trải nghiệm của cặp đôi đũa lệch (1)
Ryu Minseok thờ thẫn nhìn lên bảng, em ở đây nhưng tâm hồn em bay đâu mất rồi, tiếng giảng bài vẫn đều đều lên xuống sống động qua từng cách phát âm, thể hiện sự nhiệt huyết yêu nghề nồng cháy nhưng cũng em bị gạt bỏ qua một bên.
Moon Hyeonjoon ngồi kế thấy thằng bạn thân mình có những biểu hiện lạ đành tán vào đầu em một cái rõ đau.
"Thằng chó này?"
"Mày làm cái gì mà thẫn thờ vậy, rồi tập mày nữa, sao không chép bài cho đầy đủ đi, bả nói tiết sau mày không chép nữa bả lột xác mày đấy?"
"Mày nói nhiều quá rồi đấy thằng hổ báo, sẽ có người chép cho tao, mày chép đi để tao còn mượn tập, giờ thì tao ngủ đây."
"Hết cứu mày rồi..."
Ryu Minseok gục xuống bàn, nhưng em không thể chợp mắt, vì em cảm thấy thế giới này như một giấc mơ không thật, em là thành phần cá biệt của lớp... Không, đúng hơn là của trường. Vì em là con người phá phách, gây rối, đánh nhau thậm chí là phá hỏng phòng thí nghiệm, tất cả những tai tiếng này nọ em đều lãnh đủ không bỏ xót lĩnh vực nào.
Nhưng mà, cơ bản là em không quan tâm.
Thứ em quan tâm là tại sao em lại thích cái thằng mọt sách khối dưới của em, thằng nhóc Choi Wooje ấy. Mọi người thi nhau gọi nó là tân binh ác quỷ của trường, đừng hiểu lầm, đầu năm vừa vào trường thôi đã ẵm hai giải học sinh giỏi cấp tỉnh và thành phố rồi đấy, chưa tính kể mấy cái huy chương vàng, bạc,... Khi tham gia mấy môn thể thao nữa. Công nhận, hào quang sáng ngời, danh phận nhân vật chính y như rằng thuộc về nó, không những thế còn có nhan sắc nữa, bao cô theo đuổi quá trời.
Ặc, sao nghĩ đến đây lại khó chịu thế nhỉ.
Em chau mày, cái lớp này ngày một nóng thêm khi mặt trời dần dần lên cao, cách xa khỏi đường chân trời vô tận. Em không hiểu, một người gần như hoàn hảo thế, lại đồng ý đi quen một đứa như em, em cảm thấy nó bị khập khiễng và em cũng sợ cảm giác bị công kích nữa.
Em và nó không công khai. Đều là ngầm hiểu cả hai không muốn đối phương bị xỉa xói.
Nhưng vậy còn lúc vô tình gặp nhau thì sao? Liệu nó có vui vẻ mỉm cười với em không hay phớt lờ em như hai người xa lạ? Thế thì em sẽ tủi thân lắm đấy.
Ryu Minseok thở dài.
Tiếng chuông vang lên, đến giờ ra chơi rồi, mọi người bắt đầu tranh thủ ùa ra để tranh phần ăn sáng. Em cũng đi, nhưng mà là lười nhác đứng dậy đi trả sách cho thư viện, cái cuốn em đang cầm là nội dung về bài thuyết trình mấy tháng trước rồi giờ em mới mặt dày xách đít đi trả. Cơ mà đúng lúc thật, Choi Wooje ấy, người mà em nhắc đến đang ngồi ở một góc đọc sách, đột nhiên tim em đập mạnh, phải làm gì bây giờ? Làm gì cho hợp đây.
Em chăm chăm nhìn vào Choi Wooje, dường như nó nhận ra có người cứ mãi soi nên có ngước mặt lên tìm thử. Sau đó nó bật cười khi thấy con người nhỏ bé ấy liền hiểu ra vấn đề, tiếp tục tựa ghế đọc cuốn sách đang dang dở được một ít. Sau đó nhìn xung quanh, đảm bảo vắng người mới ra hiệu cho em đến ngồi chung.
"Anh Minseokie, nay anh có nhã hứng xuống thư viện luôn đấy à?"
Nó bắt chéo chân, đặt cuốn sách lên bàn. Thứ bìa bắt mắt người đọc với tựa đề 'sống chậm' cùng với những nét vẽ ít ỏi nhưng đặc biệt, thực ra do nó cũng muốn được sống như thế, để thời gian chầm chậm trôi lúc nó bên em, vậy là đủ rồi.
"Không, anh chỉ đi trả sách thôi, tình cờ lại gặp em ở đây."
"Vậy à, mà anh mới ngủ dậy á?"
"Hả!?" Em mở to mắt nhìn nó, làm sao nó biết được? Có khi nào nó gắng camera ẩn rồi theo dõi từng hành động cử chỉ của em không? Rồi lỡ lúc đang đi vệ sinh thì sao? Đang trong phòng tắm thì sao??? Một ngàn lẻ một câu hỏi xuất hiện trong đầu của em và thậm chí nó còn đi xa hơn cả giới hạn của một con người có thể nghĩ đến.
"Anh còn dính ke kìa, chắc ngủ cũng ngon lắm đấy nhỉ?" Choi Wooje bật cười khi thấy em liên tục lấy tay chà vào mép môi, trông chẳng khác gì em bé, nhìn thế này bảo quậy phá cũng khó tin nhưng mà sự thật thì luôn phũ phàng thế đấy, thôi thì coi như nó không biết, nó cũng không có nhu cầu muốn nghe, nó muốn thấy em dễ thương như này thôi.
"Đừng có mà như con nít thế, em có đem khăn ướt này, Ryu Minseokie." Nó đưa cho em túi khăn giấy.
"À ừm, cảm ơn... Nay em không đến lớp à, sáng anh đi ngang anh chẳng thấy em đâu cả." Ryu Minseok nằm dài trên chiếc ghế tựa êm ấm, tự khen vật chất cơ sở của trường đầy đủ, lúc em đau mỏi đều có thể lên đây ngủ một giấc rồi dậy học tiếp chưa muộn mà.
"Nay em phải đi thi ấy, hôm qua em có nhắn anh mà, còn dư thời gian nên em ghé trường xíu, em định đọc sách xong rồi về."
"Ừm..."
"Sao đấy?"
"Em chẳng đến để thăm anh đấy à?"
"Anh chẳng đến để tìm em đúng không?"
Cả hai nhìn vào mắt nhau, sau đó bật cười.
"Một lát anh có tiết gì nhỉ? Văn hay sử ta?"
"Ừm hai tiết văn..." Em kéo dài chữ cuối, em lười học văn chết đi được, đối với em nó bị buồn ngủ một cách bất thường ấy.
"Nhưng cũng phải học đấy, không được ngủ nữa đâu, trễ bài thì phải làm sao đây?" Choi Wooje bẹo nhẹ má của em, nó thích trêu em lắm nên mấy hành động này hay diễn ra mà em cũng quen rồi nên chẳng lấy làm lạ nữa.
"Wooje có tình nguyện chép giúp anh không?"
"Với điều kiện anh phải làm mười cái đề ôn trong vòng một tuần."
"Em... Bỏ đi, anh không học là khoẻ ngay ra đấy."
"Không được, anh mà không đàng hoàng thì em sẽ phạt anh đấy."
"Phạt? Em định làm gì??? Sao lúc nào nhắc đến anh thì em đều muốn phạt vậy."
Ryu Minseok ngồi dậy, không cam lòng, đường đường là một báo thủ cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng có tiếng trong trường, giờ vướng phải thằng nhóc con nhà lành này không theo ý nó là bị dạy dỗ lại ngay. Chẳng hiểu sao em chưa từng dám hó hé với Choi Wooje, kể cả khi nó nhỏ tuổi hơn em, em không biết bản thân mình bị cái gì nữa. Không phải em đánh không lại, người như Choi Wooje dư sức em chấp hai, đùa, em đánh nhau nhiều lắm rồi đấy.
Choi Wooje lôi hộp sữa từ trong balo ra, ném về phía em, cũng may là em phản xạ nhanh bắt lấy kịp.
Ryu Minseok không nói gì, định bước về lớp.
"Này, cứ thế mà đi à?"
"Sao nữa?"
"Hôn em đi rồi hẳn đi."
"Thôi đi, lỡ người khác thấy thì sao đây?"
"Rồi lúc chép bài không kịp hay có gì cần giúp đỡ đừng có giở giọng Wooje à Wooje ơi với em."
"Rồi rồi..."
Ryu Minseok đành vòng lại, cúi mặt xuống áp môi mình lên môi nó. Bình thường thì em sẽ từ chối vì ngại đám đông và nếu có người bắt gặp được thì điều đó là không hề tốt, nhưng nếu em và nó ở riêng như này thì nó muốn gì em đều gật đầu chịu hết.
Nó ngậm lấy môi em, mút mác lấy cánh môi được thoa một lớp son dưỡng, nó không thích điều này lắm đâu, dù sao thì môi em vừa nhỏ xinh vừa mềm mịn. Choi Wooje được nước cắn mạnh làm em run người, định đẩy ra thì nó lại giữ em lại, nó dồn dập tấn công vào khoang miệng để trêu đùa với cái lưỡi nhỏ ấy.
Nhưng tiếc là chuông đã reo rồi. Nó đành luyến tiếc dứt ra khi chưa được làm gì hết.
"Đúng ý của em chưa???" Gương mặt em đỏ ửng, hơi thở gấp rút thể hiện nhịp thở của em không ổn định tí nào.
"Được rồi, người yêu em về lớp đi, học ngoan. Ít nhất là phải nghe giảng đấy."
"Ừm biết rồi."
Trải nghiệm yêu đương lén lút với người chăm học là thế sao....
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top