn tối.”

“Anh sẽ diễn thuyết sao?” Vương Nhất Bác rất chờ mong vào ngày kỷ niệm thành lập trưởng có thể xem Tiêu Chiến diễn thuyết.

Tiêu Chiến thấy ánh mắt tỏa sáng của Vương Nhất Bác khẽ cười hỏi, “Em rất hi vọng được xem tôi diễn thuyết à?”

“Đương nhiên rồi!” Vương Nhất Bác không chút nghĩ ngợi trả lời, “Trước đây lúc anh đoạt giải luận văn, không phải là cũng làm diễn thuyết rồi sao, em lúc đó cũng đến nghe.”

“Em nói lần nào thế, nhiều người như vậy, em vẫn giành được chỗ ngồi?”

“Không phải, em là đứng nghe ở cửa.” Vương Nhất Bác xấu hổ, “Bởi vì chỗ nào có anh thì đặc biệt sẽ có nhiều người, em chỉ muốn được nghe anh diễn giảng, có chỗ ngồi hay không cũng không sao.”

“Ba tiếng liền mà em cứ đứng như vậy sao?”

“Cũng không phải cứ đứng yên một chỗ, mỏi chân một chút thì ngồi xổm xuống một cái nên vẫn tốt.”

Thực tế là ngày đó Vương Nhất Bác đứng đến tê rần cả chân, chỉ vì muốn nhìn Tiêu Chiến nhiều hơn. Sau khi bài diễn thuyết kết thúc rất nhiều người tìm Tiêu Chiến để giải đáp câu hỏi, Vương Nhất Bác cũng là một người trong số đó, có điều lúc đó quá nhiều người Tiêu Chiến còn chưa kịp trả lời vấn đề của cậu thì đã bị các bạn học khác kéo đi rồi.

Nghe được Vương Nhất Bác trả lời vấn đề kiểu lảng tránh, trong lòng Tiêu Chiến cũng cảm thấy khó chịu. Hắn có thể tưởng tượng được ra được phần nào, cảnh Vương Nhất Bác chen trong đám người chỉ vì muốn liếc nhìn hắn một cái. Nhưng lúc đó hắn vẫn chưa có ấn tượng gì với Vương Nhất Bác, nếu như cố ý để tâm một chút, có thể giữa bọn họ cũng sẽ không bỏ lỡ nhiều như vậy.

Tiêu Chiến đưa Vương Nhất Bác về đến trước cửa, trước khi xuống xe còn không yên tâm mà dặn dò đối phương, “Có thể tôi sẽ về khá muộn, không cần đợi tôi, nhớ ngủ sớm một chút nếu thấy lạnh nhớ bật điều hòa, biết chưa?”

Vương Nhất Bác khua tay với Tiêu Chiến một cái, “Ừm, em biết rồi, anh nhanh đi đi, đừng về trễ.”

Trước đây Tiêu Chiến thấy kết hôn là một chuyện hết sức phiền phức, nghĩ đến việc sẽ có một người khác cùng chung giường, chung gối với mình hắn đã cảm thấy phiền toái không rõ. Nhưng lạ là, sau khi kết hôn với Vương Nhất Bác, hắn chưa bao giờ có cảm giác phiền phức, thậm chỉ cảm thấy kết hôn xong cũng không tệ lắm.

Có người làm hắn bận tâm, có người không màng tất cả mà yêu hắn, những điều này xem ra đều rất tốt đẹp.

Trên bàn ăn, Tiêu Chiến với Ngụy Thất cũng không nói nhiều, đều dựa hết vào hiệu trưởng điều hòa bầu không khí. Mọi người đều uống chút rượu, hiệu trưởng là người đã có tuổi, chưa uống được vài chén đã gánh không nổi nữa. Tửu lượng của Ngụy Thất cũng không tốt nhưng so với hiệu trưởng thì vẫn là dư dả hơn, một bàn rượu mang lên uống nhiều nhất e rằng vẫn là Tiêu Chiến.

Sau bữa tối, Tiêu Chiến gọi taxi đưa hiệu trưởng về nhà thuận tiện gọi cho vợ của ông để cho tài xế tiện đường đưa về.

Việc hiệu trưởng xong xuôi, Tiêu Chiến dự định về nhà lại bị Ngụy Thất gọi lại, “Anh không tiễn tôi một chút à?”

Tiêu Chiến nói, “Tôi có thể gọi xe giúp cậu.”

“Chúng ta dù sao cũng tính là bạn học cũ, ngay cả đoạn đường ngắn ấy mà anh cũng không chịu tiễn tôi sao?” Ngụy Thất vừa cười vừa nói, “Hay là anh sợ vị kia nhà anh hiểu lầm?”

“Nếu như hôm nay em ấy đi cùng tôi, cũng sẽ để tôi đưa cậu về nhà.” Tiêu Chiến nhìn Ngụy Thất nói, “Chẳng qua là tôi cảm thấy không cần thiết, dù sao nơi tôi có thể đến thì xe taxi cũng có thể đến.”

Tiêu Chiến là một người lạnh nhạt, về điểm ấy Ngụy Thất vẫn luôn biết, nhưng đối phương cứ như vậy không nể mặt mà từ chối thỉnh cầu của mình khiến cậu rất khó chịu. Điều này cũng khiến Ngụy Thất nhớ lại ngày đó ở quán cà phê đối diện trường học, Tiêu Chiến cũng nói với cậu, “Ngụy Thất, đừng nên như vậy, cậu sẽ khó chịu.”

Ngụy Thất cũng không hiểu bản thân mình tại sao hết lần này đến lần khác cứ phải chịu đựng như vậy. Lòng tự trọng cao ngạo hèn nhát kia không cho phép cậu nhường bước, cậu muốn cho Tiêu Chiến-người đàn ông lạnh lùng bạc tình này biết được cái gì gọi là thất bại thảm hại.

“Tiêu Chiến, tôi thật muốn xem xem, khi anh xé bỏ lớp mặt giả tạo xuống gương mặt kia sẽ là hình dáng gì?”

Dưới màn đem đen tuyền, gió thổi đung đưa, phả vào khuôn mặt đang nóng hầm hập, Tiêu Chiến lẳng lặng nhìn Ngụy Thất, trong ánh mắt lộ ra tia lạnh lùng xa lạ, giống như bọn họ chưa từng quen biết nhau.

Tiêu Chiến không về nhà, Vương Nhất Bác cũng không ngủ được, đơn giản chỉ cầm quyển sách lên nhìn.

Thẳng đến khi có cơn buồn ngủ mơ màng, Vương Nhất Bác mới nhấn nhấn đôi mắt cay xè, nhìn thoáng qua thời gian, đã là 12 giờ đêm rồi vẫn chưa thấy Tiêu Chiến về. Cậu thấy hơi lo lắng muốn gửi một đoạn tin nhắn, soạn đi soạn lại mấy lần đều cảm thấy không thích hợp, cuối cùng vẫn chọn để điện thoại lại lên đầu giường, lẳng lặng đợi Tiêu Chiến trở về.

Sau khi nói lời chào cuối cùng với Ngụy Thất, Tiêu Chiến tìm Kỳ Hàn đến quán rượu uống mấy chén.

Kỷ Hàn là một trong số ít bạn thân của Tiêu Chiến. Trước đây trong hôn lễ của Tiêu Chiến còn vui đùa này nọ, sau ngày kết hôn Tiêu Chiến là một người đã có gia đình nên hai người cũng ít dịp giao lưu, chỉ thỉnh thoảng mới nhắn một cái tin quan tâm hỏi thăm nhau.

“Chuyện của Ngụy Thất cậu tính giải quyết nào?” Kỷ Hàn nhấp  một ngụm rượu Whisky, “Muốn nói cho Vương Nhất Bác không?”

Con ngươi Tiêu Chiến tối sầm,”Tôi không có ý định nói cho em ấy biết.”

Kỷ Hàn cũng biết được một ít chuyện của Ngụy Thất, “Cứ giấu như vậy cũng không phải là một cách, tính cách của Ngụy Thất cậu cũng hiểu rõ, rất nóng nảy, lòng tự trọng lại vô cùng lớn, chuyện cậu kết hôn chẳng khác nào tát một cái vào mặt cậu ta, cậu ta nhất định sẽ không để yên như vậy.”

“Chỉ là tôi cảm thấy có nói cho Nhất Bác cũng không giúp được việc gì.” Tiêu Chiến liếc Kỷ Hàn một cái, “Nhất Bác là một người rất biết điều, nếu nói thật cho em ấy biết, chỉ sợ biết rồi em ấy cũng chỉ gật đầu một cái rồi nói, “Em không để tâm.”

Kỷ Hàn nói đùa, “Cậu cũng thật hiểu vợ nhỏ của cậu nha.”

“Nói thật, tôi hiện tại không đoán được rút cuộc Ngụy Thất muốn làm gì?”

Kỷ Hàn nghe ra được trong giọng nói của Tiêu Chiến có ý lo lắng, đột nhiên như phát hiện ra châu lục mới, nói, “Không nghĩ là Tiêu Chiến cũng có ngày đa sầu đa cảm như vậy, tôi còn tưởng rằng cậu đối với ai cũng không quan tâm. Xem ra tiểu tử Vương gia kia cũng thật lợi hại, mới kết hôn chưa bao lâu đã nhanh chóng thuần phục được đại giáo sư của chúng ta rồi.”

Tiêu Chiến cũng quen với kiểu nghĩ gì nói đấy của Kỷ Hàn, “Tôi rất lãnh đạm sao?”

“Tiêu đại giáo sư, cậu đâu chỉ có lãnh đạm, tôi còn nghi ngờ cậu bị lãnh cảm.” Kỷ Hàn khoa trương nói, “Dáng vẻ Ngụy Thất cũng không kém, vậy mà cậu không có chút cảm giác nào với cậu ta sao? Lúc ở bên cậu ta đều là người ta dính lấy cậu, cậu lúc đó không có cảm giác sao?”

Tiêu Chiến tỉ mỉ suy nghĩ một lúc, trả lời, “Không có.”

“Chả trách Ngụy Thất hận cậu nghiến răng nghiến lợi như vậy, ban đầu cậu đáp ứng qua lại với người ta vậy mà lại không đối xử tốt với người ta, cậu ta bây giờ là muốn trả thù cậu bạc tình.”

Tiêu Chiến giải thích, “Lúc đó tôi rất nghiêm túc với Ngụy Thất.”

“Phải, quả thực rất nghiêm túc, nghiêm túc lắm! Ở cùng một chỗ với Ngụy Thất ngoại trừ bàn luận luật pháp vẫn là bàn luận pháp luật.” Kỷ Hàn cùng xem được cách Tiêu Chiến yêu thương Ngụy Thất, “Hai người nói đó là yêu đương sao? Có mà là bàn luận học thuật.”

“Tôi cũng không hề có lỗi với Ngụy Thất.”

“Tiêu Chiến, có phải cậu cảm thấy, hai người ở bên nhau chỉ cần hai bên không phản bội nhau coi như mọi chuyện đều tốt rồi?” Thân làm hoa hoa công tử, ở phương diện tình cảm Kỷ Hàn có thể coi là thân kinh bách chiến rồi, tuyệt đối không thể giống với thầy giáo Tiêu Chiến, “Nếu như là, hiện tại cậu với Vương Nhất Bác đổi chỗ cho nhau, cậu ấy không thích cậu, mà cậu đơn phương thích cậu ấy, cậu sẽ có cảm giác gì?”

Tiêu Chiến suy nghĩ một chút, “Nhất Bác người em ấy thích là tôi.”

Kỷ Hàn liếc xéo mắt, “Lão đại, cậu có nghe hiểu vấn đề của tôi không, tôi là đang nói nếu như.”

“Không có nếu như, Nhất Bác là của tôi.”

Lúc này đến lượt Kỷ Hàn chịu thua, đây mà là Tiêu Chiến mà hắn biết sao, khẳng định tuyên bố quyền sở hữu với một người khác như vậy, phải biết rằng Ngụy Thất ở bên hắn bốn năm Kỷ Hàn cũng chưa từng cảm thấy Tiêu Chiến có tình cảm mãnh liệt như vậy.

Nếu như bắt buộc Kỷ Hàn hình dung cảm tình giữa Tiêu Chiến với Ngụy Thất thì đại khái chỉ có bốn chữ “bình đạm như nước”.

*** 14 ***

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: