Chương 28: Trầm mặc


Tiêu Chiến đi vào Phượng Khê Cung, lúc này tin tức Uyển phi có thai đã muốn truyền khắp cả hậu cung, đến cả thái hậu ở Phượng Nghi Cung cũng cho nhiều người mang lễ vật đến ban cho Uyển phi.

Bất quá trừ bỏ Phượng Nghi Cung, quà tặng từ các cung khác đều bị Uyển phi khéo léo trả trở về. Thậm chí các phi tần tìm tới cửa, Uyển phi cũng lấy cớ thân thể không khoẻ mà từ chối gặp mặt các nàng.

Trong hậu cung của Tiêu Chiến, trừ bỏ Thái hậu thì Uyển phi cùng với Điệp phi là hai vị phi tử có phân vị cao nhất, cho nên dù phi tần bị Uyển phi chặn ở ngoài cửa cũng không có lời nào có thể nói.

Tiêu Chiến ở Phượng Khê Cung suốt cả buổi trưa, ngay cả bữa tối cũng dùng ở Phượng Khê Cung, lại càng khiến mọi người nhận thức rõ sự sủng ái của Tiêu Chiến dành cho Uyển phi. Bất quá, một Uyển phi cực kỳ được sủng ái trong mắt mọi người, kỳ thật cả buổi trưa đều ở trong tẩm điện đọc sách.

Mà Tiêu Chiến vốn nên ở Phượng Khê Cung làm bạn cùng Uyển phi, giờ phút này lại ở Vương phủ.

Vương tướng quân bị Hoàng Thượng đột ngột ghé thăm không kịp trở tay, ông nơm nớp lo sợ đem Tiêu Chiến đón vào, sau đó nhanh chóng sai hạ nhân chuẩn bị trà thượng hạng chiêu đãi Hoàng Thượng.

“Vi thần không tiếp đón từ xa, thỉnh Hoàng Thượng thứ tội.” Vương tướng quân đợi Tiêu Chiến nhập tọa, lập tức quỳ xuống cung kính nói.

“Vương khanh mau miễn lễ, trẫm hôm nay không báo trước mà đến, không cần tự trách.” Tiêu Chiến thản nhiên nói, dừng một chút, lơ đãng mở miệng hỏi: “Vương Nhất Bác không ở đây?”

“Hồi bẩm bệ hạ, Nhất Bác theo lời mời của Phàn đại nhân, đã tự mình đến Phổ Đàn Tự ở ngoại thành.” Vương tướng quân cung kính đáp.

Nguyên lai ngày trước Phàn Quý cho người đưa thiệp mời đến, mời Vương Nhất Bác hôm nay đến vùng ngoại ô đạp thanh, thuận đường đến Phổ Đàn Tự ở lân cận một chút. Cho nên Tiêu Chiến hôm nay tới, không khéo Vương Nhất Bác lại không ở quý phủ.

Tiêu Chiến biết Vương Nhất Bác không ở Vương phủ, cùng Vương tướng quân nói chuyện qua loa một lúc, liền mượn cớ ly khai. Bởi vì hôm nay hắn bí mật xuất cung, cho nên nội thị chuẩn bị một chiếc xe ngựa, vừa ra khỏi Vương phủ, Tiêu Chiến liền lên xe, sau đó ra lệnh: “Đến Phổ Đàn Tự.”

Phổ Đàn Tự tọa trên lưng chừng núi ở ngoại thành, hương khói cường thịnh, phụ cận phong cảnh tuyệt đẹp, trừ bỏ tín đồ cùng khách hành hương, cũng có rất nhiều đám đông đến phụ cận chùa đạp thanh.

Xe ngựa của Tiêu Chiến đi đến bên ngoài Phổ Đàn Tự, hắn liền cho ám vệ đem xe ngựa dừng ở một chỗ bí mật, sau đó để Tiểu Tứ đi tìm người, chính mình lại thảnh thơi ngồi ở bên trong xe chờ.

Bên kia, Vương Nhất Bác cùng Phàn Quý đang ở trong hậu viện của Phổ Đàn Tự im lặng đánh cờ. Hậu viện Phổ Đàn Tự không thông với bên ngoài, bởi vậy cho dù tiền viện có khách hành hương nối liền không dứt, hậu viện vẫn một mảnh yên tĩnh.

Bởi vì Vương Nhất Bác ở hậu viện, nên Tiểu Tứ tìm một vòng quanh Phổ Đàn Tự cũng không phát hiện ra tung tích Vương Nhất Bác. Hắn bất đắc dĩ phải trở lại xe ngựa, hướng Tiêu Chiến bẩm báo.

Tiêu Chiến nghe vậy sắc mặt trầm xuống, Vương tướng quân rõ ràng nói Vương Nhất Bác cùng Phàn Quý đến Phổ Đàn Tự, như thế nào lại tìm không thấy người? Bởi vậy hắn lại cho Tiểu Tứ cẩn thận tìm thêm một lần.

Ngồi ở trong xe ngựa, sau một hồi trầm ngâm, hắn thấp giọng nói: “Đi tìm.” Bên ngoài xe ngựa có bóng người khẽ nhúc nhích, ám vệ ẩn từ nơi đó lĩnh mệnh mà đi. Một lát sau, ám vệ quả nhiên trở về trước Tiểu Tứ.

Ám vệ bước nhanh đến xe ngựa, tới gần cửa sổ thấp giọng bẩm báo. Nguyên lai Phàn Quý cùng trụ trì Phổ Đàn Tự có quen biết mới có thể mang theo Vương Nhất Bác rời khỏi đám đông, trốn ở hậu viện chơi cờ.

Biết được hành tung của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến thật ra không vội, hắn cho ám vệ thủ ở hậu viện để khi Vương Nhất Bác rời đi liền có thể lập tức bẩm báo lại. Sau đó hắn liền xuống xe ngựa, lững thững theo con đường nhỏ giữa núi rừng mà đi.

Tiêu Chiến đi trên con đường nhỏ loang lổ bóng cây, tâm tình phiền muộn tựa hồ dịu đi rất nhiều. Gần đây vì đối phó Thái hậu, hắn suốt ngày phải lo chu toàn cho đám nữ nhân hậu cung kia, thật sự là phiền chán đến cực điểm.

Hôm nay xuất cung, cũng là nhất thời nảy lòng tham, hắn ở Phượng Khê Cung đợi không đến một khắc, trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ dục vọng mãnh liệt muốn thấy Vương Nhất Bác.

Tuy rằng mỗi ngày lâm triều đều nhìn thấy đối phương, nhưng khoảng cách hai người rất xa xôi. Tiêu Chiến hồi tưởng, những lúc ấy chỉ có thể bắt gặp hình dáng mơ hồ cùng mái tóc đen huyền của ai kia.

Hiếm có một lần hai người nói chuyện với nhau cũng không tính là khoái trá, cơ hồ còn kết thúc trong bất hòa, chính là chỉ cần hồi tưởng lại khoảng thời gian nóng bỏng ấy, hạ phúc Tiêu Chiến liền nhịn không được mà run rẩy.

Tiêu Chiến có chút kinh ngạc bật cười, hắn thế nhưng nhớ tới bộ dạng xích lõa của Vương Nhất Bác, xém chút còn gợi lên dục vọng của chính mình. Thở dài, Vương Nhất Bác đối hắn đích thực có lực ảnh hưởng quá lớn.

Trong lòng Tiêu Chiến ẩn ẩn có một phần bài xích, chống cự lẫn cảnh giác. Hắn thân là đế vương, không nên chịu bất luận kẻ nào ảnh hưởng hoặc dao động; lý trí nói như vậy, nhưng mỗi khi nhớ tới Vương Nhất Bác, tâm hắn lại không thể không chế mà nhộn nhạo.

Đoạn thời gian này tuy rằng là vì bố cục cùng diễn trò, nhưng nếu thật muốn rút ra chút thời gian rãnh đi tìm Vương Nhất Bác cũng không phải làm không được. Chính là Tiêu Chiến không hiểu sao có chút chột dạ, hắn khi cùng phi tần hư tình giả ý, chung quy theo bản năng luôn bảo trì khoảng cách.

Vốn lấy ý tứ Tiêu Chiến, đứa nhỏ trong bụng Uyển phi là của hắn, cả đứa nhỏ của Nghi tần cũng là của hắn; chính là chuyện tới nước này, hắn mới phát hiện hắn căn bản không thể ôm các nàng.

Đúng vậy, tiếp qua một trận, Nghi tần cũng nên truyền ra tin vui. Chuyện Nghi tần có mật dược (*dược bí mật), hắn đã sớm biết, nguyên bản đã theo thời tính toán, làm cho Nghi tần hoài thượng long tự, chính là khi Nghi tần cỡi hết nằm ở bên cạnh hắn, hắn không chút nào dậy nổi hưng trí.

Cuối cùng chỉ phải dùng thủ đoạn, khiến cho Nghi tần nghĩ đến cùng nàng mây mưa thất thường chính là mình.

Nghĩ đến đây, Tiêu Chiến liền không tự chủ được thở dài một hơi, vốn hắn nghĩ đến tình cảm của mình đã muốn khô cạn; hơn nữa đã trải qua lừa gạt cùng phản bội, hắn đã không muốn tin vào cái gọi là ái tình.

Ngay từ đầu khi nhìn ra Vương Nhất Bác đối với mình có cảm tình, phản ứng đầu tiên của hắn chính là vui sướng, đúng vậy, nhưng là hắn vui sướng cũng bởi vì phát hiện một trung thần có thể lợi dụng.

Nhưng theo vài lần tiếp xúc, nhận thấy Vương Nhất Bác ẩn nhẫn nhu thuận, tất cả đều làm cho hắn có chút áy náy. Hơn hết thảy, Vương Nhất Bác liều mình cứu hắn, hắn đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ, người kia ở trong lòng hắn, một khắc kia cơ hồ đã ngừng thở.

Từ khi chuyện kia phát sinh đến nay, hắn luôn không thể dùng tâm tư bình thường đối đãi Vương Nhất Bác. Với hắn mà nói, Vương Nhất Bác rất đặc biệt. Có lẽ hắn vẫn còn chưa minh bạch tâm tư của mình đối với người kia, nhưng hắn biết, đối với Vương Nhất Bác, hắn không nghĩ sẽ đánh mất y.

Tâm tình vốn đã dần trầm tĩnh lại bởi vì nhớ tới Vương Nhất Bác mà ẩn ẩn dậy sóng. Đúng lúc này, sau lưng truyền đến một trận động tĩnh, ám vệ hiện thân bẩm báo: Vương Nhất Bác cùng Phàn Quý sắp rời khỏi Phổ Đàn Tự.

“Ân, theo sát, không cần kinh động những người khác, đem hắn mang đến.” Tiêu Chiến thản nhiên phân phó, ám vệ lĩnh mệnh mà đi, theo sau hắn là hai người hầu, xoay người chậm rãi thong thả bước trở lại xe ngựa.

Sau khi lên xe ngựa, Tiêu Chiến dựa ở tháp thượng, giây lát sau, thanh âm Tiểu Tứ ở ngoài xe vang lên: “Khởi bẩm bệ hạ, Vương đại nhân đến.” Tiêu Chiến lười biếng ngồi lên, thản nhiên nói: “Cho y tiến vào.”

Vương Nhất Bác lên xe, liền nhìn thấy Tiêu Chiến ngồi ở một bên chợp mắt, y trong lòng nhảy dựng. Đang muốn quỳ xuống hành lễ, Tiêu Chiến liền mở miệng: “Hồi lâu không gặp, Vương khanh lại quên lời trẫm nói.”

Vương Nhất Bác nghe vậy, dừng động tác, cứng người tại chỗ có chút không biết làm sao. Tiêu Chiến cũng không mở miệng, bên trong xe nhất thời một trận trầm mặc. Vương Nhất Bác đứng yên tại chỗ, đoán không ra tâm tư của đế vương.

Tiêu Chiến như cũ chưa mở mắt, kỳ thật trong lòng hắn có chút không yên, hắn không biết nên đối mặt Vương Nhất Bác như thế nào. Nói đến cũng thật buồn cười, hắn thế nhưng có một tia e ngại, sợ bắt gặp khổ sở trong mắt Vương Nhất Bác.

Tin tức hắn đặt chân đến hậu cung, Vương Nhất Bác khẳng định cũng biết, tuy rằng hắn không chạm qua nữ nhân nào, nhưng trong mắt những kẻ giám hộ bên người, hắn chính là mưa móc phân đều, cố gắng khai chi tán diệp.

Hắn nhất thời xúc động, xuất cung tìm đến Vương Nhất Bác. Chính là vừa rồi tỉnh táo lại, suy tư một phen, hiện tại Vương Nhất Bác ở ngay trước mắt, hắn lại bắt đầu do dự. Hắn có tâm muốn nói cho Vương Nhất Bác, thân cận hậu cung chính là một nước cờ của hắn, cũng không biết nên mở miệng như thế nào.

Với Tiêu Chiến mà nói, hắn làm chuyện gì cũng không cần phải giải thích với người khác, bởi vì hắn là đế vương. Cho tới bây giờ đều là hắn định đoạt, chỉ có người khác giải thích với hắn mà thôi. Cho nên đối mặt Vương Nhất Bác, dù cho hắn có tâm giải thích, nhưng cũng không biết nên nói từ đâu.

Cuối cùng vẫn là Tiêu Chiến nhịn không được, mục đích hôm nay hắn xuất cung vốn là là muốn nhìn thấy Vương Nhất Bác; hiện giờ người đã đứng ở trước mặt, chẳng lẽ hắn còn muốn trốn tránh hay sao?

Nghĩ đến đây, Tiêu Chiến liền chậm rãi mở mắt, thấy người chính mình tâm niệm mấy tháng qua đã đứng ở ngay trước mặt mình. Hắn tinh tế đánh giá đối phương, có chút bất mãn phát hiện đối phương tựa hồ gầy đi.

“Lại đây.” Tiêu Chiến trầm giọng mở miệng, Vương Nhất Bác nghe vậy, cả người bỗng run lên, hướng Tiêu Chiến bước đến.

Đi đến cách Tiêu Chiến ba bước, Vương Nhất Bác liền ngừng lại, Tiêu Chiến hừ lạnh một tiếng, lần thứ hai mở miệng, “Lại đây, đừng khiến trẫm phải lặp lại thêm một lần.”

Vương Nhất Bác cúi đầu, chậm chạp bước từng bước về trước. Tiêu Chiến không kiên nhẫn với sự lề mề của y, thân thủ lôi kéo, đem người kéo vào trong ngực. Vương Nhất Bác hô nhỏ một tiếng, có chút luống cuống chân tay.

Cảm thụ được xúc cảm của thân thể dưới tay mình, Tiêu Chiến nhíu mày: “Không có hảo hảo ăn cơm sao? Như thế nào gầy đi nhiều như vậy?” Vương Nhất Bác nghe vậy cứng đờ, trong mắt rất nhanh hiện lên một tia xúc động, lại bị y ngạnh ép đè xuống.

“Nói chuyện, như thế nào không chỉ không ăn cơm, ngay cả nói cũng không nói?” Tiêu Chiến bất mãn với sự trầm mặc của Vương Nhất Bác, bắt lấy cằm y, đem khuôn mặt y chuyển hướng đối diện mình.

Chính là khi nhìn vào trong mắt Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến lại đột nhiên không nói nên lời, hắn không tự giác chậm rãi cúi đầu, ôn nhu đem môi mình ấn lên môi đối phương.

Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến thình lình thân cận dọa rồi, hai mắt mở thật to, trong lòng cũng nhịn không được chua chát không thôi. Hoàng Thượng hiện tại là làm cái gì? Vì cái gì còn muốn đối với hắn như vậy?

Y đã muốn hạ quyết tâm, đem ngày tốt đẹp kia cất sâu tận đáy lòng, coi như là một hồi mộng đẹp. Tỉnh mộng, Tiêu Chiến vẫn là đế vương, mà y lại vẫn là một thần tử.

Nhưng hôm nay Tiêu Chiến sau mấy tháng vắng mặt lại đột nhiên xuất hiện, gặp mặt chưa nói được nói mấy câu, liền diễn biến thành cục diện hiện tại. Vương Nhất Bác có chút mờ mịt, đối với Tiêu Chiến mà nói, chính mình rốt cuộc là…cái dạng tồn tại gì?

*** 28 ***

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top