Ánh trăng thanh
Cảnh báo OOC
Đừng áp lên người thật
Bgm đề xuất: Đám cưới trong mơ
[Trong giấc mơ tan vỡ, anh nhìn dòng sông, pháo hoa và ánh trăng thanh của anh. 】
"Tô Tân Hạo!"
Anh lại một lần nữa tỉnh dậy sau giấc mơ hỗn loạn, chiếc điều hòa trên đầu kêu ầm ĩ, nhưng anh cảm thấy mồ hôi lạnh nhớp nháp trên cổ, chiếc áo phông cũ cứng đầu dính chặt vào người khiến anh trằn trọc không thoải mái.
Anh lại mơ thấy Tô Tân Hạo.
Nói chính xác thì đó là Tô Tân Hạo mười sáu tuổi, người đã không còn gan dạ như nghé con mới sinh không sợ hổ nhưng vẫn ngoan cường kiên trì.
Vào năm 2023, họ trôi dạt về phía bắc từ thành phố núi nhiều tầng đến thành phố phương bắc xa lạ này, mọi thứ đều lạ lẫm và mọi thứ đều mông lung. Sau khi tạm biệt người thân và kéo vali lên máy bay, đầu óc Chu Chí Hâm nhất thời trống rỗng, hóa ra anh vừa rời khỏi thành phố nơi mình sinh ra. Anh vô thức quay đầu nhìn Tô Tân Hạo đang im lặng ngồi bên cạnh, vừa rồi khi em cởi mũ ra và chỉnh lại tóc, đôi mắt em đã đỏ hoe.
Tô Tân Hạo là một sinh vật đa cảm. Chu Chí Hâm ngồi xuống sau, vòng tay qua vai Tô Tân Hạo, nhẹ nhàng vỗ vỗ tấm lưng gầy gò của em như đang dỗ dành một đứa trẻ, gần đây em gầy đi nhiều đến mức thân hình chỉ còn một mảnh. Ngay cả giáo viên cũng không khỏi cảm thán, Tô Tân Hạo quả thực là một thần tượng có tố chất tốt, em rất khắt khe với bản thân, đòi hỏi sự hoàn hảo trong mọi việc.
Họ đến phòng tập của các tiền bối trước đây, trải qua quá trình tập luyện cường độ cao, mệt đến mức không thể nghĩ đến những điều linh tinh khác, trong đầu chỉ còn lại những âm thanh và kí ức động tác đã luyện tập lặp đi lặp lại nhiều lần. Tất cả những ảo ảnh đó điều chỉ vì trận chiến xuất đạo khó lường đó.
Anh mơ thấy một buổi đêm năm ấy, như thường lệ, điện thoại của họ vẫn bùng nổ như vậy, vẫn ngủ gật trong xe, âm thanh đang vang lên bên tai họ là đĩa đơn "Viết cho nhóc mập" của riêng anh, tất cả điều này đều bắt nguồn từ nhóc con xấu xa, tinh nghịch đang tựa vào lòng anh.
"Keep going on!"
Hãy tiếp tục kiên trì!
Về đến ký túc xá, xếp hàng đi tắm, Chu Chí Hâm đang thay quần áo, chợt nghe thấy tiếng đàn piano du dương vang lên trong phòng Tô Tân Hạo. Đây là thói quen cá nhân của em ấy. Tắm rửa xong, Tô Tân Hạo vẫn ở trong phòng, những ngón tay nhỏ vẫn liên tục phiêu du trên những phím đàn, âm thanh vang lên chưa từng ngắt quãng.
Gần đây em ấy có sở thích mặc quần áo sáng màu, Chu Chí Hâm thích chiếc áo không tay màu hồng em ấy mặc hôm nay, nó rộng rãi và thoải mái, khiến em ấy trắng nõn và mềm mại như một đứa trẻ. Chu Chí Hâm thầm mỉm cười, trong khi những chàng trai ở độ tuổi teen khác ngày càng nam tính vì hormone tăng trưởng thì Tô Tân Hạo lại rẽ sang một hướng khác, trở nên xinh đẹp như một thiếu nữ. Anh thực sự yêu thích điều này.
Anh nhẹ nhàng vòng tay qua vai Tô Tân Hạo từ phía sau, Tô Tân Hạo phải mất một lúc mới nhận ra trước khi dựa vào vòng tay mang mùi thơm đặc trưng của bột giặt Chu Chí Hâm. Đây là thói quen của Tô Tân Hạo, em thích dùng bột giặt, khiến toàn bộ kí túc xá bọn họ đều thấm đẫm mùi hương độc đáo này. "Bởi vì các phân tử bột giặt sẽ khuếch tán vào toàn bộ quần áo dưới ánh nắng mặt trời, mẹ tôi đã dạy tôi như vậy, đó là mùi hương của quê nhà." Tô Tân Hạo, người thuộc quận Đông Cửu, phồng miệng cố gắng hợp lý hóa lời giải thích vụng về của bản thân.
Tô Tân Hạo là một đứa trẻ yêu gia đình vô điều kiện.
Sau này, khi Chu Chí Hâm chen vào thế giới nhỏ bé của Tô Tân Hạo, anh tự nhiên yêu thích việc giặt quần áo bằng bột giặt. Hương vị quê nhà, hương vị Tô Tân Hạo.
"Sao gần đây cung phản xạ của em dài thế, Tô Tân Hạo?" Chu Chí Hâm vuốt ve gáy Tô Tân Hạo, em theo bản năng co rúm lại. Chu Chí Hâm thích trêu chọc em như vậy, nhìn dái tai trắng nõn của em dần dần hồng lên, nhìn ánh mắt dần ngượng ngùng mang vẻ xin tha của em , cảm giác làm nũng với hắn nói: " Ai nha, Chu Chí Hâm, đừng gây chuyện."
Tô Tân Hạo 16 tuổi nhăn mũi nói: "Ai nha, Chu Chí Hâm à, dừng lại đi. Em đi tắm đây!" Sau đó, em vội vàng lao nhanh như một chú thỏ đang chạy trốn với bộ quần áo của mình rồi lại vội vã quay trở lại để lấy chiếc quần đùi của mình.
Chu Chí Hâm lăn lộn trên tấm ga trải giường có phần trẻ con của Tô Tân Hạo, nhìn quanh chiếc tổ nhỏ ấm áp mà Tô Tân Hạo đã cẩn thận trang hoàng, hơi thở sự sống tràn ngập chóp mũi, giống như một chú cún con, tất cả những gì thuộc về mình đều phải được mang về tổ và sắp xếp lại theo sở thích của bản thân.
Kỳ lạ thay, trái tim anh chợt nhói lên, một cảm giác chua chát dày đặc bao trùm các giác quan của anh, khiến anh bối rối.
"Tô Tân Hạo? Tô Tân Hạo!" Anh hoảng sợ rời khỏi giường, thậm chí không thèm mang dép, vội chạy đi tìm kiếm Tô Tân Hạo khắp nơi.
Không có ai cả.
Chu Chí Hâm thở dốc như cá sắp chết, hạ tam bạch xinh đẹp được người hâm mộ khen ngợi giờ đây lại ngơ ngác nhìn lên trần nhà, ánh mắt đờ đẫn và thiếu sức sống.
Tô Tân Hạo, Tô Tân Hạo, Tô Tân Hạo.
Những giọt nước mắt lạnh lẽo lăn dài trên chiếc cằm nhọn của anh.
Anh quay người lại, hít một hơi thật sâu và nhìn khung ảnh trên bàn đầu giường. Anh ấy vừa bước sang tuổi 18, đã trút bỏ phần da thịt trẻ con,thân hình cao gầy, với có nụ cười tiêu chuẩn để cân bằng cảm giác xa cách và sự trẻ trung, miệng cười toe toét và đôi mắt nheo mắt, khiến anh trông rất đẹp trai, nụ cười tự nhiên. Tô Tân Hạo ở bên cạnh trông nhỏ con hơn anh, được ôm ở phía trước, đôi mắt cong cong, dấu ngoặc nhỏ tô điểm cho nụ cười của thiếu niên, khiến em trông thanh thuần và trẻ trung.
Đây là bức ảnh thầy nhiếp ảnh không hề hài lòng nhưng anh lại coi nó như báu vật. Trong mắt anh, họ là những người chân thật nhất với tình yêu thuần khiết nhất. Đôi mắt của Chu Chí Hâm dán chặt vào bức ảnh của Tô Tân Hạo, cậu bé 16 tuổi năm ấy vẫn sống động trong giấc mơ của anh đang mỉm cười vô tư trong bức ảnh. Tô Tân Hạo, Tô Tân Hạo.
Tô Tân Hạo biến mất vào đêm trước khi ra mắt ở tuổi 17. Anh không thể tìm thấy em ấy, không cách nào tìm thấy em ấy.
Chuông cửa chợt vang lên, cung phản xạ dài của Chu Chí Hâm khiến anh sừng sỡ hồi lâu mới đứng dậy, từng bước một đi về phía cửa. Cánh cửa mở ra, xuất hiện một khuôn mặt mà anh chưa bao giờ dám tưởng tượng. Nó không giống như vậy nhưng theo một cách nào đó lại rất quen thuộc.
Chàng thiếu niên dường như chưa trải qua sự gột rửa của thời gian, sạch sẽ và xinh đẹp. Dù đã hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi nhưng vẫn là một chàng trai có đôi mắt sáng, hàm răng trắng và rạng ngời như vậy. Vẫn là ánh mắt dịu dàng và ấm áp như trước, ánh mắt ấy nhìn Chu Chí Hâm khiến anh có cảm giác như họ chưa từng rời xa nhau trong những năm qua, sự yêu thương tràn ngập.
"Chu Chí Hâm."
Tay phải Chu Chí Hâm đang cầm tay nắm cửa hơi run lên. Anh ngập ngừng duỗi ngón trỏ bằng tay trái, nhẹ nhàng chọc vào Tô Tân Hạo, người đang bối rối nhìn anh. Tô Tân Hạo sửng sốt một chút, sau đó bật cười, ngã thẳng vào trong vòng tay mang theo mùi bột giặt của Chu Chí Hâm.
"Anh bị ngốc à?"
"Anh đang mơ à?" Chu Chí Hâm cứng người, chậm rãi chớp mắt: "Tô Tân Hạo."
"Em ở đây."
"Tô Tân Hạo."
"Ừm."
"Tô Tân Hạo."
"Em đây."
Chu Chí Hâm cuối cùng cũng thả lỏng cơ thể, rũ vai, vùi đầu vào cổ Tô Tân Hạo, hít một hơi thật sâu, nước mắt rơi xuống, ấm áp, hạnh phúc và hoài niệm.
"Tô Tân Hạo, đừng đi." "..."
Tô Tân Hạo đi vòng quanh nhà, chạm vào cây guitar bass treo trên tường, chạm vào các mô hình đồ chơi nhỏ Pudding Dog và Crayon Shin-chan trên kệ tủ và nhìn những món đồ chơi nhỏ trên bàn, cảm thấy tò mò.
Em mở cửa phòng Chu Chí Hâm, thứ em nhìn thấy là một cây đàn piano màu trắng, chiếm một phần ba căn phòng. Tô Tân Hạo bước vào, sờ vào vỏ đàn piano, không có một hạt bụi nào, chứng tỏ chủ nhân rất quý trọng nó. Tô Tân Hạo cúi đầu cười, đây chính là cây đàn piano em muốn sở hữu nhất lúc 17 tuổi, Chu Chí Hâm vẫn luôn nhớ kỹ. Em mở nắp đàn piano và ngẫu nhiên chơi vài nốt nhạc.
m thanh du dương, là một cây đàn piano được bảo trì tốt, đàn tình trong mộng của em.
Chu Chí Hâm đang bận rộn ở trong bếp, cẩn thận xử lý sườn bỏ vào nồi, nhìn nước bắn tung tóe, anh có cảm giác không chân thực. Anh ngơ ngác một lúc, rồi trong phòng truyền đến âm thanh quen thuộc của đàn piano, anh lưu giai điệu vào điện thoại di động, trong tai nghe tràn ngập tiếng đàn và tiếng ngân nga nhẹ nhàng mà anh đã bí mật ghi lại hồi đó.
Anh rửa tay rồi dựa vào cửa phòng. Tô Tân Hạo ngồi ở trước đàn, rũ mắt, ngón tay cử động, ánh nắng rải rác chiếu vào người, người này trắng trẻo đến mức dường như tan vào trong ánh sáng. Những nốt nhạc nhẹ nhàng nhảy lên liên tục, trượt theo giai điệu mà Chu Chí Hâm chưa từng nghe trước đây. Tô Tân Hạo nhận ra người ở cửa, ngẩng đầu nhìn anh, nhẹ nhàng cong mắt, nhưng Chu Chí Hâm cảm nhận được trong mắt em dâng lên những cảm xúc phức tạp, một chút hoài niệm trộn lẫn với sự buồn bã khó tả. Em gọi tên anh "Chu Chí Hâm."
"Ừ." Chu Chí Hâm bước đến gần em, vòng tay qua đôi vai gầy gò của đối phương, ngón tay điêu luyện lướt trên phím đàn, chơi lên một giai điệu trôi chảy như dòng suối trong vắt. Em vui vẻ ngẩng đầu nhìn Chu Chí Hâm, "Đám cưới trong mơ"? Chơi được không?"
Chu Chí Hâm mỉm cười, thực ra anh đã học bản nhạc này trong nhiều năm để có thể chơi nó thành thạo như vậy.
Đám cưới, trong mơ.
Tô Tân Hạo cũng giơ tay lên, di chuyển theo ngón tay của Chu Chí Hâm, những giai điệu đôi hòa quyện một cách mượt mà đến bất ngờ. Tô Tân Hạo chớp mắt và thu lại hơi nóng thiêu đốt. Em quay người hôn lên khóe miệng Chu Chí Hâm, "Đây là lần đầu tiên em cùng anh chơi đàn, em thực sự rất vui."
Mí mắt Chu Chí Hâm nóng bừng, đối mặt với Tô Tân Hạo, người mà anh hằng mong muốn được gặp và theo đuổi, anh không còn đủ dũng khí để lén hôn Tô Tân Hạo trên sân thượng. Thiếu niên quá thuần khiết, chỉ cần một chút nỗ lực, anh ta có thể để lại dấu ấn cho người mình yêu trong điểm mù của anh em và ống kính máy quay, sau đó thực hiện những lời thề trẻ con về tình yêu vĩnh cửu, đỏ mặt nói: "Anh thích em."
Anh có thể thì thầm một bí mật nhỏ không? Có lẽ ngày mai Tô Tân Hạo vẫn còn ở đây?
Chu Chí Hâm cúi xuống hôn lên dái tai trắng ngần của Tô Tân Hạo, lẩm bẩm: "Sẽ còn rất nhiều lần nữa." Bàn tay đặt trên đàn của Tô Tân Hạo cuối cùng cũng nhấc lên, dưới ánh đèn nó gần như hòa vào ánh sáng. "Ừ, ừ." Nỗi buồn của anh đã bị chôn vùi dưới lòng biển màu xanh lam đậm.
"Chu Chí Hâm, anh hôn em được không?" Tô Tân Hạo rất nhẹ nhàng chạm vào mặt Chu Chí Hâm. Chu Chí Hâm sửng sốt một chút, "Em không muốn ăn trước sao? Anh nấu rồi, món em thích ăn nhất."
"Không vội, hôn em đi."
Tô Tân Hạo không có bản tính thiếu kiên nhẫn như vậy, khi còn là thiếu niên, em đã biết cân nhắc ưu và nhược điểm, nhìn nhận vấn đề một cách hợp lý rồi giải quyết chúng một cách tối ưu nhất. Dẫu cho sau khi xử lý chúng, em sẽ phải khóc trong âm thầm, đôi mắt sẽ lại cay cay .
Nhưng Chu Chí Hâm cũng không nghĩ nhiều như vậy, trong lòng rung động "Hôn."
Tinh tế và lặng lẽ, không có ham muốn tình dục dâng trào như cuộc hội ngộ sau một thời gian dài xa cách, nụ hôn của họ dịu dàng như mưa nhẹ nhàng chạm vào mặt biển, nhẹ nhàng bao bọc bởi tình đôi lứa. Tình yêu, tuổi trẻ, mùa hè của anh, người yêu của anh, thời gian của anh. Thậm chí, ngay cả khi, dẫu cho bọn họ không còn vốn để phung phí cho sự liều lĩnh.
Trái tim của Chu Chí Hâm bắt đầu đau nhức, nhốn nháo, giống như tờ giấy thiếc nhàu nát, với những vết gấp không thể làm phẳng được. Anh bỗng hiểu ra điều gì đó, anh hoảng hốt hôn Tô Tân Hạo, cằm, quả táo của Adam, trong lòng cảm thấy nghẹn ngào, Tô Tân Hạo không nói nên lời.
Chu Chí Hâm hôn lên xương quai xanh mỏng manh của Tô Tân Hạo rất chậm rãi, làn da nhợt nhạt bắt đầu trở nên trong suốt, một con bướm bay qua bay lại trên cơ thể Tô Tân Hạo, uyển chuyển nhảy múa. Tô Tân Hạo chớp chớp đôi mắt đẫm lệ, đột nhiên nâng khuôn mặt Chu Chí Hâm lên, dùng ngón tay trong suốt cẩn thận vuốt ve khuôn mặt tuấn tú quen thuộc này, khuôn mặt mà em đã nhìn thấy rất nhiều năm. Em nói: "Hãy để em ngắm nhìn anh."
Chu Chí Hâm bật khóc, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt nhưng anh vẫn đứng yên. "Ghi nhớ anh."
Xin em, xin em hãy nhớ đến anh, chỉ vậy thôi.
Tô Tân Hạo mỉm cười, cuối cùng buông ra: "Chu Chí Hâm, ngày 21 trăng rất đẹp." Em tan biến trong ánh sáng.
Vào ngày 21/6, công ty nảy ra ý tưởng cho họ tổ chức buổi hòa nhạc ven sông. Chu Chí Hâm đang chơi đùa với mái tóc của Tô Tân Hạo vì buồn chán, những kế hoạch lộn xộn này chỉ là tác phẩm thương mại.
Bất quá, gió ven sông thật sự dễ chịu, Chu Chí Hâm đi kề bên vai Tô Tân Hạo, vừa nhắc nhở Tô Tân Hạo nhìn đường, nhóc ngốc này vừa mới ngã xuống một lần, còn chưa rút được bài học, giống như thể xác và tâm trí đã tách rời.
Tô Tân Hạo và Trương Cực song ca bài "Tình yêu bất đắc dĩ", ánh mắt dịu dàng và tiếng đàn piano khiến anh có chút khó chịu, cảm giác bị kích thích. Anh lẩm bẩm với những cảm xúc không thể giải thích được. Sau khi quay xong, nhân viên bảo mọi người thư giãn một lúc, Chu Chí Hâm kéo Tô Tân Hạo chạy xuống chỗ thấp nhất, những người phía sau loạng choạng đi theo, khuôn mặt trang điểm nhẹ trở nên hơi ửng hồng. "Anh đang làm gì vậy, Chu Chí Hâm?"
Thật khó giải thích khi nhóc con này luôn nói những câu đơn với dấu ngã, chúng dường như đang trêu chọc trái tim anh. Không thể dọa người được nữa, Chu Chí Hâm bất lực nuốt xuống suy nghĩ của mình, liếc nhìn Tô Tân Hạo đang bối rối. Thật đáng yêu.
"Ngồi xuống, cùng ngắm trăng!"
Tô Tân Hạo bật cười, đưa tay sờ trán anh, bàn tay mềm mại, hơi ấm áp sát vào da thịt. "Ôi Chu Chí Hâm, anh không bị sốt chứ? Đêm nay không có trăng." Tô Tân Hạo duỗi tay còn lại chỉ lên bầu trời xanh xám đầy sao, nụ cười rất đẹp, sáng như ánh trăng non.
Trong lòng Chu Chí Hâm rung động, không hiểu sao lại buột miệng nói ra những điều trong lòng mình.
"Tô Tân Hạo, em là mặt trăng của anh." Vẫn còn một chút mềm mại của trẻ con, anh nheo mắt nhìn qua, trong mắt anh tràn ngập bóng dáng của Tô Tân Hạo.
Đã lâu lắm rồi, anh quên mất những gì Tô Tân Hạo nói và làm sau đó, anh chỉ nhớ dái tai mình đỏ bừng như chảy máu. Sau khi xác nhận mối quan hệ của mình tại một buổi hòa nhạc khác trên sân thượng, trước khi đến Bắc Kinh, cả hai một lần nữa trốn thoát khỏi mọi người và chạy đến bờ sông ấy, mua vài cây pháo hoa nhỏ để chơi.
Tô Tân Hạo đứng trên tảng đá, gió thổi tung chiếc áo sơ mi rộng thùng thình, lộ ra vòng eo săn chắc, gầy đi và trắng trẻo hơn rất nhiều, mùa hè vẫn mặc áo sơ mi dài tay nhẹ, đứng thẳng. Em hát to trong gió.
"Đó là quá khứ mà không ai trong chúng ta có thể quay trở lại. May mắn thay, chúng ta có thể giữ vững niềm tin mà mình đã có vào thời điểm đó".
Chu Chí Hâm ngồi xổm bên cạnh em, đốt những cây pháo nhỏ, khi ngọn lửa bùng lên, Tô Tân Hạo nhảy xuống từ hòn đá đón lấy chúng, hôn anh một cái rồi mỉm cười ranh mãnh. Những cây pháo hoa kêu xèo xèo và tỏa ra những tia lửa nhỏ, khiến khuôn mặt phía sau ánh sáng trở nên đẹp đẽ và tỏa sáng.
Tô Tân Hạo lớn tiếng nói: "Chu Chí Hâm, chúng ta hãy cùng nhau ra mắt, cùng nhau ngắm một vầng trăng khác nhé."
Chu Chí Hâm mỉm cười cúi người xuống, trong lòng tràn ngập sự ngọt ngào.
"Được, Tô Tân Hạo!"
Trương Cực nhìn kỹ những bia mộ trước mặt và cẩn thận lau chúng bằng vải nhung, dưới ánh trăng, hai cái tên tỏa sáng rực rỡ là Chu Chí Hâm và Tô Tân Hạo.
Vừa lau, hắn lại vừa khóc, một người đàn ông trưởng thành ở độ tuổi cuối hai mươi, đầu ba mươi đang bật khóc nức nở. Một bàn tay mảnh dẻ vươn ra từ bên hông, thô bạo ấn khăn giấy lên mặt Trương Cực. "Tuổi này rồi còn chưa khóc đủ sao?"
Tả Hàng dựa vào gốc cây nhìn bia mộ của Tô Tân Hạo 17 tuổi và Chu Chí Hâm 27 tuổi, anh thở dài, cầm lấy tấm vải nhung trong tay Trương Cực, xoa xoa bia mộ, cười nói: "Bây giờ cuối cùng bọn họ cũng ở bên nhau mãi mãi. Đó không phải là sự mất mát." Anh dừng lại, "Bọn họ đều ổn cả, đừng nghĩ về điều đó nữa."
Trương Cực lấy khăn giấy ra, đôi mắt đỏ hoe, anh lau lên khuôn mặt tươi cười trẻ trung của Tô Tân Hạo trong ảnh, "Tô Tân Hạo, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành, kiếp sau cậu phải bù đắp cho tôi." Một con bướm bay vòng quanh Trương Cực, và cuối cùng lặng lẽ đậu trên bia mộ của Chu Chí Hâm.
Dưới ánh trăng thanh, Tả Hàng đặt tay lên vai Trương Cực, họ bước trở về, "Trở về đi, buổi ký tặng của Tú Nhi hôm nay đã kết thúc, chúng ta tự chiêu đãi bản thân một bữa thật ngon đi." Vừa nói vừa quay đầu lại, con bướm vẫn bất động. Anh chợt nhớ ra mấy đêm trước ngày ra mắt, anh và Trương Cực nửa đêm vội chạy đến bệnh viện. Thiếu niên xinh đẹp hào hoa đang nằm trên giường bệnh, nhẹ và mỏng như một tờ giấy trắng. như thể em sắp biến thành ánh sáng trong suốt. Tô Tân Hạo nhìn bộ dạng thở hổn hển của họ, vẫn cố gắng mỉm cười dịu dàng.
"Đừng nói cho Chu Chí Hâm," Em thậm chí không thể nói chuyện, giọng em nhẹ đến mức Tả Hàng gần như không nghe được em đang nói gì. Trương Cực ngồi xổm trước giường bệnh, hai mắt đỏ hoe, ghé sát lại nói với Tô Tân Hạo: "Coi như là vì tôi..đừng từ bỏ sân khấu." Em rõ ràng sắp trở nên nổi tiếng.
Trương Cực run rẩy ôm lấy Tô Tân Hạo, hắn lại một lần nữa ôm em sau cái ôm ở buổi hòa nhạc tại Đại Liên, em gầy đến mức lộ cả xương. Vẫn là cảm giác bao bọc như những lần khác, nhưng lần này hắn không thể buông tay. Người anh trai đã chăm sóc hắn không biết bao nhiêu năm này lại đột ngột rời đi.
"Tiểu Cực, đừng nói với anh ấy, sẽ ổn thôi."
Đừng nói với anh ấy, rồi cả hai sẽ ổn thôi. Em đã nói như vậy.
End.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top