Chương 8


Vương Nhất Bác vừa dứt lời, bộ đầu liền cầm kiếm từ trong rừng lao ra, trường kiếm lóe bạch quang, Vương Nhất Bác vừa nhìn liền biết không phải vật phàm, chỉ thấy bộ đầu lấy thế nhanh như chớp không kịp bịt tai nhấc người đang nằm dưới đất lên ném qua một bên, đạo sĩ thống khổ kêu một tiếng, bộ đầu lúc này mới quay đầu lại nhìn hắn một cái.

“Ngươi ngu ngốc, đã nói bao lần rồi, không có ai đứng im cho người đánh hết.”

Đạo sĩ trên mặt lộ mấy phần ủy khuất: “Ta chỉ muốn giúp ngươi, nào biết hắn lợi hại như vậy.”

Bộ đầu liếc hắn một cái: “Im miệng.”

Sau đó bộ đầu quan sát Vương Nhất Bác, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Ta vừa nãy nghe được, là ngươi giết những người trong thành.”

Vương Nhất Bác cũng không thèm nhìn hắn, hai mắt đỏ ngầu nhìn đạo sĩ, đạo sĩ như con thỏ sợ đến nhảy cỡn lên, chớp mắt sau Vương Nhất Bác liền đứng trước mặt đạo sĩ, cau mày, vẻ mặt đấu tranh: “Hắn chạm qua ngươi, ta muốn giết ngươi, ta không thể không giết ngươi.”

Đạo sĩ không dám cử động, nhìn mắt Vương Nhất Bác run run nói: “Ngươi nhập ma, cái này không phải là chân tâm của ngươi, mau tỉnh lại đi.”

“Chân tâm? Cái gì là chân tâm, ta ghét ngươi, cho nên muốn giết ngươi, có vấn đề gì sao?” Vương Nhất Bác lạnh lùng nói, cả người đều là ma khí, sau lưng xé gió tấn công, một thanh trường kiếm hướng y đâm tới.

Vương Nhất Bác lắc mình tránh, bộ đầu che trước người đạo sĩ nheo mắt lại: “Như ngươi nói, phàm là cùng Tiêu Chiến nói chuyện ngươi đều phải giết?”

“Không hẳn.” Vương Nhất Bác tựa bừng tỉnh gật gật đầu, sau đó lại nhíu mày, “Không được, giận thì giận, không thể để hắn gây phiền toái.” Dừng một chút, Vương Nhất Bác rốt cuộc mạch lạc, “Ta có thể giết chết tất cả những người đem hắn cướp đi.”

“Ngươi!” Bộ đầu giận dữ, đem đạo sĩ đẩy tới góc rồi cầm kiếm cùng Vương Nhất Bác đánh nhau.

Hai người liên tiếp giao thủ mấy hiệp, đến cuối cùng hai người kiệt lực, đạo sĩ nhịn đau kết pháp ấn, Vương Nhất Bác bị vây bên trong ấn, bộ đầu mới thở phào nhẹ nhõm hướng đạo sĩ gật đầu tán thưởng: “Coi như ngươi có chút dùng được.”

Bộ đầu nhìn Vương Nhất Bác, đang muốn nói thêm, bỗng nhiên thấy trên gương mặt xinh đẹp lộ vẻ kinh hoàng, đạo sĩ lại là hoảng sợ trợn mắt lên, sau đó bộ đầu chỉ thấy eo mình bị vật sắc bén đâm xuyên qua, hắn cuối đầu nhìn một cái, máu chỗ eo đã chảy ướt vải, đợi đến khi đạo sĩ vội vội vàng vàng xông lên ôm lấy hắn, hắn đã mất đi tri giác.

Chỉ thấy Tiêu Chiến cười nhạt đứng sau lưng bộ đầu, “Cũng không uổng ta chờ các ngươi lâu như vậy.”

Đạo sĩ cơ hồ sợ đến hồn phi phách tán, thất kinh mà nhìn thanh đoản đao cắm ở eo bộ đầu: “Ngươi, các ngươi như vậy…”

“Không phải sợ.” Tiêu Chiến khom người đem đoản đao dứt khoát rút ra, từ trong tay áo lấy ra một bao dược liệu ném cho đạo sĩ, khổ sở nói: “Làm như vậy cũng là bất đắc dĩ, bộ đầu đối ta không tệ, ta sẽ không giết hắn, đây là giải dược ngươi bây giờ cứu hắn vẫn còn kịp.”

Thấy đạo sĩ hai tay run rẩy kéo vạt áo bộ đầu ra, vội vàng đem thuốc xoa lên vết thương bộ đầu, Tiêu Chiến lúc này mới nhìn về phía Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác hai mắt đỏ đậm nhìn đạo sĩ, ánh mắt hận không thể giết chết hắn, lúc phát hiện ra ánh mắt của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác thống khổ nhắm mắt lại, chớp mắt liền xuất hiện bên cạnh Tiêu Chiến, ngón tay gắt gao bóp lấy cổ Tiêu Chiến, lúc mở mắt đầy sát ý: “Ngươi tình nguyện yêu thích hắn cũng không yêu thích ta, không bằng ta giết ngươi, rồi ăn ngươi.”

Tiêu Chiến cũng chỉ là phàm nhân, không lâu sau sắc mặt đã tái xanh.

Nhưng mà Tiêu Chiến lại không chút kinh hoảng, chỉ là ánh mắt trầm lặng nhìn Vương Nhất Bác, “Ta sau khi chết, sẽ xuống địa ngục thay ngươi, như vậy dù là luân hồi ngươi cũng không gặp được ta. Huống chi ta thích hắn lúc nào chứ?”

Vương Nhất Bác hốt hoảng vội vàng buông tay: “Ta không muốn không được gặp ngươi.”

Tiêu Chiến sờ sờ cổ thở dài một cái, “Thật là tạo nghiệp mà.”

Nói xong hắn bế Vương Nhất Bác lên, Vương Nhất Bác cứng đờ, ngón tay theo bản năng mà nắm vạt áo hắn, cả người không biết làm sao mà dựa vào lồng ngực Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến ôm hắn đi một đường xa, sau đó đem mỹ nhân đặt cạnh một khúc gỗ.

Vương Nhất Bác không hiểu quay đầu nhìn hắn. “Ngươi muốn làm gì…A!”

Tiêu Chiến cách lớp vải xoay nắn mông y, một bên cởi thắt lưng Vương Nhất Bác.

Hắn cuối đầu chăm chú nhìn Vương Nhất Bác mặt dần đỏ, lông mày cau lại, con ngươi u ám băng lãnh.

“Thật ra ta rất tức giận.”

*** 8 ***

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top