Chương 11

Tâm tình của Vương Nhất Bác dạo này rất tốt, Dương Tình đem đồ uống đặt lên bàn, "bây giờ cậu cùng với Tiêu Chiến là yêu đương sao?"

"Cứ xem như là như thế đi." Mặc dù hai người chưa thổ lộ, nhưng mà đều ngầm hiểu lẫn nhau.

"Cái gì gọi là xem là như thế đi?" Dương Tình không quá hiểu tình huống Vương Nhất Bác nói, cô không hài lòng nhíu mày, "sao tôi lại cảm giác hắn đang trêu cậu vậy? Nếu như hắn chỉ nhất thời hứng thú, ba phút nhiệt độ, qua một thời gian ngắn hắn chán, hắn có thể nói qua hắn chưa từng thích cậu, vậy các người như thế này tính là cái gì? Cậu nếu muốn nói rõ đều không có."

"Tiêu Chiến không phải người như vậy" Vương Nhất Bác cầm đồ uống qua cắm ống hút vào, không quá để ý, "dù sao em cũng hao tổn  thời gian dành cho anh ấy nhiều như vậy, một ngày nào đó anh ấy sẽ nói thích em."

"Ai nha, cậu nên trực tiếp hỏi hắn, để hắn cho lời giải thích." Dương Tình vẫn như cũ, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "như thế chính cậu cũng an tâm một chút."

"Tôi không muốn ép anh ấy." Vương Nhất Bác nhìn Dương Tình cười cười, "tôi bây giờ  rất an tâm, tôi thấy như thế cũng rất tốt"

"Được rồi, được rồi." Dương Tình buông buông tay, cũng không muốn nói cái gì nữa."

"Không hay rồi tình tỷ, Bác ca." Lâm Đông từ bên ngoài chạy vào, cầm điện thoại đưa cho bọn họ xem, "không biết chuyện trên mạng thế nào, đột ngột xuất hiện một đống bài viết hắc Bác ca."

Bọn họ đại khái xem sơ qua, việc bàn tán này liên quan đến việc tiết mục nhảy vũ đạo nữ, đại khái là Vương Nhất Bác dẫn đầu nhóm nữ nhảy không bằng Dư Miểu Miểu dẫn đầu nhóm nhảy nữ, nếu pk thì đội ngũ của Vương Nhất Bác chắc chắn sẽ thua, còn nói Vương Nhất Bác không có thực lực, nói Vương Nhất Bác là Vương tiểu thiếu gia, có người chống lưng, hoàn toàn không xứng với danh xưng Vua nhảy, chọc cho Bác Phấn bất mãn, dư Phấn cũng xuống trận, sau đó Dư phấn và Bác phấn đánh nhau, một mảnh chướng khí mù mịt.

Vương Nhất Bác lại không có phản ứng quá lớn, dù sao đi đến hôm nay cậu cũng không phải chưa từng bị hắc qua, Dương Tình đem điện thoại di động trả cho Lâm Đông, "hôm nay mới có những bài viết này?"

"Ừm, trong khoảng thời gian này em đều để ý tình hình trên mạng, mặc dù có mấy bài viết hắc nhưng cũng chỉ có cá biệt, chính là hôm nay đột ngột nhiều hơn, còn có rất nhiều marketing dẫn đầu số, không biết là ai phát bản tin, lại còn mua hotsearch."

"Người này là có bệnh sao? Dám tìm chúng ta gây phiền phức." Công ty giải trí Vương thị cũng không phải là công ty giải trí nhỏ bình thường, lại nói thực lực của Vương Nhất Bác rõ như ban ngày, cho dù thật sự là có tiền thì cũng không thể có danh hiệu vua nhảy, "cậu cùng Dư Miểu Miểu quan hệ như thế nào?"

"Rất tốt, ở tổ tiết mục chung đụng còn rất vui vẻ." Vương Nhất Bác kỳ thật đối với Dư Miểu Miểu này ấn tượng cực kỳ tốt.

"Đây là đạp cậu xuống nâng hắn lên."
Dương Tình nhìn Lâm Đông, "điều tra bối cảnh Dư Miểu Miểu, trước hết để cho bộ phận pr làm việc khống chế tình hình dư luận một chút."

"Biết rồi."

"Đây là hướng về phía cậu tới." Dương Tình hai tay vẫn ôm trước ngực, "Dư Miểu Miểu danh tiếng không nhỏ, vậy còn hắc cậu làm gì? Muốn hot đến điên rồi."

"Ai biết được." Vương Nhất Bác bình thản nói, sau đó uống đồ uống trong tay cậu, cậu luôn biết rõ trong vòng giải trí giao tình rất nhạt, sẽ không thổ lộ tâm tình thật, trừ phi cậu cảm thấy đối phương cũng là chân tâm.

Tin tức trên mạng lan truyền rất nhanh, có một tòa báo xem như là rất nổi tiếng phát một bài phân tích, giải thích hai đội ngũ nhảy ai hơn một bậc, Vương Nhất Bác là vua nhảy lại không sánh bằng Dư Miểu Miểu,  sau cùng tổng kết ra, Vương Nhất Bác không xứng đáng làm vua nhảy, hoàn toàn là được Vương thị nâng đỡ, phê phán tư bản hôi thối.

Tiêu Chiến mới vừa kết thúc hội gặp mặt, lên xe bảo mẫu lại nghe thấy Giang Nam nói chuyện này, mở ra Weibo lại thấy bài phân tích của tòa báo, nhìn một chút liền nổi nóng, tiết mục của cậu anh cũng có xem qua, các  nhân tố phương diện thắng thua đều có,  lại không chỉ dựa vào biên đạo nhảy, nếu để cho hai người họ một mình pk, Vương Nhất Bác chắc chắn sẽ không kém hắn, thế là thuận tay phát, "nếu mắt không mù liền nhìn đi."  bạn nhỏ của anh là hữu thực chí danh quy, còn chưa cần đến những thứ marketing ở chỗ này bôi đen cậu. Mặc dù đây là ngành giải trí, trạng thái này cũng là bình thường, nhưng là bây giờ anh nhìn không được, chồng của mình bị mắng, nếu một câu mà anh cũng không nói, thì làm sao tính là đàn ông.

"A, a Tiêu ca thật cứng rắn." Giang Nam nhìn trang đầu Weibo hiện lên bài viết vừa phát của Tiêu Chiến, kinh hãi đến mức cái cằm đều muốn rơi, đây là lần đầu tiên cậu thấy Tiêu Chiến ghi như vậy.

Ban đầu nhóm fan của Tiêu Chiến không muốn lên tiếng can thiệp, nhưng mà dù sao fan cũng theo chính chủ, dù Vương Nhất Bác là chồng Tiêu Chiến, nhưng giờ đây Tiêu Chiến cũng đã tỏ thái độ,  bọn họ đương nhiên phải đứng về phía bên Vương Nhất Bác, hơn nữa sức chiến đấu của nhóm fan Tiêu Chiến nếu là số một thì không ai là số hai, xé nhóm fan Dư Miểu Miểu không còn xót lại chút cặn nào.

"Tiêu Chiến, cậu có đăng Weibo, trước tiên nói với tôi một tiếng được không?" Hứa Hân cũng rất kinh ngạc, mặc dù phương pháp của Tiêu Chiến cũng không sai, nhưng là đột nhiên như vậy để cô một chút chuẩn bị cũng không có, "kỳ thật cậu cũng không cần lên tiếng nhanh như vậy, bên kia Tình tỷ nếu như bọn họ cần sẽ thông báo cho chúng ta."

"Chồng của tôi bị mắng, tôi còn phải đợi em ấy nói với tôi, để tôi nói giúp em ấy một câu sao?" Tiêu Chiến cười khẽ một tiếng, bây giờ anh cũng không phải đang diễn xuất.

"Ách." Hứa Hân chẹn họng một chút, "bây giờ cậu cùng Vương Nhất Bác là quan hệ gì?"

"Chúng tôi là chồng chồng, kết hôn gần 2 năm rồi tỷ." Tiêu Chiến đem điện thoại bỏ xuống, trên mạng những cái phát biểu ngu xuẩn kia, anh một chút cũng không muốn xem.

"Ừm."

"Quá tốt." Giang Nam tung tăng như chim sẻ nói, bị Tiêu Chiến liếc một cái co co tay lên vỗ, "kỳ thật em cảm thấy hai người thật xứng đôi."

"Cái này còn cần cậu nói sao?" Tiêu Chiến mười ngón tay đan xen chống đỡ lấy cái cằm, "Hân tỷ, ngày mai Nhất Bác quay tiết mục, em muốn đi tham ban."

"Tham ban? Lúc này không cần thiết phải đi." Dù sao bọn họ bây giờ ở chung một chỗ, cũng không có cái lý do gì để đi tham ban.

"Tôi muốn đi chiếu cố Dư Miểu Miểu, tôi không thể để bạn nhỏ nhà tôi bị ủy khuất." lúc nói đến Vương Nhất Bác ánh mắt đều mềm mấy phần.

"Bị ủy khuất? Xin nhờ, cậu ấy thế nhưng lại là tiểu thiếu gia Vương gia, cậu ấy không cho người khác ủy khuất là tốt lắm rồi." Hứa Hân có chút không muốn nói, anh sẽ không thật sự cho rằng, Vương Nhất Bác là người dễ bị khi dễ chứ?

"Ừm! Chị chớ nhìn cậu ấy như thế, cậu ấy thật sự rất ngoan." Tiêu Chiến nháy mắt.

Đến, thật đúng là như vậy, Hứa Hân đoán chừng anh thật sự là không biết, lúc trước có người không biết thân biết phận của Vương Nhất Bác, người đó muốn ăn đậu hũ của cậu, sờ mặt, còn muốn hôn cậu, bị Vương Nhất Bác đánh cho mặt mũi sưng bầm dập tại chỗ, sau đó tin tức bị Vương gia đè xuống, cô biết được là do Dương Tình lỡ miệng nói ra.

Hứa Hân trong lòng thầm nhủ, cậu chớ thấy cậu ấy ở trước mặt cậu ngoan ngoãn, liền xem cậu ấy là bạn nhỏ.

Rất nhanh, tiêu đề Tiêu Chiến oán giận người khác lên no1 hotsearch, chỉ là bình luận đều khá tốt, cơ bản đều khen anh cứng rắn, đến nỗi người qua đường nhìn thấy hành vi bảo vệ chồng  của anh như thế cũng có ấn tượng tốt.

"Chuyện này Tiêu Chiến rất đàn ông,  phải như thế này, người qua đường biểu hiện đồng ý."

"Người ăn dưa, bị độ đẹp trai của Tiêu Chiến làm cho chuyển thành fan."

"Vua nhảy Vương Nhất Bác, cái này còn ai không biết, nói cậu ấy không xứng? Cậu ấy không xứng thì ai xứng?"

"Thời đại ngày nay, ngay cả vua nhảy cũng có người nghi ngờ, cũng giống như việc nghi ngờ Tiêu Chiến là ảnh đế vậy, làm người khác cảm thấy buồn cười."

"Không thể phủ nhận, hai người này đúng là một đôi chồng chồng điển hình của ngành giải trí, rất đáng yêu."

"Dậy sớm ăn dưa, đôi này thật sự quá ngọt."

"Tiêu Chiến quá đẹp rồi, quá đẹp rồi, quá đẹp rồi."

...........

"Cậu bảo Tiêu Chiến giúp đỡ sao?" Dương Tình nhìn thấy Tiêu Chiến đứng ra lên mạng phát biểu, nghĩ thầm không hổ là Tiêu Chiến, anh ra mặt một cái, chiến cuộc lập tức phát sinh xoay chuyển, ban đầu người đối diện mua thủy quân, bọn họ cũng một mực khống bình, nhưng thêm vào fan hâm mộ vật lộn,  người qua đường giác quan cũng không tốt.

"Không có." Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến đăng Weibo cái kia, giương lên khuôn mặt tươi cười, cậu còn nhớ lúc Tiêu Chiến gặp scandal vượt quá giới hạn cũng không có vội vàng đi làm sáng tỏ, cũng không bởi vì Tiêu Chiến không để ý cậu, bởi vì cậu không phải lựa chọn thứ nhất của anh mà cảm thấy khó chịu, nhưng ở giờ khắc này cậu buông được.

Ít nhất bây giờ đối với Tiêu Chiến mà nói, là anh để ý cậu như vậy là đủ rồi.

Dương Tình nhìn nụ cười của Vương Nhất Bác vui vẻ, chế nhạo nói, "ít nhất mắt mù của Tiêu Chiến đã chữa khỏi, nếu không lời này tôi cũng không muốn tặng cho hắn."

Lúc trước bởi vì Tiêu Chiến không thích Vương Nhất Bác, Dương Tình thường nói Tiêu Chiến là mắt mù, Vương Nhất Bác nhớ đến cái này, cười càng vui, nhắn cho Tiêu Chiến một cái tin nhắn qua Wechat, "cảm ơn anh."

"Cảm ơn cái gì, giữa chúng ta không cần nói lời cảm ơn." Bên kia rất nhanh liền trả lời.

Vương Nhất Bác thầm nghĩ, muốn nói cảm ơn cái sao? Là cảm ơn vì anh đã đem em để ở trong lòng, Vương Nhất Bác mặt mày mang nét cười, "Tiêu lão sư thật cứng rắn, cũng quá đẹp rồi."

"Haha, thế Vương lão sư có ban thưởng cho tôi cái gì không?"

"Ban thưởng cho anh một bữa cơm tối, có muốn hay không?"

"Muốn! Ăn bên ngoài hay ăn ở nhà?"

Vương Nhất Bác nghĩ nghĩ, cậu rất ít khi cùng Tiêu Chiến ra ngoài ăn chung một bữa, lần trước cùng một chỗ vẫn là lúc Tiêu Chiến mời cậu ăn món Nhật, "ăn bên ngoài đi."

Bọn họ trò chuyện một chút đi chỗ nào ăn cơm, sau đó xác định sẽ đi ăn lẩu, Vương Nhất Bác nói với Dương Tình một tiếng, sau đó buổi tối tại tầng hầm  cửa hàng tổng hợp cùng Tiêu Chiến hội họp.

Bọn họ rõ ràng cải trang toàn thân, nhưng vẫn là bị fan hâm mộ nhận ra được, người tụ tập càng ngày càng nhiều, Tiêu Chiến nắm tay Vương Nhất Bác kéo chạy, thẳng cho đến khi chạy đến một chợ đêm, mới bỏ rơi bọn họ, hai người bọn họ ở chỗ chân tường chống đỡ đầu gối thở hổn hển, "cạn ngôn, xem ra nồi lẩu này ăn không được rồi."

"Không có việc gì, chúng ta đã đến đây rồi thì đi dạo chợ đêm đi." Lúc trước Tiêu Chiến còn đi học, cũng rất thích đi dạo chợ đêm lân cận trường học, lúc đó bạn học trêu chọc anh là công tử làm sao lại thích loại chợ đêm này, nhưng là anh cảm thấy chợ đêm rất có hơi thở của cuộc sống, không giống như những nơi cao cấp kia lạnh như băng.

Vương Nhất Bác không có đị dạo qua thành phố về đêm, người nhà cảm thấy chợ đêm vừa chen chúc vừa loạn, đồ vật lại không hợp vệ sinh, đều không cho cậu đi, bởi vì lúc nhỏ bị bắt cóc, lúc cậu đi học luôn có vệ sĩ đi theo, bạn học đối với cậu cũng đều nhượng bộ, trên cơ bản cậu đều phải chơi một mình. Chỉ là sau này, người có cùng sở thích chơi ván trượt cùng moto nhiều hơn, thường chơi cùng một đống người, sau khi kết thúc thường đi cửa hàng tổng hợp ăn một bữa cơm, loại chợ đêm này đối với cậu hoàn toàn xa lạ.

"Chưa từng đến đây sao?" Nhìn thấy Vương Nhất Bác hết nhìn Đông rồi nhìn Tây, Tiêu Chiến quơ quơ dắt tay cùng một chỗ.

"Ừm." trong mắt Vương Nhất Bác đều là mới lạ, giống như đứa trẻ con nhìn nơi này rồi lại nhìn nơi khác, có rất nhiều đồ chơi nhỏ mà cậu chưa từng thấy qua, còn có vài món đồ ăn cậu chưa từng ăn qua.

"Ăn kẹo đường không?" Tiêu Chiến để Vương Nhất Bác đứng vững ở một chỗ, bán kẹo đường là một chàng trai, đang lấy bản tấc cạo, đồ vật trong tay vô cùng thuần thục.

Vương Nhất Bác nhẹ gật đầu, Tiêu Chiến mua một cây, thứ này thật là ngọt, lúc đó anh đi học ăn đầy miệng đều dính nhơm nhớp, anh đưa cho Vương Nhất Bác nói, "ăn ngụm nhỏ chút, nếu không sẽ dính đầy miệng."

Kỳ thật Vương Nhất Bác còn thật thích ăn đồ ngọt, kẹo đường có chút hương vị dâu tây, cậu liếm môi một cái, đem đến bên miệng Tiêu Chiến, " anh cũng ăn một chút, rất nhiều em ăn không hết."

Thế là hai người liền vừa đi vừa ăn, trong lúc đó Tiêu Chiến còn mua salad hoa quả, hơ sữa chua, sau đó ở một cửa tiệm đồ nướng ngồi xuống, chọn đồ nướng, Tiêu Chiến để Vương Nhất Bác ngồi ở đó, mình đi mua trà sữa.

Vương Nhất Bác nhìn thân ảnh Tiêu Chiến xếp hàng, đám người chung quanh tới tấp hỗn loạn, nhưng trong mắt cậu chỉ có một mình anh, bọn họ bây giờ như hai người bình thường, một đôi chồng chồng bình thường, đi ra phố ăn cơm, trải qua cuộc sống bình thường, để cậu rất thỏa mãn.

Bọn họ ăn xong đồ nướng, chủ quán là một đôi vợ chồng già cùng con của họ, con của họ phụ trách làm đồ nướng, hai người già thì giúp thu dọn bàn cùng tính tiền, lúc Tiêu Chiến đi trả tiền, bà lão nhìn Vương Nhất Bác ở cửa ra vào  cười nói, "đó là người yêu của cậu sao? Cậu ấy thật sự rất yêu cậu, vừa rồi cậu đi mua trà sữa, trong mắt của cậu ấy đều là cậu, cái này gọi là yêu rồi thì trong mắt tràn đầy bóng hình của đối phương."

"Dạ, cậu ấy là chồng của con." Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác cười một cái.

"Hai người kết hôn rồi sao?" Bà lão mở cửa hàng hơn nửa đời người, gặp qua nhiều loại người yêu, bà không biết cái gì minh tinh, chỉ cảm thấy hai người bọn họ lớn lên cực kỳ tuấn tú, lại ân ái như vậy, không khỏi muốn trò chuyện nhiều một chút.

"Dạ, kết hôn được hai năm." Tiêu Chiến trả xong tiền, thấy bà cùng anh nói chuyện, anh cũng lễ phép không có bỏ đi.

"Hai năm?" Bà cười nói, "hai người quen nhau bao lâu mới kết hôn?"

"Ách." Tiêu Chiến do dự một chút cuối cùng vẫn là nói thật, "chúng con không có quen nhau, lúc trước không quen biết, kết hôn là do trong nhà sắp đặt."

"A." Bà cau mày có chút không tin, nhưng mà nhìn không ra dáng vẻ Tiêu Chiến nói dối, bà lại nhìn Vương Nhất Bác ở bên ngoài, "ánh mắt của cậu ấy nhìn cậu không giống như là hai năm, giống như cậu ấy đã yêu cậu thật nhiều năm."

Tiêu Chiến có chút kinh ngạc, bà chú ý tới, chuyển động chiếc nhẫn cũ kỹ đeo mấy chục năm trên ngón tay, "bà đã sống hơn nửa đời người, điểm ấy bà không có nhìn lầm, ánh mắt của cậu ấy giống như ánh mắt của ông lão nhà bà nhìn bà năm xưa, chúng ta cũng đã kết hôn bốn mươi mấy năm rồi."

Tiêu Chiến từ trong cửa hàng đi ra, Vương Nhất Bác khó hiểu nhìn nhìn, "sao lâu như vậy?"

"Không có việc gì, chỉ là mã hai chiều đều quét không được." Tiêu Chiến nắm tay Vương Nhất Bác, anh nhìn vào mắt Vương Nhất Bác, muốn nhìn ra thứ gì đó, ánh mắt của Vương Nhất Bác cực kỳ trong veo, chiếu đến thân ảnh của anh.

Anh có chút để ý đến lời nói vừa rồi của bà lão, suy nghĩ có phải hay không trước khi bọn họ kết hôn, Vương Nhất Bác đã thích anh, nhưng là căn bản bọn họ không có gặp mặt qua, anh nổi tiếng tương đối sớm, Vương Nhất Bác biết anh cũng là điều bình thường, như thế nào lại thích anh? Nghĩ như thế nào đều không nghĩ ra.

Anh muốn hỏi Vương Nhất Bác, nhưng lại không dám hỏi, anh sợ nghe được  Vương Nhất Bác nói với anh là, tình cảm nặng nề như vậy, anh sẽ không chịu đựng nổi.

"Làm sao vậy? Anh đang suy nghĩ gì sao?" Vương Nhất Bác nhìn thấy Tiêu Chiến nhìn cậu không nói lời nào, đưa tay ra trước mặt anh quơ quơ.

"Không có việc gì." Tiêu Chiến lắc đầu không thèm nghĩ nữa, "ai, có takoyaki, đi nếm thử đi."

Chợ đêm rất lớn, bọn họ ăn một đường, hai người đều ăn cực kỳ no, Vương Nhất Bác thấy có người cầm một đống bóng hơi động vật phim hoạt hình đi qua chỗ hai người bọn họ, không khỏi nhìn nhiều mấy lần.

"Muốn không?" Thấy Vương Nhất Bác nhìn theo, Tiêu Chiến hỏi một cái, mặc dù Vương Nhất Bác phủ nhận, nhưng Tiêu Chiến vẫn gọi người bán hàng rong lại, kéo lấy tay Vương Nhất Bác tiến lên chọn, "anh muốn, em giúp anh chọn đi."

"Con thỏ nhỏ này đi." Vương Nhất Bác nhìn hình tượng con thỏ nhỏ màu trắng  đáng yêu, cảm thấy rất thích hợp với Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến lại phân vân giữa chó con và heo con, sau cùng chọn lấy hình con chó con đưa cho Vương Nhất Bác, cậu khó hiểu, "sao lại là chó con?"

"Bởi vì em đáng yêu, chó con." Tiêu Chiến cười, sờ lên đầu Vương Nhất Bác.

Chó liền chó, chỉ cần Tiêu Chiến thích là được, Vương Nhất Bác cầm sợi dây bóng hơi hình chó con, "không được nói em đáng yêu."

"Em rõ ràng cực kỳ đáng yêu đó bạn nhỏ."

"Anh còn nói."

"Được được được, không nói."

Hai người trong đám đông sánh vai đi cùng nhau, hai cái bóng bởi vì nguyên nhân gió lay động mà thi thoảng đụng chạm.

Bọn họ đi ra khỏi chợ đêm, âm thanh ồn ào náo nhiệt đều để lại ở phía sau, nơi này là cái hẻm nhỏ,  phía trước là đường sá, bọn họ không có lái xe, định đoán taxi về nhà.

Ngõ nhỏ cực kỳ yên tĩnh, có thể nghe được tiếng bước chân của bọn họ, đèn đường mờ mờ chiếu xuống, khiến cho thân ảnh của hai người rất dài, Tiêu Chiến nhìn gò má Vương Nhất Bác mở miệng hỏi, "buổi tối hôm nay chơi có vui vẻ không?"

"Vui vẻ, đây là lần đầu tiên em đến chợ đêm, thật thú vị." Vương Nhất Bác lôi kéo sợi dây bong bóng, ngẩng đầu cười, nhìn bóng hơi hình chó con.

Tiêu Chiến dừng bước, giờ phút này bọn họ đi qua đèn đường, tia sáng không có sáng như vậy, mặt Tiêu Chiến u tối không rõ, Vương Nhất Bác khó hiểu, "sao lại không đi nữa?"

"Em nói ban thưởng, có thể đổi một cái không?" Tiêu Chiến thấp giọng hỏi.

"Có thể, anh muốn cái gì?"

Tiêu Chiến hướng Vương Nhất Bác đến gần, đem khẩu trang kéo xuống đến cằm, ở bên tai của cậu nói nhỏ, "anh muốn em hôn anh."

Hơi nóng phun ra ở bên tai cậu, không biết là bởi vì hơi nóng hay bởi vì câu nói này, Vương Nhất Bác đỏ tai, Tiêu Chiến cách cậu rất gần, cậu chỉ cần quay lại là có thể hôn anh.

Vương Nhất Bác nắm chặt sợi dây trong tay, kéo khẩu trang xuống, quay đầu lại hôn lên môi Tiêu Chiến, thời điểm Vương Nhất Bác hôn hai cái rời đi, bị Tiêu Chiến nắm lấy cái ót đè xuống,  cánh môi ấm áp lại phủ lên môi cậu, không giống lúc trước dịu dàng, lần này mang theo điểm bá đạo, cạy mở hàm răng công thành đoạt đất.

Sau khi tách ra, Vương Nhất Bác nằm trên bờ vai Tiêu Chiến thở dốc, bên tai là tiếng tim đập như tiếng trống đánh, bởi vì một nụ hôn chân liền mềm nhũn ra, Vương Nhất Bác ở trong lòng chửi bậy mình định lực quá kém, chỉ là cái tư thế này, cậu không thể nhìn thấy Tiêu Chiến nhìn cậu, trong mắt đều là ham muốn chiếm hữu.

Hôm sau Vương Nhất Bác ở tổ tiết mục gặp Dư Miểu Miểu, hai người cũng coi như không có chuyện gì xảy ra, cùng nhau trò chuyện, nói thật Vương Nhất Bác cũng không đem những sự việc này để ở trong lòng.

Bởi Vương Nhất Bác danh tiếng vốn là không tệ, cho nên làn sóng Dư Miểu Miểu hắc cũng không có chiếm được chỗ tốt bao nhiêu, còn làm tổn hại nhân duyên, Vương Nhất Bác còn thật hiếu kỳ, người này vì cái gì đột ngột làm ra một màn như vậy.

Bốn người hướng dẫn bọn họ đang tán gẫu, mấy người nữ đoàn đang ở một bên tập luyện động tác, bây giờ còn chưa đến thời gian ghi hình, cho nên, lúc Tiêu Chiến đến, bọn họ đều thật kinh ngạc.

"Sao anh lại đến đây? Vương Nhất Bác không nghĩ Tiêu Chiến sẽ đến, bọn họ kết hôn hai năm, cũng có tham ban lẫn nhau, nhưng đều là do sắp đặt, hôm nay Tiêu Chiến đột ngột đến đây, Vương Nhất Bác có chút thụ sủng nhược kinh.

"Cho em niềm vui bất ngờ." Tiêu Chiến lên tiếng, hướng bốn phía nhìn nhìn, "thuận tiện trải nghiệm một chút cảm giác hiện trường."

Tiêu Chiến đưa nhân viên tổ tiết mục phân phát đồ uống cho mọi người, Giang Nam ôm hộp đồ uống đi qua đưa cho mọi người.

Tiêu Chiến đến đây rước náo động không nhỏ, ba vị hướng dẫn khác cũng chủ động qua chào hỏi anh, lúc Dư Miểu Miểu giới thiệu chính mình, Tiêu Chiến cũng lễ phép đáp lại,  liếc hắn một cái cũng không có nhìn nhiều, mặc dù Tiêu Chiến không có làm gì, nhưng mà mọi người đều cảm giác được địch ý của Tiêu Chiến dành cho Dư Miểu Miểu.

Dư Miểu Miểu tự nhiên cũng cảm nhận được Tiêu Chiến lễ phép nhưng thái độ có chút lãnh đạm, nhưng hắn không để ý, hắn mặc dù có chút danh tiếng nhưng bất cứ lúc nào đều bị ánh sáng của Vương Nhất Bác che đi mất, hắn không sánh được độ nổi tiếng của Vương Nhất Bác, hắn không có hot, người đại diện đang giúp hắn bàn bạc  vai nam chính cho một bộ phim, nhưng bên kia nói hắn không đủ hot, không có chủ đề độ, người đại diện của hắn nói với hắn, đỏ thẫm cũng là đỏ, không quản hắn làm sao để hot, hắn liền muốn mượn cái tiết mục này để cho mình có danh tiếng.

Mặc dù rất nhiều người mắng hắn, nhưng mà cũng có rất nhiều người ủng hộ hắn, dù sao từ nhỏ hắn đã học nhảy, phương diện này hắn cũng tự tin.

"A, là Tiêu Chiến." Các nữ sinh ở một bên thấp giọng kêu, trong tay cầm lấy đồ uống  yêu thích vừa rồi Giang Nam đưa cho họ.

Vương Nhất Bác nhìn thấy, không những nữ đoàn mình dẫn đầu, mà những nữ đoàn khác cũng tới tấp kích động nhìn Tiêu Chiến, giống như những thiếu nữ mới biết yêu, cậu đánh nhẹ vào cánh tay của Tiêu Chiến một cái, "bọn họ là một đám tiểu mê muội anh kìa."

"Như thế nào? Em ăn dấm sao?" Tiêu Chiến nhìn thoáng qua bên kia vừa cười vừa nói.

"Mới không có, chớ nói nhảm." Thế nhưng thật ra trong lòng cậu có chút kiêu ngạo, người khác có thể thích Tiêu Chiến như thế.

"Bọn họ tình cảm thật tốt, thật hâm mộ."

Dư Miểu Miểu nghe được âm thanh tán dương trong đám người, trong lòng có chút ghen ghét, nghĩ thầm Vương Nhất Bác hôm nay có được nhiệt độ như thế này, cũng một phần là nhờ Tiêu Chiến, ai bảo người ta có chồng là ảnh đế, còn hắn cái gì cũng không có.

Tiêu Chiến dùng ánh mắt còn lại liếc Dư Miểu Miểu một cái, nhìn đến trong mắt của hắn  đều là ghen tỵ và không cam lòng, anh nắm nắm trong lòng bàn tay Vương Nhất Bác, tiểu bằng hữu của mình ưu tú  đến mức làm người khác ghen tị, bất quá  những thủ đoạn này vẫn là cấp thấp nhất, chỉ là quấy nhiễu dư luận một chút, nếu như quả thật làm cái gì tổn thương tiểu bằng hữu của anh, anh cũng sẽ không chịu để yên.

Dư Miểu Miểu đã nhận ra cái gì, hướng Tiêu Chiến bên kia nhìn, Tiêu Chiến hướng hắn mỉm cười, cho hắn một cái ánh mắt cảnh cáo, để Dư Miểu Miểu sợ hãi trong lòng, rất nhanh liền dời đi ánh mắt.

Hắn lặng lẽ lau một vệt mồ hôi, còn may công ty cũng suy nghĩ đến bối cảnh của bọn họ, cũng chỉ dùng phương thức như vậy xào nhiệt độ, không đau không ngứa, nếu không đắc tội Vương gia cùng Tiêu gia, hắn sợ là không thể lăn lộn trong giới này được nữa.

Dương Tình lúc tiến vào nhìn thấy Tiêu Chiến sửng sốt một chút, có chút ngoài ý muốn, Hứa Hân hướng cô phất phất tay, Dương Tình đi tới, Hứa Hân đưa cho cô một lon đồ uống, "Sau này không cần như vậy hao tâm tốn trí sắp xếp bọn họ tạo nhiệt độ rồi."

"Đúng vậy." Nghĩ tới lúc trước để bọn họ tạo nhiệt độ, Tiêu Chiến tới tham ban, không có chờ vài phút liền đi, bọn họ còn muốn nghĩ đến như thế nào đem bản tin viết đẹp một chút, Vương Nhất Bác đi tham ban, cậu luôn muốn  ở lại  lâu một chút, Dương Tình nhớ đến cái này có chút khó chịu, chỉ có lúc này không giống ngày xưa, Tiêu Chiến  đối với Vương Nhất Bác thật tốt  là được.

Lúc Giang Nam đi chia đồ uống, Lâm Đông cũng đi giúp đỡ, chia xong, sau đó  hai người cùng một chỗ ngồi ở chỗ  khán đài uống đồ uống , Lâm Đông nhấp một ngụm, "Bác ca rốt cuộc đưa tay làm tan mây, thấy ánh trăng rồi."

"Có ý gì?" Giang Nam nhìn Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến, hai người bọn họ có vách giống như nói chuyện chính này.

"Không có gì, chính là hai người bọn họ cùng một chỗ, tôi cảm thấy vui vẻ." Dù sao cậu cũng là nhìn thấy Vương Nhất Bác như thế nào  đi đến đoạn tình cảm này.

Giang Nam nhìn gò má Lâm Đông, như có điều suy nghĩ, hút đồ uống một cái.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top