1

Link:
https://www.zhihu.com/question/308333582/answer/3029974959

ĐỀ CỬ: MEO MEO.
EDIT: SÙNG
1.

Tôi được sinh ra với cái miệng quạ đen, năm tôi bốn tuổi mẹ sinh em trai, tôi mới nói câu đầu tiên trong đời - con quỷ đòi nợ đến rồi. Bị bố tôi nghe thấy, ông ấy lấy kim đâm vào miệng tôi, m.á.u chảy rất nhiều .

Bà tôi đau lòng ôm lấy tôi, giận dữ mắng bố tôi: "Nó chỉ là một đứa trẻ mà thôi, mày có cần phải làm vậy không!"

Tôi nhìn chằm chằm vào bố tôi không chớp mắt, và nói bằng một giọng mà chỉ bà tôi mới có thể nghe thấy: "Ông ta sắp c.h.ế.t."

Ngày hôm sau, chiếc xe vận tải lớn mà bố tôi lái gặp tai nạn, tới lúc phát hiện, nó đã sớm bị nghiền nát thành một đống bùn.

1.

Sau khi chi trả chi phí cho tang lễ của bố, mẹ đã cùng em trai của tôi đến Thâm Quyến và bỏ tôi ở lại với bà ngoại.

Bà ấy nói rằng cha bị tôi hại chết, tôi mới chính là con quỷ đòi nợ.

Nhìn chằm chằm vào đứa em trai đang được bà ấy bế trên tay, thầm nghĩ trong lòng 'em trai mới là quỷ đòi nợ, sao bà ấy lại mắng tôi là con quỷ đòi nợ?'

Kể từ hôm đó, tôi ít gặp lại mẹ, cả làng  cũng không ai biết chuyện tôi đã biết nói.

Bất kể đúng hay sai, dù là người lớn hay lũ trẻ con trong làng, nếu đi ngang qua, đều gọi tôi là "đồ câm".

Một vài đứa trẻ có tính khí lớn, hung hãn, chúng nó ném bùn vào tôi và mắng:

"Mày là đồ không cha không mẹ,mày là đồ khốn, cút khỏi đây mau. Bọn tao mới không muốn chơi với mày."

Khi một đứa trẻ trong sáng, chưa hiểu biết rõ thiện ác, cho dù nà ngoại có đi từng nhà mắng tụi nó cũng chẳng có ích lợi gì.

Hôm trước, khi bà ngoại trở về nhà, tôi đang nhìn vào cái nồi trên bếp.

Bà nội lấy từ trong túi vải ra cuốn sách giáo khoa tiếng Trung cho các lớp tiểu học.

Bà sờ sờ đầu của tôi, yêu thương nói:

"Thanh Thanh, hôm nay bà giúp người khác làm việc, họ sẽ trả công cho bà, bây giờ bà dạy con học được không?"

Tôi lắc đầu, tôi không muốn học, học không bằng vui chơi với mấy con kiến.

Bà ngoài từ xưa giờ luôn hiền lành bỗng nhìn tôi tức giận:

"Khi nào con muốn học thì hãy ăn cơm. Hãy suy nghĩ cho rõ ràng đi."

Sau hai tiếng, tôi nhảy nhót tới tìm bà và nói rằng tôi muốn học đọc chữ.

Từ hôm đó, ngày nào bà cũng dạy tôi một chữ, chữ bà không biết thì đem hỏi hàng xóm.

Bằng cách này, khi tôi mới tám tuổi, tôi đã có thể nhận ra hàng trăm ký tự.

Tôi đã có thể giao tiếp bình thường với bà của mình bằng cách viết, tôi có một tấm bảng để có thể viết lên trên bảng, điều này cực kỳ hiếm.

Mẹ tôi đã ném nó đi như rác khi bà chuyển đến Thâm Quyến, và bà tôi đã đến giúp mẹ, sau đó bí mật nhặt nó cho tôi. Bà biết rằng tôi có thể nói, nhưng bà không muốn nói.

Bà ấy nói với mọi người rằng tôi chỉ là đứa bé chậm nói mà thôi.

2.

Vào cái đêm năm tôi mười hai tuổi, bà ngoại làm cho tôi một tô mì trường thọ thật to. Bên trên tô mì có hai quả trứng luộc vàng óng và hai loại rau nhỏ xanh mướt, trông rất bắt mắt.

Miệng tôi đầy dầu, tôi vẫy tay với bà để cho bà ăn khi còn nóng. Bà ngoại cười nhìn tôi, không động đũa:

“Sau khi ăn mì trường thọ, Thanh Thanh của bà ngoại sẽ trường thọ khỏe mạnh.”

“Thanh Thanh mười hai tuổi, cháu gái lớn của bà muốn ước sinh nhật cái gì?”

Tôi cắn đầu đũa suy nghĩ một chút, sau đó lấy giấy bút, viết ra từng nét chữ: "Cùng bà ngoại ở bên nhau mãi mãi, chúng ta là một gia đình hạnh phúc."

Tôi và bà ở trong nhà ấm áp tình cảm. Bên ngoài gió cát rít gào,phong sương mờ mịt.

Trời đã sắp mưa.

3.

Có tiếng gõ cửa.

Vừa mút mì ngon lành, tôi vừa băn khoăn.

Ai có thể đến vào lúc này? Hàng xóm xung quanh không tốt với nhà tôi lắm, nhà tôi chỉ có một goá phụ già với một đứa trẻ câm, ngày thường mọi người đều tránh xa, ai cũng sợ gặp rắc rối.

Tôi ló đầu ra khỏi cửa thì nhìn thấy mẹ, mẹ dắt em tôi vào cửa, mệt mỏi đặt chiếc cặp lên bàn. Trong lòng tôi rất vui, mẹ biết hôm nay là sinh nhật của tôi, có phải mẹ đặc biệt trở về mừng sinh nhật với tôi hay không?

Mẹ cũng nhìn thấy tôi và tô mì trước mặt, bà cau mày thật sâu:

"Hôm nay là sinh nhật con à?"

Em trai tôi một bên nắm lấy tay mẹ:

"Mẹ, con đói, con muốn ăn trứng rán."

Mẹ không đáp lại em trai, chỉ nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi gật đầu, ra hiệu hôm nay là sinh nhật của tôi, rất mong mẹ có thể mua quà cho mình. Tôi lại bác bỏ trong lòng, trong ấn tượng của tôi, mẹ không thể nào về mừng sinh nhật tôi được.

Mẹ đột nhiên lao đến, tát mạnh vào mặt tôi rồi oà khóc:

"TAO ĐÁNH MÀY, TAO ĐÁNH CHẾT MÀY, MÀY ĐÚNG LÀ CON QUỶ ĐÒI NỢ, ĐỒ XUI XẺO, SAO MÀY KHÔNG ĐI CHẾT ĐI!!!"
 
Cái tát này đã khiến tôi bị mù, mặt tôi thì sưng lên một cách nhanh chóng.

Lúc này bà ngoại đi vào nhà nhìn thấy tôi bị đánh thì vội chạy tới.

Bà đau khổ ôm lấy tôi:

" Sao lại đánh nó, hôm nay là sinh nhật mười hai tuổi của Thanh Thanh, mày có động kinh thì ra ngoài mà phát điên!!"

Mẹ tôi vừa khóc vừa cười, ngồi thụp xuống đất chỉ tay vào tôi, nhìn tôi rơm rớm nước mắt:

"Tao đã mất hơn 200.000 nhân dân tệ, và tất cả hơn 200.000 nhân dân tệ đó là tiền mà tao tiết kiệm được trong 8 năm làm việc chăm chỉ đã biến mất. Mọi người không cho tao với em trai mày sống ở đó và tao bắt buộc phải quay lại đây trong đêm”

Bà ấy nhìn tôi với đôi mắt đẫm lệ:

"Mày là đồ sao chổi sao? Đầu tiên là mày nguyền rủa cha mình đến chết, sau đó mày đến để khắc chế tao và em trai của mày, tại sao mày không chết đi, tao cầu xin mày! Đi chết đi, được không?!"

Tôi bị choáng ngợp bởi tiếng gầm khàn khàn của bà ấy, và nước mắt tôi nhanh chóng trào ra. Tôi không hiểu, theo lời bà ấy nói, chính em trai tôi phóng hỏa bãi đậu xe, tại sao lại là lỗi của tôi?

Bà ngoại đẩy vai tôi:

"Thanh nhi, con mau dẫn em trai đi ngủ đi, để bà ngoại nói chuyện với mẹ con."

Tôi gật đầu muốn nắm tay Hạ Húc.

Nhưng mẹ tôi - bà ấy nhìn tôi hét lên:

"Đồ khốn nạn, đừng có đụng tới con tao!"

Nếu người ngoài nói vậy tôi sẽ chống nạnh và chửi bà ấy 300 hiệp, cho đến khi bà ta dập đầu van xin tôi thì thôi.

Nhưng đây là mẹ tôi nói, tôi lại không biết phải làm gì.

Đêm khuya, tôi nằm trên giường khóc, tôi không ngủ được, hai mắt tôi cứ rưng rưng.

Bà ngoại nằm bên cạnh tôi, thở dài một tiếng,ôm tôi vào lòng:

"Thanh nhi, đừng trách mẹ con, mấy năm nay mẹ con cũng khổ cực, chẳng dễ dàng gì."

Ngày hôm sau tôi đánh răng rửa mặt đi học như thường lệ, tôi mặc kệ mẹ, dù sau bao nhiêu năm qua mẹ cũng chẳng hỏi han hay quan tâm tôi, ngược lại còn gọi tôi là cái đồ sao chổi, đồ câm.

Con câm thì có gì sai. Dù sao con cũng chỉ muốn bà ngoại thôi, cho nên con không muốn nhận người mẹ này, bà không xứng đáng làm mẹ con.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #edit#zhihu