•ZoSan•

Title:
Một Tháng.

Author:
Monkey D Kuri.

Categories:
Fanfic One Piece, boylove,...

Couple:
Zoro x Sanji.

Summary:
Có một ngày, Zoro nhận được một lời đề nghị kì lạ từ Nami. Mọi câu chuyện rắc rối đã bắt đầu!

Warning:
OS đề cập đến tình cảm nam nam, có thể có yếu tố OOC. Đề nghị đọc kĩ trước khi nhảy hố.

Fic viết tặng HanaMShyri.

***

Ai cũng biết, lúc trước Zoro vì muốn mua kiếm mà nợ Nami một khoản tiền. Tuy rằng cuối cùng anh không tiêu một đồng nào, nhưng với lãi suất nhiều như nước và sản sinh bằng cái tốc độ nhanh hơn cả Usopp bắn súng thì anh đã trở thành một con nợ lớn của Nami, có bán thân chắc cũng không trả hết được.

Vào một ngày đẹp trời, cô hoa tiêu xinh đẹp Nami đã nói thế như này với chàng kiếm sĩ Zoro.

"Nếu anh có thể hòa thuận với Sanji-kun chỉ một tháng thôi, tôi chấp nhận cho anh xóa hết số tiền anh nợ tôi từ trước đến nay."

Điều kiện hấp dẫn đấy.

Ánh mắt Zoro trở nên sáng rực, sau đó tối sầm lại. Nghe thì có vẻ dễ, nhưng rõ ràng là hái sao trên trời mà. Gì chứ không cãi nhau với tên đầu bếp là việc khó nhất anh làm được đấy.

Tại sao?

Đơn giản là vì anh ghét cậu. Ghét cái vẻ ngoài ăn mặc cậu cho là lịch lãm nhưng trong mắt anh lại rườm rà, ghét cái cách cậu uốn éo như thằng điên trước mặt đám con gái phụ nữ, ghét cặp lông mày xoắn mà anh nhìn vào là đau hết cả đầu, ghét cả cái mùi thuốc lá hôi hám khó chịu tỏa ra từ cậu... Đã thế cậu còn suốt ngày gân cổ lên cãi nhau với anh, động tí là xông vào đòi đánh nhau, thường xuyên không cho anh uống rượu. Những điều ấy làm anh ghét cậu.

Rất ghét.

Làm sao để hòa thuận với tên đầu bếp trong vòng một tháng đây? Một tháng, dài không dài, ngắn không ngắn. Mà tại sao Nami lại đưa ra cái yêu cầu quái đản ấy chứ?

Nghe anh hỏi, Nami chống nạnh cau mày.

"Làm gì còn nguyên nhân nào ngoài việc mấy người cãi lộn suốt ngày khiến tôi bận bịu hơn, không tài nào tập trung vẽ bản đồ được. Đã vậy còn chưa kể đến tiền phí sửa chữa những gì mấy người làm hỏng, phí bồi thường, tổng cộng là..."

Nhìn thấy cô chuẩn bị lôi cái công việc tính toán hàng ngay ra, Zoro dự cảm không tốt, vội vàng ngăn lại.

"Được rồi, tôi hiểu rồi! Tôi không gây sự với tên đầu bếp nữa là được chứ gì."

"Thật chứ? Anh làm được không?" Nami nghi ngờ.

"Tất nhiên, đừng có khiêu khích tôi, chẳng có gì mà tôi bó tay chịu thua cả." Anh đắc ý nói.

"Quên nói với anh, nếu anh không làm được, số tiền anh nợ tôi sẽ tăng lên gấp đôi đấy."

"Hả? Sao lại thế?" Anh trợn mắt.

"Bộ anh nghĩ, trên đời này lúc nào cũng như mơ sao? Ít nhất cũng phải bên lợi bên hại chứ, thế mới là cá cược."

Zoro sửng sốt, bà chằn này đúng là lợi dụng thời cơ ức hiếp người quá nhỉ. Anh biết mà, làm gì có chuyện ngon ăn như thế. Nhất là khi mỗi lần có cái gì liên quan đến tiền, chắc chắn cô ta sẽ tìm đủ mọi cách để mình không bị thua thiệt.

"Sao? Đồng ý chứ?"

Tất nhiên, không có chuyện anh bỏ cuộc dễ thế đâu.

"Được thôi, tôi chấp nhận." Zoro nhếch môi "Chỉ một tháng thôi đúng không?"

Nami mỉm cười thần bí.

"Một tháng là đủ rồi."

...

Thế là một tháng khốn khổ của Zoro chính thức bắt đầu.

Trước tiên, anh sẽ hạn chế gặp mặt đầu bếp ít nhất có thể. Không gặp mặt thì sẽ không thể cãi nhau đúng không? Anh bắt đầu tìm cách để cho mình bận rộn cả ngày. Nào là tập luyện hùng hục như trâu, nào là giúp Franky sửa tàu, hoặc thi thoảng còn tham gia mấy trò chơi nhảm nhí của Luffy và Usopp nữa... Mỗi khi thấy mái tóc vàng chỉ cần xuất hiện loáng thoáng thôi, anh lập tức lẩn cách xa chỗ đấy khoảng chục mét cho an toàn.

Nhưng đâu có chuyện không gặp mãi được, nhất là khi Sanji là đầu bếp duy nhất của cả băng Mũ Rơm. Tất nhiên, Zoro có thể lựa chọn trốn ăn để không gặp Sanji trong ba bữa ăn một ngày, nhưng đấy là trong trường hợp anh muốn chết vì đói trước khi xóa được món nợ của Nami.

Người nhạy bén như Sanji tất nhiên nhận ra có gì đó không bình thường ở đây. Cậu nhướn hàng lông mày xoắn tít như vỏ ốc, nhìn Zoro chằm chằm khi anh đang hì hục ăn cơm.

"Này đầu tảo, lưỡi ngươi bị đứt rồi à? Sao dạo này im ắng thế?"

Đó chính là tín hiệu báo trước một cuộc chiến ác liệt sắp xảy ra.

"Sao? Thích gây sự với ta?" Zoro ngừng đũa hỏi.

"Đúng rồi đấy, dạo này ông đây đang ngứa chân mà không có chỗ để xả đây này." Vừa nói cậu vừa bẻ khớp chân kêu răng rắc "Nào, tới đây đi, bé tảo đáng yêu~~~"

Gân xanh trên đầu Zoro giật giật. Tên đầu bếp thối tha này vừa gọi anh là cái gì thế hả? Cậu ta chán sống rồi hay sao?

Zoro đưa tay sờ sờ ba thanh kiếm bên hông, nghiến răng nghiến lợi. Đang lúc anh chuẩn bị rút kiếm ra chiến luôn, thì mắt lại liếc thấy cô hoa tiêu ở phía đối diện cười nhẹ. Ánh mắt cô như nói rằng cô chỉ chờ sự sơ suất này của anh mà thôi, làm anh bỗng tỉnh táo lại hẳn. Khốn, tí thì chết! Anh mặc kệ Sanji đang trong tư thế sẵn sàng, cầm bát cơm lên ăn tiếp trong sự kinh ngạc của mọi người. Ai cũng nghĩ là Zoro sẽ lao vào ứng chiến ngay cơ đấy.

"Zoro, anh bị ốm hả? Có cần em khám cho không?" Chopper e dè hỏi.

"Tôi khỏe." Anh đáp cụt lủn.

"Hừ, tên nhát gan sợ thua nên không dám đánh đây mà." Sanji chế nhạo.

Zoro ngẩng đầu, nhưng anh chỉ liếc mắt nhìn cậu vài giây rồi quay đi ngay. Cảnh cáo, giận dữ, khinh bỉ, bực bội... Cái ánh mắt ấy làm Sanji giật mình. Tưởng mình là ai chứ? Cậu bĩu môi, lầm bầm mấy câu chửi thề trong miệng.

Lại một hôm, lúc Zoro đang tập tuyện trong phòng, thì cậu đầu bếp đẩy cửa bước vào. Zoro thở dài não nề. Rõ ràng nước sông không phạm nước giếng, anh đã không muốn gây sự sao cậu cứ đến tìm làm gì chứ. Anh ném thanh tạ xuống đất, với lấy chiếc khăn lau qua loa đống mồ hôi trên người, nhìn cậu cười khẩy.

"Gì nữa đây, lại muốn chiến nữa à?"

Lạ là lần này, Sanji không nổi đóa lên. Cậu cầm theo một đĩa onigiri và cốc sữa, bình thản đặt xuống cái bàn gần đó.

"Ăn đi, làm cho ngươi đấy."

"Hả?" Zoro tưởng mình nghe nhầm.

"Ta nghĩ, có lẽ dạo này ngươi hơi mệt... Có thể là do ăn không đủ chăng, nên có làm một ít đồ thôi." Cậu đầu bếp lúng túng nói, cố che giấu đi sự mất tự nhiên "Với lại, ta cũng... xin lỗi vì lần trước đã cố tình gây sự."

Zoro nhướn mày ngạc nhiên, định nói gì nhưng rồi lại thôi. Bỗng dưng anh lại muốn cười. Thì ra đầu bếp cũng không tệ như anh vẫn tưởng, cậu vẫn còn một mặt chu đáo như thế này. Là anh hiểu lầm cậu rồi. Anh đưa tay lấy đám đồ ăn mà Sanji đem tới, thỏa thích đánh chén. Cậu đầu bếp chỉ im lặng đứng nhìn chờ anh ăn xong, cầm đĩa và cốc dọn dẹp, toan bước ra khỏi phòng thì Zoro cản lại.

"Này, đầu bếp..." Anh đưa tay gãi đầu, chần chừ "Chúng ta đình chiến đi."

"Hả?"

"Ta thấy mệt mỏi. Lúc nào ở gần, ta và ngươi cũng chỉ không quá mấy phút là cãi lộn rồi đánh đấm. Ta không thích như thế. Ta muốn ngươi và ta giống như những người đồng đội khác, sát cánh bên nhau, cùng uống rượu trò chuyện..." Anh ngừng lại một lát nhìn cậu "Ngươi nghĩ thế nào?"

Có trời mới biết, nói ra được những lời như thế này kho khăn với Zoro đến chừng nào. Lòng bàn tay anh túa mồ hôi, lần đầu đầu tiên trong đời anh thấy hồi hộp đến thế, y như đang tỏ tình với người ta vậy. Liệu rằng đầu bếp sau khi nghe anh nói xong, có phá lên cười nhạo anh hay ngúng nguẩy bỏ đi hay không? Nếu vậy thì hỏng bét hết mất!

May là, thái độ của Sanji chẳng giống như anh nghĩ. Cậu trầm ngâm đôi chút, rồi bật cười.

"Được đấy, đình chiến thì đình chiến."

Zoro khẽ thở ra một hơi.

Thành công rồi.

...

Khi mà tuyên bố đình chiến được phổ biến ra cho cả băng, thì ai nấy đều trố mắt nhìn Zoro và Sanji như kiểu sinh vật lạ. Có gì đó nghi ngờ lại mong chờ từ phía các thành viên còn lại. Robin chỉ nhẹ nhàng cười, còn mấy thằng đực rựa hỏi lung tung xèo lên. Họ đều tỏ vẻ mặt kiểu "Thật hả?" làm Zoro ngứa mắt vô cùng, muốn xông lên chém từng người một. Có vậy thôi mà cũng làm quá lên, cứ như là thông báo kết hôn không bằng ấy.

"Chúc mừng hai anh nhé." Nami nãy giờ im lặng đột nhiên lên tiếng "Đồng đội hòa thuận là chuyện tốt mà."

Trong khi Sanji với đôi mắt hình trái tim, uốn éo kêu lên "Nami-swan thật xinh đẹp" thì nụ cười của Nami làm Zoro sởn tóc gáy. Chắc chắn có cái gì đó không ổn sắp xảy ra. Đời nào mà bà chằn này lại vui vẻ chịu thua thế được. Với cái sự lắm mưu nhiều kế của cô ta, nhất định cô ta sẽ tìm cách gì đó, đặc biệt là khi một tháng chưa trôi qua, và anh vẫn chưa thắng.

Quả nhiên, trực giác của anh không hề sai. Mấy ngày sau, Nami đột nhiên phán một câu xanh rờn, khiến Zoro ôm đầu bực bội.

"Kể từ hôm nay trở đi, Zoro và Sanji sẽ ở chung phòng. Sanji-kun, anh đi thu xếp đồ đi, mang sang phòng Zoro."

Zoro trừng mắt.

"Cô định làm cái quái gì thế hả?"

Đến cả Sanji cũng không nhịn được mà tò mò hỏi.

"Sao lại thế hả Nami-san? Sao tôi và tên đầu tảo lại phải chung phòng?"

"Tôi muốn trưng dụng cái phòng của anh làm kho cất tiền và bản đồ, còn nhiều thứ nữa mà phòng tôi chứa không đủ. Không được phản đối, cũng không được hỏi gì thêm, chỉ cần thi hành thôi."

Gì chứ? Cái lí do chết tiệt gì đây? Nghe chả hợp lí gì cả! Trên con tàu Thousand Sunny này đâu thiếu chỗ để đồ đạc, muốn thì bảo Franky làm cho vài phút là xong ngay, cứ gì phải là phòng của tên đầu bếp? Rõ ràng chỉ là cái cớ! Zoro vừa mở miệng muốn phản bác, thì Nami đã nhíu mày.

"Sao, mấy anh không phải đồng đội sao? Cả hai còn cùng là đàn ông nữa chứ, chia sẻ phòng có khó gì đâu. Hay là..." Cô chợt kéo dài giọng "Anh sợ nếu ở chung thì sẽ có chuyện không may xảy ra?"

Chuyện không may xảy ra là cái quái gì? Và sao tên đầu bếp mặt lại đỏ thế nhỉ? Zoro thấy khó hiểu, sau đó nghĩ có lẽ Nami chỉ đơn giản có ý là nếu họ ở chung thì sẽ cãi lộn nhau ngay. Hừ, thế thì coi thường ông đây quá rồi đấy!

" Này đầu bếp, đi lấy đồ của cậu đi." Anh nói với Sanji.

Cậu đầu bếp mở to mắt.

"Gì, anh định... Thật hả?"

"Đừng lề mề nữa, nhanh cái chân lên! Không là tôi cho cậu ngủ ngoài sân đó." Anh nói to.

Sanji cau mày, dường như muốn nổi cáu rồi lại thôi.

"Anh... Thôi được rồi."

Thế là cả hai chấp nhận ở chung phòng. Đêm đầu tiên, Sanji trừng mắt nhìn Zoro to vạm vỡ đang độc chiếm cái giường, ngơ ngác.

"Tại sao chỉ có một cái?"

"Hỏi thừa, chỉ mình tôi ở đây thì tất nhiên là một cái rồi! Không thì cậu đi mà bê cái bên phòng cậu sang đây ấy."

"Tôi cũng định thế..." Sanji buồn bực đáp "Nhưng mà Nami-san không cho..."

"Cậu nghe lời cô ta ghê nhỉ." Zoro chế nhạo "Đến cả quyền lợi bị tước đoạt mà cũng không biết đường phản kháng lại. Dại gái đến thế là cùng."

"Này, anh là người muốn đình chiến trước đấy nhé, giờ lại tính gây sự hả?" Sanji tức giận.

Zoro muốn tự cắn lưỡi mình vì tội phát ngôn quá ngu. Thôi xong, lỡ miệng rồi, giờ mà đánh nhau là hỏng ngay, tiêu tùng bao công sức. Và bà chằn Nami sẽ được thể mà lên mặt dạy đời anh, rồi món nợ gấp đôi sẽ đập vào mặt anh, dùng cả đời để trả cũng không hết. Không được, đã đến nước này rồi, anh không thể để xôi hỏng bỏng không được.

Trước hết cứ dỗ dành tên đầu bếp đang giận dỗi này đã.

"Tôi xin lỗi, được chưa?" Zoro quyết định xuống nước "Mau đi ngủ đi, đêm khuya rồi."

"Vấn đề là ngủ ở đâu? À, hay là anh chịu khó nằm dưới đất nhường giường cho tôi nhé, lúc trước anh hay cũng thế mà... Ối!"

Không thể chịu nổi Sanji cứ lải nhải bên tai đến đau cả đầu, Zoro vươn tay, kéo mạnh cái con người đang thao thao bất tuyệt ấy xuống giường, khiến cậu chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi ngã vào lòng anh. Tình huống hiện tại là cả hai với tư thế Sanji trên và Zoro dưới. Cậu đầu bếp kinh hãi chống tay vào lồng ngực Zoro, cố gắng nhỏm người dậy. Cậu lắp bắp.

"A...anh làm cái gì thế?"

"Ngủ." Rất ngắn gọn.

"Thì ngủ, nhưng sao lại..."

"Cậu có thấy phiền hay không hả, nói nhiều quá đấy! Hai thằng đàn ông ngủ chung thì có sao đâu mà cứ õng ẹo mãi như phụ nữ ấy. Giờ có ngủ không đây, hay là ra ngoài sân mà nằm?" Zoro gắt gỏng.

Sanji bối rối, định nói lại thôi. Cuối cùng, cậu với vẻ mặt chấp nhận trèo xuống khỏi người Zoro, nằm xuống bên cạnh anh, quay mặt vào tường, cách xa anh nhiều nhất có thể. Zoro khó hiểu nhìn cậu. Tên đầu bếp này ngại ngùng cái quái gì chứ? Anh thắc mắc vài giây rồi kệ, ngồi dậy thổi tắt ngọn nến làm cả căn phòng tối om như mực.

...

Ở chung với Sanji cũng không phải là quá tệ, Zoro nghĩ vậy. Ít nhất thì cậu ta cũng không ngáy quá to hay có mấy tật xấu khi ngủ. Chỉ là có một điểm lạ, ấy là rõ ràng trước khi đi ngủ cậu bao giờ cũng nằm với tư thế ôm lấy bức tường, nhưng sáng dậy lại thường dính lấy anh, ôm ấp hoặc thậm chí là đè lên người anh. Zoro thường nhìn thấy cái khuôn mặt say ngủ của cậu đập vào mắt anh mỗi khi anh tỉnh giấc. Trông cũng không đến nỗi tệ, yên bình và đáng yêu hơn thường ngày nhiều. Anh thường hay ngắm cậu mãi cho đến khi cậu mở mắt ra. Hôm đầu tiên cậu nhảy dựng rồi hét toáng lên như cháy nhà, rồi hậm hực ấm ức mãi. Zoro gãi đầu gãi tai, cứ làm như anh đã làm cái gì khủng khiếp lắm vậy. Rõ ràng là tự nhào vào lòng anh, lại bày ra cái bộ mặt bị ăn hiếp như thế.

Thật khó hiểu.

Nói chung là về vấn đề chung phòng chung giường cũng tạm ổn, nhưng mà Nami sẽ không dễ dàng bỏ qua.

"Cái gì, tắm chung á???" Sanji há to miệng đến mức có thể nhét vừa mấy quả trứng vào miệng cậu.

Nami gật đầu.

Bên kia, chàng kiếm sĩ suýt thì nổi khùng. Tại sao bà chằn này lại có thể nghĩ ra những cái yêu cầu quái đản này nhỉ? Cô ta có âm mưu gì khi bảo anh và tên đầu bếp phải tắm chung đây? Quả là những bước đi khó lường trong việc ngăn cản anh và đầu bếp tiến tới một quan hệ tốt đẹp. Không đúng, là ngăn cản anh giành chiến thắng trong vụ cá cược mới phải chứ.

Càng lúc càng quá đáng rồi.

"Cô đang đùa tôi đấy à?"

"Tôi đang rất nghiêm túc đấy."

"Hay là tôi nghe lầm?"

"Tôi nghĩ, chắc anh nghe đúng chủ đề rồi."

"Thế quái nào mà chúng tôi phải tắm chung chứ?"

"Thứ nhất, là để nâng cao cái tình đồng đội vừa được xác lập giữa hai anh. Thứ hai, hai người tắm chung có thể tiết kiệm được thời gian và chi phí nước. Dạo này ngân khố sắp cạn kiệt rồi." Nami rất bình tĩnh giải thích "Không chỉ hai anh, cả băng sẽ chia ra làm bốn nhóm. Tôi cũng sẽ tắm chung với Robin. Luffy, Usopp và Chopper một nhóm, còn lại là Brook với Franky."

Ờ, nghe thì có vẻ có lý đấy chứ, Zoro ngẫm nghĩ. Nhưng sao anh vẫn thấy sai sai ở đâu ấy nhỉ? Mà khoan, sao cứ nhất định là anh và tên đầu bếp là một nhóm mới chịu được?

"Bởi vì dạo này hai anh có vẻ rất thân với nhau mà."

Thân cái con khỉ! Con mắt nào của cô thấy chúng tôi thân thiết? Ờ thì đang đình chiến, nhưng đâu đến nỗi gọi là thân. Càng không đến nỗi phải tắm chung với nhau.

Thế nhưng, một khi Nami đã quyết định một việc, sẽ chẳng ai thay đổi được, cả mấy chục con ngựa kéo cũng không thể lay chuyển ý nghĩ của cô, trừ khi mang tiền ra cống nạp. Nhưng khốn nỗi, Zoro giờ đang cháy sạch túi. Anh vò đầu bứt tai, bực bội mà chẳng làm được gì.

"Đừng mà, Nami-san... Thân thể của tôi chỉ giành cho cô thôi, tôi không muốn bị đầu tảo trông thấy đâu..."

Sanji thì bày ra bộ mặt đáng thương cầu xin, nhưng bị Nami vô tình từ chối.

"Không được, nếu anh không kéo Zoro đi tắm chung, thì tôi sẽ không mở nước cho anh tắm đâu. Tất nhiên, anh có thể nhảy xuống biển để tắm. Nhưng tôi nói trước, Chopper có bảo là dùng nước biển ở đây hàng ngày không tốt cho da đâu, chưa kể là không biết nó còn chứa cái gì trong đó nữa, hôm qua tôi có thấy xác một con vua biển vừa chết nổi lềnh bềnh còn đầy máu..."

"Nami-san, đừng nói nữa!" Sanji kinh hãi hét lên "Tôi tắm chung với đầu tảo là được rồi."

Nami mỉm cười. Khi nắm được điểm yếu của một ai đó, uy hiếp họ là chuyện rất dễ dàng. Và điểm yếu của Sanji chính là quá ưa sạch sẽ. Cho nên, cậu không thể làm gì khác ngoài cách chấp nhận số phận đã được an bài.

Trước hết, Sanji sẽ làm um lên, kéo bằng được Zoro đi tắm cùng cậu.

"Tôi không thích!" Zoro từ chối thẳng thừng "Một tuần một lần là quá đủ rồi."

"Anh phải sửa ngay cái tính lười tắm ấy đi, vì bây giờ có anh tôi mới tắm được đó!" Sanji trừng mắt, nhất quyết kéo tay Zoro về phía phòng tắm "Hôm nào nằm cạnh anh tôi cũng thấy hôi hám dễ sợ, mau đi tắm cho sạch đi."

Zoro cười khẩy.

"Ờ, hôi hám. Thế mà lần nào ai đó cũng lao vào lòng tôi ôm ấp, gác chân gác tay. Đã vậy còn ngủ rất ngon nữa chứ."

"Anh..."

Mặt Sanji đỏ bừng, cậu xấu hổ đến mức không nói được gì nữa. Đột nhiên Zoro thấy trêu cậu thật thú vị. Ít nhất là cái vẻ mặt bây giờ của cậu trông không tệ, khiến tâm trạng của anh tốt hơn nhiều rồi. Trông cậu ấm ức chưa kìa, đứng cắn môi cúi đầu, bộ dạng không biết phải làm sao. Thôi, thế là đủ rồi. Anh bước tới, nắm tay cậu đi.

"A? Anh đi đâu vậy?" Sanji ngơ ngác.

Anh mỉm cười.

"Không phải cậu muốn đi tắm sao?"

Tuy Sanji là người nằng nặc đòi Zoro tắm cùng mình, nhưng cho đến khi cả hai vào bên trong thì ngược lại hoàn toàn. Cậu đầu bếp hai tay cầm lấy áo chuẩn bị cởi ra, quay đầu nhìn anh với ánh mắt cảnh cáo.

"Cấm anh nhìn đấy."

Ai thèm! Zoro khinh thường. Cậu ta cứ làm như mình có cái gì hay ho để anh nhìn không bằng ấy. Cùng là đàn ông cả mà, cậu ta có gì thì anh có cái đấy thôi, còn tỏ vẻ ngại ngùng cái quái gì chứ. Tuy vậy anh cũng quay lưng lại với cậu, rồi cũng cởi quần áo. Hai người tắm chung nhưng đưa lưng lại với nhau.

Tự dưng phải dính vào tên đầu bếp này, phiền thật. Zoro nhẩm lịch tính toán, khoảng hai tuần nữa là anh được giải thoát rồi, và anh sẽ chấm dứt ngay cái trò khôi hài này lại.

Đang lúc suy nghĩ miên man, tiếng nước chảy rào rào phía sau lưng khiến anh giật mình, theo bản năng quay lại.

Ánh mắt anh cứng đờ.

Không nghĩ là, đầu bếp lại có một thân hình khá là đẹp đến thế. Bình thường nhìn bề ngoài cậu rất gầy, Zoro thường cho rằng cậu chỉ có da bọc xương thôi. Ai biết được khi cậu trút bỏ quần áo thì lại khác. Khuôn mặt ngước lên cao đón nước chảy xuống thâm thể làm cái cần cổ thon thả quyến rũ đến lạ. Vẫn gầy, nhưng da thịt trắng trẻo cân đối, nhìn bóng loáng và mềm mỉm, sờ vào chắc là co dãn khá tốt đấy. Vòng eo cậu nhỏ như eo phụ nữ, bằng phẳng không có cơ bắp như anh và đám Luffy. Hai chân thon dài ẩn hiện dưới làn khói mờ ảo, cặp mông căng tròn đầy đặn. Hình như bao nhiêu thịt cậu dồn hết về cho mông rồi thì phải...

Zoro kinh hãi tỉnh lại, vỗ mặt mình cái bốp đau điếng, ngay lập tức tránh không nhìn Sanji thêm nữa. Anh vừa làm cái gì ấy nhỉ. Nhìn cậu tắm khi rõ ràng cậu đã cấm, ấy là nhìn trộm. Nhìn trộm á? Anh? Và nhìn một thằng con trai? Mà lại còn là tên đầu bếp mà anh ghét cay ghét đắng? Ôi trời, chắc anh điên rồi! Điên thật rồi! Zoro sẽ không thừa nhận, là anh đã có cái ý nghĩ này nọ với cậu, dù chỉ trong một tích tắc rất ngắn ngủi thôi.

Anh dội vội một gáo nước lạnh lên người, bắt buộc bản thân mình tỉnh táo lại hoàn toàn.

Tưởng chừng chuyện đó sẽ qua nhanh thôi, nhưng thật ra thì không phải vậy. Đêm, đầu Zoro cứ nghĩ về cái thân hình đang tắm của Sanji mãi, khiến anh không tài nào mà ngủ được, cứ trằn trọc suốt. Bên cạnh, Sanji đã say giấc nồng từ bao giờ, theo thói quen lại nhào về phía anh mà ôm ấp. Zoro giật mình, rồi cũng đưa tay ôm cậu vào lòng. Trước đây anh không để ý, cứ nghĩ cái mùi thuốc lá hôi hám từ người cậu rất khó ngửi, nhưng giờ anh mới thấy, thật ra nó cũng không tệ lắm đâu. Nhưng mà cái tư thế thân mật này... Zoro nhìn Sanji đã chui vào lồng ngực mình, lại còn cố gắng chen một chân kẹp vào giữa hai chân anh nữa.

Zoro: "..."

Thôi, vì cậu đang ngủ nên anh bỏ qua vậy. Nếu không thì...

Hôm ấy, Zoro thức cả đêm.

Mười ngày nữa trôi qua, Zoro và Sanji sống chung đã hòa hợp hơn nhiều, không còn nhiều rắc rối xảy ra nữa. Từ lúc sống chung với cậu đầu bếp, sinh hoạt của Zoro có nề nếp hơn, ăn ngủ đúng giờ, không bạ đâu ngủ đấy nữa, nhất là trước sự nửa uy hiếp nửa nài nỉ của Sanji, anh đã chăm chỉ tắm hơn lúc trước rồi. Nhưng Zoro vẫn lo sợ Nami sẽ tung ra mấy chiêu lạ đời nào đó, nên tinh thần cảnh giác của anh nâng lên rất cao.

Bọn họ đến một hòn đảo, dừng chân tại đó. Ở hòn đảo này có một thị trấn lớn, khá đông người. Người dân nhìn thấy thuyền hải tặc nhưng cũng không hoảng loạn mà đón tiếp rất bình thường.

"Ở chỗ chúng tôi, không phân biệt chủng tộc, tôn giáo, nghề nghiệp, giai cấp, giàu nghèo... Chỉ cần đến đây, đều là khách cả." Một người giải thích "Các vị đến đúng lúc đấy, có một cuộc thi đang được diễn ra."

"Cuộc thi?"

"Phải, phần thưởng cũng không tồi đâu nhé. Là 100.000.000 beli đấy."

"Thật hả???"

Nghe vậy, Nami hai mắt biến tành hình $_$, sáng rực lên trông đến là chói lóa. Cô hoa tiêu lập tức ra lệnh cho cả băng.

"Đến chỗ cuộc thi đăng kí mau."

"Rõ!"

Khi đến nơi, có khá đông người tham gia, nhưng họ đều có cái gì đó là lạ khác bình thường. Hỏi ra mới biết đây là cuộc thi tình yêu, chỉ dành cho các cặp đôi đang yêu nhau. Sanji lập tức uốn éo, tung ra ánh mắt hình trái tim.

"Nami-swan, Robin-chwan, tôi nguyện vì hai cô mà hi sinh tấm thân này..."

"Rồi rồi, Sanji-kun." Nami phất tay "Anh đi đăng kí đi, tôi và anh tham gia."

Sanji lập tức sướng đến tinh thần bay lên mây.

"Rõ, thưa Nami-swan~~~"

Nhìn bóng dáng Sanji chạy đi, chả hiểu sao Zoro lại thấy bực bội đến lạ. Cuộc thi tình yêu hả? Nhảm nhí! Anh khó chịu vò rối mái tóc xanh, đưa tay nới lỏng cổ áo ra. Nhắc mới nhớ, hôm nay anh mặc một bộ vest đen lịch lãm chứ không phải quần áo tùy tiện thường ngày. Đều là do tên đầu bếp cứ chê anh lôi thôi rồi ép anh khoác cái này lên người. Tên đầu bếp chết tiệt!

Vừa mắng thầm thì cậu đã trở lại ngay.

"Không được rồi Nami-san, họ không cho tôi đăng kí."

"Tại sao?" Nami cau mày.

"Họ bảo là chỉ còn phiếu đăng kí dành cho các cặp đồng tính thôi, vậy nên tôi và cô không được."

"Đồng tính?"

Nami trầm ngâm suy nghĩ, rồi bắn ánh mắt sang phía Zoro, cười một cái làm anh sởn hết cả da gà lại. Anh thấy, có gì đó không đúng ở đây...

"Vậy thì anh và Zoro đi đăng kí đi."

"Hả?" Sanji mắt chữ O mồm chữ A "T... tại sao?"

"Thì bởi vì luật quy định thế."

"Nhưng tôi không muốn..."

"Thế anh định cãi lời tôi?"

"Nhưng..." Trông Sanji ấm ức đến là đáng thương.

Quả nhiên là thế mà, Zoro hừ lạnh. Tôi biết tỏng mánh khóe của cô rồi bà chằn. Kiểu gì cô cũng tìm cách gán ghép tôi và đầu bếp ở gần cạnh nhau, cô nghĩ rằng chúng tôi sẽ bất hòa ngay sao? Nhìn cái ánh mắt kia đắc ý chưa kìa, tưởng cô sẽ thắng sao. Nhầm rồi nhé, chẳng có gì mà anh không giải quyết được. Anh cầm tay cậu lôi đi.

"Đi đăng kí thôi."

Sanji giãy giụa, nước mắt lưng tròng.

"Không, tôi không thích đầu tảo đâu, tôi thích Nami-san cơ..."

"Im mồm!" Gân xanh trên trán Zoro giật giật.

Thật muốn chém cậu vài phát cho hả giận quá.

Cuối cùng thì họ vẫn cứ đăng kí tham gia cuộc thi. Zoro thở phào một cái, anh thấy nhẹ nhõm lạ. Anh cũng chẳng phản đối hay thắc mắc tại sao không phải là Luffy hay Usopp, mà cứ nhất định là đầu bếp mới được. Có lẽ, anh nghĩ, anh cũng không ghét cậu như anh tưởng.

Cuộc thi này đúng là dành cho các đôi yêu nhau tham gia, nói rằng để nâng cao tình yêu thương giữa người với người hay cái quái gì đó mà Zoro chẳng nghe lọt vào tai. Mấy trò chơi vớ vẩn được bày ra, như là cùng ăn sợi mì, cõng nhau chạy đua, hỏi đáp sở thích của đối phương... Zoro và Sanji đều dễ dàng vượt qua, và chàng kiếm sĩ thấy khá kì quặc. Sao anh có cảm giác như họ là một đôi thật ấy nhỉ, nếu như anh không cần tìm mọi thủ đoạn để ngăn cản Sanji bỏ trốn khỏi cuộc chơi. Chỉ có duy nhất một khoảnh khắc là chơi trò truyền bóng tình yêu - giữ quả bóng bằng trán của hai người và di chuyển về phía đích, lúc quả bóng bất chợt nổ, khuôn mặt hai người kề sát lại, cảm nhận rõ hơi thở của đối phương. Tuy không phải lần đầu Zoro gần Sanji thế này, nhưng anh vẫn thấy tim mình sao đập mạnh quá. Phía Sanji thì xấu hổ vô cùng, cậu vội vàng đẩy hắn ra. Hai người bị lỡ mất nhịp, chậm hơn đội khác. Phải đến khi Nami ở bên ngoài gào thét, họ mới tiếp tục cuộc chơi.

Kết thúc cuộc thi, Zoro và Sanji giành chiến thắng, cả băng Mũ Rơm hú hét như điên. Thế nhưng trước khi trao phần thưởng, một yêu cầu đã được đặt ra: họ phải hôn nhau ngay trước mặt mọi người.

Zoro: "..."

Sanji: "..."

"Tại sao lại thế chứ, mấy người có biết hôn nhau là chuyện riêng tư của hai người không hả?" Sanji phản đối kịch liệt.

"Tất nhiên là để chứng minh hai người thật sự là một đôi rồi. Nếu như cả hai không phải mà chỉ đóng kịch để lấy phần thưởng, vậy thì quá bất công cho những người yêu nhau thực sự rồi." Người dẫn chương trình giải thích.

Đám đông liền phụ họa theo.

"Đúng đó, bất công quá!"

"Hôn đi! Hôn đi!"

Cậu đầu bếp muốn nói gì đó tiếp, nhưng người dẫn chương trình đã cắt ngang lời cậu.

"Sao, có hôn không đây? Hay là để tôi trao phần thưởng cho đôi khác?"

Zoro nãy giờ im lặng, bỗng cười nhạt một cái.

"Không cần đâu. Hôn thôi chứ gì? Đơn giản!"

Nói rồi, anh kéo mạnh Sanji về phía mình, nhanh chóng hôn lên bờ môi ấy, trước sự kinh ngạc đến mở to mắt của cậu. Anh ngăn chặn toàn bộ lời nói cậu định nói ra. Đôi môi mềm ướt này, hương vị không tệ, khiến anh cứ muốn gặm nhấm mãi. Vẫn chưa đủ. Anh lần tìm vài khoang miệng cậu, cướp đi tường hơi thở của cậu. Hai thân hình dính sát vào nhau, một nụ hôn mãnh liệt và nóng bỏng diễn ra. Cho đến khi cảm thấy cậu đã hết không khí để thở, anh mới buông ra.

Bốp! Bốp! Bốp!

Đám đông xung quanh bỗng vỗ tay rào rào như mưa rơi. Sanji cúi thấp mặt xuống hết sức có thể, che đi khuôn mặt và vành tai đã đỏ như trái cà chua chín. Mặt cậu nóng bừng lên, và cậu không cảm nhận được bất kì cái gì nữa, kể cả việc người dẫn chương trình lên tiếng chúc mừng và tiến hành trao giải. Cậu đưa tay sờ sờ môi.

Nụ hôn đầu của cậu! Đầu tảo cướp mất rồi!

Tất cả trở về thuyền trong sự vui mừng, Nami cứ ôm bọc tiền với ánh mắt thỏa mãn. Còn Zoro thì ngáp ngắn ngáp dài vì lại buồn ngủ, trong khi Sanji vẫn còn đang bối rối vô cùng. Nhân lúc chỉ có hai người, Sanji kéo áo Zoro lại.

"Này, anh..." Cậu ấp úng.

"Cái gì?"

"Sao... anh lại làm như thế?"

"Làm cái gì cơ?" Zoro khó hiểu.

"Thì... hôn ấy. Sao anh lại hôn tôi hả? Cái đó..." Trong lúc nói đến đấy, mặt Sanji lại đỏ bừng lên.

Zoro chợt phì cười.

"Có gì quan trọng đâu chứ, chẳng phải là nếu không làm thế thì sẽ bị mất phần thưởng à?"

"Hả?" Sanji sững người.

"Dù sao cũng là đàn ông con trai, hôn mấy cái có sao đâu cơ chứ, thà hôn còn hơn là để mất đống tiền đã đến tay. Bà chằn Nami sẽ cho chúng ta ăn chưởng đấy. Cậu cũng không muốn thế đúng không hả?"

Tuy nói bình thản là vậy, nhưng ai biết trong lòng Zoro hồi hộp đến lạ. Đến trong mơ anh cũng muốn được hôn cậu, nhưng vẫn không dám, sợ cậu chán ghét anh, cự tuyệt anh. Bây giờ có cơ hội bày ra trước mắt, anh dại gì không nắm lấy chứ. Thế nhưng anh làm sao dám nói như vậy với cậu, chỉ có thể không chớp mắt mà nói dối, bịa ra mấy lí do vớ vẩn.

Không ngờ là, cậu đầu bếp lại phản ứng trái với anh nghĩ. Trong đôi mắt xanh biếc của cậu, một tầng hơi nước đang dâng lên. Cậu mấp máy môi.

"Ý anh là... anh làm việc đó chỉ vì phần thưởng thôi sao?"

Zoro kinh ngạc.

"Không... chỉ là..."

"Tôi hiểu rồi."

Cậu đầu bếp trả lời rất ngắn gọn, rồi quay lưng bỏ chạy. Zoro vội vàng đuổi theo. Trong đầu anh lướt qua hàng suy nghĩ gì đó, và anh muốn làm rõ ràng mọi chuyện. Phản ứng này của cậu, anh có thể hiểu là...? Nhưng anh không đuổi kịp cậu, cánh cửa phòng bếp đã đóng sập lại ngay trước mũi anh, chỉ cách có vài cm.

Kể từ đó, Sanji bắt đầu tránh mặt Zoro. Cả ngày cậu chỉ lùi lũi trong nhà bếp, đêm cũng ngủ ở đó chứ không về phòng Zoro nữa. Thiếu đi hơi ấm của cậu, Zoro thấy nhớ, thấy khó chịu không ngủ được, dù lúc trước anh muốn cậu biến ngay đi để anh được ở một mình. Cứ mỗi lần thấy anh, cậu sẽ trốn tránh mà chạy ra chỗ khác ngay, giống như lúc trước anh trốn cậu vậy. Nhưng đó là vì để thắng cá cược, mà giờ anh lại không thích thế nữa. Anh phát điên lên được với cái suy nghĩ là cậu không muốn gặp anh. Đã hơn một tuần trôi qua rồi. Cảm giác buồn bực cứ theo anh ngày qua ngày, ngay cả khi Nami tìm đến anh và tuyên bố xóa nợ, anh cũng chẳng mấy hào hứng.

"Sao thế, anh không được vui?" Cô hoa tiêu tinh ý hỏi.

"Chẳng sao cả." Anh đáp lại cộc lốc.

"Anh và Sanji-kun xảy ra vấn đề sao? Tuy hai người không cãi lộn hay đánh nhau nữa đúng là yên tĩnh thật, nhưng rõ ràng là có chuyện mà."

"Liên quan quái gì đến cô?" Anh bực tức.

"Thật sao, để tôi nói cho anh nghe này..." Nami tiến sát lại gần Zoro, thì thầm.

Ban đầu Zoro còn có vẻ không hứng thú, nhưng sau đó hàng lông mày cau lại của anh dãn dần ra. Anh nghi ngờ nhìn cô hoa tiêu đang cười vui vẻ.

"Cô muốn gì?"

"Không có gì đặc biệt. Chỉ là, phần thưởng của cuộc thi ấy, có thể nhượng lại hết cho tôi không?" Nami nháy mắt tinh nghịch.

Cái giá hơi đắt đấy, Zoro cười khẩy. Nhưng anh chẳng cho phép mình chần chừ một giây. Anh sợ là chậm trễ chỉ chút xíu thôi là cậu đầu bếp sẽ chạy mất khỏi anh ngay, mà anh thì sẽ không cho cậu làm thế.

Anh gật đầu đồng ý.

"Thành giao!"

...

Trong lúc Sanji đang chìm mình dưới làn nước ấm, muốn rửa trôi đi bao sự khó chịu mấy ngày gần đây, thì cánh cửa phòng tắm bỗng bật mở, cậu giật mình quay lại, và kinh ngạc khi thấy một người với mái tóc xanh màu tảo biển bước vào. Cậu vội vàng lấy tay che chắn mấy bộ phận quan trọng của thân thể, lắp bắp.

"S... sao anh lại ở đây?"

Anh đưa tay cởi bỏ quần áo vướng víu trên người vứt xuống nền gạch, nhìn cậu cười đến là gian xảo.

"Tôi cũng muốn tắm."

"Vậy thì đợi tôi tắm xong rồi hãng vào!" Cậu gắt lên "Mà sao anh vào được, tôi khóa cửa rồi mà?"

"Không được, chẳng phải Nami bảo chúng ta phải tắm chung sao, vậy mà dạo này cậu cứ tắm một mình không bảo tôi gì cả." Anh tiến tới gần cậu "Không ngờ cậu cũng dám trái lệnh của cô ta cơ đấy. "

Sanji cuống quít lùi lại, la toáng lên.

"Đừng qua đây!"

Nhưng mà Zoro nào có nghe cậu, anh vẫn cứ bước tới. Cho đến khi Sanji không còn đường lui nữa, anh chống cả hai tay lên bức tường phía sau lưng cậu, ngăn không cho cậu thoát khỏi anh.

"Đầu bếp..." Anh thở dài "Đừng tránh tôi nữa."

"Tôi... tôi đâu có tránh anh." Sanji cúi mặt.

Anh nhướn mày.

"Còn dám nói không có? May mà tôi nhờ bà chằn bẻ khóa hộ mới vào được, không thì cậu còn định trốn đến bao giờ?"

"Chỉ... chỉ là, tôi không muốn mình hiểu lầm thêm nữa thôi."

"Hiểu lầm?"

"Những lời nói của anh, cử chỉ của anh, cứ làm tim tôi đập rất mạnh. Tôi phát hiện ra là... mình thích anh mất rồi. Khi mà anh hôn tôi, tôi rất vui, tôi cứ nghĩ là anh cũng có cảm giác giống tôi, nhưng mà..." Cậu sụt sịt "Anh lại bảo đó chỉ là vì phần thưởng, nên tôi rất buồn. Tôi không muốn mình lầm tưởng anh thích tôi hơn nữa, nên..."

Zoro ngăn cậu không nói nữa. Anh đưa tay nâng khuôn mặt cậu lên, giúp cậu lau nước mắt. Cậu mở to đôi mắt nhìn anh, và anh cười. Một nụ cười dịu dàng, khác hẳn với anh hay cáu bẳn và thô lỗ thường ngày.

"Em không hiểu lầm đâu, đầu bếp ạ."

"Hả?"

"Tôi thích em, thật đấy."

Tim Sanji đập thình thịch. Cậu cứ như vừa bị sét đánh ngang tai, cả người đơ ra, ngay cả khi anh hôn lên môi cậu một lần nữa, cậu cũng mãi mà chưa phát hiện.

Thế là, một cặp đôi yêu nhau đã ra đời trong sự chúc phúc của cả băng Mũ Rơm.

Một ngày nào đó, Sanji gõ cửa phòng Nami.

"Nami-san, tôi có thể vào chứ?"

"Cứ tự nhiên."

Sanji bước vào, và Nami cũng ngừng lại việc vẽ bản đồ, ngẩng đầu nhìn cậu. Cô hoa tiêu xinh đẹp tinh mắt nhìn thấy dấu hôn đỏ chót trên cổ cậu đầu bếp, và cô cười.

"Xem ra anh thành công rồi nhỉ?"

Sanji cũng cười đáp lại. Anh đặt một cái túi lớn trên bàn Nami.

"Đây là những gì tôi đã hứa."

Mắt Nami sáng rực lên, cô cầm lấy mở ra. Toàn tiền là tiền, trông thật thích mắt! Cô hoa tiêu sung sướng vô cùng.

"Đúng là Sanji-kun, không bao giờ làm phật ý phụ nữ cả."

"Thật vinh hạnh." Anh cúi người.

"Xem ra anh tốn hết tiền vào phi vụ này đấy chứ nhỉ? Đã trả nợ thay cho Zoro, mà lại còn thêm thù lao cho tôi nữa. Lúc mà anh đưa ra yêu cầu nhờ giúp đỡ đó với tôi, tôi thấy hơi bất công cho anh vì dù thắng hay thua thì tôi cũng đều có lợi. Anh không hối hận à?"

Cậu lắc đầu.

"Không, tôi thấy rất đáng."

Nhìn vẻ hạnh phúc trên mặt cậu, Nami cũng vui lây. Cô thở dài thườn thượt.

"Ai mà ngờ được Sanji-kun hết lòng vì phụ nữ lại yêu thầm tên kiếm sĩ thô lỗ lại vụng về kia chứ? Anh cũng tài thật, trong vòng một tháng có thể cưa đổ hắn ngon lành. Tôi cứ tưởng thế là quá ngắn cơ."

Sanji rút điếu thuốc lá trong túi ra, châm lửa, ý cười đọng đầy trong mắt cậu.

"Một tháng là đủ rồi."

~The end~

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: