Chương 8

Thời tiết chậm rãi trở nên ấm áp, những ngày này trời nóng nực rất nhiều, có chút cảm giác tiến vào mùa hè.

Vương Nhất Bác ghi hình tiết mục  tên gọi « nhảy nhân sinh mùa thứ hai», thời kỳ ghi hình mùa thứ nhất cũng ở trên TV phát ra, bởi vì có Vương Nhất Bác gia nhập liên minh, tỉ lệ người xem mở đầu rất cao, hơn nữa, tiết mục gọi điện thoại còn lên hotsearch.

"A a a a a wsl, gọi tiểu bằng hữu cũng quá sủng a a a a"

"Xưng hồ này thật ngọt chết. Lại là đối với tuyệt mỹ tình yêu thút thít một ngày "

"Không nói tôi đều quên Tiêu ảnh đế lớn hơn Vương Nhất Bác sáu tuổi đây, cảm giác Tiêu ảnh để  vẫn còn thiếu niên này thật là tuyệt "

"Bọn họ thật xứng đôi, dáng vẻ Vương Nhất Bác mặt đỏ thật đáng yêu!"

"Ca ca thật sủng thật ôn nhu aaa!"

"Tôi phát hiện Ba Ba ở trước mặt của  Tiêu ảnh đế chính là một cái Vương Điềm Điềm."

"Tiêu Tiêu gọi Ba Ba là bạn nhỏ, vậy Ba Ba gọi Tiêu Tiêu cái gì ? Thật hiếu kì."

Tổ đạo diễn vui vẻ nhìn tiết mục nhiệt độ tăng lên không ngừng, nghĩ thầm cái kỳ này tỉ lệ người xem nhất định sẽ phá kỷ lục. Tiêu Chiến ở nhà tự nhiên cũng xem tiết mục của  Vương Nhất Bác, nhìn thấy trong màn hình người nào đó đỏ mặt, chỉ cảm thấy trong lòng thoải mái, đáng tiếc không có tận mắt thấy.

Anh đem màn hình tạm dừng ở lúc  Vương Nhất Bác rủ mắt thấp xuống  một mặt ngượng ngùng trên tấm hình, cảm giác buồng tim của mình bị va vào một phát, rất muốn trêu chọc cậu, nhìn thấy cậu càng ngày  nhiều vẻ mặt đáng yêu.

Trong khoảng thời gian này, Vương Nhất Bác ngoại trừ ghi hình tiết mục bên ngoài, không có cái hoạt động nào khác, cho nên không có bận rộn như vậy, thế nhưng là Tiêu Chiến phát hiện cậu vẫn là không có thời gian ở lại trong nhà, có chút khó hiểu, vào một ngày, thời điểm Vương Nhất Bác ôm trượt ván trở về, Tiêu Chiến nhịn không được hỏi, "em  dạo này từng ngày từng ngày đều đi làm gì?"

"Em đi trượt ván, còn có cưỡi motor." Vương Nhất Bác lau lau mồ hôi ở trán, nhận lấy ly nước Tiêu Chiến đưa cho, cậu uống một hơi cạn sạch. "Vậy hôm nào em dạy anh một chút đi."

Tiêu Chiến biết Vương Nhất Bác thích những thứ này, nhưng không nghĩ tới cậu thích như thế, để anh cũng muốn đi thử một lần.

"Được." Vương Nhất Bác hướng Tiêu Chiến lộ ra nụ cười ngọt ngào, dùng tay áo lau lau trượt ván bảo bối, "em trước lên lầu trước đây."

Điện thoại di động của Tiêu Chiến  vang lên, anh cầm lấy nhìn một chút, đi tới một bên nghe điện thoại, cười nói, "Y Y."

Vương Nhất Bác đi đến đầu bậc thang bước chân dừng một chút, nụ cười ở khóe miệng cứng lại, giống như là bị người khác đổ một chậu nước lạnh từ đầu xuống tới chân, để cậu đột nhiên không kịp chuẩn bị, cậu nhớ cái tên này, là tên mối tình đầu của Tiêu Chiến, cậu quay đầu đi nhìn Tiêu Chiến, anh đứng bên cửa sổ, ánh nắng chiều rắc vào trên người anh, để cả người anh đều ôn nhu, đặc biệt là nụ cười tại khóe miệng anh, đau nhói ánh mắt của cậu, cậu trốn chạy lên lầu.

Trong khoảng thời gian này cậu đều nhanh quên còn có một người như vậy tồn tại, Tiêu Chiến dịu dàng cho cậu một loại tốt đẹp giả tưởng, thậm chí cậu đều còn lại có chút hi vọng như vậy, cho rằng Tiêu Chiến sẽ thích cậu, cho là cậu có cơ hội, thế nhưng là hiện thực nói cho cậu, Tiêu Chiến còn có cùng cô gái kia liên hệ, nói rõ anh vẫn là không bỏ xuống được cô ấy.

Cậu cảm thấy mình có chút buồn cười, vuốt ve ván trượt trong ngực, nghĩ tới vừa rồi Tiêu Chiến nói dạy anh trượt ván, cậu thầm nghĩ, coi như anh không ly hôn với tôi, cũng đừng tới trêu chọc tôi, anh không thích tôi vì cái gì còn muốn tới trêu chọc tôi...

"Chúc mừng cậu kết hôn, chỉ có điều hôn lễ của cậu tớ e là không đi được, xin lỗi."  Lâm Y Y gọi điện thoại qua là nói cho Tiêu Chiến chuyện cô kết hôn, mời Tiêu Chiến tham gia, chỉ có điều Tiêu Chiến không muốn lại bởi vì vậy lại lên hotsearch, làm ra chuyện lớn, cho nên liền cự tuyệt.

"Vậy được rồi, vốn còn muốn nói cậu tới đem chồng cậu mang theo, tớ  cũng muốn gặp một lần, nếu vậy chỉ có thể sau này có cơ hội lại gặp rồi."

"Ừm sau này có cơ hội nói sau đi." Cúp điện thoại, Tiêu Chiến đi vào phòng bếp thấy canh nấu xong, đi lên lầu gọi Vương Nhất Bác xuống tới ăn cơm, gõ một chút, bên trong mới truyền đến âm thanh của Vương Nhất Bác, nói cậu bây giờ không muốn ăn, để cho anh  cứ việc ăn trước.

Tiêu Chiến nghe thấy âm thanh của Vương Nhất Bác có điểm gì là lạ, mở cửa đi vào, Vương Nhất Bác đang nằm vào trên giường, "Chơi mệt rồi à?"

"Ừm." Vương Nhất Bác dúi đầu vào bên trong gối, không muốn để cho Tiêu Chiến trông thấy nét mặt của cậu, trong lòng có chút tức giận, "Ai cho anh tùy tiện vào đây."

Tiêu Chiến sửng sốt một chút, "Xin lỗi."

"Anh đi ra ngoài trước đi." Tiêu Chiến cảm thấy không hiểu sao người này lại đột ngột thay đổi như thế? Vừa lúc nãy không phải còn thật cao hứng sao?

Tiêu Chiến không có đi ra ngoài mà là đi tới bên giường Vương Nhất Bác, có chút lo lắng, "Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"

"Không có việc gì, chỉ là có chút buồn ngủ." Trong lòng Vương Nhất Bác thầm nhủ,  có thể hay không đừng dùng loại giọng nói này nói chuyện với tôi...

"Mệt mỏi cũng phải ăn cơm xong rồi lại ngủ, nếu không dạ dày lại đau phải làm sao bây giờ?"

"Một chút muộn tôi sẽ ăn." Có thể hay không đừng quan tâm tôi như vậy...

"Vậy được rồi, anh đem thức  đi hâm nóng, nếu em đói bụng tự mình đi xuống ăn." Anh cảm giác được, Vương Nhất Bác sa sút cảm xúc, căn bản không phải giống như là cậu nói buồn ngủ, nhưng Vương Nhất Bác không nói anh cũng không miễn cưỡng.

Van anh, đừng đối với tôu ôn nhu như vậy, Vương Nhất Bác ở trong lòng không tiếng động than khóc.

"Vậy... Anh đi ra ngoài trước." Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác không có phản ứng, xoay người hướng ngoài cửa đi.

Nghe được tiếng đóng cửa, Vương Nhất Bác mới đem mặt lộ ra, cậu yên tĩnh nằm một chút sau đó lật người, đã thấy Tiêu Chiến đứng bên giường, cậu bị hù khiến cả người giật bắn lên, "anh, không phải anh đi ra ngoài rồi sao?"

"Anh không yên lòng." Tiêu Chiến nhìn thấy Vương Nhất Bác mắt đỏ vành mắt, hiển nhiên vừa mới khóc qua, tim của anh cũng đau theo, anh đưa tay muốn sờ đầu Vương Nhất Bác, nhưng là Vương Nhất Bác tránh đi, Tiêu Chiến ngượng ngùng thu tay về, "em có chuyện gì có thể nói với anh, đừng một người nghẹn lấy, nói ra nhiều khi anh có thể hay không giúp đỡ được gì?"

"Tôi thật không có chuyện gì, chính là buồn ngủ." Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn tay của mình, hít một hơi thật sâu, "Tôi muốn ở một mình một chút."

Tiêu Chiến nhíu nhíu mày, anh cảm thấy Vương Nhất Bác đột ngột  thay đổi như thế hẳn là có liên quan đến anh, nhưng là anh làm cái gì? Anh chỉ nghe điện thoại một chút, sao đột nhiên người lại thay đổi như thế? Đợi một chút, điện thoại? Thế nhưng là anh gọi điện thoại cũng không nói cái gì, hơn nữa Vương Nhất Bác không thể lại biết Lâm Y Y, bất quá nói đi cũng phải nói lại, Vương gia nếu như muốn điều tra người có scandal cùng anh là ai, cũng không phải tra không được, có thể Vương Nhất Bác đã sớm biết tên, xem ra còn hiểu lầm cái gì.

"Đúng rồi, tháng sau ngày 6 em có rảnh không? Bạn học anh mới vừa gọi điện thoại cho anh, nói cô ấy  tháng sau kết hôn, gọi anh mang theo em  đi cùng nhau." Tiêu Chiến điềm nhiên như không có việc gì, nói trước chuyện này, thăm dò phảng ứng Vương Nhất Bác.

"Kết hôn?" Vương Nhất Bác kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến.

"Đúng vậy, cô ấy là bạn học thời đại học của anh, sau khi tốt nghiệp liền xuất ngoại, thật lâu không gặp, ngày đó về nước hẹn anh ăn cơm, có nói với anh lần trở về này  là chuẩn bị kết hôn."

Nhìn phảng ứng của Vương Nhất Bác, thật đúng là có quan đến Lâm YY.

"Cô ấy kết hôn gọi tôi đi làm gì?" Vương Nhất Bác dời đi ánh mắt, không vui chép miệng, mặc dù Lâm Y Y muốn kết hôn, nhưng thế nào cậu lại có cảm giác, cô ấy  gọi cậu đi tham dự  hôn lễ cùng anh là để thị uy, kiểu như là, cậu nhìn xem tôi đã kết hôn, thế nhưng  Tiêu Chiến còn không quên  được tôi?

"Cô ấy nói muốn gặp một chút chồng của anh." Tiêu Chiến đem câu nói này nói vô cùng nhu tình, anh không thể nói thẳng anh cùng Lâm Y Y quan hệ gì đều không có, như thế Vương Nhất Bác liền sẽ biết được, chuyện anh biết việc cậu thích anh,  bạn nhỏ da mặt mỏng, đến lúc đó khẳng định sẽ cảm thấy khó chịu. 

"Ai là chồng anh, chúng ta là giả." Vương Nhất Bác trong lòng khó chịu, lúc nói ra câu nói này, âm thanh đều mang chút nghẹn ngào, cậu sợ Tiêu Chiến nhìn ra cái gì, ho khan vài tiếng rõ ràng rõ ràng cuống họng.

"Ai nói chúng ta là giả, chúng ta thế nhưng là đăng ký kết hôn." Tiêu Chiến rất muốn đi ôm Vương Nhất Bác, nhưng là như thế lại lộ ra cực kỳ đột ngột, anh hiểu được ý tứ của  Vương Nhất Bác, bọn họ không có tình cảm, không thể nói là là chồng, nhưng là anh cũng không muốn để Vương Nhất Bác cho rằng, anh chỉ là chồng kết hôn trên danh nghĩa của Vương Nhất Bác.

"Lĩnh chứng cứ cũng vẫn là giả." Vương Nhất Bác đột ngột liền gạch lên, giả chính là giả, như thế nào cũng thay đổi không trở thành sự thật.

"Vậy em muốn thế nào mới thật đây?" Tiêu Chiến bất đắc dĩ ngồi ở mép giường, nhớ đến bọn họ lúc trước chẳng những không có tình cảm, còn hữu danh vô thực, thế là anh trên dưới đánh giá Vương Nhất Bác vài lần, bây giờ là thực?

"Anh....Chơi lưu manh." Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến dò xét cực kỳ không được tự nhiên, liền phảng phất cho rằng  anh là bởi vì chuyện cậu đang nháo việc  hữu danh vô thực,  cho nên giống như chọc cho anh khó chịu, "anh biết rất rõ ràng tôi không phải ý tứ kia."

"Anh thế nhưng là chồng của em, anh làm sao lại không thể chơi lưu manh." Tiêu Chiến cười khẽ âm thanh, lộ ra cái nụ cười lưu manh, "em có muốn thử một lần không?"

"Thử cái đầu của anh!" Chủ đề bị kéo lệch, Vương Nhất Bác đã hoàn toàn quên cậu đang khó chịu, bị Tiêu Chiến làm cho đỏ thẫm mặt, cầm lấy gối đầu liền ném qua.

Tiêu Chiến thoải mái mà tiếp lấy gối đầu, cũng hướng Vương Nhất Bác ném tới, Vương Nhất Bác không cam lòng yếu thế cầm lấy gối đầu hướng trên đầu Tiêu Chiến đánh, Tiêu Chiến cầm qua gối đầu đánh trả, nhảy nhót tưng bừng chạy tới chạy lui, sau cùng hai người đều mệt nằm ở trên giường.

"Tâm tình tốt chút nào chưa?" Tiêu Chiến nghiêng đầu nhìn Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác nghe tiếng cũng hướng anh nhìn sang, ánh mắt đụng vào nhau.

Hiện tại tâm tình xác thực tốt lên rất nhiều, hoá ra vừa rồi Tiêu Chiến như thế là vì đùa cho cậu vui, anh như thế nào tốt như vậy....mối tình đầu muốn kết hôn anh hẳn là cũng rất khó chịu, lại còn ngược lại đùa cho cậu vui, muốn so sánh, chính mình dáng vẻ thật kém.

"Ừm, vậy còn anh?" Vương Nhất Bác không có trêu chọc qua người, cậu nghĩ nên  làm như thế nào để Tiêu Chiến cũng vui vẻ lên chút.

"Anh? Anh không có không vui." Tiêu Chiến cho rằng Vương Nhất Bác nói là chuyện vừa rồi anh phát giận, "anh sẽ không bởi vì em đối với anh phát vài câu tính tình liền tức giận."

"Em không phải nói cái này..." Không có bởi vì cậu mà  tức giận liền tốt, nhưng là cậu muốn hỏi không phải chuyện này, nếu như hỏi quá ngay thẳng, Tiêu Chiến khẳng định khó hiểu chính cậu là thế nào biết cậu làm việc không cần thiết như vậy.

"Vậy là chuyện nào?" Tiêu Chiến nghiêng người sang hướng về phía Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác buông thõng mắt, lông mi thật dài, theo động tác chớp mắt rung động nhè nhẹ, giống như hồ điệp vỗ cánh.

"Không có gì." Vương Nhất Bác trong lòng lặng lẽ thở dài, vẫn là không hỏi, cậu sợ Tiêu Chiến thật sự thừa nhận cùng cậu, bởi vì mối tình đầu kết hôn cho nên anh rất khó chịu, mà nếu như vậy cậu sẽ càng khó chịu hơn, vậy còn không bằng làm như không biết.

Tiêu Chiến đột ngột phản ứng lại điều Vương Nhất Bác muốn nói là cái gì, Tiêu Chiến thầm nghĩ, không biết cái đầu nhỏ của bạn nhỏ này thật sự là đang nghĩ cái gì? Tiêu Chiến nhẹ nhàng gõ gõ cái trán Vương Nhất Bác, "Không nên suy nghĩ bậy bạ."

Vương Nhất Bác một cái tay che lấy cái trán, ủy khuất chu môi, "em không có."

"Em là có." Tiêu Chiến chèo chống thân thể ngồi dậy, rất nghiêm túc nói, "Vương Nhất Bác, anh cùng em kết hôn liền không có nghĩ muốn ly hôn."

"Vậy nếu như anh có yêu thích con gái thì làm sao đây?" Vương Nhất Bác từ trước đến nay không nghĩ tới Tiêu Chiến là nghĩ như vậy, cậu cho rằng Tiêu Chiến có người thích, một ngày nào đó sẽ ly hôn, cho nên cậu không nhịn được muốn thăm dò.

"Thế nhưng là anh không có, anh bận rộn như vậy, làm sao có thời giờ đi thích người khác." Tiêu Chiến cười cười, anh thực sự nói thật, mặc dù hợp tác với nam, nữ minh tinh rất nhiều, cũng có người cùng anh ám chỉ qua, nhưng là anh đều không hứng thú.

"Anh không có thích người khác sao?" Tiêu Chiến không thích Lâm Y Y sao? Vương Nhất Bác lại xác nhận một lần.

"Tạm thời còn không có." Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, nếu như có người thích mà nói, thì cũng là thích em thôi, nhưng bây giờ anh cũng không xác định, cho nên không thể nói.

Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến nói một mặt thản nhiên, trong lòng tảng đá lớn rơi xuống đất,  buồn khổ giấu ở trong lòng cũng biến mất không thấy gì nữa, Tiêu Chiến không thích Lâm Y Y, là cậu hiểu lầm, mà cậu trong khoảng thời gian này bởi vì chuyện này khó chịu lâu như vậy, bây giờ suy nghĩ một chút thật có chút ngu xuẩn. ..

Cậu thầm nghĩ, Không  thích cậu cũng không sao, không thích cậu, ít nhất cũng không thích người khác, Vương Nhất Bác cảm thấy mình có chút ích kỷ, nhưng cậu  chỉ  muốn một mình mình chiếm lấy Tiêu Chiến.

"Bây giờ có thể đi ăn cơm chưa?" Tiêu Chiến đứng lên hướng Vương Nhất Bác đưa tay ra.

"Ừm." Vương Nhất Bác mím môi, đè xuống khóe miệng muốn cong lên, cậu nghĩ thầm, Tiêu Chiến có phải hay không đã nhận ra cái gì, nhưng là cậu không dám hỏi, cậu cảm thấy như bây giờ cũng rất tốt, cậu nắm lấy tay  Tiêu Chiến, được anh từ trên giường kéo đứng lên.

"Cũng chính là nói, các người bây giờ là thời kỳ mập mờ." Tại một phòng riêng trong quán cà phê, Vương Nhất Bác cùng Lưu Hải Khoan ngồi đối mặt nhau, quán cà phê là của Tống Kế Dương mở, bọn họ có thời gian rảnh đều sẽ tới nơi này ngồi một chút, tâm sự buông lỏng một chút.

"A, tính sao?" Vương Nhất Bác không có nói qua yêu đương, cũng không có trải qua cái gì  thời kỳ mập mờ, lúc cậu đi học, lúc đó cũng có yêu thích nữ sinh, chỉ có cũng chỉ giới hạn trong khi thích, cũng không nghĩ tới theo đuổi cô ấy,  hoặc cùng với cô ấy  yêu đương cái gì.

"Như thế nào lại không tính? Cậu nói hắn bây giờ đối với cậu tốt, lại cực kỳ dịu dàng, nhưng là lại không nói thích cậu, cậu thích hắn lại không dám nói, các người như thế không phải là mập mờ sao?" Lưu Hải Khoan kinh nghiệm yêu đương tương đối phong phú, hẳn là theo  như những gì Vương Nhất Bác nói, nghĩ thầm cái này cũng không hỏng bét, ít nhất Tiêu Chiến này lại không nói thích Vương Nhất Bác, nhưng tuyệt đối không phải không có cảm giác, "Thật là thanh xuân, ai, cho nên lúc đó tôi liền nói với cậu, đừng ly hôn, biết đâu hắn lại thích cậu, tôi nói đúng mà phải không?"

"Cái này còn chưa chắc chắn đây." Vương Nhất Bác bây giờ cũng không dám ôm lấy quá lớn kỳ vọng, dù sao kỳ vọng càng lớn, thất vọng càng lớn, "Thuận theo tự nhiên đi."

"Đúng rồi, cậu nhờ tôi giúp đỡ đặt cái nước hoa kiểu kia, đã điều đặt xong, hai ngày này sẽ gửi đến công ty cậu." Em họ của Lưu Hải Khoan là lão sư  điều chỉnh hương, nước hoa tiểu chúng đặc biệt, được gắn nhãn hiệu của chính hắn, mà mẹ Tiêu cực kỳ thích cái  nhãn hiệu nước hoa này, vừa vặn đúng sinh nhật bà sắp tới, Vương Nhất Bác liền xin nhờ Lưu Hải Khoan giúp đỡ, để em họ hắn đặc biệt vì mẹ  Tiêu mà điều chế một cái.

Vương Nhất Bác thật ra là một người  rất cẩn thận, cậu sẽ để ý người chung quanh thích gì, không thích cái gì, ngày lễ ngày tết cùng với sinh nhật, Vương Nhất Bác đều sẽ sớm tỉ mỉ chuẩn bị quà tặng cho người nhà Tiêu gia, nhưng là Tiêu Chiến bận quá, trên cơ bản đều không nhớ rõ, sinh nhật ba mẹ cậu, đều là Vương Nhất Bác chính mình chọn lấy, sau đó dùng chính danh nghĩa của Tiêu Chiến  đưa qua.

"Ừm, cám ơn."

Đảo mắt rất nhanh liền đến sinh nhật mẹ Tiêu, bọn họ dừng xe xong, sau khi xuống xe, Tiêu Chiến nắm tay Vương Nhất Bác, mang theo cậu hướng cửa nhà đi vào, bọn họ mỗi lần về nhà đều là như thế, diễn xuất cho người trong nhà nhìn, hơn nữa hôm nay là sinh nhật, cho nên Vương gia cũng có đến.

Chỉ là bây giờ hai người tình cảnh cũng khác nhau, Tiêu Chiến nắm tay Vương Nhất Bác, tay Vương Nhất Bác mang theo ấm áp nhiệt độ cơ thể, ngón tay vừa mảnh vừa dài, khớp xương rõ ràng, nắm ở trong tay cực kỳ thoải mái, trước kia anh chỉ cảm thấy là diễn xuất, không có đi chú ý tới những thứ này, bây giờ nắm lấy anh đều không muốn buông ra.

Đến  chỗ cửa chính, nhìn thấy Tống Kế Dương đứng ở đó, hoá ra hôm nay là hắn ở cửa ra vào chiêu đãi khách nhân, "Tới rồi?"

"Ừm, chào anh họ." Vương Nhất Bác ngoan ngoãn gọi người, mặc dù  những lúc riêng tư cậu đều là gọi tên Tống Kế Dương, nhưng là bây giờ dù sao cũng là ở Tiêu gia.

"Anh họ, tại sao anh lại ở chỗ cửa ra vào thế?" Tiêu Chiến ở chỗ cửa ra vào thấy bên trong nhà đã tới rất nhiều người.

"Ai bảo anh ngoan làm gì, không nghĩ người khác tới trễ như thế." Tống Kế Dương liếc mắt Tiêu Chiến, vỗ vỗ bờ vai Vương Nhất Bác, "Hôm nay đặc biệt mời  đầu bếp cấp năm sao tới làm đồ ăn, em muốn ăn cái gì liền đi ăn, không cần khách khí ha."

Vương Nhất Bác là cái đồ tham ăn, Tống Kế Dương rất rõ ràng.

"Ừm, được." Vương Nhất Bác hướng Tống Kế Dương cười cười.

Tiêu Chiến ở một bên nhíu nhíu mày, như thế nào cảm giác hai người họ rất quen thuộc ? "Chúng em đi vào trước."

"Em cùng anh họ của anh rất quen thuộc sao?" Tiêu Chiến nhìn chung quanh, khách nhân tới không ít, cầm ly rượu nói chuyện phiếm, còn thật náo nhiệt.

"Không có." Vương Nhất Bác nhìn quanh tìm người nhà cậu, cậu cũng không muốn để Tiêu Chiến biết bọn họ xác thực rất quen, sợ Tiêu Chiến đến hỏi Tống Kế Dương, "chỉ là gặp qua mấy lần."

Tiêu Chiến còn muốn nói thêm cái gì, chung quanh trưởng bối nhìn thấy hai người bọn họ tới, gọi anh lại nói chuyện phiếm.

"Này! Tiêu Chiến!" Vương Nhất Bác sau lưng bị người vỗ một cái, cậu kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy một cô gái tết tóc đuôi ngựa.

"A? Thứ lỗi tôu nhận lầm người." Cô gái nhỏ cũng có chút kinh ngạc, sau đó nhìn thấy Tiêu Chiến đứng ở một bên, lại liếc mắt nhìn Vương Nhất Bác, cười nói, "Các người thật giống nhau, khó trách tôi sẽ nhận sai."

"Đây là em gái họ anh, Tống Vinh Vinh, chính là em gái của Tống Kế Dương." Tiêu Chiến đi tới nắm tay Vương Nhất Bác, hai người bọn họ hôm nay mặc không khác nhau lắm, đều là áo sơ mi trắng quần tây đen, bởi vì ngày thường bọn họ đều thường mặc âu phục, thật không có cảm thấy có cái gì, bây giờ hai người đứng cùng một chỗ, thật có nét phu phu giống nhau, nếu chỉ nhìn bóng lưng càng là không phân rõ.

"Chúng ta gặp qua rồi, ở trong hôn lễ." Tống Vinh Vinh tính tình khá là hoạt bát, cùng Tiêu Chiến cùng tuổi, chỉ nhỏ một tháng, không muốn gọi Tiêu Chiến là anh họ, đều là gọi tên của anh.

"Ừm, xin chào." Vương Nhất Bác không nhớ rõ, chỉ có Vinh Vinh cũng là không để ý.

"Nhất Bác, tới rồi." Mẹ Vương kéo tay mẹ Tiêu đi tới, đồng hành còn có cha Tiêu, cha Vương.

"Mẹ, sinh nhật vui vẻ." Tiêu Chiến tiến lên cho mẹ  Tiêu một cái ôm ấp, quà tặng anh đã sớm gửi trở về nhà.

"Mẹ, sinh nhật vui vẻ." Vương Nhất Bác lấy ra quà tặng của mình.

"Cám ơn." Mẹ Tiêu ôm lấy Vương Nhất Bác, nhìn túi bà liền biết chính là nhãn hiệu kiểu nước hoa bà thích, "Con tặng quà luôn hợp tâm ý của mẹ."

Tiêu Chiến nhìn túi có chút ngoài ý muốn, lúc anh xuống xe nhìn thấy Vương Nhất Bác xách cái túi, hóa ra là bên ngoài lại chụp vào tầng, cho nên anh không thấy được, bây giờ cậu lấy ra nhìn mới biết được, anh biết mẹ mình thích cái nhãn hiệu nước hoa này, nhưng là anh không có mua, bởi vì mỗi cái sản phẩm mới mẹ đều sẽ mua, nếu mà anh lại đưa sẽ liền lặp lại.

Mẹ Tiêu cười mở ra, "bây giờ mẹ không kịp chờ đợi chỉ muốn mở ra." Bà biết buổi tối Vương Nhất Bác có thể đại khái sẽ đưa cho bà nước hoa, cho nên buổi tối hôm nay bà chịu đựng không có xịt nước hoa lúc trước mình tự mua.

Mẹ Tiêu phun ở cổ tay ngửi ngửi, mùi nước hoa quanh quẩn ở xoang mũi, mùi vị nồng đậm không kích thích, ngửi cực kỳ thơm, bà có chút ngoài ý muốn, cái nhãn hiệu nước hoa này bà đều có, chỉ là không có sản phẩm mới nhất, bà sợ người khác khó tặng quà cho nên không có mua, chỉ là cái nước hoa này không phải kiểu mới nhất, cũng không phải kiểu cũ, nhưng căn cứ vào nhiều người bà cũng không có hỏi, bà hướng trên người xịt ra một chút, tâm tình vô cùng đẹp.

Tiêu Chiến tò mò hỏi Vương Nhất Bác, "Cái nước hoa này mẹ anh không có sao?"

"Đây là đặc chế, bà đương nhiên không có." Vương Nhất Bác có chút kiểu ngạo hướng Tiêu Chiến cười cười.

Tiêu Chiến lộ ra ánh mắt nghi ngờ, chỉ có Vương Nhất Bác không có quản anh, chạy vào phòng bếp chọn thức ăn, lúc cậu trở lại, Tiêu Chiến đã gắp cho cậu một chút thức ăn, cũng đều là  món cậu thích.

"Ngồi xuống trước ăn cơm đi." Tiêu Chiến mang lấy đĩa ngồi xuống, trên bàn đặt lấy rượu đỏ, Tiêu Chiến không có ý định uống rượu đem nó để qua một bên, Vương Nhất Bác ngồi tại bên cạnh anh, nhìn nhìn cái bình rượu đỏ kia, Tiêu Chiến cười một tiếng, "bạn nhỏ liền phải ăn cơm thật tốt, không được uống rượu."

"Ai là bạn nhỏ, em đã trưởng thành." Vương Nhất Bác nhấc đũa lên, gắp một khối sườn xào chua ngọt cậu thích.

"Chúng ta còn chưa động phòng, vậy nên, em chẳng phải vẫn là một bạn nhỏ sao." Tiêu Chiến nhướng mày, không đỏ mặt chút nào trêu chọc.

"Anh!" Vương Nhất Bác mặt đỏ tim run, cúi đầu xuống cùng đồ ăn tác chiến, không có ý định phản ứng lại  Tiêu Chiến, anh có thể hay không đừng đột ngột cùng cậu quay xe chứ? Cậu hoàn toàn không chống đỡ được.

Tiêu Chiến nhìn dáng vẻ mặt của Vương Nhất Bác, vừa đỏ vừa thẹn tức giận, nhịn không được cong lên khóe miệng, lấy một miếng bánh gatô nhỏ đặt vào trong đĩa Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến gắp cho Vương Nhất Bác rất nhiều ăn, chính anh cũng chỉ lấy chút đồ ngọt, anh nhìn dáng vẻ  Vương Nhất Bác ăn rất ngon, nâng cằm lên nói, "anh cũng muốn ăn."

"Ừm? Anh muốn ăn thì anh tự đi lấy đi." Vương Nhất Bác không rõ ràng cho lắm chớp chớp mắt.

"Lười đi, anh muốn nếm một chút cái kia sườn dẻ cừu."

Vương Nhất Bác cắt mấy khối, theo thói quen liền lấy cái nĩa xiên lên, mới nghĩ tới cái nĩa chính mình dùng qua, lúc muốn bỏ xuống, Tiêu Chiến đã  nắm lấy tay cậu, chính mình tiến tới đem sườn dẻ cừu ăn, hướng về phía cậu liếm môi một cái, "Ừm, ăn ngon."

Một màn này bị Vương Nhất Hạo Hiên đang muốn đi đến tìm Vương Nhất Bác nhìn thấy, đôi phu phu trẻ ngọt ngào ngọt ngào, hắn cũng không muốn đi làm cái bóng đèn.

"Anh nếu là thích liền đều ăn đi." Vương Nhất Bác nhìn thấy anh của cậu đi ra ngoài, trong lòng lại nghĩ, hóa ra anh là diễn xuất cho anh trai của cậu nhìn, chỉ có điều dáng vẻ Tiêu Chiến liếm môi vừa rồi, thật khiến người khác ham muốn, cậu đem đĩa cùng cái nĩa đều giao cho Tiêu Chiến, sắc mặt không thay đổi, nhưng lỗ tai hồng hồng vẫn là bán đứng cậu.

"Không cần, anh ăn một chút là được." Tiêu Chiến trong lòng trong bụng nở hoa, "Em còn chưa nói với anh chuyện đặc chế nước hoa là thế nào đây?"

"Không có cái gì, chính là tìm lão sư  điều chỉnh hương, đặc biệt điều chế  cho mẹ chúng ta một chai." Vương Nhất Bác nói xong tiếp tục ăn lấy đĩa đồ ăn.

"Vậy tốn không ít tiền đi." Tiêu Chiến không nghĩ tới Vương Nhất Bác để ý như vậy.

"Quà tặng thì tâm ý quan trọng nhất, tiền ngược lại chỉ là thứ yếu."

"Ai, sinh nhật cha mẹ em anh đều không có đưa  quà tặng đây,"  lúc sinh nhật  cha mẹ Vương Nhất Bác, anh đều ở bên ngoài làm việc, hơn nữa cũng không biết, cho nên cũng không có đưa quà tặng, chuyện này nếu so sánh với cậu, Tiêu Chiến cảm thấy mình rất kém cỏi, "Cha mẹ em thích gì? Lần sau  anh đưa."

"Không có việc gì, lúc sinh nhật bọn họ,  em lấy danh nghĩa của anh đưa qua, anh đừng để lộ tẩy liền tốt." Vương Nhất Bác nhìn nhìn xung quanh nhỏ giọng nói.

Tiêu Chiến kinh ngạc nhìn Vương Nhất Bác, đột nhiên cảm thấy cực kỳ đau lòng cho cậu, thời gian hai năm này, Vương Nhất Bác giống như vì anh làm rất nhiều chuyện, anh vẫn không biết, Vương Nhất Bác là từ lúc nào thích anh, anh nghĩ hẳn là sau khi kết hôn, nhưng là hai năm này, anh hoàn toàn không để ý Vương Nhất Bác, anh không hi vọng Vương Nhất Bác thích anh quá sớm, nếu không, anh vừa nghĩ tới chính mình để cậu khó chịu như vậy, trong lòng anh liền chịu không được.

Lúc mẹ Tiêu cùng bọn họ xã giao không sai biệt lắm, đi tới cùng Tiêu Chiến, bọn họ cùng nhau ăn cơm nói chuyện phiếm, Vương Nhất Bác cảm thấy Tiêu Chiến có điểm là lạ, mặc dù bọn họ lúc trước cũng diễn xuất, nhưng không phải như bây giờ, Tiêu Chiến ôm eo cậu, đút đồ ăn cho cậu ở trước mặt cha mẹ, cậu lại không thể từ chối, cậu lặng lẽ đá một chân của Tiêu Chiến, nhìn Tiêu Chiến không tiếng động mà kháng nghị, Tiêu Chiến lại làm bộ không thấy được, lại gắp cho cậu một tiểu thịt viên.

Cha mẹ hai nhà nhìn con trai càng ngày càng ân ái, trong lòng đều vô cùng vui vẻ.

"Chiến Chiến, buổi tối các con đừng đi, rất khó có dịp các con về nhà một chuyến, ở lại nhiều một chút."  mẹ Tiêu  ngồi ở bên cạnh Tiêu Chiến, kéo tay anh qua rung động. 

"Dạ được, mẹ, bằng không chúng con liên kết trong nhà không đi nha."  Tiêu Chiến thả đầu trên vai mẹ Tiêu nũng nịu. 

Vẫn là thôi đi, con đã kết hôn, không muốn thế giới hai người sao?" 

"Đương nhiên muốn, con liền tùy tiện nói một chút, mẹ liền tùy tiện nghe một chút." 

Trên bàn ăn nhìn hai người vừa nói vừa cười, Vương Nhất Bác trong lòng lại bất an, buổi tối muốn ngủ lại? Lại muốn ngủ một cái giường sao? Trời ạ, cậu có thể đoán được hình ảnh  ngày hôm sau tỉnh lại.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top