Chương 12
Dư Miểu Miểu sau đó cũng không có làm ra hành động, công ty bên này cũng tra ra nguyên do, Vương Nhất Bác cũng không muốn tính toán, bộ phận quan hệ xã hội liền phát mấy trang bản tin tâm lý Vương Nhất Bác, việc này coi như qua.
Bộ phim điện ảnh của Tiêu Chiến cũng được chiếu, hoạt động tuyên truyền cũng kết thúc, hôm nay anh rảnh rỗi ở trong nhà, lúc này ở trong phòng bếp nấu ăn.
Vương Nhất Bác từ bên ngoài trở về, ôm một túi đồ ăn vặt, đều là Tiêu Chiến thích ăn, hai ngày này bọn họ rảnh rỗi không có việc gì liền sẽ ở lầu ba phong âm thanh điện ảnh xem phim, cho nên liền chuẩn bị nhiều đồ ăn vặt một chút.
"Chiến ca, anh đang làm cái gì đó?" Vương Nhất Bác đem đồ vật thả trên bàn, hướng trong phòng bếp đi đến.
"Làm pudding sữa bò." Tiêu Chiến dùng giữ tươi màng đem cái ly bao trùm, dùng cây tăm ở phía trên đâm mấy cái lỗ, "không phải em nói muốn ăn sao?"
"Em chỉ là tùy tiện nói một chút." Vương Nhất Bác không nghĩ tới lời nói của cậu nói với Tiêu Chiến, lại khiến anh để ý như vậy, trong lòng một dòng nước ấm chảy qua.
Tiêu Chiến đem cái ly bỏ vào trong nồi, mở ra lửa lớn đóng lại nắp nồi bắt đầu chưng, "Phải đợi một chút."
Tiêu Chiến mở ra đồ ăn vặt trên bàn, cầm một bao bánh bích quy bắt đầu ăn, "Cún con, mẹ anh mới vừa gọi điện thoại nói bà muốn đi qua nhà mình một chuyến."
Vương Nhất Bác đang uống nước, nghe được Tiêu Chiến nói rất đúng anh nháy mắt mấy cái biểu hiện biết, Tiêu Chiến cười, "em đem đồ vật của em chuyển tới trong phòng anh đi, bà không biết chúng ta phân chia phòng ngủ."
"Ừm được." Vương Nhất Bác bỏ ly nước xuống, nghĩ đến liền đem đồ rửa mặt cùng quần áo gì gì đó chuyển chút qua làm dáng một chút.
"Em chuyển tới cũng không cần chuyển về đi." Tiêu Chiến cầm một khối bánh bích quy nhét vào bên trong miệng Vương Nhất Bác, ngón tay bôi qua môi của cậu, "Mẹ anh nói, trong khoảng thời gian này bà sẽ ở tại nhà chúng ta, bởi vì bà là hội viên phụ cận thẩm mỹ viện, cho nên sẽ thỉnh thoảng sang đây xem chúng ta."
"Biết rồi." Vương Nhất Bác mím môi, cắn khóe miệng bánh bích quy, mặc kệ Tiêu Chiến có phải hay không tìm cái cớ, nhưng dù sao Tiêu Chiến lên tiếng, cậu dĩ nhiên là trăm ngàn vạn nguyện ý.
Vương Nhất Bác ở phòng thu dọn đồ đạc, cậu kỳ thật có thể cảm nhận được Tiêu Chiến đối với cậu là thích, nhưng là Tiêu Chiến vẫn còn không có đối với cậu thổ lộ, mặc dù là cậu có thể chờ, nhưng ở trải qua một loạt hành động đối xử tốt của Tiêu Chiến đối với cậu, cậu cũng có chút đã đợi không kịp.
Tương lai còn dài nha, Vương Nhất Bác ở trong lòng đối với mình nói.
Trên tủ đầu giường treo lấy hình kết hôn của bọn họ, Vương Nhất Bác do dự có muốn hay không cầm tới, nhưng là nếu như trong phòng ngay cả cái hình kết hôn đều không có, mẹ Tiêu nếu là đi vào phòng của bọn họ, không phải cực kỳ không hợp lý sao, nghĩ như vậy, Vương Nhất Bác vẫn là đem tấm hình cầm tới, đặt ở phía bên trên giường ngủ của bọn họ.
Hình kết hôn của bọn họ đều đặt ở phòng ngủ của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến cũng không có ý tứ hướng cậu lấy, cậu nhiều khi đều là một mình xem mấy tấm hình, nhìn trên tấm ảnh Tiêu Chiến cười, mở đài có mấy cái, còn có khung hình lớn treo vách tường, nhưng là Vương Nhất Bác không dám treo, sợ Tiêu Chiến nhìn thấy, mở đài cũng chỉ chọn lấy tấm hình cậu thích nhất, lén lút thả trên tủ đầu giường.
Vương Nhất Bác đem đồ vật đều cất kỹ, cậu đem bản thảo âm nhạc cũng cầm tới, cậu nghĩ đồ vật nhiều một chút cũng càng chân thực một chút, cậu lại có cảm giác mình như một người từ bên ngoài xâm nhập đến chỗ ở của người khác, chiếm cứ một góc phòng của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác cầm bản thảo, đem nó đặt vào trên bàn sách, lại lo lắng gió thổi rơi, mở ra ngăn kéo định bỏ vào, lưu lại một tờ ở mặt bàn là được.
Trong ngăn kéo đồ vật không nhiều, có mấy bức tranh Tiêu Chiến vẽ, còn có bút chì cục tẩy bôi các loại, nhớ đến Tiêu Chiến ngày thường lúc không có chuyện gì làm cũng sẽ ngồi ở chỗ này tiện tay viết nguệch ngoạc, Vương Nhất Bác đem đồ vật của Tiêu Chiến sửa sang lại, ở bên trong ngăn kéo nhìn thấy một chiếc nhẫn, cậu sửng sốt một chút, đem nó cầm lên, không sai, là nhẫn cưới của bọn họ.
Hoá ra bị ném tại nơi này.
Chiếc nhẫn kia của cậu được cậu cất kỹ, so sánh một chút, tâm Vương Nhất Bác đột ngột vắng vẻ.
Mặc dù biết đây là chuyện làm lúc trước Tiêu Chiến không thích cậu, nhưng là cậu vẫn là cảm thấy khó chịu, bởi vì chiếc nhẫn này nói cho cậu, Tiêu Chiến lúc ấy là không để ý hôn nhân của bọn họ cỡ nào.
Sau cùng, cậu vẫn là đem chiếc nhẫn kia thả lại chỗ cũ, cậu đóng lại ngăn kéo, đem bản thảo đặt lên bàn, cầm qua một bên sách vở đè lên, Vương Nhất Bác vỗ vỗ mặt, thật là, không vui cái gì, bây giờ Tiêu Chiến cũng thích cậu, bọn họ đều đã ngủ ở trên cùng một cái giường, đây đều là chuyện vui vẻ.
Tiêu Chiến còn làm pudding sữa bò cho cậu ăn đây.
Nhớ đến cái này, Vương Nhất Bác tâm tình đúng là tốt chút, cậu ngâm nga bài hát xuống lầu, mẹ Tiêu đã đến, đang ngồi ở trên ghế sa lon uống trà, nhìn thấy Vương Nhất Bác cười híp mắt chào hỏi cậu.
Tiêu Chiến đem pudding lấy ra đặt ở trên bàn trà, "Mẹ, con mới vừa làm, mẹ nếm thử một chút."
Tiêu Chiến cầm một cái đưa cho Vương Nhất Bác, "Bảo bảo, nếm một chút ăn có ngon hay không."
"Ăn ngon!" Vương Nhất Bác cắn một cái, trơn bóng non nớt ngọt lịm, là hương vị cậu thích.
"Chiến Chiến tay nghề thật tốt." Mẹ Tiêu cũng nếm thử một miếng, vui vẻ tán dương.
Mẹ Tiêu không có đợi quá lâu, trước khi đi, còn nghé xem phòng, đây là phòng tân hôn kết hôn của bọn họ, bà cũng chỉ là ở lúc mới mua sang xem một cái, lúc khác Tiêu Chiến đều không ở nhà, bà cũng không tiện qua quấy rầy Vương Nhất Bác.
Mẹ Tiêu đi rồi, Tiêu Chiến về đến phòng, kỳ thật lúc anh theo mẹ Tiêu tới phong bọn họ, liền thấy hình kết hôn đặt ở trên bàn, anh cầm lấy khung hình, trong tấm hình bọn họ cười nhìn rất đẹp, chỉ là Vương Nhất Bác là cười thật, mà anh là nỗ lực cười đẹp mà thôi.
Hoá ra, Vương Nhất Bác vẫn luôn đem hình kết hôn của bọn họ đặt ở đầu giường.
Vương Nhất Bác lúc tiến vào nhìn thấy Tiêu Chiến đang nhìn tấm hình, có chút ngượng ngùng, "Cái kia, em là bởi vì mẹ tới, phòng không có hình kết hôn không có cách gì có thể nói nổi, liền tùy tiện đặt lên."
Hình kết hôn của bọn họ Tiêu Chiến đều không có nhìn qua, chụp xong việc này liền qua, anh đột ngột cực kỳ đau lòng Vương Nhất Bác, lúc anh không thích cậu trong đoạn thời gian đó, Vương Nhất Bác. . . có lẽ cực kỳ dày vò đi.
"Cái khác đâu?" Tiêu Chiến đem tấm hình trả về, "anh đều còn chưa có xem qua hết, anh nhớ đến còn có cái khung hình treo ở trên vách mà, đem cái đó cũng treo lên đi."
Vương Nhất Bác hơi hơi mở to hai mắt, nhẹ gật đầu, chạy về phòng đi lấy.
Vương Nhất Bác từ phòng đem album ảnh khung hình đều cầm tới, nhìn thấy Tiêu Chiến đang lục lọi tìm đồ vật gì đó, "anh tìm cái gì vậy?"
"Anh nói em đừng tức giận, " Tiêu Chiến sờ lên mũi, có chút chột dạ mở miệng, "Lúc trước anh đem nhẫn lấy xuống, không biết để ở chỗ nào đi."
"Ở chỗ này, " Vương Nhất Bác đi đến bàn đọc sách mở ngăn kéo lấy ra, "Lúc nãy em mới vừa sửa sang lại nhìn thấy."
Tiêu Chiến đem bàn tay đến trước mặt Vương Nhất Bác, dịu dàng mà cười cười, "Giúp anh đeo lên, sau này anh sẽ không lấy xuống nữa."
Vương Nhất Bác con mắt phát sáng lên, kéo tay Tiêu Chiến thành kính đem nhẫn đeo lên, Tiêu Chiến đi đến hôn lên khóe môi Vương Nhất Bác, giơ ngón tay đeo nhẫn lên, ở trước mặt Vương Nhất Bác quơ quơ, "sau này anh đều đeo, em không được không vui."
Tiêu Chiến thật là cực kỳ chú ý nhất cử nhất động của cậu, Vương Nhất Bác cầm tay Tiêu Chiến kéo kéo lắc đầu, cười nói, "em không có không vui, em vô cùng vui vẻ."
"Vậy xin hỏi Vương tiên sinh có cần không anh giúp em đeo nhẫn?" Tiêu Chiến cầm tay Vương Nhất Bác.
"Muốn." Đồ đần mới không muốn.
Sau cùng Tiêu Chiến đeo nhẫn lên cho Vương Nhất Bác, cảm giác cùng nghi thức lúc kết hôn không giống nhau, đây là Tiêu Chiến cùng cậu là tình cảm thật hợp nhau, Vương Nhất Bác sờ lấy nhẫn, cậu cũng sẽ không tháo xuống.
Buổi tối lúc hai người cùng một chỗ nằm ở trên giường, Vương Nhất Bác trong lòng vừa khẩn trương vừa mong đợi, cậu nghĩ đến quan hệ của bọn họ bây giờ, Tiêu Chiến có phải hay không sẽ đối với cậu làm chút gì, cậu mở màn hình điện thoại di động lên, giả bộ như đang xem website, mà Tiêu Chiến cũng là đang chơi điện thoại, hai người đều không nói gì, phòng lộ ra đặc biệt yên tĩnh.
Kỳ thật Vương Nhất Bác cũng không có thật đang nhìn cái gì, tâm tư cậu đều đặt trên người Tiêu Chiến, đột ngột một cú điện thoại gọi đến, đem cậu dọa giật mình, là mẹ cậu gọi tới, nói nhớ bọn họ, bảo hai người bọn họ buổi tối ngày mai về nhà ăn cơm.
Vương Nhất Bác chậm rãi xoay người, có chút buồn ngủ, cậu dụi dụi con mắt đem điện thoại di động buông xuống, chui vào chăn, Tiêu Chiến thấy thế cũng để điện thoại di động xuống, tắt đèn.
Hai người bọn họ lần này là ngủ sát bên nhau, Tiêu Chiến nghiêng người đem Vương Nhất Bác ôm ở trong ngực, áo ngủ lúc Vương Nhất Bác ngủ hở lên một chút, cho nên tay Tiêu Chiến đang đặt trên eo của cậu, có thể chạm đến da thịt của cậu, trong lòng bàn tay Tiêu Chiến rất nóng, Vương Nhất Bác cảm thấy một khối da thịt của mình đều muốn bốc cháy.
Tiêu Chiến ban đầu muốn đêm nay quên đi, nhưng dưới bàn tay nhẵn nhụi trơn truột xúc cảm quá mê người, tay bắt đầu sờ mó ở trên eo Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác hơi thở hỗn loạn, cảm thấy thân thể càng ngày càng nóng, sau đó cậu nghe được âm thanh trầm thấp của Tiêu Chiến, "Bảo bảo, có thể chứ?"
"Việc này không cần hỏi em." Vương Nhất Bác nhẹ giọng trả lời, mặt cũng nóng lên.
Tiêu Chiến cười khẽ một tiếng, động tác cũng làm càn lên, Vương Nhất Bác cảm thấy Tiêu Chiến thật cực kỳ dịu dàng, bất kể là hôn hay chạm đến, đều dịu dàng đến cực điểm, để Vương Nhất Bác ban đầu tâm tình khẩn trương hoàn toàn buông lỏng xuống.
Vừa mới bắt đầu cảm giác cũng không tốt đẹp gì, rất đau, chua xót trướng trướng, một lát sau mới cảm nhận được cực hạn vui vẻ.
Hôm sau, trên đường đi đến Vương gia, lúc đang chờ đèn đỏ, Tiêu Chiến dùng tay chọc chọc má sữa của Vương Nhất Bác, "Còn tức giận sao?"
"Anh khi dễ người ta!" Cậu vẫn là lần đầu tiên, lần đầu tiên được không?
Ban đầu còn ôn ôn nhu nhu, sau đó càng làm càng hung ác, cổ họng cậu đều kêu đến khàn, bây giờ eo đau vô cùng, chờ chút về đến nhà, người khác nhìn cũng đều biết chuyện gì xảy ra, anh có muốn mặt mũi nữa không?
Ban đầu cùng trong nhà nói đêm nay không thể về ăn cơm được hôm khác lại đi, mẹ cậu không đồng ý, nói đã mời khách đến trong nhà, cậu không xuất hiện chính là cho người ta leo cây, hỏi bà khách là ai còn ra vẻ thần bí không nói cho cậu, Vương Nhất Bác quả thực không biết nói sao.
"Anh biết sai, anh về nhà sẽ làm thức ăn ngon cho em được không?" Tiêu Chiến ấm giọng dỗ dành, bởi vì đêm qua sau khi Vương Nhất Bác tỉnh lại sau lần đầu tiên, liền bắt đầu nũng nịu, nước mắt lưng tròng lên án anh không phải người, vừa đáng thương vừa đáng yêu, Tiêu Chiến nghĩ thầm, cũng là bởi vì Vương Nhất Bác như thế anh mới khống chế không nổi muốn khi dễ cậu.
"Em muốn ăn kem ly, bánh gatô pizza, món Nhật, nồi lẩu vân vân vân vân." Vương Nhất Bác kỳ thật cũng không có thật sự tức giận, cậu chỉ là thích trêu đùa anh.
"Được, em muốn cái gì đều cho em."
Đến Vương gia, trong nhà bữa tối đã chuẩn bị xong, Vương Nhất Bác nhìn nhìn chỉ có cha mẹ mình không có người khác, "Mẹ, mẹ nói có khách mà?"
"A, trên đường sắp đến." Mẹ Vương mới vừa nói xong, chuông cửa liền vang lên, "Hẳn là hắn đến."
Mẹ Vương mở cửa, đứng ngoài cửa là một người nam tử cao gầy đẹp trai, "Tiểu Ngụy, con tới rồi, nhiều năm như vậy không thấy, càng ngày càng đẹp trai, bác gái đều không nhận ra được."
"Bác gái vẫn là giống như năm đó, con nhìn một cái liền nhận ra." Nam tử cười cười như gió xuân ấm áp.
"Con đứa nhỏ này, thật biết nói chuyện." Mẹ Vương cao hứng kéo lấy người vào cửa, "Nhất Bác, con nhìn xem ai tới này."
Vương Nhất Bác đầy đầu dấu chấm hỏi, người này là ai đây? Cậu không quen biết? Mặt mày ngược lại rất giống Tiêu Chiến.
"Là Cố Ngụy, chơi cùng con thời niên thiếu, con đó còn ngày ngày đi theo phía sau người ta đây, cậu ấy mới từ Anh quốc trở về."
Vừa nói như vậy, Vương Nhất Bác hồi tưởng lại, xác thực có người như vậy, chỉ là bọn họ cũng gần như có hơn mười năm không gặp, với cậu mà nói rất xa lạ, cậu nhàn nhạt cùng đối phương lên tiếng chào liền không có nói tiếp.
"Nhất Bác không nhớ rõ anh cũng bình thường, dù sao chúng ta lâu như vậy không gặp." Cố Ngụy người này mới từ Anh quốc trở về, anh từ nhỏ đã đi theo người nhà đi nước ngoài, là mẹ anh trên đường vô tình gặp lại mẹ Vương, mẹ Vương mời bọn họ một nhà tới dùng cơm, bọn họ có chuyện liền để chính Cố Ngụy một mình tới, nói là cùng Vương Nhất Bác cửu biệt trùng phùng gặp mặt một lần cũng tốt.
Tiêu Chiến lễ phép tiến lên cùng Cố Ngụy lên tiếng chào, Cố Ngụy nhìn Tiêu Chiến mấy giây kinh hô âm thanh, "Tiêu Chiến? Là ảnh đế đây sao?"
"Ừm." Tiêu Chiến cười cười, quan sát một chút đối phương, mặc cực kỳ thoải mái, đeo mắt kính nhìn nhã nhặn, lớn lên không tệ.
"Tôi tại Anh quốc cũng thường nhìn thấy tin tức của anh, " Cố Ngụy gặp người thật Tiêu Chiến so với video trên tấm ảnh còn dễ nhìn hơn, "Không nghĩ tới lại nhìn thấy người thật."
"Các con đừng đứng đó nữa, tới dùng cơm." Cha Tiêu gọi qua để bọn họ vào chỗ.
Sau khi Vào chỗ, mẹ Vương liền cùng Cố Ngụy trò chuyện thời nhỏ của bọn họ, nói đến mặt mày hớn hở, Tiêu Chiến nghe sẽ có thể cũng làm rõ được quan hệ của bọn họ, nhà bọn họ ở cùng một cái phiến khu, Vương Nhất Bác thời niên thiếu thường đi ra ngoài chơi, liền quen biết Cố Ngụy, Cố Ngụy so với Vương Nhất Bác lớn hơn ba tuổi, Vương Nhất Bác thường đi theo anh cùng nhau chơi, lúc Vương Nhất Bác tám tuổi, là lúc anh đi nước ngoài.
Vương Nhất Bác lúc nghe mẹ Vương nói ra, cậu cũng nhớ ra được mấy phần ký ức hồi nhỏ, hướng về phía Cố Ngụy cũng không còn lãnh đạm như vậy, hỏi tình huống của anh ở nước ngoài, Vương Nhất Bác ngồi lâu eo liền đau xót lợi hại, liền dựa vào trên ghế, Tiêu Chiến kéo cái đem ghế lại gần lại chút, đưa tay xoa eo cho Vương Nhất Bác.
"Nhất Bác, eo của con làm sao vậy?" Mẹ Vương chú ý tới có chút lo lắng hỏi.
"Dạ buổi sáng hôm nay đụng phải, không sao." Vương Nhất Bác mặt không đỏ, tim không đập mạnh dạn nói dối.
"Đụng có nghiêm trọng không ? Vừa vặn tiểu Ngụy là bác sĩ, có muốn không để nó giúp con nhìn xem?"
"Không cần không cần." Vương Nhất Bác luôn miệng từ chối, nói đùa, cái này nhìn chẳng phải lộ tẩy.
"Con nghĩ Nhất Bác cũng bị không quan trọng lắm đâu ạ." Cố Ngụy vừa nhìn liền biết nguyên do, anh nhìn Tiêu Chiến một cái, lại nhìn thấy trên tay bọn họ mang nhẫn, trong lòng sáng tỏ, anh kỳ thật không biết quan hệ của hai người, đi vào cũng không có người giới thiệu Tiêu Chiến, anh còn phỏng đoán Tiêu Chiến có phải hay không cũng là khách do họ gọi đến như anh, không nghĩ tới hai người bọn họ đã kết hôn rồi.
Vương Nhất Bác nghe Cố Ngụy nói như vậy rất rõ ràng là biết chuyện gì xảy ra, cậu oán trách nhìn thoáng qua Tiêu Chiến, Tiêu Chiến lấy lòng nháy mắt mấy cái.
"Không có việc gì liền tốt." Mẹ Vương yên lòng, lại càm ràm vài câu, sau đó rót một chén rượu giơ lên, "Tiểu Ngụy, ly rượu này mời con, cảm ơn con tại thời điểm đoạn thời gian Nhất Bác khó khăn kia giúp nó, vẫn muốn cảm tạ con thật nhiều, chỉ là không nghĩ tới con lại xuất ngoại."
"Bác gái người đừng khách khí, con cùng Nhất Bác là bạn bè, hẳn là việc nên làm." Cố Ngụy cầm ly rượu lên nhẹ nhàng đụng một cái, uống một hơi cạn sạch.
Tiêu Chiến có chút nghi hoặc nhìn Vương Nhất Bác một cái, trong lòng thầm nghĩ đoạn thời gian khó khăn kia là như thế nào? Vương Nhất Bác quay lại muốn nói với anh, lại bị mẹ Vương nói lên trước, "Chiến Chiến hẳn phải biết, chuyện Nhất Bác thời còn nhỏ bị bắt cóc, đứa nhỏ này sau khi trở về liền rất sợ tối, cũng không dám đi ra ngoài chơi, ngày ngày ở lại trong nhà, lúc đó tiểu Ngụy liền ngày ngày đến tìm Nhất Bác, trêu đùa nó vui vẻ, cuối cùng đem nó mang đi ra ngoài, sau đó Nhất Bác mới vừa khá hơn."
"Chỉ là không bao lâu tiểu Ngụy liền xuất ngoại, Nhất Bác lúc đó còn khóc nhè khóc rất lâu đây."
"Mẹ." Cái này cũng không cần nói, thật xấu hổ.
"Kỳ thật lúc đó con cũng cực kỳ không nỡ rời đi, chỉ là nguyên nhân trong nhà không có cách nào." Cố Ngụy có chút bất đắc dĩ cười cười.
Tiêu Chiến nhìn nhìn Cố Ngụy, lại nhìn Vương Nhất Bác một chút, không nói gì, cha Vương không nói nhiều, chỉ là thỉnh thoảng cũng phiếm vài câu, ông chú ý tới cảm xúc của Tiêu Chiến, đụng đụng cánh tay của mẹ Vương, chỉ là mẹ Vương đang nói chuyện thật là vui, không có phản ứng lại.
"Lúc đó Nhất Bác còn nói sau khi lớn lên muốn gả cho tiểu Ngụy nữa."
Mẹ Vương nhớ đến lúc còn nhỏ của Vương Nhất Bác liền cảm thấy đáng yêu vô cùng, máy hát mở ra liền dừng không nổi.
"Phốc, " Vương Nhất Bác thiếu chút nữa đem đồ uống bên trong miệng phun ra ngoài, "con lúc nào đã từng nói qua loại lời này?"
"Con đã nói, con hỏi tiểu Ngụy, nó cũng nghe đấy." Mẹ Vương nhìn Cố Ngụy, Cố Ngụy chỉ là nhìn Vương Nhất Bác cười cười không nói gì.
Vương Nhất Bác trong lòng nghĩ thầm, mình thương thiên? Mình lúc nhỏ còn nói qua loại lời này? Mình là thế nào nói ra đến? Vương Nhất Bác nội tâm chấn động, cậu vô ý thức nhìn Tiêu Chiến, sợ Tiêu Chiến hiểu lầm, Tiêu Chiến trên mặt mang nụ cười nhàn nhạt, nhìn không ra hỉ nộ.
Mẹ Vương lúc này mới phản ứng được Tiêu Chiến còn ở nơi này, lại cười nói, "Ai, chỉ là Nhất Bác lúc đó còn nhỏ, lời nói của tiểu hài tử không thể coi là thật."
"Con đều không nhớ rõ." Vương Nhất Bác bồi thêm một câu, lén lút nhìn phản ứng của Tiêu Chiến, mặc dù cậu không cảm thấy tiểu hài tử lúc nói có cái gì, nhưng không biết tại sao cậu chỉ là có chút chột dạ.
"Hiểu hiểu, chúng tôi thời còn nhỏ, lúc đó còn thường chơi nhà chòi đây." Tiêu Chiến thoải mái bưng chén rượu lên nhìn Cố Ngụy, "Cái ly này cám ơn anh thời nhỏ chăm sóc Nhất Bác nhà tôi."
"Khách khí rồi ."
"Tiểu Ngụy bây giờ có người yêu chưa?" Mẹ Vươngcũng không còn thảo luận chuyện bọn họ thời nhỏ nữa.
"Dạ, có." Cố Ngụy nhìn Vương Nhất Bác nói, "Là người đáng yêu giống như Nhất Bác."
Vương Nhất Bác sửng sốt một chút nhìn Cố Ngụy, anh có thì có, nhắc đến em làm gì?
Cố Ngụy nhướng mày, dời đi ánh mắt.
Bữa cơm này rất vui vẻ kết thúc, đương nhiên, là mẹ Vương cho rằng vui vẻ, những người khác đều có tâm sự riêng.
Cha Vương đi thư phòng giải quyết chuyện trong công tác, mẹ Vương đi nghe điện thoại, lưu lại ba người bọn họ ở phòng khách ngồi nói chuyện phiếm, nói đế lúc hứng thú yêu thích, Cố Ngụy hỏi, "em bây giờ còn chơi trượt ván không?"
"Có Chơi." Vương Nhất Bác không thoải mái động động thân thể, Tiêu Chiến cầm cái đệm dựa thả sau lưng cho cậu.
"Còn nhớ lúc nhỏ em chơi trượt ván đem chân làm cho trật, vẫn là anh đem em cõng về nhà."
"Anh còn nói sao, còn không phải anh đột ngột lao ra, bằng không em làm sao lại trật chân?"
Tiêu Chiến nhìn thấy hai người bọn họ một lời em một câu anh một câu, hoàn toàn không có chỗ để anh xen vào, anh đột nhiên cảm thấy chính mình như cái người ngoài cuộc, anh ngồi một chút, lấy cớ đi phòng vệ sinh.
Anh luôn cảm thấy nếu như đợi tiếp nữa, anh sẽ nhịn không được đem Vương Nhất Bác dẫn về nhà.
"Em thật là xấu xa, " Cố Ngụy một mặt nghiền ngẫm, "em dạng này không sợ Tiêu Chiến tức giận."
"Anh ấy tức giận mới tốt." Vương Nhất Bác liếc nhìn phương hướng phòng vệ sinh, không sai cậu là cố ý, cậu muốn nhìn dáng vẻ Tiêu Chiến ăn dấm, muốn nhìn Tiêu Chiến đến cùng có bao nhiêu để ý cậu.
Tiêu Chiến luôn là một dáng vẻ bộ dạng thành thạo điêu luyện xử lý không sợ hãi, cậu thật rất muốn biết, Tiêu Chiến ghen là dạng gì, nhưng nếu làm đến như vậy anh cũng không ăn dấm. . . thì .....
Tiêu Chiến vẫn luôn đối với cậu rất tốt, là một người chồng hoàn mỹ, cậu cảm giác được Tiêu Chiến thích cậu, nhưng là Tiêu Chiến chưa từng nói qua, kỳ thật nội tâm của cậu vẫn là tồn tại một chút bất an.
Cố Ngụy nhìn Vương Nhất Bác xuất thần, Vương Nhất Bác bị nhìn cực kỳ không được tự nhiên, "anh nhìn em làm gì?"
"Không có việc gì, nhớ tới một người." Cố Ngụy mỉm cười, mang theo chút cô đơn.
"Người yêu anh sao?" Không nói, anh nhớ người yêu của mình nhìn em làm gì? Vương Nhất Bác thầm nghĩ.
"Ừm." Cố Ngụy rủ xuống đôi mắt, sau đó lại cười nhìn Vương Nhất Bác, "Kỳ thật anh còn thật cảm tạ em, cho anh hiểu rõ một số việc."
Vương Nhất Bác nhìn anh bằng một cái ánh mắt nghi vấn, nhưng là Cố Ngụy không tiếp tục nói, Vương Nhất Bác cũng không có ý định hỏi, cậu đối với chuyện của người khác không có hứng thú.
Trên đường về nhà, Tiêu Chiến không nói một lời, mặt đen thui, trong xe trầm mặc đáng sợ, Vương Nhất Bác mặc dù hi vọng Tiêu Chiến tức giận, nhưng lúc Tiêu Chiến thật sự tức giận, Vương Nhất Bác liền sợ.
"Chiến ca, em sai rồi."
"Ừm? Làm sao lại xin lỗi anh đây?" Tiêu Chiến đang suy nghĩ sự tình, anh lấy lại tinh thần hướng Vương Nhất Bác kéo một cái đẹp mắt cười.
"Chính là. . ." Vương Nhất Bác đương nhiên sẽ không nói chuyện cậu cố ý cùng Cố Ngụy nói chuyện phiếm lạnh nhạt anh để anh ăn dấm, cậu nghĩ buổi tối hôm nay thật đúng là có chút hỏng bét, cậu không nên như thế, từ lúc Cố Ngụy vừa vào cửa, người nhà liền không để ý đến cảm nhận của Tiêu Chiến, vẫn không ngừng mà nói chuyện lúc nhỏ của bọn họ như thế nào, mặc dù là chuyện lúc còn nhỏ, nhưng Vương Nhất Bác nghĩ lại, nếu như là bạn chơi cùng Tiêu Chiến, cậu trong lòng đã sớm chua không được.
Cậu sao có thể đi dò xét Tiêu Chiến như thế, còn bởi vậy cảm thấy vui vẻ đây, trong lòng dâng lên một trận cảm giác tội ác.
"Không có việc gì, anh không có tức giận." Tiêu Chiến biết Vương Nhất Bác nói là chuyện gì, anh xoa xoa tóc Vương Nhất Bác, "anh không có nhỏ mọn như vậy."
Vương Nhất Bác bĩu môi, không nói gì.
Đến nhà rửa mặt một phen, Vương Nhất Bác ngồi ở bên giường nghĩ đến làm như thế nào dỗ dành Tiêu Chiến, Tiêu Chiến từ dưới lầu rót một chén nước mật ong đưa cho cậu, "buổi tối em uống rượu tương đối nhiều, uống chút nước mật ong sẽ dễ ngủ chút."
"Ừm." Vương Nhất Bác nhận lấy một hơi uống hết sạch, Tiêu Chiến đối với cậu tốt bao nhiêu cậu cảm giác tội lỗi bấy nhiêu, Tiêu Chiến đem cái ly lấy đi bỏ lên trên bàn, Vương Nhất Bác cũng nhịn không được nữa từ phía sau lưng ôm lấy anh, "Chiến ca, anh tức giận liền mắng em, đừng giữ lấy."
Tiêu Chiến thở dài, anh là tức giận, nhưng là Vương Nhất Bác cũng không làm sai cái gì, bởi vì chuyện như vậy anh cảm giác chính mình quá so đo, thiếu sĩ diện.
Khi anh nghe đến mẹ Vương nói Nhất Bác thời nhỏ nói lớn lên muốn gả cho Cố Ngụy, anh trong lòng liền cực kỳ cảm giác khó chịu, mặc dù lời nói trẻ con không có kị, nhưng là anh vẫn là cực kỳ để ý, cả người đều rất khó chịu, hơn nữa, ánh mắt Cố Ngụy nhìn Vương Nhất Bác, để anh cảm thấy rất không thoải mái, giống như có người ngấp nghé bảo bối của anh.
Tiêu Chiến xoay người, hai tay nâng lấy mặt Vương Nhất Bác, "Là anh quá hẹp hòi, anh mắng em làm gì."
"Anh thật thật sự đang ghen?" Vương Nhất Bác hai tay ôm lấy eo Tiêu Chiến, mặc dù cậu hối hận vì làm như vậy, nhưng là cậu vẫn là rất muốn chân chính biết ý nghĩ của Tiêu Chiến.
"Đúng vậy, anh ăn dấm, anh ghen tỵ nhanh nổi điên, " ngón tay cái Tiêu Chiến vuốt ve đôi má Vương Nhất Bác, "anh cực kỳ cảm tạ anh ấy đã ở cạnh bên em lúc em sợ hãi như vậy, nhưng là anh lại cực kỳ ghen tị là anh ấy ở cùng em, là người rất quan trọng trong trí nhớ tuổi thơ, anh đang nghĩ, nếu như là anh liền tốt."
"Anh còn đang suy nghĩ, nếu như anh ấy không có đi nước ngoài, hai người có phải hay không sẽ ở cùng một chỗ, có phải hay không liền không có chuyện của anh." Tiêu Chiến rủ xuống đôi mắt, anh nghĩ tới cảnh tượng như vậy, bọn họ thuận theo tự nhiên là sẽ ở cùng một chỗ, chỉ nghĩ như vậy, trong lòng anh liền khó chịu vô cùng, trái tim giống như là bị người gắt gao nắm chặt.
Vương Nhất Bác kinh hãi một chút, cậu không nghĩ tới Tiêu Chiến sẽ nghĩ tới việc này, cậu tuyệt không muốn nhìn vẻ mặt Tiêu Chiến như thế, cậu nắm chặt tay Tiêu Chiến, nghiêm túc nói, "Sẽ không, em cùng anh ấy sẽ không ở cùng một chỗ, em luôn là sẽ gặp anh, em cũng chỉ muốn cùng anh ở cùng một chỗ."
Có thích hay không, Vương Nhất Bác luôn luôn phân biệt cực kỳ rõ ràng, giống như cậu sợ tối, Cố Ngụy cùng cậu, cậu cảm thấy rất an tâm, nhưng cũng chỉ là coi anh là anh trai đáng tin, mà lần kia gặp được Tiêu Chiến, cậu nắm lấy cánh tay Tiêu Chiến, trong lòng liền có cái thanh âm nói với cậu, chính là người này, loại cảm giác đó, không giống nhau.
"Vương Nhất Bác, anh thích em, anh thật sự rất thích rất thích em," trong mắt Tiêu Chiến là tan không ra dịu dàng, thâm tình chân thành tha thiết, "anh vẫn luôn rất muốn nói cùng em, nhưng là bởi vì rất ưa thích, đến bên miệng lại ngược lại nói không ra được."
"Trước kia là anh không tốt, trong lúc vô tình làm rất nhiều chuyện thương tổn em, nhưng là anh sau này sẽ đối tốt với em gấp bội, gấp bội yêu em, " Tiêu Chiến đem tay Vương Nhất Bác để ở trước ngực mình, "Trong tim anh chỉ chứa một người, những lời này bây giờ mới nói, em có thể hay không trách anh để cho em đợi lâu như vậy."
Vương Nhất Bác lắc đầu, cậu ôm chặt lấy Tiêu Chiến, trong lòng cậu một tia bất an cũng bị lấp kín, trong mắt của cậu dâng lên một tầng sương mù, "em thật sự đợi anh rất lâu, có điều em từ trước đến nay không trách anh."
Em đợi qua vô số cái Xuân Hạ Thu Đông, rốt cuộc đã đợi được anh, như thế nào lại oán hận anh tới quá muộn, chỉ cần anh nguyện ý tới, như thế nào đều tốt.
"Em thật giống như cũng không nói qua thích anh." Tiêu Chiến chống đỡ lấy cái trán Vương Nhất Bác nói.
"Em. . ." Vương Nhất Bác dừng lại, phần này thích quá đầy, cậu hiểu được ý Tiêu Chiến nói tới, rất ưa thích ngược lại không biết nên nói thế nào ra miệng, cậu giấu tình cảm nhiều năm như vậy, cậu muốn nói cho Tiêu Chiến nghe, mang theo vô tận yêu thương cùng lưu luyến, "em yêu anh."
Vương Nhất Bác chủ động hôn bên trên môi Tiêu Chiến, sau khi tách ra Vương Nhất Bác mới buồn bực hỏi, "Anh lúc nào thì biết em thích anh? Em giấu rất tốt."
"Lúc em hôn trộm anh đây." Tiêu Chiến nắm nắm mũi Vương Nhất Bác, "anh khi đó tỉnh."
"Cái gì?" Vương Nhất Bác nhớ lại chuyện thời điểm đó, sớm như vậy? Cậu mặt mũi thẹn thùng đỏ bừng giơ tay đi đánh Tiêu Chiến, "anh vậy mà vẫn giả vờ ngủ sao?"
"Không vờ ngủ, anh sao có thể biết em thích anh, có thể bây giờ em còn muốn cùng anh lly hôn." Tiêu Chiến mặc cho Vương Nhất Bác đánh anh mấy quyền, dù sao cũng không dùng khí lực gì.
"Hừ." Vương Nhất Bác vẫn là tức giận.
"Chỉ có mặc kệ có biết hay không, anh đều sẽ thích em, anh sẽ không cùng em ly hôn, em không thoát khỏi được anh."
Có lẽ đây chính là vận mệnh của bọn họ, mặc kệ như thế nào đều sẽ yêu nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top