3.
Những ngày mưa giông lấp kín sự an tĩnh của không gian, sắc xanh rũa dần sang cơn ảm đạm não nề bọc kín, từng hồi thanh đánh xuống làm chói rực cả khu rừng trong phút chốc phá tan khoảng yên lặng trong căn phòng.
Chu Chí Hâm bất giác cảm nhận được mồ hôi chảy dọc sống lưng thấm đẫm ướt cả chiếc áo sơ mi cũ kĩ, đôi mắt giăng đầy tơ máu liên tục đảo quanh quan sát trong bóng tối. Hắn lờ mờ đưa hai bàn tay nhỏ bám chặt vào sàn lần mò theo vết nứt, dò dẫm lẩn trốn vào trong góc phòng.
Như tìm được nơi quen thuộc, Chu Chí Hâm thở phào yên lặng ngả lưng về sau.
Hắn không dám nhìn thẳng về phía trước, Chu Chí Hâm sợ trong chốc nữa trái tim lại run lên, nước mắt cũng theo đó mà chảy ra kèm theo tiếng nức nở nên chỉ biết giương đôi mắt dán chặt lên trần nhà.
Màn đêm vắng lặng đến mức dường như chỉ mỗi tiếng mưa lộp độp trên cửa kính mới có thể xen vào, Chu Chí Hâm tựa hồ đã ngồi trong góc hơn 2 tiếng đồng hồ, thân thể mệt mỏi kích thích thần kinh não làm đôi mắt hắn dần lim dim.
Một tuần ba lần, một tháng mười hai ngày, bệnh của sơ sẽ tái phát.
Chu Chí Hâm có 18 ngày để hành động như một đứa trẻ, là đứa trẻ mà sơ yêu quý, là đứa trẻ nhận được tình yêu của sơ đầu tiên trong cô nhi viện.
Cũng sẽ có 12 ngày còn lại cái mạng nhỏ của hắn còn chẳng bằng một lá bùa hộ mệnh đeo trên cổ của tiểu Ái, vì ít nhất khi cô bé vô tình làm rơi túi bùa trên sân, sơ sẽ nhặt lên và phủi bụi giúp cô bé, còn hắn thì lại không được như vậy.
Nếu như ông trời ưu ái ban cho hắn một sinh mệnh định sẵn cuộc đời này phải lang thang chật vật không chốn nương tựa, thì chính sơ là người ban cho hắn mười vết sẹo trên lưng, khâu chuỗi thành nỗi đau lớn nhất đối với một đứa trẻ.
Đến đêm sẽ ngứa râm ran trên tấc da thịt, ở những nơi cánh tay không thể chạm tới được chỉ biết nhẫn nhịn mặc cơn ngứa dày vò chà sát mạch máu đang sục sôi, đôi môi bé nhỏ bị cắn rách đến bật cả máu cũng không dám cất tiếng kêu.
Vì sơ ghét nhất là nghe tiếng khóc, khóc một lần đánh mười roi, tương tự như khi làm việc tốt, làm một lần sẽ được thưởng mười viên kẹo cam.
Chu Chí Hâm là người có ít kẹo nhất, cũng là người chịu đánh nhiều nhất.
Ngay mỗi lần bị sơ đánh, bàn tay run rẩy chỉ có thể bóc vỏ vài viên kẹo cho vào miệng, nhưng người như Chu Chí Hâm vốn là chịu đau không nổi, cho đến khi ăn hết cả số kẹo mình tích góp được mà cơn đau cũng không thuyên giảm, trái tim lại thắt chặt nghẹn ngào trong cổ họng rồi bật khóc.
Hắn sẽ lại bị sơ đánh.
Vừa lúc thân thể chợt run lên, Chu Chí Hâm cảm nhận được luồng hơi ấm mỏng nhẹ tỏa ra từ lồng ngực, tâm tình theo đó cũng dần lắng xuống.
Đôi mắt khô khốc cố gắng áp chế cơn buồn ngủ mà mở to ra, nhìn Tô Tân Hạo ngoan ngoãn như con mèo nhỏ vùi đầu vào lồng ngực hắn thở phì phò, hai tay ôm chặt lưng hắn siết lấy khoảng cách giữa hai nhịp đập mỏng như tơ lụa.
Hắn nhìn vào đỉnh đầu Tô Tân Hạo thật lâu, đại não trong phút chốc bỗng trì trệ, đem toàn bộ thời khắc hiện tại đóng băng theo cơn rét của ngày đông lạnh.
Dù đã qua bao năm, khung cảnh này với hắn vẫn là thân thuộc quá đỗi.
Chu Chí Hâm khi nhỏ vốn sợ lạnh, nên vào những ngày rét liền có cục bông nhỏ thơm thơm mùi gỗ hoàng đàn chui vào lòng, rót chút nắng ấm vào tâm can thấu đau vết xước một vẻ tinh khôi trong trẻo.
Vẻ u uất của mảnh rừng dày đặc không che nổi tia hừng đông, trời vẫn không ngớt cơn mưa vào những ngày cuối năm, liên miên đã 1 tuần hơn không dứt.
Chu Chí Hâm khẽ gạt cánh tay đang đặt trên thắt lưng ôm vào gối, trước khi đi nán lại nhìn khuôn mặt non mềm còn miên man trong giấc ngủ, bỗng cúi người nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán Tô Tân Hạo.
Phải cho đến khi Chu Chí Hâm lấy xe xuất phát được khoảng 3 tiếng sau đó, Tô Tân Hạo mới thức giấc. Nhìn qua bên cạnh sớm đã không còn hơi ấm, trong lòng hụt hẫng, tâm trạng cũng vì đó mà có chút không vui.
Cậu nhanh chóng xỏ dép bông ra khỏi phòng, đi xuống phòng khách tới phòng bếp một bóng người cũng không thấy đâu.
Hóa ra nhà hắn ở vốn lạnh lẽo đến vậy, đến người giúp việc không có, thú cưng cũng không nuôi.
"Vốn là sống một mình như thế này, không phải có hơi cô đơn sao?"
Lại nhớ tới bóng lưng đơn bạc ngày hôm qua ẩn nhẫn trong màn mưa, so với người hoạt bát vui vẻ trong trí nhớ của cậu, tựa hồ đã là hai người khác nhau.
Tô Tân Hạo bước dần ra sau vườn, cánh hoa hồng nhẵn mịn bị dày vò đến nhàu nát, đọng lại thoang thoảng chút dư vị sau cơn mưa ban mai. Cậu nhìn quả hồ đào sớm đã tách lớp vỏ để lộ phần hạt hé mở bên trong, cảm giác cây hồ đào trong góc vườn nhà hắn làm cậu có hơi quen mắt.
Những ngày còn ở Tư Niệm, độ khi trời chuyển giao vào tiết Hàn lộ, Tô Tân Hạo vẫn thường hay ngồi cạnh Chu Chí Hâm nghe hắn kể chuyện. Tán cây hồ đào sơ trồng không che thấu được rét buốt đêm đông, chỉ dựa vào ánh đèn nhỏ của cậu cũng không sưởi ấm được cả hai, nhưng cậu vẫn thích thú ngồi trong lòng nghe hắn thủ thỉ về đại dương bao la, núi non bạt ngàn.
Chu Chí Hâm lớn hơn cậu chừng 3 tuổi, sẽ biết nhiều hơn Tô Tân Hạo một chút. Bạn nhỏ luôn thích thú trước những điều mới lạ qua lời kể của bạn lớn, bạn lớn chẳng chê phiền mà sẵn lòng đem tất thảy phơi bày ra.
Như rằng có bao nhiêu đều đem cho bấy nhiêu, cũng không ngại cơ thể mình lạnh mà ủ ấm bạn nhỏ trong lòng, dù rằng từng tấc da thịt thấu lạnh đông cứng như đến rách toạt, hắn vẫn vẹn toàn bao bọc lấy Tô Tân Hạo.
Bỗng từ đâu xuất hiện trên đỉnh đầu cậu thêm một cái mũ len xanh lam, phút chốc che phủ đi đôi tai ửng hồng vì gió sương thổi từ ban nãy, chỉ thấy bàn tay từ phía sau vòng quanh quấn chặt lấy eo nhỏ, áp sát lưng Tô Tân Hạo cùng với lồng ngực ấm nóng.
Chu Chí Hâm cúi đầu ghé sát vào tai cậu khe khẽ, phả làn hơi thở triền miên trong không trung, chậm rãi nói.
"Em không thấy lạnh sao Tô Tô, sao lại mặc như này ra ngoài đây chứ?"
Giọng điệu hắn xen lẫn chút trách móc nhè nhẹ nhưng không giấu được sự cưng chiều thâm sâu.
Vành tai Tô Tân Hạo càng lúc càng đỏ, bất giác có chút ngượng ngùng hiện lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn, môi mấp máy hé mở nhưng vì bối rối không biết nên làm sao.
Người này bám lấy cậu quá chặt, cảm giác ngây thơ như còn nhỏ cũng theo thời gian phai nhòa không để lại dấu vết. Lòng càng hỗn loạn càng cho cậu thêm hoài nghi sự kỳ quái đan xen quẩn quanh trái tim mình.
Loay hoay chật vật mãi mà Chu Chí Hâm vẫn không hề buông cậu ra, chỉ biết vùi đầu vào lồng ngực hắn mà thở dốc, che đi đôi má đượm nồng vệt hồng không tan, lẳng lặng giấu đi hàng mi non nớt khẽ rung cùng cánh môi ẩm mọng.
"Em định không trả lời anh sao, Tô Tô?"
"Em đói."
Chu Chí Hâm nghe được tiếng nũng nịu như phát ra từ trong tim mình, chút ấm áp trỗi dậy xoa dịu sự mệt mỏi trong lòng, dịu dàng xoa đầu Tô Tân Hạo, liền đem bạn nhỏ đang ngượng ngùng đi vào nhà.
Bát súp nóng được Chu Chí Hâm thổi nguội bớt, mùi trứng thơm thoang thoảng trong khoang miệng làm hài lòng chiếc bụng nhỏ của cậu, tức thì như con mèo nhỏ ngồi lười ra ghế sofa tận hưởng không khí lạnh buổi sáng.
Lại tốt bụng mà không quên chừa một khoảng nhỏ vừa đủ cho hắn, đợi cho đến khi Chu Chí Hâm xếp bát đũa vừa rửa xong gọn gàng một chỗ lại bưng ra một rổ quýt hồng đặt trên bàn, mới đến bên cạnh cậu ngồi xuống.
Ngón tay cần mẫn lột đi lớp trần bì, tách từng múi quýt đút vào miệng Tô Tân Hạo. Bạn nhỏ được cưng chiều hai mắt híp lại, thoải mái nhai một miệng đầy quýt, loại Chu Chí Hâm mua vốn dĩ là loại tốt, trái nào cũng mọng nước đến nổi khóe miệng cậu không ngậm hết được.
Hắn chỉ đành bất đắc dĩ lấy khăn giấy lau đi vệt nước bên khóe miệng, bị bộ dạng này của bạn nhỏ chọc cười, môi cũng khẽ nhếch lên.
Tô Tân Hạo có hơi sao lãng, tay lại cầm điều khiển bật ti vi lên muốn xem chương trình giải trí, không nghĩ đến kênh thời sự tối qua lỡ tắt đi, hôm nay vẫn còn đưa tin khẩn mới liền tò mò nán lại.
"Phía cảnh sát đã phong tỏa tòa nhà khu vực nơi nạn nhân thường trú, trong dữ kiện trước đây chúng tôi phát hiện ra cách thức hành động của hung thủ giống hệt vụ án căn biệt thự ở cánh rừng phía đông vào 5 năm trước. Tuy nhiên tạm thời vẫn chưa thể xác định liệu cả hai vụ án này có mối liên kết mật thiết nào hay không..."
"Ấy? Sao anh lại tắt đi rồi? Em vẫn còn đang xem mà."
Ti vi chuyển sang kênh phim hoạt hình khác, nhìn cậu bé bút chì xuất hiện trong màn hình mà Tô Tân Hạo vẫn còn ngây ngốc, trực tiếp quay sang hỏi người bên cạnh.
"Anh không muốn xem mấy cái như thế đâu, anh sợ."
Nói rồi lại đem thân hình cao lớn chui rúc vào lòng Tô Tân Hạo, nhìn bạn nhỏ trước mặt bèn làm nũng thêm vài cái.
"Anh chỉ muốn coi hoạt hình mà thôi, Tô Tô."
Người này có thật sự là lớn hơn cậu 3 tuổi không đấy?
Cũng không biết nên nói gì với hắn, cậu liền hết cách chỉ đành ôm con sói đang càn quấy trong lòng mình, bất đắc dĩ cùng hắn coi hoạt hình, miệng lại đầy thêm vài miếng quýt từ trên trời rớt xuống.
Đem toàn bộ thời khắc hóa lặng im, đổi lại ngày trước cậu dùng móng tay bé cũn cỡn lột tù tì cho hắn 5 quả quýt, thì bây giờ đến lượt hắn bóc vỏ cho cậu còn nhiều hơn cả 5 quả, chỉ cho đến khi Tô Tân Hạo no đến căng phồng bụng mới kêu hắn ngưng.
Tháng 10, trời chỉ tạnh được đôi lúc rồi lại tiếp tục đổ mưa. Chu Chí Hâm nhìn bạn nhỏ sớm đã thiêm thiếp đi liền nhẹ nhàng nhấc bổng cả người cậu lên, từng bước chậm rãi bế Tô Tân Hạo lên phòng.
Đặt người đang say giấc triền miên trên giường, hắn không quên xoa nhẹ đôi bàn chân trắng nõn rồi xỏ tất vào, kéo chăn che phủ cả thân người cậu tránh cho Tô Tân Hạo khỏi bị lạnh.
Lại như xưa, môi hôn khẽ vào lòng bàn tay mà thủ thỉ, tựa hồ như đang trấn an chính bản thân mình.
(Đảm bảo là HE, mọi người không cần phải nghĩ nhiều, tình tiết đơn giản vì tui không làm phức tạp lên đâu. Chỉ là chút đường OTP vào ngày đông thui nè.)
(Ngày đông mình ấn định sẽ viết trong 10 chương quanh đó thôi, không tình tiết gay cấn gì, chỉ là chữa lành lẫn nhau mà thui, có thắc mắc hay lời muốn nói mọi người có thể bình luận nhé, mình luôn thích đọc góp ý và cảm nhận của mọi người rất rất nhiều.)
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top