chương 2


Tiêu Chiến có một phiền não.

Ông mai bà mối trong thành thật sự là kiên nhẫn, hai ba ngày lại đến tiệm lải nhải không ngừng, Tiêu Chiến dù tốt tính đến đâu thì nụ cười trên mặt cũng khó mà duy trì được.

Hắn cụp mắt xuống, lấy cái lý do cũ: “Ở quê đã có thê tử, ta không muốn- ”

Bà mối vẫy khăn lụa cắt lời hắn: “Này, hai nơi xa nhau như vậy, ta nói chứ, ngươi một đại nam nhân ở đây, dù sao bên người cũng phải có người chiếu cố, lỡ như bị bệnh, hoặc là…” Bà mối nháy mắt, “Hoặc như những chuyện kia, cũng không thể mình ngươi giải quyết được đúng không. Nếu ngươi luyến tiếc thê tử thì nên đưa nàng đến đây, Tiêu thợ may này, không phải nói chứ, ta thấy dáng dấp ngươi không giống người có thê tử.”

Tiêu Chiến nhíu lông mày, trước tiên không nói việc hắn đã có thê tử hay chưa, nếu như hắn thật đã có thê tử mà bà mối này vẫn làm mai cho hắn lấy vợ, đây là bất trung bất nghĩa.

Bà mối quan sát nét mặt hắn, vội vã lấy lòng: “Thật ra là vầy, ngươi biết tửu lâu ở thành đông chứ? Nữ nhi nhà đó cũng là một đại mỹ nhân, trước đó vài ngày có đến tiệm ngươi may quần áo, liếc mắt một cái liền thích ngươi. Cô nương kia duyên dáng yêu kiều, phong thái trác tuyệt, ngươi đi xem thử.”

Nói đến mỹ nhân, Tiêu Chiến đã nhìn thấy một vị mỹ nhân chân chính.

Thấy y rồi, mới biết cái gì gọi là lục cung phấn đại vô nhan sắc.*

_____________________________________

*Lục cung phấn đại vô nhan sắc

Dịch nghĩa:

Sáu cung son phấn không còn ai đáng gọi là có nhan sắc nữa

Dịch thơ:

Sáu cung nhan sắc thua hờn phấn son

Trích trường hận ca- Bạch Cư Dị, bản dịch: Tản Đà
_____________________________________

Đang muốn cự tuyệt, lại nghĩ tiếp tục như thế cũng không phải biện pháp, không bằng trực tiếp gặp người ta nói rõ ràng, vì vậy hắn đáp ứng, đợi bà mối vui mừng rời đi, tiệm may lần nữa lại chìm vào yên tĩnh, Tiêu Chiến xoay người lấy một khúc vải hoa mới, là màu đỏ hỉ sự, trước đó vài ngày có người may một bộ giá y*, hắn đã làm xong hết, chỉ còn điểm xuyết thêm một chút.

*Giá y: áo cưới

Hắn suy nghĩ đến nhập tâm, ngay cả khi cửa đóng lại cũng không biết.

Khi hắn nhận ra, Vương Nhất Bác đã đứng trước mặt.

Tiêu Chiến giương mắt cười cười: “Ngươi như vậy, đến lúc cuối năm, ta sợ không ăn no nổi.”

Con ngươi Vương Nhất Bác chợt lóe chút ngượng ngùng, ngữ khí lại hết sức băng lãnh: “Ngươi muốn đi gặp nàng?”

Tiêu Chiến trong chốc lát không rõ hắn nói ai, Vương Nhất Bác liền giải thích: “Ngươi muốn cưới vợ?”

“Nghe nói đối phương là một đại mỹ nhân chân chính.” Tiêu Chiến buồn cười nói.

Vương Nhất Bác âm thầm nắm chặt nắm đấm, tiến lại gần nhìn hắn: “Ta có đẹp không?”

Tiêu Chiến cười một tiếng: “Ta chưa từng thấy đối phương, chỉ là, sao ngươi lại biết chuyện này?”

Vương Nhất Bác chợt quay đầu, lui về sau mấy bước, đỏ mặt liếc hắn một cái, ngón tay run run mở nút buột vạt áo: “Ngươi vốn không thích ta, quan tâm những việc này làm gì.”

Vương Nhất Bác thân thể trắng noãn như ngọc, hai điểm trước ngực đỏ tươi, đẹp không tỳ vết.

Tiêu Chiến chống cằm thú vị nhìn y, đến khi Vương Nhất Bác cả người trần trụi, sắc mặt đỏ ửng đi tới, hắn mới đè lại bàn tay đang mò đến thắt lưng hắn của Vương Nhất Bác: “Chờ đã.”

Vương Nhất Bác ngẩn người, sắc mặt thay đổi: “Ngươi chán ta?”

“Ngươi đang nghĩ gì vậy?” Tiêu Chiến xoay người lấy bộ giá y xếp gọn, sau đó khoác lên thân thể Vương Nhất Bác, khóe môi mang theo tia hài hước: “Lúc ta làm cái áo này, vẫn muốn xem ngươi mặc vào có bộ dáng gì.”

Vừa nói, vừa cẩn thận mặc giá y cho Vương Nhất Bác.

Mặc xong, Tiêu Chiến lui về phía sau mấy bước, xoa xoa cằm quan sát một hồi: “Quả nhiên kiều diễm mê người, rực rỡ như xuân.”

Vương Nhất Bác tay chân luống cuống mà kéo vạt áo, khuôn mặt lạnh băng mỹ lệ có chút mờ mịt, ánh mắt lại mang theo vài tia đáng thương.

“Ngươi, ngươi sao lại cho ta mặc cái này? Chúng ta chẳng phải muốn cái kia…..”

Vừa dứt lời, Tiêu Chiến đã đem Vương Nhất Bác ôm vào ngực, tay dọc theo vạt áo âm thầm tiến vào hậu huyệt mỹ nhân, thấp giọng cười bên tai y: “Dáng vẻ như vậy không tốt sao? Nhìn xem, nơi này của ngươi lại ướt rồi, tựa hồ rất cao hứng…”

Tiêu Chiến rất ít khi chủ động, cho dù đang ở bên trong y cũng có thể nói ra những lời tỉnh táo khiến người mất hứng, đây là lần đầu tiên. Vương Nhất Bác mới bị hắn đụng, cả thân thể mềm nhũn tựa vào lồng ngực hắn, trong lòng suy nghĩ, có thể lần tới nên dùng một chút thủ đoạn, để hắn càng chủ động hơn.

Vương Nhất Bác kìm nén tiếng rên, liếc mắt nhìn Tiêu Chiến một cái: “Ngươi nếu thích, vậy thì phí lời làm gì.”

Tiêu Chiến hiếm khi tốt bụng thuận theo ý y, vén làn váy Vương Nhất Bác lên, áo cưới đỏ rực làm tôn lên da thịt trắng nõn của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến hôn lên vành tai Vương Nhất Bác, nâng chân Vương Nhất Bác lên để y ngồi lên người mình, sau đó đem dương vật chậm rãi tiến thẳng vào thịt huyệt của Vương Nhất Bác.

Hậu huyệt Vương Nhất Bác căng chặt ướt át, cơ hồ không kịp chờ côn thịt của Tiêu Chiến, Tiêu Chiến con mắt u ám, ôm chặt Vương Nhất Bác vào trong ngực mình, hạ thân hung ác động, Vương Nhất Bác bị hắn nhấc lên hạ xuống, mông thịt run rẩy, cả người đều đỏ ửng.

“A a, a, nữa, thêm chút nữa, chậm một chút…’

“Ô ô…”

Hai người đang vui vẻ, bỗng có tiếng gõ cửa.

Vương Nhất Bác vội vã đè nén âm thanh, Tiêu Chiến liếm tai y, thấy giọng nói: “Đừng sợ, ngươi có thể kêu ra tiếng.”

“A, a a…”

Bên ngoài truyền đến âm thanh: “Tiêu thợ may, mở cửa, có việc cần hỏi.”

Âm thanh của Tiêu Chiến mang theo vài phần ý cười, ở bên tai Vương Nhất Bác nói: “Cửa không có khóa.”

“A—— ” Vương Nhất Bác sợ gắt gao ôm lấy Tiêu Chiến, Tiêu Chiến xoa xoa mông y, vuốt ve sống lưng y cho đến khi y từ từ buông lỏng mới nói: “Buông tay ra, ngồi xuống dưới đi.”

Vương Nhất Bác trợn tròn mắt, Tiêu Chiến buồn cười hôn gò má y, đem côn thịt trong hậu huyệt Vương Nhất Bác rút ra, sau đó đem Vương Nhất Bác ấn xuống dưới quầy để y chống tay xuống đất, Tiêu Chiến sờ sờ thịt huyệt, âm thanh cương quyết: “Nâng lên chút.”

Vương Nhất Bác quay đầu ủy khuất nhìn hắn, sau đó yên lặng mà đem mông nâng lên, lúc này Tiêu Chiến mới đem dương vật đâm vào.

Cùng lúc đó, bộ đầu đẩy cửa vào.

Tiêu Chiến ăn mặc chỉnh tề đứng sau quầy, cúi đầu dùng thước đo vải.

Bộ đầu cảm thấy trong không khí có một mùi vị kỳ quái, nhưng không suy nghĩ nhiều.

Cho nên hắn vĩnh viễn không biết, ở phía sau quầy, có một mỹ nhân tuyệt sắc vô song đang dùng hậu huyệt ướt át phóng đãng mà phun ra nuốt vào côn thịt của Tiêu Chiến.

*** 2 ***

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top