Chương 7

Sau cùng Vương Nhất Bác vẫn là chuyển về, bởi vì mấy ngày đó cậu không quay về, Tiêu Chiến mỗi ngày đều qua, lấy tên đẹp cho cậu điều trị thân thể, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, cái này cùng việc cậu không có rời nhà khác nhau ở chỗ nào?

Vậy cái việc ly hôn phải làm sao đây? Tiếp tục như vậy nữa cậu sẽ không muốn ly hôn...

Trong lúc Vương Nhất Bác nằm ở trên giường khổ não, Vương Hạo Hiên gọi điện thoại tới, "Nhất Bác, tối về nhà ăn cơm, anh cùng cha mẹ đã lâu lắm không thấy em."

"Được." Vương Nhất Bác xác thực có một đoạn thời gian chưa có trở về nhà, nói thật cũng nhớ người nhà.

"Em cùng Tiêu Chiến cùng một chỗ trở về đi."

"A? Tiêu Chiến, anh ấy buổi tối giống như có chuyện." Vương Nhất Bác muốn giúp Tiêu Chiến mượn cớ.

"Phải không? Anh gọi điện thoại cho cậu ấy, cậu ấy nói buổi tối có thời gian." Vương Hạo Hiên cảm thấy khó hiểu.

"A, anh ấy nói có chuyện giống như chính là chuyện này, biết rồi anh, buổi tối chúng em sẽ cùng nhau trở về." Sợ Vương Hạo Hiên nghĩ nhiều, Vương Nhất Bác mau đem nhận lấy, sau đó không nói vài câu liền vội vã cúp điện thoại.

Vương Hạo Hiên cầm di động như có điều suy nghĩ.

Buổi tối hai người cùng một chỗ đến Vương gia, mẹ Vương vừa thấy bọn họ liền kéo lấy ngồi ở trên ghế sa lon hỏi han ân cần, cha Vương cùng Vương Hạo Hiên ở phòng bếp bận rộn, bọn họ cũng là bởi vì Vương Nhất Bác trở về mới xuống bếp, nấu những món đều là cậu thích ăn.

Bọn họ ngày thường ở trước mặt người nhà họ Vương đều biểu hiện tình cảm rất tốt, mặc dù thân thể tiếp xúc không nhiều, nhưng là giữa lông mày đều là nụ cười, trong mắt đều là đối phương, quan tâm chu đáo, đặc biệt là nhìn thấy bộ dáng Vương Nhất Bác cười vừa ngọt ngào vừa ngượng ngùng hạnh phúc, người nhà họ Vương nhìn cũng cao hứng.

Tiêu Chiến dù sao cũng là một diễn viên, diễn yêu thích một người với anh mà nói lại cực kỳ đơn giản, nhưng là anh chưa từng có nghĩ tới, Vương Nhất Bác không phải xuất thân diễn viên, thế nào đem lại biểu hiện thích anh diễn xuất chân thật như vậy, cho tới bây giờ mới biết được, hoá ra cậu đều là chân tình thực cảm.

Tiêu Chiến quay đầu nhìn gò má Vương Nhất Bác đang cười, anh rất muốn hỏi hỏi Vương Nhất Bác, lúc này trong lòng cậu là nghĩ thế nào, sẽ đau khổ sao? Sẽ rời đi sao? Vương Nhất Bác không có mở miệng cùng anh thổ lộ qua, anh bây giờ liền làm như không biết, đây cũng là một loại tôn trọng đối với Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác nói hay không bây giờ cũng không còn quan trọng, quan trọng là Tiêu Chiến đáp lại phần này tình cảm này như thế nào.

Tiêu Chiến đối với tình cảm rất nghiêm túc, anh không có xác định được chính mình có phải thật sự thích Vương Nhất Bác hay không, anh không muốn để cho Vương Nhất Bác không vui, đối với cậu như vậy tổn thương lớn hơn.

Đoạn này thời gian này anh suy nghĩ rất nhiều, cũng dùng tình cảm phương thức đi phỏng đoán tâm tình của Vương Nhất Bác, cùng với câu hỏi tại sao Vương Nhất Bác lại muốn ly hôn, anh biết Vương Nhất Bác đối với anh cảm thấy thất vọng, anh muốn ở bên trong cuộc sống từng giờ từng phút một lần nữa đem hi vọng tạo dựng lên.

"Làm sao vậy?" Vương Nhất Bác cảm nhận được ánh mắt của Tiêu Chiến, nghiêng đầu nhìn trở lại.

"Không có việc gì." Tiêu Chiến sờ lên tóc Vương Nhất Bác, hai người nhìn nhau, Vương Nhất Bác xấu hổ dời đi ánh mắt.

Mẹ Vương nhìn thấy hai người như vậy, trong lòng không biết cao hứng bao nhiêu, lúc mẹ Vương có thai Vương Nhất Bác, bởi vì cuống rốn sớm bóc thiếu chút nữa liền giữ không được, lúc cậu còn nhỏ lại gặp một số việc sự cố, cho nên người nhà vô cùng bảo hộ tiểu nhi tử này, mẹ Vương đối với cậu càng là sủng ái có hơn, muốn gió được gió muốn mưa được mưa, người khác đều lo lắng sẽ dưỡng thành Vương Nhất Bác tính tình ương ngạnh, không nghĩ tới khi cậu lớn lên lại là một công tử nho nhã lễ độ, cho nên người nhà họ Vương đối với cậu càng hài lòng hơn.

"Ăn cơm thôi." Cha Vương đem canh bưng đến trên bàn, ở bên trên tạp dề lau lau tay, hướng về phía phòng khách kêu lên. "Tới ăn cơm."

Vương Nhất Bác chạy đến trước bàn ăn, "cha, trù nghệ của người càng ngày càng tốt rồi! Tất cả đều là món con thích ăn!"

"Đây đều là anh con làm, cha chỉ là trợ thủ," cha Vương cười ha hả, nhìn Vương Nhất Bác đưa tay gắp đĩa cá xốp giòn thật thơm, liền đẩy tay cậu ra, "Đi đi đi, rửa tay lại ăn cơm."

Vương Hạo Hiên cởi xuống tạp dề, từ trên giá cầm một chai rượu nho qua, người làm đem bộ đồ ăn dọn xong, Vương Nhất Bác rửa xong tay đi ra, "anh, ngày mai em còn có hoạt động, không uống được rượu."

"Cũng không phải cùng em uống, Tiêu Chiến không phải đang nghỉ phép sao?" Vương Hạo Hiên cầm dụng cụ mở, đem chai rượu mở ra.

"Tiêu Chiến anh ấy không biết uống rượu, anh cũng không phải không biết." Vương Nhất Bác nhớ đến lúc trước trong nhà ăn cơm, Tiêu Chiến chỉ uống mấy ly liền say, mặt ửng hồng ngoan ngoãn ngồi ở chỗ đó, đáng yêu, cực kỳ đáng yêu, nhưng là sau đó người Tiêu Chiến rất khó chịu cũng là thật.

Về đến nhà, Tiêu Chiến đều đi thẳng trở về phòng, cậu cũng không có lý do đi chăm sóc anh.

"Liền uống một chút." Vương Hạo Hiên bị tư thế che chở của Vương Nhất Bác như che chở con con cái chọc cười, "anh nhớ đến ngày mai là buổi chiều em mới bắt đầu làm việc không phải sao? Em cũng uống một chút, sẽ không ảnh hưởng đến công việc, khó có được dịp chúng ta, người một nhà cùng nhau ăn cơm."

"Được." Vương Nhất Bác nghĩ đến, sau đó liền giúp Tiêu Chiến uống nhiều mấy ly.

"Không có việc gì, bây giờ tửu lượng của anh so với trước đó một tốt hơn chút." Mỗi lần cùng nhân viên đoàn làm phim ăn cơm cũng tránh không được uống rượu, cũng rèn luyện được một chút.

"Rượu sau đó lại uống, ăn cơm trước đi, Nhất Bác, Chiến Chiến các con ngày thường công việc mệt mỏi, ăn nhiều một chút." Mẹ Vương nhiệt tình gắp thức ăn cho hai người ăn.

Tiêu Chiến lặng lẽ đem thức ăn trên bàn nhớ lấy, những món Vương Nhất Bác thích ăn, sau này trở về anh có thể làm cho cậu ăn.

Trên bàn cơm vui vẻ hòa thuận, qua ba lần rượu, Vương Hạo Hiên giống như vô ý nhắc lại hotsearch lúc trước của Tiêu Chiến , "anh đi nước ngoài trở về mới biết được, những việc kia truyền thông đều lấy ra xào, cũng không nhìn một chút em là ai, thật là không đem Vương gia nhà anh nhìn ở trong mắt."

Vương Nhất Bác trong lòng lộp bộp một chút, cậu biết anh cậu sẽ lấy chuyện này mà nói, cậu định mở miệng muốn nói giúp Tiêu Chiến, nhưng là Tiêu Chiến lại mở miệng trước.

Tiêu Chiến làm sao có thể nghe không hiểu ngụ ý của Vương Hạo Hiên, đúng là anh giải quyết không thích đáng, bọn họ sợ Vương Nhất Bác vì cái chuyện kia bị ủy khuất, "Những cái kia đều là giả dối không có chuyện thật, em sẽ không làm chuyện gì có lỗi với Nhất Bác."

"Chiến Chiến là đứa bé ngoan, mẹ biết," mẹ Vương dịu dàng cười, nhìn nhìn anh rồi lại nhìn Vương Nhất Bác một chút, "Nhưng là nếu đã kết hôn thì phải cùng người khác giữ một khoảng cách, việc riêng tư cũng không cần một mình cùng một số người gặp mặt."

"Dạ vâng, con sẽ chú ý."

"Mẹ, cái đó là xã giao bình thường, cái này làm giống như con lòng dạ hẹp hòi." Vương Nhất Bác bất mãn nhíu mày, cậu biết người nhà là vì tốt cho cậu, mặc dù cậu cũng không thích Tiêu Chiến riêng tư một mình cùng một số người gặp mặt, nhưng cậu không muốn hạn chế Tiêu Chiến.

Đột nhiên nghĩ đến mối tình đầu của Tiêu Chiến, trong lòng Vương Nhất Bác lại nảy lên tâm sự, coi như không cho anh gặp gỡ, anh vẫn sẽ nghĩ ra tất cả biện pháp cùng với cô ấy gặp mặt.

"Mẹ nói rất đúng, Nhất Bác, đây không phải là mẹ đang dạy anh cách xã giao, mà là đang dạy anh như thế nào làm một người chồng tốt." Nói xong lời cuối cùng, anh còn cố ý tăng thêm hai chữ cuối, Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, đưa tay xoa dịu tia sáng, trong mắt chứa đầy ánh sáng nhỏ.

Vương Nhất Bác hai bên tai đỏ rực, kinh ngạc nhìn Tiêu Chiến, đặc biệt là câu kia, để cả người cậu tê dại, lần đầu tiên cậu nhìn thấy Tiêu Chiến dùng ánh mắt như vậy nhìn mình, vô cùng nhẹ nhàng, sủng nịnh, để cậu có một loại ảo giác là Tiêu Chiến cũng thích mình. Nhưng mà cậu nhanh chóng gạt đi, cảm thấy Tiêu Chiến diễn xuất cũng quá tốt đi, Vương Nhất Bác cảm thán.

Vương Hạo Hiên nhìn thấy vẻ mặt của Tiêu Chiến như thế, mới thả lỏng trong lòng, anh không biết cụ thể tình cảm của bọn họ như thế nào, chỉ sợ Vương Nhất Bác bị ủy khuất bởi vì thích Tiêu Chiến lại không nói.

"A Hiên, lúc nào thì con tìm cho ta một đứa con dâu đây?" cha Vương đối với Vương Nhất Bác là yên tâm, ngược lại, Vương Hạo Hiên vẫn bận công việc công ty, bạn gái đều không thấy bóng người.

"Ba, con tự có tính toán, cũng không cần lo lắng," nói đến cái này, Vương Hạo Hiên liền nhức đầu, em trai kết hôn, hiện tại bọn họ đều nhìn chằm chằm vị anh trai này, thỉnh thoảng giới thiệu với anh người này người kia, anh thật tâm mệt mỏi, "Đúng rồi, buổi tối các em đều uống rượu, liền ở lại trong nhà đi."

"A?" ở lại trong nhà chính là phải ngủ chung một cái giường, Vương Nhất Bác trong nháy mắt nghĩ tới lúc trước, cùng Tiêu Chiến ngủ cùng một chỗ, còn ôm ở cùng một chỗ.

"A cái gì a, căn phòng của con mỗi ngày đều có thu dọn, không bẩn, ngày mai mẹ cho người nấu canh trứng gà con thích." Mẹ Vương đối với buổi sáng ngày mai, còn có thể gặp lại con trai bảo bối cảm thấy vui vẻ.

"Dù sao các em ngày mai lại không phải không có thời gian, quyết định như vậy đi." Chủ đề thành công chuyển đi, Vương Hạo Hiên vui vẻ vỗ tay phát ra tiếng.

"Dạ được, buổi tối chúng con sẽ ở lại đây." Tiêu Chiến nhẹ gật đầu đáp ứng.

"Tiêu Chiến, anh cảm giác như thế nào?" Đến phòng, Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến bởi vì uống rượu mà bên trên mặt phiếm hồng, lo lắng anh khó chịu.

"Còn tốt." Mặc dù uống không phải rất nhiều, thế nhưng tửu lượng của anh là thật kém, anh xoa xoa huyệt thái dương, ngồi ở trên ghế sa lon.

Đây là lần đầu tiên anh vào phòng Vương Nhất Bác, trước kia cơm nước xong xuôi đều là trực tiếp đi. Phòng của Vương Nhất Bác rất đơn giản, trên kệ bỏ thật nhiều lego cùng một chút figure, có Marvel cũng có Vua Hải Tặc, nhìn những thứ này, có lẽ cậu cũng có một chút cùng yêu thích với anh đây.

"Anh uống trước chút nước đi." Vương Nhất Bác rót ly nước ấm đặt trên bàn trà trước mặt Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến giương mắt liền nhìn thấy Vương Nhất Bác cúi người xuống, bởi vì cổ áo rộng lớn mà lộ ra ngoài da thịt trắng nõn, anh thở trì trệ, trong đầu hiện ra tình cảnh ngày đó cậu ở trước mặt anh cởi quần áo.

"Tiêu Chiến?" Thấy Tiêu Chiến ngốc ngốc không có phản ứng, nghĩ là anh say, Vương Nhất Bác đưa tay ở trước mắt anh lay động.

Tiêu Chiến nắm lấy tay Vương Nhất Bác, dùng sức kéo một phát, Vương Nhất Bác lảo đảo mấy bước không có đứng vững nhào tới trên người Tiêu Chiến, hơi thở ấm áp của Tiêu Chiến thở bên tai cậu, bây giờ có thể nói là cậu bị Tiêu Chiến ôm vào trong ngực, bởi vì quá mức đột ngột nhất thời quên phản ứng.

Thẳng đến khi đem người ôm vào trong ngực, Tiêu Chiến mới thanh tỉnh chút, anh vừa mới có chút nóng đầu óc, muốn ôm ôm Vương Nhất Bác một cái, nhìn thấy cậu đưa tay, liền một cách tự nhiên kéo qua, đột nhiên như vậy nhất định đem Vương Nhất Bác dọa sợ, anh phải làm sao giải thích đây?

Hai người đều không nói gì, Vương Nhất Bác nghĩ thầm, Tiêu Chiến là say thật, nếu không làm sao lại ôm lấy cậu, như thế nào đều không có động tĩnh? Ngủ thiếp đi rồi sao? Chỉ có điều Tiêu Chiến ôm ấp thật ấm áp, Vương Nhất Bác tham luyến lấy hô hấp khí tức của Tiêu Chiến trên người mình, hi vọng thời gian trôi qua chậm một chút.

Qua một hồi lâu, Vương Nhất Bác cảm thấy chân cậu có chút tê, cũng không thể thả lấy mặc kệ Tiêu Chiến đang ngủ, cậu duy trì tư thế bị ôm lấy, nghiêng đầu nhìn Tiêu Chiến, bờ môi rồi qua đến gò má của Tiêu Chiến, lúc nhìn lên đối diện với ánh mắt của Tiêu Chiến. Tiêu Chiến không ngủ? Vương Nhất Bác vừa kinh vừa sợ, thoáng cái nhảy dựng lên, cậu dùng ngón tay trỏ lau lau bờ môi của mình, "Chuyện kia tôi không phải cố ý, tôi cho là anh đã ngủ thiếp đi... Không phải, tôi là muốn nhìn anh một chút có phải hay không anh đã ngủ thiếp đi. . ."

"A?" Tiêu Chiến ngơ ngác nhìn mặt hốt hoảng của Vương Nhất Bác, anh vừa mới chỉ là muốn ôm nhiều một chút mà thôi, anh sờ lên gương mặt của mình, trong lòng mừng thầm, "Không có việc gì, tôi mới vừa chỉ là có chút choáng váng đầu."

Nhìn thấy Tiêu Chiến mê mang ánh mắt, Vương Nhất Bác mới yên lòng, hoá ra vừa rồi Tiêu Chiến phản ứng là bởi vì choáng váng đầu, chẳng trách lại đi ôm cậu, không thể nói là thất lạc hay là cảm giác gì khác, cậu cảm thấy may mắn mình vì chuyện cậu thích anh không có bị phát hiện.

"Anh có muốn đi tắm trước không, tắm xong sẽ thoải mái một chút, " Vương Nhất Bác ở trong tủ treo quần áo tìm quần áo, cầm một bộ quần áo bằng bông mặc ở nhà cùng bộ lần trước Tiêu Chiến chọn không sai biệt lắm, thấy Tiêu Chiến có chút choáng lại có chút không yên lòng, "một mình anh có thể chứ?"

"Tôi một mình không được, cậu muốn giúp tôi tắm sao?" Tiêu Chiến hướng Vương Nhất Bác nhướng mày.

"Ai muốn giúp anh tắm?" Ái chà đm! Tiêu Chiến đây là đang trêu chọc cậu sao? Đúng không?

"Vậy cậu còn hỏi, tôi còn tưởng rằng cậu muốn giúp tôi tắm đây." Nói vài lời liền mặt đỏ thành như thế sao? Cũng quá đáng yêu?

"Anh đi tắm đi, tôi đi tìm anh tôi." Cái gì có giúp hay không, anh đều muốn hiểu lầm rồi, Vương Nhất Bác nhanh chóng tìm cái cớ chuồng đi.

Tiêu Chiến cười lắc đầu khẽ hát vào phòng tắm.

Thời điểm Vương Nhất Bác trở về, Tiêu Chiến đã tắm xong nằm trên giường, cậu cố ý tắm rửa chậm rãi, chính là hi vọng lúc đi ra Tiêu Chiến đã ngủ, nếu không nằm ở trên một cái giường, cậu luôn là sẽ nghĩ tới sự tình lần trước, trong lòng càng ngày càng khẩn trương.

Cũng may lúc cậu đi ra,Tiêu Chiến ngủ thật, cậu thở phào nhẹ nhõm, Tiêu Chiến lần này không có ngủ ở rìa, mà là ngủ ở bên trong giường, Vương Nhất Bác nằm ở bên cạnh đắp chăn, Tiêu Chiến là quay lưng về phía cậu, cậu yên tĩnh nhìn mặt Tiêu Chiến ngủ mấy phút, cảm thấy tâm bị chứa tràn đầy, cậu cong lên khóe miệng, "Tiêu Chiến, ngủ ngon."

Có Tiêu Chiến ở cùng, Vương Nhất Bác tắt đèn.

Vương Nhất Bác nghiêng người lại nằm nhích vào bên cạnh anh một chút, buổi sáng ngày mai thức dậy  tuyệt đối không nên lại ôm ở cùng một chỗ!

Sáng sớm hôm sau, Vương Nhất Bác mở mắt ra, chính là  nhìn thấy mặt Tiêu Chiến phóng đại, không phải chứ? Bọn họ như thế nào lại ôm đến cùng một chỗ? Vương Nhất Bác kéo dài khoảng cách hướng người bên cạnh liếc nhìn, Tiêu Chiến vẫn như cũ là ngủ ở bên trong, là cậu tự mình từ bên cạnh anh lăn đến trong ngực Tiêu Chiến, a a a a như thế nào lại xảy ra chuyện này, a Vương Nhất Bác! Liền không thể thật tốt ngủ ở bên cạnh sao? ! Bây giờ phải làm sao!

Lần này cũng không giống như lần trước, tay chân của cậu không ở trên người  Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác trong lòng khấn trương muốn chết, liền sợ Tiêu Chiến tỉnh lại, đến lúc đó xấu hổ, không biết Tiêu Chiến sẽ nghĩ như thế nào, có thể hay không để ý, có thể hay không đối với cậu sinh ra cái gì cách nhìn.

Vương Nhất Bác giờ phút này chỉ có một cái ý nghĩ, thật đối với mình không nói.

Mặc dù cậu cực kỳ thích bị Tiêu Chiến ôm như thế, nhưng là bây giờ cậu không có tâm tư hưởng thụ thật tốt, càng nhiều hơn chính là hãi hùng khiếp vía, cậu nhẹ nhàng đem tay Tiêu Chiến đang đặt trên eo mình lấy ra, đem chân từ giữa hai chân Tiêu Chiến rút ra, sợ động tác quá lớn đem Tiêu Chiến làm tỉnh lại, chỉ có thể từng chút từng chút chậm rãi rút ra.

Kỳ thật lúc Vương Nhất Bác đem tay anh lấy ra, Tiêu Chiến liền đã tỉnh, vẫn là như lần trước giống nhau, anh vờ ngủ, nhưng là lúc Vương Nhất Bác rút chân, không ngừng ở giữa hai chân của anh ma sát, Tiêu Chiến thực sự nhịn không được, "cậu đừng động."

Vương Nhất Bác bị dọa giật mình, nhìn lên Tiêu Chiến ẩn nhẫn mắt, trong nháy mắt cậu liền hiểu rõ ràng ý tứ của đối phương, dùng sức đem chân rút đi ra ngồi dậy, "A cái kia tôi cũng không biết chuyện như thế nào, liền. . . Tôi mới vừa là sợ làm anh tỉnh lại cho nên mới. .."

"Thứ lỗi, là tôi ngủ không thành thật lắm, cậu chớ để ý." Tiêu Chiến nhìn bộ dáng Vương Nhất Bác sốt ruột, vừa giải thích không rõ ràng, cho anh một cái lý do để giải thích.

"Không phải, tôi ngủ cũng không thành thật." Vương Nhất Bác nắm nắm tóc của mình, hành vi vừa rồi của mình thật cực kỳ mất mặt.

"Chúng ta đây liền hòa." Tiêu Chiến cười cười.

Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, là mẹ Vương, "Nhất Bác rời giường chưa? Ăn điểm tâm nha."

"Dạ vâng, con xuống dưới liền đây." Giống như là gặp cứu tinh, Vương Nhất Bác lớn tiếng đáp, nhanh chóng đứng dậy hướng phòng tắm chạy, đang đánh răng, cậu lại hậu tri hậu giác nhớ đến, Tiêu Chiến là bởi vì cậu có cảm giác sao? Hẵn là cũng không tính, dù sao buổi sáng nam nhân đều có chút cái kia.....

Ăn xong bữa sáng, Vương Nhất Bác muốn đi công ty cùng Dương Tình bọn họ tụ hợp, lúc trước cậu có ký hợp đồng một chương trình vũ đạo, làm người hướng dẫn tiết mục,buổi chiều sẽ quay, vừa vặn ngồi xe của Vương Hạo Hiên qua công ty, Tiêu Chiến liền tự mình lái xe đi về trước.

Đến công ty, Dương Tình nói với Vương Nhất Bác xuống tổ tiết mục  sắp xếp, thấy dáng vẻ Vương Nhất Bác một bộ như đi vào như cõi thần tiên vũ trụ, cô cầm tập văn kiện vỗ vỗ cánh tay của hắn, "Làm sao đấy?"

"Không có cái gì, tôi nghe lấy đây." Vương Nhất Bác lấy lại tinh thần.

"Cậu cùng Tiêu Chiến thế nào rồi?" Dương Tình nhìn biểu cảm của Vương Nhất Bác liền biết cậu đang suy nghĩ đến Tiêu Chiến, ở trong lòng lặng lẽ thở dài. "Liền như vậy đi."

Vương Nhất Bác nhớ đến mấy ngày nay, Tiêu Chiến đối với cậu quá ôn nhu, "Tạm thời ly hôn không được."

"Cậu hối hận?" Dương Tình cũng không biết những ngày này phát sinh chuyện, tưởng rằng Vương Nhất Bác không bỏ xuống được.

"Không phải, là Tiêu Chiến anh ấy không muốn ly." Vương Nhất Bác nhớ đến lý do Tiêu Chiến không muốn ly hôn, anh dịu dàng với cậu nhưng lại không phải vì yêu cậu, trong lòng lại nghẹn ngào.

Vương Nhất Bác nói với Dương Tình trong khoảng thời gian này phát sinh vài chuyện, đương nhiên ngủ cùng nhau vừa ôm vừa hôn, những thứ này cậu không có nói, Dương Tình trầm mặc một hồi, vỗ vỗ bờ vai của cậu, "Vậy cậu liền theo anh ta đi thôi, chỉ cần cậu vui vẻ là được rồi."

Buổi chiều bọn họ đến tổ tiết mục, đây là một chương trình vũ đạo nữ đoàn, mỗi người sẽ hướng dẫn đầu một nhóm nữ đoàn, mỗi nữ đoàn tiến hành pk, giành được thắng lợi sau cùng, sẽ ký hợp đồng với công ty xuất đạo.

Hết thảy có năm chi đội ngũ, bốn vị hướng dẫn khác cũng là vũ đạo minh tinh đang hot, Vương Nhất Bác lúc trước cùng bọn họ cũng đều có hợp tác, quan hệ coi như không tệ.

Vừa mới bắt đầu là mở màn phần nhảy của nữ đoàn, MC giới thiệu người hướng dẫn ra sân vào chỗ, Dương Tình đã nói với cậu, người mc này tên là Quách Thần, so với miệng lưỡi dẻo quẹo của Lưu Hải Khoan, hắn còn càng không tiết tháo, tiết mục mỗi sân khấu đều để hắn làm mc, bởi vì hắn cái gì cũng dám hỏi, nhiều chủ đề giới hạn, cho nên rất nhiều tổ tiết mục đều thích mời hắn.

Quách Thần vô cùng quen thuộc cùng đám đạo sư chào hỏi, Vương Nhất Bác là người cuối cùng, để trong lòng cậu ẩn ẩn có điềm báo không tốt, thật sẽ không giống Tình tỷ nói, muốn hỏi cậu vấn đề không tiết tháo sao?

Quách Thần nhìn bộ dáng người sống chớ lại gần của Vương Nhất Bác, trong lòng có chút sợ, tiểu công tử Vương thị, không phải ai cũng dám chọc, nhưng là tổ đạo diễn nói với hắn, làm xong chuyện cho hắn hồng bao năm chữ số, năm chữ số đó!

Vì hồng bao hắn liều mạng! "Thật vô cùng vinh hạnh có thể mời được Vương lão sư tới tham gia tiết mục của chúng tôi, không biết Vương lão sư đối với tiết mục lần này có cái gì muốn nói?"

"Tôi chỉ có thể nói kính xin mong đợi cho chúng tôi biểu diễn đi." Vương Nhất Bác ngắn gọn trả lời.

"Mọi người cũng biết đây là tiết mục mùa thứ hai của chúng tôi, ban đầu mùa thứ nhấtliền định mời Vương lão sư, chỉ là vừa tốt khi đó Vương lão sư cùng Tiêu ảnh đế kết hôn, cũng chỉ đành vậy thôi."

Vương Nhất Bác cười cười không lên tiếng, lời này nhắc tới Tiêu Chiến, vậy kế tiếp đoán chừng chính là muốn hỏi liên quan tới chuyện của Tiêu Chiến.

"Nói đến Tiêu ảnh đế bây giờ đang nghỉ ngơi, bằng không Vương lão sư ở hiện trường gọi điện thoại cho Tiêu ảnh đế, tôi nghĩ những fan hâm mộ đều vô cùng nhớ anh ấy, đều muốn nghe một chút âm thanh của Tiêu ảnh đế." Quách Thần vừa dứt lời, hiện trường fan hâm mộ lập tức hét rầm lên.

"Đây là tiết mục vũ đạo? Cái này là anh vượt cương rồi." Vương Nhất Bác sắc mặt như thường, cậu mới không muốn gọi điện thoại cho Tiêu Chiến, nếu như gọi, chẳng phải đều lộ tẩy, mặc dù đây là ghi âm, coi như lúc truyền bá có thể cắt đi, nhưng là hiện trường nhiều fan hâm mộ như vậy, khẳng định vẫn sẽ bị truyền đi.

"Chuyện này không làm khó đến Vương lão sư tới chứ? Hiện trường đại bộ phận đều là fan hâm mộ của cậu, cũng sẽ muốn biết tình hình gần đây của cậu cùng Tiêu ảnh đế, bây giờ còn có rất nhiều thời gian, hai người có thể thật tốt ân ái ân ái, cái thức ăn cho chó này tôi có thể ăn." Quách Thần trong lòng lén lút lau vệt mồ hôi, nhất định phải đem nhiệm vụ hoàn thành!

"Ân ái ân ái cái gì, tên này muốn nhanh được chết." Xem không hiểu sắc mặt của tôi sao? Tôi không muốn gọi thấy không? Trong lòng Vương Nhất Bác chửi thầm.

"Vương lão sư cùng Tiêu ảnh đế cho tới nay đều ân ái có hơn, mấy ngày trước Vương lão sư không phải còn cao giọng thổ lộ sao, những cái kia nếu không phải chuyện tốt e là sẽ không phát sinh, mọi ngươi nói đúng hay không?" Quách Thần hỏi fan hâm mộ hiện trường, hắn biết làm như thế nào để thay đổi cảm xúc của fan hâm mộ, quả nhiên cảm xúc của fan hâm mộ hiện trường mãnh liệt trả lời đúng.

Biểu cảm trên mặt của Vương Nhất Bác không thay đổi, trong lòng đem người mc này mắng trăm ngàn lần, cái gì đúng hay không? Điện thoại này gọi đi ra, chúng tôi chính là chết được nhanh không biết sao? Đến lúc đó tôi vẫn có thể làm người hướng dẫn sao? !

Lúc này máy quay phim đã ở khoảng cách gần nhắm ngay Vương Nhất Bác, Quách Thần vừa thúc giục một lần Vương Nhất Bác gọi điện thoại.

Nếu như Vương Nhất Bác không gọi tràng diện sẽ náo động đến cực kỳ, không gọi không được, cậu để Lâm Đông đem điện thoại di động cho mình, nghĩ đến có thể hay không nhắn tin Wechat nhắc nhở Tiêu Chiến một chút, lúc cậu cầm điện thoại  mới phát hiện Dương Tình không ở đó, Lâm Đông nhỏ giọng nói, Dương Tình đau bụng đi phòng vệ sinh, Vương Nhất Bác nghĩ thầm, lần này là xong thật.

Vương Nhất Bác cầm điện thoại muốn gửi tin nhắn cho Tiêu Chiến, thế nhưng là camera hướng về phía cậu, MC cũng đi tới bên cạnh cậu, cậu không thể làm gì khác hơn là gọi điện thoại cho Tiêu Chiến, trong lòng thầm mong tuyệt đối không nên nhận, tuyệt đối không nên nhận, tuyệt đối không nên....

"Bạn nhỏ, làm sao vậy?" Giọng nói dịu dàng từ trong điện thoại truyền đến.

Quách Thần ở một bên dùng tay ra hiệu để mọi người chớ có lên tiếng, fan hâm mộ che miệng cứ thế không có xuất ra âm thanh, Vương Nhất Bác không nói, nhưng trong lòng thầm nghĩ, sao các người ngược lại không làm ra cái âm thanh để Tiêu Chiến biết, như thế nào nghe lời như thế chứ?

"Anh đang làm gì đây?" Vương Nhất Bác thật không biết phải nói với Tiêu Chiến cái gì, nhiều người nhìn như vậy, nghĩ đến trò chuyện một chút như thường ngày liền cúp điện thoại, hẳn là sẽ không lộ tẩy đi.

"Sáng nay bên Hân tỷ cầm chút kịch bản qua cho anh, anh đang nhìn kịch bản đây."

"Có yêu thích không ?" Lúc này cậu mới phát giác thời gian trôi qua nhanh như vậy, một tháng đã trôi qua hơn nửa tháng, Tiêu Chiến nếu như vào tổ  quay phim liền lại khó gặp mặt.

"Anh liền nhìn một chút, không có ý định nhận kịch bản."

"Vì cái gì?" Vương Nhất Bác thuận miệng nói tiếp, sau đó phản ứng lại, có phải hay không cậu không thể hỏi cái này, Tiêu Chiến có thể hay không tiết lộ thời gian sắp xếp công việc của mình?

"Nếu anh là vào tổ quay phim, không phải không có thời gian bồi em sao? Như thế nào, em hi vọng anh đi quay phim sao?" Tiêu Chiến chế nhạo nói.

Vương Nhất Bác sửng sốt, Tiêu Chiến biết cậ là đang quay tiết mục? Cậu còn không có nghĩ đến làm như thế nào trả lời, hiện trường fan hâm mộ đã kìm nén không được hét lên, Tiêu Chiến lúc này mới phát hiện, "em đang quay tiết mục?"

"Đúng, bọn họ nhất định để em điện thoại cho anh." Ngay cả Vương Nhất Bác đều không có phát hiện, trong lúc vô tình cậu lại hướng về phía Tiêu Chiến nũng nịu.

"Ồ? Là Ai ? Đem điện thoại cho hắn, anh cùng hắn tâm sự thật tốt." Âm thanh Tiêu Chiến không còn dịu dàng như vừa rồi, trở nên trầm thấp ổn trọng.

Vương Nhất Bác đem điện thoại di động đưa tới, Quách Thần sợ hãi trong lòng, vì hồng bao năm chữ số hắn lại đắc tội Vương Nhất Bác, lần này lại đắc tội cái Tiêu Chiến, hắn sợ là muốn lăn lộn ngoài đời không nổi, trước mắt chỉ có thể ra vẻ trấn định nói, "xin chào, Tiêu ảnh đế, tôi là Quách Thần, đột ngột điện thoại cho anh, thật là quấy rầy, tôi cũng là ngươi mê điện ảnh đây, có thể cùng Tiêu ảnh đế gọi điện thoại thật là có phúc ba đời!"

"Xin chào, mọi người đừng thừa dịp tôi không ở đấy khi dễ bạn nhỏ nhà tôi nha." Tiêu Chiến biết mấy cái này tổ sáo lộ, muốn từ trên người Vương Nhất Bác đào chủ đề, anh trước hết đem lời nói ra, thuận tiện cũng ân ái một chút, thỏa mãn yêu cầu của tổ tiết mục.

Trước mặt nhiều người như vậy anh gọi cậu là bạn nhỏ, Vương Nhất Bác cảm thấy mặt có chút nóng, chờ sau khi truyền bá xong, không phải cả nước đều biết sao? Anh ấy còn muốn mặt mũi hay không....

"Không dám không dám, chúng tôi làm sao dám khi dễ Vương lão sư !" Quách Thần bên trên mặt tươi cười, "Quấy rầy đến Tiêu ảnh để thật là xấu hổ!"

"Không có việc gì, các ngươi muốn quay tiết mục liên thật tốt quay đi." Tiêu Chiến nnói rồi dừng lại một chút, ngữ khí nhu hòa mấy phần, "bạn nhỏ làm thật tốt cố lên, anh làm cơm chờ buổi tối em trở về cùng nhau ăn cơm."

Tiếng thét chói tai của fan hâm mộ càng lớn hơn, không khí hiện trường bị thay đổi vô cùng sôi động.

"Ừm." Vương Nhất Bác ở trong lòng điểm cho Tiêu Chiến khen ngợi, năng lực phản ứng của Tiêu Chiến thật là mạnh mẽ.

Quách Thần đem điện thoại trả lại cho Vương Nhất Bác, camera còn không có dời đi, Vương Nhất Bác hướng về phía điện thoại nói, "em cúp trước đây."

"Được." Tiêu Chiến đáp, nói như vậy, nhưng hai người ai cũng không có cúp điện thoại, Tiêu Chiến nhẹ nhàng cười, "em cúp máy trước đi."

Ừm." Vương Nhất Bác mặt khá nóng, bọn họ như thế này, lại giống như tình yêu cuồng nhiệt của cặp đôi lúc mới yêu.

Hiện trường fan hâm mộ đối với Tiêu Chiến độ thiện cảm lại nhiều hơn mấy phần, ai cúp máy điện thoại trước đều là chi tiết mà rất nhiều người khi gọi điện thoại cho nhau sẽ không để ý, nguyện ý để cho đối phương cúp máy điện thoại trước, cũng là một loại biểu hiện của sự sủng ái.

Trận này tiết mục quay xong, cậu trở lại phòng nghỉ nhìn thấy Dương Tình nằm trên ghế sa lon, sắc mặt không phải rất tốt, Dương Tình chủ động xin lỗi, "Xin lỗi, chuyện tiết mục vừa rồi tôi  có nghe nói, nếu như tôi ở đó liền sẽ không xảy ra chuyện như vậy, còn may bên kia Tiêu Chiến không có xảy ra sai sót, xin lỗi."

"Không có việc gì, Tình tỷ, thân thể chị thế nào rồi?" Nếu mà so sánh việc lúc nãy, Vương Nhất Bác vẫn là lo lắng cho thân thể của Dương Tình hơn.

"Không có việc gì, nữ nhân luôn có vài ngày như vậy, qua rồi liền tốt." Dương Tình đứng lên cầm túi chườm nóng ủ bụng, "gần đây giống như em cùng Tiêu Chiến chung sống không tệ phải không?"

"Còn tốt" Vương Nhất Bác nghĩ nghĩ bọn họ gần đây xác thực cùng trước kia không giống nhau, "thời gian ở lại cùng một chỗ nhiều hơn."

Dương Tình thấy Vương Nhất Bác bên trên mặt nhiều vẻ vui sướng, không còn giống như lúc trước đau khổ, trong lòng đối với Tiêu Chiến cũng không có ác cảm nhiều nữa, "Bồi dưỡng tình cảm cần thời gian, cho cậu ta nhiều thời gian chút đi."

A? Thế nhưng là bọn họ ở một chỗ không phải là vì bồi dưỡng tình cảm ....cậu là chờ Tiêu Chiến đồng ý cùng mình ly hôn....

Nhưng mà Vương Nhất Bác bi ai phát hiện, cậu tham luyến ấm áp từ Tiêu Chiến, cậu không nỡ rời khỏi anh, dù là không phải vì tình yêu, cậu cũng đồng ý.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top