Chương 17: Hôn môi


Điệp phi ngồi ở vị trí của mình, trưng ra khuôn mặt tươi cười, kỳ thật trong lòng đang cực kỳ thấp thỏm bất an, nắm tay trong ống tay áo cũng đang siết thật chặt. Khuôn mặt của cung nữ phía sau nàng cũng trở nên trắng bệch, kinh hãi đứng tại chỗ.

Qua không lâu sau, nội thị trở lại, hắn thấp giọng bẩm báo vài câu bên tai Tiêu Chiến, Điệp phi thấy thế, tâm cơ hồ nhảy dựng lên. Nàng vẫn đang miễn cưỡng tươi cười, trong lòng không ngừng thầm mắng cung nữ làm ăn không ra hồn.

Tiêu Chiến liếc nàng một cái, thản nhiên nói: “Ái phi sắc mặt không tốt lắm, xem ra thân thể không khỏe.” Không đợi nàng kịp phản ứng, lại tiếp tục nói: “Nếu ái phi thân thể không khỏe, vậy hồi cung nghỉ ngơi đi.” Nói xong để người đưa Điệp phi hồi cung.

Nội thị của Tiêu Chiến đưa Điệp phi trở lại Phượng Tường cung, Điệp phi mang theo cung nữ đi vào chính điện, lại phát hiện nội thị dẫn thị vệ tới, đang định đóng kín cửa cung, nàng chấn động, quát hỏi: “Làm cái gì vậy?!”

“Khởi bẩm nương nương, bệ hạ có chỉ, nương nương thân thể không khỏe cần tĩnh dưỡng, không được để người khác quấy rầy, nương nương thỉnh ngài thư giãn, tĩnh dưỡng thật tốt trong đi ạ.” Nội thị cười nhẹ nói, sau đó “sầm” một tiếng, đóng cửa Phượng Tường cung lại.

Sắc mặt Điệp phi xanh mét, nàng đang bị giam lỏng sao? Cung nữ vừa bị mang đi lúc nãy, có phải đã khai nàng ra hay không, nếu không sao Hoàng Thượng có thể đối đãi với nàng như vậy.

Nghĩ đến Hoàng Thượng không sủng hạnh nàng, cũng rất lãnh đạm với nàng, thế nhưng lại nâng đỡ nàng, cho nàng mặt mũi, trong cung ai cũng biết, nàng chính là phi tử được sủng ái nhất.

Nay nàng lại bị nhốt trong tẩm cung của mình, nếu để tú nữ khác biết, nàng sẽ chẳng còn mặt mũi nào cả. Còn nữa, đêm nay nàng không diệt trừ được Vương gia phụ tử, nàng không có lợi thế nào để thương lượng với Thái hậu nữa.

Vừa nghĩ đến đây, nàng xoay người cho cung nữ một bạt tai, lạnh giọng nói: “Sự việc hôm nay, nếu bản cung không thể trốn khỏi, các ngươi cũng đừng mong sống.” Chúng cung nữ lập tức quỳ xuống, quỳ rạp trên mặt đất, chịu đựng cơn tức giận từ Điệp phi.

Cung nữ đưa chuyển vậy đó đi, giờ phút này đã lạnh run, nàng mồ hôi lạnh chảy ròng, mặt đầy nét hoảng sợ, không biết cung nữ bị mang đi ban nãy bị đối xử như thế nào.

Vừa mới nghĩ xong, cửa đột nhiên mở ra, vài thị vệ cùng nội thị của Tiêu Chiến tiến vào tẩm cung, Điệp phi hừ lạnh một tiếng: “Không phải nói muốn cho bản cung tĩnh dưỡng sao, ngươi tới làm gì?”

“Nương nương bớt giận, tiểu nhân phụng ý chỉ bệ hạ, muốn dẫn cung nữ này đi.” Nội thị chỉ chỉ cung nữ kia, ánh mắt Điệp phi chợt lóe, giận tái mặt nói: “Thúy nhi là cung nữ kề cận của bản cung, bệ hạ vì sao phải triệu kiến nàng?”

“Nương nương hiểu lầm, bệ hạ muốn bắt cung nữ này.” Nội thị dứt lời, vẫy vẫy tay, phía sau thị vệ lập tức tiến lên, một tả một hữu giữ chặt cung nữ, hướng cổng lớn tha đi.

“Chậm đã, đại cung nữ của bản cung phạm vào chuyện gì, bệ hạ vì sao phải bắt nàng?” Điệp phi vung ống tay áo, thản nhiên hỏi.

“Sao, trẫm bắt một cung nữ, còn phải báo cáo cho ngươi?”-Nội thị còn chưa trả lời, thanh âm của Tiêu Chiến đột nhiên vang lên, Điệp phi đồng tử co rụt lại, nhanh chóng quỳ xuống thỉnh an tạ tội.

Ngoài cửa, Tiêu Chiến chắp hai tay sau lưng, lạnh lùng quan sát mọi người trong chính điện.

“Mang đi.” Tiêu Chiến lạnh lùng nói, nội thị cùng thị vệ lĩnh mệnh, trực tiếp tha cung nữ đi. Hắn chậm rãi đi vào Phượng Tường cung, đến trước mặt Điệp phi, hừ một tiếng.

“Điệp phi, ngươi giáo huấn không nghiêm, đại cung nữ phạm phải lỗi sai như thế, ngươi còn bao che nàng?” Tiêu Chiến phất phất ống tay áo, thản nhiên nói.

“Khởi bẩm bệ hạ, thần thiếp vạn lần không dám.” Điệp phi quỳ sấp nói.

“Điệp phi, ngươi ngay cả đại cung nữ bên người mình đều quản giáo không đến nơi đến chốn, nói gì quản lý cả một cung điện, trẫm xem, ngươi vẫn nên trở về tú nữ cung của ngươi đi.” Tiêu Chiến thưởng thức ban chỉ, không thèm liếc mắt nhìn Điệp phi một cái. Trong lòng hắn chợt lóe sát ý thâm trầm, nếu không phải hắn sớm phòng bị Điệp phi, phái người âm thầm theo dõi nhất cử nhất động của đối phương, đêm nay Vương tướng quân hoặc Vương Nhất Bác có lẽ đều đã bị Điệp phi hại.

Bất quá hắn rất thích Vương Nhất Bác, dù Vương Nhất Bác không biết tình huống đang xảy ra nhưng vẫn có thể phát hiện được hành động của cung nữ, thật không hổ là nhân tài hắn coi trọng.

Chỉ là hắn không nghĩ tới, thủ hạ của Điệp phi lại lớn mật như thế, dám ngay tại yến hội của hắn bỏ thuốc trọng thần, hắn híp híp mắt, do dự nhiều lần, vẫn như trước bỏ qua, cho Điệp phi một con đường sống.

Cung nữ mới vừa bị mang đi, thề thốt phủ nhận việc đồng lõa, một mực chắc chắn tất cả đều là một mình nàng gây nên. Tiêu Chiến ngược lại là không nghĩ tới, cung nữ kia nhanh mồm nhanh miệng thế, khiến hắn không có được bằng chứng có thể chứng minh là do Điệp phi sai sử.

Sở dĩ mang cung nữ của Điệp phi đi, cũng là vì Tiêu Chiến mất hứng, muốn làm chuyện xấu xa mà thôi. Hắn trong miệng tuy nói Điệp phi giáo huấn không nghiêm, kì thực rất kinh ngạc lòng trung thành của cung nữ với Điệp phi.

Hắn đến Phượng Tường cung, đi một vòng, mang đại cung nữ của Điệp phi đi, cho Điệp phi một cảnh cáo, sau đó mới về lại yến hội. Chỉ là hắn không vui khi phát hiện, Vương Nhất Bác thế mà đã đi đâu mất.

Hắn gọi nội thị, hỏi vài câu, biết được Vương Nhất Bác không rời đi, mà đến Ngự Hoa Viên hít thở không khí, thuận tiện muốn tỉnh rượu, nghe vậy sắc mặt hắn mới chuyển biến tốt hơn một ít.

Sau khi hỏi Vương Nhất Bác đi đâu, Tiêu Chiến cũng đi theo qua, chúng đại thần tuy không biết Hoàng Thượng vì sao vừa đến lại đi, nhưng Hoàng Thượng không ở lại cũng còn có thể thả lỏng một ít, không cần phải câu nệ quá nhiều.

Tiêu Chiến đi đến trong Ngự Hoa Viên, bởi vì Vương Nhất Bác là ngoại thần, không thể tùy ý đi lại trong Ngự Hoa Viên, nhiều lắm ở trong đình nghỉ tạm, cho nên hắn rất nhanh tìm được thân ảnh đối phương.

Vương Nhất Bác ngồi trên rào chắn, dựa cột, hai mắt nhắm lại, không biết có phải say hay không. Ánh trăng rọi vào ngôi đình, tràn lên thân ảnh Vương Nhất Bác, khiến toàn thân y như ánh lên một một tầng ánh sáng.

Tiêu Chiến dừng lại, gần như si mê nhìn cảnh đẹp trước mắt. Thiếu niên sắc mặt hơi hướng men say, da thịt trắng nõn hồng hào, đôi môi thủy nhuận, dưới ánh trăng sáng tỏ, tựa hồ hấp dẫn hắn, gọi mời hắn tiến lên âu yếm.

Tiêu Chiến không biết rối loạn trong lòng từ đâu mà đến, thế nhưng hắn thuận theo nội tâm, chậm rãi hướng đến chỗ Vương Nhất Bác. Cách đối phương chừng ba bước, hắn nhìn thấy lồng ngực chậm rãi phập phồng của đối phương, hô hấp đều đặn biểu thị đối phương đã lâm vào giấc ngủ.

Hắn vươn bàn tay ra, đang muốn đụng tới gò má người trước mắt, trên cổ tay đột nhiên đau xót, là Vương Nhất Bác đã giữ tay hắn lại. Hắn nhìn đối phương nhanh chóng mở hai mắt, trên mặt bất giác mỉm cười.

“Bệ hạ thứ tội.” Vương Nhất Bác trừng lớn hai mắt, hoảng sợ, nhanh chóng bay xuống rào chắn, đang muốn quỳ xuống thì Tiêu Chiến đã cầm cánh tay y, dùng chút lực, Vương Nhất Bác ngã vào trong lòng hắn.

Tiêu Chiến nắm cằm y, nói cái gì cũng chưa nói, đôi môi vội vàng ấn lên, hắn đè Vương Nhất Bác lên cây cột, dùng toàn thân chặn đối phương, một tay niết cằm đối phương, một tay ôm gọn vòng eo tinh tế của đối phương.

Nụ hôn lần này không giống lần trước, lần trước chẳng qua đôi môi chỉ khẽ chạm, lúc này Tiêu Chiến không hề khách khí mà đem đầu lưỡi bá đạo tham nhập vào trong miệng đối phương, muốn giữ lại hương vị ngọt ngào lần trước.

Vương Nhất Bác bị cảnh thân mật bất ngờ này dọa sợ, y ngốc ngốc ngây người, tùy ý để Tiêu Chiến cướp lấy hô hấp của mình. Có lẽ nhờ có bóng đêm khiến người ta mê muội, Vương Nhất Bác có cảm giác, trên gương mặt đế vương hiện lên một nét thâm tình.

Tiêu Chiến buông ra cằm Vương Nhất Bác ra, tay trượt xuống vòng eo tinh tế, ôm vòng eo gầy gò, đem nửa người dưới của người kia áp vào mình, khiến đối phương cảm thụ được sự hưng phấn và lửa nóng của mình lúc này.

Vương Nhất Bác bị thứ nóng rực dọa thêm lần nữa, y tuy rằng chưa từng trải đời, nhưng cũng biết thứ kia là gì, y có chút thất kinh, không biết nên phản ứng như thế nào.

Tiêu Chiến thấy phản ứng ngây ngô của đối phương, trong lòng chợt cảm thấy đau lòng, vốn hôn rất thô bạo cũng đã trở nên ôn nhu không ít. Vương Nhất Bác cảm giác Tiêu Chiến đang trấn an mình, vốn tâm đang nhảy loạn lên cũng dần dần bình ổn lại.

Hai người hôn quên trời đất, đến lúc kích tình tạm lui xuống, thì lại trở nên triền miên không thôi, đợi đến khi chấm dứt, hai người đều thở hồng hộc. Tiêu Chiến kề sát vào Vương Nhất Bác, hô hấp cứ thế phả lên mặt đối phương.

Đầu Vương Nhất Bác lúc này vẫn đang mơ mơ hồ hồ, y tựa vào cây cột, trước ngực truyền đến Tiêu Chiến nhiệt độ cơ thể Tiêu Chiến, trên môi phảng phất còn giữ hương vị cùng nhiệt độ của ai đó.

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, cười nhẹ thành tiếng, hắn kề sát vào, thân mật dùng chóp mũi nhẹ nhàng cọ má đối phương. Đối với hành động thân mật như thế, Vương Nhất Bác có chút thụ sủng nhược kinh, y ngây ngốc tùy ý để Tiêu Chiến tiếp tục đùa giỡn.

Chỉ là cách đó không xa truyền đến tiếng nói chuyện, khiến y từ trong mộng tỉnh lại, kích động đẩy Tiêu Chiến ra. Tiêu Chiến giữ chặt hai tay của y, ghé vào lỗ tai y nói:“Lần thứ hai, Nhất Bác, đây là lần thứ hai ngươi đẩy trẫm ra.”

Vương Nhất Bác nghe không ra hỉ nộ, nhưng cũng không dám lộn xộn, Tiêu Chiến thực vừa lòng khi thấy Vương Nhất Bác nghe lời, tiếp tục nói: “Nhất Bác, nhớ kỹ, về sau không cho đẩy trẫm ra nữa, mặc kệ lúc nào, có nghe thấy không?”

“Khởi bẩm bệ hạ, vi thần nghe thấy.” Vương Nhất Bác ấp úng mở miệng. Thấy y đáp ứng mình rồi, Tiêu Chiến mới buông ra, hai người vừa tách ra, từ bên kia hoa viên có vài người đang đi tới.

Tuy rằng nội thị cùng thị vệ của Tiêu Chiến ở bốn phía của ngoại đình, bất quá ánh trăng sáng tỏ, dễ dàng nhìn thấy người trong đình, Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác tự nhiên cũng thấy rõ người tới.

Không nghĩ tới đi đầu là Phàn tướng cùng Thái Úy, sau đó còn có vài đại thần, bọn họ thấy Tiêu Chiến, nhanh chóng quỳ xuống thỉnh an. Tiêu Chiến đi đến ghế trong đình ngồi xuống, thản nhiên kêu đứng dậy.

Hắn đảo mắt qua Thái Úy, nhưng không dừng lại quá lâu, tùy ý nói mấy câu, rồi vẫy lui chúng đại thần. Các đại thần biết Tiêu Chiến ở trong Ngự Hoa Viên, đương nhiên sẽ không tiếp tục lưu lại đây, quỳ xong nhanh chóng rời đi, chỉ còn lại Vương Nhất Bác còn lưu lại trong đình.

Lúc này Vương Nhất Bác đã tỉnh táo lại, y thấp thỏm bất an đứng ở một bên, không hiểu được Hoàng Thượng vừa rồi vì sao lại hôn mình. Tim y đập như sấm, trên mặt đã sớm ửng đỏ, khiến lửa dục trong Tiêu Chiến càng bốc lên mạnh mẽ.

*** 17 ***

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top