Chương 5
8
Hít một hơi thật sâu, tôi chậm rãi bước đến chiếc ghế nhựa và ngồi xuống. Cha tôi giận dữ trừng mắt nhìn tôi: "Con có nghe thấy không? Mẹ con đã đưa hết số tiền con gửi lại cho cậu con. Từ nay con gửi tiền cho cha, đừng đưa cho bà mẹ hoang đàng của con nữa."
Tôi không trả lời, lặng lẽ mở vỏ cua, lấy đũa ra, nhanh chóng múc lớp bột nhão trên vỏ rồi cho vào miệng.
Cô tôi chán ghét liếc nhìn tôi: "Anh ơi, nhìn xem, Tiểu Như hình như không nghe lời anh?"
"Đúng vậy, không thể không nói, Tiểu Như dám cùng cha mẹ cãi nhau."
Cô lớn tiếp lời sau đó nhắc nhở nói: "Anh, để em nói cho anh biết, anh thật sự cần phải chăm sóc Tiểu Như thật tốt, cô gái này là ngày càng không coi trọng chúng tôi nữa.
Cha tôi hung tợn nhìn tôi: "Không sao đâu, tôi nhất định sẽ lo liệu được."
Ông tôi nghe xong liền nói: "Được rồi được rồi, nhanh ăn đi. Sao con lại nói nhiều thế? Đồ ăn sắp nguội rồi."
Nói đến đây, ông lại thở dài: "A Quân, sao mấy ngày nay Minh Lượng không về nhà, không trả lời điện thoại? Thằng bé đang làm cái quái gì vậy?"
Chú hai gãi đầu: "Ai biết được? Có lẽ nó lại đến quán Internet cùng bạn bè chơi game. Ngày mai con vào trấn tìm nó."
"Vậy buổi tối con tới chỗ của ta, ta sẽ cho con một ít tiền. Nếu Minh Lượng không về thì quên đi. Để nó mua đồ ngon, nhưng đừng để bụng đói." Bà nội ân cần nói.
Chú hai không hề cảm thấy xấu hổ chút nào, rất vui vẻ gật đầu đồng ý.
Tôi cười khẩy từ tận đáy lòng.
Thật là một người mẹ yêu thương và một đứa con hiếu thảo.
Chẳng mấy chốc, mẹ tôi quay lại cầm chai nước cam.
Bà mở nắp rót một ly cho cô lớn, rồi hỏi bọn trẻ xung quanh rồi rót cho mọi người. Họ không có phản ứng gì cả, thậm chí không có một lời cảm ơn.
Mẹ tôi rõ ràng đã quen với việc đó và bước tới chỗ tôi với một cái chai khác. Tôi cũng quay sang bên, cố gắng mời Bà ngồi xuống và ăn thứ gì đó.
Không ngờ cha tôi lại hét lên.
"Đứng yên làm gì? Nhanh xào thêm chút rau đi!"
Cô nhỏ của tôi đồng ý: "Đúng vậy, một bàn đầy thịt sẽ mau ngấy lắm phải không? Chị có thể cho chúng tôi thêm chút rau không?"
Mẹ nán lại một lúc rồi từ từ nhấc chiếc cốc trước mặt tôi lên và rót cho tôi một cốc.
Lúc này tôi đã ăn xong chiếc chân cua cuối cùng, lấy khăn giấy lau tay rồi cầm cốc lên nói: "Cảm ơn mẹ!".
Tôi ngẩng đầu lên và uống hết.
Sau đó đứng dậy.
Mẹ tôi vội nháy mắt với tôi: "Tiểu Như, ăn tiếp đi, mẹ xào chút rau xanh, sẽ nhanh thôi!"
"Ăn? Chỉ có lũ không biết xấu hổ mới có thể ngồi ăn tiếp!" Tôi dùng lực mạnh đến mức làm đổ cái bàn.
May mắn là trên bàn này phỉa là bàn xoay bằng kính, nếu không tôi sẽ không nhấc nổi được.
"A!" Cô tôi kêu lên. "Tiểu Như, con điên à?!"
Cô nhỏ của tôi giận dữ hét lên. "Con đang làm gì vậy?!"
Cô cả của tôi giận dữ hét lên, quần áo của bà đều bẩn thỉu.
"Oa~" Em họ tôi giật mình, rồi bắt đầu khóc.
Tôi nhìn chiếc bàn lật úp mà trong lòng cảm thấy vui mừng.
Tôi vỗ tay và mỉm cười.
"Điên à? Đúng vậy, hổ không gầm cứ tưởng hello kitty phải không?"
"Chết tiệt, đây là nhà của tôi!"
"Ai cho phép các người la mắng tôi và cư xử như vậy?"
Tôi đá mạnh vào bàn, quay người lại, nhặt cây chổi đập mạnh vào bàn.
Mọi người đều chết lặng.
Chiếc bàn quá chắc chắn để có thể bị đập vỡ nên tôi chộp lấy chai rượu rỗng mà họ đang uống trên sàn và đập vỡ nó.
Lần này mảnh kính vỡ bay khắp nơi, tôi hài lòng!
"Các người có biết hôm nay là ngày gì không?"
"Sinh nhật của mẹ tôi!"
"Bà vất vả chuẩn bị một bàn lớn đồ ăn cho các người, chỉ để các người mắng Bà thôi sao?"
"Sao các người dám không cho Bà ngồi xuống?!"
"Cho chó ăn nó còn biết quẫy đuôi, còn các người thì sao? Mỗi người các người không bằng cả lợn, chó!"
"Trương Bảo Quốc ông còn có gan yêu cầu tôi đưa tiền cho ông sao? Ông xứng sao?"
9
Ngay khi cha tôi chuẩn bị nói, tôi đã ném một chai thủy tinh vào ông. Ông ta giật mình đến mức gần như tỉnh hẳn vì rượu.
"Từ khi học tiểu học, từng xu tôi bỏ ra đều là do mẹ tôi kiếm được! Năm lớp một, tôi xin ông 20 xu mua sách bài tập, ông có nhớ mình đã nói gì không? Ông đã nói, cho dù ông có vứt tiền đi, ông cũng sẽ không cho kẻ ăn hại này!Cũng kể từ đó, tôi không xin ông một xu nào cả."
Ông ta mở miệng định nói.
"Sao? Ông định nói ông đã đưa tiền cho mẹ tôi? Sao ông lại mặt dày như vậy? Đế giày ngàn tầng không bằng ông. Ông uống rượu và chơi bài suốt ngày. Ông có bao giờ để một xu ở nhà không? À, ông đã từng làm vậy một lần."
"Ông đã trả mười tệ tiền học phí cho tôi vào lớp một, nhưng phí đăng ký của em lúc đó là hơn một trăm. Cuối cùng, chỉ có số tiền mẹ em vay của bà ngoại mới giúp tôi đi học! Trương Bảo Quốc, khi đó ông đã lại lấy lại được mười đồng!"
"Thật là một người cha yêu thương con. Nếu biết mình sinh ra trong một gia đình như vậy, chắc chắn tôi đã tự sát bằng cách quấn cổ trong bụng mẹ rồi! Ông suốt ngày uống rượu, tôi tự hỏi vì sao không uống chết ông đi? Ông còn có gan lớn tiếng ở đây, vỗ ngực nói ông sẽ trả. Nếu ông có thể lấy ra từ trong túi của mình100 tệ, họ của tôi sẽ được viết ngược!"
Hành vi vừa rồi của tôi khiến mọi người kinh ngạc, cuối cùng họ cũng phản ứng.
Thím tôi nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Tiểu Như, dù sao cũng là cha của con, nói chuyện như vậy không phải hơi quá sao?"
"Thím ngoại tình với cha tôi hay sao vậy? Tại sao thím lại cảm thấy có xấu hổ khi nghe tôi về cha tôi?"
Sắc mặt thím thay đổi rõ rệt, chú hai tức giận: "Tiểu Như, con đang nói cái gì vậy?"
"Chú cũng biết điều vớ vẩn là gì à? Vậy tại sao vừa rồi chú không nối điều đó khi họ yêu cầu con trai chú đập chậu cho cha tôi? Nhà Thanh diệt vong mấy trăm năm mà các người còn ném chậu, tôi ném chậu vào bà nội các người!"
Một chai rượu bị ném qua, ông bà tôi lao tới bảo vệ chú hai.
"Trời ơi, phản rồi! Cô bé này muốn tạo phản!" Bà tôi bị chai rượu đập trúng và ngay lập tức hú lên.
"Nếu có thể thì hãy hét lên. Hãy hét to hơn và gọi điện cho mọi người trong làng. Dù sao thì người xấu hổ nhất cũng là chính các người. Tôi có gì phải sợ? Hai người các ngươi dựa vào tuổi già mà bán tuổi già. Suốt ngày nói về gốc rễ duy nhất và cháu trai duy nhất. Được rồi, dù sao các ngươi thiên vị con trai hơn con gái. Dù sao mấy chục tệ phòng bì đỏ các người cho ta hồi còn nhỏ của tôi, mấy năm nay tôi đã trả lại cho các người gấp trăm lần, tôi không nợ các người điều gì cả. Nhưng các người vẫn muốn bắt tôi bỏ tiền ra cho cháu đích tôn của các người. Sao các người dám nghĩ tới điều đó?"
"Hắn ta là người thiểu năng trí tuệ, vỏ não phẳng. Đừng kéo tôi đi cùng. Tôi không hề thừa hưởng sự ngu ngốc và xấu xa của nhà họ Trương các người, tôi cũng không ngu đến mức bị bán cho người khác lấy tiền như một số người ngu xuẩn." Tôi nhìn Trương Bảo Quốc: "Tôi đang nói về ông đấy!"
"Mày......"
"Sao nào? Nếu như ông còn tiếp tục mắng tôi, tin hay không, sau này tôi sẽ nghĩ biện pháp để ông ch,ết mà không để lại dấu vết." Cha tôi nhăn mặt, ánh mắt ngập ngừng.
Cô út ậm ừ: "Anh ơi, sao anh lại sợ nó? Nó không dám đâu! Chỉ là một cô bé mà thôi, em không tin nó có thể bạo dạn như vậy!"
Tôi không để ý: "Vậy thì tôi sẽ đủ dũng cảm để cho cô thấy!"
Tôi nhanh chóng vào bếp và đi ra với một con dao làm bếp. Mẹ tôi thấy vậy liền vội vàng ngăn lại.
"Tiểu Như, đừng kích động!"
Tôi quay người đi ra sân, tóm lấy một con gà mái già mẹ tôi nuôi, vào nhà cắt cổ nó trước mặt họ, ném con gà mái già gãy cổ còn đang phun máu về phía họ.
"Ahhh!" Cô nhỏ hét lên.
Trên mặt cô ta lập tức xuất hiện một vệt máu.
"Trương Tiểu Như, mày điên rồi!" Cô cả cũng đau khổ, nhưng trước đây quần áo của bà đều bẩn, lần này là lớp kem trên bánh. Người cô run rẩy, sờ sờ đầu mình, rồi nhìn vết máu gà dính trên tay, ánh mắt càng thêm sợ hãi.
Bà nội kiêu ngạo lần này cũng bị tôi dọa sợ, không dám nói gì.
Tôi chống tay lên hông: "Không phải cô nói tôi không dám sao? Được thôi, vừa rồi là cổ gà, bây giờ..." Mắt tôi quay lại và rơi vào người em họ của tôi.
Chú thứ hai giật mình lao tới bảo vệ em họ.
Ông nội tôi hét lên: "Trương Tiểu Như, mày nói nhảm đủ chưa?"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top