17.
20.3.2025
Cảm giác ở Liêu Ninh so với Bắc Kinh có đôi chút khác biệt. Cũng đã lâu tôi mới tìm được cảm giác nhẹ nhõm như lúc này, không phải suy nghĩ quá nhiều về công việc, nhà ở, về thế giới ngoài kia. Ngày ngày cùng bà đi chợ, chăm cây, nấu cơm, chỉ vậy thôi đã đủ. Đây mới thực sự là thứ tôi mong mỏi, chứ không phải là số tiền hàng tháng được chuyển đều đặn vào tài khoản từ bố.
Tôi có thói quen để ý thời tiết bên ngoài và ghi chép lại đôi dòng trong nhật kí mỗi ngày. Không hiểu sao nhưng mỗi sắc thái của trời đất lại đêm đến cho tôi những loại cảm xúc rất riêng. Ngày mưa thường khiến mọi thứ trùng xuống. Có khi mưa thấm nặng trĩu cõi lòng, có lúc lại rửa trôi muộn phiền âu lo. Mưa hôm nay mang màu bất an, bỗng dưng tôi lại cảm thấy bồn chồn, luôn hướng ánh nhìn về phía cửa sổ, trông ngóng một thứ gì đó.
Trời mưa tầm tã suốt cả một ngày, có một thứ gì đó thôi thúc tôi nhấc máy gọi cho Kha Vũ khi trời đã sẩm tối. 1 cuộc...2 cuộc...3 cuộc... chuông reo liên hồi nhưng không nhận được bất kì sự phản hồi nào. Anh ta làm gì giờ này mà không chịu bắt máy tôi vậy?
Mãi cho đến lúc tôi định khoác áo chạy ra ngoài tìm thì chuông điện thoại mới reo lên từ đầu dây bên kia.
"Anh làm gì mà nãy giờ không nghe điện thoại của em thế hả? Anh có biết..."
"Cậu là Trương Gia Nguyên đúng không? Trong máy bệnh nhân có lưu mỗi số này nên tôi gọi thử. Nhanh đến bệnh viện X nhé. Cậu ấy gặp tai nạn."
"B-bệnh viện... tai nạn ư? Vâng..."
Giữa cơn mưa lòng lại như lửa đốt, hàng ngàn tình huống xuất hiện trong đầu tôi. Tôi cảm thấy cực kì hoảng loạn, không biết rõ nước mắt đã ướt đẫm khuôn mặt từ bao giờ. Tôi vội chào tạm biệt bà, lấy chiếc áo khoác rồi ngay lập tức bắt taxi đến bệnh viện. Có lẽ do mưa lớn quá, cũng có thể là do mắt tôi không ngừng rơi lệ mà khiến đất trời trở nên mờ nhoè. Cả bốn năm chờ đợi cũng không dài bằng 15 phút tôi ngồi trên xe taxi. Chắc bộ dạng của bản thân lúc đấy thảm lắm, đến nỗi nhân viên y tế còn nghĩ tôi bị thương.
Lúc tôi đến bệnh viện cũng là lúc đèn phòng cấp cứu tắt sáng. Bác sĩ bảo anh được đưa tới bệnh viện trong tình trạng khá tệ, người nồng nặc mùi rượu. Vì cú va chạm khá mạnh nên gây ra ảnh hưởng tới não, dẫn đến mất trí nhớ tạm thời. Ngoài ra, anh còn một số vết thương rải rác bên ngoài, cần nằm viện điều trị một thời gian.
Cả tối hôm ấy, Kha Vũ vẫn chìm trong cơn hôn mê. Chưa bao giờ tôi sợ mất anh như lúc này, mặc dù lúc trước có một mực đẩy anh ra xa. Anh ở Liêu Ninh cũng chỉ có một mình, những ngày qua không biết làm sao lại để tình trạng bản thân thê thảm đến nông nỗi này. Tôi chỉ đành gọi điện cho bà rồi ở lại bệnh viện qua đêm. Cho đến bây giờ thì chẳng kìm nén được nỗi nhớ bật ra như sóng tràn bờ. Tôi luôn nghĩ mình đã có thể quên đi, có thể sống tốt khi không có anh nhưng giờ tôi mới nhận ra mình nhớ anh và cần anh biết nhường nào. Tôi vẫn luôn nhớ về người tôi yêu tha thiết năm tuổi 17, người dù cho hứng chịu bao nhiêu thương tổn vẫn chưa bao giờ lựa chọn từ bỏ tôi.
Nếu trước đây chỉ cần nghe tôi gọi là anh sẽ quay đầu, còn giờ dù có nói cả trăm lần, anh vẫn lặng im. Cảm giác nỗi sợ tưởng chừng như đã vượt qua được trong quá khứ giờ lại rủ nhau kéo đến. Tôi sợ. Thực sự rất sợ anh quên mất tôi.
---------------------
21.3.2025
8 giờ sáng
Tôi nhận ra mình đã ngủ quên bên giường bệnh của anh từ lúc nào không hay, chỉ nhớ đầu óc suy nghĩ vô vàn chuyện vẩn vơ rồi bị sự mệt mỏi đánh gục. Vừa tỉnh giấc đã nhận ra Kha Vũ thẫn thờ nhìn lên trần nhà, tôi vội vã lay nhẹ người anh:
"Kha Vũ, Kha Vũ, em nè, anh tỉnh từ khi nào vậy? Anh cảm thấy trong người hiện giờ thế nào rồi?"
Khác hẳn với mọi lần, đáp lại tôi là một ánh mắt hững hờ, chẳng còn dịu dàng như mọi lần mà đầy sắc lạnh. Trong đôi mắt sâu thẳm ấy hình như đã lóng lánh nước. Giọt lệ nóng hổi chẳng mấy chần chừ mà lăn dài xuống hai bên khoé mắt. Tôi thật sự rất hoang mang khi thấy anh như này:
"Anh đau ở đâu à, em gọi bác sĩ nhé. Có chuyện gì nói với em đi, đừng như vậy mà..."
"Tôi phải đi tìm em ấy, cậu ra khỏi đây đi, tôi chẳng biết cậu là ai cả."
Mặc dù biết rõ tình hình hiện tại của Châu Kha Vũ, nhưng lời nói của anh như gáo nước lạnh tạt lên trái tim đang thôn thức của tôi. Anh dùng chút sực lực yếu ớt của bản thân cố gắng đẩy tôi ra xa, dù tôi có ôm anh thật chặt. Có lẽ do vừa mới tỉnh lại sau cơn hôn mê vừa rồi nên phản ứng của anh ấy khá mạnh, Kha Vũ gạt đổ cốc nước ở chiếc tủ đầu giường khiến nó vỡ tan. Mảnh vỡ bắn tung toé ra sàn nhà, sượt vào tay tôi. Và cả trái tim tôi nữa. Anh một mực đuổi tôi ra khỏi phòng, bác sĩ cũng khuyên tôi nên đi ra ngoài. Chắc có lẽ đây sẽ là điều tốt nhất cho cả hai trong thời điểm không ổn định như lúc này.
Không ai chấp nhặt với người bệnh, vài lời nói lúc nãy cũng có là gì so với biết bao tổn thương tôi đã mang đến cho anh suốt 4 năm qua. Tôi chạy về nhà, tranh thủ sắp xếp ít đồ đạc cần thiết, hỏi thăm bà rồi nấu một ít cháo, hầm ít canh mang vào cho Kha Vũ. Dù gì người bệnh cũng cần bồi bổ một chút. Vì sống một mình cũng khá lâu, nên có thể nói là tôi tự tin vào tay nghề của mình. Chỉ tiếc là thời gian trước chưa có cơ hội nấu cho anh, nếu có thể thì thời gian sau này tôi sẵn sàng bù đắp. Trên dọc đường quay trở lại bệnh viện, tôi tiện thể mua một chút hoa đem đến.
"Cậu là Trương Gia Nguyên nhỉ? Cậu có quan hệ gì với bệnh nhân vậy?". Bác sĩ đã đứng trước cửa phòng, có vẻ như chờ sẵn có chuyện muốn nói với tôi.
"Cháu là...là... bạn của anh ấy ạ."
"Lúc đưa bệnh nhân đến đây, tôi có thấy trong túi áo cậu ấy có Fluoxetine, có vẻ bệnh nhân đã chống chọi với căn bệnh trầm cảm từ trước. Giờ lại không may gặp phải tai nạn lần này, chắc sẽ ảnh hưởng khá nhiều đến tình trạng tâm lý. Cậu chú ý bạn mình, chăm sóc tốt cậu ấy để ngăn chặn điều tệ hơn xảy ra nhé."
Kha Vũ bị trầm cảm ư? Rốt cuộc anh đã tự mình kìm nén và trải qua những gì? Cổ họng tôi nghẹn đắng lại, suýt nữa mất tự chủ mà đánh rơi đồ đạc trên tay. Kha Vũ vẫn nằm đó, hướng ánh mắt ra phía bầu trời xanh thẳm ngoài kia, chẳng hề để ý đến tôi khi tôi đẩy cửa bước vào:
"Tôi phải đi tìm cậu ấy..."
"Người anh muốn tìm là ai vậy Kha Vũ?"
"Tôi không biết nữa... Nhưng không hiểu sai tôi cảm thấy mình rất muốn tìm...rất lâu rồi."
Đúng như lời anh nói, Kha Vũ thật sự chưa từng từ bỏ em. Anh chẳng cần phải tìm ở đâu nữa. Vì em đã ở ngay đây rồi. Trăng dưới nước là trăng trên trời. Người trước mặt là người trong tim. Đến khi nào anh mới có thể nhớ ra em...
"Anh thích hoa đúng không. Em mang đến đây nhiều loại lắm. Anh biết hoa hướng dương có nghĩa là gì không?"
"Cậu đang nói những thứ vô nghĩa gì vậy?"
"Anh đã từng tặng em rất nhiều hoa hướng dương, còn em lại thấy anh rất giống mặt trời. Em còn mang tới hoa Violet, nó như thứ đánh dấu khoảng thời gian đằng đẵng vừa qua anh luôn nhớ tới em, cũng là khi em không ngừng mải miết tìm kiếm anh từ trong tiềm thức. Còn hoa lưu ly, anh mới tặng em tuần trước, anh nhớ là gì không?"
"Là Forget me not. Là anh đừng quên em."
Tôi chẳng còn nhịn được mà bật khóc, cảm giác tủi thân ập đến bao trọn lấy tâm trí. Tôi rất muốn anh ôm chặt lấy tôi vào lòng, nhẹ nhàng lau nước mắt, được dỗ dành bằng sự dịu dàng như hồi trước.
"Tôi và cậu có quan hệ gì đâu? Sao lại cố chấp như vậy chứ, ra khỏi đây đi."
"Quan hệ của chúng ta rất đặc biệt, là chẳng thể hạnh phúc khi đánh mất nhau. Em sẽ không đi nữa. Kha Vũ à, em sẽ không buông tay, không để anh đi nữa đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top