Chương 3
Bên ngoài mưa phùn rơi xuống mịt mờ, sắc trời rất tối, rõ ràng mới hơn năm giờ lại giống như là trời tối.
Hứa Hân mở đèn văn phòng lên, Tiêu Chiến bắt chéo chân nhìn Hứa Hân kiếm video anh trở về từ KTV, hình ảnh chụp rất rõ đối phương nữ chính đột ngột ngã nhào tới, Tiêu Chiến đem cô đỡ lấy sau đó rất nhanh liền buông ra.
"Nếu như Lưu Toa Toa lại có động thái kế tiếp, chúng ta cũng không cần phải nể mặt mũi." Hứa Hân ngoại trừ lấy được cái video này, còn đào được một chút tài liệu đen liên quan đến cô ấy, cô đã làm người đại diện nhiều năm như vậy, thật sự cho rằng cô ăn chay sao?
"Ừm! Cô làm việc tôi yên tâm." Tiêu Chiến tắt video đi, thủ đoạn của anh Hứa Hân cũng đã chứng kiến, lúc anh vừa mới bắt đầu trên còn đường này cũng không phải vô cùng thuận lợi, cô giúp anh rất nhiều.
"Chỉ là chút có lỗi với Vương Nhất Bác, không lập tức lên tiếng để cậu ấy cũng bị mắng cực kỳ thảm, tóm lại là chúng ta sơ sót, anh xem hôm nào mời cậu ấy một bữa cơm biểu đạt một chút áy náy đi."
"Ừm được." Tiêu Chiến nhớ đến lúc trước mình có đi ăn món Nhật ở một nơi không tệ, đến lúc đó mang Vương Nhất Bác nếm thử.
"Tiêu Chiến không có xin lỗi cậu sao?" Vương Nhất Bác mới vừa làm việc xong trở về liền tiếp nhận điện thoại của anh trai mình mới từ nước ngoài trở về, ngữ khí của Vương Hạo Hiên không được tốt lắm, "em ăn ngay nói thật, anh không thể để cho em trai của mình bị ủy khuất."
"Anh, thật không có, những tin đồn thất thiệt của ngành giải trí không phải anh không biết, hơn nữa Tiêu Chiến cũng không phải loại người như vậy." Vương Nhất Bác nhìn bên ngoài đang đổ mưa, "anh, trời đang mưa, anh đi đến đâu rồi?"
"Anh đang trên xe, chưa đến một giờ nữa là đến nhà." Ngữ khí Vương Hạo Hiên hòa hoãn một chút, "không có thì tốt, nếu như bị ủy khuất cứ nói cùng anh."
"Dạ biết rồi." Vương Nhất Bác biết anh trai cậu là người thương cậu, cho nên khi kết hôn, cậu cũng không nói cho người trong nhà chuyện của mình và Tiêu Chiến, sợ bọn họ lo lắng, cũng sợ bọn họ vì vậy mà làm khó Tiêu Chiến.
Dù sao cũng chính cậu nhất định muốn gả cho Tiêu Chiến, Tiêu Chiến không làm cái gì sai, chỉ là không thích cậu mà thôi.
"Hai ngày này anh trở về xử lí một đống chuyện lớn, đợi xử lí xong em về nhà ăn cơm với anh, mang theo Tiêu Chiến cùng trở về."
"Dạ được." Kỳ thật Vương Nhất Bác không muốn mang theo Tiêu Chiến về nhà ăn cơm, thứ nhất là phải diễn xuất, cậu mệt mỏi thật sự, thứ hai bọn họ sẽ nhắm vào lần scandal này đối với Tiêu Chiến hỏi bảy hỏi tám, cho nên trước hết cứ nhận lời, sau đó lại giúp Tiêu Chiến mượn cớ vậy.
Sau khi cúp điện thoại, Vương Nhất Bác ngồi trước cửa sổ cúi đầu, Dương Tình đi đến chính là nhìn thấy hình ảnh như vậy, bên ngoài bầu trời tối tăm mờ mịt, bên trên cửa sổ thủy tinh hiện đầy giọt nước, từng giọt chảy xuống lưu lại rõ ràng. Vương Nhất Bác ngồi bên cạnh không thấy rõ khuôn mặt của cậu, đập vào mặt chính là cảm giác tràn đầy cô độc và cô đơn, để tâm tình Dương Tình trào dâng một chút.
"Nhất Bác kết thúc công việc." Âm thanh Dương Tình nhẹ nhàng, cô thật sự đau lòng trước bạn nhỏ này, cô dẫn dắt cậu lâu như vậy, thật lòng coi cậu là em trai.
"Ừm." Vương Nhất Bác đứng lên, lúc này điện thoại di động vang lên, nhìn thấy số điện thoại biểu hiện có chút sửng sốt, trừ những lúc có chuyện Tiêu Chiến gần như không gọi cho cậu, lần gọi này lại có chuyện gì đây?
"Bạn nhỏ, cậu ăn cơm chưa?" Đầu kia truyền đến ồn ào tiếng còi, tựa như là đang ở trên đường.
"Chưa ăn." Đối với việc Tiêu Chiến gọi cậu là bạn nhỏ có chút không vui nhíu mày, xem cậu như bạn nhỏ sao? "Sao lại gọi tôi là bạn nhỏ?"
"Cậu không phải là bạn nhỏ sao? Bạn nhỏ sinh năm 97." Tiêu Chiến nghĩ đến hai ngày nay nhìn thấy Vương Nhất Bác có chút đáng yêu, anh cảm thấy danh xưng này rất thích hợp với cậu.
"Anh cũng không có lớn hơn tôi bao nhiêu." Hơn nữa nhìn Tiêu Chiến còn cực kỳ nhỏ.
"Tôi lớn hơn cậu 6 tuổi, còn không có lớn hơn bao nhiêu sao?" từ ngữ khí của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến có thể nghe ra cậu không cao hứng lắm, nghĩ đến quan hệ của bọn họ cũng không có tốt như vậy, "thật xin lỗi, nếu cậu không thích, tôi vẫn là gọi tên của cậu đi, Vương Nhất Bác?"
"Quên đi. Anh thích gọi thế nào thì gọi như thế đi." Nghe Tiêu Chiến bảo gọi đầy đủ tên của mình, cậu có chút khó chịu, bạn nhỏ thì bạn nhỏ, cũng xem như là cái xưng hô đặc biệt, nghĩ như vậy cậu cũng không để ý nhiều.
"Vậy buổi tối bạn nhỏ có rảnh không? Cùng đi ăn một bữa cơm đi." Đầu kia truyền đến tiếng cười nhẹ nhàng, giống như lông vũ nhẹ nhàng lướt qua trong lòng Vương Nhất Bác.
"Được." Hóa ra gọi điện thoại là mời cậu ăn cơm, Vương Nhất Bác có chút ngoài ý muốn, thậm chí còn chưa kịp vui vẻ cậu đã đón được nguyên nhân, đoán chừng là bởi vì hotsearch hại cậu bị mắng, có thể trong lòng anh áy náy.
Có đôi khi Vương Nhất Bác không muốn mình thông minh lanh lợi như thế, một chút cũng không hiểu, ít nhất cậu còn có thể lừa gạt chính mình rằng, Tiêu Chiến đơn thuần là muốn cùng cậu ăn một bữa cơm.
"Lúc trước tôi có ăn qua một nhà hàng Nhật thật ngon, cậu muốn ăn không? Anh dừng lại bổ sung, "hoặc là muốn ăn cái gì?"
"Ăn món Nhật đi, ở đâu?" Tiêu Chiến thích ăn món ăn vặt cậu cũng muốn nếm thử.
Tiêu Chiến nhắn một cái địa chỉ, khoảng cách vị trí hiện tại chỗ của Vương Nhất Bác cũng không xa, cậu xuống tầng hầm chuẩn bị lái xe đi.
"Tiêu Chiến mời cậu ăn cơm?" Cũng giống như cậu Dương Tình cũng đoán được động cơ của Tiêu Chiến, có chút khó chịu, "ai mà thèm hắn mời ăn cơm chứ?"
"Tôi yêu thích." Vương Nhất Bác còn không có một mình ở bên ngoài ăn cơm cùng Tiêu Chiến, ngoại trừ lần gặp mặt đầu tiên.
"Vậy cậu ăn nhiều một chút để hắn tốn thêm tiền."
Vương Nhất Bác bị lời nói của Dương Tình làm cho bật cười, cậu có thể ăn tốn bao nhiêu tiền của Tiêu Chiến chứ?
Lúc sắp đến chỗ cần đến, Vương Nhất Bác cầm tấm gương soi, buổi chiều cậu chụp ảnh tạp chí thời trang còn chưa kịp tẩy trang, dù sao cũng chỉ là trang điểm nhẹ, quần áo cũng đã đổi về quần áo mặc lúc ban đầu, áo ba lỗ màu trắng ở bên ngoài phối hợp với áo khoác da màu đen, quần jean màu xanh, mặc dạng này đi gặp Tiêu Chiến hẳn là không thành vấn đề gì, nhưng vẫn là không yên tâm hỏi trợ lý ngồi bên cạnh, "tiểu Lâm, cậu nhìn tôi như vậy được không?"
"Được, Bác ca đẹp trai, đặc biệt đẹp trai." Lâm Đông từ đáy lòng ca ngợi, coi như không có hóa trang cùng tạo hình, Vương Nhất Bác cũng vẫn đẹp trai bức người.
Dương Tình ghét bỏ nhìn Vương Nhất Bác một cái, cậu làm cứ giống như là nữ sinh lần đầu tiên đi hẹn hò vậy, cô im lặng chuyển hướng ngoài cửa sổ.
Lúc đến chỗ, Vương Nhất Bác sửa soạn một chút mới xuống xe, đến trước cửa quán mới gọi điện thoại cho Tiêu Chiến, Tiêu Chiến nói anh ở phòng riêng.
Người phục vụ dẫn cậu đi đến cửa phòng riêng, cậu đứng ở cửa nhìn thấy Tiêu Chiến đã ngồi ở đó, anh mặc rất đơn giản, rất có cảm giác thiếu niên, tùy ý ngồi xếp bằng ở trên thảm nền tatami, thấy cậu đến, mỉm cười như chào hỏi.
Sau khi ngồi xuống Vương Nhất Bác cởi kính râm, khẩu trang còn có mũ, Tiêu Chiến nhìn thấy tạo hình của Vương Nhất Bác, đánh giá vài lần, xem bộ dáng của cậu là mới vừa làm việc xong, đuôi mắt tô vẽ bánh đậu sắc mắt, hơi nhướn lên mang theo điểm mị hoặc, môi Vương Nhất Bác khá đầy đặn, đô đô, liếc mắt qua liền thu hút ánh mắt người ta, ánh mắt của Tiêu Chiến dừng lại ở trên môi cậu mấy giây.
Vương Nhất Bác chỉnh sửa tốt đồ vật nhìn Tiêu Chiến, Tiêu Chiến rất nhanh thu hồi ánh mắt đưa menu đến, "tôi gọi vài món rồi, cậu nhìn một chút xem thử còn có muốn gọi gì không?"
"Không cần." Vương Nhất Bác cũng không có nhìn, liền đem đặt ở một bên, "tôi không kén ăn."
"Dễ nuôi như vậy." Tiêu Chiến cười cười, anh cho rằng Vương Nhất Bác được sủng ái như vậy, hẳn là rất kén chọn mới phải.
"Cũng được." Câu nói này có chút nghĩa khác, Vương Nhất Bác biết Tiêu Chiến không có ý gì khác, nhưng là cậu vẫn suy nghĩ một chút.
Đột ngột trầm mặc, Vương Nhất Bác không thể làm gì khác hơn là nhìn hoàn cảnh xung quanh, phong cách kiểu Nhật điển hình, đây là căn phòng nhỏ, hiệu quả cách âm không tệ, cực kỳ yên tĩnh, chỉ có thể nghe được âm thanh nước chảy, hai bên trái phải trang trí phong cảnh, hoa anh đào chảy dưới nước, cây hoa anh đào là giả, cánh hoa ở trên nước cũng là giả, tổng thể mà nói, cảnh vật đều được trang trí tinh xảo.
Lúc Vương Nhất Bác nhìn xung quanh, Tiêu Chiến lại nhìn cậu, ánh mắt của Vương Nhất Bác cực kỳ đơn thuần, tròng mắt quay tròn xoay xoay, giống như trẻ con thăm dò thế giới, quá sạch sẽ, dù hóa trang cũng không che giấu được, khí chất của cậu quá thuần khiết.
Đột ngột đụng vào ánh mắt của Vương Nhất Bác, tâm của Tiêu Chiến rung động một trận, giơ lên nắm đấm ở bên miệng giả vờ ho khan, di chuyển ánh mắt.
Lúc này người phục vụ đi vào dọn thức ăn lên, Tiêu Chiến nhẹ nhàng thở ra, nhìn lén người khác bị bắt có chút xấu hổ, thừa dịp này anh giới thiệu cho Vương Nhất Bác những món ăn ngon, những món này sẽ chấm với cái gì, để di chuyển sự chú ý. Vương Nhất Bác thật là không có suy nghĩ đến chuyện lúc nãy Tiêu Chiến nhìn mình.
"Cái chuyện hotsearch kia cho tôi xin lỗi, là công ty của tôi sơ xuất." Ăn một chút, Tiêu Chiến mang theo áy náy nói.
Vương Nhất Bác dừng đũa đang gắp lát cá sống lại, chấm mù tạt đặt vào trong chén, chính cậu đoán là một chuyện, nghe chính miệng người khác nói là một chuyện, nếu như Tiêu Chiến không nói, cậu có thể lừa gạt mình một chút, "không có việc gì, mọi chuyện đều qua rồi."
Tiêu Chiến bắt được bên trên mặt của Vương Nhất Bác lóe lên chút buồn, cũng không biết vì sao tâm trạng như bị nhéo một cái, "làm sao vậy?"
"Không có việc gì, chỉ là mù tạt có chút cay." Mùi vị quá gay mũi, nước mắt của cậu đều chảy ra.
Tiêu Chiến nhanh chóng rót một chén nước đưa cho Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác uống một hơi hết, cảm giác cay bên trong miệng biến mất rất nhiều, Tiêu Chiến cầm lấy bình nước tiếp tục rót đầy cái ly.
Mắt của Vương Nhất Bác ướt sũng, làm cho giờ phút này Tiêu Chiến cảm thấy cậu giống như một chú cún con bị ủy khuất.
"Khá hơn không?"
"Ừm tốt hơn nhiều." Vương Nhất Bác giơ tay dụi mắt một cái, cậu thật ra là cố ý, ngày thường cậu không ăn mù tạt, chỉ là muốn mượn hương vị mù tạt kích thích chính mình một chút, giống như làm như thế sẽ không có đau đớn nhiều như vậy.
"Mùi vị mù tạt khá là nồng, người bình thường sẽ ăn không quen, cậu chớ ăn cái này, ăn cái này nè." Tiêu Chiến đem một đĩa đồ chấm đặt trước mặt Vương Nhất Bác, "cái này là cam dấm, mùi vị không tệ."
Đối với Vương Nhất Bác mà nói, Tiêu Chiến giống như mù tạt, không thích hợp ăn, cậu cứng rắn muốn ăn, cũng chỉ có thể sặc trong nước mắt.
"Ừm." Vương Nhất Bác nhẹ gật đầu.
Tiêu Chiến nhíu mày, anh luôn cảm thấy Vương Nhất Bác không vui, chẳng lẽ là không thích ăn món Nhật? Tiêu Chiến cũng không có hỏi, nghĩ đến lần sau ăn cơm chung, vẫn là tùy theo sở thích của Vương Nhất Bác đi.
Cơm nước xong xuôi, hai người cùng rời đi, Tiêu Chiến lái xe mình đến, vừa vặn có thể cùng nhau về nhà, Vương Nhất Bác ngồi ở vị trí kế bên ghế lái, cậu không phải là lần đầu tiên ngồi xe Tiêu Chiến, nhớ lại dĩ vãng cậu sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế cùng đối phương nói chuyện phiếm vài câu, hiện tại một câu cậu cũng không muốn nói.
Tiêu Chiến chờ đến lúc đèn đỏ liếc mắt nhìn Vương Nhất Bác, thấy cậu tựa vào cửa sổ nhắm hai mắt ngủ, trong lòng hơi có chút cảm giác khác thường, luôn cảm thấy cậu có chỗ nào không giống với lúc trước, nhưng lại nói không được.
Tôi nói mọi người nghe, cái fic này một chương đến hơn 4000 chữ, nên tôi phải chia làm 2 phần.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top