C - 25
"..."
" Laville!"
"..."
" Laville??"
Tulen gọi tới câu thứ ba mới thấy bạn nhỏ của mình có phản ứng, nhìn tình trạng cũng không phải mệt mỏi đau ốm gì nhưng mặt mũi có hơi đỏ, dáng vẻ hơi lúng túng. Cậu chống cằm tò mò hỏi:" sao thế? Tương tư ai mà mất tập trung vậy? Nhìn cậu như này chắc chắn là đang yêu!"
Laville đỏ mặt vội xua tay:" không... không có đâu!"
Tulen còn lạ gì nữa, mà nói tầm này yêu đương thì chỉ có người tóc xanh lè kia thôi chứ Laville có quen thân với người khác đâu. Cá nhân Tulen thấy Zata không tệ, chỉ là khi mất kiểm soát có hơi "ấy" thôi.
" Ăn gì không? Tôi tính ra ngoài ăn trưa bây giờ! Mua cơm cho cậu nhé?"
" không cần đâu! Tôi đi ăn với Teeri là được rồi! Cậu cứ đi trước đi!"
" Hai người đó đánh lẻ rồi thì cậu ăn một mình hả?"
Bấy giờ Laville mới nhổm dậy nhìn thử, quả nhiên văn phòng không còn một ai khác ngoài cậu với Tulen phía đối diện. Laville cười trừ nói:" vậy khi nào đói tôi sẽ tự mua ăn! Cậu cứ đi ăn đi không muộn! Trưa còn nghỉ ngơi nữa mà"
Tulen bất lực gật gù rời đi nhưng ăn xong phần mình vẫn không quên đem bánh với sữa về cho bạn, tiện còn dặn thêm làm gì cũng phải giữ sức khoẻ.
Laville chưa kịp cảm ơn đã thấy trưởng phòng ôm một đống giấy tờ đặt lên bàn, đại khái còn kêu cậu xử lí hết trong ngày hôm nay do một chị đồng nghiệp ốm.
"..."
Bình thường mấy việc này sẽ giao cho một người khác nhưng ai cũng biết người đó có mối quan hệ gì với trưởng phòng nên mặc cho hiện tại vẫn đang là giờ nghỉ trưa, Laville vẫn phải ôm một đống việc và không có thời gian ăn uống, còn người nào đó thì ngồi uống trà sữa xem phim.
Laville tự an ủi bản thân, làm nhiều việc hơn chút thì sau này lên nhân viên chính thức có được giao việc gì cũng biết làm mà không phải hỏi ai. Nhưng mức độ dừng ở mức vừa phải chứ không ôm việc đến tận bảy rưỡi tối thế này.
"..."
Nhìn văn phòng làm việc chỉ còn mỗi chỗ mình còn bật đèn, Laville uể oải vươn vai một cái, xin nghỉ quán ăn rồi nên cậu vẫn mong sẽ kịp giờ tới chỗ Zata.
Một số việc không thuận lợi lắm, mà tới giờ về thì điện thang máy tự động ngắt, cầu thang bộ khoá, gọi bảo vệ lên mất gần nửa tiếng. Xui rủi tới cỡ đó thôi chưa đủ, lúc gần tới nhà Zata còn bị người ta quệt phải mà ngã lăn ra đường, mặt mũi xước xát hết cả nhưng vì sợ muộn giờ làm nên Laville chỉ nhanh nhanh chóng chóng phủi qua quần áo mặt mũi rồi lên nhà Zata luôn. Anh vẫn như mọi khi, vẫn đang loay hoay ở bếp nấu gì đó cho cậu ăn.
Zata vừa nghe tiếng cửa đã quay sang hỏi nhóc con đã ăn tối chưa, ban đầu câu trả lời vẫn hoàn toàn bình thường, giọng nói vẫn còn vui vẻ nhưng cho đến khi anh tháo tạp dề đi ra, trông thấy Laville đang loay hoay tháo giày nãy giờ liền cúi xuống phụ cậu một tay, tiện lấy đôi tất mới cùng chiếc dép bông đi vào cho Laville.
Tới tận lúc nhìn lên, anh mới thấy bên mặt bị xước đỏ một mảng lớn của nhóc con. Laville bị anh phát hiện liền lúng túng ôm bên má cười trừ:" dạ tôi không sao đâu ạ! Cái này ban nãy bị va phải nên ngã một chút thôi!"
" Laville có thực sự ổn không?"
Nghe anh hỏi, Laville mím môi nhìn anh một hồi, cuối cùng nhịn không được liền rơm rớm nước mắt. Tới khi anh ôm vào lòng liền oà lên khóc nức nở như đứa trẻ, kể tất cả cho anh nghe những ấm ức dồn nén chỉ trong một ngày.
" trưởng phòng giao nhiều việc quá nên tôi làm mãi không xong, mà thực tập có trợ cấp đi nữa cũng không nhận được tiền công khi tăng ca đâu"
" hm? Trưởng phòng giao việc cho Laville? Vậy mấy nhân viên khác đâu?"
" tôi... hức! Tôi cũng không biết ạ! Mọi người đều được về đúng giờ, xong việc cũng rất sớm nữa! Chưa kể ban nãy thang máy ngắt điện, tôi phải chờ chú bảo vệ tới mở khoá thang bộ lâu lắm!"
"..."
" trưa cũng không kịp ăn, giờ gần mười rưỡi tối rồi, lúc về tính ghé mua khoai với ngô nướng cho anh Zata nhưng mà quán cô tự nhiên nay đóng cửa sớm"
"..."
" hức! Người ta đi không cẩn thận, không đội mũ bảo hiểm mà phóng nhanh, tôi đã nhìn cẩn thận trước khi sang đường mà vẫn bị quệt trúng! Thực sự hôm nay đen đủi lắm luôn!"
"..."
Zata nghe xong chỉ bế bổng nhóc con lên rồi đưa về phòng mình, người thì gầy nhỏ ốm yếu mà lúc nào cũng đầy vết tích.
Laville được anh chuẩn bị nước nóng cho tắm, được anh bôi thuốc mỡ bên má với mấy chỗ bị va đập khác, được anh nấu một bàn toàn đồ ăn ngon, được anh mua cho chiếc áo khoác mới, được anh dắt tay đi ăn khoai nướng.
Laville khóc đỏ cả mắt mũi nên nom bộ dạng cũng buồn cười lắm. Cậu lén nhìn anh đang ngồi bóc khoai cho mình ngay bên cạnh một lúc lâu mới lí nhí hỏi:" hình như ban nãy tôi ăn hơi nhiều cơm nên giờ vẫn no lắm ạ! Anh Zata cũng biết mấy chỗ như này sao ạ? Anh ăn mấy quán vỉa hè thế này có ổn không ạ?"
Zata vừa cho nhóc con ăn vừa cười nói:" không sao! Laville ăn một chút rồi gói phần thừa về nhé? Khi nào đói mình ăn tiếp!"
" cảm ơn anh Zata nhiều lắm ạ!"
" Laville chăm chỉ để kiếm tiền mua nhà mua xe như vậy tôi cảm động lắm nhưng mà nhớ giữ sức khoẻ, những việc gì không trong phạm vi cần xử lí của bản thân thì cứ từ chối! Laville chỉ cần làm tốt công việc của mình thôi được chứ? "
Laville ngoan ngoãn gật đầu:" dạ vâng ạ!"
Ngồi ăn được hết nửa củ khoai thì Laville được anh dắt về, tay xách túi khoai còn thừa, tay được anh nắm trọn vẹn. Trước khi đi ngủ cả hai lên sân thượng toà nhà ngắm sao nữa.
" Laville thấy tốt hơn chưa?"
" dạ rồi ạ! Cảm ơn anh Zata nha! Thực ra lúc tới đây, được gặp anh là tôi gần như được an ủi một nửa rồi ạ!"
Zata nhìn đôi mắt lấp lánh bên cạnh, chỉ mỉm cười gật đầu:" vậy thì tốt rồi! Nếu mai Laville muốn ăn khoai nữa thì chúng ta tới quán quen của Laville nhé?"
" thật sao ạ? Anh Zata cũng đi cùng tôi luôn sao?"
" ừm!"
Laville vui vẻ cười tít mắt, lúc chuẩn bị xuống đi ngủ, lưng chừng giữa cầu thang Zata đột nhiên dừng lại rồi xoay hẳn người nhìn Laville đang đứng ngay phía sau. Cậu bị anh làm giật mình nên bước hụt một cái, cũng may anh bắt được nên cả hai mới không ngã lăn xuống dưới. Vì nay đen đủi nên Laville cũng hoảng lắm, chưa chi đã hỏi xem anh có sao không rồi.
Anh kêu không sao nhưng mắt vẫn không rời Laville lấy một giây, bầu không khí kì lạ này khiến Laville thấy xấu hổ, cậu ấp úng một hồi mới dám nói:" vậy... vậy chúng ta xuống nghỉ ngơi nha! Mai anh Zata có việc cần làm mà!"
" Laville...?"
" dạ?"
Laville tròn mắt đơ điếng người nhìn hàng mi dài đen láy của anh trong tầm mắt, gần trong gang tấc. Hai tay cậu bất giác co lên gập ngay trước ngực, tim đập như sắp rớt ra ngoài.
Tới khi bên môi nóng ran anh mới buông, Laville đỏ ửng mặt không dám nhìn lên, thấy bàn tay anh đang run rẩy, cậu chưa kịp nói anh đã gục xuống vai cậu nhỏ giọng xin lỗi vì hành động vừa rồi, hỏi cậu có khó chịu lắm không.
Lỗi lầm gì thì Laville không biết nhưng bản thân cậu cũng thấy... lạ lắm, không ghét bỏ hay gì cả mà...
" c... cái đó.. k... không sao đâu ạ! Mặc dù... mặc dù là lần đầu của tôi nhưng... nh... nhưng nếu... nếu là là anh... Zata thì k... không sao đâu ạ!"
Zata đỏ ửng mặt ôm ghì nhóc con vào lòng, mãi sau anh mới dám nhìn Laville hỏi nhỏ:" vậy... tôi có thể làm lại lần nữa được không?"
Laville nghe tiếng tim anh đập rõ như ban ngày, cậu xấu hổ cúi đầu gật nhẹ một cái:" v... vâng ạ!"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top