6
Sau đôi lời đầy ý tứ của Yuan thì cả hai cũng không nói với nhau được mấy câu quan trọng. Họ tìm trong thành một nhà trọ còn có ràn rơm để nhốt ngựa. Về món hàng mà Yuan nhận từ phù thủy Elena, mặc dù khá tò mò, nhưng Daniel cho rằng mình không cần phải táy máy, anh tin Yuan sẽ cho anh biết nó chứa đựng thứ gì nếu điều đó cần thiết cho chuyến hành trình.
Sau khi tắm rửa và châm đèn, Daniel liền ghé thăm Yuan, chủ yếu vì anh cũng hơi lo lắng cho sinh hoạt của cậu. Bản thân anh cũng sẽ không lấy làm vui vẻ gì nếu như cậu chàng thi sĩ phải gió kia cứ luyên thuyên về việc cậu vấp vào cái ghế đẩu nào đấy bao nhiêu lần vào ngày mai.
"Ôi, có phải là Ngài Daniel không, xin mời vào!" Tiếng nói non nớt phát ra từ trong căn trọ. Daniel đẩy cửa bước vào. Yuan ngồi bên chiếc giường đơn hì hục thắp nốt hai ngọn nến cuối cùng từ cái chân đèn cũ kĩ. Ba con chim xung quanh cậu đang bới tung đống rơm trồi lên từ vết rách của ga giường, một con đậu trên vai của Yuan, ríu rít bên tai nhà thơ trẻ. Trông thấy chàng hiệp sĩ cao lớn, lũ chim cũng bắt đầu nhảy nhót túi bụi.
"Bình tĩnh nào các cậu, người này là bạn tôi." Yuan thậm chí còn không ngẩng mặt lên, vì cậu biết đây là tình huống gì. "Laura, em không được thô lỗ như vậy, hiệp sĩ lịch thiệp sẽ không toan bắt em để quay tiêu như tên bán bánh kia đâu! Potten, đừng rỉa vào rơm nữa!"
Sau một hồi lũ chim thôi không còn nháo loạn, Daniel mới chầm chậm lên tiếng. "Hóa ra việc ngày ngày nói chuyện một mình là rằng cậu thực sự nghe được vạn vật trò chuyện. Thật thú vị! Ta đã từng được kể, Kẻ Kể Chuyện Mù có khả năng giao tiếp với muôn loài là thế đấy, song ta vẫn vô cùng kinh ngạc khi tận mắt chứng kiến."
"Vâng, chính vậy, chúng tựa như đôi mắt của tôi, là cách mà tôi nhìn nhận thế giới này, cũng tựa như một lời nguyền rủa mà tôi phải chịu." Yuan nói. "Chỉ cho ngài biết thôi, bí mật nghề nghiệp đấy!"
Daniel to mắt ồ một tiếng, và chàng bước đến phía bên cạnh nhà thơ. Cậu chàng hiện tại đã gỡ cái áo chẽn địa đinh và vất về phía cạnh giường, chỉ mặc độc một chiếc sơ mi đứng cổ, Daniel còn có thể nhìn được hõm xương quai xanh gầy gò xuyên qua lớp vải lanh mỏng dánh. Điều này thực sự khiến bản thân chàng hiếu kỳ, nhà thơ mù ấy đã đi qua hầu hết mọi ngóc ngách của cái lục địa rộng lớn kia, nhưng làn da nó vẫn trông thật trắng trẻo và mịn màng, thậm chí là nếu so sánh với phụ nữ.
Vứt bỏ cái ý nghĩ không đâu vào đâu của mình sang một bên, Daniel vươn tay nghiêng chân nến về phía trước hòng giúp nhà thơ cắm nốt cây nến cuối cùng; mặt khác nhàm chán mà nói. "Thú thật, mặc dù chúng ta đi cùng nhau với tư cách là bạn đồng hành, như ta thực sự không biết cậu đang có suy tính gì, cũng vô cùng mù mờ về những chuyện rồi sẽ xảy đến. Ý ta là, nếu mọi chuyện không phức tạp đến mức cần phải có một kế hoạch cụ thể, làm ơn cũng hãy cho được ta biết."
Yuan mỉm cười. "Tôi sẽ cho ngài biết những gì mà tôi đang suy tính, ngay sau khi tôi xác nhận được rằng lãnh chúa Stormbound muốn giết chết tôi đến dường nào, sớm thôi, thưa ngài!"
Nói rồi, thi sĩ hô tên con gầm ghì đá vẫn đang rị mọ đống rơm dôi từ mặt giường, rồi loay hoay cột một cuộn giấy nhỏ vào chân của chú ta (mặc dù khá mất thì gian, nhưng cậu vẫn muốn tự mình làm việc này). "Dovie bé nhỏ, cậu biết mình phải làm gì rồi đấy." Khi nhà thơ vuốt nhẹ vào lưng nó, con gầm ghì đá ngúng nguẩy rồi vươn cánh bay vút khỏi cửa sổ, biến mất trong màn đêm đen.
"Vào ba năm trước, khi tôi lần đầu tiên ghé ngang xứ Hambledon và công nương xứ Hambledon - phu nhân Catherine Wisdawn vẫn còn là một đóa hoa ban trắng kiêu hãnh mà ai ai cũng đều ngưỡng vọng." Yuan chầm chậm bắt đầu câu chuyện. "Nhưng sinh ra trong một gia đình hoàng tộc, nàng bị ràng buộc bởi quá nhiều trách nhiệm. Như ngài đã biết, nhà Wisdawn lúc bấy giờ dường như không có chút trọng lượng nào trong mắt của Giáo Hội, nên quyền lực của họ và ảnh hưởng của Hambledon lên cục diện chính trị, một cách tất yếu, liên tục bị sụt giảm. Chính vì vậy, họ cần một cuộc liên hôn với lãnh thổ có tiềm lực tài chính lớn mạnh như Standells, hôn ước giữa phu nhân và lãnh chúa Stormbound cũng bắt đầu từ thời điểm đó."
"Song, thưa ngài, quý cô Wisdawn vẫn là một đóa hoa kiêu hãnh và hết mực được nể trọng, mặc dù không mấy vui vẻ về cuộc hôn nhân, nhưng công nương Catherine Wisdawn vẫn chấp nhận nó với chỉ một điều kiện duy nhất: Lệnh chúa Stormbound không được có thêm tình nhân, hay một người vợ lẻ ngoài giá thú nào ngoài nàng cả. Và xin thưa, ngài Stormbound cùng nhà Wisdawn đã đồng ý với điều kiện ấy."
Yuan gọi cho con bồ câu kế cạnh, ôm nó vào trong vòng tay và cậu mỉm cười.
"Tôi đã gửi một bức thư cho công nương. Mặc dù hôn lễ giữa nàng cùng lãnh chúa Stormbound đã được ấn định thời gian, nhưng ngài cũng thấy rồi đấy, những tin đồn về tôi khiến quý ngài Stormbound đây không còn hơi sức đâu để lo cho chuyện hôn sự nữa. Tựu trung lại, nếu chứng minh được việc ngoại tình trước hôn nhân của lãnh chúa xứ Standells là sự thật; nhà Wisdawn, theo nguyên tắc, được phép đơn phương hủy bỏ hôn ước. Đến lúc ấy, cơ hội cho lệnh ngài Wolfstone đi theo tiếng gọi tình yêu chắc chắn sẽ rộng mở. Vâng, trước mắt là như vậy đấy."
Daniel gật gù. Chàng biết với khả năng đặc biệt này, Yuan sớm đã sở hữu một mạng lưới thông tin khổng lồ với độ chính xác gần như là tuyệt đối. Thêm vào đó, những chuyến viễn du khiến cậu kết giao được với không ít nhân vật có tiếng tăm, mặc cho cậu chàng thường không thể hiện điều ấy ra ngoài, nhưng không ngoa mà nói rằng chỉ cần một chút tham vọng, Yuan hoàn toàn có thể trở thành một đại tư bản lớn trong ngành dịch vụ tình báo và thư tín.
Daniel nói lời chúc bình an rồi trở về phòng trọ ngủ một mạch đến sáng hôm sau, khi mặt trời đỏ hỏn hiện lên ở phía bên kia của bầu trời và cả khu trấn được tắm mình bởi chút nắng mai màu hồng đào ngon mắt. Như một thói quen, chàng tỉnh dậy từ khá sớm, trước cả khi tòa thành rộn rã này bắt đầu với guồng quay thường nhật. Lúc hiệp sĩ ghé qua ràn ngựa, gã chủ trọ cũng có mặt ở đây để chăm chút cho chú ngựa cưng của riêng mình.
Hắn liếc mắt, Daniel cũng mỉm cười cúi chào, mặc cho ánh mắt hục hằn của hắn ta như muốn xuyên toác con ngươi đen tuyền của chàng hiệp sĩ. "Cái người đi cùng với cậu.. bị mù đúng không?" Hắn lên tiếng, đánh thẳng vào vấn đề khiến chàng chột dạ từ lâu.
"Vâng, chính vậy, người bạn của tôi vẫn chưa hoàn toàn bình phục từ trận chiến trước." Daniel bình thản đáp. "Cậu chàng vốn là một chiến binh tinh nhuệ, với một tâm hồn bay bổng và trái tim cậu thì trong sáng như sao."
"Cậu không cần phải giấu diếm ta đâu, ba mươi năm lăn lộn trong cái nghề này, lý trí đã không thể đánh lừa đôi mắt của ta được nữa." Gã chủ trọ vuốt vuốt phần bờm của con hắc mã, trong khi vẫn còn liến thoắng bằng chất giọng khàn đặc. "Cho dù giá thưởng truy nã của những kẻ có đặc điểm y hệt người bạn "chiến binh" của cậu là không rẻ, nhưng ta tôn trọng họ, ta nói cho cậu hay! Chỉ có điều, ta thực sự không muốn dính thêm vào rắc rối, cả cuộc đời ta chỉ còn cái quán trọ nhỏ đây."
"Sau ngày hôm nay, xin hãy rời khỏi nơi này đi, đúng với số tiền mà hai người đã trả. Standells không an toàn cho những người như các cậu ở lại đâu, đúng, là như vậy đấy! Bằng không, ta chẳng còn cách nào khác ngoài việc tố cáo các cậu để đổi lấy yên bình của riêng ta."
Daniel sửng sốt hồi lâu. "Được rồi, cảm ơn ông và xin hãy bảo trọng." Là những lời cuối cùng chàng kịp thốt lên trước khi gã chủ trọ già trở về với cái buồng cũ nát của mình.
Sau đó, hiệp sĩ cũng khẩn trương đánh thức nhà thơ mù (dẫu cho cái thái độ gắt ngủ của cậu khiến chàng khá điên tiết). "Hết ngày hôm nay? Thế là quá đủ." Yuan uể oải vươn vai, cất tiếng nói trong trạng thái lờ đờ. "Dovie sẽ trở về với thư hồi đáp từ công nương nhà Wisdawn, sớm thôi. Ngài vào đây, đã đến lúc cần cho ngài biết một số thứ."
Yuan quơ quào trong đống hành trang món hàng mà hôm trước cậu nhận được từ phù thủy với mái tóc xù bồng. Cái bọc tưởng như chứa đựng bí mật ghê gớm lắm hóa ra cũng chẳng có gì nhiều nhặn: hai bộ đồ với thức mùi rất kì lạ, một lọ hương liệu, một cây còi sắt chà xi bóng loáng, và một lọ thuốc nhỏ bằng đốt ngón tay.
"Hai kiện áo này giúp chúng ta thoát khỏi đám chó săn nhà Stormbound, nếu ngài chưa hay, chúng rất khá trong việc đánh hơi thấy mùi người lạ, nhưng Elena là một chế phẩm sư lành nghề, ngài kính mến, tôi tin là như vậy." Yuan nói. "Vào đêm nay, có một việc tôi muốn nhờ đến ngài."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top