extra
warning!!!
chứa nội dung dành cho người trưởng thành với các tình tiết (rất) nặng nề, ngôn từ thô tục và những cảnh quan hệ.
nếu chưa thể tiếp nhận đúng đắn hoặc không thoải mái với những chủ đề này, xin vui lòng rời đi ngay lập tức.
các tình huống và mối quan hệ trong truyện không phản ánh thực tế, chỉ mang tính chất giải trí.
TẤT CẢ CÁC CHI TIẾT ĐỀU HƯ CẤU, NGƯỜI ĐỌC TỰ CHỊU TRÁCH NHIỆM VỚI TRẢI NGHIỆM CỦA MÌNH!
yêu cầu cân nhắc trước khi đọc
yêu cầu cân nhắc trước khi đọc
yêu cầu cân nhắc trước khi đọc
_____________
mười năm trôi qua, lee minhyung đã 38 tuổi, ánh mắt vẫn sắc bén như ngày nào nhưng khuôn mặt đã in dấu thời gian, những nếp nhăn quanh mắt kể về vô số vụ án, vô số chiến thắng, vô số áp lực không thể nói thành lời. hắn trở thành một luật sư nổi tiếng trong ngành, danh tiếng vang xa, bách chiến bách thắng, mọi vinh quang đều hiện hữu, được báo chí ca ngợi, đồng nghiệp kính nể.
hôm nay là một ngày đặc biệt, tiệc nhỏ mừng sinh nhật của hắn với các nhân viên trong văn phòng, không quá ồn ào, nhưng đủ để mọi người bày tỏ lời chúc mừng đến hắn. lee minhyung một mình bước xuống tiệm bánh mới mở ngay dưới văn phòng. trong tiệm thơm nức mùi bơ, sữa tươi và socola khiến hắn tạm quên đi áp lực hồ sơ, những vụ kiện vẫn đang bủa vây. hắn chọn bánh, nhấp một ngụm cà phê, cảm giác bình yên hiếm hoi len lỏi.
bỗng nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên, khe khẽ nhưng đầy tự tin:
“anh minhyung…”
hắn giật mình, quay người lại, ánh mắt dừng lại trên một hình dáng quen thuộc, trưởng thành, ánh mắt híp lại khi cười, khuôn mặt vẫn mang nụ cười vừa tinh nghịch vừa ẩn chứa bí ẩn khiến lee minhyung nghẹn họng, tim đập nhanh hơn hẳn. kim geonwoo đứng sau lưng hắn, rõ ràng là người đã rời khỏi bệnh viện từ lâu, tự do, bình thản, nhưng vẫn có ánh sáng lạnh lùng mà chỉ những ai từng biết cậu thật sự mới nhận ra.
lee minhyung khẽ mở miệng, giọng run run: “cậu… cậu đã… tự do rồi sao?”
kim geonwoo gật đầu, nhún vai, thủ thỉ:
“dạ… em chỉ mới rời khỏi bệnh viện gần đây thôi, anh minhyung… nhưng em đã chờ… chờ mười năm để gặp lại anh.”
kim geonwoo nở nụ cười trong trẻo, vui vẻ, không hề ám ảnh hay đáng sợ, tay cầm một chiếc bánh kem nhỏ nhắn, còn còn vương vãi chút bột đường trên đầu ngón tay, ánh mắt long lanh: “em làm bánh này… chính tay em làm cho sinh nhật của anh. đây là quà em tặng anh… chúc anh sinh nhật vui vẻ, anh minhyung.”
lee minhyung không thể nói thành lời, cả cơ thể run rẩy, vừa muốn cầm lấy bánh, vừa không tin vào mắt mình, sợ cảm giác cũ quay về, hắn chỉ thốt ra được một từ khẽ khàng: “cảm… ơn…”
kim geonwoo nhìn hắn, híp mắt cười, đôi tay vẫn nâng bánh lên như trao một báu vật quý, rồi từ từ rút lui, để lại không gian ngập mùi bánh ngọt và dư vị quá khứ chưa từng tan biến. lee minhyung nhìn theo bóng lưng cậu rời đi, lòng rối bời, nụ cười kia, giọng nói kia, ánh mắt kia cứ đọng lại trong tâm trí.
____________________
đến tối, kim geonwoo đứng đợi dưới tòa nhà văn phòng luật của lee minhyung, gió lạnh lùa qua khiến tóc cậu hơi rối, mưa lất phất làm bầu trời tăm tối, những bóng đèn vàng phản chiếu trên mặt đường ướt bóng. cậu cúi đầu nghịch nghịch nhìn mũi giày mình, bàn tay vuốt nhẹ chiếc hộp quà nhỏ, thỉnh thoảng liếc lên phía cửa ra, chờ lee minhyung xuất hiện.
cuối cùng, lee minhyung bước xuống, áo mưa dính chút nước, khuôn mặt nghiêm nghị nhưng ánh mắt ánh lên sự mệt mỏi đã qua một ngày dài. kim geonwoo lập tức nhấc tay lên vẫy vẫy, giọng reo: “anh minhyung ơi!”
lee minhyung thở dài trong lòng, cảm giác hỗn độn giữa trách nhiệm và cảm xúc xâm chiếm, nhưng vẫn tiến từng bước chậm rãi về phía cậu. kim geonwoo cười khe khẽ, từ sau lưng đưa ra món quà gói cẩn thận, ánh mắt long lanh, nói nhẹ: “lúc chiều là bánh, giờ là quà của em tặng anh… anh nhận nhé.”
lee minhyung nhìn món quà, ngón tay run nhẹ khi đưa ra đón, cuối cùng cũng đặt tay lên hộp, gật gật đầu, mắt nhìn cậu trân trọng: “cảm ơn… cậu làm gì cũng… chu đáo quá.”
lee minhyung nhíu mày, tò mò hỏi: “cậu… cậu bây giờ đang sống ở đâu?”
kim geonwoo giật mình, gãi gãi đầu, mắt nhìn xuống đất, rồi mím môi, cúi đầu nói, giọng hơi lúng túng: “ông chủ tiệm bánh… cho em ngủ lại ở tiệm thôi… em… em không có nhà riêng.”
lee minhyung trầm ngâm, ánh mắt đi từ đầu đến chân cậu, quan sát từng chuyển động nhỏ, từng dấu hiệu căng thẳng hay thoải mái, rồi cuối cùng hắn mở miệng,
“cậu có muốn… về nhà với tôi không?”
kim geonwoo hơi ngơ ngác, nhướng mày, đôi mắt tròn sáng lên, miệng từ từ nhoẻn một nụ cười vô cùng đáng yêu, mắt híp lại như một đứa con nít hạnh phúc, rồi gật gật đầu: “dạ… em… em muốn.”
lee minhyung khẽ thở ra, cảm giác vừa mệt mỏi vừa nhẹ nhõm tràn ngập, hắn nắm tay cậu, dẫn xuống hầm để xe. khi lên chiếc xe sang của lee minhyung, kim geonwoo ngồi cạnh, đôi tay ôm quà, mắt lia nhìn khung kính tối ngoài cửa sổ, nhấp nhô ánh sáng đèn đường. lee minhyung khởi động xe, âm thanh máy nổ êm, đưa hai người lên con đường về trung tâm thành phố.
đến nơi, kim geonwoo bước vào căn hộ, mắt ngó nghiêng khắp nơi như một đứa trẻ lần đầu được dẫn vào nhà mới, từng ánh sáng đèn, từng vật dụng nhỏ đều khiến cậu tò mò, trầm trồ. cậu chậm rãi bỏ giày ra, lật đi lật lại đôi tất, tay vuốt bậu cửa sổ rồi quay sang nhìn lee minhyung với ánh mắt hạnh phúc, có chút e dè.
lee minhyung khẽ thở ra, nhặt đôi dép đi trong nhà đặt trước mặt cậu, “cậu cứ tự nhiên, ngồi đâu cũng được, xem quanh thoải mái… tôi đi tắm.”
kim geonwoo dạ dạ vâng vâng, khuôn mặt rạng rỡ, đôi mắt híp lại cười vui vẻ, đi đến sofa đặt hộp quà và túi xách xuống, vỗ tay nhẹ như đứa trẻ ngoan:
“dạ, em sẽ ngoan, anh cứ yên tâm nhé.”
lee minhyung bước vào phòng tắm, dòng nước chảy rì rầm làm hắn thật sự thư giãn một chút. đến khi bước ra, hắn lập tức ngửi thấy một mùi hương thơm nức mũi, hơi thở chùng lại trong khoảnh khắc. hắn theo mùi hương đến bếp thì nhìn thấy kim geonwoo đứng giữa bếp, tay cầm vá, xung quanh là đủ loại món ăn bày biện gọn gàng, những đĩa thức ăn bốc khói, màu sắc bắt mắt, mùi thơm ngọt ngào pha lẫn mùi gia vị lan tỏa khắp căn hộ. hắn chưa bao giờ có cảm giác này.
kim geonwoo nhìn thấy hắn, mắt híp lại, nụ cười rộng mở, giọng reo như trẻ con:
“anh minhyung ơi, vào ăn đi! em… em nấu xong rồi! mau vào đi, không nguội mất!”
lee minhyung đi đến bàn, ngồi xuống, cầm đũa, nhìn từng món, thử nếm một miếng, cảm giác thực sự kinh ngạc. hương vị cân bằng hoàn hảo, từng miếng thịt, rau củ, nước sốt đều vừa miệng, màu sắc hấp dẫn. hắn thật lòng tán thưởng: “không ngờ cậu nấu ăn ngon như vậy.”
kim geonwoo híp mắt, đôi má ửng hồng, vui vẻ nói, giọng trong trẻo như chim hót: “lần sau em sẽ nấu tiếp, anh phải ăn hết nhé, đừng có nhịn ăn!”
lee minhyung không đáp lời, chỉ gật gật đầu. ăn uống xong, kim geonwoo tự giác cầm chén bát đi rửa, dọn dẹp, lau khô từng chiếc đĩa, cẩn thận xếp lại đúng chỗ. xong xuôi, cậu mang ra một đĩa trái cây tươi, vài ba cây nến đặt trên bàn phòng khách, mắt sáng lấp lánh nhìn lee minhyung, giọng nũng nịu: “anh… lúc nãy thổi nến với người khác, giờ thì thổi cùng em nha, anh chưa thổi với em mà.”
lee minhyung thở dài, ngồi xuống đối diện cậu, để cậu đốt nến, rồi nhắm mắt, ước điều gì đó trong lòng. ánh sáng từ ngọn nến nhảy múa trên gương mặt hắn, ánh mắt xanh biếc lấp lánh, môi mấp máy cười nhẹ, ánh sáng lung linh chiếu lên từng sợi tóc.
kim geonwoo chớp mắt nhìn hắn, ánh mắt đầy mong chờ, lee minhyung mở mắt ra, ánh nhìn chạm nhau, khoảng lặng kéo dài nhưng không ngột ngạt. lee minhyung chủ động rướn người, đôi tay nhấc cằm cậu nhẹ nhàng, môi áp vào môi kim geonwoo. nụ hôn không vội vàng, trôi qua chậm rãi, ấm áp.
kim geonwoo khẽ rung người, đôi mắt nhắm nghiền, môi hé mở đáp lại, nụ cười nhỏ thoáng qua khi rút ra.
dứt nụ hôn chậm rãi ấy, hơi thở của cả hai đều đã rối loạn, không khí như đặc quánh lại bởi một thứ gì đó tăm tối đang trỗi dậy. kim geonwoo không cho lee minhyung một giây phút nào để lấy lại thăng bằng, cậu như một con thú đói nhào tới, cái hôn lần này không còn nhẹ nhàng nữa.
đôi môi của geonwoo đè lên minhyung, ép chặt, cắn xé, rồi lưỡi cậu thô bạo cậy mở hàm răng đang kháng cự yếu ớt kia. lưỡi cậu tràn vào, không phải là mời mọc mà là sự chiếm đoạt, quấn quýt lấy đầu lưỡi đang co rúm lại của minhyung, hút rút đầy tham lam, phát ra những âm thanh ướt át chói tai trong tĩnh lặng. nước bọt không kịp nuốt trôi chảy ra từ khóe miệng minhyung, tạo thành một sợi tơ bạc mỏng manh rồi đứt đoạn.
"ưm....geonwoo..." minhyung rên rỉ, giọng nói vỡ vụn đầy xấu hổ, "dừng lại..."
"dừng?" geonwoo cười khẽ, hơi thở nóng rực phả vào mặt hắn, "anh minhyung, anh mới là người đang kéo em lại gần đấy."
cậu không muốn dừng lại ở đó, đôi môi nóng bỏng rời khỏi môi hắn, in những nụ hôn ướt sũng dọc theo đường viền hàm, xuống cổ, dừng lại ở yết hầu đang run rẩy. cậu liếm láp, rồi cắn nhẹ vào chỗ da mỏng manh ấy, khiến minhyung giật nảy mình, một tiếng rên nghẹn ngào bật ra. lưỡi cậu tiếp tục liếm xuống dọc theo xương đòn, để lại một vệt ẩm ướt trên làn da nóng bỏng.
khi đầu lưỡi cậu chạm vào một đầu vú đã cứng ngắc vì kích thích, minhyung khẽ rùng mình. geonwoo thè lưỡi liếm vòng quanh núm vú đang chớm đỏ ấy, hơi thở phả ra nóng hổi, rồi đột ngột ngậm chặt nó vào miệng. cậu mút mạnh, cắn nhẹ đầu vú rồi dùng đầu lưỡi tấn công dồn dập lên đỉnh núm vú nhạy cảm. cảm giác đau rát lẫn khoái cảm khiến minhyung oằn người lên, hai tay bấu chặt vào vai kim geonwoo, các khớp ngón tay trắng bệch.
"á... đừng..." lee minhyung rên rỉ, giọng đã đục mờ đi vì dục vọng.
tay phải của kim geonwoo luồn vào giữa hai chân hắn. những ngón tay thon dài xuyên qua lớp vải quần, siết chặt lấy minhyung nhỏ đã căng cứng đến đau đớn của minhyung. cậu vuốt ve dọc theo thân dương vật qua lớp vải, ấn nhẹ vào phần đầu, xoay tròn lòng bàn tay để tạo ma sát. cả người minhyung run lên như công tơ điện, từng cơn co thắt dồn dập kéo đến.
kim geonwoo liếm láp một ngón tay rồi ấn vào vòng cơ đang khép chặt phía sau. minhyung hét lên một tiếng, cố gồng mình lên để chống cự, nhưng ngón tay ấy vẫn kiên nhẫn và tàn nhẫn xoay tròn, rồi đột nhập vào bên trong.
"chỗ này..." geonwoo thì thầm bên tai hắn, giọng đầy vẻ tà ác, "mười năm trước, anh có từng mơ thấy em vào đây không?"
ngón tay thô bạo luồn sâu, chọc ngoáy vào những điểm mẫn cảm nhất bên trong. nó cong lại, cọ xát, tìm kiếm. khi chạm trúng một chỗ mềm nhũn, cả người minhyung như bị điện giật, một tiếng rên thảm thiết, không thể kiềm chế vang lên, "a... ưm... không...!"
ba kích thích cùng một lúc tấn công vị luật sư tài ba. miệng kim geonwoo đang bú rút núm vú nhạy cảm, tay vuốt ve dương vật căng cứng, còn ngón tay chọc sâu vào bên trong tìm kiếm điểm nhạy cảm. minhyung hoàn toàn bị khuất phục. hắn rên rỉ không ngừng, nước mắt lại lần nữa tuôn rơi, toàn thân run rẩy trong một cơn khoái cảm gần như đau đớn.
geonwoo rút ngón tay ướt át ra khỏi nơi thầm kín, để lại cảm giác trống trải khiến minhyung khẽ rên lên. cậu không cho hắn kịp lấy lại hơi thở, tay nắm lấy sau gáy hắn, ép khuôn mặt đẫm nước mắt của minhyung xuống dưới.
"anh minhyung ơi, anh ngậm lấy đi." giọng cậu khàn khàn, đầy đe dọa, nhưng lại pha lẫn một chút nũng nịu đáng sợ.
minhyung lắc đầu, mắt nhắm nghiền, toàn thân chống cự. nhưng geonwoo chỉ cần dùng một chút sức, ép sát hơn. "làm đi mà…" cậu nũng nịu, giọng nhỏ nhẹ như đang van nài, nhưng động tác thì ngược lại, "anh từng bảo vệ em, giờ hãy chiều lòng em một lần thôi."
sự nũng nịu giả tạo đó còn đáng sợ hơn cả đe dọa. minhyung cuối cùng cũng mở mắt, nhìn thấy dương vật to lớn, hơi thâm tím vì cương cứng, đang chĩa thẳng vào mặt mình. mùi tình dục đàn ông xộc vào mũi. hắn nhắm nghiền mắt lại, như một kẻ tử tù, há miệng ra.
đầu vật ấy chạm vào môi, nóng rực. minhyung nuốt nước bọt, miễn cưỡng há miệng rộng hơn, để nó trượt vào. kích thước quá lớn, nó chạm tận cuống họng, khiến hắn sặc sụa, nước mắt giàn giụa. geonwoo rên lên một tiếng đầy khoan khoái.
"khá lắm… tiếp đi." cậu nói, tay vẫn giữ chặt sau gáy minhyung, bắt đầu nhẹ nhàng đẩy hông, đưa dương vật ra vào trong cái miệng đang mở rộng. mỗi lần đẩy sâu, nó lại chạm vào thành họng mẫn cảm, khiến minhyung ho khan, nước bọt và nước mắt hòa lẫn, chảy xuống cổ, xuống ngực.
trong khi đó, hai tay geonwoo không hề yên phận. chúng trở lại với hai núm vú đã sưng đỏ của minhyung, dùng ngón tay bóp méo, véo mạnh, kéo dãn ra. cảm giác đau rát lẫn lộn khoái cảm từ hai chỗ nhạy cảm ấy khiến minhyung rên lên trong cổ họng, âm thanh bị dương vật của geonwoo chặn lại, nghe càng thêm mơ hồ kích thích.
hai chân geonwoo khép chặt hai chân của minhyung lại, dùng đùi non chà xát mạnh vào dương vật đang căng cứng đến tím tái của hắn. ma sát từ lớp vải quần thô ráp cùng với nhịp đẩy trong miệng và sự kích thích nơi ngực khiến minhyung như phát điên. toàn thân hắn run lên bần bật, mông co thắt không ngừng.
"anh mút sướng lắm…" geonwoo thở dốc, hông đẩy nhanh hơn, dương vật sưng to trong miệng minhyung, "có phải anh cũng thấy sướng không? thấy nhục nhã mà vẫn không dừng lại được."
minhyung không trả lời được, hắn chỉ có thể phát ra những tiếng ọp ẹp, nghẹn ngào. cơ thể hắn hoàn toàn bị điều khiển, mọi ngóc ngách đều bị kích thích đến điên cuồng. dương vật của hắn căng cứng đến đau đớn, đầu tiết ra chất nhờn ướt đẫm lớp vải quần. hắn sắp đạt đến đỉnh điểm, chỉ vì những cọ xát và sự sỉ nhục này.
geonwoo cúi người xuống, liếm láp tai hắn, thì thầm: "cứ để bản năng của anh trả lời đi." rồi cậu đẩy một cú thật sâu, dương vật giãn nở trong cổ họng minhyung, và minhyung cũng đồng thời phun ra, toàn thân co quắp, run rẩy trong một cơn cực khoái hổ thẹn đến tột cùng.
sau khi bắt minhyung nuốt sạch hết tinh dịch của mình, geonwoo rút dương vật ướt nhẹp ra khỏi miệng hắn, kéo dài một sợi tơ bạc mỏng manh. cậu đứng dậy, kéo mạnh minhyung đang mềm nhũn đứng lên, xoay người hắn lại, ép mặt hắn úp vào tường lạnh ngắt. minhyung thở hổn hển, toàn thân run rẩy sau hai lần đạt đỉnh liên tiếp, hai chân mỏi nhũn gần như không đứng vững.
"giờ mới đến phần chính, thưa luật sư." geonwoo thì thầm bên tai, giọng khàn đục đầy dục vọng. cậu dùng đầu dương vật cương cứng chà xát vào khe hở ẩm ướt phía sau, nơi vừa được ngón tay hắn mở đường. "anh đã sẵn sàng chưa?"
"đừng…" minhyung lắp bắp, giọng yếu ớt đầy van xin, "anh xin em…"
nhưng lời van xin chưa kịp dứt, geonwoo đã dùng toàn lực, ấn mạnh hông, đút phập một cái thật sâu. dương vật to lớn của cậu xé toạc mọi sự kháng cự, đi thẳng vào tận sâu bên trong, đến mức lút cán. cả người minhyung cong lên như cánh cung, một tiếng thét đau đớn tột cùng bật ra khỏi cổ họng, nhưng ngay lập tức bị biến thành tiếng rên nghẹn ngào.
không một chút dịu dàng, geonwoo bắt đầu động tác. cậu rút ra rồi đẩy vào, mỗi nhịp đều mạnh mẽ và thô bạo, dập sâu vào tận cùng. nhịp điệu nhanh và ác liệt, như muốn giằng xé toàn bộ nội tạng của minhyung. âm thanh thịt va vào thịt ướt át vang lên đều đặn, hòa lẫn với tiếng rên khàn đục của geonwoo và tiếng nức nở tuyệt vọng của minhyung.
"đau… quá…" minhyung khóc lóc, nước mắt và nước bọt chảy dài xuống cổ, xuống ngực, "chậm… lại…"
"chậm?" geonwoo cười gằn, tay nắm chặt lấy hông hắn, đẩy vào càng lúc càng mạnh, "anh không thích sao? cơ thể anh đang nói với em đấy." quả thực, bên trong minhyung đang co bóp cuồng loạn, ôm chặt lấy dương vật của cậu, phản bội lại sự chối bỏ bằng miệng của hắn.
chỉ sau vài phút bị dập mạnh như vậy, khoái cảm dồn dập và sự kích thích tột độ đã đẩy minhyung đến một cơn cực khoái thứ ba. dương vật hắn bắn ra dữ dội, tinh dịch bắn tung tóe lên tường lạnh. toàn thân hắn co giật, run rẩy.
nhưng geonwoo vẫn chưa xong. cậu rút dương vật đang còn cương cứng ra, kéo lee minhyung đang mệt lả về phía cửa ban công. cậu mở toang cửa kính, đêm khuya lạnh giá ùa vào, rồi ép chặt minhyung vào thành ban công bằng kính lạnh buốt.
mặt kính lạnh ngắt áp vào da thịt nóng hừng hực, khiến minhyung giật mình. hai núm vú sưng đỏ và dương vật mềm yếu bị ép chặt vào mặt kính, ma sát mỗi khi geonwoo đẩy người hắn từ phía sau. cảm giác đau rát và lạnh giá xâm chiếm, nhưng nó nhanh chóng bị luồng nhiệt nóng bỏng từ bên trong dập tắt.
geonwoo ôm chặt lấy eo hắn, dương vật lại một lần nữa xâm nhập từ phía sau, lần này còn thô bạo hơn trước. cậu đẩy mạnh, kéo mạnh, toàn thân minhyung bị rung lên theo từng nhịp, mặt hắn ép sát vào kính, nước mắt và nước bọt làm nhòe đi hình ảnh thành phố lung linh phía dưới.
"nhìn xem…" geonwoo thở dốc, cắn vào vai hắn, "cả thành phố chicago này đang chứng kiến anh bị em chịch ra sao."
minhyung khóc không thành tiếng, chỉ còn biết rên rỉ yếu ớt. dục vọng và sự sỉ nhục chiếm trọn lấy hắn, đẩy hắn vào một cơn cuồng loạn mới. hắn không còn là chính mình nữa. mỗi nhịp đẩy của geonwoo như đang khắc sâu lên người hắn sự thống trị tuyệt đối, khiến cho ý chí và lòng kiêu hãnh cuối cùng cũng tan vỡ thành từng mảnh.
kim geonwoo không cho lee minhyung một giây nghỉ ngơi nào sau lần thứ ba ấy, cậu kéo đứng dậy cơ thể đang mềm nhũn run rẩy của hắn, ôm bổng lên và bước ra khỏi căn hộ. cánh cửa đóng sầm lại phía sau, để lại không gian an toàn duy nhất, đẩy lee minhyung vào không gian công cộng tối tăm lạnh lẽo của hành lang chung cư.
hơi lạnh thổi qua khiến da thịt hắn nổi gai ốc, ý thức về sự nguy hiểm kéo đến dữ dội. lee minhyung hoảng sợ, hai tay ôm chặt lấy cổ geonwoo, giọng nức nở van xin, "đừng... làm ở đây... anh xin em... đừng..." nỗi sợ bị ai đó nhìn thấy, bị phát hiện trong tình trạng trần truồng nhục nhã này khiến giọng hắn đứt quãng, đầy bi thảm.
nhưng kim geonwoo chỉ khẽ cười một tiếng lạnh lùng, cậu dứt khoát gỡ hai tay hắn ra, ép người hắn cúi xuống, hai bàn tay chống phịch xuống sàn đá lạnh buốt, rồi nắm lấy hai bắp đùi của minhyung, kéo mạnh ra sau, bắt hai chân hắn vòng lấy eo cậu. tư thế ấy khiến mọi thứ bên trong hắn phơi bày hoàn toàn.
lee minhyung cố gắng chống đỡ bằng hai tay, nhưng cơ thể vừa trải qua ba lần cực khoái liên tiếp giờ đây yếu ớt vô cùng. hai cánh tay run lẩy bẩy, mỗi lần geonwoo ở phía sau đẩy hông vào, toàn thân hắn lại rung lên, hai tay mỏi nhũn gần như gập lại. cảm giác chới với, sắp ngã dúi xuống sàn đá càng làm hắn hoảng sợ.
"không... được rồi... tay anh... anh không chống nổi nữa..." hắn rên rỉ, nước mắt rơi lã chã xuống nền đá lạnh, in những vệt tối màu.
nhưng geonwoo không thèm quan tâm. cậu nắm chặt lấy hông hắn, dương vật cương cứng đâm vào sâu bên trong một cách dễ dàng vì đã được làm ướt kỹ càng. cậu bắt đầu một nhịp điệu mới, nhanh hơn, mạnh bạo hơn, mỗi cú húc đều như muốn đâm xuyên qua cả người hắn. âm thanh thịt va vào thịt, tiếng rên rỉ của geonwoo, và tiếng nức nở tuyệt vọng của minhyung vang vọng trong hành lang tĩnh mịch.
nỗi sợ bị phát hiện hòa lẫn với khoái cảm thể xác đang bị cưỡng bức, tạo thành một mớ cảm xúc hỗn độn. lee minhyung vừa kinh hãi đến mức tim đập thình thịch, vừa không thể phủ nhận cơ thể đang dần bị kích thích trở lại. sự cọ xát không ngừng bên trong, cộng với viễn cảnh có thể bị nhìn thấy bất cứ lúc nào, đẩy hắn đến một trạng thái kích dục kỳ lạ.
rồi đột nhiên, không một dấu hiệu báo trước, một cơn co thắt dữ dội ập đến. lee minhyung hét lên một tiếng, dương vật phun ra một dòng tinh dịch loãng và yếu ớt, lần thứ tư không kiểm soát được, xối xả xuống nền, tạo thành một vũng nước nhỏ ngay dưới chân hắn. sự xấu hổ và nhục nhã khiến hắn òa khóc, "xin lỗi... anh xin lỗi..."
lee minhyung kêu lên đau đớn, bên trong hắn lúc này cực kỳ nhạy cảm sau khi vừa lên đỉnh, mỗi một cú húc của geonwoo đều như lưỡi dao cứa vào nội tạng. hắn co rúm lại, van nài, "chậm lại... anh chịu không.. thật sự không nổi..." nhưng geonwoo bỏ ngoài tai, cậu siết chặt hông hắn, những cú đẩy càng lúc càng ác liệt, càng lúc càng sâu, như muốn nghiền nát tất cả.
với một tiếng rên gằn sâu trong cổ họng, geonwoo đẩy một nhát thật mạnh, dương vật cậu giãn nở và phun ra bên trong lee minhyung một dòng chất lỏng nóng hổi. cảm giác ấy khiến minhyung giật mình, toàn thân hắn co giật, bất lực nhận lấy tất cả. geonwoo thở hổn hển, tận hưởng những cơn co thắt cuối cùng bên trong cơ thể người đàn ông đã hoàn toàn bị khuất phục. cậu khẽ cười, thì thầm bên tai minhyung đang gục xuống vì kiệt sức, "xong phiên xét xử đầu tiên rồi, thưa luật sư."
kim geonwoo ôm lee minhyung đã kiệt sức và bất lực vào bên trong, đặt hắn nằm xuống chiếc sofa mềm mại. thân thể minhyung lúc này mềm nhũn, toàn thân run rẩy nhẹ, mắt nhắm nghiền không biết còn tỉnh hay đã ngất đi. geonwoo nhìn hắn một lúc, ánh mắt phức tạp khó hiểu, rồi quay ra ngoài, lặng lẽ dọn dẹp những vết tích nhơ nhuốc vừa xảy ra.
khi cậu trở lại phòng khách, thấy minhyung vẫn nằm yên như vậy, ngực phập phồng thở đều. geonwoo nhẹ nhàng bế hắn lên, mang vào phòng ngủ, đặt xuống giường. hắn bật chiếc tv lớn treo tường lên, trên màn hình hiện ra file video phiên tòa mười năm trước, nhưng cậu chưa vội bấm phát.
geonwoo cúi xuống, khuôn mặt áp sát vào ngực minhyung. cậu dùng môi ngậm lấy một núm vú còn đang ửng hồng và hơi sưng tấy, đầu lưỡi linh hoạt liếm qua liếm lại, rồi đột ngột mút mạnh, tạo ra âm thanh "chụt chụt" vang lên trong không gian tĩnh lặng. minhyung khẽ rùng mình, nhưng vẫn nhắm mắt. không dừng lại, geonwoo dùng lưỡi của mình liếm một đường dài từ ngực xuống bụng, nơi cơ bụng của minhyung đang co giật nhẹ vì kích thích.
cậu dừng lại ở giữa hai chân hắn, dương vật đã mềm yếu nằm đó. geonwoo há miệng, nuốt trọn nó vào trong họng. sự ấm áp và ẩm ướt đột ngột khiến minhyung hít một hơi thật sâu, mắt mở to, giật mình tỉnh táo. "đừng... nữa..." hắn rên rỉ, giọng khàn đặc.
nhưng geonwoo bỏ ngoài tai, cậu dùng tay trái, ba ngón tay thấm đầy chất bôi trơn lạnh lẽo, ấn mạnh và luồn sâu vào cửa sau vẫn còn đang mở rộng của minhyung. minhyung cong người lên, một tiếng kêu the thé bật ra, "chậm... chậm thôi... a..."
bên trong đã ướt nhẹp vì tinh dịch của geonwoo trước đó và chất bôi trơn, ba ngón tay di chuyển dễ dàng, chúng xoay tròn, mở rộng, chọc ngoáy vào mọi ngóc ngách nhạy cảm. minhyung rên lên từng hồi, hai tay bấu chặt vào ga giường, toàn thân giãy giụa yếu ớt.
geonwoo rút tay ra, thay vào đó là dương vật đã cương cứng trở lại của cậu. cậu ấn mạnh hông, đút thẳng một mạch vào tận sâu. "a... đau..." minhyung gào lên, nước mắt lập tức trào ra.
geonwoo cúi người, vừa bắt đầu nhịp đẩy nhanh và mạnh, vừa cắn mút lên gáy minhyung, để lại những dấu hơi thâm tím. tay phải cậu vẫn không ngừng sục lên xuống dương vật của minhyung, trong khi tay trái véo mạnh hai núm vú đang nhạy cảm của hắn. "mở mắt ra!" geonwoo ra lệnh, giọng gằn và đầy đe dọa, "nhìn xem anh từng bảo vệ kẻ giết người như thế nào!"
cậu với tay bấm nút phát video. trên màn hình tv, hình ảnh lee minhyung trẻ tuổi, trong bộ vest chỉn chu, đang hùng hồn biện hộ cho kim geonwoo - kẻ giả vờ mắc chứng did ngây thơ, tội nghiệp. giọng nói đầy nhiệt huyết và tin tưởng.
lee minhyung bây giờ với thân thể đang bị xâm chiếm thô bạo, nhìn chằm chằm vào hình ảnh ngây thơ và nhiệt huyết của chính mình ngày đó. sự tương phản khủng khiếp giữa quá khứ và hiện tại, giữa sự ngây thơ bị lợi dụng và hiện thực đầy nhục nhã, đã kích thích hắn đến điên cuồng. khoái cảm dâng trào không thể kiểm soát, nó len lỏi từng ngõ ngách trong cơ thể, hòa lẫn với nỗi đau và sự sỉ nhục.
"a... a... anh..anh không.." hắn rên rỉ, mắt mở trừng trừng nhìn vào tv, nhìn vào khuôn mặt đang giả vờ yếu đuối của geonwoo trong video, "anh... anh không chịu nổi nữa rồi..."
cơ thể hắn căng cứng, rồi đột ngột xìu xuống, dương vật trong tay geonwoo phun ra một dòng tinh dịch loãng, lần thứ năm. ngay sau đó, geonwoo cũng rên lên một tiếng đầy thỏa mãn, cậu đẩy một nhát thật sâu, và phun đầy tinh dịch nóng hổi vào sâu bên trong minhyung.
lee minhyung gục hẳn về phía trước, đầu đập xuống gối, toàn thân không còn một chút sức lực. hắn thở hổn hển, mắt mở nhưng vô hồn, vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình tv, phiên tòa vẫn đang tiếp diễn, quá khứ và hiện tại đan xen, nghiền nát mọi lý trí và lòng kiêu hãnh cuối cùng của hắn. geonwoo ôm lấy cơ thể đầy mồ hôi và tinh dịch của hắn, thì thầm bên tai, "anh thấy chưa, luật sư... kẻ anh bảo vệ năm đó, giờ đang sở hữu anh hoàn toàn rồi."
lee minhyung nằm ngửa ra, toàn thân rũ rượi, hai mắt đỏ ngầu nhìn lên trần nhà tối mịt. từng đợt co thắt nhẹ vẫn còn sót lại ở phần bụng dưới, mỗi lần như vậy lại khiến dòng tinh dịch ấm nóng và loãng dính từ sâu bên trong cửa sau chảy ra ngoài nhiều hơn, ròng ròng xuống tấm ga giường ẩm ướt, tạo thành một vệt lấp lánh dưới ánh đèn ngủ mờ ảo.
bỗng nhiên, một cái đầu nặng trịch chui vào lòng hắn, mái tóc mềm mại cọ cọ vào ngực. kim geonwoo dụi đầu vào lòng hắn như một đứa trẻ đang tìm kiếm hơi ấm. " anh minhyung ơi..." giọng cậu lí nhí, hoàn toàn trái ngược với sự tàn bạo lúc nãy. cậu ngẩng mặt lên, đôi mắt to tròn long lanh nhìn hắn, rồi chủ động hôn lên cằm hắn những nụ hôn nhẹ như lông vũ, vừa hôn vừa thì thầm những âm thanh vô nghĩa.
lee minhyung nhìn kẻ đang nằm trong lòng mình, trong lòng dâng lên một nỗi bất lực vô biên. hắn thở dài, rồi cúi xuống, đôi môi khô khốc của hắn chạm nhẹ vào đôi môi mềm mại, còn hơi có chút vị ngọt của geonwoo. tay hắn vòng qua người geonwoo, nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên lưng cậu theo nhịp điệu đều đặn. những cái vỗ nhẹ nhàng, ấm áp, như đang dỗ dành một đứa trẻ sau cơn khóc lóc. "ngủ đi," giọng hắn khàn đặc, vang lên trong không gian tĩnh lặng, "geonie, ngủ đi."
dưới nhịp vỗ đều đều ấy, hơi thở của geonwoo dần trở nên đều và sâu. cậu rúc sâu hơn vào lòng hắn, hai tay ôm chặt lấy eo hắn, như một con gấu lớn tìm được nơi trú ẩn an toàn. lee minhyung vẫn tiếp tục vỗ, cho đến khi cậu ngủ hoàn toàn thì hắn mới ngồi dậy.
lee minhyung dựa lưng vào đầu giường, ánh sáng đèn phòng ngủ mờ nhạt, chỉ đủ soi rõ những đường nét khuôn mặt hắn hơi mệt mỏi nhưng vẫn điềm tĩnh. một tay hắn cầm điếu thuốc, nhả khói ra từng làn nhẹ, mắt nhìn theo khói bay lững lờ, tay kia nhẹ nhàng xoa xoa gáy kim geonwoo, vừa dỗ vừa quan sát nhịp thở đều đều của cậu.
hắn thở dài, hít một hơi thật sâu, rồi nhấn đầu gối xuống chăn để không làm cậu tỉnh giấc. qua mười năm, sau tất cả cuối cùng hắn vẫn phải đối mặt với kim geonwoo. lee minhyung bật cười trừ, như tự nhủ, có lẽ cả đời này hắn vẫn phải “trả giá” cho danh tiếng mà cậu nhóc 19 tuổi năm xưa đã tạo ra.
hắn cúi xuống nhìn kim geonwoo đang ngủ, khuôn mặt quen thuộc, mắt nhắm nghiền, lông mi rung rung theo nhịp thở, môi khẽ mím lại, thỉnh thoảng mấp máy như đang mơ. hắn khẽ nghiêng người, cúi thấp xuống, hôn nhẹ lên tóc cậu, sau đó là trán, rồi là môi, hôn như thể muốn giữ lại tất cả sự bình yên này, đồng thời muốn trấn an chính mình rằng mọi thứ thật sự đã qua, rằng cậu vẫn là cậu, an toàn, không còn zeka, không còn quá khứ kinh hoàng.
kim geonwoo khẽ rung môi dưới nụ hôn, hơi mấp máy, nhưng vẫn ngủ say, lee minhyung thở dài, đặt tay lên chăn, áp mặt vào khuôn mặt ấy, để cảm nhận hơi thở ấm áp. hắn biết, kể từ giây phút này, mọi thứ đã thay đổi. hắn vẫn là vị luật sư danh tiếng lẫy lừng, nhưng cuộc đời hắn, ít nhất một phần, giờ đây gắn liền với cậu nhóc 19 tuổi ấy, với tất cả những bí mật, những nụ cười, những đêm dài đằng đẵng, và cả những cảm giác hắn không thể nói ra bằng lời.
end.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top