Chương 49: Hiểu ra


Năm giờ ba mươi phút sáng, Vương Nhất Bác đột nhiên choàng tỉnh.

Ánh nắng mỏng manh xuyên thấu qua bức rèm chiếu rọi vào trong, Vương Nhất Bác nghiêng đầu liền thấy ngay gương mặt đang ngủ say của anh Chiến. Tối hôm qua cậu không biết mình thiếp đi lúc nào, mà anh Chiến vẫn giữ nguyên tư thế ngủ hai tay che lấy lỗ tai cậu.

Cậu khe khẽ động đậy, phía dưới nhớp nháp một mảnh.

Vương Nhất Bác không còn là một cậu thiếu niên cái gì cũng chẳng biết, đây cũng không phải lần đầu tiên tình trạng này xuất hiện nhưng đó là chuyện xảy ra từ rất lâu rồi. Mỗi ngày việc học hành, giải đề gần như đã tiêu hao toàn bộ tinh lực của cậu, cậu căn bản không hề nghĩ tới phương diện này.

Đêm hôm qua dường như Vương Nhất Bác mơ một giấc mộng xuân, nhưng đến khi tỉnh dậy lại quên mất, cậu chỉ nhớ rõ cái cảm giác toàn thân vô lực nóng rát, giống hệt như thứ xúc cảm khi anh Chiến bưng kín lỗ tai của cậu vậy.

Vương Nhất Bác nằm đó xấu hổ vô cùng, không biết phải làm sao. Cậu nghĩ thầm trước hết cứ len lén đứng dậy thay quần lót đã, đúng vậy, phải đổi ngay lập tức, cái ngày hôm qua chắc là đã khô rồi ha? Nhưng anh Chiến sao lại giúp cậu giặt cả quần trong?

Vương Nhất Bác ngắm sườn mặt của Tiêu Chiến, gò má bỗng nhiên nóng bừng. Ngay cả mẹ của cậu cũng không làm điều này cho cậu, từ năm lên mười tuổi quần lót đều do chính tay cậu tự giặt.

Anh Chiến sao lại làm thế? Thẳng tay giặt luôn chẳng thèm mở miệng hỏi cậu tiếng nào, ảnh không cảm thấy ngại ngùng sao? Anh Chiến đẹp trai lắm luôn, sống mũi thẳng tắp…

Không! Đây không phải là thời điểm tốt để suy nghĩ mấy chuyện này.

Vương Nhất Bác rón rén nhích người xuống phía cuối giường.

“Năm giờ rưỡi?” Giọng nói của Tiêu Chiến truyền đến từ phía trên đỉnh đầu, Vương Nhất Bác ngay lập tức hóa đá.

Cậu nghe thấy tiếng động muốn rời giường của ảnh nhưng ảnh bỗng dưng khựng lại.

Tiêu Chiến ngồi dậy nhưng không bước xuống giường, hắn hỏi, “Em muốn đứng lên?”

Vương Nhất Bác lui lại vào trong chăn, rầu rĩ nói, “Không, em muốn ngủ thêm tí nữa.”

Anh Chiến lẳng lặng ngồi một lát rồi lại nằm xuống.

Vương Nhất Bác buồn bực len lén sờ cái quần của mình, khó chịu quá đi…

Trong căn phòng mờ tối chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng của hai người bọn họ.

Vương Nhất Bác quay đầu nhìn Tiêu Chiến, vừa khéo hắn cũng đang nghiêng người nhìn cậu.

“Ngủ không được thì dậy thôi.” Anh Chiến nói.

“Thế sao anh không đứng lên trước đi?” Vương Nhất Bác vặn ngược lại, cậu ở trong lòng cân nhắc phải làm sao mới có thể trông như tự nhiên mà bước tới cái cửa sổ đằng kia, gỡ xuống quần trong của chính mình?

Anh Chiến không trả lời, quẫn bách mà nhìn cậu. Đó là một loại quẫn bách vô cùng hiếm hoi, một anh Chiến ngầu lòi, cái gì cũng không sợ cho tới bây giờ chưa từng lộ qua vẻ mặt khó xử như vậy.

Vương Nhất Bác đột nhiên trở nên minh mẫn, vẻ mặt quái dị “Ồ” lên thật lâu, lâu đến mức Tiêu Chiến phải giơ tay nắm bầu má của cậu véo nhẹ một cái.

Sau đó hắn bước xuống giường.

Mặc dù lúc tỉnh dậy anh Chiến đã nằm lì trên giường bình tĩnh những mười phút đồng hồ nhưng dưới ánh sáng mờ mờ ảo ảo, Vương Nhất Bác vẫn có thể tinh tường nhìn thấy quần của ảnh… Phồng lên một cái đường cong thật lớn.

“Ồ.” Vương Nhất Bác lại bắt đầu quái gở kêu.

“Câm miệng.” Anh Chiến nói.

“Nam sinh mà, buổi sáng ai chẳng thế.” Vương Nhất Bác mặc dù nói huỵch toẹt đến như vậy nhưng vẫn cứ giấu mình vào trong chăn. Cậu cảm thấy bản thân mình quá đáng khinh, đang ở trên giường của người khác mà lại thế này…

Cậu lén lút sờ vào mông của mình, cậu sợ quần ướt làm bẩn giường của anh Chiến. May là không có mới nhẹ nhàng thở ra.

Tiêu Chiến đột nhiên từ trong buồng tắm bước ra, vừa nói “Tại sao em còn chưa chịu dậy” vừa xốc lên chăn của Vương Nhất Bác nhưng lại không nhìn thấy tình huống giống như trong tưởng tượng của hắn. Đũng quần của Tiểu Nam Tử bằng phẳng hệt như cái bụng của cậu vậy.

Vương Nhất Bác đang cảm thấy may mắn vì ánh sáng quá yếu nào có ngờ anh Chiến “Ba” một phát, mở đèn lên.

Trên chiếc quần Pyjama của cậu có một vệt ướt đẫm rõ ràng.

Tiêu Chiến, “…”

Vương Nhất Bác cả mặt nóng ran, vẫn cứ chống chế mà nói, “Con trai mà…”

Tiêu Chiến nở nụ cười, là cái kiểu cười tinh quái, khóe miệng nhếch lên, đáy mắt ngậm lấy ý cười, lại còn cố ý hỏi, “Buổi sáng em thường xuyên như thế hả?”

“Mới không có!” Vương Nhất Bác nhảy dựng lên bước xuống giường vớ lấy cái quần lót sạch của mình, sau đó nhanh chân chạy vào trong buồng tắm, đóng cửa lại.

Cậu một bên đổi quần, một bên la lên, “Tới chỗ anh mới bị thế!”

Anh Chiến ở bên ngoài không nói lời nào.

Một lát sau, khi Vương Nhất Bác đánh răng mới phát giác ra, kiểu nói mới nãy của mình có chỗ không đúng. Cậu bất tri bất giác đỏ mặt, sau khi rửa mặt xong thật sự không dám mở cửa đi ra ngoài. Nhưng cậu chẳng thể nhốt mình trong này mãi được, thế là phải lấy hết can đảm xông ra.

Bầu không khí trong phòng trở nên rất lúng túng.

Vương Nhất Bác vệ sinh cá nhân xong liền theo như thói quen ngồi vào trước bàn học bắt đầu làm bài, nhưng cậu lại không thể tập trung.

Anh Chiến đi vào buồng tắm rửa mặt, xong xuôi thì rót cho cậu một chén nước.

Cả hai đều có phần bối rối, anh Chiến mở ra sách Tiếng Anh ngồi ở bên cạnh bắt đầu đọc.

Sáu giờ ba mươi, hai người rời phòng ăn điểm tâm.

Tiêu Chiến lái xe điện dẫn Vương Nhất Bác đi ăn cháo loãng và bánh củ cải, 6:30 phía trước ki ốt ngồi đầy người, bát cháo loãng nóng hổi khiến cho cậu vừa ăn vừa đổ mồ hôi trán.

Ăn xong bữa sáng, anh Chiến tiễn cậu tới trạm tàu điện ngầm để cậu trở về nhà.

Từ ngày hôm nay trở đi Vương Nhất Bác phải ở nhà ôn luyện cho đến khi kết thúc kì thi vào Chủ Nhật, hai người sẽ không thể gặp nhau trong một tuần.

Tháng chín ở Nam Châu, sáng sớm khí trời đã bắt đầu oi bức.

Vương Nhất Bác ngồi trên yên sau xe lẳng lặng quan sát bóng lưng rộng lớn của anh Chiến, nhìn bộ đồng phục trắng phấp phới trong làn gió.

Mà trái tim của Vương Nhất Bác cũng hệt như bộ đồng phục ấy, bị từng đợt gió hạ khuấy đảo không ngừng. Trong phút chốc cậu chợt nhận ra, thứ tình cảm thích mà cậu dành cho Tiêu Chiến chính là loại thích đó.

Thích cùng ảnh hôn môi, thích cùng ảnh ôm ấp, thích tới vô cùng.

Một tuần này trôi qua rất nhanh mà cũng rất chậm.

Lần đầu tiên trong nhân sinh của mình, Vương Nhất Bác biết cảm giác thích một người là như thế nào, lần đầu tiên trong đời đang làm bài mà lại nghĩ vẩn vơ. Cậu cưỡng ép chính mình, một tuần này không được suy nghĩ quá nhiều, chờ Chủ Nhật thi xong rồi, cậu sẽ…

Sẽ cái gì? Thông báo ư? Anh Chiến thích cậu sao?

Vương Nhất Bác có thể cảm nhận được, anh Chiến thích cậu.

Tối hôm đó cậu có một loại dự cảm rất mãnh liệt, ảnh muốn hôn cậu. Nhưng mà đến cuối cùng ảnh lại không làm. Cảm giác của cậu có đúng không?

Có điều anh Chiến chưa từng nói ảnh thích nam sinh.

Nghiêm chỉnh một tuần, Vương Nhất Bác buộc mình phải dồn hết sức vào trận đấu Olympic sắp tới, không được phép nghĩ về chuyện của anh Chiến nữa.

Mãi cho tới sáng Chủ Nhật, trước khi bước vào phòng thi, cậu kìm lòng không đậu đành phải nhắn một tin.

Tiểu Nam Tử: Anh thích nam sinh hay nữ sinh?

Vương Nhất Bác tắt máy, cậu muốn sau khi kết thúc kì thi, bản thân ngay lập tức nhận được đáp án.

Thế nhưng đợi cho tới khi cậu từ phòng thi trở ra, anh Chiến vẫn không trả lời lại.

Bố mẹ vẫn đang ở bên ngoài chờ cậu, cậu không kịp nói nhiều chỉ có thể nhắn thêm một tin nữa.

Tiểu Nam Tử: Em thi xong rồi.

Tiểu Nam Tử: Anh thích nam hay nữ? Nhanh trả lời em, vấn đề này rất quan trọng.

Mãi đến khi Vương Nhất Bác ăn xong cơm trưa rồi trở về phòng nghỉ ngơi, anh Chiến mới phản hồi lại cậu.

Dao A Dao: Thi thế nào rồi?

Tiểu Nam Tử: Tạm được. Mau trả lời câu hỏi của em!

Dao A Dao: Không thích qua người nào, anh không biết.

Tiểu Nam Tử: Anh chưa từng thích qua một ai?

Dao A Dao: Ừ.

Vương Nhất Bác không tin, cậu cảm giác anh Chiến thích cậu.

Không rõ tại sao nhưng giác quan nói cho cậu biết kể từ đêm hôm ấy, khi ảnh nhìn vào mắt cậu, cậu khẳng định ảnh thích mình.

Một khi đã nghĩ thông suốt vậy thì cái cách anh Chiến đối xử tốt với cậu, lại còn gọi cậu là ‘Bảo’, tất cả đều có lý do của nó.

Vương Nhất Bác nhớ lại giọng điệu của anh Chiến lúc ảnh gọi cậu một tiếng ‘Bảo’, trong lòng cậu như có một luồng điện đang không ngừng lưu chuyển.

Tiểu Nam Tử: Em nói cho anh nghe một chuyện vô cùng trọng yếu.

Dao A Dao: Ừ.

Tiểu Nam Tử: Một tuần trôi qua em phát hiện ra, em thật sự là đồng tính luyến ái, em thích con trai.

Tiểu Nam Tử: Sao nửa ngày rồi anh không nhắn lại em?

Tiểu Nam Tử: Sốc rồi?

Tiểu Nam Tử: Anh ghét bỏ em?

Dao A Dao: Không phải.

Tiểu Nam Tử: Thế sao anh không hỏi người nam sinh em thích là ai?

Dao A Dao: Lý Đằng?

Tiểu Nam Tử: Hả? Liên quan gì tới anh ấy? Đương nhiên không phải!

Tiểu Nam Tử: Nhưng em không nói đâu, em muốn tỏ tình ngay trước mặt ảnh cơ!

Dao A Dao: Đừng có suy nghĩ linh tinh, cấp ba rồi không chịu học hành, lại nghĩ tới mấy chuyện này?

Dao A Dao: Bài tập về nhà tuần này em làm xong hết chưa?

Tiểu Nam Tử: … Chưa.

Dao A Dao: Nhanh làm đi.

Tiểu Nam Tử: Vâng.

Vương Nhất Bác đọc sách được một lúc là lòng lại bắt đầu ngứa ngáy, nhịn không được muốn gửi tin cho anh Chiến. Cậu chưa bao giờ biết, hóa ra khi thích thầm một người rồi lại hay tin người ấy cũng thích mình, cảm giác lại hạnh phúc đến thế.

Tiểu Nam Tử: Anh Chiến.

Dao A Dao: ?

Tiểu Nam Tử: Anh kêu em một tiếng ‘Bảo’ đi.

Tiểu Nam Tử: Gửi voice chat ấy.

Tiểu Nam Tử: Sao anh hổng gọi? Em cũng đã gọi anh là anh ơi còn gì.

Dao A Dao: Đừng quậy nữa.

Đến tận cuối ngày, Tiêu Chiến vẫn chưa từng thốt lên một chữ ‘Bảo’, mặc kệ Vương Nhất Bác có bướng bỉnh kiểu nào, hắn vẫn nhất quyết không mở miệng.

________

Sắp được coi một màn cua trai sến rện của anh Bo. =]]

*** 49 ***

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top