2

Ba ngày sau Vương Oánh Oánh đã xuất viện về nhà rồi.

Lúc mới về nó vẫn rất bình thường.

Nhưng chỉ bởi một câu nói của mẹ tôi, nó bắt đầu khóc nháo ầm ĩ như bị đ.i.ê.n.

Thậm chí cả người cha dượng luôn coi nó như ngọc ngà châu báu cũng chịu không nổi mà cầm gậy ra đ.á.n.h nó một trận dã man.

Tối hôm đó sau khi ăn cơm xong, mẹ tôi giúp nó xếp đồng phục, sau đó thuận miệng nói một câu: “Vết m.á.u dính trên bộ đồng phục này đều được giặt sạch rồi, ngày mai Oánh Oánh có thể mặc đi học được rồi.”

Lời vừa dứt, tôi có thể thấy rõ cả người Vương Oánh Oánh bắt đầu run lẩy bẩy.

Nó cứng đờ nhìn bộ đồng phục, ánh mắt sợ hãi như nhìn thấy m.a q.u.ỷ muốn ập đến đòi mạng nó bất cứ lúc nào.

Không hiểu sao, nó bước nhanh đến góc tường rồi ngồi xổm xuống, hai tay ôm chặt lấy người trông hơi đ.i.ê.n d.ạ.i.

Nó khóc nức nở, cầu xin: “Con… Con không muốn đi học… Con không muốn…”

Thực ra mẹ tôi không có quá nhiều tình cảm với Vương Oánh Oánh, nhưng vì cha dượng rất yêu thương con gái ruột của ông ta nên mẹ tôi thường phải cố gắng chiều theo Vương Oánh Oánh để lấy lòng cha dượng.

Tuy nhiên lúc này khuôn mặt cha dượng tối sầm không rõ thái độ.

Mẹ tôi cũng không biết phải nói gì.

Tôi thích thú quan sát cha dượng.

Tôi thấy những nếp nhăn trên mặt ông ta nhô lên lại xìu xuống, xìu xuống lại nhô lên.

Bàn tay ông ta siết thành quyền rồi lại thả lỏng, thả lỏng rồi lại siết chặt.

Một lúc lâu sau ông ta mới bình tĩnh lại để nói chuyện với Vương Oánh Oánh: “Con ngoan, chúng ta vẫn phải tiếp tục đi học.”

Ánh mắt Vương Oánh Oánh tràn đầy tuyệt vọng.

Hẳn là nó đã nghĩ đến điều gì đó, cơ thể càng run rẩy dữ dội.

Tôi đoán chắc là nó đang hồi tưởng về những “yến tiệc thể xác” và “lễ thanh tẩy tinh thần” mà đám bạn “tốt” đem đến cho nó.

Nghĩ đến đây, tôi không khỏi cúi đầu cười khẽ một tiếng.

Cả người Vương Oánh Oánh không ngừng run rẩy, nó sợ hãi nói: “Cha, làm ơn cho con chuyển trường khác đi… Con không muốn học trường đó…”

Trong lòng tôi không nhịn được sự nực cười này.

Vương Oánh Oánh này thật sự quá ngây thơ cũng quá ngu ngốc.

Nó cho rằng việc chuyển trường không cần đến tiền đút lót với các khoản phí phức tạp khác sao?

Chỉ nghe thấy cha dượng đạo đức giả nói: “Cha cũng sẵn lòng để con chuyển trường, nhưng nếu con chuyển trường lại xảy ra tình trạng này thì sao? Oánh Oánh à, không phải môi trường thích ứng với chúng ta mà là chính chúng ta phải thích ứng với môi trường.”

Ông ta tỏ dáng một người cha mẫu mực, nói chuyện một cách chân thành nghiêm túc.

Mà theo tôi thấy, cách hùng biện này chỉ là cái lá chắn che đậy sự kém cỏi của chính mình mà thôi.

Vương Oánh Oánh bật khóc nức nở: “Nhưng con chưa bao giờ khiêu khích họ… Là bọn họ tìm đến đánh con… Con chẳng làm gì sai trái cả…”

Cha dượng nói: “Mọi chuyện đều có nguyên nhân, con nghĩ kỹ xem, có phải con vô tình đắc tội bọn nó không?”

Vương Oánh Oánh lắc đầu lia lịa: “Không… Con không có!”

Cha dượng khuyên nhủ: “Nếu thật sự không được thì con hãy thừa nhận lỗi sai, đi xin lỗi bọn nó, đều là bạn học cùng lớp, bọn nó sẽ không quá phận đâu.”

Vương Oánh Oánh càng kích động hơn, nó gần như dùng hết sức lực mà hét lên:

“Con nói không có là không có! Xin lỗi thì có tác dụng sao? Con đã quỳ gối trước mặt họ bao nhiêu lần cha có biết không? Con vừa quỳ vừa tự tát vào mặt mắng mình là con khốn, bọn họ vẫn không hề buông tha! Họ biết chắc rằng sẽ không ai trong nhà dám đứng ra bảo vệ con! Bọn họ biết rằng nhà chúng ta…”

“Chát!”

Tiếng bạt tai lớn khiến lời cáo trạng của Vương Oánh Oánh tức khắc im bặt.

Khuôn mặt nó gần như lập tức sưng lên.

Bàn tay của cha dượng còn chưa hoàn toàn buông xuống, nhưng sắc mặt ông ta đã u ám tới cực điểm.

Ông ta luôn coi thể diện như mạng sống, cho dù là con gái ruột cũng không thể chà đạp lên cái tôn nghiêm rẻ tiền này của ông ta.

Chỉ thấy sắc mặt ông ta xanh mét, nói: “Chẳng phải giáo viên đã nói sẽ xử lý sao! Hơn nữa sao mày không tự nghĩ xem, tại sao người ta không bắt nạt người khác mà lại cứ đi bắt nạt mày? Mày không biết tự tìm nguyên nhân từ bản thân mình sao? Mỗi ngày tao đi làm đã mệt mỏi lắm rồi, không có thời gian giải quyết mấy chuyện cỏn con này!”

Đầu Vương Oánh Oánh bị đánh nghiêng sang một bên, tóc tai bù xù.

Chỉ nghe thấy giọng nói của nó rưng rức ấm ức: “Phải! Đây là chuyện cỏn con! Bởi vì tôi không có ai che chở nên họ mới dám trắng trợn đánh tôi! Cho dù tôi có bị họ đánh c.h.ế.t thì các người cũng chỉ đổ mọi tội lỗi lên đầu tôi để che đi sự vô dụng yếu kém của các người mà thôi!”

Cha dượng tức đến thở dốc mấy lần.

Lúc này mẹ tôi cũng rụt rè xen vào: “Lát nữa mẹ sẽ mua chút đồ ăn vặt, Oánh Oánh, ngày mai con có thể mang đến cho các bạn cùng lớp, coi như tỏ ít tấm lòng với bạn học, chắc sẽ sớm làm hòa thôi, đám nhóc các con…”

Bà ấy còn chưa kịp nói xong, Vương Oánh Oánh đã tự đập đầu vào tường, liên tục la hét như đứa t.h.ầ.n k.i.n.h.

Cha dượng thấy con gái sắp phát đ.i.ê.n tới nơi rồi, cầm cây gậy thường dùng để đánh tôi vung về phía đứa con gái yêu quý của ông ta: “Tao kiếm tiền cho mày ăn uống đàng hoàng, loại bất nhân bất nghĩa như mày vong ơn thì thôi, còn dám làm ầm ĩ với tao! Xem hôm nay tao có đánh c.h.ế.t mày không!”

Tôi khoanh tay trước ngực, thích thú ngồi xem trò hề trước mắt.

Chà chà, chó cắn chó, tôi rất thích!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top