nyc trở lại thành cháu của tôi

BẠN TRAI CŨ TRỞ THÀNH CHÁU CỦA TÔI 《01》

Tác giả: 小周周

Vui lòng không mang bản dịch đi nơi khác!
_______________________________________

Ngay sau khi chúng tôi chia tay, bạn trai cũ đã công khai với em họ tôi trong vòng bạn bè và mạnh dạn nói với tôi:

“Sau này chúng ta vẫn là người một nhà”.

Đúng vậy, vẫn là người một nhà.

Tôi quay lại và kết hôn với ông của anh ta.

"Nào, cháu trai, gọi bà trẻ đi."

1

Tôi phát hiện bạn trai mình dạo này rất lạ.

Không hiểu sao đang yên đang lành lại biến mất, không nghe điện thoại, không trả lời tin nhắn, hỏi cũng không được, hỏi thì nói vô lý, sau đó cãi nhau to rồi đóng sầm cửa bỏ đi.

Tôi không thể chịu đựng được nữa nên đã đề nghị chia tay.

Không nghĩ tới, anh ta một câu thuyết phục cũng không có, ngược lại chỉ nói một câu "Em vui là được" rồi xoay người rời đi.

Một giờ sau, người bạn thân nhất của tôi gửi ảnh chụp màn hình vòng bạn bè của anh ta.

Đó là bức ảnh bạn trai Bùi Vũ Phàm và em họ Ninh Ninh của tôi, hai người mặt đối mặt, nụ cười rạng rỡ, kèm theo dòng chữ: "Cuối cùng cũng đợi được em!"

Tôi chỉ cảm thấy có một đồng cỏ xanh rộng lớn đang lơ lửng trên đầu mình.

“Cậu và Bùi Vũ Phàm chia tay khi nào vậy?” Bạn thân tôi gửi một loạt dấu chấm hỏi.

“Một giờ trước.” Tôi thành thật đáp.

Khi tôi mở vòng bạn bè, không có gì ngạc nhiên khi cặp đôi này đã chặn tôi và xóa tôi từ lâu.

Thỏ còn chưa ăn cỏ bên ổ, hai người này ở bên nhau từ khi nào vậy?

Tôi càng nghĩ càng tức giận, lấy trong bếp một con dao làm bếp lao ra ngoài.

2

Tôi đã ở bên Bùi Vũ Phàm hơn một năm, ban đầu tôi đã đồng ý về nhà để gặp bố mẹ tôi vào dịp Tết Nguyên đán năm nay, nhân tiện giải quyết mọi chuyện giữa hai chúng tôi.

Mấy tháng trước, em họ tôi một mình lên thành phố học đại học, dì và chú nhiều lần gọi tôi đến giúp chăm sóc cô ta.

Tôi nghĩ cô ta là một cô bé không dễ dàng gì và cô ta không có nhiều bạn ở Thành phố S, vì vậy tôi thường gọi cô ta đi ăn tối cùng hay đi đâu đó.

Sau những lần đó, mối quan hệ giữa em họ tôi, tôi và bạn trai tôi rất tốt.

Cách đây một thời gian, tôi phải đi công tác vì lý do công việc, trước khi đi, tôi đã đặc biệt nhờ Bùi Vũ Phàm chăm sóc em họ của mình.

Nhưng tôi không mong đợi được chăm sóc trên giường.

3

Vừa lao ra khỏi cổng khu dân cư, tôi đã bị bạn thân chặn lại.

"Vãn Kiều, bốc đồng là ma quỷ, bốc đồng là ma quỷ, không đáng với tên lưu manh kia, không đáng."

“Tớ không bốc đồng.” Tôi vung vẩy con dao làm bếp sáng loáng trong tay: “Tớ chỉ đi chào hỏi hai người họ thôi.”

Đương nhiên tôi biết cái gì làm được cái gì không làm được, chỉ là tôi không thể nuốt nổi con tức này.

Người bạn thân của tôi rõ ràng là không tin, cô ấy lên taxi với tôi và thay con dao làm bếp trên tay tôi bằng một cây gậy bóng chày.

Khi chúng tôi đến căn hộ thuê của Bùi Vũ Phàm thì trời đã tối. Trước khi lên lầu, chúng tôi nhìn thấy một người đàn ông từ nhà đi xuống.

Người đàn ông khá cao, một tay đút túi, tay kia cầm điện thoại di động, đang nói chuyện điện thoại.

Dù đã muộn, ánh sáng không được tốt lắm, anh ta còn đeo khẩu trang, nhưng nhìn thoáng qua tôi vẫn nhận ra bộ đồ của anh ta.

Đó là món quà sinh nhật của tôi tặng Bùi Vũ Phàm.

Tôi vẫn nhớ mình đã chạy đến hơn chục cửa hàng dưới cái nắng như thiêu như đốt, tôi đã mất rất nhiều thời gian để chọn một cái, tiêu tốn của tôi cả hai tháng lương.

Đồ cặn bã!

Tôi đưa cho anh ta một bộ quần áo, anh ta trả lại cho tôi một cái sừng.

Tôi chỉ cảm thấy không có nơi nào để trút cơn giận trong lồng ngực, tôi ước gì mình có thể cắt anh ta thành từng mảnh.

Nhưng khi đi ngang qua tôi, anh ta lại làm như không có chuyện gì xảy ra, thậm chí không quay đầu lại.

Điều này hoàn toàn khiến tôi bực mình, quay lại và đá vào mông anh ta.

"Đồ đê tiện!"

Anh ta bị tôi đạp xuống đất, lật người muốn đứng dậy, cây gậy bóng chày trong tay tôi đã nặng nề rơi xuống, đập vào trán anh ta...

“Chị, sao chị lại ở đây?” Em họ tôi bước xuống cầu thang, tay nắm lấy tay một người đàn ông, là Bùi Vũ Phàm.

Bùi Vũ Phàm?

Vậy người bị tôi đánh là ai?

Nghĩ đến đây, tôi vội quay đầu lại, thấy người đàn ông nằm dưới đất đã cố gắng đứng dậy, tôi kéo khẩu trang trên mặt anh ta ra, lộ ra một khuôn mặt cực kỳ đẹp trai.

Trên trán anh ấy chỉ có một vết cắt nhỏ, anh ấy đang lấy tay che đi, máu từ giữa những ngón tay mảnh khảnh chảy ra, một đôi mắt đen láy nhìn tôi không chút ấm áp, đôi lông mày tuấn tú khẽ nhíu lại.

"TÔI……"

Tôi hình như đã đánh nhầm người.

4

"Ông trẻ..." Bùi Vũ Phàm chạy tới: "Ông không sao chứ? Ông chảy má.u rồi, nhanh lên, cháu đưa ông đến bệnh viện."

"Vãn Kiều, cô gây chuyện lớn rồi!" Trước khi rời đi, Bùi Vũ Phàm đã nhìn tôi một cách khó khăn.

Không biết có phải do tôi ảo giác hay không, nhưng khi người đàn ông nghe thấy tên tôi, anh ta vô thức liếc nhìn về phía tôi, sau đó vẫn lên xe rời đi.

Tôi bị anh ta nhìn chằm chằm đến nỗi quên mất mục đích của chuyến đi này.

Trên đường về, người bạn thân hỏi tôi: “Liệu mối thù này có trả được không?”

Tôi như quả bóng bị xì hơi: “Chuyện đó nói sau đi.”

Nghĩ xong, có chút lo lắng: "Tớ gặp phải chuyện lớn rồi sao?"

Tôi đã từng nghe Bùi Vũ Phàm nói rằng anh ta có một người ông lớn hơn anh ta mười tuổi, người phụ trách toàn bộ công việc kinh doanh của gia đình.

"Là cháu trai của anh ấy có lỗi với cậu trước. Là một người trưởng bối, anh ấy nên lấy gậy dạy dỗ cháu trai của mình." Người bạn thân của tôi phân tích.

Sau đó, cô ấy lại thở dài: "Chỉ là tớ không ngờ Bùi Vũ Phàm lại có một ông nội trẻ tuổi như vậy. Thâm niên của anh ấy cũng quá cao. Anh ấy trông khá ổn, nhưng không biết có bị cậu làm cho biến dạng hay không."

Sau khi nghe điều này, tôi thậm chí còn bối rối hơn.

Tôi đã đến trường võ thuật và giành được nhiều giải thưởng. Cây gậy đó, lại trong cơn thịnh nộ, tôi đã dùng hết sức...

Chắc chắn, không lâu sau sự việc này, Bùi Vũ Phàm đã chủ động đến tìm tôi.

Tôi nghe nói rằng ông trẻ của anh ta đã tỉnh lại, nhưng đã khâu vài mũi trên trán và anh ấy vẫn đang nằm trong bệnh viện.

Bùi Vũ Phàm hy vọng rằng tôi sẽ đích thân đến bệnh viện và đích thân xin lỗi ông trẻ của anh ta.

Tôi nên xin lỗi, nhưng khi những lời này từ miệng của Bùi Vũ Phàm, tôi cảm thấy có gì đó không ổn.

"Tại sao tôi lại đánh anh ta? Anh không biết sao? Bùi Vũ Phàm, anh ta đã chịu đòn đó vì anh. Anh đã không chăm sóc tốt cho ông trẻ của mình trong bệnh viện, lại còn chạy đến nói cho tôi biết phải làm gì. Anh tin bây giờ tôi đập cho anh một trận hay không?”

Nói xong còn cố ý liếc nhìn cây gậy bóng chày cạnh cửa.

“Đừng xúc động, đừng xúc động.” Bùi Vũ Phàm sợ hãi nhảy ra xa ba bước: “Vãn Kiều, có chuyện gì từ từ nói, có chuyện từ từ nói.”

"Tôi không có gì muốn nói với anh, đi ra ngoài!"

"Vãn Kiều." Bùi Vũ Phàm trốn trong góc, vẫn không muốn từ bỏ: "Tôi biết cô ghét tôi, việc tôi rời đi đã kích thích cô, nhưng có người đàn ông nào không thích một người phụ nữ dịu dàng, đáng yêu và âu yếm?"

"Lại nhìn cô đi, suốt ngày đánh tôi mắng tôi, mấy người đàn ông nào chịu nổi?"

"Kiều Kiều, mặc dù chúng ta đã chia tay, nhưng sau này chúng ta vẫn là người một nhà, vì sau này gọi tôi là anh rể, tôi khuyên cô nên học hỏi Ninh Ninh nhiều hơn, dịu dàng hơn một chút... "

TÔI……

Rốt cuộc, anh ta không tránh khỏi việc bị tôi đánh.

BẠN TRAI CŨ TRỞ THÀNH CHÁU CỦA TÔI 《02》

Tác giả: 小周周

Vui lòng không mang bản dịch đi nơi khác!
_______________________________________

5

Sau đó, người bạn thân của tôi đã gọi điện cho tôi nói rằng để trấn an tôi, ông trẻ của Bùi Vũ Phàm biết nguyên nhân và hậu quả của vụ việc và không có ý định truy tố tôi, thay vào đó, anh ấy đã trực tiếp trút cơn giận của mình lên thủ phạm là Bùi Vũ Phàm và đe dọa sẽ cắt nguồn tài chính của anh ta.

Bùi Vũ Phàm mấy năm nay làm ăn bên ngoài, bề ngoài rất phát đạt, nhưng trên thực tế sổ sách đều là âm, người nhà vẫn luôn dùng tiền bổ sung vào khoản lỗ đó.

Nếu ông trẻ cắt nguồn thu nhập của anh ta, công ty của anh ta sẽ không thể tồn tại được...

Đó là lý do tại sao Bùi Vũ Phàm đến gặp tôi vào ngày hôm đó, ngoài mặt là yêu cầu tôi xin lỗi, nhưng thực tế anh ta muốn tôi nhân cơ hội xin lỗi để nói điều gì đó tốt đẹp cho anh ta.

Anh ta thực sự có một chiếc chuông trong tay——một ý tưởng tuyệt vời.

6

Không lâu sau sự việc này, tôi xin nghỉ phép năm sớm và trở về quê.

Trong khoảng thời gian đó, Ninh Ninh đã nhiều lần muốn thêm lại WeChat của tôi nhưng tôi đã từ chối.

Tối hôm đó khi tôi về nhà, mẹ tôi hỏi tôi có liên lạc gì với Ninh Ninh không.

Hóa ra mấy ngày nay Ninh Ninh không add WeChat của tôi được, thế là cô ta gọi điện thoại cho bà ngoại, không biết cô ta nói gì với bà ngoại, dù sao bà ngoại cũng gọi cho mẹ tôi, nói với tôi, tuân theo nguyên tắc vì gia đình thịnh vượng, hãy bỏ qua định kiến của mình, chấp nhận lời xin lỗi của Ninh Ninh và thêm lại WeChat.

"Kiều Kiều, mẹ biết con từ nhỏ đã bất cẩn vô tâm, đối với Ninh Ninh cũng rất tốt, lần này con bé có làm chuyện gì quá đáng không?" Mẹ tôi hỏi.

Tôi liếc nhìn mẹ: "Mẹ yên tâm, chuyện này con sẽ lo liệu."

Tôi nói rồi quay người đi về phòng.

Không phải chỉ add lại WeChat thôi sao, không nói rõ chuyện này, cô ta còn không biết trước mặt người thân và bạn bè mà vu khống tôi.

Ngay khi đồng ý thông qua, Ninh Ninh đã gửi một tin nhắn dài tới:

"Chị, em biết chị ghét em, nhưng em rất thích anh Vũ Phàm, là em trêu chọc anh ấy, không liên quan gì đến anh ấy. Chị có thể đánh em, có thể mắng em, chỉ cần chị bỏ qua cho em. Chị, anh Vũ Phàm hiện đang gặp rắc rối, chỉ có chị mới có thể cứu anh ấy, chị có thể giúp chúng em không? Làm ơn.”

Hóa ra là vì vấn đề này.

“Làm sao cô có can đảm để nói điều đó?” Tôi hỏi.

“Chị…” Cô ta lại khóc rất nhiều.

Chẳng qua là do cô ta thích Bùi Vũ Phàm, cô ta có lỗi với tôi, xin hãy tha thứ cho cô ta, công ty của Bùi Vũ Phàm sắp phá sản...

Tràn ngập hương vị trà xanh.

Tôi đã chụp ảnh màn hình từng tin nhắn cô ta gửi để cầu xin tôi tha thứ, tìm thấy nhóm bạn chung của cô ta và Bùi Vũ Phàm, cùng một số hình ảnh ba chúng tôi đi ăn tối cùng nhau.

Tôi còn gửi hết ảnh vào nhóm gia đình “Thương nhau như người nhà”.

Vì cô ta không cảm thấy xấu hổ khi trở thành kẻ thứ ba cướp bạn trai của chị gái mình, cô ta nên công bố điều này với cả thế giới và để mọi người biết về điều đó.

Ngay khi tin tức được gửi đi, nhóm chat gia đình đã nổ tung ngay lập tức.

7

Bố mẹ tôi từ ngoài cửa lao vào ngay và hỏi:

"Kiều Kiều, chuyện gì đang xảy ra vậy? Những gì con đăng trong nhóm là thật sao?"

Tôi gật đầu và kể cho họ nghe toàn bộ câu chuyện và tất nhiên là để dành đoạn về việc vô tình làm ông trẻ của Bùi Vũ Phàm bị thương.

Bố mẹ tôi đã thuyết phục tôi rất lâu, càng thuyết phục, tôi càng tức giận.

Mẹ tôi sốt ruột nên cuối cùng cũng đứng dậy chạy vào bếp rút con da.o làm bếp ra nói muốn nói lý lẽ với nhà dì tôi nhưng tôi đã vội ngăn lại.

"Mẹ, không nên kích động, không nên kích động, kích động chính là ma quỷ."

Cuối cùng sau khi thuyết phục được bố mẹ tôi rời đi và bật điện thoại lên, có 999+ tin nhắn chưa đọc trong nhóm gia đình.

Tôi mở ra xem, hóa ra chú tôi đang bảo vệ tôi, nói Ninh Ninh trong nhóm, dì tôi thì đang bảo vệ con gái của bà ấy, và hai người họ đã cãi nhau.

Sau đó, bà ngoại mới phát hiện ra rằng Ninh Ninh đã làm điều gì đó đáng xấu hổ, bà đã gửi sáu tin nhắn thoại dài 60 giây liên tiếp, tất cả đều mắng Ninh Ninh và theo dõi bà.

Dì tôi nổi tiếng là kiêu ngạo và vô lý, ngay cả bà tôi cũng bị mắng mỏ.

Khi bà ta mắng mỏ, cả nhóm đều bị thổi bay, và tất cả họ đều đổ lỗi cho bà ta là sai, ngay cả Ninh Ninh cũng bị chỉ trích.

Nhà dì tôi có ba miệng ăn, nhưng tất nhiên không thể đấu lại mấy chục cái miệng trong nhóm, đành tuyệt vọng rời nhóm, dọa không bao giờ kết giao với chúng tôi nữa.

Sau khi đọc nhật ký trò chuyện, tôi không khỏi thở dài trong lòng.

Tôi chỉ biết rằng dì tôi đã già và chỉ có một cô con gái, dì tôi rất yêu đứa con gái duy nhất của mình, nhưng tôi không ngờ rằng bà ta lại chiều chuộng cô ta đến mức này.

Khi Ninh Ninh làm chuyện như vậy, thay vì đổ lỗi cho cô ta, bà ta còn giúp cô ta làm điều đó, và thậm chí còn bất hòa với chính gia đình ruột thịt của mình.

Kể từ sau sự việc này, gia đình dì tôi đã xóa thông tin liên lạc của mọi người trong gia đình chúng tôi, điều đó có nghĩa là chúng tôi sẽ không bao giờ liên lạc với nhau nữa.

Còn mẹ tôi bắt đầu nhiệt tình giới thiệu đàn ông cho tôi, theo cách nói của bà, cách tốt nhất để thoát khỏi một mối quan hệ là bắt đầu một mối quan hệ mới.

Bà ấy muốn tôi tìm một người đàn ông tốt hơn Bùi Vũ Phàm gấp trăm lần, bà ấy sẽ chọc giận chị gái mình cho đến chế.t.

Chỉ là tôi không ngờ người đàn ông này lại là ông trẻ của Bùi Vũ Phàm, người đàn ông xui xẻo bị tôi đánh nhập viện...

8

Hôm đó trời lạnh đến bất ngờ, gió thổi không ngừng từ sáng đến tối khiến người ta cảm thấy bứt rứt.

Vào buổi chiều, tuyết bắt đầu rơi.

Buổi xem mắt được ấn định tại một quán cà phê, ngay khi tôi bước vào, tôi đã chú ý đến một anh chàng rất đẹp trai đang ngồi ở góc quán.

Anh mặc một bộ âu phục rất đắt tiền, cổ tay áo hơi xắn lên, để lộ cổ tay trắng nõn thon dài, trên bàn trước mặt anh có một chiếc máy tính xách tay, đầu cúi thấp, như đang làm việc.

Ngoài cửa sổ tuyết rơi dày đặc, nhưng bên trong cửa sổ anh lại bình tĩnh tao nhã, ly cà phê trên tay vẫn còn bốc hơi nghi ngút.

Hình ảnh này đẹp đến nỗi tôi không thể không rút điện thoại ra và lặng lẽ chụp lại.

“Sao con không vào?” Mẹ tôi đỗ xe rồi bước vào.

“Con không thấy ai cả.” Tôi nhìn quanh, nhưng không thấy bất kỳ chàng trai trẻ độc thân nào trông giống như đang đợi một cuộc xem mắt.

“Tiểu Tang.” Mẹ tôi ra hiệu rồi kéo tôi đi thẳng tới chỗ người đàn ông mặc vest bên cửa sổ.

Chỉ thấy người đàn ông kia ngẩng đầu, lông mày lạnh lùng, hai mắt đen như mực, làn da rất trắng, khắp người toát ra một cỗ lạnh lùng cùng cao ngạo khí tức.

Chỉ là có một miếng gạc quấn quanh trán.

Đây không phải là người đàn ông mà tôi đã vô tình làm bị thương ngày hôm đó, ông trẻ của Bùi Vũ Phàm sao?

Làm thế nào là anh ấy lại ở đây?

“Xin chào, Tang Triết.” Anh đứng dậy, khẽ gật đầu, đôi mắt đen khẽ quét về phía tôi, rồi nhanh chóng rời đi.

"Tiểu Tang, con đợi lâu chưa? Trên đường đến có chút tắc đường. Đây là con gái của dì, Vãn Kiều, vừa mới trở về..." Mẹ kéo tôi ngồi xuống, bắt đầu nói để giới thiệu tình hình của tôi.

Mãi đến lúc đó tôi mới nhận ra rằng anh ấy là người xem mắt của tôi hôm nay, ông trẻ của bạn trai cũ Bùi Vũ Phàm của tôi?

Bùi Vũ Phàm họ là Bùi, còn người này tên là Tang Triết, hai người này sao có thể có quan hệ họ hàng với nhau được nhỉ?

Một người đàn ông tốt như anh ấy có cần phải đi xem mắt không? Hay là do gia đình ép buộc...

"Đang nghĩ gì thế, Tiểu Tang đang nói chuyện với con đó."

Vừa nghĩ đến đó, mẹ chợt chạm vào cánh tay tôi.

“Hả?” Tôi đột nhiên ngẩng đầu: “Anh đang nói cái gì vậy?”

“Cô Vãn thật giỏi.” Tang Triết cười cười, vô tình hay cố ý liếc nhìn túi vải trong tay tôi.

Đó là một cái túi từ trường dạy võ của tôi, có khắc tên trường. Sáng nay tôi vội đi ra ngoài, tình cờ chộp lấy nó.

"Giỏi…"

Tôi liếc nhìn miếng gạc trên trán anh với chút áy náy.

"Bình thường...bình thường...bình thường..."

“Kiều Kiều khi còn nhỏ sức khỏe không tốt, từng đi học võ một thời gian.” Mẹ tôi giải thích.

"Con biết."

Anh ấy biết?

Làm sao anh ấy biết được?

"Đúng rồi, mẹ đột nhiên nhớ tới còn có một ít việc, con ngồi đây đi, mẹ đi trước." Mẹ tôi đột nhiên đứng lên.

Nói xong, bà ấy nhìn tôi đầy ẩn ý.

Mẹ……

Tôi nháy mắt với bà ấy, hy vọng bà ấy sẽ đưa tôi đi cùng.

Nhưng mẹ tôi vờ như không thấy, hớn hở quay người bỏ đi.

Mẹ không nhận ra khí thế của người đàn ông này quá mạnh, con không có gì để nói với anh ta.

Chắc chắn, mẹ tôi đã rời đi.

Cả hai chúng tôi đều im lặng.

Sự im lặng chế.t tiệt này!

Tôi chỉ có thể tiếp tục uống nước để giải tỏa căng thẳng.

Chẳng mấy chốc, nước trong cốc cạn đáy.

Tang Triết gọi người phục vụ và gọi cho tôi một ly nước chanh khác.

Tôi uống nước đến muốn nôn, đành phải cắn răng nói: “Vậy thì… chuyện hôm đó, tôi không cố ý…”

“Cô Vãn khá mạnh đấy.” Giọng điệu của anh tràn đầy tán thưởng.

"Anh... anh cần bồi thường bao nhiêu? Còn nữa... hay là, đã tiêu tốn bao nhiêu tiền thuốc men, tôi... tôi sẵn sàng bồi thường." Tôi ngập ngừng.

Đôi lông mày xinh đẹp của anh khẽ nhíu lại: “Cô Vãn nói lắp à?”

Ah?

Tôi đứng dậy, đột nhiên có chút tức giận: "Tôi không phải người nói lắp."

Lại liếc nhìn anh một cái, nói: "Anh Tang, thật ra người như anh căn bản không cần đi xem mắt đúng không? Anh biết buổi xem mắt hôm nay là của tôi, nên cố ý muốn làm tôi khó xử, phải không?"

Anh cười: “Cái này cũng giống em thôi”.

Nó chỉ là không thể giải thích được, tôi nhìn chăm chú

Tôi liếc nhìn anh, nhặt chiếc túi vải trên bàn rồi quay người rời đi.

“Tôi tiễn em.” Anh nhặt chiếc áo khoác bên cạnh rồi cũng đứng dậy.

“Tôi có xe riêng.” Tôi từ chối.

Anh ấy không ép buộc, tự mình đi kiểm tra.

Tôi đi rất nhanh, vừa đi vừa gọi mẹ, nhờ mẹ đón.

“Mẹ về trước, mẹ lái xe đi rồi, con tự tìm cách về đi.” Mẹ tôi nói xong liền cúp điện thoại.

TÔI……

Có người mẹ nào như vậy chứ?

BẠN TRAI CŨ TRỞ THÀNH CHÁU CỦA TÔI 《03》

Tác giả: 小周周

Vui lòng không mang bản dịch đi nơi khác!
_______________________________________

9

“Bây giờ là giờ cao điểm nên rất khó bắt taxi.”

Tôi đang cuống cuồng bấm ứng dụng taxi, thì Tang Triết không biết từ lúc nào đã bước ra khỏi quán cà phê và đứng sau lưng tôi nhìn theo.

Tôi phớt lờ và khoanh tay đứng cách xa anh ấy một chút.

“Đi thôi, tôi tiễn em, tiện đường.” Anh lấy chìa khóa từ người phục vụ, mở cửa xe.

Tôi muốn từ chối nhưng thấy tuyết rơi ngày càng lớn, trời cũng sắp tối nên đành cắn răng lên xe.

Trên đường có một lớp tuyết mỏng, xe chạy rất chậm, vừa rồi tôi uống quá nhiều nước trong quán cà phê, một lúc sau liền cảm thấy có chút bồn chồn.

Tôi quá xấu hổ để nói chuyện với người trước mặt, vì vậy tôi phải cố gắng chịu đựng.

Cuối cùng, tôi không thể chịu đựng được nữa, nói: "Anh Tang, hay là anh cho tôi xuống xe đi, tôi tự đi bộ về, chỗ này cách nhà tôi không xa."

Anh liếc nhìn tôi qua kính chiếu hậu, không nói gì, lái xe thẳng đến lối vào của một trung tâm mua sắm.

"Có một phòng vệ sinh ở tầng hai."

Câu này đơn giản là âm thanh của tự nhiên, tôi chạy nước rút lên tầng hai với tốc độ 100 mét.

Chỉ đến khi tôi đi vào nhà vệ sinh, tôi mới biết rằng bà dì của tôi đã tới.

Nó tự cao tự đại hơn cả dì ruột của tôi, không bao giờ chơi theo lệ thường, muốn đến lúc nào thì đến, không cần chào hỏi trước.

Không có đủ khăn giấy vệ sinh, vì vậy tôi phải ngồi xổm bên trong và đợi ai đó, nhưng không có ai đến nhà vệ sinh vào thời điểm đó.

Tôi hồi hộp chờ đợi, mở phần mềm lên định gọi đi làm việc vặt thì một số lạ gọi đến.

“Em không sao chứ, sao còn chưa đi ra?” Thì ra là Tang Triết.

Tôi thực sự không còn cách nào khác đành cắn răng nhờ anh xuống siêu thị ở tầng dưới mua cho tôi một gói băng vệ sinh.

Sau khi nói điều này, tôi đã thề rằng khi ra khỏi nhà vệ sinh, tôi sẽ quay lưng lại với anh ấy và không bao giờ liên lạc với anh ấy nữa.

Anh ấy khá nhanh, một lúc sau, một người phục vụ bước vào, với một chiếc áo khoác bên cạnh một gói băng vệ sinh.

Nó thuộc về Tang Triết.

Quần của tôi thực ra không bẩn, nhưng trời lạnh và tôi bị đau bụng khi bị cảm lạnh, vì vậy tôi đã mặc áo khoác cho anh ấy.

Áo anh có mùi thơm thoang thoảng,

Nó có mùi khá dễ chịu.

Tôi đang mặc áo khoác của anh ấy, sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, tôi lẻn qua cửa sau của trung tâm mua sắm.

Vừa về đến nhà, mẹ đã kéo tôi lại và hỏi tôi thấy thế nào, bên dưới có gì không.

“Không có gì.” Tôi nói không.

"Không có gì, không phải con đang mặc quần áo của tiểu Tang à? Tiểu Tang đưa con về đúng không?" Mẹ tôi liếc nhìn bố tôi, cả hai cùng cười vui vẻ.

“Anh ấy cho con mượn tạm quần áo, con phải trả lại.” Tôi giải thích.

Mẹ tôi có một biểu cảm mà tôi hiểu: "Đương nhiên là phải trả rồi. Giữa vay và trả, tình cảm sẽ bộc lộ ra ngoài, haha..."

Tôi phớt lờ họ và quay trở lại phòng của mình.

Tôi biết điều đó là không thể, không thể nào một người ưu tú như anh ấy lại yêu tôi, còn tôi, chỉ là ông trẻ của Bùi Vũ Phàm thôi cũng đủ để tôi phải xa anh ấy cả đời.

Tôi nghĩ như vậy, nhưng điều tôi không ngờ là sáng sớm hôm sau, Tang Triết đã đích thân đến cửa.

10

“Quần áo tôi còn chưa giặt, cho tôi địa chỉ, sau khi đem đi giặt khô tôi sẽ gửi lại cho anh.” Tôi chặn anh ấy ở ngoài cửa, còn tưởng rằng anh ấy đến đây để xin lại quần áo.

"Tiểu Tang, sao con lại ở đây? Con vào nhà đi." Mẹ tôi nhìn thấy Tang Triết, lập tức nghênh đón vào nhà: "Con vừa đến liền vào đi, sao còn nhắc nhiều chuyện như vậy? Kiều Kiều, nhanh lên, đi pha trà."

Tang Triết mang theo rất nhiều quà năm mới, anh ấy dỗ dành bố mẹ tôi, cuối cùng hai người lớn tuổi cũng đứng ở cửa vẫy tay chào tôi.

"Kiều Kiều, đi chơi vui vẻ, ba con buổi tối đi ngủ sớm, sẽ không cho con vào đâu."

TÔI……

"Hôm qua tôi đã đợi đến 9:30 tối, cho đến khi trung tâm thương mại đóng cửa." Sau khi rời khỏi nhà, Tang Triết nhìn tôi với vẻ bất bình trên khuôn mặt.

Tôi siết chặt chiếc di động trong túi, tối qua về đến nhà, tôi trở mặt và liệt vào danh sách đen số của anh.

“Hôm qua trong toilet đụng phải một người quen nên tôi đi nhờ xe cô ấy về nhà, ha ha.” Tôi nói nhảm.

Sau đó tôi cười khan nói: "Thực xin lỗi, đã quên nói cho anh biết, nếu không tôi mời anh ăn cơm."

Vốn dĩ tôi tùy tiện nói, nhưng anh ấy lại nghiêm túc: "Được, vậy tôi không khách sáo, tôi chọn chỗ."

Anh ấy đưa tôi đến một viện dưỡng lão, nơi cha anh ấy, người đã tám mươi tuổi, đang sống.

Ông Tang là một ông già rất tốt bụng, cứ lôi tôi ra nói đủ thứ chuyện, trong lúc trò chuyện tôi mới biết ông với ông tôi là người quen từ lâu, hai người đã có một tình bạn suốt đời trên chiến trường.

Khi còn trẻ, hai người đã thỏa thuận làm thông gia của nhau, nhưng tiếc thay thế hệ cha tôi đều là đàn ông, ông Tang lại chân yếu, gần chục năm mới kiếm được người như Tang Triết.

Ông nội Tang nói đùa: "Kiều Kiều, nếu con và Tiểu Triết có duyên phận này, ông nội con sẽ rất vui."

Tôi hơi xấu hổ, lén liếc nhìn Tang Triết.

Anh đang đứng bên cửa sổ, lật giở hồ sơ bệnh án của ông Tang trong tay, ngoài cửa sổ nắng chói chang, mặt bên của anh phủ một lớp nắng vàng, bắt mắt đến mức người ta không thể rời mắt khỏi nó.

Tôi chợt nhớ ngày đầu tiên gặp nhau, tôi vung cây gậy xuống, khi anh ngước lên nhìn tôi, vẻ ngây thơ và sửng sốt...

"Bố……"

Tôi đang mê man thì đột nhiên anh ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm nhau, tôi đỏ mặt vội quay đi.

Mà ông Tang ở bên cạnh cười vui vẻ: "Tiểu Triết, bố hơi đói, ra ngoài mua cho bố chút gì ăn đi, bố muốn ăn bánh bao tôm pha lê ở cửa hàng góc phố."

Tang Triết bỏ đi.

Ông Tang bảo tôi mở chiếc tủ thứ hai cạnh giường, lấy ra một cuốn album ảnh lớn.

Trong cuốn album ảnh lớn đó, tôi nhìn thấy toàn bộ quá trình trưởng thành của Tang Triết, và có bóng dáng của tôi trong đó.

Ông Tang chỉ vào những bức ảnh và kể cho tôi nghe về quá khứ mà tôi không biết.

Lúc nhỏ sức khỏe yếu, thường xuyên đau ốm, có lần sốt cao bố mẹ không có nhà, ông nội già yếu phải tìm đến nhà người đồng đội cũ là ông Tang.

Lúc đó ông Tang tình cờ ra nước ngoài, chỉ có Tang Triết ở nhà, và cậu bé mười lăm tuổi đã cõng tôi đến trung tâm y tế trong thị trấn mà không nói một lời.

Sau khi xuất viện, Tang Triết đề nghị cho tôi đi học võ.

Năm mười lăm tuổi, tôi thay mặt trường lên thành phố tham gia thi đấu võ thuật, tuyết rơi dày đặc đường đi, chính Tang Triết đã sắp xếp tài xế đến đón tôi xuống núi.

Tôi thậm chí còn nhìn thấy bức ảnh Tang Triết trao giải thưởng cho tôi trên sân khấu.

Nhưng những điều này, tôi không có chút ấn tượng nào.

“Kiều Kiều, ta hiểu con trai ta, gặp lại con là phúc khí của nó.” Ông Tang nhìn tôi, thành khẩn nói.

Trong lúc trò chuyện, Tang Triết quay lại, theo sau là một cô y tá nhỏ.

Cô y tá nhỏ mặc bộ đồng phục màu xanh da trời, khuôn mặt trang điểm tinh tế, khi nhìn thấy tôi, chiếc khay trên tay suýt nữa rơi xuống đất.

Là Ninh Ninh.

“Chị, sao chị lại ở đây?” Vẻ kinh ngạc trên mặt cô ta cũng không thua gì tôi.

BẠN TRAI CŨ TRỞ THÀNH CHÁU CỦA TÔI 《04》

Tác giả: 小周周

Vui lòng không mang bản dịch đi nơi khác!
_______________________________________

11

Ninh Ninh làm tình nguyện viên ở đây trong kỳ nghỉ đông, chăm sóc cuộc sống hàng ngày của ông Tang.

Tôi nhìn thấy đôi chân dài của cô ta lộ ra một cách cố ý dưới lớp quần yếm và giọng nói dễ thương của cô ta "Anh Tang Triết", dường như tôi hiểu ra mọi chuyện ngay lập tức.

Đã lâu kể từ khi công ty của Bùi Vũ Phàm gặp sự cố, chắc cô ta nóng lòng muốn chuyển sang mục tiêu mới.

Chỉ là lần này, Tang Triết sẽ thực sự yêu cô ta?

"Anh Tang Triết, anh có thể cùng em đến nhà kho được không? Đầu gối của chú cần thiết bị phục hồi chức năng, thiết bị này hơi nặng, một mình em không bê được." Cô ta nhìn Tang Triết, nhẹ nhàng cầu xin.

“Bệnh viện không có ai khác à?” Tang Triết không nhìn cô ta.

“Buổi trưa em trực một mình.” Ninh Ninh cúi đầu: “Anh Tang Triết, máy phục hồi chức năng…”

“Cô Ninh, tôi không phải anh của cô.” Tang Triết không kiên nhẫn ngắt lời cô ta: "Lấy thiết bị là nhiệm vụ của cô, nếu cô không làm được, tôi sẽ cân nhắc đổi y tá.”

Ninh Ninh cắn môi, xoay người rời khỏi phòng bệnh, một lúc sau tự mình mang theo dụng cụ phục hồi chức năng.

Trong lúc hồi phục, tôi đứng dậy và đi vào phòng tắm.

Vừa rửa tay xong đi ra đã thấy Ninh Ninh đi theo.

"Chị, sao chị lại tới đây? Chị và Tang Triết có quan hệ gì?"

Tôi liếc nhìn cô ta, nhìn đi chỗ khác một lần nữa, rồi đi ngang qua cô ấy.

“Đừng mơ mộng nữa, Tang Triết sẽ không yêu người phụ nữ như chị đâu.” Cô ta hét vào lưng tôi: "Ngoan, mau cút khỏi đây, nếu không đừng trách tôi làm chị mất mặt.”

Tôi dừng lại, quay lại và hỏi: "Chà, tôi là loại phụ nữ nào?"

"Loại phụ nữ mà cháu trai anh ấy không muốn." Ninh Ninh trả lời: "Chị vừa chia tay với Bùi Vũ Phàm, sau đó quay lại đến gặp ông nội của anh ấy để tỏ ra lễ phép, chị không sợ xấu hổ khi nhìn thấy Bùi Vũ Phàm sao?"

“Cô không sợ xấu hổ, tôi sợ cái gì chứ?” Tôi cười nhạt: "Hơn nữa, hiện tại tôi còn độc thân, muốn ở bên ai là chuyện của tôi, cô tự lo cho mình đi, đến bệnh viện để quyến rũ ông trẻ của bạn trai ..."

"Chị nói nhảm, đây là công việc của tôi." Ninh Ninh tức giận ngắt lời tôi: "Tôi có lương tâm trong sạch, nhưng chị, sao chị lại ở đây? Bùi Vũ Phàm không thích chị, ông trẻ của anh ấy có thể nhìn trúng chị sao? Đừng mơ nữa. Nếu tôi là chị, tôi đã tìm một chỗ để chui xuống rồi."

“Ồ.” Tôi khoanh tay gật đầu: "Cô càng nói, tôi càng muốn thử xem, cô nói hiện tại cô là bạn gái của Bùi Vũ Phàm, nếu tôi cùng Tang Triết kết hôn, cô còn phải gọi tôi là gì nhỉ?”

"Bà trẻ?"

“Vô liêm sỉ!” Ninh Ninh nóng nảy, vươn tay muốn đánh tôi.

Tôi đưa tay nắm lấy cổ tay cô ta, tát vào lưng cô ta bằng một cú trái tay.

"Không biết xấu hổ! Cái tát này nên để tôi cho cô."

Sau đó, tôi hung hăng đẩy cô ta ra sau: "Đừng tưởng rằng cô có khả năng cướp được Bùi Vũ Phàm là hay, tôi nói cho cô biết, tôi không quan tâm đến người đàn ông đó, tôi vì thương hại cô mà đưa cho cô, sau này đừng có lắc lư trước mặt tôi, đừng nói là giở trò đồi bại, nếu không, mỗi lần nhìn thấy cô, tôi đều đánh cô một trận!”

Cô ta loạng choạng trước cú đẩy của tôi, lùi lại vài bước, suýt chút nữa đã bám được vào cái bể phía sau, và khi cô ta ngẩng đầu lên lần nữa, vẻ mặt của cô ta đã thay đổi.

“Chị, sao chị có thể đánh người?” Cô ta rưng rưng nước mắt nhìn tôi,

“Em biết chị luôn không thích em, đều là lỗi của em, là em làm chị không vui.”

Trong lòng dấy lên nghi hoặc, tôi không khỏi quay đầu lại nhìn.

Quả nhiên, tôi nhìn thấy Tang Triết cách đó không xa, tay cầm một túi hộp cơm bỏ đi, đứng dựa vào tường, trầm ngâm nhìn cảnh này.

Tôi không biết anh ấy đã đứng như thế này bao lâu, và anh ấy đã xem bao nhiêu.

Nhưng tôi không quan tâm nữa.

Tôi là người như vậy, nếu làm được thì sẽ không ầm ĩ, sớm để anh ấy nhìn rõ chẳng phải tốt hơn sao?

“Anh Tang Triết, sao anh lại ở đây?” Ninh Ninh che mặt chạy tới: "Là lỗi của em, em không biết nên đã chọc giận chị gái, chị gái ra tay dạy dỗ em một bài học, anh đừng trách chị ấy."

Tôi cũng không muốn giải thích, xoay người chuẩn bị rời đi.

“Đợi đã.” Tang Triết ngăn tôi lại.

Anh vứt đống rác trên tay đi, rửa tay lần nữa rồi đến đứng bên cạnh tôi.

"Vừa rồi tôi đã đặt một nhà hàng rồi, là nhà hàng Đông Bắc mà em thích, lát nữa tôi sẽ tới."

Tôi nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu.

"Không phải nói hôm nay mời tôi ăn cơm sao? Muốn hối hận nhanh như vậy sao?" Tang Triết có chút kinh ngạc.

“Anh Tang Triết…” Ninh Ninh rơi nước mắt, giả vờ mạnh mẽ: “Anh ăn cơm đi, chuyện của chú giao cho em, đừng lo…”

“Cô Ninh.” Tang Triết ngắt lời cô: "Từ mai trở đi cô không cần tới đây nữa, tôi đã liên hệ với bệnh viện, nhờ họ giúp tôi đổi y tá khác rồi.”

"Tại sao? Anh Tang Triết, em không hiểu. Là do em làm không đủ tốt sao? Tại sao?" Ninh Ninh vẻ mặt ủy khuất.

“Bởi vì cô không tôn trọng bạn gái của tôi.” Tang Triết nói xong liền kéo tôi đi.

Tôi theo dõi anh ấy một lúc lâu trước khi tôi nhận ra ý nghĩa của câu cuối cùng.

"Tang Triết, tôi làm bạn gái anh từ khi nào vậy?"

12

Anh vuốt băng gạc trên trán: "Tôi bởi vì em mà bị thương, em không nên chịu trách nhiệm sao?"

“Trách nhiệm…trách nhiệm không phải là phương pháp tiêu cực như vậy.” Tôi có chút không nói nên lời.

“Tôi là người bị hại, chịu trách nhiệm như thế nào thì tôi có tiếng nói cuối cùng.” Vừa nói, anh ấy vừa vô tình kéo tôi vào một nhà hàng.

"Anh không có đạo lý!"

“Chúng ta ăn cơm trước đi, ăn xong rồi nói.” Anh ra hiệu phục vụ bưng thức ăn lên.

Thực sự có món thịt đóng gói yêu thích của tôi.

Vì vậy, tôi quyết định ăn trước, nhưng sau khi ăn xong, tôi lại quên mất những gì vừa định nói.

Mấy ngày sau, Tang Triết vẫn đều đặn xuất hiện ở nhà tôi, bố tôi rất thích anh ấy, mẹ tôi cũng vậy, còn tôi, hình như không còn ghét anh ấy nhiều nữa.

Cho đến khi có chuyện xảy ra vào ngày hôm đó.

Mấy ngày cuối năm, mẹ dẫn tôi ra phố mua đồ tết, trên đường về tôi bị hai người đàn ông trung niên chặn lại.

"Cô ta có phải là Vãn Kiều không?" Một người đàn ông chỉ vào tôi và hỏi mẹ tôi.

Tôi muốn gật đầu nhưng lại thấy có gì đó không ổn nên kéo bà ấy lại và bỏ chạy.

Nhưng đã quá muộn, một tên nắm tay tôi kéo mạnh, tôi bị xô ngã xuống đất, bị hai tên lôi vào sâu trong ngõ.

"Kiều Kiều, Kiều Kiều, con làm sao vậy? Buông con gái tôi ra, buông con gái tôi ra." Mẹ tôi điên cuồng chạy theo.

Tôi lớn lên trong một học viện võ thuật, tôi vẫn có thể đối phó với họ một chút.

Nhưng mẹ tôi thì khác, bà chỉ là một người phụ nữ trung niên bình thường, bà lao vào cứu tôi nhưng lại bị một người đàn ông đá vào bụng.

Mẹ tôi ngã xuống vệ đường, trán đập vào tảng đá bên đường, máu đỏ lên mặt.

"Mẹ!"

Tôi hét lên.

Họ không buông tay.

Mắt tôi đỏ hoe, tôi nhặt một chai bia dưới đất và đưa về phía họ.

Hai người đàn ông đã bị tôi đánh đi.

Mẹ tôi bị khâu 5 mũi trên đầu, tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng căn nguyên của bệnh vẫn còn rất nhiều.

Ví dụ như chứng đau nửa đầu và suy giảm trí nhớ, khi chúng ta già đi, khả năng mắc các di chứng này sẽ tăng lên.

Tôi giải quyết công việc ở bệnh viện, lập tức bắt taxi đến nhà Ninh Ninh.

Cô ấy đang đóng gói hành lý và cố gắng trốn thoát.

Tôi đạp lên vali của cô ta, giơ tay tát vào mặt cô ta năm sáu cái khiến cô ta loạng choạng đứng không vững.

“Vãn Kiều, cô điê.n cái gì vậy?” Cô ta loạng choạng lao tới đánh tôi.

Tôi giơ cây gậy bóng chày trong tay và vung nó vào vai cô ta, rồi bụng cô ta, đùi cô ta...

Sau mấy hiệp, Ninh Ninh nằm trên mặt đất không ngừng co giật, trong miệng không ngừng phun ra má.u.

"Vãn Kiều, cô đang làm gì vậy? Thả Ninh Ninh ra!"

Chú và dì của tôi chạy ra khỏi nhà khi họ nghe thấy tiếng động.

Tôi lấy con dao găm trong tay ra, nhẹ nhàng hạ xuống trên mặt Ninh Ninh: “Đừng tới đây, lại gần một bước, tôi không dám bảo đảm khuôn mặt cô ta sẽ như thế nào.”

Chú và dì tôi sợ hãi và không dám tiến lên một bước.

"Kiều Kiều, có chuyện gì thì từ từ nói, đừng làm Ninh Ninh bị thương, đừng."

"Kiều Kiều, Ninh Ninh đã làm cái gì sai sao? Tại sao cô lại đối xử với nó như vậy, nó là em gái của cô, nó là em gái của cô..."

“Câm miệng!” Tôi ngắt lời bọn họ: "Mẹ tôi cũng là em gái ruột của các người, các người nên hỏi con gái ngoan của các người, xem nó đã làm gì mẹ tôi? Nó đã làm gì tôi? Tại sao nó lại phải chạy trốn? Trên trán mẹ tôi có năm mũi khâu, năm mũi khâu!"

"Tôi... Tôi không biết chị đang nói cái gì." Ninh Ninh nằm trên mặt đất giãy giụa muốn đứng dậy khi nghe được lời này.

Tôi giẫm lên đầu gối cô ta.

"Hai tên kia đã khai rồi, cô làm cái gì? Tự cô nói hay là tôi cầm đao hỏi cô?"

Cô ta lùi lại với vẻ mặt kinh hãi: "Tôi...tôi không biết chị đang nói về cái gì." Đôi má sưng tấy của cô ta nhuốm đầy máu.

“Ninh Ninh, Kiều Kiều, chuyện gì… chuyện gì vậy?” Dì tôi sợ hãi quỳ rạp xuống đất.

Tôi lấy trong túi ra một chiếc điện thoại di động cũ kỹ, ném đến trước mặt Ninh Ninh: "Cô bảo bọn họ ghi âm đúng không? Thực ra, cô có nói hay không cũng không sao, dù sao thì kết quả cũng như nhau. "

Vừa nói, tôi vừa từ từ bẻ gãy một trong những sợi gân của cô ta bằng một con dao găm.

"Đừng, đừng..." Ninh Ninh đau đến kêu lên một tiếng: "Tôi sai rồi, tôi biết sai rồi, xin chị buông tôi ra, làm ơn, tôi sẽ nói tất cả, tôi sẽ nói cho chị tất cả..."

Tôi đã đoán đúng, Ninh Ninh luôn lo lắng về việc tôi sẽ vạch trần cô ta trong nhóm gia đình, và ngày đó trong viện dưỡng lão, Tang Triết đã sa thải cô ta không thương tiếc vì tôi.

Mang trong mình mối hận thù, cô ta đã thuê hai người đàn ông để hủy hoại sự trong trắng của tôi và hủy hoại cuộc đời tôi mãi mãi.

Cô ta thậm chí đã quay video chúng.

Nhưng họ đã không thành công, họ đã làm rơi máy quay video xuống đất khi vội vàng bỏ chạy. Tôi mở điện thoại và thấy đoạn ghi âm cuộc gọi của họ với Ninh Ninh, cũng như một nửa đoạn video, vì vậy tôi đã thực hiện một cuộc gọi phỏng đoán.

Mãi cho đến khi Ninh Ninh thú nhận hết mọi chuyện, tôi mới chậm rãi mở điện thoại: "Kỳ thực, ngoại trừ ghi âm cuộc gọi, trong đó không có gì cả. Tôi thậm chí còn không bắt được hai người đàn ông đó, nhưng bây giờ cũng không sao."

Sau đó tôi lấy ra chiếc bút ghi âm đã chuẩn bị sẵn từ trước: "Có lời khai của cô, mọi chuyện đều có thể dễ dàng giải quyết."

“Không không không, những gì tôi vừa nói đều là giả, Vãn Kiều, cô cái đồ đê tiện này!” Ninh Ninh kêu gào một tiếng, muốn nhào tới đoạt lấy bút ghi âm.

Nhưng gân kheo của cô ta đã bị tôi đánh gãy, nên cô ta chỉ có thể bò trên mặt đất.

Chú và dì chạy đến ôm cô ta và cùng khóc...

Vừa bước ra khỏi cổng nhà Ninh Ninh, tôi đụng phải Tang Triết đang vội chạy tới.

Anh ôm chặt lấy tôi, giọng run run: "Kiều Kiều, em không sao chứ? Em không sao chứ? Tại sao không đợi anh? Tại sao không nói cho anh biết?"

Tôi sửng sốt trước cái ôm đột ngột của anh ấy, và phải mất một lúc tôi mới phản ứng được.

"Tôi. . . Tôi không sao, máu không phải của tôi, là của Ninh Ninh."

Nghe vậy, anh hiển nhiên thở phào nhẹ nhõm, có chút lo lắng cẩn thận nhìn tôi từ trên xuống dưới, thấy xác thực không có ngoại thương, mới thở phào nhẹ nhõm.

"Anh có nghe nói qua dì, chú gọi anh tới tìm em. Kiều Kiều, em làm sao không chờ anh? Chuyện này em không nên một mình giải quyết."

"Anh không nghĩ tôi đáng sợ sao? "Tôi giơ con dao găm trong tay lên, nó vẫn còn dính máu của Ninh Ninh.

Tang Triết nhìn tôi rất lâu, trong mắt anh ấy dường như có hàng ngàn lời muốn nói, cuối cùng anh ấy chỉ gói gọn trong một câu: “Anh chỉ thấy đau lòng thôi”.

BẠN TRAI CŨ TRỞ THÀNH CHÁU CỦA TÔI 《05》

Tác giả: 小周周

Vui lòng không mang bản dịch đi nơi khác!
_______________________________________

13

Những chuyện tiếp theo, Tang Triết không để tôi can thiệp vào, anh ấy đích thân đưa Ninh Ninh vào tù, đồng thời tìm bác sĩ phẫu thuật não giỏi nhất để hạn chế tối đa ảnh hưởng của chuyện này.

Vào ngày tòa tuyên án, tôi đã đi cùng Tang Triết.

Ninh Ninh bị kết án tù chung thân, cô ta chỉ có thể ngồi tù cả đời.

Trước khi đi, cô ta nhìn tôi với ánh mắt hung dữ: "Vãn Kiều, đừng tự mãn quá lâu, còn có một món quà lớn từ Bùi Vũ Phàm đang chờ cô."

Tôi sợ đến toát mồ hôi lạnh, tỉnh lại sau giấc mộng, Tang Triết đã đứng ở bên giường.

"Làm sao vậy, em gặp ác mộng sao?"

Tôi nhìn khung cảnh xa lạ xung quanh mình, phải mất một lúc tôi mới nhận ra đây là bệnh viện.

Nghe xong câu nói của Ninh Ninh, sợi dây treo trong lòng bấy lâu nay cuối cùng cũng buông xuống, tựa hồ đột nhiên đứt lìa, cả người nhẹ bẫng, hư không.

Ra khỏi tòa, chúng tôi gặp chú và dì, họ chỉ vào mũi tôi và mắng tôi là kẻ vô tâm, đã hủy hoại cuộc đời con gái họ…

Mắt tôi tối sầm, tôi ngất đi và sau đó tôi đến bệnh viện.

Bác sĩ nói rằng tôi đã phải chịu quá nhiều áp lực và cần được nghỉ ngơi thật tốt.

Nhưng tôi luôn nghĩ đến câu cuối cùng Ninh Ninh nói...

"Những gì Ninh Ninh nói ngày hôm đó là có ý gì? Có phải Bùi Vũ Phàm đang làm gì đó ở phía sau không?" Tôi hỏi Tang Triết.

“Không có gì cả.” Thay vào đó, Tang Triết nắm tay tôi, với giọng điệu kiên quyết.

Lòng bàn tay của anh rất dày, có mùi vị thuyết phục, tôi cố gắng kìm nén sự bất an trong lòng, cùng anh đến viện dưỡng lão.

Tôi đã hứa với anh ấy rằng hôm nay tôi sẽ cùng anh ấy đón ông Tang từ bệnh viện, sau đó sẽ trở lại nhà anh ấy để ăn tối đoàn tụ.

Đã ba mươi rồi.

Tang Triết nói rằng thời gian của bố anh không còn nhiều, và anh muốn cố gắng hết sức để bố mình được hạnh phúc lần cuối.

Và sau vài ngày làm quen, cuối cùng tôi cũng hiểu ra mối quan hệ giữa Bùi Vũ Phàm và nhà họ Tang.

Người vợ cả của ông Tang là một góa phụ, khi người góa phụ vào nhà họ Tang có mang theo một đứa con trai do người chồng quá cố của bà sinh ra, chỉ kém ông Tang vài tuổi nhưng vẫn gọi ông là bố.

Con riêng này là ông nội của Bùi Vũ Phàm.

Ba mươi năm sau, người con riêng lấy vợ sinh con nhưng ông Tang không có con nối dõi cho đến khi người vợ đó qua đời, ông lấy mẹ của Tang Triết và sinh ra Tang Triết.

Mặc dù Tang Triết chỉ hơn Bùi Vũ Phàm mười tuổi nhưng anh là em trai út của ông nội anh ta và là người thừa kế duy nhất của nhà họ Tang.

Trên danh nghĩa, anh ta phải gọi Tang Triết là ông nội.

Khi nhóm chúng tôi trở lại ngôi nhà cũ, bữa tối đoàn tụ đã sẵn sàng và phòng khách chật ních người.

Đây là lần đầu tiên Tang Triết đưa bạn gái về nhà, lại cùng ông Tang vào nhà, cho nên Tang gia đương nhiên rất coi trọng.

Nhà họ Tang có rất nhiều quy tắc, trước bữa cơm sum họp, đám hậu bối nhà họ Tang sẽ quỳ lạy người lớn tuổi để chúc Tết, lúc đầu tôi không biết điều này.

Trong cơn tuyệt vọng, Tang Triết nhét cho tôi rất nhiều phong bì màu đỏ.

Tôi lúng túng ngồi trên ghế sofa.

Tôi nghe nói rằng một số người trong số họ gọi tôi là dì nhỏ, một số gọi tôi là bà trẻ ... nhưng tất cả họ chắc chắn đều có vẻ kính trọng.

Cho đến khi tôi nhìn thấy Bùi Vũ Phàm.

Mọi người đã khấu đầu xong và nhận những phong bao màu đỏ.

Chỉ có anh ta, anh ta nhìn tôi giữa đám đông, ánh mắt đầy khinh bỉ.

“Vũ Phàm, quỳ xuống gọi bà nội đi.” Bố anh ta thấp giọng thúc giục anh ta.

14

Bùi Vũ Phàm vẫn bất động, mắt anh ta dán chặt vào tôi như gai.

Tôi không vội, vì bao lì xì trong tay tôi đã dùng hết rồi.

Tôi chỉ đơn giản đứng dậy đi vào phòng tắm, trước khi đi còn nhặt một phong bì màu đỏ rỗng không trên ghế sô pha, định bỏ một ít tiền mặt vào đó.

Khi tôi đang trốn trong phòng tắm và chuẩn bị bỏ tiền vào phong bì màu đỏ, khuôn mặt của Bùi Vũ Phàm đột nhiên xuất hiện trước mắt tôi, và tôi đã thay đổi quyết định ngay lập tức.

Vừa bước ra khỏi phòng tắm, tôi đã nghe thấy một tiếng "bốp" giòn tan.

"Vũ Phàm, đó là bà trẻ của con, con nên dập đầu chúc mừng năm mới."

Cha Bùi đánh Bùi Vũ Phàm.

Tôi đã nghe Tang Triết nói rằng sau khi nguồn thu nhập của Bùi Vũ Phàm bị cắt, cha Bùi đã cố gắng giúp anh ta khôi phục lại hình ảnh của mình trong mắt nhà họ Tang.

Cái tát này rất nghiêm trọng, tất cả mọi người có mặt đều nghe thấy, trên mặt Bùi Vũ Phàm lập tức xuất hiện năm dấu tay, anh ta mở miệng, muốn nói gì đó.

Liếc mắt một cái, anh ta nhận ra tôi ở cửa phòng tắm, quay người bước tới ngay.

“Đó là lý do tại sao cô muốn làm bà của tôi?” Anh ta hỏi bằng một giọng khinh bỉ mà chỉ hai chúng tôi có thể nghe thấy.

Tôi nở một nụ cười rạng rỡ với ông và cao giọng: “Tôi rất tự hào vì có một đứa cháu lớn như vậy”.

Biểu hiện của anh ta thay đổi.

"Kiều Kiều..." Tang Triết đi tới, nắm lấy tay tôi và liếc nhìn Bùi Vũ Phàm một cách rất thờ ơ.

Chỉ với một cái liếc mắt, Bùi Vũ Phàm đã cúi đầu xuống.

"Ông trẻ."

Tang Triết không để ý đến anh ta, chỉ đưa tay nhẹ nhàng khép cổ áo của tôi lại.

"Lạnh không?" Anh ấy hỏi tôi.

Tôi lắc đầu một cách khó hiểu.

Bùi Vũ Phàm đã từ từ quỳ xuống và cúi đầu cung kính: "Bà trẻ.”

Khuôn mặt này thay đổi thật nhanh, tôi không kìm được mà cười phá lên, lấy trong túi ra bao lì xì đã chuẩn bị trước.

“Ngoan lắm, bà trẻ sẽ cho cháu một hồng bao lớn.”

Những người xung quanh cảm thấy thích thú trước cảnh tượng này, vui vẻ bước vào nhà hàng.

Theo quy tắc, tôi và Tang Triết vẫn ngồi ở ghế trên, còn Bùi Vũ Phàm, với tư cách là vãn bối, được sắp xếp ở một góc nhỏ kín đáo.

Trong bữa tối, Tang Triết vẫn gắp cho tôi ăn, thỉnh thoảng giới thiệu cho tôi hoàn cảnh gia đình, ai là cha, ai là cháu của ai...

Nhà họ Tang làm ăn lớn, tôi nghe nói một lớn hai lớn, nhưng tôi không hiểu gì cả.

Thỉnh thoảng vãn bối lại đến nâng cốc chúc mừng, tôi cũng làm theo lời của Tang Triết chiếu lệ.

"Anh ơi, phong bao màu đỏ của anh là lớn nhất. Để em xem bên trong có thứ gì tốt nhé." Trong lúc cao hứng, một đứa trẻ đột nhiên chạy đến trước mặt Bùi Vũ Phàm, giật lấy phong bao màu đỏ từ trong túi của anh ta rồi mở ra trước mặt mọi người.

Không có tiền trong phong bì màu đỏ, chỉ có một mảnh giấy có vẽ một con rùa lớn trên đó.

Nhìn con rùa lớn, đứa trẻ không khỏi cười to: "Anh ơi, sao bao lì xì của anh lại là con rùa khốn nạn vậy? Ha ha ha!"

Những người trong bàn rất thích thú với lời nói của đứa trẻ.

Mặt Bùi Vũ Phàm đỏ bừng rồi tái nhợt, anh ta nhìn trái nhìn phải, đột nhiên đứng dậy chỉ vào tôi: “Vãn Kiều, cô có ý gì?”

Tôi nín cười, tỏ vẻ vô tội: “Bà chỉ đùa với cháu thôi mà”.

"Bà?" Bùi Vũ Phàm cao giọng: "Cô gái nhỏ, nếu cô vẫn muốn làm bà của tôi, cô không sợ mất mạng sao?!"

Tang Triết đang ngồi bên cạnh tôi, khuôn mặt anh ấy tối sầm với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, anh ấy đặt ly rượu trên tay xuống bàn.

Giọng nói không nhẹ cũng không nặng, nhưng mọi người có mặt đều nghe thấy.

Bàn ăn lập tức trở nên im lặng, ngay cả những đứa trẻ lúc nãy còn đùa giỡn cũng bị cha mẹ bắt đi.

Cha Bùi nhìn xung quanh, mồ hôi đầm đìa vì lo lắng, ông nghiến răng, bước tới và tát Bùi Vũ Phàm.

"Không quản lớn nhỏ, đi ra ngoài quỳ ngay."

Mẹ Bùi vừa định nói, cha Bùi liền liếc mắt một cái ngăn lại.

Những chiếc ghế phía sau, vì Bùi Vũ Phàm không có mặt, nên rõ ràng là thoải mái và vui vẻ hơn rất nhiều.

Sau bữa tối, nhà họ Tang có truyền thống đón tuổi, vì mấy ngày nay tôi gặp ác mộng, không được nghỉ ngơi nên Tang Triết đưa tôi về phòng sớm.

Đó là một phòng khách.

Tôi tắm rửa một chút trong phòng tắm, vừa mở cửa đã bị Bùi Vũ Phàm chặn lại.

"Làm bà trẻ thấy như thế nào?"

Anh ta đang đứng ở cửa phòng tắm, trên mặt còn in dấu vết tát của bố anh ta, nhìn tôi với ánh mắt ghê tởm.

BẠN TRAI CŨ TRỞ THÀNH CHÁU CỦA TÔI 《06》

Tác giả: 小周周

Vui lòng không mang bản dịch đi nơi khác!
_______________________________________

15

Tôi vừa mở miệng hét lên hai chữ “Tang”, anh ta liền cười nói: “Cô hét to lên, tốt nhất là gọi cả nhà họ Tang đến, rồi tôi sẽ nói với họ về mối quan hệ giữa chúng ta, để cho học xem rốt cuộc ba chúng ta là loại quan hệ gì."

Tôi biết rằng Bùi Vũ Phàm không biết xấu hổ, nhưng tôi không ngờ anh ta lại là một kẻ lưu manh như vậy.

"Anh muốn gì?"

Thấy giọng tôi nhỏ lại, Bùi Vũ Phàm chỉ tiến lên một bước và chặn cửa phòng tắm.

"Kiều Kiều, anh biết em vẫn không thể buông bỏ anh, em cùng ông già kia qua lại, chẳng qua là muốn trả thù anh đúng không? Đều là lỗi của anh, anh bị Ninh Ninh lừa gạt, cho nên mới làm như vậy."

“Anh có lỗi với em. Anh đã biết mình sai rồi, quay về bên anh, chúng ta lại như trước, được không?"

Ông già?

Tang Triết chỉ hơn anh ta mười tuổi thôi.

Và, ai nói đàn ông già là xấu?

“Bùi Vũ Phàm, đừng quá coi trọng bản thân, tôi hiện tại là bà trẻ của anh, kính trọng một chút đi.” Nói xong, tôi vươn tay muốn đẩy cánh tay của anh ta ra.

Nhưng anh ta không buông tay, thậm chí còn nắm lấy tay tôi, cả người anh ta cứ như vậy.

"Kiều Kiều..."

Nhậu xong chắc quên mất lúc trước bị tôi đánh như thế nào.

Tôi nhấc đầu gối trái lên hướng vào bụng anh ta, sau đó dùng một tay siết chặt cổ tay anh ta, xoay cả người anh ta lại, tay kia túm lấy tóc anh ta, dùng sức kéo về phía trước, anh ta cắm đầu trực tiếp vào bồn cầu phía sau anh ta.

"Thằng khốn, đi ăn cứ.t đi!"

Giọng Bùi Vũ Phàm nguyền rủa từ phía sau.

Tôi nhanh chóng rời khỏi phòng dành cho khách, vừa rẽ qua hành lang đã đụng phải Tang Triết đang theo tiếng động mà đi lên.

"Xảy ra chuyện gì thế?"

"Anh tự đi vào xem đi."

Giọng chửi rủa của Bùi Vũ Phàm phát ra từ trong phòng, Tang Triết hiểu ra mọi chuyện ngay lập tức, anh ấy lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc, sau đó tự mình dẫn tôi về phòng.

"Là anh suy nghĩ không kỹ, không nghĩ tới hắn trốn ở phòng cho khách, đêm nay em có thể ở chỗ này nghỉ ngơi đi."

“Vậy anh ở đâu?” tôi hỏi.

"Anh đi xử lý một số việc trước, trở về sẽ hơi muộn, em nghỉ ngơi trước đi." Nói xong, anh ấy xoay người chuẩn bị rời đi.

Tôi không muốn ở đây một mình nên đứng dậy nắm lấy tay áo anh: “Em đi với anh.”

Tang Triết đỡ tôi ngồi xuống: “Yên tâm, ở đây an toàn, bên ngoài có người không an toàn.” Nói xong, anh đặt lên trán tôi một nụ hôn nhẹ, rồi xoay người rời đi.

Phòng của Tang Triết khá lớn, nhưng đồ đạc cũng không nhiều, bài trí màu xám trông trống rỗng, trên tường dán đầy giải thưởng anh nhận được từ khi còn nhỏ.

Tôi nhìn qua từng thứ một, trong lòng không khỏi dâng trào cảm xúc, có người từ nhỏ đã thật xuất chúng.

Sau khi xem xong, tôi nằm trên chiếc giường lớn phía sau.

Trong chăn có một mùi mà tôi rất quen thuộc, mùi này chỉ có ở áo khoác của Tang Triết, tôi không thể phân biệt được đó là mùi gì, nhưng mùi rất thơm.

Tôi không khỏi nghĩ đến dáng vẻ lúc ngủ của Tang Triết ngày thường, chẳng lẽ anh ấy cũng nằm trên chiếc giường lớn này giống tôi sao...

Tôi càng nghĩ về điều đó, mặt càng đỏ, nhưng tôi không thể ngừng nghĩ về nó.

Tôi nghĩ mình sẽ bị mất ngủ, nhưng sau khi trằn trọc vài lần, tôi ngủ thiếp đi trong vô thức.

Khi tôi mở mắt ra lần nữa, đêm đã rất muộn và tôi bị đánh thức bởi một cơn buồn tiểu.

Tôi ngơ ngác đứng dậy khỏi giường và đi vào phòng tắm.

Khi tôi trở lại, tôi nghĩ rằng mình vẫn đang ở trong nhà, hơn nữa tôi có thói quen nằm nghiêng về bên trái.

Chiếc chăn ấm áp hơn bao giờ hết, mùi mà tôi ngửi thấy trước đó ngày càng nồng nặc, tôi lăn qua ôm lấy chiếc chăn, không khỏi lẩm bẩm: “Thật ấm áp…”

Chiếc chăn bông tôi đang ôm đã cứng lại, không còn thoải mái như trước.

Tôi cứ ưỡn người trong chăn, cố gắng đổi sang một tư thế thoải mái hơn, nhưng càng ưỡn người thì càng khó chịu.

Hình như tôi không ôm chăn bông.

Mạnh dạn đưa tay ra sờ trên, dưới...

Tôi đã chạm vào cái gì vậy? Một người đàn ông!

Với nhận thức này, tâm trí tôi ngay lập tức sáng tỏ.

"A..." Tôi hét lên và cuộn chăn sang một bên.

“Cẩn thận.” Tang Triết đưa tay kéo tôi, hai chúng tôi cùng nhau lăn khỏi sofa.

Anh bật đèn lên, tôi nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh, lúc này tôi mới ý thức được mình vừa mới đi ra khỏi nhà vệ sinh, không quay lại giường lớn mà trèo lên ghế sofa nơi Tang Triết đang nằm ngủ.

Anh ấy trở lại khi nào vậy? Vẫn ngủ trên ghế sofa?

"Thực xin lỗi, em… hình như em đi nhầm đường.” Tôi đứng dậy xoa xoa cái mông đau nhức.

Tang Triết nhìn tôi không nói, trong mắt hiện lên một tầng sương mù.

Tôi nghĩ về việc vừa rồi, như thể tôi đã chạm vào thứ không nên chạm vào...

"Tạm biệt."

Nghĩ đến đây, tôi đang định bỏ chạy, lại bị Tang Triết bắt được: “Là em cố ý.”

"Không, em không."

"Em có."

"Anh làm gì vậy? Đại côn đồ."

"Cũng là học được từ em."

...

Ngày hôm sau, mãi đến trưa tôi mới dậy, cũng không thấy bóng dáng của Bùi Vũ Phàm ở nhà họ Tang, nghe người khác nói công ty anh ta xảy ra chuyện nên đã ra ngoài sớm để giải quyết.

Tôi không nghĩ ngợi gì nhiều, ngày mồng ba của năm mới trôi qua trong nháy mắt, tôi trở về nhà.

Chỉ là có gì đó dường như khác đi.

Đó là Tang Triết, người ở lại nhà tôi và học nấu ăn với bố tôi. Khi rảnh rỗi, chúng tôi lên núi nghịch tuyết, đốt pháo hoa ở quảng trường...

Nhiều năm sau, anh ấy đưa tôi trở lại thành phố S, sau đó quay lại công ty của anh ấy.

Một vài ngày sau khi tôi đi làm, tôi bị mấy người cho vay trực tuyến làm phiền.

16

Đó là Bùi Vũ Phàm.

Anh ta vay rất nhiều trên mạng, tôi là người bảo lãnh, anh ta nói dối tôi điền thông tin khi đi cùng anh ta trước đó, lúc đó anh ta đồng ý chỉ vay mấy chục nghìn vì công ty.

Nhưng sau đó, anh ấy đã sử dụng thông tin của tôi để vay liên tiếp từ hơn chục công ty khác, và số tiền không hề thấp.

Con nợ Bùi Vũ Phàm đã biến mất, tất cả những công ty đó đều tìm tôi làm người bảo lãnh, thúc giục tôi trả khoản vay, trả lãi và tung ra một số tiền lớn.

Nếu tôi không trả lại, họ sẽ không để tôi đi.

Và điện thoại của Bùi Vũ Phàm đã bị ngắt kết nối, vì vậy trong cơn tuyệt vọng, tôi đã chọn báo cảnh sát, nhưng báo cảnh sát cũng vô ích, vay trực tuyến cũng là vay, và có thủ tục chính thức ...

Khi hai bên đang bế tắc, Tang Triết đến và đưa tôi ra khỏi đồn cảnh sát.

"Bùi Vũ Phàm chắc đã ra nước ngoài rồi."

“Đi nước ngoài?” Tôi giật mình, như vậy chẳng phải tất cả nợ nần anh ta đều đổ lên đầu tôi sao?

"Đừng lo lắng, Bùi Vũ Phàm đã nghĩ ra mánh khóe này và đã bỏ trốn với số tiền sau khi anh đuổi anh ta ra khỏi nhà Tang. Anh nên là người trả tiền." Nói xong, Tang Triết chuẩn bị yêu cầu kế toán chuyển tiền .

Tôi vội ngăn lại: “Em biết số tiền này đối với anh chẳng là gì, nhưng suy cho cùng, em đã lỡ tin người trước, anh đừng gửi tiền, để em xem có cách nào cứu vãn được không”.

Tang Triết và tôi đến nhà bố mẹ Bùi Vũ Phàm.

May mắn thay, cha Bùi và mẹ Bùi vẫn chưa chuyển đi, nhưng họ không biết gì về tung tích của Bùi Vũ Phàm, khi nghe tin anh ta mắc một khoản nợ cao ngất trời, đôi mắt của cặp vợ chồng già tối sầm lại và họ bất tỉnh.

Chúng tôi đã tìm kiếm tất cả bạn bè của chúng tôi, những người có thể biết về nơi ở của Bùi Vũ Phàm, nhưng không tìm thấy gì.

Dưới sự xử lý của Tang Triết đối với những khoản vay trực tuyến đó, chỉ cần trả hết tiền gốc, không tính lãi, nhưng đó vẫn là một khoản phí đáng kể.

Chúng tôi đã bế tắc về vấn đề này trong nửa năm, trong khoảng thời gian này, chúng tôi đã không ngần ngại bán ngôi nhà cũ của Bùi Vũ Phàm và trả một phần.

Cuối cùng, Tang Triết không đành lòng nhìn tôi vội vàng vì chuyện này, sau lưng tôi trả hết nợ, khi tôi tìm được anh ấy, anh ấy đã chuẩn bị sẵn mọi thứ.

“Nếu thật sự có lỗi, cũng không bằng gả cho anh, tiền này coi như sính lễ.” Tang Triết cười nửa miệng nhìn tôi.

“Đó cũng là một ý kiến hay.” Tôi đấm anh ấy.

Anh ấy dễ dàng nắm lấy tay ta, đem tôi kéo vào trong lòng, nghiêm túc nói: “Kiều Kiều, em phải suy nghĩ thật kỹ, nếu như anh có định mệnh cùng em trải qua mấy chục năm, anh muốn tua nhanh đến mấy chục năm đó."

"Ý anh là gì?" Tôi có chút bối rối.

Anh từ phía sau lấy ra một chiếc nhẫn, quỳ một gối xuống: "Kiều Kiều, gả cho anh nhé? !"

"Lão già, ai muốn lấy anh chứ?"

"Em nói ai là lão già? Lão già nào?"

"..."

Anh ấy đã cầu hôn tôi theo cách này, và trước sự hoài nghi của tôi, tôi đã gật đầu đồng ý.

Đám cưới đã định vào Tết Nguyên Đán, chúng tôi vẫn về quê tổ chức.

Cơ thể ông Tang ngày một khỏe hơn, đến ngày cưới của chúng tôi, ông đã có thể đi lại tự do như người bình thường.

Trong đám cưới, tôi thấy ông Tang đứng bên bố tôi, nói cười vui vẻ, không hề giống người mới quen lần đầu.

Sau khi nghe họ trò chuyện, cuối cùng tôi nhận ra rằng họ đã mong chờ đám cưới này trong hai mươi năm, và ngay cả buổi xem mắt đó cũng là cố ý.

Không phải Tang Triết không biết chuyện này, ngược lại anh ấy đã sớm tính toán.

“Anh bắt đầu nghĩ đến em từ khi nào vậy?” Sau khi kết hôn, tôi tìm cơ hội chất vấn Tang Triết.

Khi vết sẹo trên trán của anh ấy bong ra, tôi từng khuyên anh ấy dùng sản phẩm xóa sẹo nhưng anh ấy không muốn, giờ chỉ còn lại một vết mờ.

Đó là một dấu vết rất mờ nhạt, nhưng nó sẽ không bao giờ biến mất.

Anh ấy đã dùng vết sẹo này để "tống tiền" tôi và buộc tôi phải chịu trách nhiệm.

“Để anh nghĩ xem đã.” Anh nói một cách nhởn nhơ.

Tôi đấm anh ấy một cái, nói: "Anh còn có gan nghĩ, lúc đó em là bạn gái của cháu trai anh, anh còn muốn có ý nghĩ với cháu dâu tương lai, chậc chậc, thật không biết xấu hổ."

“Mặt mũi có thể không cần, nhưng không thể mất vợ.” Anh kéo tôi vào lòng nở nụ cười tinh nghịch.

“Thực ra,” Anh tựa cằm lên trán tôi: “Anh biết em trước cả nó.”

“Ý anh là lần trước em lên thành phố tham gia một cuộc thi, anh đã trao giải thưởng cho em?” Tôi nghĩ đến bức ảnh mà ông Tang cho tôi xem.

"Vẫn còn sớm hơn."

"Không thể nào?" Tôi kinh ngạc: "Ý anh là lúc anh đưa em đến bệnh viện? Lúc đó em mới bao nhiêu tuổi chứ!"

"Bố anh từ nhỏ đã nói với anh, tương lai con dâu tên là Vãn Kiều, cho nên ngày đó nghe ông nội em gọi tên của em, anh liếc mắt liền nhớ tới."

Sau đó, anh ấy bận rộn với việc học và ra nước ngoài, khi anh ấy quay lại lần nữa, tôi đã trở thành bạn gái của Bùi Vũ Phàm.

Lần tôi bị Bùi Vũ Phàm lừa và đi tính sổ bằng gậy bóng chày, Tang Triết vừa trở về Trung Quốc, vì một số vấn đề công việc, anh ấy đã đến căn hộ của Bùi Vũ Phàm và mượn áo khoác của anh ta.

Sau khi vô tình bị tôi làm tổn thương, anh ấy biết rằng tôi đã chia tay với Bùi Vũ Phàm, anh ấy đã tình cờ đề cập điều đó với bố mình sau khi trở về nhà, và bố mẹ hai bên đã hẹn gặp nhau trong quán cà phê.

Tang Triết nói: "Chỉ cần anh nghĩ đến việc cùng em trải qua vài thập kỷ tới, anh sẽ rất mong chờ."

Không có câu chuyện tình yêu nào đẹp hơn thế này.

Nhân tiện, còn có Bùi Vũ Phàm.

Cưới nhau chưa được bao lâu, bạn thân tôi từ nước ngoài gửi về một bức ảnh, trong ảnh là một người đầu tóc bù xù, quần áo rách rưới đang nằm trên chiếc patin cũ nát, trượt một cách khó khăn và cụt cả hai chân.

Nếu không nhận dạng kỹ, chúng ta sẽ không thể nhận ra đó là Bùi Vũ Phàm.

Sau này tôi mới nghe nói rằng sau khi Bùi Vũ Phàm mang theo tiền trốn khỏi đất nước, cuộc sống của anh ta không tốt như chúng tôi tưởng tượng, lần đầu tiên anh ta bị lừa vào một số vùng xám bằng cách sử dụng kinh doanh làm mồi nhử, mất rất nhiều tiền.

Cuối cùng sau khi trốn thoát khỏi nơi đó, anh ta bị coi là một kẻ thấp kém vì nhu cầu kiếm sống.

Trong vài năm qua, anh ta đã sống một cuộc sống không có quần áo và thức ăn.

Gần đây không biết điều gì đã kích thích tôi, tinh thần vẫn không ổn định, hễ gặp mặt ai cũng kể về quá khứ đau khổ của mình, hoàn toàn là một phiên bản hiện đại của vợ Tương Lâm.

Nhưng anh ta lại quên mất, chuyện hôm nay không thể trách ai, tất cả đều là lỗi của anh ta.

Và cuộc sống hạnh phúc của tôi với 'ông già' Tang Triết chỉ vừa mới bắt đầu.

[Hoàn]

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #zhihu